Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-393
Chương 396: Vị ma vương nhàm chán
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong cách đánh nhau của Đấu Chiến Thắng Phật từ xưa đến nay có thể dùng bốn chữ để hình dung:
Không kiêng nể gì!
Thực ra ý không phải là nói công phu của người ta không hàm chứa một chút kỹ thuật nào. Nhưng mà so sánh một chút nhé, đối với gã mà nói, sự tấn công của người khác vốn chỉ nhẹ nhàng như trái bóng bay, đánh vào chẳng khác gì gãi ngứa. Vì vậy trừ khi bị che chắn tầm nhìn hoặc là ảnh hưởng đến hoạt động, bằng không gã căn bản không cần phải tránh né.
Nhưng mà tình huống này lại đột nhiên thay đổi trong chớp nhoáng. Mẹ nó bóng bay biến thành quả tạ rồi biết không! Cái này cũng không phải là vấn đề bị ảnh hưởng hay che chắn. Bỏ qua chuyện bị đánh đến nỗi ăn nói cử động không xong, nếu đúng chỗ quá có khi còn xảy ra án mạng.
Sự lì lợm của Đấu Chiến Thắng Phật là bẩm sinh, là bản năng, là chuyện đương nhiên giống như hô hấp và chớp mắt vậy. Vì thế trong quá trình tu hành và chiến đấu của mình, từ xưa tới nay gã chưa bao giờ nghĩ cần phải suy nghĩ tới chuyện dư thừa ấy. Mà sau khi bản năng này bị lấy đi, sự thay đổi bất ngờ đó cũng khiến cho gã không cách nào nắm chắc được sự cân bằng trong lúc công thủ. Ngày trước chỉ cần dứt khoát phủ đầu trước, đổi lại bây giờ thì không được nữa rồi. Chẳng hạn gã còn phải cân nhắc đường phản kích khi tránh né, hay thi thoảng gã phải kiềm chế cơ thể mình không phản xạ đi đỡ một số đòn theo bản năng...
Kinh nghiệm và bản năng chiến đấu trước đây đều bị đánh đổ. Những phản xạ thân để vốn được rèn luyện và tích lũy từ chiến đấu thực tế giờ lại trở thành chướng ngại vật khiến mình bị thương.
Tâm trạng lúc này của anh trai hip hop thực sự không thể nào chỉ dùng hai chữ phiền muộn để diễn tả được nữa.
Bản năng của Dương Nghiên rất bình thường, bản năng của anh Vũ cũng rất bình thường, người duy nhất có trạng thái bị suy yếu là anh trai hip hop. Gã vốn đã bị người ta hội đồng, không lâu sau đó lại có thêm mấy người Yến Khê, Khương Lễ gia nhập vào cuộc chiến... Ngao Tiềm thì ở một bên khác len lén thả dông tố. Thật sự đáng ghét không chịu được!
Nơi này vốn dĩ cách thần đình không xa, quân cứu viện ứng phó nhanh chóng là chuyện bình thường.
Sau khi Dương Nghiên nhìn thấy có người mới tham gia mới thở dài một hơi. Anh dồn sự chú ý lên anh Vũ, người mà nãy giờ anh chưa dám phân tâm nhìn cho kỹ. Ánh mắt anh lướt qua người kia vài lần, dường như có suy nghĩ gì đó.
Nếu như lúc trước nghe Ngao Tiềm nói người này chém trúng Bàn Cổ, anh còn nghĩ vận may của đối phương thật sự không tồi thì chuyện mà làm hao được tí máu của Tôn Ngộ Không lần này, Dương Nghiên cũng không dám nói đây là vận may nữa.
Đột nhiên bị phá vỡ Kim Thân, sức chiến đấu của anh giai hip hop bị ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhưng cho dù là như vậy thì không phải bất cứ người nào tới cũng có thể quật ngã được gã.
Ít nhất là trong vài vị thần mà Dương Nghiên quen biết, cũng không mấy người có thể làm được chuyện này... Dù sao cũng là Đấu Chiến Thắng Phật, thuộc tính bị hạ thấp tới cỡ nào đi nữa thì căn cơ ban đầu của người ta cũng vẫn còn đấy.
Anh Vũ thành thạo trong thực chiến là một chuyện, nhưng sức tấn công vượt trội có khả năng phá vỡ phòng thủ lại là một chuyện khác. Chuyện trước thì không khó đối với một người thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật giang hồ, nhưng mà muốn làm được chuyện sau, chỉ dựa vào năng lực của người phàm thì còn lâu mới đủ.
Con mắt Thông Thiên vẫn chưa hoàn toàn nhắm lại, vì vậy Dương Nghiên có thể nhìn thấy rõ ràng. Đối phương không hề có pháp thần tàn hồn, mà là lý lịch sạch sẽ, ba hồn bảy vía cùng đủ cả. Có thể luyện được như vậy chỉ có thể là do kiếp này anh ta đã tự mình cố gắng.
Rốt cuộc là hack kiểu gì mà có thể khiến anh ta vượt qua được giới hạn của người bình thường để đạt đến trình độ này chứ?!
Đang miên man suy nghĩ, sợi xích lại lần nữa hóa thành một luồng sáng trắng xẹt qua trước mắt nhanh như chớp. Anh Vũ chẳng hề khách khí, không thèm tránh né Dương Nghiên đang ở giữa tuyến đường. Mặc dù mục tiêu cuối cùng đúng là anh trai hip hop, nhưng rõ ràng nếu như giữa chừng có thể nhân tiện thêm Dương Nghiên nữa thì anh ta càng vui vẻ...
“Ôi?!” Dương Nghiên bay người né tránh. Vừa rồi, lúc tiếp xúc ở khoảng cách gần, anh nhạy cảm nhận thấy có một luồng khí cực đại thu mình lại quấn xung quanh dây xích vừa mơ hồ để lộ ra chút hơi thở.
Dương Nghiên đẩy vành mũ, con mắt Thông Thiên mở lớn tăng cường công suất quét hình. Đặc biệt chú trọng quét vào sợi dây xích được anh Vũ quất ra đang không ngừng vung lên kia.
Thỉnh thoảng sợi xích vung ra, luồng khí cũng theo đó mà lộ ra, những dao động mơ hồ sót lại trong không khí sau mỗi lần sợi xích quét nhanh như tia chớp và còn cả lưỡi dao sắc bén sáng tới quá mức kia nữa. Ban đầu cứ nghĩ là do được mài giũa cẩn thận, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì dường như tự bản thân nó đã phát sáng.
Thế nào gọi là được chỉ dẫn liền ngộ ra?! Thế nào gọi là linh cảm đột nhiên xuất hiện?
Câu trả lời chính xác nhất là giống như một lớp giấy dán cửa. Sau sắp xếp và tổng kết lần lượt từng thông tin, dùng ngón tay chọc nhẹ một cái là rách ngay. Chỉ trong nháy mắt, chân tướng sự việc đã được bày ra trước mắt Dương Nghiên.
Dùng võ nhập đạo!
Khi ngộ ra đáp án này, Dương Nghiên trợn mắt hít vào một hơi, suýt nữa thì đạp nhầm chân ngã luôn xuống đất.
Mẹ kiếp! Chẳng trách Bàn Cổ có phần kiêng nể võ lâm giang hồ. Vốn đang cho rằng chẳng qua chỉ là lo bò trắng răng, không ngờ thật sự đã có người nhập đạo rồi?
Người tu luyện coi trọng cơ duyên, coi trọng linh căn.
Nói cách khác chính là: vận may và thiên phú, không được thiếu thứ nào hết.
Ví dụ như Dương Nghiên, anh vừa sinh ra liền kế thừa thiên hồn của Nhị Lang Thần, đó chính là thiên phú. Sau đó lại gặp được Lý Trường, đây chính là cơ duyên.
Hai thứ này, thiếu thứ nào cũng không được. Bất kể là thiếu bên nào thì Dương Nghiên cũng đều khó lòng mà trở thành Nhị Lang Chân Quân như bây giờ.
