Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-327
Chương 330: Lối ra
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đây là một cuộc gặp lại tràn ngập tình yêu và cảm động… Mới là lạ.
Trên thực tế, từ khi vào cửa ngồi xuống xong, bầu không khí vẫn luôn rất gượng gạo.
Cảm xúc của Điềm Điềm đối với đám người Phong Tiểu Tiểu là cực kỳ phức tạp, nếu trước kia cô ta từng muốn tiếp cận những người này đến bao nhiêu, thì hiện tại lại muốn tránh xa bấy nhiêu.
Trước kia cô ta công khai theo đuổi Ngao Tiềm, còn có thể tự giải thích là đã chán ghét vinh hoa phú quý cho nên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dũng cảm buông tay người bao dưỡng quyền cao chức trọng mà tìm kiếm tình yêu đích thực. Nhưng dáng vẻ chật vật như bây giờ, có lẽ người thường sẽ chỉ cảm thấy loại bồ nhí cùng người bao dưỡng không biết xấu hổ của cô ta đang gặp báo ứng thôi nhỉ?
Hiện tại, ngay cả bản thân Điềm Điềm cũng không tìm được kịch bản để tự tô đẹp cho bản thân nữa.
“… Mọi người đến thăm tôi sao?” Ngón tay Điềm Điềm xoắn qua xoắn lại một góc áo, rốt cuộc ôm một tia hy vọng mà chính mình cũng thấy khó hiểu, không nhịn được mà hỏi, “Anh Ngao có biết tôi ở đây không?”
“Không biết.” Phong Tiểu Tiểu thành thật, mắt lại nhanh chóng tự động chú ý đến cái bụng của Điềm Điềm, vẫn giữ ánh mắt hưng phấn dạt dào: “Gần đây anh ấy bận chuẩn bị cho cuộc thi thú cưng nên không rảnh, nhưng nếu cô thật sự muốn gặp anh ấy thì tôi có thể nói một tiếng…”
“Tuyệt đối đừng!” Điềm Điềm suýt chút nữa hét lên. Cô ta không thể tưởng tượng được Ngao Tiềm sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình khi biết cô ta trở nên nghèo túng như thế này. Tuy kể cả cái lúc cô ta đang đắc ý nhất cũng không khiến người ta chú ý tới là bao, nhưng ít nhất vẫn muốn lưu lại một chút ấn tượng tốt cuối cùng trong mắt đối phương… Cho dù là lừa mình dối người cũng được.
Hoàng Dung ho khan một tiếng, anh ta phát hiện càng lúc càng không thể hiểu nổi cái tình tiết này, không thể không xen mồm ngắt lời: “Chị Điềm và chị Phong quen nhau sao?” Đây là người mẹ đương nhiệm của lão tổ tông nhà mình, nhất định phải tôn kính. Còn kia là thủ trưởng lúc trước của lão tổ tông nhà mình… Hầy, cho dù không muốn cũng không dám bất kính.
Phong Tiểu Tiểu nhìn Hoàng Dung như nhìn đứa ngốc, không muốn trả lời cái vấn đề sỉ nhục chỉ số thông minh của mình. Dương Nghiên cũng không để ý tới anh ta, sau khi xác định mẹ của Tô Đát Kỷ là người quen, có thể quăng tên hồ ly môi giới này sang một bên được rồi: “Cô và lão Hồ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này là hỏi Điềm Điềm, nếu đối phương vẫn còn ở bên cạnh lão Hồ, vậy hẳn cũng biết chuyện gì xảy ra, vừa hay Phong Tiểu Tiểu tò mò, Dương Nghiên cũng lười gọi điện thoại hỏi người khác.
“Mấy người không biết sao?” Điềm Điềm trừng to mắt, hỏi lại với vẻ khó tin, hiển nhiên cho rằng hai người không nên có biểu hiện như hiện tại mới đúng.
Hoàng Dung sờ sờ mũi, tầm mắt không tự chủ được bị kẹo sữa trên bàn hấp dẫn. Điềm Điềm đẩy đĩa kẹo về phía trước mặt đối phương một chút: “Anh Hoàng đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
Tên hồ ly đực ngay lập tức tỏ vẻ anh ta là tinh anh trong thương giới, còn lâu mới thèm cái loại kẹo mà chỉ có con gái thích này, nhưng nếu cô đã thành tâm mời thì tôi cũng nể mặt ăn chút, vẻ mặt nghiêm túc duỗi tay giống như tiến hành cuộc đàm phán quan trọng nào đó vậy: “Ừ, vậy được rồi!”
