• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (4 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-354

Chương 357: Chuyến đi đến địa ngục lần thứ hai




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72547.png

Xem ảnh 2
72547_2.png
Hệ thống ngôn ngữ của trẻ nhỏ vẫn còn chưa thực sự hoàn thiện.



Nói cách khác, điều này có nghĩa là chúng thường không thể biểu đạt chính xác và lưu loát suy nghĩ, quan điểm của bản thân.



Vậy nên cho dù mọi người biết có lẽ bé mập đã “nhìn thấy” cảnh tượng nào đó rất đáng sợ, nhưng mặc cho anh Vũ hay Phong Tiểu Tiểu dỗ dành thế nào, hỏi han thế nào, bé cũng chỉ biết vừa khóc vừa gào, lặp lại những lời chẳng mang theo chút manh mối nào mà bé đã nói từ trước như: “Rất nhiều người chết! Rất nhiều người!”, “Đáng sợ quá!”...



Hai người cũng bó tay không biết làm sao nữa



Nếu đã không hỏi được thông tin nào có ích, bọn họ chỉ đành dẫn bé mập quay về nhà họ Vũ.



Còn Bàn Cổ: Tiện thể dẫn đi luôn vậy! Nếu xảy ra chuyện gì thật, có tên ngốc này thì dù ít dù nhiều hắn cũng sẽ giúp ích được chút gì đó.



Thể là bởi vì thế này thế nọ, anh Vũ phụ trách việc bể bé mập, Phong Tiểu Tiểu đi bên cạnh giúp đỡ, lén truyền cho bé ít linh khí hiền hòa để trấn an



Khi đoàn người về đến nhà họ Vũ, nhờ sự xoa dịu của Phong Tiểu Tiểu, cuối cùng bé mập cũng không khóc nữa



Nhưng mà gương mặt phúng phính của bé lộ vẻ tái nhợt bơ phờ khác thường, trên lông mi vẫn còn nước mắt đọng lại



Bé đã thiếp đi trong lòng anh Vũ nhưng đôi lông mày nhỏ vẫn nhíu chặt.



“Để Hoàng..



Bàn Cổ và A Thịnh ngủ trong phòng tôi đi!” Anh Vũ dừng bước đứng sau bức tường, hỏi ý kiến Phong Tiểu Tiểu, “Bây giờ muốn sắp xếp một căn phòng khác dành cho khách cũng không kịp



Mặc dù cô và Bàn Cổ quen thân với nhau hơn, nhưng dù sao cậu ta cũng là đàn ông..



Còn A Thịnh, để cô chú nhìn thấy trạng thái hiện tại của nó thì không tốt lắm...” Dù ít dù nhiều, anh Vũ cũng thấy hơi chột dạ



Lúc trước, khi bắt cóc bé mập, anh ta vốn còn định chữa khỏi mắt cho bé thì sẽ trả nó về chỗ cha mẹ, nói không chừng còn có thể tặng cho cả nhà một niềm vui bất ngờ.



Kết quả giờ thì hay rồi! Theo những gì anh nghe được, mắt của Vũ Thịnh đã không thể chữa được nữa, cho dù có lấy cả mắt ra thay cái mới vào cũng không có tác dụng gì



Mà hơn nữa, bỏ qua tin tức khiến người ta nhọc lòng này, có chuyện còn phiền phức hơn, chính là anh làm bé mập khóc mất rồi..



Mặc dù tính đúng ra thì đây phải là “việc tốt” mà cái tay Hồng Quân trong cơ thể bẻ gây ra, nhưng cứ cho anh Vũ trăm cái miệng, anh ta cũng không thể bào chữa cho bản thân, nỗi oan này anh ta không muốn cũng phải ngậm ngùi mà nhận...



Từ sau khi Phong Tiểu Tiểu thấy Hồng Quân, cho đến tận bây giờ, cô vẫn còn thấy hơi rối rắm



Nếu như anh Vũ đã xử lý hết mọi chuyện, vậy tất nhiên cô sẽ không có ý kiến gì.



Nhưng ngay khi Phong Tiểu Tiểu quay người định quay về phòng một mình, lại có chuyện bất ngờ xảy ra



Hình như bé mập nhận ra đã sự ấm áp dịu dàng vẫn luôn ở bên cạnh mình biến mất, mới ban nãy bé còn ngủ ngon, vậy mà đột nhiên giật mình tỉnh lại



Vũ Thịnh không thèm quan tâm đến anh Vũ vẫn đang bế bé, giơ hai tay lên trong vô thức, giữ lấy vạt áo của Phong Tiểu Tiểu



Thân thể nho nhỏ run rẩy như lá rụng chao liệng trong gió: “Đừng, đừng đi mà!”



“???”



Phong Tiểu Tiểu sửng sốt



Ngay sau đó, anh Vũ kịp phản ứng trong nháy mắt



Cô bị anh Vũ kéo lại, đặt qua một bên thành vật cầu may, an ủi bé mập đang hoảng sợ.



Thuốc an thần hiệu Phong Tiểu Tiểu đứng bên cạnh đã phát huy tác dụng



Anh Vũ cố gắng thuyết phục bé mập có vẻ sẽ òa khóc bất cứ lúc nào: “A Thịnh ngủ với anh, được không? Cô Phong còn phải về phòng mình nữa.”



“.” Đậu má! Gọi tôi là chị không được à? Phong Tiểu Tiểu đen mặt không nói gì



Bé mập lại như nghe được chuyện gì vô cùng đáng sợ, hoảng sợ lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn! Không muốn! Không muốn! Em muốn ngủ cùng với chị cơ!”



“...” Bé ngoan! Gọi chị là đúng rồi!



Phong Tiểu Tiểu vừa lòng gật đầu, sau đó bắt gặp anh Vũ vừa lúc đang ngẩng đầu nhìn mình, trông anh ta hơi ngạc nhiên: “Cô đồng ý ngủ cùng A Thịnh thật?”



Hả?



Anh Vũ nhíu mày, lại cúi đầu dỗ bé mập mấy câu



Thế nhưng không biết tại sao, lần này bé mập vô cùng cứng đầu, dường như biết rằng chỉ cần vừa rời khỏi Phong Tiểu Tiểu, bé sẽ bị những hình ảnh đáng sợ trong đầu chôn vùi lần nữa..



Hai người cầu qua câu lại, anh Vũ không những không dỗ được bé nghe lời, trái lại còn khiến bé mập mím môi, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một màn gào thét chói tai...



“Đành làm phiền cô vậy!” Anh Vũ rất hiểu đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt



Đối mặt với tình cảnh sắp mất khống chế, anh ta dứt khoát nhét bé mập vào lòng Phong Tiểu Tiểu



Rồi anh ta kéo lấy Bàn Cổ, chân thành gật đầu với Phong Tiểu Tiểu vẫn còn đang trong trạng thái máu chưa kịp lên não: “Tôi dẫn bạn cô về phòng của tôi



Thực ra buổi tối A Thịnh rất ngoan



Làm phiền cô, cô chỉ cần để ý chăm sóc nó một chút là được.”



Anh ta nói xong, quyết đoán kéo Bàn Cổ chuồn đi mất.



Phong Tiểu Tiểu sững sờ người ôm bé mập đang vừa lòng thỏa ý vì mong muốn được thực hiện trong tay



Cả người cô gần như sắp hóa đá! Đợi chút đã! Anh không hỏi ý kiến của chị đây đã tự ý quyết định là thế nào hả?



Quả thực bẻ mập rất dễ dỗ



Có lẽ là vì hôm nay, tinh thần bé đã ở mức căng thẳng mệt mỏi đến cực hạn.



Chỉ cần có hơi thở an bình của Phong Tiểu Tiểu ở bên cạnh xoa dịu, bé mập đã không còn yêu cầu gì khác, thậm chí cũng không đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ



Hai người vừa trở về phòng, bé đã ngoan ngoãn chui vào chăn, nhắm mắt lại chưa đến mấy phút là đã thả lỏng người, nằm ngáy khò khò



Phong Tiểu Tiểu ngồi ở một bên giường, lẳng lặng nhìn bé mập đang ngủ say



Đột nhiên cô lên tiếng: “Đi ra đây! Cậu vẫn còn ở đó đúng không?” Thiên Đạo nói rằng thực ra những hiện tượng kỳ lạ diễn ra gần đây không phải do hắn gây ra, mà do các vị thần tranh chấp, liên tiếp tự ý sử dụng thần lực xung đột với nhau nên đã khiến cho phép tắc của cả thế giới trở nên mất ổn định.



Thiên Đạo còn nói, các vị thần thuộc các hệ thần khác sinh ra từ mảnh vỡ hỗn độn



Sức mạnh hỗn độn ban cho bọn họ vẫn luôn đối kháng, bài xích pháp tắc của thế giới hiện tại và ngược lại, vậy nên thần thánh biến mất đã trở thành xu thế tất yếu..



Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, cuối cùng chạy đi được”một”



Ngay cả trong lúc tuyệt vọng, vẫn có một tia hy vọng sống mong manh còn sót lại



Cô là mẹ của vạn vật sinh linh



Cho nên, ngày pháp tắc diệt vong thật sự tới, cô chính là hy vọng cuối cùng ấy



Vậy còn chư thần thì sao? Khi sự tồn tại của chư thần trở thành mục tiêu nhất định phải bị xóa bỏ, ai sẽ là đường sống cuối cùng cứu vớt bọn họ?



Nếu như tương lai của pháp tắc không thể đảo ngược, nếu như giữa chư thần và thế giới hiện thực, chỉ có một bên được phép tiếp tục tồn tại..



Cho dù cô thực sự có thể dùng cái sự từ bi độ lượng của mình lại, bỏ cái nhỏ giữ cái lớn



Thế nhưng đám Dương Nghiên, Khương Lễ cũng nằm trong số các vị thần đó..



Lẽ nào cô có thể vứt bỏ những người bạn bè thân thiết này hay sao?



Phong Tiểu Tiểu im lặng chờ một lúc



Tầm mắt cô không hề rời khỏi thân hình nhỏ bé nằm trên giường dù chỉ một giây.



Một lát sau, đôi mắt đen láy không có tiêu cự lại quả nhiên lại mở ra lần nữa.



“Cô có hối hận không?” Hồng Quân quay đầu lại



Rõ ràng nó không hề trông thấy gì cả, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng, khóa chặt vào người Phong Tiểu Tiểu: “Cô và Phục Hy vốn thủy hỏa bất dung



Vạn vật mà cô hướng tới, đối với hắn chẳng khác nào hạt bụi bám trên gấu áo bào



Cho dù không cam tâm, nhưng đạo mà hai người đi theo khác nhau, tóm lại vùng vẫy cũng chỉ phí công mà thôi.” Nó vừa dứt lời, Phong Tiểu Tiểu định muốn phản bác thì lại thấy đôi mắt của nhóc mập chết bầm kia đã nhắm lại



Chỉ trong nháy mắt, khí thể toát ra quanh người nó lại trở về thành một bé trai bình thường.



Đậu xanh rau má!!!



Tên này rõ ràng không định cho mình có cơ hội để nói chuyện!



Phong Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm



Cô nhịn rồi lại nhịn, mãi mới kìm nén được nỗi xúc động, không trút giận lên bé mập vô tội trên giường



Mặc dù cô biết rõ người này đang cố tình châm ngòi ly gián, cố tình chọc tức mình, nhưng cô vẫn không nhẫn nhịn được mà tức giận



Nó chỉ là lốp dự phòng thôi mà cũng dám nói chuyện liên quan đến đại đạo trước mắt hàng thật à!



Móa nó! Cô không tin là thật sự không có cách nào thay đổi được! Phong Tiểu Tiểu đoán chắc Hồng Quân sẽ không xuất hiện nữa



Cô bèn lấy chăn ra cuốn bé mập lại thành cái kén, lăn bé ra sát cạnh giường



Còn cô thì lấy chiếc chăn khác ra, nằm xuống vị trí cách bẻ con kia khoảng ba gang tay.



Nói thì nói thế, nhưng thực ra những điều Hồng Quân vừa nói không ảnh hưởng gì đến Phong Tiểu Tiểu cả



Cô mãi mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, sau đó lại đột nhiên nằm mơ



Trong thoáng chốc, dường như cô thấy lại cảnh tượng Phục Hy đi dạo cùng mình quanh nhà thờ lớn St



John the Divine ở New York



Đó là lần đầu tiên cô nghe Phục Hy giảng giải cho mình về nhân quả luân hồi của thế giới này.



Phục Hy của khi đó bình tĩnh mà hờ hững, dường như tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không có cách nào lưu lại dấu ấn của mình nơi đáy mắt anh.



Cho dù rõ ràng anh đang tắm mình dưới ánh mặt trời, nhưng lại xa vời không thể với tới tựa như ảo ảnh trên sa mạc



Dường như từ trước tới giờ, anh chưa từng thuộc về thế giới này



Giống như cô có vươn tay ra cũng sẽ chỉ xuyên qua cơ thể anh, bắt được một nắm hư vô



Sống trong thế giới hiện đại, anh vẫn nuôi mái tóc đen dài mượt, miệng nói ra từng câu chữ thấm đẫm hơi thở xưa cũ



Ngay cả Bàn Cổ phá phách trong xã hội hiện đại suốt chừng ấy năm cũng đã học được cách sử dụng ngôn ngữ mạng đang phổ biến



Nhưng Phục Hy vẫn khư khư như trước, không hề thay đổi dù chỉ một chút



Anh xem nhẹ việc thuận theo thế giới này



Dường như anh xuyên qua thời gian dài dằng dặc, sống trong thời hồng hoang của bản thân, cố tình đứng ở một đầu cầu khác với mọi người, xa cách mà lạnh nhạt...



Phong Tiểu Tiểu biết chắc chắn anh sẽ không buông tay



Thực ra bản thân cô cũng không muốn buông tay



Nhưng Phục Hy cứ mang dáng vẻ như vậy, dường như khoảng cách giữa hai người là thời gian và không gian vô tận



Dù cho cô vươn tay ra đi nữa, liệu có thực sự nắm được tay anh không? Trong khoảnh khắc lòng còn đang dao động đó, Phong Tiểu Tiểu mờ mịt nhìn hình ảnh trong giấc mơ đột nhiên sụp đổ trong nháy mắt, vỡ nát thành trăm ngàn mảnh vụn, giống như là...



“Mau tỉnh dậy! Có động đất!”



Cả người cô bỗng nhiên bị một nguồn lực mạnh mẽ kéo dậy, bến tại còn nghe thấy tiếng gọi nôn nóng thúc giục.



Phong Tiểu Tiểu chợt giật mình tỉnh giấc, xoay người ngồi dậy



Sau đó, cô ngơ ngác nhìn thấy anh Vũ và Bàn Cổ không biết đã xuất hiện trong phòng mình từ lúc nào.



“Có động đất!” Anh Vũ không kịp nói thêm điều gì, vòng tay qua người Phong Tiểu Tiểu bế bé mập trong chăn lên, ôm vào ngực rồi quay đi, “Nhanh theo tôi! Chạy đến chỗ đất trống trải! Cô còn lề mề thì ngồi luôn trong phòng đợi bị chôn sống luôn đi!”



Động đất?!



Phong Tiểu Tiểu khó tin nhìn anh Vũ bể bé mập đi



Sau đó một lát, Bàn Cổ cũng xông đến trước mặt cô, gào lên: “Sao cô còn chưa mặc quần áo?” “Cậu không thấy chị đây đã mặc đồ vô cùng kín cổng cao tường rồi à?” Phong Tiểu Tiểu chỉ vào bộ quần áo ngủ trên người theo phản xạ, quát lên hỏi hắn.



Sau khi quát xong, cô mới chú ý tới cảm giác lắc lư lảo đảo truyền đến người mình, giống như cả mặt đất đều đang chấn động



Đậu má! Thì ra hình ảnh trong giấc mơ của cô vỡ nát là do việc này! Hèn gì ban nãy cô có cảm giác lay động! Thì ra đó không phải dao động trong thế giới nội tâm của cô, mà là trong thế giới thực..



Đợi đã! Có gì đó sai sai! Phong Tiểu Tiểu bỗng nhận ra điểm khác thường nhất ở đây



Cả mặt đất đều nằm trong tầm quản lý của cô



Dưới sức mạnh của pháp tắc, cô không hề cảm nhận được chút điềm báo nào



Vậy tại dao trận động đất này lại đột ngột diễn ra? Đây là biến cố mà Hồng Quân đã nói sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom