Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-368
Chương 371: Thánh nằm yên cũng trúng đạn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu như đã nói đến đây rồi thì Tôn Nguyên Hạo cũng không cần thiết phải vòng vo nữa, gã kể lại toàn bộ sự việc: “Bàn Cổ từng cứu Thải Thư một mạng, kiểu gì tôi cũng phải trả lại cái ơn cứu mạng ấy.”
“!!!”
Ơn cứu mạng…
Dù cho không nói đến quan hệ nhân quả, thì chỉ với tính cách của Tôn Ngộ Không thôi, ân tình lớn như vậy, gã cũng không thể dễ dàng phản bội lại Bàn Cổ. Trừ khi Nữ Oa có ơn gì đó còn lớn hơn với gã. Hoặc là đợi đến khi gã tự thấy mình đã báo đáp hết ân tình cho Bàn Cổ thì sự việc mới có thể có chuyển biến.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu đem tin tức về, những người khác nghe xong quả nhiên đều bắt đầu lo lắng. Sau đó, Dương Nghiên cũng nói ra một tin đau lòng khác: “Cậu Liên đúng chuẩn phái hành động, hoạt động trồng cây sẽ được tiến hành trong tối nay.”
“Không thể nào?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Không cần tổ chức phát động mọi người nâng cao ý thức bảo vệ môi trường sao? Hôm nay đã bắt đầu, nhiều cây như thế, anh ta định trồng một mình à?” Cô nghe nói số lượng cây con mà đối phương đặt không phải nhỏ.
“Chắc đó là ý kiến ngu ngốc của Nữ Bạt. Có thể cô ta cũng nghĩ rằng sẽ không giấu được chúng ta quá lâu nên định trồng cây Thế Giới xuống trước rồi tính sau.” Dương Nghiên nhìn sơ qua: “Theo như cậu Liên nói thì là trồng những cây tiêu biểu để tạo dấu hiệu bắt đầu trước, coi xem như là vén lên tấm màn che những hoạt động về sau… Đến lúc đó, nếu cây đã trồng xuống, bộ rễ ăn sâu vào đất thì không chỉ khó khăn cho việc đào lên mà nếu không cẩn thận còn dễ làm chết cây… Cho nên, chúng ta nhất định phải nhanh chóng ra tay trước khi bọn họ đem cây đi trồng. Nếu trễ thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Làm hết tốc độ đúng không.” Phong Tiểu Tiểu móc điện thoại ấn thử số điện thoại mà hai lần trước Phục Hy gọi tới. Quả nhiên không có tín hiệu. Điều này chứng tỏ giờ đối phương đã quay lại trong kết giới: “Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, xem ra mấy người Nữ Bạt, Hình Thiên đều sẽ có mặt. Vừa hay hôm nay là ngày cuối cùng Tôn Nguyên Hạo bị nhốt, đến tối sẽ được thả ra… Hay là anh Nhị và A Vưu canh chừng Nữ Bạt, Hình Thiên, còn tôi giữ chân Tôn Nguyên Hạo?”
Dương Nghiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được. Mặc dù cô không giỏi tấn công, nhưng phòng ngự tốt lại là điểm mạnh. Hơn nữa Đấu Chiến Thắng Phật có lẽ cũng chưa chắc dám làm gì cô… dù gì thì cô cũng là mẹ gã mà.”
“… Chúng ta có thể không nhắc đến cái setting mẹ con này không!” Phong Tiểu Tiểu có vẻ bực mình, sau đó lại mở danh bạ điện thoại gọi cho Ngao Tiềm: “Anh Ngao, cho sét đánh để làm đám anh Vũ dời kế hoạch, sau đó canh chừng Phi Liêm ở phía sau… Tên đó cũng xài gió, vừa hay ‘cùng ngành’ với Long Vương.”
Trương Tam lấy đũa gõ gõ lên đĩa thức ăn, chống cằm suy nghĩ: “Có cần chị đi giúp Ngao Vương không? Nói không chừng năng lực của thần gió từ thượng cổ lại mạnh hơn bên chúng ta, hơn nữa thiên hồn của người ta đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.”
“Bảo anh Lucifer dẫn đám thiên sứ theo đi.” Dương Nghiên không chút lãng phí nhân tài: “Vừa hay anh ta có thể báo thù, khá là có động lực!”
Điện thoại phút chốc đã được kết nối, Phong Tiểu Tiểu đặt trước thời gian tăng ca buổi tối của Ngao Tiềm, sau đó tán gẫu thêm vài câu rồi tắt máy.
Tiếp đó, Dương Nghiên tới thần đình tìm Lucifer, cũng thu phục được tuyển thủ này tham chiến.
Cuối cùng mọi người cùng nhau tranh thủ thời gian ăn bữa tối… Tại sao cần tranh thủ thời gian? Bởi vì phải lập tức ra ngoài, phải đến được gần công viên để chuẩn bị cho tốt trước giờ giới nghiêm ban đêm của Lục Phiến Môn.
***
Vì từng xảy ra đánh nhau quy mô lớn nên trước mắt, công viên Hồ Tâm cũng như khu vực xung quanh đều thuộc sự thống trị… À không, khu vực tuần tra của anh Vũ.
Đương nhiên, bởi vì nơi đây không thuộc khu dân cư đông đúc, lại thêm bên cạnh có vài tuyến đường chính của thành phố, nên lệnh giới nghiêm không có điều kiện để thực hiện. Mấy người Phong Tiểu Tiểu chọn đại một quán cà phê đêm khuya, bao một phòng để đánh bài giết thời gian. Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm, giờ cậu Liên dự định sẽ trồng cây.
Từ phòng tầng hai của quán cà phê nhìn xuống, bọn họ có thể trực tiếp trông thấy chiếc xe tải lớn chở một cây tần bì cao to đi chầm chậm trên con đường rộng rãi nhất trong số những con đường dẫn đến công viên.
Bởi vì cây cao, đường xa cũng như các nguyên nhân khác, việc vận chuyển như thế này chỉ có thể tiến hành lúc đêm khuya ít người. Dù thế, xe tải cũng không thể lái quá nhanh, chỉ có thể đi giữa đường rộng dưới sự hộ tống của Lục Phiến Môn, tránh để nhánh cây không cẩn thận mắc vào đường dây hoặc nhà cửa xung quanh.
Mục tiêu vô cùng thu hút ánh nhìn như vậy lập tức bị Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy.
“Đến rồi.” Phong Tiểu Tiểu không ngẩng đầu mà chỉ hô lên một tiếng. Xi Vưu ở bên cạnh sớm đã online, chạy ra tiếp quản cơ thể Khương Lễ, chuẩn bị đánh nhau. Dương Nghiên ở bàn bên cạnh cũng chạy đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới.
Ngao Tiềm vừa bước từ nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy ba người đứng bên cửa sổ. Anh chạy qua nhìn, cười cười: “Mọi người chắc cũng nên xuống đi thôi.”
“Ừ!” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại: “Anh Ngao thì ở lại đây làm phép ha? Nếu phát hiện có động tĩnh thì đến sau cũng không muộn. Cô nương nhà Phi Liêm vẫn còn đang được nghỉ, chưa chắc tối nay anh ta đã đến.”
Ông chủ của Nông Gia Lạc mất tích một đêm… Cô con gái cưng xinh như hoa đang đúng cái thời kỳ trí tưởng tượng phong phú, hơn nữa lại biết đôi chút về thế giới người lớn. Lỡ như nghi ngờ ba mình có người tình bên ngoài, vậy thì chuyện không dễ giải thích chút nào. Dù gì thì với nghề nghiệp và thân phận của Phi Liêm bây giờ, thực sự không có lý do hợp lý nào để ra ngoài vào ban đêm.
Ngao Tiềm tò mò: “Sao em biết con gái ổng đang nghỉ? Vẫn chưa tới thời gian nghỉ hè mà.”
“Là kỳ nghỉ thực tập của trường, he he… Chúng ta muốn biết thời gian biểu của em gái đó không phải rất đơn giản sao, chỉ cần…”
Phong Tiểu Tiểu vẫn chưa nói hết câu thì Dương Nghiên đã đằng hắng ngắt lời, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh nữa, tranh thủ thời gian bám theo đi!”
Phong Tiểu Tiểu nhìn Ngao Tiềm bằng ánh mắt hàm ý “Anh hiểu mà”. Sau đó cô cười hì hì đứng dậy, cùng hai người khác ra ngoài. Cô nói bye với Ngao Tiềm xong thì bước ra và đóng cửa lại.
***
Nữ Bạt và Hình Thiên không hề canh giữ bên cây, mà lại trấn giữ một ở ngã rẽ nhất định phải đi qua cách trung tâm một đoạn, nơi có thể nhìn thấy cây Thế Giới từ phía xa.
Bọn họ cũng biết hôm nay tám phần là sẽ có người đến làm loạn. Nếu như anh Vũ phái người bảo vệ cây tần bì, dựa theo quy tắc ngầm là không thể để lộ thân phận trước người phàm, đám người ở tiệm gốm có thể sẽ cẩn thận hơn. Ví như dùng chút thủ đoạn dẫn dụ người ra chỗ khác hay gì đó. Nhưng nếu như là mấy vị thần ma thời viễn cổ đơn độc cắm chốt ở đó thì họ chỉ cần tránh đám người phàm bên ngoài, trực tiếp xông vào đánh là được.
Huống hồ, kiểu rèn luyện dũng sĩ trước yếu sau mạnh, anh hùng xông qua ải vốn dĩ không phải là sở thích của mọi người. Nữ Bạt và những người khác thích dập tắt nguy hiểm ngay từ trong trứng nước hơn, chứ không phải đợi người ta chém tướng qua ải xong mình mới bất đắc dĩ đi chơi trò vật lộn ngay gần mục tiêu quan trọng.
Mất đến nửa ngày, Nữ Bạt mới khiến cậu Liên đi kiểm tra cây con khác trong tối nay cho kịp sáng ngày mai đưa về. Lúc này, cô nàng vừa ngắm nghía cái vòng thạch anh mới thắng được trên tay vừa nói chuyện câu được câu chăng với Hình Thiên: “Lão Hình, hôm nay đông người, anh nhất định phải cẩn thận cái đầu của mình, đừng để đến lúc lại có tin đồn yêu ma quỷ quái gì truyền ra đó.”
Hình Thiên vò vò đầu theo thói quen, sau đó nhếch môi cười: “Không sao, ban ngày tôi đã lén ra ngoài tìm một công trường có người quen, lúc tán dóc với cậu tạp vụ cũ kia thì đã kiếm được ít xi măng để trét lại một lần rồi.”
“Anh không dọa chết ai đấy chứ?” Nữ Bạt cạn lời với người này. Nếu không phải giờ đang là đồng đội, với tính cách của cô ta căn bản không cách nào chơi được với tên thô lỗ như vậy.
Hình Thiên liếc Nữ Bạt với ánh mắt bất mãn, sau đó hỏi: “Cô nói xem, tối nay đám ở tiệm gốm liệu có đến thật không?”
“Chắc chắn sẽ đến.” Nữ Bạt ngáp một cái: “Nhị Lang Thần có mắt Thông Thiên, cậu Liên căn bản là không giấu nổi. Bọn họ không đến mới là chuyện lạ… Nói chung cứ đợi đi. Chúng ta nhất định phải chặn bọn họ lại ở đây. Nếu như thuận lợi, tối nay Yggdrasil có thể sống được rồi.”
Hình Thiên đợi tới sốt cả ruột, hắn giạng đôi chân bự ra ngồi xổm xuống đất, hai cánh tay thô to đặt trên đầu gối. Một hình ảnh chuẩn thanh niên thô lỗ. “Tôi thấy căn bản không cần nhiều người như vậy. Lần trước, nếu không phải Nhị Lang Thần có sự giúp sức từ chủ thần mới của Bắc Âu thì vốn dĩ không phải là đối thủ của cô. Xi Vưu cũng vậy, không ngờ lại bị mê hoặc, tự nguyện phong ấn thiên hồn rồi đi theo Nữ Oa, làm lỡ luôn cả cơ hội thức tỉnh hoàn toàn vốn có… Haiz! Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi từng chém gãy rìu của chủ thần Bắc Âu, cô thì ngược lại bị người khác xử… Có phải cô thấy thằng nhóc đó đẹp trai nên tự đổ không?”
“Cút! Bớt giả làm người có học vấn nói thành ngữ với bà đây đi.” Nữ Bạt tức giận nghiến răng, đá một cú.
Hình Thiên da thô thịt dày, bị đá một cái mạnh hết mức mà chẳng hề lung lay chút nào, chỉ có điều lòng tự tôn thì hơi tổn thương. “Bà cô muốn bị đánh phải không?”
Dương Nghiên và Xi Vưu được Ngao Tiềm điều khiển dòng nước đưa đến đảo giữa hồ. Khi tới nơi, cả hai đều hơi ngẩn ra. Trông có vẻ như là nội chiến? Vậy có phải mọi người không cần đánh nhau, chỉ cần đứng xem, đợi bọn họ tự tàn sát nhau là được rồi không!?
Tiếc là thuật điều khiển từ xa của Ngao Tiềm có một điểm yếu, đó chính là không cách nào ứng biến được theo tình huống thực tế.
Dương Nghiên rất muốn trốn đi để làm ngư ông đắc lợi, nhưng tiếc là con trai và con cò đã phát hiện ra bọn họ mất rồi.
Xi Vưu thì không có ý định trục lợi, vừa định thần đã nhảy từ trên ngọn sóng thẳng lên bờ, khởi động xương khớp. Anh ta nhắm thẳng vào Hình Thiên: “Nghe nói anh cũng gọi là ma thần? Đánh nhau rất giỏi?”
Dương Nghiên thở dài bất đắc dĩ rồi cũng nhảy lên bờ. Anh quay đầu về phía Nữ Bạt: “Người đẹp, xem ra hai chúng ta cũng phải đánh một trận sảng khoái rồi.”
Hai người đứng trên đầu sóng vừa rời đi, Ngạo Tiềm cũng nhận được hồi âm từ dòng nước. Anh quay về điều khiến mây mù sấm chớp. Một cú sét lớn giáng xuống. Tiếp theo đó, những tia chớp không ngừng lóe lên giữa tầng mây dày đặc không biết tụ lại từ bao giờ.
Sấm giăng chớp giật, lại thêm cây cối dày đặc, những điều này tập hợp lại đã che đi ánh sáng đỏ đang dần rõ hơn xung quanh người Nữ Bạt dưới nụ cười lạnh lùng của cô ta. Dương Nghiên lật bàn tay, mở mắt Thông Thiên, đồng thời nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bén nhọn từ trong không khí.
Hình Thiên hào hứng đưa hai tay lên, lấy ra hai cây búa dài từ giữa hư vô. Xi Vưu không do dự: “Tôi đây là chủ nhân của các loại binh khí, dám chơi binh khí trước mặt tôi à?”
“Phải đánh mới biết được!” Hình Thiên hét một tiếng lớn, xông lên….
Ở khu vực trung tâm đảo Hồ Tâm, anh Vũ đang dẫn Lục Phiến Môn giám sát công nhân của cậu Liên chuẩn bị đưa cây tần bì xuống hố. Vì hoạt động dùng đến máy móc cỡ lớn, âm thanh hơi làm phiền tới người dân nên tiến độ cũng hơi chậm.
Chỗ này vốn cách hồ một khoảng khá xa, nhưng dù giữa sự ồn ào của máy móc và tiếng hò hét của công nhân, anh Vũ vẫn bỗng chốc chau mày, quay đầu nhìn về phía nào đó bên ngoài rặng cây.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“!!!”
