Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-367
Chương 370: Mạng lưới manh mối
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Gã to con hư hư thực thực ăn vạ thật ra cũng không phải giả bộ, mà là thật sự phẫn nộ.
Tuy là làm theo kịch bản, gã giả vờ bị nam sinh kia đụng ngã, nhưng đó chỉ là kịch bản, chỉ là giả bộ, mà không phải như bây giờ có nỗi khổ khó nói, bị đụng gãy bả vai cũng phải nuốt một ngụm máu xuống...
Gã to con hô xong liền đỡ bả vai mình âm thầm rưng rưng, nếu không phải vì mặt mũi, gã đã sớm kêu thảm thiết nhảy cẫng lên hoặc lăn lộn trên đất rồi, chứ không cần giống như bây giờ, ngoài mạnh trong yếu gắng chịu, nhận lấy ánh mắt tràn ngập tán thưởng đều là “Các anh em diễn xuất thật tốt!” của Đường Cần... Mẹ kiếp! Gã không phải đang giả bộ! Mà thật sự là cảm giác bả vai bị đụng gãy rồi có được hay không! Rất thống khổ, rất xúc động muốn gào thét có được hay không...
Thằng nhãi kia nhìn qua có vẻ gầy teo yếu ớt, tại sao khi đụng vào lại cảm giác như đụng vào xi măng cốt thép vậy? Cái này không khoa học!
...
Nội tâm thống khổ của gã to con tạm thời không ai có thể phát hiện, dù sao cũng chẳng ai sẽ cho là Khương Lễ nhìn nho nhã yếu đuối như thế có thể thật sự làm gì được gã. Trong hành lang, vài tên côn đồ cao lớn chỉ dùng mắt nhìn cũng biết là cố ý gây sự chia ra hai bên vây lấy Khương Lễ, vây lấy cả hành lang đến mức chật kín. Khương Lễ ngoại trừ xoay người chạy trốn ra, thì quả thực đã không có cách nào khác... Điều bọn họ muốn chính là khiến cho cậu ta xoay người chạy trốn nha.
Tình hình hiện tại và ý nghĩ của Đường Cần rất đơn giản, chính là muốn khiến đám người vây quanh Khương Lễ dọa cho tên nhóc này chạy mất dép. Sau đó anh ta sẽ dễ dàng gặp người giao việc thương thảo về vụ làm ăn, thuận tiện báo cáo vài câu. Nhưng không nghĩ tới tên nhóc thoạt nhìn yếu đuối này so với suy nghĩ của anh ta còn rất có dũng khí, hoặc cũng có thể nói là không biết thời thế?
Lông mày càng cau càng chặt hơn, Khương Lễ có chút tức giận nhưng vẫn kiên trì: “Rõ ràng là chính anh ta đụng phải, tôi không hề đụng phải.”
Đường Cần muốn ngất, lúc này là lúc nào rồi thế mà tên nhóc này vẫn còn chú ý loại vấn đề không phải trọng điểm này?
Gã to con thì muốn khóc, thân thể nhỏ bé kia của đối phương, lúc đầu gã đụng vào cũng chỉ làm dáng một chút, kết quả không nghĩ tới lực phản lại còn lớn hơn so với lực va chạm của gã. Bây giờ người ta yên lành đứng đó không hề hấn gì, nhưng bả vai của gã lại suýt nữa bể nát luôn... Cái này thì tính như thế nào hả? Còn để cho người ta sống hay không?!
Lưỡng lự suy nghĩ một chút, Đường Cần rốt cuộc nhướng mày ra hiệu. Nếu hù dọa không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là làm thật chút, mặc dù có chút có lỗi với tên nhóc lúc anh ta gặp chuyện xui xẻo đã có ý tốt giúp đỡ...
“Cho mặt mũi mà không cần!” Nhận được ám chỉ, bọn côn đồ không chút do dự, một tên đi tới vươn tay khiêu khích đẩy bạn học Khương một cái... Ớ, sao đẩy không động?
Gã thu tay về nghi hoặc nhìn một cái, lại quay đầu nhìn đồng bọn “diễn xuất tốt” đến giờ còn đỡ bả vai lộ ra vẻ mặt thống khổ phía sau, tên côn đồ không tin tưởng lắm lại đưa tay ra. Khương Lễ không vui mím mím môi, chợt kéo cổ tay đối phương qua, cúi người một cái rồi bất chợt vung tay lên, dễ dàng đem một tên côn đồ khỏe mạnh cao hơn mình xoay nửa vòng trên không trung rồi quăng ra phía sau. Nhìn cái động tác thong thả thoải mái kia, giống như ném một gã đàn ông chả khó hơn bao nhiêu so với ném một con búp bê vải.
