Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-335
Chương 338: Kêu gọi viện trợ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điều kiện thứ nhất mà họ biết là uy áp của Bàn Cổ không tác động lên người thường, vì vậy anh Vũ không có cảm nhận được sự áp chế như mà các vị thần, trực tiếp đạt được trạng thái phòng ngự “phớt lờ”.
Điều kiện thứ hai, những tinh anh của Lục Phiến Môn bởi vì cần áp chế nhân sĩ giang hồ, thường thì vũ lực của họ chí ít đều ngang hàng với người giang hồ. Một số ít đặc biệt sắc bén như anh Vũ thì lại càng là cao thủ trong cao thủ.
Điều kiện thứ ba, thời điểm hiện tại là 0 giờ 58 phút, tính theo giờ Bắc Kinh...
Thiên thời địa lợi nhân hòa, hoặc cũng có thể nói là một bên có lợi một bên bất lợi, cộng thêm một chút may mắn nữa.
Với những điều kiện hậu thuẫn tốt như vậy, lưỡi đao của anh Vũ bay ra mà không tạo được sự bùng nổ thì thật sự là có lỗi với người xem.
Nhưng dù có điều kiện tích lũy và nhân tố may mắn như vậy bên trong, một nhát dao sắc bén này vẫn khiến Đường Cần và cả các vị thần kinh ngạc đến hộc máu... Má nó một đám đại thần đánh hơn nửa tiếng còn không bằng một người thường có giá trị vũ lực cao ngút. Quá là khiến người ta khóc không ra nước mặt rồi đấy!
Trong phút chốc, hình ảnh anh Vũ dùng một tay tóm lấy sợi xích, đứng hiên ngang trong mưa gió bỗng trở nên uy phong mạnh mẽ hẳn lên. Đường Cần thiếu điều quỳ luôn xuống đất.
“Hừ!” Anh Vũ nhảy xuống khỏi mô tô, một tay anh ta chống lên xe đứng vững rồi đút túi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Tay còn lại kéo mạnh vài cái, lưỡi dao đang găm trên vai Bàn Cổ cách đó năm sáu mét không ngừng bị sợi xích kéo căng giật lấy. Miệng vết thương bị cắt rộng chảy máu ngày càng nhiều: “Đồ rác rưởi! Biết đánh đấm một tí thì cho là mình giỏi lắm à? Tao ghét nhất cái lũ cặn bã coi thường dân chúng và pháp luật chúng mày. Bọn cặn bã không tuân thủ quy tắc xã hội thì cũng chẳng có tư cách gì sống trên đời hết! Đã thế mà còn dám mang theo chất nổ và vũ khí cỡ lớn cơ đấy!?”
“...” Ngao Tiềm còn chưa xuống hẳn dưới nước cũng đổ mô hôi lạnh. Anh bèn dẫn các vị thần nhanh chóng bỏ chạy theo mạch nước ngầm thông với hồ lớn.
Người thường bây giờ ai cũng ghê gớm như vậy hả?! Ừ, nơi này không hợp để ở lâu. Thôi thì ngày mai gặp Đường Cần hỏi rõ mặt mũi của Bàn Cổ là được rồi...
Đường Cần lau mồ hôi liên tục. Cậu ta dừng xe mở cửa, cẩn thận đi đến bên cạnh anh Vũ: “Anh Vũ, chừa chút mặt mũi đi mà...” Đừng có đắc tội với Bàn Cổ quá đà nha đại ca!
“Đồng bọn của mày à?” Anh Vũ cười nhạo một tiếng, nói với giọng châm chọc: “Kẻ nào dám vi phạm pháp lệnh về trật tự trị an đều sẽ bị bắt giữ, không cho các người ăn mấy phát súng đã là khách sáo lắm rồi. Lần này đúng là không nhìn thấy chúng mày làm gì thật, nhưng còn dài dòng thì có tin tao xiên luôn cả mày không? Rác rưởi!”
“Ha ha...” Đường Cần cười gượng, ghìm bàn tay vừa suýt hất axit đậm đặc xuống, yên lặng lùi về sau nửa bước… Cái đậu xanh rau muống nhà nó chớ!
Rút tay từ trong túi quần ra, anh Vũ vừa chậm rãi kéo dây xích vừa lại gần bóng đen đang lẳng lặng cúi đầu. Ánh mắt anh ta khóa chặt toàn bộ mọi con đường có thể tẩu thoát.
Đường Cần khuyên can không thành nên cứ vậy tròn mắt nín thở chờ xem mặt mũi thật của Bàn Cổ. Nếu thật sự không ổn thì đi mật báo cho Phong Tiểu Tiểu rồi còn ôm chân cầu cứu Phục Hy.
Nhưng đáng tiếc việc không chiều theo lòng người. Anh Vũ mới kéo dây xích về hai mét thì đột nhiên sức căng trong tay nhẹ hẳn đi. Ngay sau đó, dây xích mới còn cắm trên vai bóng đen đã bị rớt xuống đất. Anh Vũ nheo mắt lại, ánh mắt liền trở nên sắc bén, bóng đen lúc trước còn thấy ở dưới đất đã biến mất trong chớp mắt. Thậm chí anh ta còn chưa nhìn rõ động tác của đối phương là gì, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã mất đi mục tiêu. Giống như những hình ảnh trong phim nhựa đang được chiếu liên tục thì bị rút mất một khung hình vậy.
Thân thủ nhanh thật... Anh Vũ nhíu mày cắn răng, nắm chặt dây xích. Một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên đưa tay kéo mạnh. Sợi dây xích bay lên cao, cuốn từng vòng lên cánh tay anh Vũ theo lực quán tính, tạo thành một món đồ kim loại trông từa tựa một món hàng trang sức xoàng xĩnh.
Sau khi làm xong tất cả, anh Vũ buông tay áo hơi rộng ra, rồi lại thả cánh tay xuống. Cho tay vào túi quần, anh ta nghiêng đầu, không chút khách sáo hỏi Đường Cần: “Tên đó có tiếng trên giang hồ không?!”
“... Không có.” Đường Cần sờ mũi, cạn lời.
“Hừ! Chẳng trách Lục Phiến Môn của bọn này cũng chưa từng nghe nói đến hồ sơ của cao thủ nào như vậy.” Anh Vũ tặc lưỡi, không hài lòng quay về mô tô của mình. Lúc này mưa gió đã tạnh. Mây tích tụ ở quanh khu này trong thời gian gần đây đều bị Ngao Tiềm xài sạch sẽ trong một lần rồi. Bầu trời đầy sao cũng nhờ vậy mà lộ ra.
Anh Vũ chống hai chân xuống mặt đất, châm điếu thuốc, sau đó anh ta mới cởi mũ ra, ngẩng đầu lên híp mắt hỏi bằng giọng điệu nguy hiểm: “Mày quen tay đó hả!”
Có tiếng trên giang hồ hay không với có ai biết người đó trên giang hồ hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Từ những biểu hiện của Đường Cần, anh Vũ có thể chắc chắn đối phương nhất định có dính dáng đến bóng đen kia, hoặc ít nhất là có liên quan gián tiếp.
Đường Cần vô cùng do dự, quyết định tiết lộ một phần sự thật một cách uyển chuyển: “Gần đây, anh em trên giang hồ thỉnh thoảng lại gặp tình trạng bị người khác đánh lén...” Đương nhiên những việc này không phải Bàn Cổ làm, nhưng chắc chắn là Bàn Cổ cho người làm.
Chuyện bị đánh lén là có thật, nhưng anh ta không nói bóng đen vừa rồi là tội phạm. Nếu Lục Phiến Môn vì vậy mà hiểu lầm thì chắc chắn nguyên do là bởi khả năng diễn đạt của anh ta quá kém. Tuyệt đối không liên quan gì đến việc giấu giếm tin tức hết. Ừ! Chính xác là như vậy.
“Vậy sao?!” Anh Vũ cười khẩy: “Rác rưởi trong rác rưởi!”
“...” Này! Còn công kích nhân thân nữa ông đây dội cho bây máu me đầy mặt thật bây giờ.
“Được rồi!” Sau khi nắm được được tình hình, anh Vũ cũng lười tiếp tục dài dòng bèn khởi động mô tô. Sau khi tiếng động cơ vang lên, anh Vũ mới rít một hơi thuốc nữa, nói: “Gần đây tên đó gây ra không ít phiền phức, Lục Phiến Môn sẽ không tha cho nó. Nhưng đám người cặn bã chúng mày cũng cẩn thận cho tao. Không có việc gì thì cụp đuôi xuống mà làm người. Đừng có để tao bắt gặp được chúng mày làm mấy chuyện xấu như trộm gà cắp chó gì nữa đấy!”
Mẹ nó! Bảo ai trộm gà cắp chó hả?!
Đường Cần mang vẻ mặt xoắn quýt nhìn theo tên tay sai của triều đình nói xong liền lên mô tô phách lối rời đi, một hồi lâu sau cậu chàng vẫn chưa biết nên phản ứng kiểu gì.
Cậu ta không không biết rằng, bởi vì gần đây thật sự có một thế lực đen tối đang làm mưa làm gió trên giang hồ, cho nên kẻ sừng sỏ như anh Vũ mới xuất hiện ở thành phố này để điều tra. Và vì lần trùng hợp này, anh Vũ mới dễ dàng tin mấy câu bậy bạ của Đường Cần, không tiếp tục dây dưa nữa.
Đương nhiên, có thể qua được cửa ải trước mắt này, phía sau còn có nguyên nhân phức tạp sâu xa gì không phải là vấn đề Đường Cần nên để ý. Bàn Cổ đã thuận lợi bỏ trốn, từ đầu tới cuối vẫn chưa lộ ra bộ mặt thật, điều này thật sự làm người ta tiếc nuối. Nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là mau chóng tìm được đứa em họ xui xẻo của mình.
Có lẽ sau cơn mưa trời lại sáng, sau mười phút, Đường Cần đã thuận lợi gặp được cậu em họ của mình... Nói chính xác hơn, anh ta thuận lợi gặp được tay phóng viên đặc biệt đang đỡ cậu em họ bị té xỉu của mình.
“Sao lại thế này?!” Nhìn rõ bộ đồ quen thuộc khoác trên vai đối phương, Đường Cần vội vàng chạy đến, sửng sốt đỡ lấy cậu em họ, tiện thể hỏi 007: “Anh Hoàng?! Sao anh lại ở đây?!”
Anh em bốn bể một nhà. Nếu đã ở lại thành phố này lâu như vậy thì người anh em giang hồ của đài truyền hình này đương nhiên nằm trong danh sách bạn tốt của Đường Cần từ sớm rồi.
007 vô cùng xoắn quýt: “Tiểu Đường đó hả?! Người này là gì của cậu?!”
“Em là anh họ của nó, em em bị sao vậy?!” Đường Cần có chút lo lắng. Dù sao thì tình hình cậu em họ đang trong tay mình xem ra có vẻ không tốt lắm. Quần áo bị rách toạc mấy chỗ, trông chật vật như vừa gặp cướp, đã vậy lại còn hôn mê... Trông thế nào cũng không giống bình an vô sự.
007 muốn nhịn xuống nhưng nhịn không được: “Em họ của cậu cũng kỳ lạ lắm cơ. Tại sao lại hôn mê té xỉu ở cửa nhà vệ sinh nữ vậy?!”
“Ặc...” Đường Cần cứng đờ: “Khụ! Chắc là đi cùng bạn gái tới nhà vệ sinh, sau đó đột nhiên bị tụt huyết áp? Bị đánh lén?! Giật tiền cướp sắc?!”
“...”
“Khụ! Cuộc sống mà, luôn có những chuyện ngoài ý muốn.” Phỏng chừng bản thân Đường Cần cũng cảm thấy lý do của mình quá vô lý, bèn xấu hổ ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Trông anh Hoàng cũng có vẻ cũng khá là... độc đáo mà, đêm hôm lại cởi trần chạy ra đây.”
Trên vai 007 vắt một cái áo khoác nhưng lại không mặc, nửa người trên cởi trần. Cơ thể anh ra rất săn chắn, nhưng vào thời gian và địa điểm thế này, dòm sao cũng thấy kỳ cục.
“Em họ của cậu ói lên người tôi đây này!” 007 khóc không thành tiếng: “Cậu tưởng tôi muốn cởi trần đấy chắc?!” Nói xong, anh ta ghê tởm kéo cái áo ra giũ giũ, cho thấy trên vải có vết nôn mờ mờ: “Vốn dĩ anh định đi nghe ngóng gì đó. Kết quả là chẳng vớ được tin tức gì, lại còn chịu khổ vì bị tấn công sinh hóa nữa…”
“Em họ của em không uống rượu!” Đường Cần ngạc nhiên. Cậu ta chẳng có cảm giác gì khi 007 nói muốn đi hóng chuyện. Anh em trong giang hồ có ai không biết công việc của người này là đi nghe ngóng tin tức đâu.
“Đúng là không uống rượu, xem ra là não bị chấn động.” 007 gật đầu.
“...” Hôn mê trước cửa nhà vệ sinh nữ lại còn ngã tới mức chấn động não... Vết nhơ này quá lớn rồi, có khi cả đời này cậu em họ đáng thương cũng không rửa sạch được cũng nên.
Đường Cần nghĩ một chút thì suy đoán ra được mấy khả năng. Ví dụ như nàng tiên ốc bị tập kích, em họ bị tai bay vạ gió gì đó... Cũng may là tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, quay về kiểm tra một chút, ngủ nghỉ mấy ngày chắc là không sao.
Có điều đêm nay thật sự là kích thích không gì sánh nổi. Rốt cuộc Bàn Cổ là ai?! Dù sao cũng không phải là em họ mình. Chính mắt mình đã chứng kiến một đòn vừa rồi của anh Vũ, vết thương lớn như vậy không thể nào không để lại chút dấu vết gì được...
***
“Có khả năng là không để lại dấu vết gì thật.” Sau khi nhận được điện thoại, Phong Tiểu Tiểu thở dài, xem thường Đường Cần còn quá thơ ngây: “Thần càng mạnh thì năng lực khiến vết thương khép lại càng nhanh. Ví dụ như trước khi thức tỉnh, tôi bị Lý Trường chém một dao là vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi thức tỉnh thì ngủ một giấc dậy là khỏe re rồi, chỉ còn một vết hồng hồng thôi.”
“Mặc dù sức mạnh của Bàn Cổ còn chưa trọn vẹn, nhưng năng lực của hắn không ai nói rõ được. Biết đâu trước thời hạn cuối cùng, vết thương đó đã lành lại rồi thì sao?!” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi: “Hồi nãy cậu nói quần áo của em họ cậu bị xé rách tung tóe phải không?!” Ở thời điểm thế này, quần áo còn đáng tin hơn cơ thể nhiều.
Đường Cần sợ ngây cả người, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Không, không thể nào!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điều kiện thứ hai, những tinh anh của Lục Phiến Môn bởi vì cần áp chế nhân sĩ giang hồ, thường thì vũ lực của họ chí ít đều ngang hàng với người giang hồ. Một số ít đặc biệt sắc bén như anh Vũ thì lại càng là cao thủ trong cao thủ.
Điều kiện thứ ba, thời điểm hiện tại là 0 giờ 58 phút, tính theo giờ Bắc Kinh...
Thiên thời địa lợi nhân hòa, hoặc cũng có thể nói là một bên có lợi một bên bất lợi, cộng thêm một chút may mắn nữa.
Với những điều kiện hậu thuẫn tốt như vậy, lưỡi đao của anh Vũ bay ra mà không tạo được sự bùng nổ thì thật sự là có lỗi với người xem.
Nhưng dù có điều kiện tích lũy và nhân tố may mắn như vậy bên trong, một nhát dao sắc bén này vẫn khiến Đường Cần và cả các vị thần kinh ngạc đến hộc máu... Má nó một đám đại thần đánh hơn nửa tiếng còn không bằng một người thường có giá trị vũ lực cao ngút. Quá là khiến người ta khóc không ra nước mặt rồi đấy!
Trong phút chốc, hình ảnh anh Vũ dùng một tay tóm lấy sợi xích, đứng hiên ngang trong mưa gió bỗng trở nên uy phong mạnh mẽ hẳn lên. Đường Cần thiếu điều quỳ luôn xuống đất.
“Hừ!” Anh Vũ nhảy xuống khỏi mô tô, một tay anh ta chống lên xe đứng vững rồi đút túi, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Tay còn lại kéo mạnh vài cái, lưỡi dao đang găm trên vai Bàn Cổ cách đó năm sáu mét không ngừng bị sợi xích kéo căng giật lấy. Miệng vết thương bị cắt rộng chảy máu ngày càng nhiều: “Đồ rác rưởi! Biết đánh đấm một tí thì cho là mình giỏi lắm à? Tao ghét nhất cái lũ cặn bã coi thường dân chúng và pháp luật chúng mày. Bọn cặn bã không tuân thủ quy tắc xã hội thì cũng chẳng có tư cách gì sống trên đời hết! Đã thế mà còn dám mang theo chất nổ và vũ khí cỡ lớn cơ đấy!?”
“...” Ngao Tiềm còn chưa xuống hẳn dưới nước cũng đổ mô hôi lạnh. Anh bèn dẫn các vị thần nhanh chóng bỏ chạy theo mạch nước ngầm thông với hồ lớn.
Người thường bây giờ ai cũng ghê gớm như vậy hả?! Ừ, nơi này không hợp để ở lâu. Thôi thì ngày mai gặp Đường Cần hỏi rõ mặt mũi của Bàn Cổ là được rồi...
Đường Cần lau mồ hôi liên tục. Cậu ta dừng xe mở cửa, cẩn thận đi đến bên cạnh anh Vũ: “Anh Vũ, chừa chút mặt mũi đi mà...” Đừng có đắc tội với Bàn Cổ quá đà nha đại ca!
“Đồng bọn của mày à?” Anh Vũ cười nhạo một tiếng, nói với giọng châm chọc: “Kẻ nào dám vi phạm pháp lệnh về trật tự trị an đều sẽ bị bắt giữ, không cho các người ăn mấy phát súng đã là khách sáo lắm rồi. Lần này đúng là không nhìn thấy chúng mày làm gì thật, nhưng còn dài dòng thì có tin tao xiên luôn cả mày không? Rác rưởi!”
“Ha ha...” Đường Cần cười gượng, ghìm bàn tay vừa suýt hất axit đậm đặc xuống, yên lặng lùi về sau nửa bước… Cái đậu xanh rau muống nhà nó chớ!
Rút tay từ trong túi quần ra, anh Vũ vừa chậm rãi kéo dây xích vừa lại gần bóng đen đang lẳng lặng cúi đầu. Ánh mắt anh ta khóa chặt toàn bộ mọi con đường có thể tẩu thoát.
Đường Cần khuyên can không thành nên cứ vậy tròn mắt nín thở chờ xem mặt mũi thật của Bàn Cổ. Nếu thật sự không ổn thì đi mật báo cho Phong Tiểu Tiểu rồi còn ôm chân cầu cứu Phục Hy.
Nhưng đáng tiếc việc không chiều theo lòng người. Anh Vũ mới kéo dây xích về hai mét thì đột nhiên sức căng trong tay nhẹ hẳn đi. Ngay sau đó, dây xích mới còn cắm trên vai bóng đen đã bị rớt xuống đất. Anh Vũ nheo mắt lại, ánh mắt liền trở nên sắc bén, bóng đen lúc trước còn thấy ở dưới đất đã biến mất trong chớp mắt. Thậm chí anh ta còn chưa nhìn rõ động tác của đối phương là gì, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã mất đi mục tiêu. Giống như những hình ảnh trong phim nhựa đang được chiếu liên tục thì bị rút mất một khung hình vậy.
Thân thủ nhanh thật... Anh Vũ nhíu mày cắn răng, nắm chặt dây xích. Một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên đưa tay kéo mạnh. Sợi dây xích bay lên cao, cuốn từng vòng lên cánh tay anh Vũ theo lực quán tính, tạo thành một món đồ kim loại trông từa tựa một món hàng trang sức xoàng xĩnh.
Sau khi làm xong tất cả, anh Vũ buông tay áo hơi rộng ra, rồi lại thả cánh tay xuống. Cho tay vào túi quần, anh ta nghiêng đầu, không chút khách sáo hỏi Đường Cần: “Tên đó có tiếng trên giang hồ không?!”
“... Không có.” Đường Cần sờ mũi, cạn lời.
“Hừ! Chẳng trách Lục Phiến Môn của bọn này cũng chưa từng nghe nói đến hồ sơ của cao thủ nào như vậy.” Anh Vũ tặc lưỡi, không hài lòng quay về mô tô của mình. Lúc này mưa gió đã tạnh. Mây tích tụ ở quanh khu này trong thời gian gần đây đều bị Ngao Tiềm xài sạch sẽ trong một lần rồi. Bầu trời đầy sao cũng nhờ vậy mà lộ ra.
Anh Vũ chống hai chân xuống mặt đất, châm điếu thuốc, sau đó anh ta mới cởi mũ ra, ngẩng đầu lên híp mắt hỏi bằng giọng điệu nguy hiểm: “Mày quen tay đó hả!”
Có tiếng trên giang hồ hay không với có ai biết người đó trên giang hồ hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Từ những biểu hiện của Đường Cần, anh Vũ có thể chắc chắn đối phương nhất định có dính dáng đến bóng đen kia, hoặc ít nhất là có liên quan gián tiếp.
Đường Cần vô cùng do dự, quyết định tiết lộ một phần sự thật một cách uyển chuyển: “Gần đây, anh em trên giang hồ thỉnh thoảng lại gặp tình trạng bị người khác đánh lén...” Đương nhiên những việc này không phải Bàn Cổ làm, nhưng chắc chắn là Bàn Cổ cho người làm.
Chuyện bị đánh lén là có thật, nhưng anh ta không nói bóng đen vừa rồi là tội phạm. Nếu Lục Phiến Môn vì vậy mà hiểu lầm thì chắc chắn nguyên do là bởi khả năng diễn đạt của anh ta quá kém. Tuyệt đối không liên quan gì đến việc giấu giếm tin tức hết. Ừ! Chính xác là như vậy.
“Vậy sao?!” Anh Vũ cười khẩy: “Rác rưởi trong rác rưởi!”
“...” Này! Còn công kích nhân thân nữa ông đây dội cho bây máu me đầy mặt thật bây giờ.
“Được rồi!” Sau khi nắm được được tình hình, anh Vũ cũng lười tiếp tục dài dòng bèn khởi động mô tô. Sau khi tiếng động cơ vang lên, anh Vũ mới rít một hơi thuốc nữa, nói: “Gần đây tên đó gây ra không ít phiền phức, Lục Phiến Môn sẽ không tha cho nó. Nhưng đám người cặn bã chúng mày cũng cẩn thận cho tao. Không có việc gì thì cụp đuôi xuống mà làm người. Đừng có để tao bắt gặp được chúng mày làm mấy chuyện xấu như trộm gà cắp chó gì nữa đấy!”
Mẹ nó! Bảo ai trộm gà cắp chó hả?!
Đường Cần mang vẻ mặt xoắn quýt nhìn theo tên tay sai của triều đình nói xong liền lên mô tô phách lối rời đi, một hồi lâu sau cậu chàng vẫn chưa biết nên phản ứng kiểu gì.
Cậu ta không không biết rằng, bởi vì gần đây thật sự có một thế lực đen tối đang làm mưa làm gió trên giang hồ, cho nên kẻ sừng sỏ như anh Vũ mới xuất hiện ở thành phố này để điều tra. Và vì lần trùng hợp này, anh Vũ mới dễ dàng tin mấy câu bậy bạ của Đường Cần, không tiếp tục dây dưa nữa.
Đương nhiên, có thể qua được cửa ải trước mắt này, phía sau còn có nguyên nhân phức tạp sâu xa gì không phải là vấn đề Đường Cần nên để ý. Bàn Cổ đã thuận lợi bỏ trốn, từ đầu tới cuối vẫn chưa lộ ra bộ mặt thật, điều này thật sự làm người ta tiếc nuối. Nhưng chuyện quan trọng hơn lúc này là mau chóng tìm được đứa em họ xui xẻo của mình.
Có lẽ sau cơn mưa trời lại sáng, sau mười phút, Đường Cần đã thuận lợi gặp được cậu em họ của mình... Nói chính xác hơn, anh ta thuận lợi gặp được tay phóng viên đặc biệt đang đỡ cậu em họ bị té xỉu của mình.
“Sao lại thế này?!” Nhìn rõ bộ đồ quen thuộc khoác trên vai đối phương, Đường Cần vội vàng chạy đến, sửng sốt đỡ lấy cậu em họ, tiện thể hỏi 007: “Anh Hoàng?! Sao anh lại ở đây?!”
Anh em bốn bể một nhà. Nếu đã ở lại thành phố này lâu như vậy thì người anh em giang hồ của đài truyền hình này đương nhiên nằm trong danh sách bạn tốt của Đường Cần từ sớm rồi.
007 vô cùng xoắn quýt: “Tiểu Đường đó hả?! Người này là gì của cậu?!”
“Em là anh họ của nó, em em bị sao vậy?!” Đường Cần có chút lo lắng. Dù sao thì tình hình cậu em họ đang trong tay mình xem ra có vẻ không tốt lắm. Quần áo bị rách toạc mấy chỗ, trông chật vật như vừa gặp cướp, đã vậy lại còn hôn mê... Trông thế nào cũng không giống bình an vô sự.
007 muốn nhịn xuống nhưng nhịn không được: “Em họ của cậu cũng kỳ lạ lắm cơ. Tại sao lại hôn mê té xỉu ở cửa nhà vệ sinh nữ vậy?!”
“Ặc...” Đường Cần cứng đờ: “Khụ! Chắc là đi cùng bạn gái tới nhà vệ sinh, sau đó đột nhiên bị tụt huyết áp? Bị đánh lén?! Giật tiền cướp sắc?!”
“...”
“Khụ! Cuộc sống mà, luôn có những chuyện ngoài ý muốn.” Phỏng chừng bản thân Đường Cần cũng cảm thấy lý do của mình quá vô lý, bèn xấu hổ ho khan một tiếng, lảng sang chuyện khác: “Trông anh Hoàng cũng có vẻ cũng khá là... độc đáo mà, đêm hôm lại cởi trần chạy ra đây.”
Trên vai 007 vắt một cái áo khoác nhưng lại không mặc, nửa người trên cởi trần. Cơ thể anh ra rất săn chắn, nhưng vào thời gian và địa điểm thế này, dòm sao cũng thấy kỳ cục.
“Em họ của cậu ói lên người tôi đây này!” 007 khóc không thành tiếng: “Cậu tưởng tôi muốn cởi trần đấy chắc?!” Nói xong, anh ta ghê tởm kéo cái áo ra giũ giũ, cho thấy trên vải có vết nôn mờ mờ: “Vốn dĩ anh định đi nghe ngóng gì đó. Kết quả là chẳng vớ được tin tức gì, lại còn chịu khổ vì bị tấn công sinh hóa nữa…”
“Em họ của em không uống rượu!” Đường Cần ngạc nhiên. Cậu ta chẳng có cảm giác gì khi 007 nói muốn đi hóng chuyện. Anh em trong giang hồ có ai không biết công việc của người này là đi nghe ngóng tin tức đâu.
“Đúng là không uống rượu, xem ra là não bị chấn động.” 007 gật đầu.
“...” Hôn mê trước cửa nhà vệ sinh nữ lại còn ngã tới mức chấn động não... Vết nhơ này quá lớn rồi, có khi cả đời này cậu em họ đáng thương cũng không rửa sạch được cũng nên.
Đường Cần nghĩ một chút thì suy đoán ra được mấy khả năng. Ví dụ như nàng tiên ốc bị tập kích, em họ bị tai bay vạ gió gì đó... Cũng may là tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, quay về kiểm tra một chút, ngủ nghỉ mấy ngày chắc là không sao.
Có điều đêm nay thật sự là kích thích không gì sánh nổi. Rốt cuộc Bàn Cổ là ai?! Dù sao cũng không phải là em họ mình. Chính mắt mình đã chứng kiến một đòn vừa rồi của anh Vũ, vết thương lớn như vậy không thể nào không để lại chút dấu vết gì được...
***
“Có khả năng là không để lại dấu vết gì thật.” Sau khi nhận được điện thoại, Phong Tiểu Tiểu thở dài, xem thường Đường Cần còn quá thơ ngây: “Thần càng mạnh thì năng lực khiến vết thương khép lại càng nhanh. Ví dụ như trước khi thức tỉnh, tôi bị Lý Trường chém một dao là vào bệnh viện cấp cứu. Sau khi thức tỉnh thì ngủ một giấc dậy là khỏe re rồi, chỉ còn một vết hồng hồng thôi.”
“Mặc dù sức mạnh của Bàn Cổ còn chưa trọn vẹn, nhưng năng lực của hắn không ai nói rõ được. Biết đâu trước thời hạn cuối cùng, vết thương đó đã lành lại rồi thì sao?!” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi: “Hồi nãy cậu nói quần áo của em họ cậu bị xé rách tung tóe phải không?!” Ở thời điểm thế này, quần áo còn đáng tin hơn cơ thể nhiều.
Đường Cần sợ ngây cả người, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Không, không thể nào!”
Bình luận facebook