Ơn cứu mạng…
Dù cho không nói đến quan hệ nhân quả, thì chỉ với tính cách của Tôn Ngộ Không thôi, ân tình lớn như vậy, gã cũng không thể dễ dàng phản bội lại Bàn Cổ. Trừ khi Nữ Oa có ơn gì đó còn lớn hơn với gã. Hoặc là đợi đến khi gã tự thấy mình đã báo đáp hết ân tình cho Bàn Cổ thì sự việc mới có thể có chuyển biến.
Sau khi Phong Tiểu Tiểu đem tin tức về, những người khác nghe xong quả nhiên đều bắt đầu lo lắng. Sau đó, Dương Nghiên cũng nói ra một tin đau lòng khác: “Cậu Liên đúng chuẩn phái hành động, hoạt động trồng cây sẽ được tiến hành trong tối nay.”
“Không thể nào?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Không cần tổ chức phát động mọi người nâng cao ý thức bảo vệ môi trường sao? Hôm nay đã bắt đầu, nhiều cây như thế, anh ta định trồng một mình à?” Cô nghe nói số lượng cây con mà đối phương đặt không phải nhỏ.
“Chắc đó là ý kiến ngu ngốc của Nữ Bạt. Có thể cô ta cũng nghĩ rằng sẽ không giấu được chúng ta quá lâu nên định trồng cây Thế Giới xuống trước rồi tính sau.” Dương Nghiên nhìn sơ qua: “Theo như cậu Liên nói thì là trồng những cây tiêu biểu để tạo dấu hiệu bắt đầu trước, coi xem như là vén lên tấm màn che những hoạt động về sau… Đến lúc đó, nếu cây đã trồng xuống, bộ rễ ăn sâu vào đất thì không chỉ khó khăn cho việc đào lên mà nếu không cẩn thận còn dễ làm chết cây… Cho nên, chúng ta nhất định phải nhanh chóng ra tay trước khi bọn họ đem cây đi trồng. Nếu trễ thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Làm hết tốc độ đúng không.” Phong Tiểu Tiểu móc điện thoại ấn thử số điện thoại mà hai lần trước Phục Hy gọi tới. Quả nhiên không có tín hiệu. Điều này chứng tỏ giờ đối phương đã quay lại trong kết giới: “Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, xem ra mấy người Nữ Bạt, Hình Thiên đều sẽ có mặt. Vừa hay hôm nay là ngày cuối cùng Tôn Nguyên Hạo bị nhốt, đến tối sẽ được thả ra… Hay là anh Nhị và A Vưu canh chừng Nữ Bạt, Hình Thiên, còn tôi giữ chân Tôn Nguyên Hạo?”
Dương Nghiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng được. Mặc dù cô không giỏi tấn công, nhưng phòng ngự tốt lại là điểm mạnh. Hơn nữa Đấu Chiến Thắng Phật có lẽ cũng chưa chắc dám làm gì cô… dù gì thì cô cũng là mẹ gã mà.”
“… Chúng ta có thể không nhắc đến cái setting mẹ con này không!” Phong Tiểu Tiểu có vẻ bực mình, sau đó lại mở danh bạ điện thoại gọi cho Ngao Tiềm: “Anh Ngao, cho sét đánh để làm đám anh Vũ dời kế hoạch, sau đó canh chừng Phi Liêm ở phía sau… Tên đó cũng xài gió, vừa hay ‘cùng ngành’ với Long Vương.”
Trương Tam lấy đũa gõ gõ lên đĩa thức ăn, chống cằm suy nghĩ: “Có cần chị đi giúp Ngao Vương không? Nói không chừng năng lực của thần gió từ thượng cổ lại mạnh hơn bên chúng ta, hơn nữa thiên hồn của người ta đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.”
“Bảo anh Lucifer dẫn đám thiên sứ theo đi.” Dương Nghiên không chút lãng phí nhân tài: “Vừa hay anh ta có thể báo thù, khá là có động lực!”
Điện thoại phút chốc đã được kết nối, Phong Tiểu Tiểu đặt trước thời gian tăng ca buổi tối của Ngao Tiềm, sau đó tán gẫu thêm vài câu rồi tắt máy.
Tiếp đó, Dương Nghiên tới thần đình tìm Lucifer, cũng thu phục được tuyển thủ này tham chiến.
Cuối cùng mọi người cùng nhau tranh thủ thời gian ăn bữa tối… Tại sao cần tranh thủ thời gian? Bởi vì phải lập tức ra ngoài, phải đến được gần công viên để chuẩn bị cho tốt trước giờ giới nghiêm ban đêm của Lục Phiến Môn.
***
Vì từng xảy ra đánh nhau quy mô lớn nên trước mắt, công viên Hồ Tâm cũng như khu vực xung quanh đều thuộc sự thống trị… À không, khu vực tuần tra của anh Vũ.
Đương nhiên, bởi vì nơi đây không thuộc khu dân cư đông đúc, lại thêm bên cạnh có vài tuyến đường chính của thành phố, nên lệnh giới nghiêm không có điều kiện để thực hiện. Mấy người Phong Tiểu Tiểu chọn đại một quán cà phê đêm khuya, bao một phòng để đánh bài giết thời gian. Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ đêm, giờ cậu Liên dự định sẽ trồng cây.
Từ phòng tầng hai của quán cà phê nhìn xuống, bọn họ có thể trực tiếp trông thấy chiếc xe tải lớn chở một cây tần bì cao to đi chầm chậm trên con đường rộng rãi nhất trong số những con đường dẫn đến công viên.
Bởi vì cây cao, đường xa cũng như các nguyên nhân khác, việc vận chuyển như thế này chỉ có thể tiến hành lúc đêm khuya ít người. Dù thế, xe tải cũng không thể lái quá nhanh, chỉ có thể đi giữa đường rộng dưới sự hộ tống của Lục Phiến Môn, tránh để nhánh cây không cẩn thận mắc vào đường dây hoặc nhà cửa xung quanh.
Mục tiêu vô cùng thu hút ánh nhìn như vậy lập tức bị Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy.
“Đến rồi.” Phong Tiểu Tiểu không ngẩng đầu mà chỉ hô lên một tiếng. Xi Vưu ở bên cạnh sớm đã online, chạy ra tiếp quản cơ thể Khương Lễ, chuẩn bị đánh nhau. Dương Nghiên ở bàn bên cạnh cũng chạy đến gần cửa sổ nhìn xuống dưới.
Ngao Tiềm vừa bước từ nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy ba người đứng bên cửa sổ. Anh chạy qua nhìn, cười cười: “Mọi người chắc cũng nên xuống đi thôi.”
“Ừ!” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại: “Anh Ngao thì ở lại đây làm phép ha? Nếu phát hiện có động tĩnh thì đến sau cũng không muộn. Cô nương nhà Phi Liêm vẫn còn đang được nghỉ, chưa chắc tối nay anh ta đã đến.”
Ông chủ của Nông Gia Lạc mất tích một đêm… Cô con gái cưng xinh như hoa đang đúng cái thời kỳ trí tưởng tượng phong phú, hơn nữa lại biết đôi chút về thế giới người lớn. Lỡ như nghi ngờ ba mình có người tình bên ngoài, vậy thì chuyện không dễ giải thích chút nào. Dù gì thì với nghề nghiệp và thân phận của Phi Liêm bây giờ, thực sự không có lý do hợp lý nào để ra ngoài vào ban đêm.
Ngao Tiềm tò mò: “Sao em biết con gái ổng đang nghỉ? Vẫn chưa tới thời gian nghỉ hè mà.”
“Là kỳ nghỉ thực tập của trường, he he… Chúng ta muốn biết thời gian biểu của em gái đó không phải rất đơn giản sao, chỉ cần…”
Phong Tiểu Tiểu vẫn chưa nói hết câu thì Dương Nghiên đã đằng hắng ngắt lời, nghiêm túc nói: “Đừng nói linh tinh nữa, tranh thủ thời gian bám theo đi!”
Phong Tiểu Tiểu nhìn Ngao Tiềm bằng ánh mắt hàm ý “Anh hiểu mà”. Sau đó cô cười hì hì đứng dậy, cùng hai người khác ra ngoài. Cô nói bye với Ngao Tiềm xong thì bước ra và đóng cửa lại.
***
Nữ Bạt và Hình Thiên không hề canh giữ bên cây, mà lại trấn giữ một ở ngã rẽ nhất định phải đi qua cách trung tâm một đoạn, nơi có thể nhìn thấy cây Thế Giới từ phía xa.
Bọn họ cũng biết hôm nay tám phần là sẽ có người đến làm loạn. Nếu như anh Vũ phái người bảo vệ cây tần bì, dựa theo quy tắc ngầm là không thể để lộ thân phận trước người phàm, đám người ở tiệm gốm có thể sẽ cẩn thận hơn. Ví như dùng chút thủ đoạn dẫn dụ người ra chỗ khác hay gì đó. Nhưng nếu như là mấy vị thần ma thời viễn cổ đơn độc cắm chốt ở đó thì họ chỉ cần tránh đám người phàm bên ngoài, trực tiếp xông vào đánh là được.
Huống hồ, kiểu rèn luyện dũng sĩ trước yếu sau mạnh, anh hùng xông qua ải vốn dĩ không phải là sở thích của mọi người. Nữ Bạt và những người khác thích dập tắt nguy hiểm ngay từ trong trứng nước hơn, chứ không phải đợi người ta chém tướng qua ải xong mình mới bất đắc dĩ đi chơi trò vật lộn ngay gần mục tiêu quan trọng.
Mất đến nửa ngày, Nữ Bạt mới khiến cậu Liên đi kiểm tra cây con khác trong tối nay cho kịp sáng ngày mai đưa về. Lúc này, cô nàng vừa ngắm nghía cái vòng thạch anh mới thắng được trên tay vừa nói chuyện câu được câu chăng với Hình Thiên: “Lão Hình, hôm nay đông người, anh nhất định phải cẩn thận cái đầu của mình, đừng để đến lúc lại có tin đồn yêu ma quỷ quái gì truyền ra đó.”
Hình Thiên vò vò đầu theo thói quen, sau đó nhếch môi cười: “Không sao, ban ngày tôi đã lén ra ngoài tìm một công trường có người quen, lúc tán dóc với cậu tạp vụ cũ kia thì đã kiếm được ít xi măng để trét lại một lần rồi.”
“Anh không dọa chết ai đấy chứ?” Nữ Bạt cạn lời với người này. Nếu không phải giờ đang là đồng đội, với tính cách của cô ta căn bản không cách nào chơi được với tên thô lỗ như vậy.
Hình Thiên liếc Nữ Bạt với ánh mắt bất mãn, sau đó hỏi: “Cô nói xem, tối nay đám ở tiệm gốm liệu có đến thật không?”
“Chắc chắn sẽ đến.” Nữ Bạt ngáp một cái: “Nhị Lang Thần có mắt Thông Thiên, cậu Liên căn bản là không giấu nổi. Bọn họ không đến mới là chuyện lạ… Nói chung cứ đợi đi. Chúng ta nhất định phải chặn bọn họ lại ở đây. Nếu như thuận lợi, tối nay Yggdrasil có thể sống được rồi.”
Hình Thiên đợi tới sốt cả ruột, hắn giạng đôi chân bự ra ngồi xổm xuống đất, hai cánh tay thô to đặt trên đầu gối. Một hình ảnh chuẩn thanh niên thô lỗ. “Tôi thấy căn bản không cần nhiều người như vậy. Lần trước, nếu không phải Nhị Lang Thần có sự giúp sức từ chủ thần mới của Bắc Âu thì vốn dĩ không phải là đối thủ của cô. Xi Vưu cũng vậy, không ngờ lại bị mê hoặc, tự nguyện phong ấn thiên hồn rồi đi theo Nữ Oa, làm lỡ luôn cả cơ hội thức tỉnh hoàn toàn vốn có… Haiz! Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi từng chém gãy rìu của chủ thần Bắc Âu, cô thì ngược lại bị người khác xử… Có phải cô thấy thằng nhóc đó đẹp trai nên tự đổ không?”
“Cút! Bớt giả làm người có học vấn nói thành ngữ với bà đây đi.” Nữ Bạt tức giận nghiến răng, đá một cú.
Hình Thiên da thô thịt dày, bị đá một cái mạnh hết mức mà chẳng hề lung lay chút nào, chỉ có điều lòng tự tôn thì hơi tổn thương. “Bà cô muốn bị đánh phải không?”
Dương Nghiên và Xi Vưu được Ngao Tiềm điều khiển dòng nước đưa đến đảo giữa hồ. Khi tới nơi, cả hai đều hơi ngẩn ra. Trông có vẻ như là nội chiến? Vậy có phải mọi người không cần đánh nhau, chỉ cần đứng xem, đợi bọn họ tự tàn sát nhau là được rồi không!?
Tiếc là thuật điều khiển từ xa của Ngao Tiềm có một điểm yếu, đó chính là không cách nào ứng biến được theo tình huống thực tế.
Dương Nghiên rất muốn trốn đi để làm ngư ông đắc lợi, nhưng tiếc là con trai và con cò đã phát hiện ra bọn họ mất rồi.
Xi Vưu thì không có ý định trục lợi, vừa định thần đã nhảy từ trên ngọn sóng thẳng lên bờ, khởi động xương khớp. Anh ta nhắm thẳng vào Hình Thiên: “Nghe nói anh cũng gọi là ma thần? Đánh nhau rất giỏi?”
Dương Nghiên thở dài bất đắc dĩ rồi cũng nhảy lên bờ. Anh quay đầu về phía Nữ Bạt: “Người đẹp, xem ra hai chúng ta cũng phải đánh một trận sảng khoái rồi.”
Hai người đứng trên đầu sóng vừa rời đi, Ngạo Tiềm cũng nhận được hồi âm từ dòng nước. Anh quay về điều khiến mây mù sấm chớp. Một cú sét lớn giáng xuống. Tiếp theo đó, những tia chớp không ngừng lóe lên giữa tầng mây dày đặc không biết tụ lại từ bao giờ.
Sấm giăng chớp giật, lại thêm cây cối dày đặc, những điều này tập hợp lại đã che đi ánh sáng đỏ đang dần rõ hơn xung quanh người Nữ Bạt dưới nụ cười lạnh lùng của cô ta. Dương Nghiên lật bàn tay, mở mắt Thông Thiên, đồng thời nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bén nhọn từ trong không khí.
Hình Thiên hào hứng đưa hai tay lên, lấy ra hai cây búa dài từ giữa hư vô. Xi Vưu không do dự: “Tôi đây là chủ nhân của các loại binh khí, dám chơi binh khí trước mặt tôi à?”
“Phải đánh mới biết được!” Hình Thiên hét một tiếng lớn, xông lên….
Ở khu vực trung tâm đảo Hồ Tâm, anh Vũ đang dẫn Lục Phiến Môn giám sát công nhân của cậu Liên chuẩn bị đưa cây tần bì xuống hố. Vì hoạt động dùng đến máy móc cỡ lớn, âm thanh hơi làm phiền tới người dân nên tiến độ cũng hơi chậm.
Chỗ này vốn cách hồ một khoảng khá xa, nhưng dù giữa sự ồn ào của máy móc và tiếng hò hét của công nhân, anh Vũ vẫn bỗng chốc chau mày, quay đầu nhìn về phía nào đó bên ngoài rặng cây.
Bình luận facebook