Theo tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất, Đường Cần rớt, hai mắt trợn tròn giống như là muốn lọt ra ngoài.
Gã to con lúc đầu đụng phải Khương Lễ che bả vai gạt lệ an ủi, nhìn thấy có đồng bọn hiểu được nổi thống khổ cùng sợ hãi của mình, gã rốt cuộc có thể mỉm cười nơi chín suối...
Khương Lễ kéo tay Đường Cần về phía sau mình, an ủi: “Cậu đừng sợ.”
“...” Không phải tôi sợ... Đường Cần rơi lệ, nhưng mà kịch bản nàykhông giống trong tưởng tượng!
Những tên côn đồ chần chừ trong nháy mắt, nhưng đối diện với ánh mắt của đại ca, bọn chúng lại phải chen nhau xông lên. Khương Lễ chống tay vịn nhún một cái, thân thể đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, một cú đá quét qua rõ ràng dứt khoát hạ gục mấy người, tranh thủ được không gian hoạt động tương đối rộng rãi, có thể thoải mái duỗi tay duỗi chân. Vì vậy tiếp đó chính là một hồi đơn phương quần ẩu - quần thể bị ẩu đả.
Lại tiếp sau đó Đường Cần trợn mắt há mồm, cảm giác giống như anh ta đang xem một bộ phim điện ảnh nước Mỹ, một bóng người gần như là vượt xa cực hạn của nhân loại xuyên qua hành lang chật hẹp, di chuyển linh hoạt, Đường Cần với thị lực tốt như thế mà gần như chỉ có thể bắt được tàn ảnh của đối phương.
Thân ảnh gầy nhỏ giống như ác mộng quấn lấy thân thể bọn côn đồ, tiếng đánh đấm ngắn ngủi liên tiếp dồn dập nặng nề kèm theo tiếng kêu thảm thiết của bọn côn đồ vang khắp hành lang. Bọn côn đồ lao đao như cây non yếu ớt gặp phải bão tố tàn phá. Thậm chí ngay cả động tác chống cự tượng trưng cũng không kịp làm, đã cảm thấy những chỗ hiểm trên người mình bị một lực thật mạnh đánh vào, gần như không kẻ nào có thể may mắn thoát được, mặt mũi bị đánh bầm dập thậm chí ngã xuống đất hộc ra máu.
Tên côn đồ cầm đầu càng lúc càng tuyệt vọng, gã rút bớt thời gian trong lúc đang bị đánh nhìn về phía Đường Cần, trong mắt tràn ngập bi thương - Đại ca! Kẻ như vũ khí giết người như thế, anh rốt cuộc là lừa từ đâu tới?
...
Khoảng chừng 5 phút, bọn côn đồ với khí thế vốn hung hăng đã toàn bộ ngã xuống đất giả chết, không thể hồi sinh.
Đường Cần suýt nữa cắn lưỡi tự sát, hoảng sợ nhìn Khương Lễ, ánh mắt như nhìn quái thú thời tiền sử.
Khương Lễ vẫn như trước, không thấy có cái gì không đúng, thu chân lại buông lỏng nắm tay, cậu ta chăm chú quan sát bọn côn đồ một hồi, rồi quay đầu lại hỏi Đường Cần: “Anh có bảy tệ không?”
“...”
“Không có?!” Khương Lễ thất vọng nhớ tới đối phương hiện tại ở trong cảnh túng quẫn, trên người không có đồng nào, lại không đành lòng mà liếc mắt nhìn bọn côn đồ trên đất, ấm ức thở dài: “Được rồi, vậy đành thôi vậy.”
“...”
Hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, Đường Cần cũng không biết phải đáp cái gì.
...
Cuối cùng cũng trở lại tiệm gốm nghệ thuật. Sau đó, vẻ mặt hốt hoảng của Đường Cần rất nhanh thu hút sự quan tâm của Phong Tiểu Tiểu. Đặc biệt là cô phát hiện, lúc cô sai Tiểu Khương đi rửa rau, hoặc là lúc sốt ruột chỉ trích đối phương làm việc tay chân quá chậm các loại, Đường Cần thường sẽ vô thức phát ra tiếng rít vào khiếp sợ.