“…” Điềm Điềm cười gượng hai tiếng, lại quay đầu về phía đám người Dương Nghiên, thấy hia người đều đang chờ câu trả lời của mình, vì thế nghĩ chút rồi nói: “Thật ra thì tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có rất nhiều chuyện chỉ là sau đó nghe người ta nói lại.”
Dương Nghiên rút điếu thuốc ra, đang định châm thì nhớ ra ngồi đối diện là phụ nữ có thai, đành buông xuống kẹp giữa hai ngón tay thưởng thức, gật đầu ý bảo đối phương tiếp tục.
Điềm Điềm cười khổ, nói: “Từ sau khi tôi dọn khỏi nhà cô Phong, vì lão Hồ sợ con trai lão sẽ làm phiền tôi, cho nên lão tìm căn nhà này bên ngoài cho con lão ở, nhưng sau đó không lâu thì con lão bị bắt cóc, lão Hồ nhận được cuộc gọi của đối phương mấy lần, hình như mấy người đó không muốn tiền. Cảnh sát cũng truy tìm theo tín hiệu điện thoại, nhưng mà mãi vẫn không bắt được người. Sau đó nữa thì, lão Hồ điên lên nói tùy đối phương, không ngờ ngày hôm sau con lão đã được đưa trở lại.”
Nghe đến đó Dương Nghiên gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Dù sao thì thằng nhóc họ Hồ đã coi như là người tàn phế rồi, nếu muốn chút tiền không chừng lão Hồ còn có thể giữ lại chút tình thương của cha, nhưng nếu muốn làm chuyện thương gân động cốt thì gần như chắc chắn lão sẽ không làm. Cái gọi là núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, dưới tình huống như vậy núi xanh khẳng định chính là bản thân lão Hồ, mà củi kia chẳng ai khác ngoài thằng nhóc họ Hồ.
Nếu Điềm Điềm không mang thai, nói không chừng chuyện sẽ không phát triển như vậy. Nhưng hiện tại có củi mới, dù có luyến tiếc củi cũ thì cũng có thể hy sinh khi cần thiết… Chắc kẻ bắt cóc cũng vô tình phát hiện ra bí mật này, cho nên hiểu rõ thằng nhóc họ Hồ đã không còn giá trị uy hiếp, do vậy mới dứt khoát thả người luôn.
Nhưng kỳ quái ở chỗ là bọn chúng không sợ thằng nhóc nhà họ Hồ chỉ ra và xác nhận bọn chúng hay sao? Như vậy chỉ có thể nói những người này không có gì phải sợ hãi, hoặc chúng có giới hạn nhất định là không thể giết người gì gì đó...
Theo lời Điềm Điềm kể lại, hơn nữa sau khi thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho người khác hỏi thăm tình hình, đại khái Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu đã tái dựng được chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Người ra tay giết địch không phải ông Dương, mà là nhà họ Triển. Đối với điều này, lúc đầu hai người còn cảm thấy khó tin, nhưng về sau nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.
Dân thường đấu với quan, cho dù là dân có mặt mũi lớn đến đâu, muốn nhúng tay vào quan trường, đụng tới cái vòng quan hệ đã gắn bó chặt chẽ với nhau kia là chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù là kêu gọi truyền thông đưa ra bằng chứng và lôi được người kia xuống, nhưng chỉ cần người kia không chết, thì cái vòng kia sẽ một lần nữa đẩy người vào vị trí khác tiếp tục kết thành lợi ích tập thể. Cho nên nói, nếu ông Dương ra tay, kết quả cuối cùng nhiều lắm chỉ là thay đổi nơi làm việc cho lão Hồ thôi, tuyệt đối sẽ không đến mức thành như bây giờ.
Nhưng ngoài câu dân không đấu với quan ra, còn có một câu khác là đại hiệp dùng võ phạm luật. Thân là nhân sĩ giang hồ, từ xưa đến nay am hiểu nhất chính là dùng thủ đoạn bạo lực động đến pháp luật, bọn họ không nói lý với anh, càng không dùng đến quy củ bình thường, chỉ cần xác định người này làm sai, sẽ xử dụng thực lực của mình thay trời hành đạo.
Bởi vậy có thể thấy, từ xưa đến nay kẻ thống trị luôn căm ghét hiệp khách cũng không phải không có lý do. Bởi vì hiệp khách thường xuyên đụng đến uy tín và tôn nghiêm của quốc pháp. Cho dù nhiều lúc, việc bọn họ làm là đúng, thậm chí có thể xử lý những kẻ cặn bã mà ngay cả những kẻ thống trị cũng thấy chán ghét, nhưng sảng khoái nhất thời luôn kéo theo sau là việc phải đối mặt với khả năng trật tự xã hội bị phá vỡ, gây ra hỗn loạn.
Vì thế, giữa kẻ thống trị và giang hồ vẫn luôn tồn tại một mối quan hệ vi diệu, tại một thời điểm nào đó thì cần giang hồ giải quyết cho mình một ít việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng có thời điểm lại chán ghét giang hồ luôn làm theo ý mình. Mối quan hệ giữa hai bên thường xuyên thay đổi, khi thì như trong tuần trăng mật, lúc lại rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh.
Trước đây cũng đã từng nói, anh Triển xuất thân là bộ đội đặc chủng, ý nghĩa của đội quân này chính là chuyên để giải quyết những việc không thể làm một cách quang minh chính đại, nghiêm khắc mà nói thì bản thân anh Triển chính là đầu mối then chốt giữ cân bằng giữa giang hồ và những kẻ thống trị.
Cho nên sau khi thu thập chứng cứ mà Dương Nghiên nhờ vả, ngẫm lại giúp bạn bè thì giúp tới cùng, hơn nữa còn có Đường Cần châm ngòi thổi gió với vòng quan hệ của anh ta… Vì thế anh Triển ra tay như sấm chớp, và lão Hồ cứ như vậy mà rơi thẳng vào cảnh ngộ bi thảm như hiện tại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trên thực tế, từ khi vào cửa ngồi xuống xong, bầu không khí vẫn luôn rất gượng gạo.
Cảm xúc của Điềm Điềm đối với đám người Phong Tiểu Tiểu là cực kỳ phức tạp, nếu trước kia cô ta từng muốn tiếp cận những người này đến bao nhiêu, thì hiện tại lại muốn tránh xa bấy nhiêu.
Trước kia cô ta công khai theo đuổi Ngao Tiềm, còn có thể tự giải thích là đã chán ghét vinh hoa phú quý cho nên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dũng cảm buông tay người bao dưỡng quyền cao chức trọng mà tìm kiếm tình yêu đích thực. Nhưng dáng vẻ chật vật như bây giờ, có lẽ người thường sẽ chỉ cảm thấy loại bồ nhí cùng người bao dưỡng không biết xấu hổ của cô ta đang gặp báo ứng thôi nhỉ?
Hiện tại, ngay cả bản thân Điềm Điềm cũng không tìm được kịch bản để tự tô đẹp cho bản thân nữa.
“… Mọi người đến thăm tôi sao?” Ngón tay Điềm Điềm xoắn qua xoắn lại một góc áo, rốt cuộc ôm một tia hy vọng mà chính mình cũng thấy khó hiểu, không nhịn được mà hỏi, “Anh Ngao có biết tôi ở đây không?”
“Không biết.” Phong Tiểu Tiểu thành thật, mắt lại nhanh chóng tự động chú ý đến cái bụng của Điềm Điềm, vẫn giữ ánh mắt hưng phấn dạt dào: “Gần đây anh ấy bận chuẩn bị cho cuộc thi thú cưng nên không rảnh, nhưng nếu cô thật sự muốn gặp anh ấy thì tôi có thể nói một tiếng…”
“Tuyệt đối đừng!” Điềm Điềm suýt chút nữa hét lên. Cô ta không thể tưởng tượng được Ngao Tiềm sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn mình khi biết cô ta trở nên nghèo túng như thế này. Tuy kể cả cái lúc cô ta đang đắc ý nhất cũng không khiến người ta chú ý tới là bao, nhưng ít nhất vẫn muốn lưu lại một chút ấn tượng tốt cuối cùng trong mắt đối phương… Cho dù là lừa mình dối người cũng được.