Mặc dù kiếp trước không phải là pháp thân thần linh, nhưng muốn có điều kiện căn bản để tu hành, độ tiếp nhận và thân cận của thiên hồn với linh khí, và cả độ bền bỉ của linh hồn đều là thiết yếu. Mà những thứ trời ban này đều chỉ có thể là bẩm sinh. Khi sinh ra đã không có thì kiếp này nhất định sẽ không có. Đây chính là linh căn mà người ta thường nói tới.
Sau đó, gặp được cơ hội hoặc được người ta dẫn dắt mình lên con đường tu hành, đó chính là cơ duyên.
Nhưng mọi chuyện trên đời này luôn luôn có những trường hợp ngoại lệ.
Nếu chỉ nói về ngoại công trong võ thuật thì chẳng qua chỉ là quá trình tích lũy của việc cường thân kiện thể và tăng cường khả năng phản xạ có điều kiện. Nhưng sau khi tiến vào cảnh giới nội công thì đã có thể xưng là luyện thể.
Bắp thịt, da dẻ, mạch máu, nội tạng. Khi nội công tu luyện tới một cảnh giới nhất định, mỗi tế bào của thân thể đều có thể được rèn luyện và bồi dưỡng từ đó. Luyện võ và tu chân đều là chuyện trái ngược với ý trời. Sau khi đạt tới giới hạn cao nhất, khi người tu hành nội công lĩnh ngộ được đến ranh giới nào đó, một khi vượt qua thì đạt được cái gọi là Tiên Thiên, cũng chính là cảnh giới tu đạo.
Tất nhiên, chuyện này không đòi hỏi nội kình nhất định phải thâm hậu mạnh mẽ đến vậy. Mặc dù đây cũng là điều kiện cơ bản, nhưng có khả năng giác ngộ và may mắn vẫn quan trọng hơn.
Từ xưa đến nay, người dùng võ nhập đạo mà thành danh được hầu như không có. Những người có thể gia nhập vào chính đạo bằng cách cưỡng ép phá vỡ ranh giới, hoàn toàn dựa vào thân thể mạnh mẽ để vượt qua sự hạn chế về thiên hồn, chắc chắn là trái ý trời nhất trong những kẻ trái ý trời. Vì vậy mới nói, kiếp nạn và tâm ma trong tu hành võ đạo còn mạnh hơn mấy lần so với tu hành theo Đạo giáo, Phật giáo.
Ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thể coi là tu hành võ đạo. Tuy rằng gã đánh nhau rất lợi hại, nhưng vẫn là đi trên con đường công đức của đạo Phật chính tông.
Nhị Lang Thần được gọi là chiến thần thiên đình, cũng là tu theo con đường của Đạo gia.
Trong ba người vừa đánh nhau, tạm thời không nói tới thân thủ mạnh yếu ra sao, trọng điểm để thăng cấp trong giới của hai người kia chắc chắn không giống với anh Vũ.
Mặc dù trước đó Dương Nghiên đã từng đưa ra suy nghĩ này với Phong Tiểu Tiểu, nhưng cách nghĩ này chẳng qua cũng chỉ là một giả thiết có được dựa trên lý thuyết. Bởi vì các đủ loại mức độ khó khăn trong quá trình tu luyện, nên anh thực sự chưa từng nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy một người tu hành võ đạo.
Tất nhiên, nhìn bộ dạng của anh Vũ thì hình như anh ta còn chưa biết rằng bản thân đã đột phá được ranh giới then chốt mang tính thời đại. Có lẽ người này đến bây giờ vẫn còn cho rằng chẳng qua mình có nội lực thâm hậu mà thôi... Con mẹ nó, đây đúng là chuẩn bị đi ngược ý trời rồi có biết không hả!
Nhìn anh Vũ không biết gì cả, vẫn kiêu ngạo hung hãn như cũ, Dương Nghiên thực sự sắp khóc tới nơi rồi.
***
“... Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không được đắc tội tên họ Vũ này. Ngoài ra phải đặc biệt cẩn thận Bàn Cổ bên cạnh anh ta. Nếu như Bàn Cổ biết thật sự có người trong giang hồ đã phá vỡ được ranh giới, sợ rằng tiếp sau đây, những người bị tấn công sẽ ngày càng nhiều.” Dương Nghiên len lén chạy trốn khỏi đám hỗn loạn, vô cùng cảm khái và đau buồn gọi điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu.
Rõ ràng là Phong Tiểu Tiểu không ngờ tới có thể nghe được tin tức chấn động bất ngờ như vậy: “Thật sự dữ dội như vậy sao?”
“Cực kỳ dữ dội!” Dương Nghiên thở dài: “Mọi người đều biết đấy, trong tu hành võ đạo, việc chuyển giới hầu như đều là dựa vào chiến đấu thực tế để thăng cấp. Nếu thật sự tu tới Đại Thành thì có thể nói là thần ma đều tránh xa. Những người tu hành ngang cấp khác chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta. Trong tình huống phát huy tốt thì có thể xử lý BOSS cấp cao hơn mình của giới khác nữa...”
“Còn một điểm nữa, đó là tu hành võ đạo không cần đến linh khí của trời đất. Bọn họ chỉ cần không ngừng rèn luyện chân khí và thân thể là được rồi.” Dương Nghiên nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Trong thời kỳ pháp lực suy tàn thế này, những yêu ma thần quỷ khác đều vì thiếu linh khí mà tu vi bị giảm đi nhiều. Bọn họ thì không những không bị ảnh hưởng mà còn ngày càng mạnh hơn. Tuy rằng chậm chạp, nhưng có thể tưởng tượng được, tương lai họ nhất định sẽ là đối thủ cực mạnh... Chẳng trách Bàn Cổ đuổi giết bọn họ còn trước cả các vị thần. Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng phải nhân lúc bây giờ việc tu hành võ đạo mới chỉ nhen nhóm trong giang hồ mà diệt trừ tận gốc.”
Trong lòng Phong Tiểu Tiểu có chút ưu tư: “Sau đó, anh Triển và Tiểu Đường nói với tôi, anh Vũ là người đứng đầu Lục Phiến Môn, trong giang hồ thời đại mới là cao thủ đứng số một số hai... Nếu như lấy anh ta làm tiêu chuẩn, e rằng ngoài anh ta ra cũng sẽ còn một vài người tu võ đạo khác. Khoảng thời gian trước, nghe nói đã có một cao thủ hạng nhất bị giết, những người khác bị tập kích ngược lại cũng đều là bị gãy tay gãy chân. Chỉ sợ rằng người tiêu diệt bọn họ chính là kẻ tu võ đạo hoặc gần như tu võ đạo.”
“À đúng rồi.” Phong Tiểu Tiểu đang ngồi trong xe nói vô cùng hăng say đột nhiên liếc thấy ánh mắt u oán từ phía ông Dương, người đang ngồi trên ghế lái. Cô hơi khựng lại một chút rồi vội vàng ho khan đổi đề tài: “Có cần cho bố anh uống thuốc không?”
Ông Dương tức giận: “Tôi vẫn chưa chết đâu!”
Nói xấu người khác có thể kín đáo một chút không hả?!
Dương Nghiên bị nhắc nhở thì hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức thấy nhức đầu: “Cha đẻ của mình, cho uống thuốc có hơi bị áp lực tâm lý.”
“Nếu không thì thế này đi.” Phong Tiểu Tiểu đưa ra ý kiến: “Nếu như bố anh không đưa anh tới sở nghiên cứu để giải phẫu hoặc là đưa tới vườn thú để trưng bày thì tôi sẽ không bỏ thuốc nữa nhé? Dù sao thì Tiểu Đường cũng không uống mà.”
Ông Dương lại giận: “Nó là con trai tôi!”
Có ông già nào lại vô lương tâm đến mức đó chứ?
“...” Cách loa điện thoại mà Dương Nghiên cũng nghe thấy tiếng rống giận của ông Dương: “Thôi được rồi! Cô nên nhanh chóng qua giải quyết con khỉ kia đi! Người anh em họ Vũ kia sắp lôi người vào trong cục rồi.”
Người ngay đến cả Thiên cung cũng dám gây sự, một cái đồn cảnh sát chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Không kiêng nể gì!
