Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-365
Chương 368: Đường lui
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này, Raphael mới nhận ra vị khách mới đến này đại khái là đến để bới lỗi.
Nhưng chuyện bới lông tìm vết này cũng khá là sắc bén... Nụ cười ấm áp từ đầu đến cuối không hề thay đổi của Raphael cuối cùng cứng ngắc trong giây lát, lộ ra một biểu cảm ngơ ngác, sau đó lại biến thành một nụ cười mang chút nghi ngờ: “Nếu xét theo ghi chép của thiên đường thì tứ kỵ sĩ Khải Huyền có lẽ là có ý chí thực thể hóa khi bảy phong ấn được giải. Bọn họ không hề bị thần thao túng, cũng chẳng phục tùng Chúa. Từ khoảnh khắc ban đầu khi thế giới được tạo ra, bọn họ đã được sinh ra một cách tự nhiên, chỉ để tuyên bố ngày tận thế... Sao vậy?! Tôi vốn tưởng đây là chuyện mà ngài cổ thần của phương Đông đã biết, lẽ nào anh không có ấn tượng gì sao?!”
Raphael cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Hai hệ thần cổ nhất còn tồn tại trên thế giới hiện nay đều đã từng thừa nhận năng lực phóng ra từ trên người Phục Hy. Bọn họ quả quyết và khẳng định sức mạnh này chỉ có thể thuộc về cổ thần từ thời hỗn độn mà thôi.
Vậy nên đây cũng là lý do vì sao chư thần cam tâm tình nguyện cúi đầu phục tùng. Trong thế giới thần thoại dùng tuổi để xét vai vế, chỉ có sức mạnh và thân phận là không thể vượt qua. Mà Phục Hy thì hiển nhiên có cả hai thứ đó.
Cũng như thiên thần Seraph ban đầu, Raphael cũng luôn cảm thấy tứ kỵ sĩ được ghi trong sách Khải Huyền là những tồn tại vô cùng siêu nhiên nhưng cũng cực kỳ hợp lý. Sở dĩ cả thiên đường xưng sách cổ của mình là Kinh Thánh cũng không phải chỉ đơn thuần là vì nghe rất ngầu thôi đâu.
Thái độ của bọn họ chính là cơ sở để cuốn sách này được gọi là Kinh Thánh - những người này trước giờ đều hết lòng thành kính thờ phụng mà không nghi ngờ một chữ nào trong Kinh Thánh.
Nhưng khi chính miệng Phục Hy đứng lên phủ nhận tính hợp pháp của tứ kỵ sĩ trong sách Khải Huyền thì niềm tin vốn xây dựng trên tín ngưỡng chứ chẳng có cơ sở này tất nhiên cũng sụp đổ.
Raphael bỗng nhận ra trong cả thiên đường chẳng có lấy một ai từng thử nghi vấn Kinh Thánh... À mà nói như vậy cũng không đúng. Thực ra Lucifer đã từng nghi hoặc, nhưng kết cục hiển nhiên rất thê thảm. Anh ta bị cách chức và đày xuống địa ngục, trở thành thiên sứ bị trục xuất.
Nghĩ đến phần tử sa đọa khiến người ta rất không thoải mái nào đó, Raphael tế nhị dời ánh mắt đi, sau đó nhanh chóng xóa sạch những tư liệu liên quan mà vừa rồi anh ta vô thúc mở ra trong đầu, trở lại chủ đề chính: “Được rồi. Tôi nghĩ bây giờ đại khái chúng ta đã biết vấn đề nằm ở đâu. Vậy, mấy vị muốn đi thăm Chúa tôi sao?!”
Thăm ai?!
Người phụ trách đầu óc mê man vừa mới hoàn hồn được một chút thì ngay lập tức lại bị câu nói này quật trở lại chế độ ngơ ngác - Thăm Thượng đế?! Đậu xanh rau má!
Nói chung là vì danh tiếng của một giáo phái nào đó ở thế giới hiện thực ngầu hơn rất nhiều với hệ thần phương Đông. Kể cả là đoán ra được thân phận đáng kinh ngạc của đôi vợ chồng mới cưới nào đó, người phụ trách cũng vẫn cảm thấy trực tiếp đối thoại với Thượng đế sẽ bị ăn đòn nặng hơn.
