Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-330
Chương 333: Tôn nguyên hạo
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dương Tiễn và Dương Nghiên không giống nhau.
Tuy là cùng một người, nhưng Dương Tiễn là thiên thần Tư pháp của thiên đình, là Nhị Lang hiển thánh chân quân, chiến công hiển hách, công chính nghiêm minh, Còn Dương Nghiên chỉ là cậu con trai độc nhất của nhà họ Dương, là bạn thân của Phong Tiểu Tiểu...
Dù đã khôi phục được không ít ký ức, nhưng Dương Nghiên chưa từng muốn trở lại làm Dương Tiễn.
Đứa con lai giữa người phàm và thần tiên... dù anh có uy nghiêm đến thế nào ở thiên đình thì cũng không thể che giấu được nỗi chua xót bị thương khi thi thoảng nghe thấy người ngoài nói này nói nọ.
Nói anh tâm khí cao ngạo sống một mình ở Quán giang khẩu, trước trướng có lục Thánh bầu bạn, dưới trướng có một nghìn hai trăm thân thảo đầu, tả Khiến Hoàng, hữu Kình Thương (tay trái dắt chó vàng, tay phải nâng chim ưng - Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng), quá là tiêu diêu tự tại... Thực sự là vậy ư?!
Nói trắng ra thì chẳng qua là thiên đình không có đất dung thân cho anh mà thôi. Nếu đời này có thể làm một người bình thường, còn có vài người bạn tri kỷ bên cạnh, vậy thì chỉ làm Dương Nghiên có gì không tốt?!
Đáng tiếc là Dương Nghiên tính toán đủ đường lại không ngờ rằng có một số chuyện chẳng thể nào trốn thoát được... Năm đó anh không muốn theo thiên đình cùng dời đến dị giới, chẳng qua cũng chỉ là vì nhớ chút ấm áp khi Nữ Oa ban tặng mắt Thông Thiên.
Chỉ vì Nữ Oa là thượng thần duy nhất không dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình, nên anh cam tâm tình nguyện ở lại, thà suy yếu sau khi linh khí bị phân tán cũng không muốn để Nữ Oa hòa vào tầng mây vá trời xong phải ở lại đây một mình không người bầu bạn. Mà Nữ Oa bây giờ đang cần đến mình... Dương Nghiên nhắm mắt lại, tiện tay lau đi giọt máu tươi đang chảy qua làn mi. Sau khi cảm nhận được một vụ nổ kinh thiên động địa thì cổ áo anh lập tức bị túm chặt, rồi được đưa vào một không gian méo mó.
Anh chớp chớp mắt thích ứng một chút, đến khi trước mắt không còn là một khoảng màu đỏ tươi nữa, Dương Nghiên mới đứng dậy, phát hiện ra quả nhiên mọi người đều đã trở về thần đình, còn cậu nhóc mập thì đang bận rộn sửa chữa vết nứt không gian vừa bị phá rách phía sau mọi người.
Vòng xoáy đen từ từ khép lại, khôi phục vẻ tĩnh lặng. Dương Nghiên lấy bằng gạc đã cầm sẵn trên tay quấn vài vòng quanh trán rồi buộc lại, lúc này mới thở phào một hơi, điều hòa nhịp thở.
Dù gì đó cũng là mắt Thông Thiên, không thể so với vết thương bình thường được. Chỉ dựa vào thể chất thần minh nửa mùa hiện tại của mình thì không thể nào hồi phục trong chốc lát.
Phục Hy dường như đã biết ngay từ khi mấy người này phá cách không gian xông vào. Trong địa bàn của anh, có người cố xé rách lỗ hổng của pháp tắc, sao anh có thể không biết gì chứ?!
Đám Dương Nghiên cũng nghĩ đến điểm này, nên hoàn toàn không có ý che đậy khí tức gì, thoải mái chạy thẳng đến trung tâm thần điện. Phục Hy chắc chắn sẽ không để Phong Tiểu Tiểu chịu tủi, cho nên, ngoại trừ chủ điện trung tâm ra, không thể có chuyện hai người sống ở nơi nào khác.
