Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-392
Chương 395: Phát hiện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngày hôm sau, thông qua việc hỏi thăm từ nhiều phía, cuối cùng Phục Hy đã biết được “ở trên” có nghĩa là gì
Khí thể từ anh càng lúc càng lạnh lẽo
Chỉ cần anh liếc mắt một cái, gần như đã có thể làm người khác cảm thấy IV tựa đang ở trong dòng sông bằng Bắc Cực
Nhưng khi anh muốn tìm một người để giải tỏa bớt những bực dọc mà bản thân không thể nói ra thì Phong Tiểu Tiểu - cái kẻ gây chuyện khiêu khích ấy đã sớm bỏ chạy
Đậu xanh rau muống chứ! Không cẩn thận chọc phải Tổ thần, chẳng lo chạy thì ở lại đợi chết à?
Thật ra tình hình như vậy cũng đã khá lắm rồi
Bởi vì Nữ Bạt vốn dĩ không muốn tự mình công bố đáp án, vậy chẳng khác nào chìa đầu ra trước nòng súng cả
Nhưng khi cô ta định nói dối là không biết thì lại đột nhiên nghĩ ra, ngộ nhỡ Phục Hy không tìm được đáp án ở chỗ của mình, lại đem vấn đề đi hỏi nhiều người khác..
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Phục Hy có khả năng sẽ tức điên lên khi tất cả mọi người đều biết, Nữ Bạt bỗng chốc cảm thấy tương lai của mình tối thui
Cô dứt khoát chọn mạo hiểm, để bí mật này dừng lại ở chỗ của mình là đủ rồi...
Thể là giao ước quần đuôi đầy màu sắc thần bí của Tổ thần chỉ được số ít người biết nội tình cẩn thận truyền tai nhau..
Buổi tối đầu tiên nhận được điện thoại thì anh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà
Mặc dù không biết vì sao Phong Tiểu Tiểu lại đột nhiên muốn đi gấp như vậy, nhưng anh ta cũng có thể sắp xếp thời gian rảnh bất cứ lúc nào.
Đón người xong, anh Vũ không vội chạy đến ga tàu mà dẫn Phong Tiểu Tiểu lượn khắp siêu thị một vòng trước
Anh ta xem hết một lượt mấy thứ đồ ăn vặt đang thịnh hành của mấy cậu nhóc chừng sáu tuổi, sau đó lên lầu hai, thuần thục chọn một bao lớn áo quần vừa mềm mại vừa bảnh bao ở quầy hàng cho trẻ em
Sau đó lại đến tiệm đồ chơi..
nhìn đủ loại đồ chơi với hình dáng, màu sắc đa dạng, đẹp mắt
Anh Vũ đằng hắng nhẹ một tiếng nhưng không giơ tay ra mà quay đầu hỏi: “Đợi cô trị khỏi cho A Thịnh thì nó có thể nhìn thấy những thứ này rồi chứ?” Chờ đến lúc ra khỏi khu mua sắm thì cũng đã mất hết một buổi sáng
Anh Vũ cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, thật là nhìn không ra phong thái BOSS tinh anh của Lục Phiến Môn chút nào..
Cả quá trình, Phong Tiểu Tiểu đứng bên quan sát mà chỉ biết cảm thán không thôi
Những vật dụng gia đình thường ngày này đúng là đang thách thức ấn tượng về phong cách của đối phương trong ký ức của cô..
Nhưng anh Vũ lại làm mọi thứ theo cách không thể nào tự nhiên hơn được nữa
Dường như bắt đầu từ giây phút bàn giao xong công việc, bước ra khỏi khu vực tuần tra, cả người anh ta như được thả lỏng
Sau khi cởi chiếc áo lãnh đạo của Lục Phiến Môn, anh Vũ trông có vẻ chỉ là một người anh bình thường, nghỉ phép về nhà thăm em trai.
“Căng thẳng lắm à?” Sau khi lên tàu, anh Vũ nghiêng đầu liếc qua một cái, anh ta hơi tò mò với việc Phong Tiểu Tiểu không nói gì suốt dọc đường.
Phong Tiểu Tiểu ở cả hàm: “..
Thật ra là có chút không quen.”
Anh Vũ nhích mày nhìn qua, Phong Tiểu Tiểu thở dài rồi tự động giải thích: “Chủ yếu là tôi thấy anh..
ừm, hình như hơi không giống với thường ngày?”
Anh Vũ hiểu ra, cười phá lên: “Tôi về nhà thăm người thân, chứ có phải đi bắt tội phạm nguy hiểm đâu.” Thôi được rồi, nói vậy cũng phải.
Mặc dù người ta có ngổ ngáo nhưng cũng có thể giới riêng, có gia đình, bè bạn..
Lúc về nhà thì có trưởng bối cả họ phải kính trọng, còn đám nhỏ tuy có thể tùy ý luyện tập nhưng dù gì trẻ con trong nhà cũng có sự khác biệt với đám thủ hạ lì đòn ngoài kia..
Thế nên, việc bây giờ anh Vũ thay đổi theo hướng khác với thường ngày cũng là chuyện bình thường.
Nếu không, lẽ nào bảo anh ta phải tiếp tục mang bộ mặt nguy hiểm, dùng lời lẽ sắc bén nói chuyện với người lớn trong nhà, trong dòng họ sao? Phong Tiểu Tiểu tỏ ra thấu hiểu và đã tiếp nhận chuyện này một cách nhanh chóng
Cô nhìn một hồi thì đã không còn cảm giác không quen lúc ban đầu nữa.
Anh Vũ ăn mặt khá thoải mái
Mặc dù đôi găng tay lộ ngón vẫn hơi thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nhìn những chỗ khác thì vẫn có cảm giác là một người qua đường bình thường, không khi thể ngời ngời như lúc dẫn đổi đi tuần tra trong khu vực
Điều làm Phong Tiểu Tiểu cảm động hơn là lúc trên tàu, khi có người vứt vỏ hạt dưa bừa bãi, cô cũng không thấy anh ta móc còng ra bắt người, cùng lắm thì chỉ liếc mắt một cái đầy nguy hiểm tiện thể tỏa khí lạnh uy hiếp chút thôi...
Anh Vũ tiện tay xé một gói ô mai đưa cho Phong Tiểu Tiểu, thể hiện sự chăm sóc đặc biệt với bác sĩ điều trị của em họ mình
Nhân khoảng thời gian đi đường này, anh ta còn giới thiệu một lượt tình hình trong nhà mình cho Phong Tiểu Tiểu: “Đời ba tôi có ba anh em trai và cô tôi, ba tôi là anh cả
Đến đời tôi thì hưởng ứng khẩu hiệu của quốc gia, là con một, chỉ có điều anh em họ gần xa thì hơi nhiều..
Những người khác cô không cần để ý tới, quan trọng là cậu em họ đó của tôi thôi
Nó là con lớn của chú tôi, vì lý do sức khỏe nên luôn được những người khác trong nhà bảo bọc
Ngoan thì rất ngoan, nhưng không hay tiếp xúc với người ngoài nên hơi hướng nội...”
Ngồi bên cạnh hai người là một đôi vợ chồng trung niên, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì đột nhiên cảm thấy thân thiết bèn chen lời vào: “Ồ, dẫn vợ về quê gặp bố mẹ à?”
Anh Vũ: “...” Phong Tiểu Tiểu: “...”
“Ai dà không sao, bố mẹ chồng thông thường không làm khó con dâu đâu, nhưng bố vợ thì khó nói..
Nhớ năm đó tôi...” Người đàn ông trung niên bắt đầu truyền bá tư tưởng với vẻ mặt đầy thương cảm, huyên thuyên không ngừng
Anh Vũ và Phong Tiểu Tiểu nhìn nhau, bỗng chốc thấy cạn lời
Nhưng đây lại là nét đặc sắc của dân Thiên Triều khi ngồi tàu
Dù cho trời nam biển bắc gì, chỉ cần ngồi lại với nhau thì đều là bạn
Đường xá xa xôi, không nói chuyện với người bên cạnh thì sao chịu nổi.
Đến tay sai nhà nước như anh Vũ cũng không chịu được trạng thái này, nhưng lại không thể xách còng ra mà bắt người khác im miệng..
Thế là cuối cùng anh Vũ chỉ có thể bối rối đằng hắng một tiếng, làm như không có việc gì
Anh ta nhìn sang Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Thật ra cũng không có gì phải chú ý cả..
Thôi cứ xuống tàu rồi nói.”
“..
Được.”
Nghe thấy những lời này, người đàn ông trung niên bất ngờ bị vợ chặn lời
Bà thím túm lấy phần thịt mềm trên cánh tay ông chồng mình, nhéo một phát 360 độ: “Người ta da mặt mỏng, ông nói bậy bạ cái gì thế?”
Hai người bị coi là CP cảm thấy không gian trên xe lửa không thích hợp để nói chuyện
Hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện của họ còn có khá nhiều phần vượt quá kiến thức thông thường và sự thừa nhận của mọi người
Chẳng hạn như thần ma, hay giang hồ...
Không còn gì để nói, hai người chỉ có thể tự cầm điện thoại của mình đọc tiểu thuyết cho đến điểm dừng
Sau khi xuống tàu, nhà họ Vũ đã sớm nhận được tin và phái người đến đón
Lên được xe nhà mình rồi, tâm trạng bối rối suốt chặng đường của anh Vũ cuối cùng cũng được giũ bỏ.
Cậu tài xế đến ga tàu đón cũng là đệ tử của nhà họ Vũ, nhưng chỉ đơn thuần là làm công cho người ta, chứ không phải kiểu thực sự tham dự vào việc của gia tộc
Còn Phong Tiểu Tiểu phán đoán như vậy, sở dĩ là vì từ sau khi gặp được cô, cậu tài xế đó đã thầm quan sát tới mấy lượt..
Không phải thăm dò kiểu nhìn bạn gái tin đồn của anh Vũ, mà ngược lại giống như biết được gì đó, sau đó ánh
mắt còn có chút phòng bị và đánh giá
“Khụ!” Phong Tiểu Tiểu ho lên một tiếng
Tới khi xe lăn bánh, sau khi lại nhận được ánh mắt liếc tới qua kính chiếu hậu thì cô không nhịn được nữa: “Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“...” Cậu tài xế đánh tay lái rời khỏi ga tàu
Sau khi suy nghĩ cẩn trọng thì cậu ta bỏ qua Phong Tiểu Tiểu, hỏi thằng anh Vũ: “Anh Tu, anh nói cô gái này có thể chữa lành mắt cho A Thịnh sao?”
Có vẻ trước đó anh Vũ đã bị người lớn trong nhà dạy dỗ cho một bài, bây giờ cũng lười giải thích
Anh ta dựa người vào lưng ghế, nheo mày liếc mắt qua: “Cậu có ý kiến gì à?”
Thôi được, anh Vũ của ngày thường cũng vẫn kiêu ngạo như vậy.
“Đương nhiên là em không có ý kiến gì.” Cậu tài xế trề môi, “Nhưng trong nhà nghe nói anh muốn đón người về
Ba anh nói, sau khi về nhà thì để cô gái này đến gặp ông ấy trước.” Nói cách khác, người ta muốn đánh giá năng lực của Phong Tiểu Tiểu, nhìn xem rốt cuộc là lừa đảo giang hồ nào từ đâu đến
Sao lại có thể lừa được đệ tử trẻ tuổi đắc ý hàng đầu của nhà mình tin sái cổ
Phong Tiểu Tiểu nhìn xa xăm
Nếu bọn họ đã dám, chẳng lẽ cô lại sợ bị kiểm tra chắc
“...” Anh Vũ nhìn Phong Tiểu Tiểu, rồi quay lại cười lạnh lùng: “Đừng phiền đến ba tôi ra tay
Nếu các người có hứng thú, khi đến nơi có thể tự mình thử xem.” Câu nói này mặt ngoài nhìn có vẻ như đem rắc rối đến cho Phong Tiểu Tiểu, nhưng cậu tài xế cứ cảm thấy bên trong hình như có âm mưu: “..
Tự tin vậy? Tôi cứ thấy không đúng lắm.” Nhưng để người khác thử thì có thể suy nghĩ, mình thì cứ giữ thân xem tình hình đã rồi tính
Với sự thầm thừa nhận của Phong Tiểu Tiểu và sự chờ đợi của anh Vũ, cậu tài xế do dự rút điện thoại ra
Nhìn về phía sau..
quả nhiên không có ai ngăn cản mình.
Cảm giác không lành càng ngày càng mãnh liệt nhưng cậu ta vẫn cứ khuất phục trước lòng tìm chết
À không, là trí tò mò
Tên ngốc này vẫn không nhịn được mà gọi điện về nhà trước mặt hai người
Phong Tiểu Tiểu lẳng lặng nghe sự sắp xếp qua điện thoại
Nào là đệ tử tinh anh, bày trận, cơ quan..
“..
Giờ mà chơi hỏng hết cũng không sao thật à? Nghe ra hình như thế trận rất lớn.” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, quay đầu sang xác nhận
Cậu tài xế nể phục, cô gái này nổ to gớm
Anh Vũ mỉm cười: “Bọn họ tự mình muốn tìm đường chết, ông đây cũng không thể không tác thành đám oắt con này được.”
“...” Cậu tài xế đột nhiên thấy thốn
Trò hay lần này quả nhiên nào có dễ xem đến thế.
“Yên tâm, ông đây không ra tay, chỉ đứng bên xem các người chơi kiểu gì thôi.” Anh Vũ đưa tay quạt quạt bên mặt rồi khoanh tay trước ngực, giọng điệu dí dỏm nói với Phong Tiểu Tiểu, “Vừa hay lâu rồi không có ai giám sát bọn họ tập luyện, chắc cũng quên không ít rồi..
Lát nữa gặp đứa nào đánh không đẹp cũng đừng khách sáo với tôi, cứ đập hết mình đi.” “...” Lẽ nào đây không phải là lừa đảo giang hồ, mà là cao thủ mới xuất hiện được gia tộc nào đó giấu kỹ? Cậu tài xế lại muốn cầm điện thoại lên báo tin, đáng tiếc là chưa kịp rời tay khỏi vô lăng thì anh Vũ đã sớm nhìn ra được tình hình
Anh ta nhoài người tới, lấy mất chiếc điện thoại đang nằm trên ghế phụ: “Tôi mở 3G xem tiểu thuyết chút, cậu cứ bình tĩnh mà lái!”
Đừng mà anh Tu!
Cậu tài xế như muốn khóc ròng, nếu lúc này mà cậu ta còn không nhìn ra được anh Vũ cố ý chính mình vậy thì xem như cậu đã uổng phí bao năm sống trên đời rồi
Đều là người một nhà cả mà, đừng làm mất mặt nhau vậy chứ! Ánh mắt kỳ vọng của cậu trai nhìn sang Phong Tiểu Tiểu
Cô thấy vậy thì thực sự ngẫm nghĩ một chút rồi cười ngọt ngào: “Đừng lo, tôi sẽ thật dịu dàng.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khí thể từ anh càng lúc càng lạnh lẽo
Chỉ cần anh liếc mắt một cái, gần như đã có thể làm người khác cảm thấy IV tựa đang ở trong dòng sông bằng Bắc Cực
Nhưng khi anh muốn tìm một người để giải tỏa bớt những bực dọc mà bản thân không thể nói ra thì Phong Tiểu Tiểu - cái kẻ gây chuyện khiêu khích ấy đã sớm bỏ chạy
Đậu xanh rau muống chứ! Không cẩn thận chọc phải Tổ thần, chẳng lo chạy thì ở lại đợi chết à?
Thật ra tình hình như vậy cũng đã khá lắm rồi
Bởi vì Nữ Bạt vốn dĩ không muốn tự mình công bố đáp án, vậy chẳng khác nào chìa đầu ra trước nòng súng cả
Nhưng khi cô ta định nói dối là không biết thì lại đột nhiên nghĩ ra, ngộ nhỡ Phục Hy không tìm được đáp án ở chỗ của mình, lại đem vấn đề đi hỏi nhiều người khác..
Vừa nghĩ đến cảnh tượng Phục Hy có khả năng sẽ tức điên lên khi tất cả mọi người đều biết, Nữ Bạt bỗng chốc cảm thấy tương lai của mình tối thui
Cô dứt khoát chọn mạo hiểm, để bí mật này dừng lại ở chỗ của mình là đủ rồi...
Thể là giao ước quần đuôi đầy màu sắc thần bí của Tổ thần chỉ được số ít người biết nội tình cẩn thận truyền tai nhau..
Buổi tối đầu tiên nhận được điện thoại thì anh Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà
Mặc dù không biết vì sao Phong Tiểu Tiểu lại đột nhiên muốn đi gấp như vậy, nhưng anh ta cũng có thể sắp xếp thời gian rảnh bất cứ lúc nào.
Đón người xong, anh Vũ không vội chạy đến ga tàu mà dẫn Phong Tiểu Tiểu lượn khắp siêu thị một vòng trước
Anh ta xem hết một lượt mấy thứ đồ ăn vặt đang thịnh hành của mấy cậu nhóc chừng sáu tuổi, sau đó lên lầu hai, thuần thục chọn một bao lớn áo quần vừa mềm mại vừa bảnh bao ở quầy hàng cho trẻ em
Sau đó lại đến tiệm đồ chơi..
nhìn đủ loại đồ chơi với hình dáng, màu sắc đa dạng, đẹp mắt
Anh Vũ đằng hắng nhẹ một tiếng nhưng không giơ tay ra mà quay đầu hỏi: “Đợi cô trị khỏi cho A Thịnh thì nó có thể nhìn thấy những thứ này rồi chứ?” Chờ đến lúc ra khỏi khu mua sắm thì cũng đã mất hết một buổi sáng
Anh Vũ cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, thật là nhìn không ra phong thái BOSS tinh anh của Lục Phiến Môn chút nào..
Cả quá trình, Phong Tiểu Tiểu đứng bên quan sát mà chỉ biết cảm thán không thôi
Những vật dụng gia đình thường ngày này đúng là đang thách thức ấn tượng về phong cách của đối phương trong ký ức của cô..
Nhưng anh Vũ lại làm mọi thứ theo cách không thể nào tự nhiên hơn được nữa
Dường như bắt đầu từ giây phút bàn giao xong công việc, bước ra khỏi khu vực tuần tra, cả người anh ta như được thả lỏng
Sau khi cởi chiếc áo lãnh đạo của Lục Phiến Môn, anh Vũ trông có vẻ chỉ là một người anh bình thường, nghỉ phép về nhà thăm em trai.
“Căng thẳng lắm à?” Sau khi lên tàu, anh Vũ nghiêng đầu liếc qua một cái, anh ta hơi tò mò với việc Phong Tiểu Tiểu không nói gì suốt dọc đường.
Phong Tiểu Tiểu ở cả hàm: “..
Thật ra là có chút không quen.”
Anh Vũ nhích mày nhìn qua, Phong Tiểu Tiểu thở dài rồi tự động giải thích: “Chủ yếu là tôi thấy anh..
ừm, hình như hơi không giống với thường ngày?”
Anh Vũ hiểu ra, cười phá lên: “Tôi về nhà thăm người thân, chứ có phải đi bắt tội phạm nguy hiểm đâu.” Thôi được rồi, nói vậy cũng phải.
Mặc dù người ta có ngổ ngáo nhưng cũng có thể giới riêng, có gia đình, bè bạn..
Lúc về nhà thì có trưởng bối cả họ phải kính trọng, còn đám nhỏ tuy có thể tùy ý luyện tập nhưng dù gì trẻ con trong nhà cũng có sự khác biệt với đám thủ hạ lì đòn ngoài kia..
Thế nên, việc bây giờ anh Vũ thay đổi theo hướng khác với thường ngày cũng là chuyện bình thường.
Nếu không, lẽ nào bảo anh ta phải tiếp tục mang bộ mặt nguy hiểm, dùng lời lẽ sắc bén nói chuyện với người lớn trong nhà, trong dòng họ sao? Phong Tiểu Tiểu tỏ ra thấu hiểu và đã tiếp nhận chuyện này một cách nhanh chóng
Cô nhìn một hồi thì đã không còn cảm giác không quen lúc ban đầu nữa.
Anh Vũ ăn mặt khá thoải mái
Mặc dù đôi găng tay lộ ngón vẫn hơi thu hút sự chú ý của người khác, nhưng nhìn những chỗ khác thì vẫn có cảm giác là một người qua đường bình thường, không khi thể ngời ngời như lúc dẫn đổi đi tuần tra trong khu vực
Điều làm Phong Tiểu Tiểu cảm động hơn là lúc trên tàu, khi có người vứt vỏ hạt dưa bừa bãi, cô cũng không thấy anh ta móc còng ra bắt người, cùng lắm thì chỉ liếc mắt một cái đầy nguy hiểm tiện thể tỏa khí lạnh uy hiếp chút thôi...
Anh Vũ tiện tay xé một gói ô mai đưa cho Phong Tiểu Tiểu, thể hiện sự chăm sóc đặc biệt với bác sĩ điều trị của em họ mình
Nhân khoảng thời gian đi đường này, anh ta còn giới thiệu một lượt tình hình trong nhà mình cho Phong Tiểu Tiểu: “Đời ba tôi có ba anh em trai và cô tôi, ba tôi là anh cả
Đến đời tôi thì hưởng ứng khẩu hiệu của quốc gia, là con một, chỉ có điều anh em họ gần xa thì hơi nhiều..