Tại sao hôm nay anh ta lại không nghỉ phép cơ chứ?! À không, tại sao trước đây có một công ty tổ chức hôn lễ khác đến đào tường thì anh chàng không nhảy việc luôn?! Không không, đáng ra ngay từ khi bắt đầu thì đã không nên lựa chọn ngành này, nếu không thì bây giờ cũng đâu lưu lạc tới một nơi đau lòng như vậy... Nếu lần này có thể toàn vẹn trở về Trái đất thì chắc vẫn phải xem xét có cần đổi sang nghề bán thịt dê xiên không thôi!
Người phụ trách rưng rưng nước mắt, trong lòng đã bắt đầu chạy đủ loại code một cách điên cuồng đến mức sắp không kiềm chế được mà kích động muốn nhảy cả lên.
Những người có mặt ở đó hiển nhiên không ai chú ý đến tâm trạng phức tạp của người phụ trách. Sau khi Phong Tiểu Tiểu hớn hở gật đầu đồng ý lời mời của Raphael, Raphael vốn định đích thân dẫn mọi người qua để thể hiện sự nhiệt tình, coi trọng. Nhưng sau khi sợi lông vũ kèm theo chút máu ánh vàng rơi xuống vai anh ta, Raphael mới nhớ ra bây giờ không phải là lúc tiếp đãi khách.
“... Tôi nghĩ có lẽ tôi phải về tiếp tục chiến đấu rồi. Để thiên thần bảo hộ của cô đưa cô qua đó được chứ?!” Raphael bất lực phủi sợi lông vũ rách nát trên vai xuống, trong bối cảnh tiếng gào thét chém giết vang đầy trời, anh ta nở nụ cười bình tĩnh nói.
“Thiên thần bảo hộ” Seraph im lặng, sau đó rơi nước mắt... Chức vị bây giờ của anh ta đã chính thức bị điều động đến phương Đông rồi ư?! Thật là một tin khiến người ta đau lòng.
Raphael dang rộng đôi cánh bay về không trung, dưới ánh sáng chiếu rọi ấy dường như xung quang người anh được phủ lên một tầng hào quang thánh khiết. Phong Tiểu Tiểu giơ tay lên che trước trán mà cảm khái: “Soái ca tỏa nắng nhất của thiên đường trong truyền thuyết quả nhiên đẹp trai dữ.”
“...” Bước chân Phục Hy vừa nhấc lên bỗng dừng lại, sau đó nghiêng đầu như không có chuyện gì điềm đạm nói với Seraph: “Nếu các ngươi đã hiểu chuyện như thế thì bản tôn đành ra tay giúp đỡ một lần vậy.”
Ngay sau đó, Seraph hoảng sợ muốn chết nhìn Phục Hy vừa hời hợt nhấc tay đã nổi lên một trận cuồng phong. Gió lốc xoay vòng gào thét mang theo sức mạnh chết người của pháp tắc cuốn sạch cả mảng trời.
Đội quân ma quỷ vốn đông đảo lúc nhúc nay đã bị nghiền thành bột, còn quân thiên đường có khí tức giống với Seraph thì dường như được pháp tắc của Phục Hy “đặc xá”, không hề chịu một chút tổn thương thực chất nào.
Nhưng tổn thương gián tiếp thì vẫn có, ví dụ như sức mạnh pháp tắc làm chấn động sự ổn định của thiên đường, khiến cả không gian đều xuất hiện rung chấn và những vết nứt khép lại trong nháy mắt. Hay như Raphael và đội quân thiên thần vốn thánh khiết chói lọi nay tất cả bị lốc xoáy bùng nổ cuốn đi thê thảm đến mức y như bị quay một vòng trong máy giặt.
Seraph thật sự cũng quỳ, rốt cuộc người này đến làm cái gì?!
Phục Hy thu tay lại sau đó vẫn điềm đạm như trước: “Dẫn đường đi!” Sau đó chẳng nhìn về phía Seraph mà lại liếc sang Phong Tiểu Tiểu.
“... Khụ, anh Hy ngầu quá đi!” Phong Tiểu Tiểu tung hoa vỗ tay thán phục tán dương, sau đó quay đầu ra sức lau mồ hôi lạnh.
Phục Hy lạnh lùng cao quý dời ánh mắt đi như thể chẳng để tâm lời tán dương này một chút nào. Seraph mếu máo, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân sâu xa của màn vừa rồi: “Cảm, cảm ơn ngài!”
