• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-329

Chương 332: Tung tích của cây thế giới




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72522.png

Xem ảnh 2
72522_2.png
Ông Khương vốn định đánh lạc hướng chú ý của “mấy” thằng con trai, từ sau khi ông biết thân phận, năng lực cũng như tính uy hiếp của Phục Hy.



Vậy nên, sau khi thời gian biểu của Khương Lễ và Xi Vưu được lấp đầy bởi hai mục huấn luyện và công việc, vị ma thần này đã rất lâu không có thời gian đến tiệm gốm tìm Phong Tiểu Tiểu bồi dưỡng tình cảm rồi. Nhưng do đủ các loại thảm họa thiên tai mà việc làm ăn của nhà họ Khương gần đây đã bị giảm mạnh, khiến Xi Vưu đột nhiên rất rảnh rỗi.



Vì vậy mà sau khi nhận được tin tức của Dương Nghiên và nghe nói Phong Tiểu Tiểu bị bắt cóc, ma thần đương nhiên cũng bộc phát... Khi Xi Vưu tới tiệm gốm thì ngoài Dương Nghiện ra, còn có anh Vũ đã ôm cậu em họ ngồi đây chờ từ lâu. Trương Tam thì bị Dương Nghiến đuổi đi với lý do là đến lúc đó động tĩnh quá lớn, ông Dương là một người phàm không nên



đây... Người phạm trong thời loạn thế đều không dễ dàng gì, bà cô này tuy chưa hồi phục được nhiều lắm nhưng tốt xấu gì thì khi lỡ như làm sao đó vẫn có thể ứng phó được. Trong đêm chấn động đó, ông Vũ đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của đám Tôn Nguyên Hạo, cộng thêm lời kể của đám đệ tử trong tộc nên một số chuyện cũng không cần giải thích nữa rồi. Chuyện của mình, mình phải tự chịu trách nhiệm, đây là gia huấn của nhà họ Vũ và là tôn chỉ làm người của đệ tử do ông cụ Vũ dạy bảo. Vậy nên, dù là bé A Thịnh nhỏ tuổi và được người trong nhà yêu thương, chiều chuộng... Nếu đã biết Thiên Đạo chứa trong cơ thể mình gây ra rắc rối, vậy thì khi cần đến cậu bé, A Thịnh tất nhiên cũng sẽ không được phép chối từ.



“Em, em không sợ gì cả.” Cậu nhóc mập mím môi, ngón tay mũm mĩm không ngừng kéo kéo tay áo anh Vũ, nói chắc nịch. Xi Vưu trừng mắt nhìn cậu nhóc rồi quay đầu lại, cau mày hỏi Dương Nghiên: “Anh tìm một thằng bé đến làm gì?” Bản thân mình khi còn nhỏ đã đi săn với người lớn là vì khi đó cuộc sống khắc nghiệt, hai là vì thần lực bẩm sinh... Nhưng mình lại chưa thấy được chỗ đặc biệt nào của thằng nhóc mập này, coi bộ hình như còn bị mù... Dương Nghiên cười nói: “Cậu nhóc này có thể thay đổi pháp tắc...” Anh vừa nói vừa chỉ anh Vũ rồi lại chỉ Xi Vưu:, “Đến lúc đó hai người hợp lực, nhân lúc pháp tắc bị bóp méo thì phá cổng ra.” “Được!” Mới đầu, Xi Vưu sảng khoái đồng ý, sau đó lại nhíu mày, “Vậy anh làm gì?! Với cả cậu nhóc này có bản lĩnh lớn đến thế không?”



Dương Nghiên trừng mắt nhìn lại: “Tôi phụ trách định vị, nếu không các cậu làm sao biết được Phục Hy chuyển thần đình đến không gian nào.” “Anh còn có cả bản lĩnh của Hạo Thiên?” Xi Vưu cùng nghe càng không hiểu. Nói chung là nghe câu này thì nghĩa là đối phương đã có kế hoạch và phân công hoàn chỉnh rồi, vậy nên nghĩ không hiểu thì thôi chẳng nghĩ nữa, trực tiếp nắm tay bức ra huyết đồng: “Bỏ đi. Ra tay đi.”



Dương Nghiên chẳng buồn tính toán với hắn, hướng ánh mắt sang phía anh Vũ: “Anh Vũ, vậy phiền anh gọi người ra trước đi.” Anh Vũ lãnh đạm liếc qua một lượt, cúi xuống xoa xoa đầu cậu nhóc mập trong lòng mình, giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng chậm rãi chưa từng có: “A Thịnh, còn nhớ gia huấn của nhà họ Vũ không?” Lúc này rồi còn lái đi đâu vậy?!



Xi Vưu không nhịn được định mở miệng nói gì đó thì bị Dương Nghiên kéo áo ngăn lại.



Cậu nhóc mập gật đầu, bàn tay càng túm áo anh Vũ chặt hơn: “Tận trung với nước, dốc sức với gia tộc, làm người phải nghiêm chỉnh... Anh Tu, em sợ đau, anh có thể ra tay nhanh hết mức có thể không ạ?” Nói đến câu cuối, giọng cậu bé đã hơi run run.



“Đừng sợ, anh Vũ sẽ thật nhanh tay.” Anh Vũ giơ một tay lên che mắt cậu bé rồi nhấc cánh tay kia lên, hất sợi xích quân trên cánh tay về phía sau. Anh ta xòe tay ra nắm lấy lưỡi hái vừa bị tung lên, lưỡi hái lạnh lẽo được kề sát cổ cậu nhóc không chút chần chừ. Giọng nói của anh Vũ đột nhiên trầm xuống: “Ra đây, đồ rác rưởi! Nếu không thì chôn xác cùng A Thịnh đi!”



Người nhà họ Vũ, đến tận khi chết cũng sẽ tận trung cống hiến, sẽ càng không để bất kỳ một vết nhơ nào dính vào người mình. Linh thức chuyển thể chỉ có thể tồn tại nhờ vào cơ thể đang bám vào. Tuy không thể giết được Hồng Quân, nhưng nếu như vì xác phàm đã chết mà nó không thể không log out thì đến khi đại cục đã định, nó cũng sẽ chẳng còn cơ hội để ra ngoài nữa.



Dù đã có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh này Dương Nghiên cũng không nên được mà thở dài một tiếng... Người nhà họ Vũ đúng là đều bị bệnh tâm thần. Dù đã xác định được lựa chọn chính xác và là duy nhất, nhưng không phải ai cũng có thể làm chuyện này mà không do dự gì. Nhưng người nhà họ Vũ thì có thể, thậm chí đến một thằng nhóc cũng không ngoại lệ.



Ban đầu, thực ra mọi người không hề nghĩ đến cách như thế này, mà ngược lại là cậu nhóc mập gặp ác mộng liên tục mấy tháng trời nên đã ý thức được điều gì đấy. Sau đó thì cậu chủ động nói ra cách duy nhất có thể ép buộc Thiên Đạo và xin chú của anh Vũ cũng chính là cha cậu bé, một nhà ba người vượt gió bụi tới đây, lựa chọn con đường mà có thể nói là tự đi tìm đường chết này.



Cũng chính vì lỗ hổng như thế này, nên Dương Nghiên mới có thể nghĩ ra bước đi tiếp theo, bổ sung vào quy trình kế hoạch phá không gian để giành lại Phong Tiểu Tiểu. Dương Nghiên có thể lý giải được sự kiên định và cố chấp của những người này, đồng thời cũng khâm phục họ, nhưng anh ta vẫn phải thở dài...



