• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-377

Chương 380: Để lộ bí mật




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72570.png

Xem ảnh 2
72570_2.png
Xe ngựa của địa ngục lại được triệu hồi một lần nữa, mang theo Phục Hy và ba người kia lao ầm ầm xuống lòng đất.



Phong Tiểu Tiểu im lặng nhìn mặt đất đã bằng phẳng như cũ một lúc lâu. Hiện giờ, cô cũng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là như thế nào.



Cô đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh thảm khốc trong hồ lửa lưu huỳnh. Mặc dù cô chưa nhìn thấy cuộc đại chiến bên cây Thế Giới, nhưng chỉ cần nhìn chiến trường còn lại sau cuộc chiến thì cũng có thể tưởng tượng ra được.



Quả thực, cả người Bàn Cổ đã dính đầy máu tanh, cho dù có rửa thế nào cũng không thể sạch. Có lẽ là do cảm xúc ẩn giấu sâu trong lòng quấy nhiễu, mặc dù cô không còn nhớ rõ, nhưng vừa nhìn thấy tên ngốc đó, cô vẫn không kìm được lòng mà cảm thấy quen thuộc... Trước khi gặp mặt, Phong Tiểu Tiểu còn có thể chỉ trích đối phương bằng những lời lẽ hùng hồn đanh thép, chỉ trích hắn chỉ vì sự tức giận của bản thân mà khơi lên cảnh gió tanh mưa máu. Thế nhưng đến khi gặp nhau, những linh hồn dũng cảm oanh liệt đã từng xuất hiện trước mắt cô dường như cũng dần dần phai nhạt, không còn quan trọng như trước...



Từ trước tới nay, cô chưa từng nhận ra bản thân mình ích kỷ đến vậy.



Phong Tiểu Tiểu vô thức gõ ngón tay xuống mặt bàn, quay đầu nhìn 007.



Có vẻ cuối cùng 007 cũng nhận ra thân phận của bản thân còn khó xử rất nhiều hơn so với trong tưởng tượng. Anh ta ôm cô bé dỗ dành vài câu rồi gãi đầu, ái ngại hỏi: “Có phải tôi... đã làm chuyện gì sai không?”



“...” Đâu chỉ là sai, quá sai luôn ấy.



Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc, cố gắng dùng ví dụ uyển chuyển nhất để giải thích tình hình cho 007: “Nói thế này đi. Trong lúc anh mộng du… đã làm một vài chuyện không tốt chút nào. Hiện tại, trong mắt những người phía chúng tôi, ấn tượng về anh trên cơ bản cũng tương tự như Bin Laden, Ayman trong mắt người dân bình thường ấy...”



007 hoàn toàn không nghĩ đây là một ví dụ nói giảm nói tránh. Anh ta lập tức cho thấy mình không thể chấp nhận nổi điều này: “Tôi nổi tiếng đến vậy cơ á?”



Đậu mèo!



Thân là một phóng viên, danh sách N phần tử khủng bố đầu sỏ bị phát lệnh truy nã trên toàn cầu quả thực được anh ta nắm rõ như lòng bàn tay.



Trong lúc vô ý, chiến công trong mộng du của anh ta đã vang danh khắp giới thần ma rồi sao?



***



Từ sinh nhật hai mươi tuổi của Phong Tiểu Tiểu cho đến bây giờ, theo số lượng bạn bè tăng lên và các sự kiện vượt qua phạm trù hiểu biết đã xảy ra, số người bình thường biết được sự tồn tại của thần ma cũng dần dần nhiều lên.



Tuy rằng bây giờ chuyện này vẫn còn trong phạm vi khống chế, nhưng mọi người không thể không thừa nhận, sự tồn tại của thần ma đang lan truyền trong một phạm vi nhỏ.



Dù sao không phải tất cả những người ngẫu nhiên biết được chuyện này đều có thể giữ im lặng tuyệt đối. Tỉ như uống say rồi lỡ miệng, hoặc phải chịu áp lực quá lớn nên đi tâm sự với bạn bè, hoặc là bản thân vị thần đã vô ý để lộ dấu vết trong lúc hòa nhập với thế giới bình thường... Hơn nữa, không phải tất cả những người được nghe kể về chuyện này đều cho rằng đây chỉ là suy nghĩ hão huyền hay ảo giác.