Thực ra ý không phải là nói công phu của người ta không hàm chứa một chút kỹ thuật nào. Nhưng mà so sánh một chút nhé, đối với gã mà nói, sự tấn công của người khác vốn chỉ nhẹ nhàng như trái bóng bay, đánh vào chẳng khác gì gãi ngứa. Vì vậy trừ khi bị che chắn tầm nhìn hoặc là ảnh hưởng đến hoạt động, bằng không gã căn bản không cần phải tránh né.
Nhưng mà tình huống này lại đột nhiên thay đổi trong chớp nhoáng. Mẹ nó bóng bay biến thành quả tạ rồi biết không! Cái này cũng không phải là vấn đề bị ảnh hưởng hay che chắn. Bỏ qua chuyện bị đánh đến nỗi ăn nói cử động không xong, nếu đúng chỗ quá có khi còn xảy ra án mạng.
Sự lì lợm của Đấu Chiến Thắng Phật là bẩm sinh, là bản năng, là chuyện đương nhiên giống như hô hấp và chớp mắt vậy. Vì thế trong quá trình tu hành và chiến đấu của mình, từ xưa tới nay gã chưa bao giờ nghĩ cần phải suy nghĩ tới chuyện dư thừa ấy. Mà sau khi bản năng này bị lấy đi, sự thay đổi bất ngờ đó cũng khiến cho gã không cách nào nắm chắc được sự cân bằng trong lúc công thủ. Ngày trước chỉ cần dứt khoát phủ đầu trước, đổi lại bây giờ thì không được nữa rồi. Chẳng hạn gã còn phải cân nhắc đường phản kích khi tránh né, hay thi thoảng gã phải kiềm chế cơ thể mình không phản xạ đi đỡ một số đòn theo bản năng...
Kinh nghiệm và bản năng chiến đấu trước đây đều bị đánh đổ. Những phản xạ thân để vốn được rèn luyện và tích lũy từ chiến đấu thực tế giờ lại trở thành chướng ngại vật khiến mình bị thương.
Tâm trạng lúc này của anh trai hip hop thực sự không thể nào chỉ dùng hai chữ phiền muộn để diễn tả được nữa.
Bản năng của Dương Nghiên rất bình thường, bản năng của anh Vũ cũng rất bình thường, người duy nhất có trạng thái bị suy yếu là anh trai hip hop. Gã vốn đã bị người ta hội đồng, không lâu sau đó lại có thêm mấy người Yến Khê, Khương Lễ gia nhập vào cuộc chiến... Ngao Tiềm thì ở một bên khác len lén thả dông tố. Thật sự đáng ghét không chịu được!
Nơi này vốn dĩ cách thần đình không xa, quân cứu viện ứng phó nhanh chóng là chuyện bình thường.
Sau khi Dương Nghiên nhìn thấy có người mới tham gia mới thở dài một hơi. Anh dồn sự chú ý lên anh Vũ, người mà nãy giờ anh chưa dám phân tâm nhìn cho kỹ. Ánh mắt anh lướt qua người kia vài lần, dường như có suy nghĩ gì đó.
Nếu như lúc trước nghe Ngao Tiềm nói người này chém trúng Bàn Cổ, anh còn nghĩ vận may của đối phương thật sự không tồi thì chuyện mà làm hao được tí máu của Tôn Ngộ Không lần này, Dương Nghiên cũng không dám nói đây là vận may nữa.
Đột nhiên bị phá vỡ Kim Thân, sức chiến đấu của anh giai hip hop bị ảnh hưởng cực kỳ lớn. Nhưng cho dù là như vậy thì không phải bất cứ người nào tới cũng có thể quật ngã được gã.
Ít nhất là trong vài vị thần mà Dương Nghiên quen biết, cũng không mấy người có thể làm được chuyện này... Dù sao cũng là Đấu Chiến Thắng Phật, thuộc tính bị hạ thấp tới cỡ nào đi nữa thì căn cơ ban đầu của người ta cũng vẫn còn đấy.
Anh Vũ thành thạo trong thực chiến là một chuyện, nhưng sức tấn công vượt trội có khả năng phá vỡ phòng thủ lại là một chuyện khác. Chuyện trước thì không khó đối với một người thường xuyên tiếp xúc với các nhân vật giang hồ, nhưng mà muốn làm được chuyện sau, chỉ dựa vào năng lực của người phàm thì còn lâu mới đủ.
Con mắt Thông Thiên vẫn chưa hoàn toàn nhắm lại, vì vậy Dương Nghiên có thể nhìn thấy rõ ràng. Đối phương không hề có pháp thần tàn hồn, mà là lý lịch sạch sẽ, ba hồn bảy vía cùng đủ cả. Có thể luyện được như vậy chỉ có thể là do kiếp này anh ta đã tự mình cố gắng.
Rốt cuộc là hack kiểu gì mà có thể khiến anh ta vượt qua được giới hạn của người bình thường để đạt đến trình độ này chứ?!
Đang miên man suy nghĩ, sợi xích lại lần nữa hóa thành một luồng sáng trắng xẹt qua trước mắt nhanh như chớp. Anh Vũ chẳng hề khách khí, không thèm tránh né Dương Nghiên đang ở giữa tuyến đường. Mặc dù mục tiêu cuối cùng đúng là anh trai hip hop, nhưng rõ ràng nếu như giữa chừng có thể nhân tiện thêm Dương Nghiên nữa thì anh ta càng vui vẻ...
“Ôi?!” Dương Nghiên bay người né tránh. Vừa rồi, lúc tiếp xúc ở khoảng cách gần, anh nhạy cảm nhận thấy có một luồng khí cực đại thu mình lại quấn xung quanh dây xích vừa mơ hồ để lộ ra chút hơi thở.
Dương Nghiên đẩy vành mũ, con mắt Thông Thiên mở lớn tăng cường công suất quét hình. Đặc biệt chú trọng quét vào sợi dây xích được anh Vũ quất ra đang không ngừng vung lên kia.
Thỉnh thoảng sợi xích vung ra, luồng khí cũng theo đó mà lộ ra, những dao động mơ hồ sót lại trong không khí sau mỗi lần sợi xích quét nhanh như tia chớp và còn cả lưỡi dao sắc bén sáng tới quá mức kia nữa. Ban đầu cứ nghĩ là do được mài giũa cẩn thận, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì dường như tự bản thân nó đã phát sáng.
Thế nào gọi là được chỉ dẫn liền ngộ ra?! Thế nào gọi là linh cảm đột nhiên xuất hiện?
Câu trả lời chính xác nhất là giống như một lớp giấy dán cửa. Sau sắp xếp và tổng kết lần lượt từng thông tin, dùng ngón tay chọc nhẹ một cái là rách ngay. Chỉ trong nháy mắt, chân tướng sự việc đã được bày ra trước mắt Dương Nghiên.
Dùng võ nhập đạo!
Khi ngộ ra đáp án này, Dương Nghiên trợn mắt hít vào một hơi, suýt nữa thì đạp nhầm chân ngã luôn xuống đất.
Mẹ kiếp! Chẳng trách Bàn Cổ có phần kiêng nể võ lâm giang hồ. Vốn đang cho rằng chẳng qua chỉ là lo bò trắng răng, không ngờ thật sự đã có người nhập đạo rồi?
Người tu luyện coi trọng cơ duyên, coi trọng linh căn.
Nói cách khác chính là: vận may và thiên phú, không được thiếu thứ nào hết.
Ví dụ như Dương Nghiên, anh vừa sinh ra liền kế thừa thiên hồn của Nhị Lang Thần, đó chính là thiên phú. Sau đó lại gặp được Lý Trường, đây chính là cơ duyên.
Hai thứ này, thiếu thứ nào cũng không được. Bất kể là thiếu bên nào thì Dương Nghiên cũng đều khó lòng mà trở thành Nhị Lang Chân Quân như bây giờ.
Mặc dù kiếp trước không phải là pháp thân thần linh, nhưng muốn có điều kiện căn bản để tu hành, độ tiếp nhận và thân cận của thiên hồn với linh khí, và cả độ bền bỉ của linh hồn đều là thiết yếu. Mà những thứ trời ban này đều chỉ có thể là bẩm sinh. Khi sinh ra đã không có thì kiếp này nhất định sẽ không có. Đây chính là linh căn mà người ta thường nói tới.
Sau đó, gặp được cơ hội hoặc được người ta dẫn dắt mình lên con đường tu hành, đó chính là cơ duyên.
Nhưng mọi chuyện trên đời này luôn luôn có những trường hợp ngoại lệ.
Nếu chỉ nói về ngoại công trong võ thuật thì chẳng qua chỉ là quá trình tích lũy của việc cường thân kiện thể và tăng cường khả năng phản xạ có điều kiện. Nhưng sau khi tiến vào cảnh giới nội công thì đã có thể xưng là luyện thể.
Bắp thịt, da dẻ, mạch máu, nội tạng. Khi nội công tu luyện tới một cảnh giới nhất định, mỗi tế bào của thân thể đều có thể được rèn luyện và bồi dưỡng từ đó. Luyện võ và tu chân đều là chuyện trái ngược với ý trời. Sau khi đạt tới giới hạn cao nhất, khi người tu hành nội công lĩnh ngộ được đến ranh giới nào đó, một khi vượt qua thì đạt được cái gọi là Tiên Thiên, cũng chính là cảnh giới tu đạo.
Tất nhiên, chuyện này không đòi hỏi nội kình nhất định phải thâm hậu mạnh mẽ đến vậy. Mặc dù đây cũng là điều kiện cơ bản, nhưng có khả năng giác ngộ và may mắn vẫn quan trọng hơn.
Từ xưa đến nay, người dùng võ nhập đạo mà thành danh được hầu như không có. Những người có thể gia nhập vào chính đạo bằng cách cưỡng ép phá vỡ ranh giới, hoàn toàn dựa vào thân thể mạnh mẽ để vượt qua sự hạn chế về thiên hồn, chắc chắn là trái ý trời nhất trong những kẻ trái ý trời. Vì vậy mới nói, kiếp nạn và tâm ma trong tu hành võ đạo còn mạnh hơn mấy lần so với tu hành theo Đạo giáo, Phật giáo.
Ngay cả Đấu Chiến Thắng Phật cũng không thể coi là tu hành võ đạo. Tuy rằng gã đánh nhau rất lợi hại, nhưng vẫn là đi trên con đường công đức của đạo Phật chính tông.
Nhị Lang Thần được gọi là chiến thần thiên đình, cũng là tu theo con đường của Đạo gia.
Trong ba người vừa đánh nhau, tạm thời không nói tới thân thủ mạnh yếu ra sao, trọng điểm để thăng cấp trong giới của hai người kia chắc chắn không giống với anh Vũ.
Mặc dù trước đó Dương Nghiên đã từng đưa ra suy nghĩ này với Phong Tiểu Tiểu, nhưng cách nghĩ này chẳng qua cũng chỉ là một giả thiết có được dựa trên lý thuyết. Bởi vì các đủ loại mức độ khó khăn trong quá trình tu luyện, nên anh thực sự chưa từng nghĩ tới có thể tận mắt nhìn thấy một người tu hành võ đạo.
Tất nhiên, nhìn bộ dạng của anh Vũ thì hình như anh ta còn chưa biết rằng bản thân đã đột phá được ranh giới then chốt mang tính thời đại. Có lẽ người này đến bây giờ vẫn còn cho rằng chẳng qua mình có nội lực thâm hậu mà thôi... Con mẹ nó, đây đúng là chuẩn bị đi ngược ý trời rồi có biết không hả!
Nhìn anh Vũ không biết gì cả, vẫn kiêu ngạo hung hãn như cũ, Dương Nghiên thực sự sắp khóc tới nơi rồi.
***
“... Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không được đắc tội tên họ Vũ này. Ngoài ra phải đặc biệt cẩn thận Bàn Cổ bên cạnh anh ta. Nếu như Bàn Cổ biết thật sự có người trong giang hồ đã phá vỡ được ranh giới, sợ rằng tiếp sau đây, những người bị tấn công sẽ ngày càng nhiều.” Dương Nghiên len lén chạy trốn khỏi đám hỗn loạn, vô cùng cảm khái và đau buồn gọi điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu.
Rõ ràng là Phong Tiểu Tiểu không ngờ tới có thể nghe được tin tức chấn động bất ngờ như vậy: “Thật sự dữ dội như vậy sao?”
“Cực kỳ dữ dội!” Dương Nghiên thở dài: “Mọi người đều biết đấy, trong tu hành võ đạo, việc chuyển giới hầu như đều là dựa vào chiến đấu thực tế để thăng cấp. Nếu thật sự tu tới Đại Thành thì có thể nói là thần ma đều tránh xa. Những người tu hành ngang cấp khác chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta. Trong tình huống phát huy tốt thì có thể xử lý BOSS cấp cao hơn mình của giới khác nữa...”
“Còn một điểm nữa, đó là tu hành võ đạo không cần đến linh khí của trời đất. Bọn họ chỉ cần không ngừng rèn luyện chân khí và thân thể là được rồi.” Dương Nghiên nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Trong thời kỳ pháp lực suy tàn thế này, những yêu ma thần quỷ khác đều vì thiếu linh khí mà tu vi bị giảm đi nhiều. Bọn họ thì không những không bị ảnh hưởng mà còn ngày càng mạnh hơn. Tuy rằng chậm chạp, nhưng có thể tưởng tượng được, tương lai họ nhất định sẽ là đối thủ cực mạnh... Chẳng trách Bàn Cổ đuổi giết bọn họ còn trước cả các vị thần. Nếu đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng phải nhân lúc bây giờ việc tu hành võ đạo mới chỉ nhen nhóm trong giang hồ mà diệt trừ tận gốc.”
Trong lòng Phong Tiểu Tiểu có chút ưu tư: “Sau đó, anh Triển và Tiểu Đường nói với tôi, anh Vũ là người đứng đầu Lục Phiến Môn, trong giang hồ thời đại mới là cao thủ đứng số một số hai... Nếu như lấy anh ta làm tiêu chuẩn, e rằng ngoài anh ta ra cũng sẽ còn một vài người tu võ đạo khác. Khoảng thời gian trước, nghe nói đã có một cao thủ hạng nhất bị giết, những người khác bị tập kích ngược lại cũng đều là bị gãy tay gãy chân. Chỉ sợ rằng người tiêu diệt bọn họ chính là kẻ tu võ đạo hoặc gần như tu võ đạo.”
“À đúng rồi.” Phong Tiểu Tiểu đang ngồi trong xe nói vô cùng hăng say đột nhiên liếc thấy ánh mắt u oán từ phía ông Dương, người đang ngồi trên ghế lái. Cô hơi khựng lại một chút rồi vội vàng ho khan đổi đề tài: “Có cần cho bố anh uống thuốc không?”
Ông Dương tức giận: “Tôi vẫn chưa chết đâu!”
Nói xấu người khác có thể kín đáo một chút không hả?!
Dương Nghiên bị nhắc nhở thì hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức thấy nhức đầu: “Cha đẻ của mình, cho uống thuốc có hơi bị áp lực tâm lý.”
“Nếu không thì thế này đi.” Phong Tiểu Tiểu đưa ra ý kiến: “Nếu như bố anh không đưa anh tới sở nghiên cứu để giải phẫu hoặc là đưa tới vườn thú để trưng bày thì tôi sẽ không bỏ thuốc nữa nhé? Dù sao thì Tiểu Đường cũng không uống mà.”
Ông Dương lại giận: “Nó là con trai tôi!”
Có ông già nào lại vô lương tâm đến mức đó chứ?
“...” Cách loa điện thoại mà Dương Nghiên cũng nghe thấy tiếng rống giận của ông Dương: “Thôi được rồi! Cô nên nhanh chóng qua giải quyết con khỉ kia đi! Người anh em họ Vũ kia sắp lôi người vào trong cục rồi.”
Người ngay đến cả Thiên cung cũng dám gây sự, một cái đồn cảnh sát chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Bình luận facebook