Dương Nghiên yên lặng quan sát một hồi, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không hợp lý. Tuy là ngày hôm nay mắt thông thiên đã sử dụng đến cực hạn, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại cho anh dựa vào vẻ mặt của đối phương suy đoán ra đáp án mình muốn biết.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu lôi Khương Lễ vào phòng bếp hỗ trợ thái thức ăn, lại nhìn Đường Cần với đủ loại ánh mắt hoảng sợ, trong lòng Dương Nghiên rốt cuộc có đáp án. Rũ mắt không thèm để ý, anh đem ánh mắt một lần nữa thả lại trên máy vi tính trước mặt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay lúc ở ngoài, Tiểu Khương đánh nhau à?”
“A... A?” A phía trước là vô thức lên tiếng trả lời, cái a phía sau là kinh hãi kêu lên, Đường Cần xoay mạnh cổ về nhìn Dương Nghiên: “Làm sao anh biết?”
Dương Nghiên không trả lời mà hỏi lại, mí mắt như trước không thèm nâng lên: “Tiểu Khương không đòi tiền anh sao?”
“... Có, nhưng trên người tôi không có tiền.” Đường Cần tương đối rối rắm, anh ta không biết chuyện kia có vấn đề gì đối phương đột nhiên muốn lấy bảy tệ để làm cái gì?
“Xì!” Dương Nghiên khinh thường xì một tiếng từ giữa hàm răng rồi đáp, “May là anh không có tiền đấy.”
“...” Đường Cần đột nhiên phát hiện mình cùng những người này thật sự không có có tiếng nói chung, những lời bọn họ nói anh ta một câu cũng nghe không hiểu.
Suy nghĩ một chút, Đường Cần mới chần chừ hỏi: “Anh Dương, anh Khương từng luyện võ hả?”
Dương Nghiên rốt cuộc nâng mí mắt lên, cười như không cười nhìn Đường Cần: “Anh sẽ không muốn biết chân tướng đâu.”
“...” Anh ta rất muốn biết cơ mà...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tuy là làm theo kịch bản, gã giả vờ bị nam sinh kia đụng ngã, nhưng đó chỉ là kịch bản, chỉ là giả bộ, mà không phải như bây giờ có nỗi khổ khó nói, bị đụng gãy bả vai cũng phải nuốt một ngụm máu xuống...
Gã to con hô xong liền đỡ bả vai mình âm thầm rưng rưng, nếu không phải vì mặt mũi, gã đã sớm kêu thảm thiết nhảy cẫng lên hoặc lăn lộn trên đất rồi, chứ không cần giống như bây giờ, ngoài mạnh trong yếu gắng chịu, nhận lấy ánh mắt tràn ngập tán thưởng đều là “Các anh em diễn xuất thật tốt!” của Đường Cần... Mẹ kiếp! Gã không phải đang giả bộ! Mà thật sự là cảm giác bả vai bị đụng gãy rồi có được hay không! Rất thống khổ, rất xúc động muốn gào thét có được hay không...
Thằng nhãi kia nhìn qua có vẻ gầy teo yếu ớt, tại sao khi đụng vào lại cảm giác như đụng vào xi măng cốt thép vậy? Cái này không khoa học!
...
Nội tâm thống khổ của gã to con tạm thời không ai có thể phát hiện, dù sao cũng chẳng ai sẽ cho là Khương Lễ nhìn nho nhã yếu đuối như thế có thể thật sự làm gì được gã. Trong hành lang, vài tên côn đồ cao lớn chỉ dùng mắt nhìn cũng biết là cố ý gây sự chia ra hai bên vây lấy Khương Lễ, vây lấy cả hành lang đến mức chật kín. Khương Lễ ngoại trừ xoay người chạy trốn ra, thì quả thực đã không có cách nào khác... Điều bọn họ muốn chính là khiến cho cậu ta xoay người chạy trốn nha.
Tình hình hiện tại và ý nghĩ của Đường Cần rất đơn giản, chính là muốn khiến đám người vây quanh Khương Lễ dọa cho tên nhóc này chạy mất dép. Sau đó anh ta sẽ dễ dàng gặp người giao việc thương thảo về vụ làm ăn, thuận tiện báo cáo vài câu. Nhưng không nghĩ tới tên nhóc thoạt nhìn yếu đuối này so với suy nghĩ của anh ta còn rất có dũng khí, hoặc cũng có thể nói là không biết thời thế?
Lông mày càng cau càng chặt hơn, Khương Lễ có chút tức giận nhưng vẫn kiên trì: “Rõ ràng là chính anh ta đụng phải, tôi không hề đụng phải.”
Đường Cần muốn ngất, lúc này là lúc nào rồi thế mà tên nhóc này vẫn còn chú ý loại vấn đề không phải trọng điểm này?
Gã to con thì muốn khóc, thân thể nhỏ bé kia của đối phương, lúc đầu gã đụng vào cũng chỉ làm dáng một chút, kết quả không nghĩ tới lực phản lại còn lớn hơn so với lực va chạm của gã. Bây giờ người ta yên lành đứng đó không hề hấn gì, nhưng bả vai của gã lại suýt nữa bể nát luôn... Cái này thì tính như thế nào hả? Còn để cho người ta sống hay không?!
Lưỡng lự suy nghĩ một chút, Đường Cần rốt cuộc nhướng mày ra hiệu. Nếu hù dọa không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là làm thật chút, mặc dù có chút có lỗi với tên nhóc lúc anh ta gặp chuyện xui xẻo đã có ý tốt giúp đỡ...
“Cho mặt mũi mà không cần!” Nhận được ám chỉ, bọn côn đồ không chút do dự, một tên đi tới vươn tay khiêu khích đẩy bạn học Khương một cái... Ớ, sao đẩy không động?
Gã thu tay về nghi hoặc nhìn một cái, lại quay đầu nhìn đồng bọn “diễn xuất tốt” đến giờ còn đỡ bả vai lộ ra vẻ mặt thống khổ phía sau, tên côn đồ không tin tưởng lắm lại đưa tay ra. Khương Lễ không vui mím mím môi, chợt kéo cổ tay đối phương qua, cúi người một cái rồi bất chợt vung tay lên, dễ dàng đem một tên côn đồ khỏe mạnh cao hơn mình xoay nửa vòng trên không trung rồi quăng ra phía sau. Nhìn cái động tác thong thả thoải mái kia, giống như ném một gã đàn ông chả khó hơn bao nhiêu so với ném một con búp bê vải.
Theo tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất, Đường Cần rớt, hai mắt trợn tròn giống như là muốn lọt ra ngoài.
Gã to con lúc đầu đụng phải Khương Lễ che bả vai gạt lệ an ủi, nhìn thấy có đồng bọn hiểu được nổi thống khổ cùng sợ hãi của mình, gã rốt cuộc có thể mỉm cười nơi chín suối...
Khương Lễ kéo tay Đường Cần về phía sau mình, an ủi: “Cậu đừng sợ.”
“...” Không phải tôi sợ... Đường Cần rơi lệ, nhưng mà kịch bản nàykhông giống trong tưởng tượng!
Những tên côn đồ chần chừ trong nháy mắt, nhưng đối diện với ánh mắt của đại ca, bọn chúng lại phải chen nhau xông lên. Khương Lễ chống tay vịn nhún một cái, thân thể đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, một cú đá quét qua rõ ràng dứt khoát hạ gục mấy người, tranh thủ được không gian hoạt động tương đối rộng rãi, có thể thoải mái duỗi tay duỗi chân. Vì vậy tiếp đó chính là một hồi đơn phương quần ẩu - quần thể bị ẩu đả.
Lại tiếp sau đó Đường Cần trợn mắt há mồm, cảm giác giống như anh ta đang xem một bộ phim điện ảnh nước Mỹ, một bóng người gần như là vượt xa cực hạn của nhân loại xuyên qua hành lang chật hẹp, di chuyển linh hoạt, Đường Cần với thị lực tốt như thế mà gần như chỉ có thể bắt được tàn ảnh của đối phương.
Thân ảnh gầy nhỏ giống như ác mộng quấn lấy thân thể bọn côn đồ, tiếng đánh đấm ngắn ngủi liên tiếp dồn dập nặng nề kèm theo tiếng kêu thảm thiết của bọn côn đồ vang khắp hành lang. Bọn côn đồ lao đao như cây non yếu ớt gặp phải bão tố tàn phá. Thậm chí ngay cả động tác chống cự tượng trưng cũng không kịp làm, đã cảm thấy những chỗ hiểm trên người mình bị một lực thật mạnh đánh vào, gần như không kẻ nào có thể may mắn thoát được, mặt mũi bị đánh bầm dập thậm chí ngã xuống đất hộc ra máu.
Tên côn đồ cầm đầu càng lúc càng tuyệt vọng, gã rút bớt thời gian trong lúc đang bị đánh nhìn về phía Đường Cần, trong mắt tràn ngập bi thương - Đại ca! Kẻ như vũ khí giết người như thế, anh rốt cuộc là lừa từ đâu tới?
...
Khoảng chừng 5 phút, bọn côn đồ với khí thế vốn hung hăng đã toàn bộ ngã xuống đất giả chết, không thể hồi sinh.
Đường Cần suýt nữa cắn lưỡi tự sát, hoảng sợ nhìn Khương Lễ, ánh mắt như nhìn quái thú thời tiền sử.
Khương Lễ vẫn như trước, không thấy có cái gì không đúng, thu chân lại buông lỏng nắm tay, cậu ta chăm chú quan sát bọn côn đồ một hồi, rồi quay đầu lại hỏi Đường Cần: “Anh có bảy tệ không?”
“...”
“Không có?!” Khương Lễ thất vọng nhớ tới đối phương hiện tại ở trong cảnh túng quẫn, trên người không có đồng nào, lại không đành lòng mà liếc mắt nhìn bọn côn đồ trên đất, ấm ức thở dài: “Được rồi, vậy đành thôi vậy.”
“...”
Hoàn toàn không rõ đối phương đang nói cái gì, Đường Cần cũng không biết phải đáp cái gì.
...
Cuối cùng cũng trở lại tiệm gốm nghệ thuật. Sau đó, vẻ mặt hốt hoảng của Đường Cần rất nhanh thu hút sự quan tâm của Phong Tiểu Tiểu. Đặc biệt là cô phát hiện, lúc cô sai Tiểu Khương đi rửa rau, hoặc là lúc sốt ruột chỉ trích đối phương làm việc tay chân quá chậm các loại, Đường Cần thường sẽ vô thức phát ra tiếng rít vào khiếp sợ.
Dương Nghiên yên lặng quan sát một hồi, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không hợp lý. Tuy là ngày hôm nay mắt thông thiên đã sử dụng đến cực hạn, nhưng chuyện này cũng không hề gây trở ngại cho anh dựa vào vẻ mặt của đối phương suy đoán ra đáp án mình muốn biết.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu lôi Khương Lễ vào phòng bếp hỗ trợ thái thức ăn, lại nhìn Đường Cần với đủ loại ánh mắt hoảng sợ, trong lòng Dương Nghiên rốt cuộc có đáp án. Rũ mắt không thèm để ý, anh đem ánh mắt một lần nữa thả lại trên máy vi tính trước mặt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay lúc ở ngoài, Tiểu Khương đánh nhau à?”
“A... A?” A phía trước là vô thức lên tiếng trả lời, cái a phía sau là kinh hãi kêu lên, Đường Cần xoay mạnh cổ về nhìn Dương Nghiên: “Làm sao anh biết?”
Dương Nghiên không trả lời mà hỏi lại, mí mắt như trước không thèm nâng lên: “Tiểu Khương không đòi tiền anh sao?”
“... Có, nhưng trên người tôi không có tiền.” Đường Cần tương đối rối rắm, anh ta không biết chuyện kia có vấn đề gì đối phương đột nhiên muốn lấy bảy tệ để làm cái gì?
“Xì!” Dương Nghiên khinh thường xì một tiếng từ giữa hàm răng rồi đáp, “May là anh không có tiền đấy.”
“...” Đường Cần đột nhiên phát hiện mình cùng những người này thật sự không có có tiếng nói chung, những lời bọn họ nói anh ta một câu cũng nghe không hiểu.
Suy nghĩ một chút, Đường Cần mới chần chừ hỏi: “Anh Dương, anh Khương từng luyện võ hả?”
Dương Nghiên rốt cuộc nâng mí mắt lên, cười như không cười nhìn Đường Cần: “Anh sẽ không muốn biết chân tướng đâu.”
“...” Anh ta rất muốn biết cơ mà...
Bình luận facebook