Xi Vưu quả thực đứng xem mà ngay cả người, tuy hắn cũng lý giải được ngay và đoán trúng được nhân vật then chốt đang trú trong cơ thể cậu nhóc, nhưng cậu bé còn nhỏ xíu thế này... Tên điên kia thật sự có thể xuống tay được ư?! Không chỉ mình Xi Vưu cảm thấy không dám tin, Hồng Quân hiển nhiên cũng không tin. Vì vậy sau lời đe dọa của anh Vũ, cậu nhóc vẫn là cậu nhóc, chẳng có chút dấu hiệu gì của việc nhân cách bị thay thế cả. “... Tao đếm đến ba.” Ánh mắt anh Vũ trở nên lạnh lùng, nhấc tay ôm chặt lấy cậu bé, vùi mặt trên đỉnh đầu cậu, dáng vẻ như đang khóc không ra tiếng, nhưng lưỡi hái trong tay lại không hề rung động, mà từ từ cắt vào phần cổ non nớt của cậu bé: “Ba...” Thình thịch, thình thịch... Dương Nghiên cảm thấy nhịp tim của mình hình như đang tăng dần.



“Hai...”



Xi Vưu bất giác nắm tay lại, móng tay không thể nào khắc chế được đã dài thêm vài phân, không biết là muốn bắt con người đang ở trong cơ thể cậu bé kia, hay là muốn nắm lấy thứ hung khí sắc nhọn đã nhuốm một vết máu ngoằn ngoèo đó nữa.



“... Anh xin lỗi, A Thịnh.”



Khoảnh khắc ánh sáng màu bạc lóe lên, Dương Nghiên và Xi Vưu đều không kìm được mà quay đầu đi. Một giây sau, hai người nghe thấy tiếng kim loại va chạm “keng” một tiếng, còn có tiếng quát với giọng điệu rõ ràng đã thay đổi, chất giọng non nớt quát lên trách móc: “Tên điên này!!!”



Gã khốn này trông thế mà định ra tay giết người thật!!! Hồng Quân quả thực sắp phát điên, nó còn tưởng anh Vũ chỉ là nói mồm hù dọa mình thôi. Nào ngờ trong khoảnh khắc vừa rồi lại cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đến thấu xương, còn có lực đạo chém xuống rõ ràng không chút nương tay của đối phương nữa... Phòng ngự mà mình kết ngay lúc đó cũng bị chém thành mạng nhện rồi ấy!!! Suýt nữa không ngăn được là bị chém chết thật luôn!



Vốn đã là người nắm giữ pháp tắc phá hoại tràn đầy lệ khí, con mẹ nó, mi giết một thằng nhóc thôi có cần phải nặng tay đến thế không?!



Cánh tay anh Vũ hơi siết lại, thở phào một hơi không thành tiếng rồi mới nhướng đôi mắt đã hơi đỏ lên, ánh mắt lạnh lẽo nhếch mép nói: “Nhập vào A Thịnh sống trong nhà họ Vũ lâu như vậy, mi còn không biết ông đây không bao giờ nói đùa với loại rác rưởi sao?!” Hồng Quân nghẹn lời, sau đó mới cảm nhận được lưỡi hái phủ đầy khí lạnh đang đặt lên lưng mình.



“Phối hợp với bọn này thay đổi pháp tắc, ông đây phải đi cứu người, nếu không...” Dù là phải mất rồi mới có lại được, ánh mắt anh Vũ vẫn kiên định như trước, “... Mày biết hậu quả chứ hả?!”



“...” Đậu xanh rau má!!!



Giải quyết được Thiên Đạo, có được lời hứa sẽ ra tay trợ giúp của đối phương xong, tiếp theo là chuyện của Dương Nghiên rồi. Dương Nghiên đứng lên khỏi xô pha, dẫn theo Xi Vưu và anh Vũ đang bể cậu nhóc mập cùng lên tầng hai, dừng lại trước cổng cũ của thần đình.



Dương Nghiên giơ tay ấn lên cánh cửa hoa lệ mà trước đây vốn lộng lẫy chói mắt, bây giờ lại dường như bị thời gian dừng lại, nhếch mép cười nhạo một tiếng rồi quay đầu lại nói rõ bước đi tiếp theo với những người khác: “Không gian mà Phong Tiểu Tiểu đang ở đã bị tách ra khỏi thế giới này rồi, muốn tìm được cô ấy thì chỉ có cách bám vào khí tức của tinh hồn cô ấy thôi... Cái này vừa hay tôi có, nhưng có thể tạo ra liên kết trong bao lâu tôi cũng chưa biết. Vậy nên tốt nhất là mấy người hành động nhanh một chút, một khi cảm nhận được Phong Tiểu Tiểu thì lập tức thay đổi pháp tắc liên kết hai thế giới, sau đó thì phá cửa xông vào...”



Một khi bỏ lỡ khoảnh khắc đó, e là chẳng còn khả năng mong tìm được Phong Tiểu Tiểu nữa. Dù sao Phục Hy cũng không phải động vật ăn cỏ, hơn nữa... Thứ đó cũng chỉ có thể dùng một lần mà thôi. “Được, bắt đầu đi!” Xi Vưu gật đầu đáp lại một tiếng. Anh Vũ dùng một tay bể cậu nhóc mập lên, rút tay còn lại ra khỏi xích rồi cầm lấy dây xích, vận sức chờ phát động. Còn hai tay Xi Vưu cũng đã hơi nhấc lên, dường như một đầu sẽ bộc phát bất cứ lúc nào, chờ đợi thủ dữ sắp phá chuồng xông ra. Thấy hai người chủ lực đều đã sẵn sàng, Dương Nghiên mới dời ánh mắt tới phía Hồng Quân, hơi nghiêng đầu: “Phiền anh Hồng Quân giúp đỡ phá mở hàng rào không gian bên này ra trước.”



“... Thời gian phá mở hàng rào không nên quá dài. Nếu trong mười nhịp thở mà anh không tìm thấy nơi Nữ Oa đang ở để liên kết thì tôi sẽ phải đóng ranh giới này lại, tránh việc làm tê liệt pháp tắc.” Cậu nhóc mập không tình nguyện nhưng vẫn giữ chữ tín nhấc ngón tay múp míp lên, sau đó giải trừ cấm hạn của mình và lấy lại ánh sáng cho đôi mắt rồi hơi ghé người ra khỏi lòng anh Vũ, vươn hai tay ra ẩn xuống cánh cửa.



Chỉ vài giây sau, cánh cửa đã bắt đầu vặn vẹo ngay trước mắt mọi người, một vòng xoáy màu đen lặng thinh xuất hiện, lẳng lặng xoay tròn trên cánh cửa, trong bóng tối thăm thẳm ấy chứa đầy bí ẩn. “Mười nhịp thở!” Cậu bé mập rút tay lại nhắc nhở một lần, giơ hai bàn tay lên và xòe ra rồi gập ngón tay đầu tiên lại, tỏ ý mình đã bắt đầu đếm. “Vậy là đủ rồi!”



Dương Nghiên nở nụ cười, động tác ngay sau đó của anh khiến cho Hồng Quân ngây ra đến mức suýt chút nữa quên cả đêm. Trên trán anh mở ra một đường máu, không giống như trước đây chỉ lộ ra một khe hở rồi thôi, mà là mở ra rộng nhất chưa từng có, sau cùng gần như bằng một quả hạnh tròn xoe, con mắt Thông Thiên bên trong hoàn toàn lộ ra, đến cả lòng trắng và con ngươi cũng đều có thể thấy rõ ràng.



Dương Nghiên đột nhiên hít một hơi thật sâu, nhấc tay lên nghiêng ngón tay đâm thẳng vào giữa trán mình không chút do dự.



Máu tươi lập tức nhuộm đỏ ngón tay anh, những đường máu ngoằn ngoèo như dòng suối chảy xuống từ xương mày, từ gò má, hội tụ lại dưới cằm rồi nhỏ xuống nền đất. “Con mắt Thông Thiên này là do Nữ Oa nương nương ban tặng.” Dương Nghiên cong ngón tay lên, móc con mắt trên trán đó ra một cách từ từ mà kiên định, lộ ra từng chút một, “Hôm nay Dương Tiễn trả lại Nữ Oa cũng tốt.”



Anh vừa búng tay, con mắt Thông Thiên vừa bị móc ra còn nhuốm đầy máu liền bị ném vào trong vòng xoáy, ngay sau đó một cảm giác kỳ diệu nào đó lập tức mơ hồ xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom