Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-333
Chương 336: Chiến thắng nhỏ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù nhà họ Vũ được đồn đại rất thần bí, nhưng đó chỉ là do đám nhân sĩ giang hồ thổi phồng lên mà thôi
Nếu như ai thực sự từng đến nhà họ Vũ rồi sẽ thấy, thực ra đó chỉ là một tòa nhà lớn ở nông thôn vô cùng bình thường...
“Nhà tôi có rất nhiều người, sống cùng nhau tiện luyện công hơn, vậy nên trước giờ cả nhà vẫn ở nông thôn, khống chuyển đi đâu cả.” Anh Vũ giới thiệu với Phong Tiểu Tiểu, tiện thể còn nhắc nhở một hai câu khi nào cần thiết, tránh cho đối phương vô ý dẫm vào vũng bùn, “Giá nhà trong thành phố rất đắt
Bình thường người nhà tôi đều đi làm vệ sĩ, cho dù có chút tiền cũng cảm đi mua thuốc về tắm, nếu không thì cũng dùng để mua thêm vũ khí, vật liệu trang bị các cơ quan
Vậy nên cuối cùng cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu..
Nhưng sau khi các đệ tử trong nhà lớn lên thì có thể vào thành phố xin việc, đại đa số đều làm cho Lục Phiến Môn, cũng có người gia nhập quân đội
Nhà nước sẽ phát tiến trợ cấp thỏa đáng.”
Trong chốc lát, Phong Tiểu Tiểu có cảm giác những ảo tượng của mình đang sụp đổ ầm ầm.
Không phải người ta đều nói nghèo thì học văn, giàu thì tập võ sao? Không phải người ta đều nói gia đình nhiều đời theo nghiệp võ xa lánh thế tục, chỉ giậm chân một cái cũng có thể khiến kinh thành run rẩy ba cái sao? Bịp bợm! Toàn là bịp bợm cả! Phong Tiểu Tiểu điều chỉnh lại tâm trạng có phần thất vọng do hiện thực khác xa với tưởng tượng của mình, rồi lại nhớ đến đám thần ma quỷ quái ở nhà mình còn lôi thôi lếch thếch hơn..
Sau khi tâm lý trở về trạng thái cân bằng, cô tự an ủi bản thân rằng tất cả những chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả
Ngay cả Nhị Lang Thần lúc ở trong nhà cũng thích mặc quần áo ngủ bằng bông lượn lờ trong phòng khách còn gì!
“Chẳng lẽ nhà anh không kinh doanh buôn bán gì sao?” Phong Tiểu Tiểu vẫn không khống chế được bản thân mà ảo tưởng một chút.
Anh Vũ nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chúng tôi luyện công từ nhỏ còn chẳng đủ thời gian, sao có thể còn dư đệ tử đi làm kinh doanh chứ?” Mà cho dù có thật thì đó cũng thuộc về sở thích của cá nhân, không ai bắt buộc rằng anh là người thuộc dòng họ này thì anh nhất định phải cống hiến toàn bộ tài sản cho gia tộc cả
“..” Thôi được rồi, hình như cái setting này cũng không có gì không đúng cả! Phong Tiểu Tiểu âm thầm quyết định bao giờ về nhà nhất định phải viết bình luận ném đá quyển tiểu thuyết online kia
Sau đó, cô cũng từ bỏ việc tìm kiếm những điều thần bí và độc đáo của dòng họ tập võ lánh đời” này!
Suốt dọc đường đi, hai người toàn gặp được những thanh niên trai tráng và em gái da ngăm mặc áo ba lỗ, không thì là các cô dì chú bác loẹt quẹt dép lê còn đang dắt trâu
Nếu như nói những cảnh tượng này đã đủ để kéo Phong Tiểu Tiểu về với hiện thực, vậy thì cuối cùng khi cô đặt chân đến cổng nhà họ Vũ trong truyền thuyết, thấy ông chú trung niên đang ngồi phơi bụng, phe phẩy cái quạt hương bồ ở trước cổng, chút tưởng tượng đẹp đẽ cuối cùng mà Phong Tiểu Tiểu còn giữ lại cũng hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh vụn
“Ba!” Tiếng gọi của anh Vũ càng làm người ta sợ hãi hơn
Anh ta đi lên trước, chào hỏi ông chú trung niên kia, điều này khiến Phong Tiểu Tiểu tức khắc bị hù.
Ông chú kia nâng mắt nhìn qua, phát hiện ra còn có một em gái là Phong Tiểu Tiểu thì vội vàng kéo áo xuống che kín bụng
Sau đó, ông mới ho khan vài tiếng: “Tiểu Tu, đây là người bạn con đã bảo phải không?”
“...” Anh Vũ, người này chính là cao thủ đứng đầu nhà họ Vũ mà anh đã kể, cũng chính là cha ruột của anh thật đấy hả? Phong Tiểu Tiểu rất muốn hỏi ngược lại một câu, nhưng cô thấy hình như làm vậy không lễ phép lắm nên đành bỏ qua
Anh Vũ vâng một tiếng, trả lời: “Ông nội bảo con về thì dẫn cô ấy đến luôn.”
“Ba cũng nghe ông nói rồi.” Ba Vũ gật đầu, thở dài, “Ông cụ rất giận! Cụ còn bày sẵn trận trong sân đợi hai đứa đến đó..
Con nói xem, nhà mình nuôi con lớn bằng từng này, tốn không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, gửi gắm biết bao kỳ vọng..
Kết quả, suốt hai mươi mấy năm trước đây luyện công cực nhọc như vậy cũng không thấy con có thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì
Về mặt giáo dục tư tưởng, con cũng học được biết trung thành yêu nước, thành thật, ngay thẳng, dũng cảm, kiên trì
Thế mà sao sau khi tiếp nhận trách nhiệm quản lý Lục Phiến Môn, con lại dễ bị lừa vậy hả?”
Cuộc điện thoại mà anh Vũ gọi về lần trước thực sự chọc cả nhà họ Vũ giận dữ khôn cùng
Thần ma quỷ quái? Mẹ nhà nó chứ! Thằng nhóc này học trung thành yêu nước suốt hai mươi mấy năm giờ lại đi theo mấy cái mê tín dị đoan thế này à? Lúc đó, ông cụ suýt nữa đã cầm điện thoại nổi giận đùng đùng lao lên tàu đi tìm thằng cháu trai này, định đánh cho nó vỡ đầu mới thôi.
Nếu lúc đó không phải trời đã tối, sau lại còn có mẹ Vũ ở bên cạnh lựa lời xoa dịu, khuyên rằng cứ cho anh Vũ có thời gian bình tâm suy nghĩ lại, chắc chẳng cần đợi đến hôm nay anh Vũ mang tên đầu sỏ về đây tự chui đầu vào lưới
E rằng từ mấy ngày trước, thủ lĩnh của Lục Phiến Môn đã mất hết mặt mũi trước đám đàn em của mình rồi.
Vốn Phong Tiểu Tiểu cũng không có ý định xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai cha con nhà người ta, nhưng việc này có liên quan đến bản thân cô, cũng liên quan đến việc sau này anh Vũ có tiếp tục giúp đỡ ủng hộ bọn họ hay không
Thế nên có vài lời, cô quả thật không thể không nói ra: “Bác Vũ, có những chuyện mọi người không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại
Mọi người đừng khẳng định chắc chắn như vậy có được không? Hơn nữa, mục đích chủ yếu cháu tới nhà hôm nay là để chữa mắt cho em nhà mình
Nếu cháu không chữa được thật thì chúng ta sẽ nói chuyện sau
Dù sao cháu cũng đến nhà mình rồi, không chạy đi đâu được
Bác thấy có đúng không ạ?”
Ông Vũ nghe xong, cuối cùng cũng chịu nhìn Phong Tiểu Tiểu với ánh mắt khác một chút: “Lá gan cũng không nhỏ nhỉ! Chúng tôi không ngờ cháu dám đồng ý thực hiện điều kiện này đấy!” Cô gái này đến cửa nhà họ Vũ rồi mà còn chưa bị dọa chạy mất dép
Điều này chứng tỏ hoặc là cô có bản lĩnh để tự tin thật, hoặc là quá to gan muốn lừa bọn họ một vố đau..
Ông Vũ bắt đầu cảm thấy thú vị: “Cũng được! Nếu cháu có thể chữa khỏi mắt của A Thịnh, tôi đồng ý sẽ xử lý chuyện của Tiểu Tu thay cháu, cho cháu sai bảo thằng con trai này thoải mái.”
Ông Vũ không cần biết Phong Tiểu Tiểu thuộc loại nào trong hai loại trên
Dù sao ông cũng chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến cách thức thực hiện
Phong Tiểu Tiểu có thể chữa khỏi mắt cho Vũ Thịnh là được
Nếu có chữa khỏi thật, tôi sẽ để cô tùy ý làm chuyện cô muốn, chỉ cần không phải phản bội lại đất nước hay vi phạm pháp luật thì có thích giày vò con trai tôi thể nào cũng được.
Anh Vũ nghe thấy vậy cũng giả điếc luôn, dù sao ơn cứu mạng vốn nên lấy thân ra báo..
Khụ! Phải là ơn nghĩa dù lớn hay nhỏ cũng phải báo đáp bằng hành động
Chỉ cần mắt của em họ có thể được chữa khỏi, đệ tử nhà họ Vũ cảm ơn đền đáp người ta cũng là chuyện phải lẽ
Vậy nên anh ta bị ba mình thuận miệng vứt cho người ta cũng không cảm thấy có gì quá đáng.
Nhìn ba người bọn họ chỉ như đang tùy ý nói chuyện phiếm đổi ba câu, nhưng bất kể câu thoại nào trong đó đều ẩn chứa một lượng tin tức lớn
Dù có thể nào đi nữa cũng có thể coi như ba người đã có được kết quả bước đầu, đạt thành thỏa thuận thống nhất
Chỉ cần Phong Tiểu Tiểu chữa khỏi mắt cho em trai nhỏ nhà anh Vũ, cô có thể dẫn anh ta đi...
Nhưng hai bên thỏa thuận thành công là chuyện của thỏa thuận, còn Phong Tiểu Tiểu và anh Vũ vẫn phải đi gặp ông cụ, hơn nữa cả hai người đều phải tự vượt ải này mới được.
Ông Vũ nói hết những lời cần nói xong thì gài quạt hương bổ vào sau cổ áo
Ông xách ghế chuẩn bị đi vào sân: “Tôi không làm lỡ việc của anh chị nữa
Hai đứa tự vào nhà đi, cũng coi như để kiểm tra xem võ công của Tiểu Tu có bị thụt lùi không.”
Anh Vũ đút tay vào túi quần, xùy một tiếng: “Con chỉ sợ mình không cẩn thận lại đánh cho đám ranh con kia răng rơi đầy đất thôi.” “Ồ, tự tin gớm nhỉ!” Ông Vũ bĩu môi, căn bản không hề tin lời con mình nói
Phong Tiểu Tiểu thì lại cảm thấy sức chiến đấu hiện tại của anh Vũ quả thực rất nguy hiểm, bèn vội vàng giảng hòa: “Hay là để mình tôi đi thôi!”
Hôm nay, ông Vũ quả thật lại phải thay đổi ấn tượng của mình về cô gái trẻ này
Nghe thầy cô nói vậy, ông không thể không quan sát cô lại một lượt bằng ánh mắt hoàn toàn khác
Sau một chốc im lặng, ông bật cười: “Xem ra tôi già mất rồi! Chắc mắt cũng mờ, không còn nhìn rõ nữa..
Đi đi! Cháu cũng không phải dạng bình thường nhỉ! Vậy tôi sẽ đợi hai đứa trong phòng của A Thịnh!”
Thực ra, cùng lắm thì ông Vũ cũng chỉ công nhận sự dũng cảm của Phong Tiểu Tiểu, chứ ông không hề tin tưởng chuyện thần ma quỷ quái mà anh Vũ nhắc đến trong điện thoại
Ông nói câu này chẳng qua chỉ muốn khen ngợi bản thân Phong Tiểu Tiểu, cho rằng hai đứa nhỏ này chắc là có mục đích hoặc kế hoạch nào khác, cho nên mới bịa ra mấy lời nói dối như vậy
Mà cụ Vũ đã xắn tay áo lên, chuẩn bị từ đầu đến chân, sẵn sàng tư thể dạy dỗ người ta
Có thể tưởng tượng được, khi Phong Tiểu Tiểu vào trong nhà sẽ phải đối mặt với trận thể rầm rộ như thế nào.
Tòa nhà thuộc về dòng họ Vũ được xây dựng như một doanh trại quân đội cỡ nhỏ ở nông thôn
Dù sao thì đất đầy ra đó, bọn họ thích dùng bao nhiêu cũng có
Chỉ cần có đủ gạch đủ xi măng, cộng thêm nhà anh không quá đáng đến mức chiếm khoảng đất to bằng nhà xưởng thì về cơ bản sẽ chẳng có ai ý kiến ý cò chuyện nhỏ như một “gia đình” như này chiếm bao nhiêu đất.
Hơn nữa, nhà họ Vũ khá có uy tín ở vùng này
Trước khi các đệ tử của nhà này xuất sư, bọn họ đều tự động tuần tra bảo vệ khu vực này, coi như là để thực tập
Trong phạm vi bán kính trăm cây số quanh đây, chưa thấy có tên trộm cướp nào dám gây chuyện
Trị an trong thôn tốt đến mức ngay cả chuyện trộm trứng gà nhà nhau cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Vậy nên sau khi Phong Tiểu Tiểu vào đến trong nhà khuất sau bức tường cao, cô thấy một đám thanh niên trai tráng đang đứng nghiêm trong sân tập luyện láng xi măng đợi bọn họ
Đạo giáo gậy gộc..
Mỗi người cầm trong tay một loại vũ khí khác nhau
Nhưng nếu đếm cẩn thận ra, người sử dụng dây xích vẫn chiếm nhiều nhất
Có lẽ đây là truyền thống của nhà họ Vũ, hoặc cũng có thể do anh Vũ đi đầu làm gương dẫn đến bọn họ cũng bị ảnh hưởng mà học theo.
Anh Vũ nhìn thấy thế trận này cũng chỉ cười lạnh, giống như đang nhìn đám đệ tử tìm đường chết chạy lên lôi đài thách đấu với mình trong cuộc thi vẽ trước đây vậy.
Hầu như đám nhóc đứng đây đều có bóng ma tâm lý vì nụ cười này
Bọn họ không kìm được mà rùng mình một cái
Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu sụt giảm mất phân nửa
Phong Tiểu Tiểu ngắm trái ngắm phải, lại giẫm giẫm nên xi măng dưới chân
Sau đó cô quay đầu hỏi: “Nếu tôi làm hỏng sân sẽ không phải đến chứ? Xong chuyện tôi cũng không tìm đâu ra thời gian rảnh sửa lại cho nhà anh đâu.” Anh Vũ gật đầu: “Từ trước tới giờ nhà chúng tôi không cần bồi thường những thứ bị thiệt hại trong lúc đánh nhau
Cô có đập phá bao nhiêu cũng đều sẽ được tính cho những đứa đánh thua trả...” Anh ta vừa nói, vừa chuyển mắt sang nhìn lũ ngốc đang tìm đường chết mà bản thân lại không ý thức được kia, cười đầy ẩn ý: “..
Dù sao thì bọn họ có nhiều người như vậy cùng chia ra bồi thường, phần của mỗi người cũng không nhiều lắm.”
Thế là ý chí chiến đấu vốn chỉ còn lại một nửa của các cháu nhỏ gần như sắp tan biến hoàn toàn
Đám thanh niên vốn đang khí thế bừng bừng giờ lại đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy cô gái đứng đối diện trở nên bí hiểm khó lường.
Cụ Vũ vốn còn có ý định làm dáng nhưng giờ cũng không nhịn nổi nữa, cụ xông từ trong từ đường ra: “Tiểu Tu! Anh qua đây cho ông!” “Ông ơi, không cần phiền phức vậy đâu!” Anh Vũ còn chưa kịp cất bước, Phong Tiểu Tiểu đã cao giọng hô lên trả lời, “Cháu đang khá vội, chúng ta vượt ải nhanh chút đi! Cháu còn phải chữa bệnh cho nhanh rồi về nhà nữa..
Có chuyện gì thì bao giờ nhà mình tự giải quyết sau được không ạ?”
Cụ Vũ nghẹn một ngụm máu trong cổ họng
Cụ vừa định quát cái cô trơ tráo không biết ngượng này vài câu thì trong sân đột nhiên có biến
Một cảnh tượng vượt qua sức tưởng tượng, trước giờ mọi người chưa bao giờ nghĩ tới lại đang hiện ra trước mắt.
Cô gái đứng cạnh anh Vũ - người mà bọn họ xem ngang xem dọc thế nào cũng cảm thấy không chịu nổi một đòn - bước lên trước hai bước
Không thấy cô tạo dáng, chẳng thấy cô vận công, thậm chí còn không có động tác chuẩn bị, cô chỉ nhẹ nhàng giảm một cái bằng mũi chân thôi..
Lấy mũi chân cô làm trung tâm, nên xi măng nứt toác ra thành hình mạng nhện chỉ trong nháy mắt
“Rắc rắc rắc!” Vết nứt kéo dài khoảng mười mét mới ngừng lại.
Cả đám thanh niên đều đồng loạt trợn tròn mắt, hít một hơi khí lạnh, thành công bị hình ảnh trước mắt dọa đơ người
Mà sau đó, cô gái mà bọn họ hoàn toàn không nhìn ra rằng sở hữu sức mạnh đến mức độ đó còn cười vô cùng hiền lành, vô cùng chân thành nói: “Trong các anh ai muốn lên trước?” “...” Tha cho chúng tôi đi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu như ai thực sự từng đến nhà họ Vũ rồi sẽ thấy, thực ra đó chỉ là một tòa nhà lớn ở nông thôn vô cùng bình thường...