Định mệnh! Định mệnh! Định mệnh!!!
Mấy tay thích tỏ vẻ ngầu để lấy le với gái đi chết đi chết đi chết đê!!!
***
Nguy cơ của quân ma quỷ tạm thời được giải, nhưng tác dụng phụ thì lại cực kỳ lớn.
Uy lực của Phục Hy vô cùng lớn, nhưng anh lại không thể đích thân tống tiễn ma quỷ về quê hương địa ngục của chúng ngay tại hiện trường hôn lễ. Điểm này chính là vì để tránh pháp tắc sẽ gây ra ảnh hưởng chấn động với sự ổn định của không gian.
Từ đó có thể thấy, sau khi bị đại chiêu tiền tố của pháp tắc trực tiếp cướp sạch một lượt thì thành lũy không gian của thiên đường sẽ trở nên mong manh bất ổn đến nhường nào.
Cuối cùng, Raphael cũng có thời gian rảnh để dẫn mọi người đi tìm Jehovah. Nhưng trước khi đi anh ta không thể không phái thiên thần chia nhau đến mọi góc của thiên đường. Bên cạnh việc ổn định tu bổ tạm thời không gian còn chưa hoàn toàn khôi phục ra thì bọn họ có thể còn cần phải làm một số công tác chuẩn bị trước. Sau đó chờ đến khi Raphael và các thiên thần cấp cao khác có thời gian rảnh thì cùng nhau phát động sức mạnh tín ngưỡng tu bổ hoàn toàn không gian... Nếu lúc này lại có thêm một đợt tấn công của ma quỷ như vậy nữa thì dù chỉ với quy mô bằng một phần mười trước đó, chắc chắn thiên đường cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Vậy nên vì điểm này mà nụ cười của Raphael mang một chút miễn cưỡng và cứng ngắc - lần đầu tiên kể từ ngày anh ta sinh ra tại thiên đường cho đến bây giờ.
Sau khi bước vào chính điện của thiên đường, Michael đã dẫn mấy thiên thần đến đứng giữa chính điện chờ mọi người. Hình như anh ta cũng nghe được tin tức từ chỗ những thiên thần khác nên nặng nề gật đầu với Raphael đang dẫn đường, sau đó lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Trạng thái của chủ thần không hề ổn định, Gabriel đang ở trong đó thử xem có thể khiến chủ thần khôi phục lại được không.”
“Chắc không phải là sợ tội... Anh nhìn tôi làm gì?! Tôi nói bừa thôi!” Phong Tiểu Tiểu vừa mới lẩm bẩm nửa câu thì bị các thiên thần có mặt ở đó trừng mắt nhìn khó hiểu, nên cô cũng không vui mà trừng mắt lại. Phong Tiểu Tiểu lại nhìn xung quanh hỏi: “Không phải kêu các người đi bắt tứ kỵ sĩ Khải Huyền sao?! Người đâu?!”
Tin mà Michael nhận được chỉ là có cổ thần phương Đông đến thăm, sau đó là vị cổ thần phương Đông ra tay diệt quân ma quỷ, sau đó nữa là thiên đường cũng vì thế mà chịu nhiều tổn thương và thiệt hại nặng nề hơn cả bị quân ma quỷ tấn công... Anh ta chưa từng nghe đến chuyện tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Đối với sự tình quan trọng này, Raphael tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt một đám thiên thần đi khắp nơi túm người truyền lời.
Tất nhiên Michael rất sửng sốt. Raphael cười trừ một tiếng bước qua, hạ giọng ghé tai nói sơ qua sự tình với anh ta, sau đó mới đứng thẳng người lên lùi lại hai bước: “... Vậy nên sự tình bây giờ có chút phức tạp, chúng ta cần có chỉ thị của Chúa, để Chúa đến chỉ dẫn con đường chúng ta nên đi.”
Nói cách khác, chính là anh ta muốn đi tìm Jehovah để xin đi bắt tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Nếu không thì dù địa vị của Phục Hy có cao trọng đến đâu, Raphael cũng tuyệt đối không tùy tiện nghe theo mệnh lệnh của người ngoài.
Michael lưỡng lự gật đầu, đứng sang một bên nhường lối đi vào nội điện: “Cũng được... Nhưng tôi nghĩ có lẽ tạm thời anh không thể xin được chỉ dẫn của Chúa đâu. Vừa nãy tôi nói rồi đó, trạng thái của chủ thần rất không ổn.”
... Không ổn đến mức nào đây?!
Thực ra, vào nội điện thì có thể nắm được tình hình hiện tại ngay thôi.
Nữ thiên thần xinh đẹp quay lưng về phía mọi người, dang rộng hai tay và đôi cánh bay bổng trên không trung. Trên người cô tỏa ra bao tia sáng trắng lóa như một cuộn dây quấn quanh, sau cùng thì kết thành một con kén ánh sáng khổng lồ trước mặt.
Ánh sáng xanh lam lưu động như dòng chất lỏng chảy ra từ trong tia sáng trắng, cuối cùng bị con kén ánh sáng hút vào, cảm giác như đang truyền dịch cho thứ gì đó. Có thể thấy rất rõ ràng cô đang thực hiện công việc tương tự như tu bổ.
Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa liền nhìn đến ngây ngốc: “Chủ thần của các anh là trứng gà ấy hả?!” Setting này hình như có đạo cái gì ở đâu đó thì phải?!
Raphael nhã nhặn lắc đầu: “Không phải. Chỉ là chủ thần cần phải nghỉ ngơi. Xem ra chúng ta quả thực đến không đúng lúc rồi.”
Nữ thiên thần lơ lửng trên không trung vẫn giữ tư thế dang tay chuẩn bị ôm lấy thứ gì đó hướng về phía trước, chỉ ngoái đầu lại nghi hoặc nhìn Raphael: “Rapha, anh dẫn ai tới vậy?!”
“Anh ta dẫn bác sĩ đến đó.” Phong Tiểu Tiểu ngắt lời Raphael đang há miệng ra như muốn nói gì. Sau khi xem xét tình hình hiện tại thì cô chen thẳng đến phía trước: “Tôi đoán thử coi... Các anh cần người trong đó hấp thụ hết con kén này là được chứ gì?!”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Gabriel, Phong Tiểu Tiểu bèn tiến tới, xé chiếc kén ánh sáng ra.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng chuyện bới lông tìm vết này cũng khá là sắc bén... Nụ cười ấm áp từ đầu đến cuối không hề thay đổi của Raphael cuối cùng cứng ngắc trong giây lát, lộ ra một biểu cảm ngơ ngác, sau đó lại biến thành một nụ cười mang chút nghi ngờ: “Nếu xét theo ghi chép của thiên đường thì tứ kỵ sĩ Khải Huyền có lẽ là có ý chí thực thể hóa khi bảy phong ấn được giải. Bọn họ không hề bị thần thao túng, cũng chẳng phục tùng Chúa. Từ khoảnh khắc ban đầu khi thế giới được tạo ra, bọn họ đã được sinh ra một cách tự nhiên, chỉ để tuyên bố ngày tận thế... Sao vậy?! Tôi vốn tưởng đây là chuyện mà ngài cổ thần của phương Đông đã biết, lẽ nào anh không có ấn tượng gì sao?!”
Raphael cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Hai hệ thần cổ nhất còn tồn tại trên thế giới hiện nay đều đã từng thừa nhận năng lực phóng ra từ trên người Phục Hy. Bọn họ quả quyết và khẳng định sức mạnh này chỉ có thể thuộc về cổ thần từ thời hỗn độn mà thôi.
Vậy nên đây cũng là lý do vì sao chư thần cam tâm tình nguyện cúi đầu phục tùng. Trong thế giới thần thoại dùng tuổi để xét vai vế, chỉ có sức mạnh và thân phận là không thể vượt qua. Mà Phục Hy thì hiển nhiên có cả hai thứ đó.
Cũng như thiên thần Seraph ban đầu, Raphael cũng luôn cảm thấy tứ kỵ sĩ được ghi trong sách Khải Huyền là những tồn tại vô cùng siêu nhiên nhưng cũng cực kỳ hợp lý. Sở dĩ cả thiên đường xưng sách cổ của mình là Kinh Thánh cũng không phải chỉ đơn thuần là vì nghe rất ngầu thôi đâu.
Thái độ của bọn họ chính là cơ sở để cuốn sách này được gọi là Kinh Thánh - những người này trước giờ đều hết lòng thành kính thờ phụng mà không nghi ngờ một chữ nào trong Kinh Thánh.
Nhưng khi chính miệng Phục Hy đứng lên phủ nhận tính hợp pháp của tứ kỵ sĩ trong sách Khải Huyền thì niềm tin vốn xây dựng trên tín ngưỡng chứ chẳng có cơ sở này tất nhiên cũng sụp đổ.
Raphael bỗng nhận ra trong cả thiên đường chẳng có lấy một ai từng thử nghi vấn Kinh Thánh... À mà nói như vậy cũng không đúng. Thực ra Lucifer đã từng nghi hoặc, nhưng kết cục hiển nhiên rất thê thảm. Anh ta bị cách chức và đày xuống địa ngục, trở thành thiên sứ bị trục xuất.
Nghĩ đến phần tử sa đọa khiến người ta rất không thoải mái nào đó, Raphael tế nhị dời ánh mắt đi, sau đó nhanh chóng xóa sạch những tư liệu liên quan mà vừa rồi anh ta vô thúc mở ra trong đầu, trở lại chủ đề chính: “Được rồi. Tôi nghĩ bây giờ đại khái chúng ta đã biết vấn đề nằm ở đâu. Vậy, mấy vị muốn đi thăm Chúa tôi sao?!”
Thăm ai?!
Người phụ trách đầu óc mê man vừa mới hoàn hồn được một chút thì ngay lập tức lại bị câu nói này quật trở lại chế độ ngơ ngác - Thăm Thượng đế?! Đậu xanh rau má!
Nói chung là vì danh tiếng của một giáo phái nào đó ở thế giới hiện thực ngầu hơn rất nhiều với hệ thần phương Đông. Kể cả là đoán ra được thân phận đáng kinh ngạc của đôi vợ chồng mới cưới nào đó, người phụ trách cũng vẫn cảm thấy trực tiếp đối thoại với Thượng đế sẽ bị ăn đòn nặng hơn.
Tại sao hôm nay anh ta lại không nghỉ phép cơ chứ?! À không, tại sao trước đây có một công ty tổ chức hôn lễ khác đến đào tường thì anh chàng không nhảy việc luôn?! Không không, đáng ra ngay từ khi bắt đầu thì đã không nên lựa chọn ngành này, nếu không thì bây giờ cũng đâu lưu lạc tới một nơi đau lòng như vậy... Nếu lần này có thể toàn vẹn trở về Trái đất thì chắc vẫn phải xem xét có cần đổi sang nghề bán thịt dê xiên không thôi!
Người phụ trách rưng rưng nước mắt, trong lòng đã bắt đầu chạy đủ loại code một cách điên cuồng đến mức sắp không kiềm chế được mà kích động muốn nhảy cả lên.
Những người có mặt ở đó hiển nhiên không ai chú ý đến tâm trạng phức tạp của người phụ trách. Sau khi Phong Tiểu Tiểu hớn hở gật đầu đồng ý lời mời của Raphael, Raphael vốn định đích thân dẫn mọi người qua để thể hiện sự nhiệt tình, coi trọng. Nhưng sau khi sợi lông vũ kèm theo chút máu ánh vàng rơi xuống vai anh ta, Raphael mới nhớ ra bây giờ không phải là lúc tiếp đãi khách.
“... Tôi nghĩ có lẽ tôi phải về tiếp tục chiến đấu rồi. Để thiên thần bảo hộ của cô đưa cô qua đó được chứ?!” Raphael bất lực phủi sợi lông vũ rách nát trên vai xuống, trong bối cảnh tiếng gào thét chém giết vang đầy trời, anh ta nở nụ cười bình tĩnh nói.
“Thiên thần bảo hộ” Seraph im lặng, sau đó rơi nước mắt... Chức vị bây giờ của anh ta đã chính thức bị điều động đến phương Đông rồi ư?! Thật là một tin khiến người ta đau lòng.
Raphael dang rộng đôi cánh bay về không trung, dưới ánh sáng chiếu rọi ấy dường như xung quang người anh được phủ lên một tầng hào quang thánh khiết. Phong Tiểu Tiểu giơ tay lên che trước trán mà cảm khái: “Soái ca tỏa nắng nhất của thiên đường trong truyền thuyết quả nhiên đẹp trai dữ.”
“...” Bước chân Phục Hy vừa nhấc lên bỗng dừng lại, sau đó nghiêng đầu như không có chuyện gì điềm đạm nói với Seraph: “Nếu các ngươi đã hiểu chuyện như thế thì bản tôn đành ra tay giúp đỡ một lần vậy.”
Ngay sau đó, Seraph hoảng sợ muốn chết nhìn Phục Hy vừa hời hợt nhấc tay đã nổi lên một trận cuồng phong. Gió lốc xoay vòng gào thét mang theo sức mạnh chết người của pháp tắc cuốn sạch cả mảng trời.
Đội quân ma quỷ vốn đông đảo lúc nhúc nay đã bị nghiền thành bột, còn quân thiên đường có khí tức giống với Seraph thì dường như được pháp tắc của Phục Hy “đặc xá”, không hề chịu một chút tổn thương thực chất nào.
Nhưng tổn thương gián tiếp thì vẫn có, ví dụ như sức mạnh pháp tắc làm chấn động sự ổn định của thiên đường, khiến cả không gian đều xuất hiện rung chấn và những vết nứt khép lại trong nháy mắt. Hay như Raphael và đội quân thiên thần vốn thánh khiết chói lọi nay tất cả bị lốc xoáy bùng nổ cuốn đi thê thảm đến mức y như bị quay một vòng trong máy giặt.
Seraph thật sự cũng quỳ, rốt cuộc người này đến làm cái gì?!
Phục Hy thu tay lại sau đó vẫn điềm đạm như trước: “Dẫn đường đi!” Sau đó chẳng nhìn về phía Seraph mà lại liếc sang Phong Tiểu Tiểu.
“... Khụ, anh Hy ngầu quá đi!” Phong Tiểu Tiểu tung hoa vỗ tay thán phục tán dương, sau đó quay đầu ra sức lau mồ hôi lạnh.
Phục Hy lạnh lùng cao quý dời ánh mắt đi như thể chẳng để tâm lời tán dương này một chút nào. Seraph mếu máo, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân sâu xa của màn vừa rồi: “Cảm, cảm ơn ngài!”
Định mệnh! Định mệnh! Định mệnh!!!
Mấy tay thích tỏ vẻ ngầu để lấy le với gái đi chết đi chết đi chết đê!!!
***
Nguy cơ của quân ma quỷ tạm thời được giải, nhưng tác dụng phụ thì lại cực kỳ lớn.
Uy lực của Phục Hy vô cùng lớn, nhưng anh lại không thể đích thân tống tiễn ma quỷ về quê hương địa ngục của chúng ngay tại hiện trường hôn lễ. Điểm này chính là vì để tránh pháp tắc sẽ gây ra ảnh hưởng chấn động với sự ổn định của không gian.
Từ đó có thể thấy, sau khi bị đại chiêu tiền tố của pháp tắc trực tiếp cướp sạch một lượt thì thành lũy không gian của thiên đường sẽ trở nên mong manh bất ổn đến nhường nào.
Cuối cùng, Raphael cũng có thời gian rảnh để dẫn mọi người đi tìm Jehovah. Nhưng trước khi đi anh ta không thể không phái thiên thần chia nhau đến mọi góc của thiên đường. Bên cạnh việc ổn định tu bổ tạm thời không gian còn chưa hoàn toàn khôi phục ra thì bọn họ có thể còn cần phải làm một số công tác chuẩn bị trước. Sau đó chờ đến khi Raphael và các thiên thần cấp cao khác có thời gian rảnh thì cùng nhau phát động sức mạnh tín ngưỡng tu bổ hoàn toàn không gian... Nếu lúc này lại có thêm một đợt tấn công của ma quỷ như vậy nữa thì dù chỉ với quy mô bằng một phần mười trước đó, chắc chắn thiên đường cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.
Vậy nên vì điểm này mà nụ cười của Raphael mang một chút miễn cưỡng và cứng ngắc - lần đầu tiên kể từ ngày anh ta sinh ra tại thiên đường cho đến bây giờ.