Hoàng Dung ho khan một tiếng, anh ta phát hiện càng lúc càng không thể hiểu nổi cái tình tiết này, không thể không xen mồm ngắt lời: “Chị Điềm và chị Phong quen nhau sao?” Đây là người mẹ đương nhiệm của lão tổ tông nhà mình, nhất định phải tôn kính. Còn kia là thủ trưởng lúc trước của lão tổ tông nhà mình… Hầy, cho dù không muốn cũng không dám bất kính.
Phong Tiểu Tiểu nhìn Hoàng Dung như nhìn đứa ngốc, không muốn trả lời cái vấn đề sỉ nhục chỉ số thông minh của mình. Dương Nghiên cũng không để ý tới anh ta, sau khi xác định mẹ của Tô Đát Kỷ là người quen, có thể quăng tên hồ ly môi giới này sang một bên được rồi: “Cô và lão Hồ đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời này là hỏi Điềm Điềm, nếu đối phương vẫn còn ở bên cạnh lão Hồ, vậy hẳn cũng biết chuyện gì xảy ra, vừa hay Phong Tiểu Tiểu tò mò, Dương Nghiên cũng lười gọi điện thoại hỏi người khác.
“Mấy người không biết sao?” Điềm Điềm trừng to mắt, hỏi lại với vẻ khó tin, hiển nhiên cho rằng hai người không nên có biểu hiện như hiện tại mới đúng.
Hoàng Dung sờ sờ mũi, tầm mắt không tự chủ được bị kẹo sữa trên bàn hấp dẫn. Điềm Điềm đẩy đĩa kẹo về phía trước mặt đối phương một chút: “Anh Hoàng đừng khách sáo, cứ ăn tự nhiên.”
Tên hồ ly đực ngay lập tức tỏ vẻ anh ta là tinh anh trong thương giới, còn lâu mới thèm cái loại kẹo mà chỉ có con gái thích này, nhưng nếu cô đã thành tâm mời thì tôi cũng nể mặt ăn chút, vẻ mặt nghiêm túc duỗi tay giống như tiến hành cuộc đàm phán quan trọng nào đó vậy: “Ừ, vậy được rồi!”
“…” Điềm Điềm cười gượng hai tiếng, lại quay đầu về phía đám người Dương Nghiên, thấy hia người đều đang chờ câu trả lời của mình, vì thế nghĩ chút rồi nói: “Thật ra thì tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có rất nhiều chuyện chỉ là sau đó nghe người ta nói lại.”
Dương Nghiên rút điếu thuốc ra, đang định châm thì nhớ ra ngồi đối diện là phụ nữ có thai, đành buông xuống kẹp giữa hai ngón tay thưởng thức, gật đầu ý bảo đối phương tiếp tục.
Điềm Điềm cười khổ, nói: “Từ sau khi tôi dọn khỏi nhà cô Phong, vì lão Hồ sợ con trai lão sẽ làm phiền tôi, cho nên lão tìm căn nhà này bên ngoài cho con lão ở, nhưng sau đó không lâu thì con lão bị bắt cóc, lão Hồ nhận được cuộc gọi của đối phương mấy lần, hình như mấy người đó không muốn tiền. Cảnh sát cũng truy tìm theo tín hiệu điện thoại, nhưng mà mãi vẫn không bắt được người. Sau đó nữa thì, lão Hồ điên lên nói tùy đối phương, không ngờ ngày hôm sau con lão đã được đưa trở lại.”
Nghe đến đó Dương Nghiên gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Dù sao thì thằng nhóc họ Hồ đã coi như là người tàn phế rồi, nếu muốn chút tiền không chừng lão Hồ còn có thể giữ lại chút tình thương của cha, nhưng nếu muốn làm chuyện thương gân động cốt thì gần như chắc chắn lão sẽ không làm. Cái gọi là núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, dưới tình huống như vậy núi xanh khẳng định chính là bản thân lão Hồ, mà củi kia chẳng ai khác ngoài thằng nhóc họ Hồ.
Nếu Điềm Điềm không mang thai, nói không chừng chuyện sẽ không phát triển như vậy. Nhưng hiện tại có củi mới, dù có luyến tiếc củi cũ thì cũng có thể hy sinh khi cần thiết… Chắc kẻ bắt cóc cũng vô tình phát hiện ra bí mật này, cho nên hiểu rõ thằng nhóc họ Hồ đã không còn giá trị uy hiếp, do vậy mới dứt khoát thả người luôn.
Nhưng kỳ quái ở chỗ là bọn chúng không sợ thằng nhóc nhà họ Hồ chỉ ra và xác nhận bọn chúng hay sao? Như vậy chỉ có thể nói những người này không có gì phải sợ hãi, hoặc chúng có giới hạn nhất định là không thể giết người gì gì đó...
Theo lời Điềm Điềm kể lại, hơn nữa sau khi thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho người khác hỏi thăm tình hình, đại khái Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu đã tái dựng được chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Người ra tay giết địch không phải ông Dương, mà là nhà họ Triển. Đối với điều này, lúc đầu hai người còn cảm thấy khó tin, nhưng về sau nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được.
Dân thường đấu với quan, cho dù là dân có mặt mũi lớn đến đâu, muốn nhúng tay vào quan trường, đụng tới cái vòng quan hệ đã gắn bó chặt chẽ với nhau kia là chuyện vô cùng khó khăn. Cho dù là kêu gọi truyền thông đưa ra bằng chứng và lôi được người kia xuống, nhưng chỉ cần người kia không chết, thì cái vòng kia sẽ một lần nữa đẩy người vào vị trí khác tiếp tục kết thành lợi ích tập thể. Cho nên nói, nếu ông Dương ra tay, kết quả cuối cùng nhiều lắm chỉ là thay đổi nơi làm việc cho lão Hồ thôi, tuyệt đối sẽ không đến mức thành như bây giờ.
Nhưng ngoài câu dân không đấu với quan ra, còn có một câu khác là đại hiệp dùng võ phạm luật. Thân là nhân sĩ giang hồ, từ xưa đến nay am hiểu nhất chính là dùng thủ đoạn bạo lực động đến pháp luật, bọn họ không nói lý với anh, càng không dùng đến quy củ bình thường, chỉ cần xác định người này làm sai, sẽ xử dụng thực lực của mình thay trời hành đạo.
Bởi vậy có thể thấy, từ xưa đến nay kẻ thống trị luôn căm ghét hiệp khách cũng không phải không có lý do. Bởi vì hiệp khách thường xuyên đụng đến uy tín và tôn nghiêm của quốc pháp. Cho dù nhiều lúc, việc bọn họ làm là đúng, thậm chí có thể xử lý những kẻ cặn bã mà ngay cả những kẻ thống trị cũng thấy chán ghét, nhưng sảng khoái nhất thời luôn kéo theo sau là việc phải đối mặt với khả năng trật tự xã hội bị phá vỡ, gây ra hỗn loạn.
Vì thế, giữa kẻ thống trị và giang hồ vẫn luôn tồn tại một mối quan hệ vi diệu, tại một thời điểm nào đó thì cần giang hồ giải quyết cho mình một ít việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng có thời điểm lại chán ghét giang hồ luôn làm theo ý mình. Mối quan hệ giữa hai bên thường xuyên thay đổi, khi thì như trong tuần trăng mật, lúc lại rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh.
Trước đây cũng đã từng nói, anh Triển xuất thân là bộ đội đặc chủng, ý nghĩa của đội quân này chính là chuyên để giải quyết những việc không thể làm một cách quang minh chính đại, nghiêm khắc mà nói thì bản thân anh Triển chính là đầu mối then chốt giữ cân bằng giữa giang hồ và những kẻ thống trị.
Cho nên sau khi thu thập chứng cứ mà Dương Nghiên nhờ vả, ngẫm lại giúp bạn bè thì giúp tới cùng, hơn nữa còn có Đường Cần châm ngòi thổi gió với vòng quan hệ của anh ta… Vì thế anh Triển ra tay như sấm chớp, và lão Hồ cứ như vậy mà rơi thẳng vào cảnh ngộ bi thảm như hiện tại.
Bình luận facebook