“Nhà tôi có rất nhiều người, sống cùng nhau tiện luyện công hơn, vậy nên trước giờ cả nhà vẫn ở nông thôn, khống chuyển đi đâu cả.” Anh Vũ giới thiệu với Phong Tiểu Tiểu, tiện thể còn nhắc nhở một hai câu khi nào cần thiết, tránh cho đối phương vô ý dẫm vào vũng bùn, “Giá nhà trong thành phố rất đắt
Bình thường người nhà tôi đều đi làm vệ sĩ, cho dù có chút tiền cũng cảm đi mua thuốc về tắm, nếu không thì cũng dùng để mua thêm vũ khí, vật liệu trang bị các cơ quan
Vậy nên cuối cùng cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu..
Nhưng sau khi các đệ tử trong nhà lớn lên thì có thể vào thành phố xin việc, đại đa số đều làm cho Lục Phiến Môn, cũng có người gia nhập quân đội
Nhà nước sẽ phát tiến trợ cấp thỏa đáng.”
Trong chốc lát, Phong Tiểu Tiểu có cảm giác những ảo tượng của mình đang sụp đổ ầm ầm.
Không phải người ta đều nói nghèo thì học văn, giàu thì tập võ sao? Không phải người ta đều nói gia đình nhiều đời theo nghiệp võ xa lánh thế tục, chỉ giậm chân một cái cũng có thể khiến kinh thành run rẩy ba cái sao? Bịp bợm! Toàn là bịp bợm cả! Phong Tiểu Tiểu điều chỉnh lại tâm trạng có phần thất vọng do hiện thực khác xa với tưởng tượng của mình, rồi lại nhớ đến đám thần ma quỷ quái ở nhà mình còn lôi thôi lếch thếch hơn..
Sau khi tâm lý trở về trạng thái cân bằng, cô tự an ủi bản thân rằng tất cả những chuyện này chẳng có gì kỳ lạ cả
Ngay cả Nhị Lang Thần lúc ở trong nhà cũng thích mặc quần áo ngủ bằng bông lượn lờ trong phòng khách còn gì!
“Chẳng lẽ nhà anh không kinh doanh buôn bán gì sao?” Phong Tiểu Tiểu vẫn không khống chế được bản thân mà ảo tưởng một chút.
Anh Vũ nhìn cô với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chúng tôi luyện công từ nhỏ còn chẳng đủ thời gian, sao có thể còn dư đệ tử đi làm kinh doanh chứ?” Mà cho dù có thật thì đó cũng thuộc về sở thích của cá nhân, không ai bắt buộc rằng anh là người thuộc dòng họ này thì anh nhất định phải cống hiến toàn bộ tài sản cho gia tộc cả
“..” Thôi được rồi, hình như cái setting này cũng không có gì không đúng cả! Phong Tiểu Tiểu âm thầm quyết định bao giờ về nhà nhất định phải viết bình luận ném đá quyển tiểu thuyết online kia
Sau đó, cô cũng từ bỏ việc tìm kiếm những điều thần bí và độc đáo của dòng họ tập võ lánh đời” này!
Suốt dọc đường đi, hai người toàn gặp được những thanh niên trai tráng và em gái da ngăm mặc áo ba lỗ, không thì là các cô dì chú bác loẹt quẹt dép lê còn đang dắt trâu
Nếu như nói những cảnh tượng này đã đủ để kéo Phong Tiểu Tiểu về với hiện thực, vậy thì cuối cùng khi cô đặt chân đến cổng nhà họ Vũ trong truyền thuyết, thấy ông chú trung niên đang ngồi phơi bụng, phe phẩy cái quạt hương bồ ở trước cổng, chút tưởng tượng đẹp đẽ cuối cùng mà Phong Tiểu Tiểu còn giữ lại cũng hoàn toàn tan vỡ thành từng mảnh vụn
“Ba!” Tiếng gọi của anh Vũ càng làm người ta sợ hãi hơn
Anh ta đi lên trước, chào hỏi ông chú trung niên kia, điều này khiến Phong Tiểu Tiểu tức khắc bị hù.
Ông chú kia nâng mắt nhìn qua, phát hiện ra còn có một em gái là Phong Tiểu Tiểu thì vội vàng kéo áo xuống che kín bụng
Sau đó, ông mới ho khan vài tiếng: “Tiểu Tu, đây là người bạn con đã bảo phải không?”
“...” Anh Vũ, người này chính là cao thủ đứng đầu nhà họ Vũ mà anh đã kể, cũng chính là cha ruột của anh thật đấy hả? Phong Tiểu Tiểu rất muốn hỏi ngược lại một câu, nhưng cô thấy hình như làm vậy không lễ phép lắm nên đành bỏ qua
Anh Vũ vâng một tiếng, trả lời: “Ông nội bảo con về thì dẫn cô ấy đến luôn.”
“Ba cũng nghe ông nói rồi.” Ba Vũ gật đầu, thở dài, “Ông cụ rất giận! Cụ còn bày sẵn trận trong sân đợi hai đứa đến đó..
Con nói xem, nhà mình nuôi con lớn bằng từng này, tốn không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt, gửi gắm biết bao kỳ vọng..
Kết quả, suốt hai mươi mấy năm trước đây luyện công cực nhọc như vậy cũng không thấy con có thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì
Về mặt giáo dục tư tưởng, con cũng học được biết trung thành yêu nước, thành thật, ngay thẳng, dũng cảm, kiên trì
Thế mà sao sau khi tiếp nhận trách nhiệm quản lý Lục Phiến Môn, con lại dễ bị lừa vậy hả?”
Cuộc điện thoại mà anh Vũ gọi về lần trước thực sự chọc cả nhà họ Vũ giận dữ khôn cùng
Thần ma quỷ quái? Mẹ nhà nó chứ! Thằng nhóc này học trung thành yêu nước suốt hai mươi mấy năm giờ lại đi theo mấy cái mê tín dị đoan thế này à? Lúc đó, ông cụ suýt nữa đã cầm điện thoại nổi giận đùng đùng lao lên tàu đi tìm thằng cháu trai này, định đánh cho nó vỡ đầu mới thôi.
Nếu lúc đó không phải trời đã tối, sau lại còn có mẹ Vũ ở bên cạnh lựa lời xoa dịu, khuyên rằng cứ cho anh Vũ có thời gian bình tâm suy nghĩ lại, chắc chẳng cần đợi đến hôm nay anh Vũ mang tên đầu sỏ về đây tự chui đầu vào lưới
E rằng từ mấy ngày trước, thủ lĩnh của Lục Phiến Môn đã mất hết mặt mũi trước đám đàn em của mình rồi.
Vốn Phong Tiểu Tiểu cũng không có ý định xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai cha con nhà người ta, nhưng việc này có liên quan đến bản thân cô, cũng liên quan đến việc sau này anh Vũ có tiếp tục giúp đỡ ủng hộ bọn họ hay không
Thế nên có vài lời, cô quả thật không thể không nói ra: “Bác Vũ, có những chuyện mọi người không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại
Mọi người đừng khẳng định chắc chắn như vậy có được không? Hơn nữa, mục đích chủ yếu cháu tới nhà hôm nay là để chữa mắt cho em nhà mình
Nếu cháu không chữa được thật thì chúng ta sẽ nói chuyện sau
Dù sao cháu cũng đến nhà mình rồi, không chạy đi đâu được
Bác thấy có đúng không ạ?”
Ông Vũ nghe xong, cuối cùng cũng chịu nhìn Phong Tiểu Tiểu với ánh mắt khác một chút: “Lá gan cũng không nhỏ nhỉ! Chúng tôi không ngờ cháu dám đồng ý thực hiện điều kiện này đấy!” Cô gái này đến cửa nhà họ Vũ rồi mà còn chưa bị dọa chạy mất dép
Điều này chứng tỏ hoặc là cô có bản lĩnh để tự tin thật, hoặc là quá to gan muốn lừa bọn họ một vố đau..
Ông Vũ bắt đầu cảm thấy thú vị: “Cũng được! Nếu cháu có thể chữa khỏi mắt của A Thịnh, tôi đồng ý sẽ xử lý chuyện của Tiểu Tu thay cháu, cho cháu sai bảo thằng con trai này thoải mái.”
Ông Vũ không cần biết Phong Tiểu Tiểu thuộc loại nào trong hai loại trên
Dù sao ông cũng chỉ nhìn vào kết quả, không quan tâm đến cách thức thực hiện
Phong Tiểu Tiểu có thể chữa khỏi mắt cho Vũ Thịnh là được
Nếu có chữa khỏi thật, tôi sẽ để cô tùy ý làm chuyện cô muốn, chỉ cần không phải phản bội lại đất nước hay vi phạm pháp luật thì có thích giày vò con trai tôi thể nào cũng được.
Anh Vũ nghe thấy vậy cũng giả điếc luôn, dù sao ơn cứu mạng vốn nên lấy thân ra báo..
Khụ! Phải là ơn nghĩa dù lớn hay nhỏ cũng phải báo đáp bằng hành động
Chỉ cần mắt của em họ có thể được chữa khỏi, đệ tử nhà họ Vũ cảm ơn đền đáp người ta cũng là chuyện phải lẽ
Vậy nên anh ta bị ba mình thuận miệng vứt cho người ta cũng không cảm thấy có gì quá đáng.
Nhìn ba người bọn họ chỉ như đang tùy ý nói chuyện phiếm đổi ba câu, nhưng bất kể câu thoại nào trong đó đều ẩn chứa một lượng tin tức lớn
Dù có thể nào đi nữa cũng có thể coi như ba người đã có được kết quả bước đầu, đạt thành thỏa thuận thống nhất
Chỉ cần Phong Tiểu Tiểu chữa khỏi mắt cho em trai nhỏ nhà anh Vũ, cô có thể dẫn anh ta đi...
Nhưng hai bên thỏa thuận thành công là chuyện của thỏa thuận, còn Phong Tiểu Tiểu và anh Vũ vẫn phải đi gặp ông cụ, hơn nữa cả hai người đều phải tự vượt ải này mới được.
Ông Vũ nói hết những lời cần nói xong thì gài quạt hương bổ vào sau cổ áo
Ông xách ghế chuẩn bị đi vào sân: “Tôi không làm lỡ việc của anh chị nữa
Hai đứa tự vào nhà đi, cũng coi như để kiểm tra xem võ công của Tiểu Tu có bị thụt lùi không.”
Anh Vũ đút tay vào túi quần, xùy một tiếng: “Con chỉ sợ mình không cẩn thận lại đánh cho đám ranh con kia răng rơi đầy đất thôi.” “Ồ, tự tin gớm nhỉ!” Ông Vũ bĩu môi, căn bản không hề tin lời con mình nói
Phong Tiểu Tiểu thì lại cảm thấy sức chiến đấu hiện tại của anh Vũ quả thực rất nguy hiểm, bèn vội vàng giảng hòa: “Hay là để mình tôi đi thôi!”
Hôm nay, ông Vũ quả thật lại phải thay đổi ấn tượng của mình về cô gái trẻ này
Nghe thầy cô nói vậy, ông không thể không quan sát cô lại một lượt bằng ánh mắt hoàn toàn khác
Sau một chốc im lặng, ông bật cười: “Xem ra tôi già mất rồi! Chắc mắt cũng mờ, không còn nhìn rõ nữa..
Đi đi! Cháu cũng không phải dạng bình thường nhỉ! Vậy tôi sẽ đợi hai đứa trong phòng của A Thịnh!”
Thực ra, cùng lắm thì ông Vũ cũng chỉ công nhận sự dũng cảm của Phong Tiểu Tiểu, chứ ông không hề tin tưởng chuyện thần ma quỷ quái mà anh Vũ nhắc đến trong điện thoại
Ông nói câu này chẳng qua chỉ muốn khen ngợi bản thân Phong Tiểu Tiểu, cho rằng hai đứa nhỏ này chắc là có mục đích hoặc kế hoạch nào khác, cho nên mới bịa ra mấy lời nói dối như vậy
Mà cụ Vũ đã xắn tay áo lên, chuẩn bị từ đầu đến chân, sẵn sàng tư thể dạy dỗ người ta
Có thể tưởng tượng được, khi Phong Tiểu Tiểu vào trong nhà sẽ phải đối mặt với trận thể rầm rộ như thế nào.
Tòa nhà thuộc về dòng họ Vũ được xây dựng như một doanh trại quân đội cỡ nhỏ ở nông thôn
Dù sao thì đất đầy ra đó, bọn họ thích dùng bao nhiêu cũng có
Chỉ cần có đủ gạch đủ xi măng, cộng thêm nhà anh không quá đáng đến mức chiếm khoảng đất to bằng nhà xưởng thì về cơ bản sẽ chẳng có ai ý kiến ý cò chuyện nhỏ như một “gia đình” như này chiếm bao nhiêu đất.
Hơn nữa, nhà họ Vũ khá có uy tín ở vùng này
Trước khi các đệ tử của nhà này xuất sư, bọn họ đều tự động tuần tra bảo vệ khu vực này, coi như là để thực tập
Trong phạm vi bán kính trăm cây số quanh đây, chưa thấy có tên trộm cướp nào dám gây chuyện
Trị an trong thôn tốt đến mức ngay cả chuyện trộm trứng gà nhà nhau cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
Vậy nên sau khi Phong Tiểu Tiểu vào đến trong nhà khuất sau bức tường cao, cô thấy một đám thanh niên trai tráng đang đứng nghiêm trong sân tập luyện láng xi măng đợi bọn họ
Đạo giáo gậy gộc..
Mỗi người cầm trong tay một loại vũ khí khác nhau
Nhưng nếu đếm cẩn thận ra, người sử dụng dây xích vẫn chiếm nhiều nhất
Có lẽ đây là truyền thống của nhà họ Vũ, hoặc cũng có thể do anh Vũ đi đầu làm gương dẫn đến bọn họ cũng bị ảnh hưởng mà học theo.
Anh Vũ nhìn thấy thế trận này cũng chỉ cười lạnh, giống như đang nhìn đám đệ tử tìm đường chết chạy lên lôi đài thách đấu với mình trong cuộc thi vẽ trước đây vậy.
Hầu như đám nhóc đứng đây đều có bóng ma tâm lý vì nụ cười này
Bọn họ không kìm được mà rùng mình một cái
Trong nháy mắt, ý chí chiến đấu sụt giảm mất phân nửa
Phong Tiểu Tiểu ngắm trái ngắm phải, lại giẫm giẫm nên xi măng dưới chân
Sau đó cô quay đầu hỏi: “Nếu tôi làm hỏng sân sẽ không phải đến chứ? Xong chuyện tôi cũng không tìm đâu ra thời gian rảnh sửa lại cho nhà anh đâu.” Anh Vũ gật đầu: “Từ trước tới giờ nhà chúng tôi không cần bồi thường những thứ bị thiệt hại trong lúc đánh nhau
Cô có đập phá bao nhiêu cũng đều sẽ được tính cho những đứa đánh thua trả...” Anh ta vừa nói, vừa chuyển mắt sang nhìn lũ ngốc đang tìm đường chết mà bản thân lại không ý thức được kia, cười đầy ẩn ý: “..
Dù sao thì bọn họ có nhiều người như vậy cùng chia ra bồi thường, phần của mỗi người cũng không nhiều lắm.”
Thế là ý chí chiến đấu vốn chỉ còn lại một nửa của các cháu nhỏ gần như sắp tan biến hoàn toàn
Đám thanh niên vốn đang khí thế bừng bừng giờ lại đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy cô gái đứng đối diện trở nên bí hiểm khó lường.
Cụ Vũ vốn còn có ý định làm dáng nhưng giờ cũng không nhịn nổi nữa, cụ xông từ trong từ đường ra: “Tiểu Tu! Anh qua đây cho ông!” “Ông ơi, không cần phiền phức vậy đâu!” Anh Vũ còn chưa kịp cất bước, Phong Tiểu Tiểu đã cao giọng hô lên trả lời, “Cháu đang khá vội, chúng ta vượt ải nhanh chút đi! Cháu còn phải chữa bệnh cho nhanh rồi về nhà nữa..
Có chuyện gì thì bao giờ nhà mình tự giải quyết sau được không ạ?”
Cụ Vũ nghẹn một ngụm máu trong cổ họng
Cụ vừa định quát cái cô trơ tráo không biết ngượng này vài câu thì trong sân đột nhiên có biến
Một cảnh tượng vượt qua sức tưởng tượng, trước giờ mọi người chưa bao giờ nghĩ tới lại đang hiện ra trước mắt.
Cô gái đứng cạnh anh Vũ - người mà bọn họ xem ngang xem dọc thế nào cũng cảm thấy không chịu nổi một đòn - bước lên trước hai bước
Không thấy cô tạo dáng, chẳng thấy cô vận công, thậm chí còn không có động tác chuẩn bị, cô chỉ nhẹ nhàng giảm một cái bằng mũi chân thôi..
Lấy mũi chân cô làm trung tâm, nên xi măng nứt toác ra thành hình mạng nhện chỉ trong nháy mắt
“Rắc rắc rắc!” Vết nứt kéo dài khoảng mười mét mới ngừng lại.
Cả đám thanh niên đều đồng loạt trợn tròn mắt, hít một hơi khí lạnh, thành công bị hình ảnh trước mắt dọa đơ người
Mà sau đó, cô gái mà bọn họ hoàn toàn không nhìn ra rằng sở hữu sức mạnh đến mức độ đó còn cười vô cùng hiền lành, vô cùng chân thành nói: “Trong các anh ai muốn lên trước?” “...” Tha cho chúng tôi đi!
Bình luận facebook