Sau khi bước vào chính điện của thiên đường, Michael đã dẫn mấy thiên thần đến đứng giữa chính điện chờ mọi người. Hình như anh ta cũng nghe được tin tức từ chỗ những thiên thần khác nên nặng nề gật đầu với Raphael đang dẫn đường, sau đó lên tiếng với vẻ mặt nghiêm túc: “Trạng thái của chủ thần không hề ổn định, Gabriel đang ở trong đó thử xem có thể khiến chủ thần khôi phục lại được không.”
“Chắc không phải là sợ tội... Anh nhìn tôi làm gì?! Tôi nói bừa thôi!” Phong Tiểu Tiểu vừa mới lẩm bẩm nửa câu thì bị các thiên thần có mặt ở đó trừng mắt nhìn khó hiểu, nên cô cũng không vui mà trừng mắt lại. Phong Tiểu Tiểu lại nhìn xung quanh hỏi: “Không phải kêu các người đi bắt tứ kỵ sĩ Khải Huyền sao?! Người đâu?!”
Tin mà Michael nhận được chỉ là có cổ thần phương Đông đến thăm, sau đó là vị cổ thần phương Đông ra tay diệt quân ma quỷ, sau đó nữa là thiên đường cũng vì thế mà chịu nhiều tổn thương và thiệt hại nặng nề hơn cả bị quân ma quỷ tấn công... Anh ta chưa từng nghe đến chuyện tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Đối với sự tình quan trọng này, Raphael tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt một đám thiên thần đi khắp nơi túm người truyền lời.
Tất nhiên Michael rất sửng sốt. Raphael cười trừ một tiếng bước qua, hạ giọng ghé tai nói sơ qua sự tình với anh ta, sau đó mới đứng thẳng người lên lùi lại hai bước: “... Vậy nên sự tình bây giờ có chút phức tạp, chúng ta cần có chỉ thị của Chúa, để Chúa đến chỉ dẫn con đường chúng ta nên đi.”
Nói cách khác, chính là anh ta muốn đi tìm Jehovah để xin đi bắt tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Nếu không thì dù địa vị của Phục Hy có cao trọng đến đâu, Raphael cũng tuyệt đối không tùy tiện nghe theo mệnh lệnh của người ngoài.
Michael lưỡng lự gật đầu, đứng sang một bên nhường lối đi vào nội điện: “Cũng được... Nhưng tôi nghĩ có lẽ tạm thời anh không thể xin được chỉ dẫn của Chúa đâu. Vừa nãy tôi nói rồi đó, trạng thái của chủ thần rất không ổn.”
... Không ổn đến mức nào đây?!
Thực ra, vào nội điện thì có thể nắm được tình hình hiện tại ngay thôi.
Nữ thiên thần xinh đẹp quay lưng về phía mọi người, dang rộng hai tay và đôi cánh bay bổng trên không trung. Trên người cô tỏa ra bao tia sáng trắng lóa như một cuộn dây quấn quanh, sau cùng thì kết thành một con kén ánh sáng khổng lồ trước mặt.
Ánh sáng xanh lam lưu động như dòng chất lỏng chảy ra từ trong tia sáng trắng, cuối cùng bị con kén ánh sáng hút vào, cảm giác như đang truyền dịch cho thứ gì đó. Có thể thấy rất rõ ràng cô đang thực hiện công việc tương tự như tu bổ.
Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa liền nhìn đến ngây ngốc: “Chủ thần của các anh là trứng gà ấy hả?!” Setting này hình như có đạo cái gì ở đâu đó thì phải?!
Raphael nhã nhặn lắc đầu: “Không phải. Chỉ là chủ thần cần phải nghỉ ngơi. Xem ra chúng ta quả thực đến không đúng lúc rồi.”
Nữ thiên thần lơ lửng trên không trung vẫn giữ tư thế dang tay chuẩn bị ôm lấy thứ gì đó hướng về phía trước, chỉ ngoái đầu lại nghi hoặc nhìn Raphael: “Rapha, anh dẫn ai tới vậy?!”
“Anh ta dẫn bác sĩ đến đó.” Phong Tiểu Tiểu ngắt lời Raphael đang há miệng ra như muốn nói gì. Sau khi xem xét tình hình hiện tại thì cô chen thẳng đến phía trước: “Tôi đoán thử coi... Các anh cần người trong đó hấp thụ hết con kén này là được chứ gì?!”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Gabriel, Phong Tiểu Tiểu bèn tiến tới, xé chiếc kén ánh sáng ra.
Bình luận facebook