Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-369
Chương 372: Thể hiện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi được nghe đám người siêu việt hơn người thường kia giải thích, Đường Cần đại khái hiểu được một chút về những chuyện khó có thể tin đã xảy ra. Cho dù có không tin đi nữa thì dưới sự dứt khoát của Phong Tiểu Tiểu khi thoa Ngưu Lệ có trộn máu của cô cho vị này, đối mặt với đầu trâu mặt ngựa, ấy nhầm ngưu quỷ xà thần đầy đường, quả thật Đường Cần không thể không thừa nhận mình chưa bao giờ hiểu hết cái thế giới lừa đảo này.
“Điểm tâm nhỏ lại đến chơi nữa à?” Một đám ác quỷ nhiệt tình chào hỏi Đường Cần, ánh mắt them thuồng.
“…” Yên lặng quay đầu đi nơi khác, Đường Cần đột nhiên không muốn đi tìm hiểu chút nào cái ý nghĩa sâu xa của cụm từ “điểm tâm nhỏ” mà bọn chúng vừa nói là có ý gì.
Vấn đề là mặc kệ anh ta có cần hiểu hay không thì trong phòng còn có mấy kẻ xấu xa khác vẫn muốn góp vui. Phong Tiểu Tiểu vui vẻ chỉ vào Đường Cần rồi cảnh cáo mấy tên quỷ kia: “Người này là bạn, không thể ăn được. Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng thích tay nghề của anh ta… còn Tiểu Hắc thì vừa kiếm được ba kẻ ác, nhanh chân có khi được chia cho vài miếng đấy.”
Vì thế mấy con quỷ hô biến, chỉ còn vài tên khá rụt rè tiếp tục lải nhải với bọn họ, hoặc là ganh tỵ đi trêu chó chọc mèo trong tiệm một chút, bị chó cỏ sủa đuổi đi, con sau được chúng thú kính ngưỡng, còn con trước lại nấp ở góc tường ra vẻ tội nghiệp chờ đến cơ hội tiếp theo…
Đường Cần nhìn cả căn nhà tràn đầy quỷ quái, tuyệt vọng không sao tả nổi.
Mà, càng tuyệt vọng hơn nữa là con rắn nhỏ trên cổ tay mình hóa ra là một con yêu tinh?! Thế giới này sao mà điên cuồng thế! Còn cô em nhân viên hay ngại ngùng cửa tiệm và thật sự biết biến thân kia lại chính là Tinh Vệ?! Thế giới này sao lắm điều bất ngờ vậy! Dương Nghiên là Nhị Lang Thần, chó cỏ và chim sẻ bên người là Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng?! Thế giới này cứ thế mà sụp đổ!
Còn cái tên chuyên gia làm người khác phát điên kia, Phong Tiểu Tiểu, người như vậy mà cũng được làm Nữ Oa, Nữ Oa nha!
So sánh trình độ giữa hai bên, thân là một đệ tử giang hồ nhỏ nhoi với cái thân phận sát thủ làm thêm, Đường Cần cảm thấy mình thật sự là nhỏ bé, yếu không tả nổi. Vốn đang nghĩ, mối giao tình với nhà họ Khương đã là con át chủ bài của đám người này, bây giờ nhìn qua thì thấy, nhà họ Khương thì tính là gì chứ…
“Anh?”
Trong lúc yên lặng hộc máu, một thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu nhìn, hóa ra là thằng em họ, cậu ta đang cầm trong tay một túi đựng cá, có lẽ vừa mới đi chợ về.
“Sao anh lại ở trong tiệm của bác sĩ Ngao thế?” Cậu em họ gật đầu chào mấy người Phong Tiểu Tiểu, nghi hoặc tiến vào hỏi.
Oa oa oa, người thân đây rồi… Hai mắt Đường Cần rưng rưng cảm động nhìn thằng em: “Anh… Đến ngồi chơi.” Cũng đâu thể nói mình ở đây với quỷ hồn u linh giao lưu tình cảm được.
“À.” Cậu em nhỏ gật đầu, “Vậy lát nữa qua nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm cá đấy.” Nói xong huơ huơ cái túi trên tay.
Đường Cần yên lặng nhìn đám quỷ chọc chọc vào mặt thằng em họ mà nó vẫn không biết gì. Chân chính giác ngộ ra ý nghĩa của câu nói “không biết gì chính là một niềm hạnh phúc”.
“Em họ của điểm tâm nhỏ là người tốt này.” Một con quỷ hưng phấn kết luận, “Thật không ngờ linh hồn này sạch sẽ như vậy, vốn còn tưởng rằng chắc chắn cậu ta cũng là kẻ từng giết người cơ.”
“…” Linh hồn dơ bẩn như thế này thật sự là có lỗi với mọi người… Kẻ giết người Đường Cần chỉ biết câm nín.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh, Khương Lễ ôm hai túi rau dưa lớn vào cửa nghiêm túc hỏi: “Ông chủ, mấy cái này để ở đâu?” Nói xong nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, hưng phấn vui sướng gọi, “Tiểu Tiểu, cậu cũng ở đây sao? Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!”
Mắt đã được nước Ngưu Lệ “khai quang”, lúc này Đường Cần hít vào một hơi thật sâu, bị màu máu ngút trời sau lưng Khương Lễ dọa tới mức chạy lùi về góc tường. Sau đó, quay đầu lại liền thấy đám quỷ ban nãy vốn còn nhàn nhã trong phòng cũng hét lên thê thảm mà chạy bạt mạng, trong bán kính ba mét lấy Khương Lễ làm trung tâm đã trốn sạch không còn một mống.
“Sao vậy?” Cậu em họ khó hiểu nhìn Đường Cần, Đường Cần ngậm miệng cắn răng, liều mạng lắc đầu hoảng sợ.
Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, lúc này hình như cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Khương Lễ, sau đó cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chiều nay ông chủ đem tài liệu đến bệnh viện làm việc, sau đó tan tầm thuận tiện bảo mình giúp mang thức ăn về.” Khương Lễ ngoan ngoãn trả lời, ra vẻ sinh viên thực tập ngây thơ.
Cấp dưới ở cái quốc gia này là vậy đấy, không chỉ cần nghiêm túc làm việc trong giờ hành chính thôi mà cùng lúc còn phải tạo quan hệ tốt với sếp, giúp sếp xử lý những việc linh tinh nữa. Mượn việc công làm việc tư là hiện tượng phổ biến, có thể thấy ở bất kỳ nơi nào.
Cậu em họ vui mừng gật gật đầu: “Tiểu Khương rất chăm chỉ, thời gian này em khá bận, ít nhiều cũng phiền cậu ấy chạy tới chạy lui.”
Tán gẫu vài câu, Phong Tiểu Tiểu hẹn lát nữa cùng ăn cơm, Khương Lễ cảm thấy vô cùng mỹ mãn liền ôm túi cùng cấp trên rời đi. Nhìn cậu trai thanh tú ngượng ngùng đi tới đâu lũ quỷ né tới đấy, thật lâu sau Đường Cần mới khôi phục tinh thần: “Tiểu, Tiểu Khương rốt cuộc…”
“À, Tiểu Khương là Xi Vưu, lệ khí hơi nặng, quỷ thần bình thường ở trước mặt cậu ấy đều thấy áp lực khá lớn, nhìn quen là được.” Phong Tiểu Tiểu cười hì hì giải thích.
Xi Vưu…
Đường Cần trầm mặc, sau đó lệ tuôn rơi. Bên cạnh anh ta thật sự không có nổi một người bình thường sao?!
Liên tục bị đả kích bởi sự thật trước mặt, Đường Cần bồng nhiên cảm thấy thừa nhận mấy chuyện hoang đường hóa ra cũng không quá khó khăn như mình tưởng tượng. Sau đó không lâu, đám người Tô Tuyền bị nuốt hồn phách xong được đưa tới, ba nam một nữ đều đần hết cả ra, đầu óc hỗn loạn nửa sống nửa chết.
“Bị nuốt mấy cái sinh phách, còn ba hồn thì không đụng vào. Nếu nuốt thêm nữa thì mấy con quỷ này biến thành tạo âm nghiệt mất, tôi thấy cỡ này là được rồi nên đưa tới cho mọi người.” Tiểu Hắc túm xiềng xích âm khí trong tay, bốn người bị kéo đến trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu.
“Em gái này đưa đến chỗ cô em dâu nhà Đường Cần, nhưng ba người còn lại…” Phong Tiểu Tiểu có chút khó xử.
Dương Nghiên dụi tàn thuốc, đứng dậy khỏi ghế nói: “Những người này vốn dự tính ngày mai lại bàn bạc ở đâu đó, chúng ta nhân đó lấy lại cái bình, thuận tiện đưa ba tên này cho những người kia xử lý là được rồi.”
Tiểu Hắc gật đầu: “Vậy làm phiền mọi người rồi.”
Đường Cần buồn bực: “Đừng có cứ mở miệng ra lại em dâu này em dâu nọ được không, các người cũng đâu phải không biết lai lịch của người phụ nữ kia…” Nói xong dừng một chút, nhớ đến mình vội hỏi thêm, “Đúng rồi, nãy các người nói định cho tôi ăn Vong Ưu Tán gì hả?”
Sau khi nhìn thấy kết cục của mấy người Tô Tuyền, Đường Cần phát hiện có thể được ăn Vong Ưu Tán cũng là một loại hạnh phúc. Vừa nãy anh ta đã nghe công dụng và tiền lệ thành công của loại thuốc này đối với cậu em tóc đỏ, thế nên anh ta đang tràn ngập lòng tin đối với tương lai bị tẩy não sau này.
Không được, phải có tiết tháo! Vui sướng khát khao như vậy là không đúng, hẳn là anh ta nên bất khuất một chút mới phù hợp với tâm tình của một người đàn ông khi bị vận mệnh khống chế.
“Cũng đúng, xem xem Vong Ưu Tán khi nào thì có hàng?” Dương Nghiên ngẫm lại nói với Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu đáp một tiếng, lấy laptop Ngao Tiềm để trên bàn lên mạng, gõ vài cái trên bàn phím, trước tiên xem quá trình vận chuyển, còn chưa giao hàng, lại nhìn tình trạng hàng hóa liền sửng sốt: “… Vong Ưu Tán bị gỡ xuống rồi?!”
“What?!” Một cục đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, Đường Cần là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Sao lại bị gỡ xuống chứ?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Điểm tâm nhỏ lại đến chơi nữa à?” Một đám ác quỷ nhiệt tình chào hỏi Đường Cần, ánh mắt them thuồng.
“…” Yên lặng quay đầu đi nơi khác, Đường Cần đột nhiên không muốn đi tìm hiểu chút nào cái ý nghĩa sâu xa của cụm từ “điểm tâm nhỏ” mà bọn chúng vừa nói là có ý gì.
Vấn đề là mặc kệ anh ta có cần hiểu hay không thì trong phòng còn có mấy kẻ xấu xa khác vẫn muốn góp vui. Phong Tiểu Tiểu vui vẻ chỉ vào Đường Cần rồi cảnh cáo mấy tên quỷ kia: “Người này là bạn, không thể ăn được. Hơn nữa, Tiểu Bạch cũng thích tay nghề của anh ta… còn Tiểu Hắc thì vừa kiếm được ba kẻ ác, nhanh chân có khi được chia cho vài miếng đấy.”
Vì thế mấy con quỷ hô biến, chỉ còn vài tên khá rụt rè tiếp tục lải nhải với bọn họ, hoặc là ganh tỵ đi trêu chó chọc mèo trong tiệm một chút, bị chó cỏ sủa đuổi đi, con sau được chúng thú kính ngưỡng, còn con trước lại nấp ở góc tường ra vẻ tội nghiệp chờ đến cơ hội tiếp theo…
Đường Cần nhìn cả căn nhà tràn đầy quỷ quái, tuyệt vọng không sao tả nổi.
Mà, càng tuyệt vọng hơn nữa là con rắn nhỏ trên cổ tay mình hóa ra là một con yêu tinh?! Thế giới này sao mà điên cuồng thế! Còn cô em nhân viên hay ngại ngùng cửa tiệm và thật sự biết biến thân kia lại chính là Tinh Vệ?! Thế giới này sao lắm điều bất ngờ vậy! Dương Nghiên là Nhị Lang Thần, chó cỏ và chim sẻ bên người là Hao Thiên Khuyển và Phác Thiên Ưng?! Thế giới này cứ thế mà sụp đổ!
Còn cái tên chuyên gia làm người khác phát điên kia, Phong Tiểu Tiểu, người như vậy mà cũng được làm Nữ Oa, Nữ Oa nha!
So sánh trình độ giữa hai bên, thân là một đệ tử giang hồ nhỏ nhoi với cái thân phận sát thủ làm thêm, Đường Cần cảm thấy mình thật sự là nhỏ bé, yếu không tả nổi. Vốn đang nghĩ, mối giao tình với nhà họ Khương đã là con át chủ bài của đám người này, bây giờ nhìn qua thì thấy, nhà họ Khương thì tính là gì chứ…
“Anh?”
Trong lúc yên lặng hộc máu, một thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu nhìn, hóa ra là thằng em họ, cậu ta đang cầm trong tay một túi đựng cá, có lẽ vừa mới đi chợ về.
“Sao anh lại ở trong tiệm của bác sĩ Ngao thế?” Cậu em họ gật đầu chào mấy người Phong Tiểu Tiểu, nghi hoặc tiến vào hỏi.
Oa oa oa, người thân đây rồi… Hai mắt Đường Cần rưng rưng cảm động nhìn thằng em: “Anh… Đến ngồi chơi.” Cũng đâu thể nói mình ở đây với quỷ hồn u linh giao lưu tình cảm được.
“À.” Cậu em nhỏ gật đầu, “Vậy lát nữa qua nhà ăn cơm đi, hôm nay mẹ làm cá đấy.” Nói xong huơ huơ cái túi trên tay.
Đường Cần yên lặng nhìn đám quỷ chọc chọc vào mặt thằng em họ mà nó vẫn không biết gì. Chân chính giác ngộ ra ý nghĩa của câu nói “không biết gì chính là một niềm hạnh phúc”.
“Em họ của điểm tâm nhỏ là người tốt này.” Một con quỷ hưng phấn kết luận, “Thật không ngờ linh hồn này sạch sẽ như vậy, vốn còn tưởng rằng chắc chắn cậu ta cũng là kẻ từng giết người cơ.”
“…” Linh hồn dơ bẩn như thế này thật sự là có lỗi với mọi người… Kẻ giết người Đường Cần chỉ biết câm nín.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh, Khương Lễ ôm hai túi rau dưa lớn vào cửa nghiêm túc hỏi: “Ông chủ, mấy cái này để ở đâu?” Nói xong nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, hưng phấn vui sướng gọi, “Tiểu Tiểu, cậu cũng ở đây sao? Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé!”
Mắt đã được nước Ngưu Lệ “khai quang”, lúc này Đường Cần hít vào một hơi thật sâu, bị màu máu ngút trời sau lưng Khương Lễ dọa tới mức chạy lùi về góc tường. Sau đó, quay đầu lại liền thấy đám quỷ ban nãy vốn còn nhàn nhã trong phòng cũng hét lên thê thảm mà chạy bạt mạng, trong bán kính ba mét lấy Khương Lễ làm trung tâm đã trốn sạch không còn một mống.
“Sao vậy?” Cậu em họ khó hiểu nhìn Đường Cần, Đường Cần ngậm miệng cắn răng, liều mạng lắc đầu hoảng sợ.
Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, lúc này hình như cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Khương Lễ, sau đó cười: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chiều nay ông chủ đem tài liệu đến bệnh viện làm việc, sau đó tan tầm thuận tiện bảo mình giúp mang thức ăn về.” Khương Lễ ngoan ngoãn trả lời, ra vẻ sinh viên thực tập ngây thơ.
Cấp dưới ở cái quốc gia này là vậy đấy, không chỉ cần nghiêm túc làm việc trong giờ hành chính thôi mà cùng lúc còn phải tạo quan hệ tốt với sếp, giúp sếp xử lý những việc linh tinh nữa. Mượn việc công làm việc tư là hiện tượng phổ biến, có thể thấy ở bất kỳ nơi nào.
Cậu em họ vui mừng gật gật đầu: “Tiểu Khương rất chăm chỉ, thời gian này em khá bận, ít nhiều cũng phiền cậu ấy chạy tới chạy lui.”
Tán gẫu vài câu, Phong Tiểu Tiểu hẹn lát nữa cùng ăn cơm, Khương Lễ cảm thấy vô cùng mỹ mãn liền ôm túi cùng cấp trên rời đi. Nhìn cậu trai thanh tú ngượng ngùng đi tới đâu lũ quỷ né tới đấy, thật lâu sau Đường Cần mới khôi phục tinh thần: “Tiểu, Tiểu Khương rốt cuộc…”
“À, Tiểu Khương là Xi Vưu, lệ khí hơi nặng, quỷ thần bình thường ở trước mặt cậu ấy đều thấy áp lực khá lớn, nhìn quen là được.” Phong Tiểu Tiểu cười hì hì giải thích.
Xi Vưu…
Đường Cần trầm mặc, sau đó lệ tuôn rơi. Bên cạnh anh ta thật sự không có nổi một người bình thường sao?!
Liên tục bị đả kích bởi sự thật trước mặt, Đường Cần bồng nhiên cảm thấy thừa nhận mấy chuyện hoang đường hóa ra cũng không quá khó khăn như mình tưởng tượng. Sau đó không lâu, đám người Tô Tuyền bị nuốt hồn phách xong được đưa tới, ba nam một nữ đều đần hết cả ra, đầu óc hỗn loạn nửa sống nửa chết.
“Bị nuốt mấy cái sinh phách, còn ba hồn thì không đụng vào. Nếu nuốt thêm nữa thì mấy con quỷ này biến thành tạo âm nghiệt mất, tôi thấy cỡ này là được rồi nên đưa tới cho mọi người.” Tiểu Hắc túm xiềng xích âm khí trong tay, bốn người bị kéo đến trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu.
“Em gái này đưa đến chỗ cô em dâu nhà Đường Cần, nhưng ba người còn lại…” Phong Tiểu Tiểu có chút khó xử.
Dương Nghiên dụi tàn thuốc, đứng dậy khỏi ghế nói: “Những người này vốn dự tính ngày mai lại bàn bạc ở đâu đó, chúng ta nhân đó lấy lại cái bình, thuận tiện đưa ba tên này cho những người kia xử lý là được rồi.”
Tiểu Hắc gật đầu: “Vậy làm phiền mọi người rồi.”
Đường Cần buồn bực: “Đừng có cứ mở miệng ra lại em dâu này em dâu nọ được không, các người cũng đâu phải không biết lai lịch của người phụ nữ kia…” Nói xong dừng một chút, nhớ đến mình vội hỏi thêm, “Đúng rồi, nãy các người nói định cho tôi ăn Vong Ưu Tán gì hả?”
Sau khi nhìn thấy kết cục của mấy người Tô Tuyền, Đường Cần phát hiện có thể được ăn Vong Ưu Tán cũng là một loại hạnh phúc. Vừa nãy anh ta đã nghe công dụng và tiền lệ thành công của loại thuốc này đối với cậu em tóc đỏ, thế nên anh ta đang tràn ngập lòng tin đối với tương lai bị tẩy não sau này.
Không được, phải có tiết tháo! Vui sướng khát khao như vậy là không đúng, hẳn là anh ta nên bất khuất một chút mới phù hợp với tâm tình của một người đàn ông khi bị vận mệnh khống chế.
“Cũng đúng, xem xem Vong Ưu Tán khi nào thì có hàng?” Dương Nghiên ngẫm lại nói với Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu đáp một tiếng, lấy laptop Ngao Tiềm để trên bàn lên mạng, gõ vài cái trên bàn phím, trước tiên xem quá trình vận chuyển, còn chưa giao hàng, lại nhìn tình trạng hàng hóa liền sửng sốt: “… Vong Ưu Tán bị gỡ xuống rồi?!”
“What?!” Một cục đá làm gợn lên ngàn tầng sóng, Đường Cần là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Sao lại bị gỡ xuống chứ?”
Bình luận facebook