Mấy người nhanh chóng tới được công chủ điện trong khu trung tâm, mở cửa ra nhìn liền nhìn thấy ngay Phục Hy đang ngồi bên cửa sổ. Lúc này đối phương mới quay người lại, dường như không hề bất ngờ mà cũng chẳng chút tức giận gì với sự hiện diện của bọn họ. Anh vẫn bình tĩnh và lãnh đạm lên tiếng: “Nếu đã có bản lĩnh để vào đây như vậy, cho phép các người cùng sống trong giới này cũng không có gì là không được.”
Đám đông: “...”
Cái kiểu khách đến cửa rồi thì ở lại vài hôm đi là thế quái nào vậy?!
Người này thật sự không biết mình đến là để cướp người sao?! Ngoài luyện công bắt trộm cướp ra thì anh Vũ chẳng hiểu gì về nhân tình thế thái, Xi Vưu lại có khoảng cách thế hệ mấy vạn năm với thể tiếp hiện tại, cậu nhóc mập Hồng Quân lại còn là lần đầu tiên hạ giới... Trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có Dương Nghiên là vừa động não đã hiểu ngay dụng ý của Phục Hy.
Đối phương căn bản không để họ vào tầm mắt, mà ý Phục Hy vừa mới nói cũng rất rõ ràng. Mấy người chỉ cần ở lại giới này, thì dù không gian bên ngoài có sụp đổ, trở lại thời hỗn độn thì ít nhất mấy người cũng có thể bảo toàn tính mạng, sau đó tiếp tục tồn tại trong thế giới mới...
Đây là do bây giờ anh mới nhớ ra là chuyện mình làm quá đáng quá, sợ sau khi vợ tỉnh lại sẽ tìm mình tính sổ, nên mới có ý giữ lại mấy món “đồ chơi” để xoa dịu Phong Tiểu Tiểu?!
Có điều anh cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi...
“Giao Nữ Oa ra đây!” Xi Vưu chẳng thèm quan tâm Phục Hy có ý gì, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, dù gì hắn đến cũng chỉ là để đưa người đi thôi.
Trên chiếc giường lớn cách chỗ mấy người đứng không xa, Phong Tiểu Tiểu đang cuộn chiếc đuôi dài nằm ngủ ngon lành. Khuôn mặt cô khi ngủ hơi hồng hồng, thần sắc bình thản đến lạ thường, như thể hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một âm thanh gì từ bên ngoài. Dù cho giọng Xi Vưu có lớn đến vậy cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô.
Cậu nhóc mập chỉ liếc một cái đã biết ngay vấn đề: “Anh dừng thời gian trên cơ thể chị ấy rồi?!” Bàn Cổ thì khai thác, Nữ Oa thì sáng tạo, còn Phục Hy thì là chế tài pháp tắc... Pháp tắc thì có cả ngàn cả vạn, chỉ cần Tổ thần chợt động tâm niệm là có thể dễ dàng thay đổi và lập ra bất kỳ pháp tắc nào. Nhưng trong đống pháp tắc ngổn ngang được lập ra này thì thời gian và không gian lại là hai tồn tại căn bản nhất.
Cũng như pháp tắc là nền tảng cho vạn vật trên thế giới sinh sôi nảy nở tuần hoàn vậy, thời gian - không gian là nền tảng của pháp tắc. Đặc biệt trong đó pháp tắc thời gian là quan trọng nhất, ví dụ như cho đến bây giờ cũng chưa có ai có thể nghịch chuyển được sự luân chuyển của thời gian.
Dù là Thiên Đạo cũng không thể tranh giành cướp đoạt, đây là chuyện mà chỉ có mình Phục Hy có thể làm được. Cũng chính vì vậy nên nếu như có vài thần minh được ban tặng quyền về thời gian hiếm gặp, vậy cũng chắc chắn là những tồn tại nòng cốt thật sự của hệ thần tộc mình rồi.
Phục Hy hờ hững liếc qua cậu nhóc mập: “Nếu cậu đã biết, thì đừng có phí công vô ích nữa.” Ý câu này đã rất rõ ràng rồi. Tức là dù các người có cướp cô ấy đi, chỉ cần không có ai giải trừ pháp tắc này thì Phong Tiểu Tiểu vẫn sẽ bị đóng băng mười năm mới có thể tỉnh lại.
Cậu nhóc mập nghẹn lời, một cảm giác nhục nhã do bị xem thường lập tức dâng lên trong lòng. Đồ xấu xa này đang cười nhạo mình không biết tự lượng sức đây mà! Không sai, nó quả thực là nhân lúc Phục Hy lơi lỏng việc chế tài mới tranh thủ hợp đạo, thay mặt nắm giữ thiên uy. Nhưng nếu như đối phương thật sự chịu bỏ một chút xíu tâm tư vào thì mình lấy đâu ra cơ hội để từ từ lập ra bao nhiêu pháp tắc một cách tỉ mỉ như vậy?!
Rõ ràng là lúc đó anh ta cũng chẳng bận tâm quản lý, nên mới dứt khoát buông tay để cho mình nhận quyền nắm giữ mà thôi.
“Tôi không nói chuyện với anh về pháp tắc.” Thấy cậu nhóc mập thất bại thoái lui, Dương Nghiên cười nhạt một tiếng rồi kéo Xi Vưu đang tức giận muốn xông vào sang chiếc ghế bên cạnh. Anh ngồi một xuống một cách tự nhiên: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút về nhân tình.”
Lúc này Phục Hy mới chú ý chút xíu. Liếc thấy sắc mặt Dương Nghiên còn có chút xanh xao, cùng với băng gạc cuốn trên trán anh, Phục Hy gật đầu một cách lạnh lùng: “Chẳng trách các người có thể vào không gian này, con mắt Tiểu Oa tặng cậu cứ thể là vứt bỏ vậy sao?”
“Chẳng còn cách nào khác, nếu không thì chúng tôi cũng đâu có vào được.” Dương Nghiện mặc kệ Xi Vưu kêu gào bên cạnh, nhìn thẳng vào Phục Hy hỏi: “Thực ra anh cũng biết mục đích chúng tôi vào đây, nếu chỉ đơn giản là làm khách thì tôi chưa đến mức phải móc cả mắt Thông Thiên ra... Tôi chỉ muốn hỏi một câu, sau khi Phong Tiểu Tiểu tỉnh lại, anh định giải thích với cô ấy thế nào?!” Nếu đám Dương Nghiên trực tiếp ra tay với Phục Hy để phân thắng bại, Phục Hy cũng sẽ chẳng đến mức để ý tới bọn họ mà chỉ coi đám người này như chuồn chuồn rung cây mà thôi. Anh chẳng cần động đến đầu ngón út cũng có thể nghiền nát bọn họ rồi.
Nhưng Dương Nghiên vừa mở miệng đã hỏi đến Phong Tiểu Tiểu, lúc này Phục Hy không thể không nhìn thẳng được nữa. Thời gian mười năm tuy không ngắn nhưng cũng chẳng dài. Đặc biệt là thời gian của Phong Tiểu Tiểu còn đang bị đóng băng, nên khi cô tỉnh lại cũng chẳng qua chỉ cảm thấy như mình vừa chớp mắt mà thôi. Nhưng chính trong chớp mắt ấy, tất cả mọi thứ đã thay đổi... Nơi này thể diệt, nơi đây thần diệt... Anh biết cô không chịu nổi, nên bắt buộc phải ngăn không để cô đi làm những chuyện cô muốn. Nhưng cũng chính vì cô không chịu nổi, nên sau khi anh làm ra chuyện này đã sớm nghĩ tới ngày sau Phong Tiểu Tiểu sẽ nổi giận đến mức nào. Đây không phải chuyện quất đuôi vài lần là có thể giải quyết được...
Dù Phục Hy có chột dạ cũng không thể biểu hiện ra với người ngoài. Vậy nên sau khi hơi ngập ngừng, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Chuyện này tất nhiên không cần cậu quan tâm... “Anh thấy chuyện mình làm là tốt cho cô ấy sao?!” Dương Nghiên như thể chưa nghe thấy câu trả lời của Phục Hy. Anh tự mình nói tiếp một câu cắt ngang, chặn lời Phục Hy. Lần này sắc mặt Phục Hy thật sự trở nên khó coi, liệu có mấy người dám nói chuyện với anh như thế này?! Dương Nghiên nở nụ cười, dường như có chút cảm khái: “Trước đây tôi cũng tưởng chuyện mình làm là tốt cho Thiên Nhi...”
Khi khôi phục ký ức, Nhị Lang thần đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Dương Thiển là em gái ruột kiếp trước của anh, là một thần tiên chính thức của thiên đình... Sau khi anh trở thành Nhị Lang chân quân, chôn cất anh trai và tể bái người cha đã mất, anh từng đưa mẹ và Dương Thiền về thiên đình, nghĩ rằng có thể cho họ danh vọng tôn quý. Năm đó Dương Thiên đã bước theo vết xe đổ của Trương Tam - yêu một người phàm. Sở dĩ Dương Tiễn nổi giận, một là vì bực em gái không có chí tiến thủ - Lúc đó thiên đình vốn đã đồn nhảm khắp nơi, mẹ cũng đang trong tình cảnh khó xử mà còn đi làm chuyện như vậy. Hai là vì nếu như anh không nổi giận, đến khi Ngọc để bắt đầu truy cứu, xử lý thì lại dây dưa đến cả chuyện cũ của Trương Tam, chắc chắn Dương Thiên chỉ còn kết cục hồn bay phách tán mà thôi. Còn nếu anh sắp xếp xử lý trước, thì dựa vào chiến công năm đó cùng với chức vụ thiên thần Tư pháp của mình, ít nhất anh cũng có thể giữ được mạng cho em gái. ... Tuy rằng chuyện gì anh cũng nghĩ cho cô. Nhưng từ Trương Tam đến Dương Thiền, thậm chí sau này là Trầm Hương và cả những người ngoài cuộc, chẳng có một ai có thể hiểu và cảm kích sự khổ tâm của anh.
Sau bao nhiêu rối loạn, cuối cùng Dương Thiền cũng trốn được khỏi sự chèn ép của anh, mà nhân cơ hội Ngọc để không truy cứu chuyện này nữa, Dương Nghiên cũng thuận theo tình thể mà bày ra thế bất lực chịu thua trả lại tự do cho cô.
Lúc đó Dương Thiền dẫn đứa trẻ nhìn Dương Tiễn với ánh mắt đầy hận ý đến tìm anh để nói chuyện một lần.
Cô nói cô có thể hiểu được hành động của anh trai, cũng biết rằng anh chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không chấp nhận...
Cô không chấp nhận...
Con đường mà mình cho là tốt và con đường mà đối phương muốn lựa chọn, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?!
Có một số chuyện mà người ta dù đã biết sẽ phải trả giá nặng nề cũng vẫn muốn làm. Nếu như dùng danh nghĩa “muốn tốt cho cô ấy” để quyết định cuộc đời thay cho đối phương, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho đối phương hay chỉ là vì sự an tâm của bản thân?! Anh dùng sự quan tâm của mình để lựa chọn cho Dương Thiền con đường mà cô không muốn, chẳng khác gì Phục Hy vì sự quan tâm của bản thân mình mà lựa chọn cho Phong Tiểu Tiểu mười năm chìm sâu trong giấc ngủ...
“... Dù cho bảo toàn được tính mạng, anh cho rằng cô ấy thật sự bằng lòng như thế này sao?!” Cuối cùng, Dương Nghiến không nhịn được nữa mà lên tiếng, “Anh ngủ say vạn năm chờ cô ấy, anh bảo vệ cô ấy một cách vẹn toàn giữa thời diệt thể hỗn loạn, anh vì cô ấy mà làm bao nhiều chuyện... Nhưng những việc này đều không phải điều cô ấy muốn.” Anh làm vậy chẳng qua chỉ là vì bản thân mình muốn thể mà thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tuy là cùng một người, nhưng Dương Tiễn là thiên thần Tư pháp của thiên đình, là Nhị Lang hiển thánh chân quân, chiến công hiển hách, công chính nghiêm minh, Còn Dương Nghiên chỉ là cậu con trai độc nhất của nhà họ Dương, là bạn thân của Phong Tiểu Tiểu...
Dù đã khôi phục được không ít ký ức, nhưng Dương Nghiên chưa từng muốn trở lại làm Dương Tiễn.
Đứa con lai giữa người phàm và thần tiên... dù anh có uy nghiêm đến thế nào ở thiên đình thì cũng không thể che giấu được nỗi chua xót bị thương khi thi thoảng nghe thấy người ngoài nói này nói nọ.
Nói anh tâm khí cao ngạo sống một mình ở Quán giang khẩu, trước trướng có lục Thánh bầu bạn, dưới trướng có một nghìn hai trăm thân thảo đầu, tả Khiến Hoàng, hữu Kình Thương (tay trái dắt chó vàng, tay phải nâng chim ưng - Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng), quá là tiêu diêu tự tại... Thực sự là vậy ư?!
Nói trắng ra thì chẳng qua là thiên đình không có đất dung thân cho anh mà thôi. Nếu đời này có thể làm một người bình thường, còn có vài người bạn tri kỷ bên cạnh, vậy thì chỉ làm Dương Nghiên có gì không tốt?!
Đáng tiếc là Dương Nghiên tính toán đủ đường lại không ngờ rằng có một số chuyện chẳng thể nào trốn thoát được... Năm đó anh không muốn theo thiên đình cùng dời đến dị giới, chẳng qua cũng chỉ là vì nhớ chút ấm áp khi Nữ Oa ban tặng mắt Thông Thiên.
Chỉ vì Nữ Oa là thượng thần duy nhất không dùng ánh mắt khinh miệt nhìn mình, nên anh cam tâm tình nguyện ở lại, thà suy yếu sau khi linh khí bị phân tán cũng không muốn để Nữ Oa hòa vào tầng mây vá trời xong phải ở lại đây một mình không người bầu bạn. Mà Nữ Oa bây giờ đang cần đến mình... Dương Nghiên nhắm mắt lại, tiện tay lau đi giọt máu tươi đang chảy qua làn mi. Sau khi cảm nhận được một vụ nổ kinh thiên động địa thì cổ áo anh lập tức bị túm chặt, rồi được đưa vào một không gian méo mó.
Anh chớp chớp mắt thích ứng một chút, đến khi trước mắt không còn là một khoảng màu đỏ tươi nữa, Dương Nghiên mới đứng dậy, phát hiện ra quả nhiên mọi người đều đã trở về thần đình, còn cậu nhóc mập thì đang bận rộn sửa chữa vết nứt không gian vừa bị phá rách phía sau mọi người.
Vòng xoáy đen từ từ khép lại, khôi phục vẻ tĩnh lặng. Dương Nghiên lấy bằng gạc đã cầm sẵn trên tay quấn vài vòng quanh trán rồi buộc lại, lúc này mới thở phào một hơi, điều hòa nhịp thở.
Dù gì đó cũng là mắt Thông Thiên, không thể so với vết thương bình thường được. Chỉ dựa vào thể chất thần minh nửa mùa hiện tại của mình thì không thể nào hồi phục trong chốc lát.
Phục Hy dường như đã biết ngay từ khi mấy người này phá cách không gian xông vào. Trong địa bàn của anh, có người cố xé rách lỗ hổng của pháp tắc, sao anh có thể không biết gì chứ?!
Đám Dương Nghiên cũng nghĩ đến điểm này, nên hoàn toàn không có ý che đậy khí tức gì, thoải mái chạy thẳng đến trung tâm thần điện. Phục Hy chắc chắn sẽ không để Phong Tiểu Tiểu chịu tủi, cho nên, ngoại trừ chủ điện trung tâm ra, không thể có chuyện hai người sống ở nơi nào khác.
Mấy người nhanh chóng tới được công chủ điện trong khu trung tâm, mở cửa ra nhìn liền nhìn thấy ngay Phục Hy đang ngồi bên cửa sổ. Lúc này đối phương mới quay người lại, dường như không hề bất ngờ mà cũng chẳng chút tức giận gì với sự hiện diện của bọn họ. Anh vẫn bình tĩnh và lãnh đạm lên tiếng: “Nếu đã có bản lĩnh để vào đây như vậy, cho phép các người cùng sống trong giới này cũng không có gì là không được.”
Đám đông: “...”
Cái kiểu khách đến cửa rồi thì ở lại vài hôm đi là thế quái nào vậy?!
Người này thật sự không biết mình đến là để cướp người sao?! Ngoài luyện công bắt trộm cướp ra thì anh Vũ chẳng hiểu gì về nhân tình thế thái, Xi Vưu lại có khoảng cách thế hệ mấy vạn năm với thể tiếp hiện tại, cậu nhóc mập Hồng Quân lại còn là lần đầu tiên hạ giới... Trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có Dương Nghiên là vừa động não đã hiểu ngay dụng ý của Phục Hy.
Đối phương căn bản không để họ vào tầm mắt, mà ý Phục Hy vừa mới nói cũng rất rõ ràng. Mấy người chỉ cần ở lại giới này, thì dù không gian bên ngoài có sụp đổ, trở lại thời hỗn độn thì ít nhất mấy người cũng có thể bảo toàn tính mạng, sau đó tiếp tục tồn tại trong thế giới mới...
Đây là do bây giờ anh mới nhớ ra là chuyện mình làm quá đáng quá, sợ sau khi vợ tỉnh lại sẽ tìm mình tính sổ, nên mới có ý giữ lại mấy món “đồ chơi” để xoa dịu Phong Tiểu Tiểu?!
Có điều anh cũng chỉ có thể làm đến mức này thôi...
“Giao Nữ Oa ra đây!” Xi Vưu chẳng thèm quan tâm Phục Hy có ý gì, nghĩ không thông thì không nghĩ nữa, dù gì hắn đến cũng chỉ là để đưa người đi thôi.
Trên chiếc giường lớn cách chỗ mấy người đứng không xa, Phong Tiểu Tiểu đang cuộn chiếc đuôi dài nằm ngủ ngon lành. Khuôn mặt cô khi ngủ hơi hồng hồng, thần sắc bình thản đến lạ thường, như thể hoàn toàn không nghe thấy bất cứ một âm thanh gì từ bên ngoài. Dù cho giọng Xi Vưu có lớn đến vậy cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô.
Cậu nhóc mập chỉ liếc một cái đã biết ngay vấn đề: “Anh dừng thời gian trên cơ thể chị ấy rồi?!” Bàn Cổ thì khai thác, Nữ Oa thì sáng tạo, còn Phục Hy thì là chế tài pháp tắc... Pháp tắc thì có cả ngàn cả vạn, chỉ cần Tổ thần chợt động tâm niệm là có thể dễ dàng thay đổi và lập ra bất kỳ pháp tắc nào. Nhưng trong đống pháp tắc ngổn ngang được lập ra này thì thời gian và không gian lại là hai tồn tại căn bản nhất.
Cũng như pháp tắc là nền tảng cho vạn vật trên thế giới sinh sôi nảy nở tuần hoàn vậy, thời gian - không gian là nền tảng của pháp tắc. Đặc biệt trong đó pháp tắc thời gian là quan trọng nhất, ví dụ như cho đến bây giờ cũng chưa có ai có thể nghịch chuyển được sự luân chuyển của thời gian.
Dù là Thiên Đạo cũng không thể tranh giành cướp đoạt, đây là chuyện mà chỉ có mình Phục Hy có thể làm được. Cũng chính vì vậy nên nếu như có vài thần minh được ban tặng quyền về thời gian hiếm gặp, vậy cũng chắc chắn là những tồn tại nòng cốt thật sự của hệ thần tộc mình rồi.
Phục Hy hờ hững liếc qua cậu nhóc mập: “Nếu cậu đã biết, thì đừng có phí công vô ích nữa.” Ý câu này đã rất rõ ràng rồi. Tức là dù các người có cướp cô ấy đi, chỉ cần không có ai giải trừ pháp tắc này thì Phong Tiểu Tiểu vẫn sẽ bị đóng băng mười năm mới có thể tỉnh lại.
Cậu nhóc mập nghẹn lời, một cảm giác nhục nhã do bị xem thường lập tức dâng lên trong lòng. Đồ xấu xa này đang cười nhạo mình không biết tự lượng sức đây mà! Không sai, nó quả thực là nhân lúc Phục Hy lơi lỏng việc chế tài mới tranh thủ hợp đạo, thay mặt nắm giữ thiên uy. Nhưng nếu như đối phương thật sự chịu bỏ một chút xíu tâm tư vào thì mình lấy đâu ra cơ hội để từ từ lập ra bao nhiêu pháp tắc một cách tỉ mỉ như vậy?!
Rõ ràng là lúc đó anh ta cũng chẳng bận tâm quản lý, nên mới dứt khoát buông tay để cho mình nhận quyền nắm giữ mà thôi.
“Tôi không nói chuyện với anh về pháp tắc.” Thấy cậu nhóc mập thất bại thoái lui, Dương Nghiên cười nhạt một tiếng rồi kéo Xi Vưu đang tức giận muốn xông vào sang chiếc ghế bên cạnh. Anh ngồi một xuống một cách tự nhiên: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh một chút về nhân tình.”
Lúc này Phục Hy mới chú ý chút xíu. Liếc thấy sắc mặt Dương Nghiên còn có chút xanh xao, cùng với băng gạc cuốn trên trán anh, Phục Hy gật đầu một cách lạnh lùng: “Chẳng trách các người có thể vào không gian này, con mắt Tiểu Oa tặng cậu cứ thể là vứt bỏ vậy sao?”
“Chẳng còn cách nào khác, nếu không thì chúng tôi cũng đâu có vào được.” Dương Nghiện mặc kệ Xi Vưu kêu gào bên cạnh, nhìn thẳng vào Phục Hy hỏi: “Thực ra anh cũng biết mục đích chúng tôi vào đây, nếu chỉ đơn giản là làm khách thì tôi chưa đến mức phải móc cả mắt Thông Thiên ra... Tôi chỉ muốn hỏi một câu, sau khi Phong Tiểu Tiểu tỉnh lại, anh định giải thích với cô ấy thế nào?!” Nếu đám Dương Nghiên trực tiếp ra tay với Phục Hy để phân thắng bại, Phục Hy cũng sẽ chẳng đến mức để ý tới bọn họ mà chỉ coi đám người này như chuồn chuồn rung cây mà thôi. Anh chẳng cần động đến đầu ngón út cũng có thể nghiền nát bọn họ rồi.
Nhưng Dương Nghiên vừa mở miệng đã hỏi đến Phong Tiểu Tiểu, lúc này Phục Hy không thể không nhìn thẳng được nữa. Thời gian mười năm tuy không ngắn nhưng cũng chẳng dài. Đặc biệt là thời gian của Phong Tiểu Tiểu còn đang bị đóng băng, nên khi cô tỉnh lại cũng chẳng qua chỉ cảm thấy như mình vừa chớp mắt mà thôi. Nhưng chính trong chớp mắt ấy, tất cả mọi thứ đã thay đổi... Nơi này thể diệt, nơi đây thần diệt... Anh biết cô không chịu nổi, nên bắt buộc phải ngăn không để cô đi làm những chuyện cô muốn. Nhưng cũng chính vì cô không chịu nổi, nên sau khi anh làm ra chuyện này đã sớm nghĩ tới ngày sau Phong Tiểu Tiểu sẽ nổi giận đến mức nào. Đây không phải chuyện quất đuôi vài lần là có thể giải quyết được...
Dù Phục Hy có chột dạ cũng không thể biểu hiện ra với người ngoài. Vậy nên sau khi hơi ngập ngừng, sắc mặt anh càng lạnh lùng hơn: “Chuyện này tất nhiên không cần cậu quan tâm... “Anh thấy chuyện mình làm là tốt cho cô ấy sao?!” Dương Nghiên như thể chưa nghe thấy câu trả lời của Phục Hy. Anh tự mình nói tiếp một câu cắt ngang, chặn lời Phục Hy. Lần này sắc mặt Phục Hy thật sự trở nên khó coi, liệu có mấy người dám nói chuyện với anh như thế này?! Dương Nghiên nở nụ cười, dường như có chút cảm khái: “Trước đây tôi cũng tưởng chuyện mình làm là tốt cho Thiên Nhi...”
Khi khôi phục ký ức, Nhị Lang thần đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Dương Thiển là em gái ruột kiếp trước của anh, là một thần tiên chính thức của thiên đình... Sau khi anh trở thành Nhị Lang chân quân, chôn cất anh trai và tể bái người cha đã mất, anh từng đưa mẹ và Dương Thiền về thiên đình, nghĩ rằng có thể cho họ danh vọng tôn quý. Năm đó Dương Thiên đã bước theo vết xe đổ của Trương Tam - yêu một người phàm. Sở dĩ Dương Tiễn nổi giận, một là vì bực em gái không có chí tiến thủ - Lúc đó thiên đình vốn đã đồn nhảm khắp nơi, mẹ cũng đang trong tình cảnh khó xử mà còn đi làm chuyện như vậy. Hai là vì nếu như anh không nổi giận, đến khi Ngọc để bắt đầu truy cứu, xử lý thì lại dây dưa đến cả chuyện cũ của Trương Tam, chắc chắn Dương Thiên chỉ còn kết cục hồn bay phách tán mà thôi. Còn nếu anh sắp xếp xử lý trước, thì dựa vào chiến công năm đó cùng với chức vụ thiên thần Tư pháp của mình, ít nhất anh cũng có thể giữ được mạng cho em gái. ... Tuy rằng chuyện gì anh cũng nghĩ cho cô. Nhưng từ Trương Tam đến Dương Thiền, thậm chí sau này là Trầm Hương và cả những người ngoài cuộc, chẳng có một ai có thể hiểu và cảm kích sự khổ tâm của anh.
Sau bao nhiêu rối loạn, cuối cùng Dương Thiền cũng trốn được khỏi sự chèn ép của anh, mà nhân cơ hội Ngọc để không truy cứu chuyện này nữa, Dương Nghiên cũng thuận theo tình thể mà bày ra thế bất lực chịu thua trả lại tự do cho cô.
Lúc đó Dương Thiền dẫn đứa trẻ nhìn Dương Tiễn với ánh mắt đầy hận ý đến tìm anh để nói chuyện một lần.
Cô nói cô có thể hiểu được hành động của anh trai, cũng biết rằng anh chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cô không chấp nhận...
Cô không chấp nhận...
Con đường mà mình cho là tốt và con đường mà đối phương muốn lựa chọn, rốt cuộc cái nào quan trọng hơn?!
Có một số chuyện mà người ta dù đã biết sẽ phải trả giá nặng nề cũng vẫn muốn làm. Nếu như dùng danh nghĩa “muốn tốt cho cô ấy” để quyết định cuộc đời thay cho đối phương, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho đối phương hay chỉ là vì sự an tâm của bản thân?! Anh dùng sự quan tâm của mình để lựa chọn cho Dương Thiền con đường mà cô không muốn, chẳng khác gì Phục Hy vì sự quan tâm của bản thân mình mà lựa chọn cho Phong Tiểu Tiểu mười năm chìm sâu trong giấc ngủ...
“... Dù cho bảo toàn được tính mạng, anh cho rằng cô ấy thật sự bằng lòng như thế này sao?!” Cuối cùng, Dương Nghiến không nhịn được nữa mà lên tiếng, “Anh ngủ say vạn năm chờ cô ấy, anh bảo vệ cô ấy một cách vẹn toàn giữa thời diệt thể hỗn loạn, anh vì cô ấy mà làm bao nhiều chuyện... Nhưng những việc này đều không phải điều cô ấy muốn.” Anh làm vậy chẳng qua chỉ là vì bản thân mình muốn thể mà thôi.
Bình luận facebook