Những người khác cô không cần để ý tới, quan trọng là cậu em họ đó của tôi thôi
Nó là con lớn của chú tôi, vì lý do sức khỏe nên luôn được những người khác trong nhà bảo bọc
Ngoan thì rất ngoan, nhưng không hay tiếp xúc với người ngoài nên hơi hướng nội...”
Ngồi bên cạnh hai người là một đôi vợ chồng trung niên, nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì đột nhiên cảm thấy thân thiết bèn chen lời vào: “Ồ, dẫn vợ về quê gặp bố mẹ à?”
Anh Vũ: “...” Phong Tiểu Tiểu: “...”
“Ai dà không sao, bố mẹ chồng thông thường không làm khó con dâu đâu, nhưng bố vợ thì khó nói..
Nhớ năm đó tôi...” Người đàn ông trung niên bắt đầu truyền bá tư tưởng với vẻ mặt đầy thương cảm, huyên thuyên không ngừng
Anh Vũ và Phong Tiểu Tiểu nhìn nhau, bỗng chốc thấy cạn lời
Nhưng đây lại là nét đặc sắc của dân Thiên Triều khi ngồi tàu
Dù cho trời nam biển bắc gì, chỉ cần ngồi lại với nhau thì đều là bạn
Đường xá xa xôi, không nói chuyện với người bên cạnh thì sao chịu nổi.
Đến tay sai nhà nước như anh Vũ cũng không chịu được trạng thái này, nhưng lại không thể xách còng ra mà bắt người khác im miệng..
Thế là cuối cùng anh Vũ chỉ có thể bối rối đằng hắng một tiếng, làm như không có việc gì
Anh ta nhìn sang Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Thật ra cũng không có gì phải chú ý cả..
Thôi cứ xuống tàu rồi nói.”
“..
Được.”
Nghe thấy những lời này, người đàn ông trung niên bất ngờ bị vợ chặn lời
Bà thím túm lấy phần thịt mềm trên cánh tay ông chồng mình, nhéo một phát 360 độ: “Người ta da mặt mỏng, ông nói bậy bạ cái gì thế?”
Hai người bị coi là CP cảm thấy không gian trên xe lửa không thích hợp để nói chuyện
Hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện của họ còn có khá nhiều phần vượt quá kiến thức thông thường và sự thừa nhận của mọi người
Chẳng hạn như thần ma, hay giang hồ...
Không còn gì để nói, hai người chỉ có thể tự cầm điện thoại của mình đọc tiểu thuyết cho đến điểm dừng
Sau khi xuống tàu, nhà họ Vũ đã sớm nhận được tin và phái người đến đón
Lên được xe nhà mình rồi, tâm trạng bối rối suốt chặng đường của anh Vũ cuối cùng cũng được giũ bỏ.
Cậu tài xế đến ga tàu đón cũng là đệ tử của nhà họ Vũ, nhưng chỉ đơn thuần là làm công cho người ta, chứ không phải kiểu thực sự tham dự vào việc của gia tộc
Còn Phong Tiểu Tiểu phán đoán như vậy, sở dĩ là vì từ sau khi gặp được cô, cậu tài xế đó đã thầm quan sát tới mấy lượt..
Không phải thăm dò kiểu nhìn bạn gái tin đồn của anh Vũ, mà ngược lại giống như biết được gì đó, sau đó ánh
mắt còn có chút phòng bị và đánh giá
“Khụ!” Phong Tiểu Tiểu ho lên một tiếng
Tới khi xe lăn bánh, sau khi lại nhận được ánh mắt liếc tới qua kính chiếu hậu thì cô không nhịn được nữa: “Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
“...” Cậu tài xế đánh tay lái rời khỏi ga tàu
Sau khi suy nghĩ cẩn trọng thì cậu ta bỏ qua Phong Tiểu Tiểu, hỏi thằng anh Vũ: “Anh Tu, anh nói cô gái này có thể chữa lành mắt cho A Thịnh sao?”
Có vẻ trước đó anh Vũ đã bị người lớn trong nhà dạy dỗ cho một bài, bây giờ cũng lười giải thích
Anh ta dựa người vào lưng ghế, nheo mày liếc mắt qua: “Cậu có ý kiến gì à?”
Thôi được, anh Vũ của ngày thường cũng vẫn kiêu ngạo như vậy.
“Đương nhiên là em không có ý kiến gì.” Cậu tài xế trề môi, “Nhưng trong nhà nghe nói anh muốn đón người về
Ba anh nói, sau khi về nhà thì để cô gái này đến gặp ông ấy trước.” Nói cách khác, người ta muốn đánh giá năng lực của Phong Tiểu Tiểu, nhìn xem rốt cuộc là lừa đảo giang hồ nào từ đâu đến
Sao lại có thể lừa được đệ tử trẻ tuổi đắc ý hàng đầu của nhà mình tin sái cổ
Phong Tiểu Tiểu nhìn xa xăm
Nếu bọn họ đã dám, chẳng lẽ cô lại sợ bị kiểm tra chắc
“...” Anh Vũ nhìn Phong Tiểu Tiểu, rồi quay lại cười lạnh lùng: “Đừng phiền đến ba tôi ra tay
Nếu các người có hứng thú, khi đến nơi có thể tự mình thử xem.” Câu nói này mặt ngoài nhìn có vẻ như đem rắc rối đến cho Phong Tiểu Tiểu, nhưng cậu tài xế cứ cảm thấy bên trong hình như có âm mưu: “..
Tự tin vậy? Tôi cứ thấy không đúng lắm.” Nhưng để người khác thử thì có thể suy nghĩ, mình thì cứ giữ thân xem tình hình đã rồi tính
Với sự thầm thừa nhận của Phong Tiểu Tiểu và sự chờ đợi của anh Vũ, cậu tài xế do dự rút điện thoại ra
Nhìn về phía sau..
quả nhiên không có ai ngăn cản mình.
Cảm giác không lành càng ngày càng mãnh liệt nhưng cậu ta vẫn cứ khuất phục trước lòng tìm chết
À không, là trí tò mò
Tên ngốc này vẫn không nhịn được mà gọi điện về nhà trước mặt hai người
Phong Tiểu Tiểu lẳng lặng nghe sự sắp xếp qua điện thoại
Nào là đệ tử tinh anh, bày trận, cơ quan..
“..
Giờ mà chơi hỏng hết cũng không sao thật à? Nghe ra hình như thế trận rất lớn.” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu không nhịn được nữa, quay đầu sang xác nhận
Cậu tài xế nể phục, cô gái này nổ to gớm
Anh Vũ mỉm cười: “Bọn họ tự mình muốn tìm đường chết, ông đây cũng không thể không tác thành đám oắt con này được.”
“...” Cậu tài xế đột nhiên thấy thốn
Trò hay lần này quả nhiên nào có dễ xem đến thế.
“Yên tâm, ông đây không ra tay, chỉ đứng bên xem các người chơi kiểu gì thôi.” Anh Vũ đưa tay quạt quạt bên mặt rồi khoanh tay trước ngực, giọng điệu dí dỏm nói với Phong Tiểu Tiểu, “Vừa hay lâu rồi không có ai giám sát bọn họ tập luyện, chắc cũng quên không ít rồi..
Lát nữa gặp đứa nào đánh không đẹp cũng đừng khách sáo với tôi, cứ đập hết mình đi.” “...” Lẽ nào đây không phải là lừa đảo giang hồ, mà là cao thủ mới xuất hiện được gia tộc nào đó giấu kỹ? Cậu tài xế lại muốn cầm điện thoại lên báo tin, đáng tiếc là chưa kịp rời tay khỏi vô lăng thì anh Vũ đã sớm nhìn ra được tình hình
Anh ta nhoài người tới, lấy mất chiếc điện thoại đang nằm trên ghế phụ: “Tôi mở 3G xem tiểu thuyết chút, cậu cứ bình tĩnh mà lái!”
Đừng mà anh Tu!
Cậu tài xế như muốn khóc ròng, nếu lúc này mà cậu ta còn không nhìn ra được anh Vũ cố ý chính mình vậy thì xem như cậu đã uổng phí bao năm sống trên đời rồi
Đều là người một nhà cả mà, đừng làm mất mặt nhau vậy chứ! Ánh mắt kỳ vọng của cậu trai nhìn sang Phong Tiểu Tiểu
Cô thấy vậy thì thực sự ngẫm nghĩ một chút rồi cười ngọt ngào: “Đừng lo, tôi sẽ thật dịu dàng.”
Bình luận facebook