Trước đây không phải Phong Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ tới những tình huống đó, nhưng chỉ cần chúng không lan truyền rộng rãi là được. Nói thật thì cô cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh để ngày ngày giám sát các thần ma rồi đi thu dọn tàn cục khi bọn họ không cẩn thận.



Không phải trên Internet và trong lớp người già thường đầy rẫy những lời thề thốt hùng hồn rằng mình đã từng thấy quỷ sao? Cứ coi như đó là trò mua vui giết thời gian thôi, làm gì có ai sẽ đi nghiên cứu xem thật hay giả chứ?



Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng phản ứng của tay 007 họ Hoàng này vẫn quá khác biệt so với những người biết chuyện khác…



Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp của phóng viên, hoặc là do bình thường, ánh mắt mọi người nhìn anh ta luôn quá mức quỷ dị. Vì vậy, sau khi 007 vô ý biết được sự thật đằng sau lĩnh vực vượt quá tầm hiểu biết của người thường kia, chỉ có mấy ngày đầu là anh ta cảm thấy ngạc nhiên thấp thỏm giống như những người bình thường khác. Còn về sau đó, anh ta lại tiếp tục nhiệt tình đi tìm hiểu chân tướng.



Ngày đầu tiên đến tiệm gốm, em trai họ Tôn có ý đồ dẫn anh ta chạy trốn nhưng thất bại. 007 cụp đuôi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng em trai họ Tôn thì bị người ta nuốt vào bụng rồi lại được vợt ra. Còn ba người tham gia hành hung bọn họ thì bị nhốt vào vực sâu Vô Tận của thần thoại Hy Lạp. Cuối cùng, bọn họ phải dựa vào em gái của Tôn Nguyên Hạo tan học về ra chiêu làm nũng tất sát, đi lấy lòng hết một vòng mới xong chuyện. Thông tin số một - Get √.



Em trai Tôn hình như còn được gọi là Tôn Đại Thánh, bản thân anh ta thì còn tên khác là A Bàn. Trong đám người kia thì ngoại trừ người chim ra, anh ta còn làm quen thêm với mấy người Hy Lạp... Sau đó, không còn sau đó nữa.



Ngày thứ hai, nhân viên chấp pháp hung dữ ở tiểu khu này là một thanh niên họ Vũ đến để làm thủ tục đăng ký tạm trú cho người mới tới. Lúc đó, bản thân anh ta bị cô chủ tiệm thuận miệng báo tên là “Hoàng Bàn”(*), khiến anh ta bị thanh niên kia khinh bỉ, lại còn bị tra hỏi từng có tiền án bán đĩa phim cấp ba bất hợp pháp hay không. Ngoài ra, còn có một anh đẹp trai mặc nguyên cây đen sì, trông vô cùng phong cách được báo tên là Phục Hy. Mặc dù cô chủ đã vội vàng sửa miệng đổi thành Phong Tê nhưng người thanh niên kia vẫn vô cùng xem thường. Thông tin số hai - Get √...



(*) Hoàng bàn có nghĩa là DVD phim đen, nên 007 mới bị người ta hiểu lầm.



Người bạn trai tên Phục Hy của cô Phong hình như cực kỳ lợi hại... Sau đó, vẫn không có sau đó nữa.



Ngày thứ ba, suốt ba ngày nay anh liên tục nghe thấy những người xung quanh gọi Phong Tiểu Tiểu bằng đủ loại xưng hô loạn xạ khác nhau như “Tiểu Oa”, “nương nương”, “Nữ thần đại nhân”... Đến chập tối, anh đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cô chủ tiệm tắm xong ra ngoài hong khô đuôi. Sau một hồi vùi đầu lên mạng tra đủ loại truyền thuyết thần thoại, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu 007... Tiểu Oa, Tiểu Oa... Chẳng lẽ là Nữ Oa?



Ngày thứ tư, nửa đêm, khi anh tỉnh lại từ cơn mộng du thì thấy một anh đẹp trai nuôi tóc dài người Bắc Âu. Vẻ mặt anh ta sục sôi chiến ý, hỏi anh: “Anh... búa của anh đâu?” Mặc dù ngay sau đó, anh ta đã thất vọng rời đi, nhưng sát ý trong nháy mắt đó vẫn khiến 007 hết hồn, cơn buồn tiểu sắp không kìm được của anh ta cũng vì hoảng quá mà nín lại luôn.



Ngày thứ năm, thứ sáu...



Một tuần trôi qua tại tiệm gốm này, 007 thấp thỏm bất an đến mức hai mắt thâm quầng như gấu trúc. Cuối cùng, 007 họ Hoàng tiều tụy gõ cửa phòng Phong Tiểu Tiểu. Tay còn nắm chặt quyển sổ nhỏ ghi lại rất nhiều tư liệu mình đã gắng sức thu thập được, anh ta hỏi với vẻ mặt đầy nghiêm trọng: “Căn cứ theo suy đoán của tôi... Hình như tôi có quan hệ nào đó không thể nói ra với vị thần Bàn Cổ kia?”



Kết luận này thực sự quá làm người ta khiếp sợ!!!



“Nếu nói chính xác thì thật ra là hắn ta đã chiếm đoạt thân thể của anh.” Mặc dù Phong Tiểu Tiểu không chủ động bật mí cho anh ta nhưng cô cũng không cố gắng giấu giếm. Cô gật đầu vui mừng: “Phóng viên Hoàng, tôi vô cùng vui mừng vì chỉ số thông minh của anh.”



007 nằm mơ cũng không ngờ tới, thì ra chân tướng lại khiến người ta kích động đến như vậy.



Ban đầu, anh ta cho rằng trong thời gian mộng du, nhân phẩm của mình sẽ tăng vọt. Nhưng bây giờ anh mới biết được, có lẽ là lùi vọt...



007 họ Hoàng nhìn Phong Tiểu Tiểu mà khóc không ra nước mắt. Anh ta nắm chặt cuốn sổ trong tay như đang nắm lấy tia hy vọng cuối cùng, lưỡng lự rồi hỏi tiếp: “... Vậy có phải Bàn Cổ đã làm chuyện gì xấu không?” Mấy ngày nay, những người nước ngoài ra ra vào vào cánh cửa lớn ở tầng hai của tiệm gốm thường nhìn anh bằng ánh mắt hết sức... khó tả. Điều này khiến anh không cách nào liên tưởng đến việc mình đã làm chuyện gì chính nghĩa được.



Phong Tiểu Tiểu nhìn anh với vẻ đồng tình: “Thực ra thì hắn ta cũng không gây ra nhiều chuyện lắm...”



007 thở phào.



“Tôi cũng chỉ biết đến vài chuyện... Ví dụ như anh đã phá hủy cửa đồng ba lớp trong vực sâu Vô Tận Tartarus, nhốt Hera và Lucifer vào hồ lửa lưu huỳnh, khiến Zeus và Hera phải tự tử. Sau đó, mười vạn thiên thần sa ngã phải nhảy xuống hồ lửa tự sát mới cứu được Lucifer ra. Ngoài ra thì mấy ngày trước anh đã đến Bắc Âu đào cây Thế Giới đi, tiện thể tàn sát sạch chi thần tộc của Odin ở Bắc Âu...”



“...” 007 hoảng tới mức sắp quỳ rạp luôn xuống dưới chân Phong Tiểu Tiểu.



Đại thần Bàn Cổ thật sự giỏi ở khoản kéo thù hận mà!



Hèn gì mà vẻ mặt mọi người khi nhìn anh lại xoắn xuýt như vậy, còn cậu đẹp trai người Bắc Âu tên Vidar kia lại hận mình như thế... Nửa đêm người ta không mò vào phòng chém mình, nói thật là 007 đã cảm thấy khó tin lắm rồi.



“Cô Phong!!!”



007 rơi lệ đầy mặt, quyết đoán vứt quyển sổ nhỏ đi, bắt lấy móng vuốt của Phong Tiểu Tiểu kêu lên ai oán: “Tôi bị kẻ xấu hãm hại!!! Tôi không làm tất cả những chuyện đó, cô nhất định phải giúp tôi chứng minh sự trong sạch...”



“...” Phong Tiểu Tiểu yên lặng nhìn móng vuốt của 007 mười giây. Sau đó cô ngẩng đầu lên, tỏ vẻ giật mình nhớ ra, nói tiếp: “Đúng rồi, ‘anh’ còn nói tôi phải sinh con cho anh...”



Trong thời gian một tuần này, 007 đã sâu sắc hiểu được cơn ghen của Phục Hy nghiêm trọng đến mức nào. Anh ta vội vàng quăng bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu ra.



Đáng tiếc là vẫn chậm một chút. Từ phía sau 007, một giọng nói âm trầm đã nhẹ nhàng truyền từ tầng hai xuống. Chỉ hai tiếng đơn giản nhưng hình như chủ nhân của nó phải nghiến răng nghiến lợi mới phát ra được: “A Bàn...”



Cứu mạng!!!



007 họ Hoàng cắn chặt cánh môi, hai mắt trợn tròn, quả thức sắp lệ tuôn ào ào ngay tại trận!



Chẳng lẽ trong thế giới bất thường và nguy hiểm này không còn bất kỳ chỗ nào cho anh ta dung thân sao???



***



Sau khi phải chấp nhận sự thực tàn khốc mà vô tình. Chỉ trong một đêm, thế giới quan của 007 đã sụp đổ. Trong cuộc sống bị soi hết lần này đến lần khác, anh ta tiêu tốn hết mấy ngày mới lấy lại được tinh thần, bắt đầu nỗ lực suy nghĩ, phấn đấu vì tương lai của bản thân.



Nói thật thì, sau khi biết cái được gọi là “sự thật” mà Phong Tiểu Tiểu và những người ở đây nói bóng nói gió suốt, 007 gần như đã sắp mất đi lòng tin với tương lai của mình.



Điều thay đổi rõ ràng nhất là bây giờ, mỗi ngày khi vừa mở mắt, nhận ra rằng bản thân vẫn còn có thể nhìn thấy ánh bình minh xán lạn, trong lòng anh chợt nảy sinh đủ mọi cảm xúc vui mừng kiểu như “Thì ra đêm qua mình vẫn chưa bị tập kích hay đâm chết hoặc bị báo thù...?!”



Những cảm xúc tiêu cực như vậy chắc chắn không tốt!



007 suýt chút nữa trở thành tên biến thái trong sự im lặng, nhưng may mà anh ta kịp thời hãm phanh lại, lựa chọn bùng nổ.



Mấy ngày sau cuộc nói chuyện lần trước, 007 lại đi tìm Phong Tiểu Tiểu lần nữa.



“Cô Phong, tôi cho rằng chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp nào đó!” 007 nhìn Phong Tiểu Tiểu đầy kiên định: “Cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay...” Tiếp tục như vậy, cho dù là những thần tộc bị hại khác hay chính mình - người có lẽ thuộc về chiến tuyến của hung thủ gây án, ai cũng sẽ sụp đổ mất. “Hoặc là đuổi Bàn Cổ ra khỏi cơ thể tôi, hoặc là phong ấn hắn lại. Nếu không, không ai trong chúng ta có thể yên tâm được.”



Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn 007: “Tôi không ngờ anh lại có thể nghĩ đến chuyện này đó!”



007 họ Hoàng: “...” Xin cô đừng sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi!



“... Nhưng cũng vô dụng thôi.” Phong Tiểu Tiểu không đợi 007 mở miệng đã lắc đầu, tiếp tục nói: “Trước kia, vì đề phòng Bàn Cổ nhân lúc chúng tôi không chú ý mà chạy trốn, anh Hy đã đặt thêm pháp tắc lên thân thể của anh. Trừ khi anh chết đi, hoặc là hắn chủ động xuất hiện, nếu không chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào ép hắn ra ngoài.”



“Chỉ có làm trộm ngàn ngày chứ nào có phòng trộm ngàn ngày. Chẳng lẽ các cô không sợ hắn sẽ nhân lúc mọi người không chú ý mà lén chạy trốn mất sao?” 007 khẽ cắn răng: “Nếu thật sự không làm được thì chọn cách thứ hai đi. Có cách nào khiến hắn vĩnh viễn không thể xuất hiện được nữa không?”



“Đối với người bình thường mà nói thì vĩnh viễn chẳng qua cũng chỉ là vài chục năm... Ài, thực ra có vài chục năm giảm xóc cũng tốt.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ: “Đợi lát nữa tôi sẽ hỏi anh Hy thử xem.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom