• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-366

Chương 369: Cải tà quy chính?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72559.png

Xem ảnh 2
72559_2.png
Thật ra, trong đầu nhân viên phụ trách đang nghĩ, buổi lễ này không phải dùng để kết hôn mà là để nữ hoàng đăng cơ mới đúng.



Xung quanh sân khấu trồng đủ các cây cối kỳ lạ chưa bao giờ biết đến. Chủng loại cây cối thì không hiếm lạ gì, hiếm lạ là cách tạo hình của các cây hoa cỏ này. Không nói đến cái khác, chỉ riêng cổng vòm do hai bụi cây lớn kết hình trái tim, nhân viên phụ trách còn tự tay sờ soạng một hồi, có thể đảm bảo chúng không phải mô hình mà là cây thật. Cho dù là người tạo ra phải tốn nhiều công sức đi nữa thì để uốn chúng thành hình như vậy chắc chắn rất khó khăn.



Còn có băng ghế do thân cây mây trồng trên đất uốn lượn tạo thành, bàn gỗ cũng làm bằng thân mây còn sống, còn cả bàn dài bày tiệc buffet...



Suốt dọc đường, anh ta đã nghe thiếu gia nhà giàu... í lộn, cậu Dương gọi điện thoại nói chuyện, có vẻ những thứ này cũng do bọn họ vừa mới chuẩn bị không bao lâu.



Thôi được rồi, ải này qua thì cũng qua rồi. Còn về đồ ăn được bày trên bàn tiệc, món ngon nổi tiếng khắp thế giới cũng bỏ qua đi. Quan trọng nhất là chúng vừa đẹp mắt vừa ngon miệng, nguyên chất nguyên vị đầy lãng mạn, nếu có mang phục vụ tại khách sạn bảy sao cũng chẳng có gì thua kém.



Nhân viên phụ trách nhớ đến tháng trước, anh ta nhận đơn đích thân ra ngoại thành chụp ảnh cưới của hai đôi cô dâu chú rể. Lúc đó, hình như bọn họ cũng đi ngang qua đây nhưng không hề thấy cảnh tượng giống thánh địa nghỉ mát hàng đầu như hiện tại... Chẳng lẽ nhớ lộn rồi?



Được rồi được rồi, thực ra bàn tiệc chỉ là chuyện nhỏ, khách khứa còn quan trọng hơn nhiều...



Hiện tại nhân viên phụ trách đang cảm thấy hối hận kinh khủng. Chuyện anh ta muốn mở mang tầm mắt là thật, nhưng dù thế, anh ta cũng không ngờ tầm mắt lại được mở rộng quá thể như thế này, cụ thể là sắp mù hai con mắt rồi.



Đủ các loại màu da, màu tóc, ngôn ngữ... Hơn nữa khách khứa ai ai cũng nam thanh nữ tú xinh đẹp ngời ngời, từ xa nhìn lại cũng thấy chói mắt, mỗi người trong đó đều toát lên vẻ cao quý kiêu ngạo của những kẻ đứng đầu. Hơn trăm người như vậy tụ tập lại một chỗ, cảnh tượng đó sẽ như thế nào?



Đó là chưa kể, đám người nước ngoài kia còn đang cười đùa nói chuyện, vừa nhìn thấy xa giá của cô dâu chú rể đến một cái, cả đám lập tức im lặng không phát ra một tiếng động, đồng loạt khom người cúi chào...



Nhân viên phụ trách bước xuống xe rồi cũng không dám đi về phía trước. Anh ta trợn to mắt nhìn đôi vợ chồng sắp cưới điềm nhiên như không đi dọc theo con đường đám người vừa tách ra, giống hệt như bậc vương giả tuần tra lãnh thổ và thần dân của mình, toát lên vẻ trang nghiêm thần thánh.



“... Đây thực sự là kết hôn à?” Nhân viên phụ trách không khỏi hạ giọng xuống, anh ta cũng không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu mình không thể tin được mà quay đầu lại.



Dương Nghiên không đi cùng người phụ trách, anh dựa vào cạnh xe hút thuốc, khẽ híp mắt, tầm mắt như xuyên qua khói thuốc đang lơ lửng nhìn về phía anh chàng. Cũng không biết anh ta đang trả lời câu hỏi của nhân viên phụ trách hay đang tự lẩm bẩm giễu cợt: “Đúng đó, một đôi trời sinh... Bất kỳ ai cũng không có cơ hội chen vào.”



“...” Nhân viên phụ trách thấy câu trả lời này hơi ông nói gà bà nói vịt, nhưng dù sao chuyện này cũng không mắc mớ gì tới anh ta. Hiện tại, anh ta tò mò về thân phận của đôi cô dâu chú rể hơn: “Anh Dương, nhà anh là bạn bè của cô dâu hay chú rể? Có thể tiết lộ ít thông tin không, rốt cuộc thì bọn họ làm quan chức hay kinh doanh? Chẳng lẽ là xã hội...” Suy đoán cuối cùng nhân viên phụ trách che miệng chỉ nói ra hai chữ, nhưng ý trong mắt thì lộ ra rất rõ ràng.



Dương Nghiên trợn mắt nhìn anh chàng: “Cô dâu là chủ một tiệm gốm nhỏ, còn chú rể... tạm thời xem như không có công việc gì.”



Nhân viên phụ trách tỏ vẻ mình không tin dù chỉ một dấu chấm câu trong câu này.



Trong hôn lễ cũng không xảy ra nhiều sự cố khác, giai đoạn này thực ra cũng chỉ có tác dụng an ủi tâm lý của cô dâu, còn sân khấu chính thức vẫn là ở thần đình. Đối với các vị thần mà nói, hôn nhân có sự hứa hẹn thề nguyền mới chân chính được tính là có hiệu lực, còn giấy kết hôn? Cho dù đăng ký ở bao nhiêu quốc gia cũng vô dụng.



Thế nên ở đây, ngoại trừ các thần nhỏ trang trí lễ đường tiện thể ở lại chuẩn bị đi cùng mọi người thì những vị khách khác đều là nhân vật tai to mặt lớn có thể đại diện cho các hệ thần.



Dương Nghiên cũng không muốn dẫn nhân viên phụ trách qua đó, tránh cho khách khứa có ai vô ý nói câu nào không thích hợp để anh chàng nghe được thì lại mất công Lý Tiếu điều chế Vong Ưu Tán. Thế nhưng mặc dù anh ta đứng ở cạnh xe thì vẫn vô cùng bắt mắt. Tóc đen da vàng đặc trưng của phương Đông đã có ý nghĩa tượng trưng vô cùng đặc biệt trong các hệ thần, càng không nói đến có người cố ý tìm anh ta...



“Nhị... À không, ngài Dương.” Ganymedes mang vẻ mặt lo lắng ôm Bảo Bình vội vàng chạy tới gần, hạ giọng nói: “Ngài Bàn sai tôi chuyển lời tới anh, ở đây có thể sẽ xảy ra vài sự cố ngoài ý muốn, phiền anh chuẩn bị tốt để ứng phó.”



Peserphone vâng theo pháp cách của âm phủ phương Đông, cô ta chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, hoặc chỉ có thể xuất hiện xuất hiện ở thần đình. Còn bây giờ cả thời gian và địa điểm đều không phù hợp... Cô ta có ra ngoài vào ban ngày ban mặt thì cũng chỉ có thể đợi ở thần đình, vì vậy tất nhiên Ganymedes sẽ len lén chạy ra ngoài này, chưa kể cậu còn phải rót rượu cho các vị thần nữa.



Dương Nghiên kinh ngạc “hả” một tiếng. Vốn dĩ lúc thấy có người đến tìm mình, nhưng anh cũng không coi là chuyện gì lớn, vẫn tiếp tục nhìn Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy đang bước lên bục cao chín bậc ở phía trung tâm. Nhưng nghe thấy Ganymedes nói vậy, anh mới dời tầm mắt: “Ở đây á? Bàn... người đó muốn làm loạn sao?”



Không đến mức đó đâu nhỉ? Dù có ngốc nghếch thế nào đi nữa thì cũng phải biết tuyệt đối không nên tìm đường chết vào thời khắc này chứ. Nếu không, Phục Hy mà nổi giận thì ai cản lại cho nổi?



Nhân viên phụ trách cũng kinh ngạc: “Cướp dâu? Hay trả thù?” Không phải, bây giờ không phải lúc tò mò chuyện này. Anh ta chỉ là một nhân viên phụ trách chuẩn bị của công ty tổ chức tiệc cưới, hỏi thăm chi tiết việc này làm cái khỉ gì, bây giờ quan trọng nhất là phải chuồn cho mau.



Ganymedes không để ý đến nhân viên phụ trách vừa nhìn là rõ chỉ là một người bình thường. Cậu lắc đầu, vẫn dùng tiếng Trung ngắc ngứ báo cáo với Dương Nghiên: “Không phải, ngài Bàn để lại một tờ giấy báo tình hình, nói chuyện này có liên quan tới ngài ấy nhưng không phải do ngài ấy gây ra, mà ngài lại là Thiên... Bộ trưởng bộ Quốc phòng, vậy nên muốn tôi báo lại với anh như thế.” Ganydemes nhìn thoáng qua nhân viên phụ trách đang đứng bên cạnh, rất thông minh đổi cụm từ Thiên thần Tư pháp sắp bật ra khỏi miệng thành một cụm từ khác.



“Tờ giấy đó đâu rồi?” Mí mắt Dương Nghiên giật một cái, anh có dự cảm không lành về chuyện này.



Tên kia chỉ để lại tờ giấy nhắn mà không dám tự mình lộ mặt chứng tỏ chuyện này chắc chắn không đơn giản, hơn nữa nó nhất định có thể đạt tới mức khiến Phục Hy phun lửa. Bằng không đối phương cũng chẳng cần tìm người chắn trước họng súng thay mình.



Nhân viên phụ trách cũng ngạc nhiên, anh ta chưa từng nghe nói nhà họ Dương có ai làm chính trị, lại còn đảm nhiệm chức Bộ trưởng bộ Quốc phòng.



Bây giờ Dương Nghiên chẳng còn hơi sức đâu mà để ý tới nhân viên phụ trách nữa. Trong lúc chờ Ganymedes đi lấy tờ giấy nhắn đó, anh đảo mắt nhìn đôi cô dâu chú rể chỉ còn cách bục cao mấy bước kia, cảm xúc không thể diễn tả trong lòng lại càng phức tạp hơn. Anh bực dọc, dứt khoát vẫy tay gọi một người đánh xe đưa nhân viên phụ trách về trước: “Cậu kia... Cậu đưa người anh em này về công ty của anh ta nhé!”



Nhân viên phụ trách ngại mặt dày đòi ở lại, cũng không có gan đi hóng hớt lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn gì, vì vậy chỉ đành gãi mũi rồi bước lên xe. Người đánh xe của địa ngục gật gật đầu giơ roi lên không trung điều khiển xe. Cùng lúc đó, Ganymedes cũng đem tờ giấy nhắn tới.



Nhân viên phụ trách lén lút nhìn biểu cảm của Dương Nghiên, phát hiện vẻ mặt anh trầm xuống bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được... Xem ra đã xảy ra chuyện lớn thật rồi.



Ngay sau đó xe ngựa chuyển bánh, đưa nhân viên phụ trách nhanh chóng rời khỏi nơi này.



***



Thật sự là đã xảy ra chuyện lớn, hơn nữa chắc chắn không phải loại chuyện có thể che giấu qua quýt được.



Lúc trước, khi còn ở trong hồ lửa lưu huỳnh, Lucifer đã từng nói cho Phong Tiểu Tiểu biết, Bàn Cổ cấu kết làm chuyện gì đó với dân bản địa trong địa ngục. Trong trận chiến giữa đội quân thiên sứ - cũng chính là các ác ma của anh ta với các ma quỷ - ngoại trừ nguyên nhân do Sách về thiên thần và Chìa khóa của thiên đường, cùng với điều kiện khách quan thuận lợi là các ác ma vừa mới đánh nhau với Thiên Đường một trận, thì lý do chủ yếu nhất còn lại là do Bàn Cổ đứng sau phe ma quỷ.



Đương nhiên, đối với Bàn Cổ mà nói thì đám tay chân này chỉ vẻn vẹn là đối tượng để lợi dụng gây xích mích, lợi dụng xong thì vứt đi, căn bản còn không được tính là đàn em của hắn. Nếu tính đến những người hắn thật sự ký khế ước với thì đúng thật chỉ có nhóm Nữ Bạt thôi.



Vì vậy sau khi Bàn Cổ bị thu phục, lại thêm mấy người Nữ Bạt quy hàng, đám lâu la này tất nhiên cũng bị mọi người ném ra sau đầu. Nhưng căn nguyên xảy ra sự cố không phải thứ mà bạn quên mất nó rồi thì nó sẽ không tồn tại.



Trước đây bọn họ đã từng nhắc đến, nếu các ác ma sa đọa là do bị dục vọng mê hoặc thì ma quỷ tồn tại chính do nguyên tội của bản thân chúng... Bọn chúng không có lý trí, chỉ có tà ác thuần túy.



Vậy nên chúng hoàn toàn không hiểu được thế nào là sợ, cũng không biết suy nghĩ vòng vo tam quốc. Chỉ cần được thả ra khỏi địa ngục một cái, chúng sẽ lập tức lũ lượt lao đến nơi con mồi và mục tiêu kẻ thù của mình.



Bất hạnh thay, con đường địa ngục đã được mở ra, tọa độ vết nứt sinh ra lại đúng ngay trong thành phố này, cách nơi ban đầu cả một thần vực đại dương. Nếu nói con đường này được mở ra không phải do có người cố ý sắp đặt cũng chẳng ai tin.



Mà bất hạnh hơn là khi bây giờ Lucifer đang tham dự lễ cưới, còn kẻ thù cũ đám ma quỷ kia luôn nhớ kỹ, đã đánh nhau suốt mấy nghìn năm với chúng không phải ai khác ngoài anh ta...



Dựa vào hai điểm này, gần như đã có thể đưa ra kết luận cuối cùng rằng đám cưới này xong đời rồi.



Dương Nghiên vừa đỡ trán vừa thở dài mệt mỏi. Trên bầu trời, từng vòng xoáy đen kịt xuất hiện xen giữa các đám mây.



***



Thực ra trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhân viên phụ trách cũng chẳng đi được bao xa. Mặc dù tốc độ xa giá của Minh vương hoàn toàn có thể nhanh hơn cả máy bay phản lực, nhưng người đánh xe không phải kẻ ngu, chắc chắn sẽ không điều khiển chiếc xe bốn con ngựa kéo này chạy với tốc độ siêu thực.



Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhân viên phụ trách cũng chỉ cách nơi tổ chức đám cưới có mấy trăm mét.



Cũng không biết có phải anh ta cảm nhận được sự không bình thường khiến nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống hay không, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía sau xe. Ngay giây sau, cái nhìn này khiến hai tròng mắt của anh ta suýt nữa rớt ra khỏi hốc mắt.



Trên bầu trời phía trên sân khấu đám cưới xuất hiện một cơn lốc xoáy mây đen khổng lồ quỷ dị như đến từ chiều không gian khác.



Đầu tiên, có mấy đốm đen rơi lác đác ra từ giữa cơn lốc, ghim thẳng xuống mặt đất. Ngay sau đó là từng mảng đen dày đặc rơi phủ xuống... Vào khoảnh khắc nhân viên phụ trách sợ đến nỗi suýt hét toáng lên, anh ta lại thấy một cảnh tượng còn khó tin hơn diễn ra trước mắt.



Sau vài giây rối loạn ngắn ngủi, các vị khách tham dự đám cưới đều lần lượt bay lên không trung đón địch. Đoàn người mới nãy còn lịch sự trang nhã, giờ đây là biến thành những nhân vật mà anh chàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Trong từng điểm đen ánh lên những vầng sáng chói mắt đủ màu và những tiếng nổ vang, khiến nhân viên phụ trách cảm tưởng mình đang nằm mơ.



“Cái gì vậy trời!!!” Cuối cùng, anh chàng vẫn phải gào lên.



Mà cũng chính tiếng gào này khiến cho chiếc xe anh ta đang ngồi dừng lại. Người đánh xe bình thường ngồi trước xe đứng lên, quay người lại, nhìn thoáng qua cảnh tượng phía sau, rồi lại chuyển tầm mắt về phía nhân viên phụ trách. Có lẽ anh ta thấy không cần phải giấu giếm nữa nên dứt khoát giơ tay vung chiếc roi đen dài lên. Trong nháy mắt, một vết nứt lớn xuất hiện trên mặt đất...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom