• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (5 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-394

Chương 397: Gã đồng bọn cuối cùng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72587.png

Xem ảnh 2
72587_2.png
Cậu Liên rất tức giận, rất phẫn nộ.



Đánh người không đánh mặt đã là luật lệ quốc tế, tại sao người này có thể không hiểu phép tắc như thế?



Càng tức hơn là không hiểu cô dùng mánh khóe gì mà nện trên mặt rất đau. Sau khi xuống xe, cậu Liên đen mặt, trở lại giữa đám vệ sĩ, nhưng mà thật sự không nhìn ra chút ngoại thương nào...



Mẹ kiếp! Chắc không phải trước kia bà chị này từng làm sao đỏ đấy chứ?



Bọn vệ sĩ hoàn toàn không biết nỗi rối rắm của cậu Liên, mà cậu ta cũng giả vờ kiêu ngạo, ngại nói ra rằng mình bị con gái đánh.



Hơn nữa không biết vì sao, hiện tại cậu ta vừa thấy vẻ mặt cười như không cười của Dương Nghiên lại thấy tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao... Chẳng lẽ đây là tình yêu??



Vừa nghĩ đến đây, cậu Liên đã tự cho mình một bạt tai trước. Đệt! Nhất định là do gần đây căng thẳng quá mức nên mới nghĩ lung tung như vậy.



Vệ sĩ đứng đầu khiếp sợ: “Cậu Liên, xảy ra chuyện gì vậy?”



“... Không có gì.” Cậu Liên đen mặt, oán hận trừng Phong Tiểu Tiểu một cái, cảm thấy hiện tại mình có nhu cầu cần giải tỏa gấp, vì thế cậu ta giận dỗi, cắn răng nói: “Tôi không vào đâu, muốn đi quán bar buổi tối.”



“Vidar?” Phong Tiểu Tiểu không để ý, nghiêng đầu hỏi lại.



Soái ca Bắc Âu mới xuống taxi liền yên lặng gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.



Phong Tiểu Tiểu vừa lòng, quay lại cười tủm tỉm: “Vậy cậu Liên đi chơi đi, phiền cậu Liên chăm sóc Vidar nhé, anh ta tương đối ngây thơ.”



Có một chủ thần Bắc Âu mới cùng đi với mình thì cũng coi như khá ổn, trừ phi gặp phải Bàn Cổ tự mình xuất hiện, nếu không thì ít nhất đối phương cũng có thể đưa cậu Liên trở về.



Cậu Liên nổi giận đùng đùng, dẫn người đi ra ngoài điên cuồng mua vui. Phong Tiểu Tiểu kéo Khương Lễ xuống xe, vừa mới vừa lấy chìa khóa ra thì lại có một chiếc taxi chạy đến. Thiên thần sa ngã với đôi mắt trông mong từ trong xe chạy ra, vẻ mặt xấu hổ nhìn mấy người trước cửa nhà.



“... Muốn hỏi chuyện của Lucifer hả?” Phong Tiểu Tiểu hỏi.



Thiên thần sa ngã nắm nắm tóc, gượng cười: “Tôi nghe mấy vị ma tướng gần đây có nói, một trong mười hai chủ thần Olympus - Hera bị bắt bởi một vị ma thần không đầu, hình như là cùng một đám với tên điều khiển gió đã xuất hiện khi Lucifer điện hạ biến mất...”



“Là Hình Thiên, không phải ma thần không đầu.” Phong Tiểu Tiểu thở dài, mở cửa đỡ Khương Lễ đi vào: “Thật ra bây giờ Nữ Bạt cũng là người của đám kia, bây giờ chúng tôi cũng không biết Lucifer ở đâu, chỉ có thể xác định là bọn họ đang cố gắng làm thần ma hồng hoang sống lại để kết thành đồng bọn. Đồng thời, các thần hệ khác bên ngoài thần hệ phương Đông có khả năng cũng sẽ bị bắt đi, mặc dù cũng không biết bọn họ bắt những thần ma này đi để làm gì... Vào đi, chúng ta vào trong nói.”



Vừa rồi không tập trung lắm nên Phong Tiểu Tiểu không nhận ra bên cạnh có một bà bác hơi quen quen đang mang món kho qua, vội thấp giọng bảo thiên thần sa ngã vào nhà rồi nói.



Cái gọi là hơi quen, chính là mọi người sống trong cùng một khu nên thường xuyên chạm mặt nhau, biết một chút về thông tin gia đình đối phương, nhưng thực ra lại chẳng thân thiết gì...



“Tiểu Tiểu, gần đây định đổi nghề sang viết kịch bản hả?” Bà bác tươi cười chào hỏi: “Nghe ra rất có cảm giác đó, là đề tài thần thoại à?”



“Ha ha...”



Cười gượng hai tiếng rồi vội kéo thiên thần sa ngã vào cửa, sau khi đóng cửa lại Phong Tiểu Tiểu còn nhạy bén nghe được bà bác bên ngoài nhỏ giọng than thở: “Lại là một người đàn ông mới. Chậc! Lớp trẻ bây giờ…”



“...” Tương lai cô còn chút thanh danh trong sạch nào nữa đây?



Một trong những tên tội đồ hủy hoại sự trong sạch của cô còn đang lo âu mà đi lại trước mặt: “Ma thần thời hồng hoang mà mọi người nói có lợi hại như người phụ nữ hôm nay đụng độ phải không? Lucifer đại nhân có gặp phải nguy hiểm gì hay không?”



“Nữ Bạt hôm nay còn chưa phải người lợi hại nhất. Hình Thiên bắt Hera đi kia coi như cũng khá nổi tiếng, hoàng đế trước kia... A, ngay cả người đầu tiên đứng đầu thiên đình phương Đông cũng từng suýt bị anh ta xử lý.” Phong Tiểu Tiểu để Dương Nghiên giúp mình đưa Khương Lễ vào nhà. Vừa rồi chỉ một đoạn đường ngắn như vậy mà cậu ta đã ngủ rồi, còn cô thì vỗ tay tiếp tục giới thiệu với thiên thần sa ngã: “Mà kẻ đứng đầu những thần ma hồng hoang đó, chúng tôi nghi ngờ có thể là Bàn Cổ. Có lẽ anh không nghe nói về Bàn Cổ nhiều lắm, nhưng người này xem như là BOSS đứng đầu trong hệ thống thần thoại của chúng tôi, không phân cao thấp với Phục Hy.”



So sánh với tổ thần Phục Hy mạnh như vậy, thiên thần sa ngã liền hiểu ra địa vị của Bàn Cổ.



“Vậy… vậy Lucifer đại nhân?” Thiên thần sa ngã sợ tới mức nói lắp.



Phong Tiểu Tiểu trầm mặc nửa phút, sau đó trầm trọng vỗ vỗ bả vai thiên thần: “Chúng ta cùng cầu nguyện đi!”



Thiên thần nọ bị dọa đến mức sắp khóc tới nơi rồi.



Tung tích của Lucifer đúng là vấn đề khó xử, từ góc độ nào đó mà nói thì Phong Tiểu Tiểu cũng phải chịu trách nhiệm nhất định. Trước hết không nói tới chuyện đối phương xảy ra chuyện trên lãnh thổ phương Đông mà chỉ truy cứu đến thân phận người bắt cóc thì đó cũng là trách nhiệm do thể chế quản lý của thần đình phương Đông không nghiêm.



Nhưng thần hệ khác đâu thèm để ý tới việc Bàn Cổ và Phục Hy đứng đối lập với nhau? Bọn họ chỉ biết nhóm người này đều từ phương Đông mà ra thôi...



Sau khi về tiệm gốm sắp xếp cho Khương Lễ xong, rốt cuộc Phong Tiểu Tiểu cũng có thời gian ứng phó với thiên thần sa ngã. Cô dẫn người đi vào phòng khách, rót chén nước rồi ngồi xuống ghế sô-pha xong mới nói: “Anh cũng ngồi đi... Chuyện của anh Lu, quả thật chúng tôi cũng rất sốt ruột, nhưng hiện tại không có chút manh mối gì nên căn bản chúng tôi không tìm được người.”



Thiên thần sa ngã suy nghĩ rồi nói: “Ma tướng đại nhân cũng có nói, trong địa ngục của mọi người có một con chó lớn rất thần kỳ, nó biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên đời này.”



“Có chuyện này sao?” Đầu óc Phong Tiểu Tiểu vẫn còn đang nghĩ về chuyện hôm nay Nữ Bạt xuất hiện nên nhất thời không nhớ nổi cái gì, vì thế quay qua hỏi Dương Nghiên cũng đang ngồi xuống: “Địa phủ của chúng ta nuôi chó từ lúc nào vậy?”



“Chắc là nói đến Đế Thính chăng?” Dương Nghiên suy nghĩ một lát mới nói: “Đế Thính vốn là thú cưỡi của Địa Tạng Bồ Tát, nguyên hình là một con chó lớn màu trắng, có thể nghe được tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất. Nếu ý anh ta là chỉ con chó kia thì có lẽ thật sự có thể tra ra chút manh mối.”



Thiên thần sa ngã phấn chấn mà nắm tay, “yeah” một cái, vội vàng hỏi: “Vậy thì nhóm thần minh phương Đông, hiện tại các vị có thể giúp chúng tôi tìm Lucifer đại nhân về không?”



Có manh mối thì đương nhiên không thành vấn đề, hơn nữa đây là chuyện hai bên cùng có lợi.



Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng liên hệ với quỷ vương Tiết để mở quỷ môn. Quỷ vương Tiết tỏ vẻ lúc này còn quá sớm, mở cửa ra thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến cân bằng âm dương, tốt nhất là chờ đến đêm khuya.



Nếu đã quyết định thời gian, như vậy trong lúc chờ đợi cần chuẩn bị danh sách thành viên tiểu đội thám hiểm phó bản địa phủ trước đã. Tuy liếc qua, bề ngoài thì hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng ai biết được đến lúc đó liệu có biến gì hay không... Dù sao thì trên ti vi cũng có đầy ra còn gì, khi đám người nhân vật chính tìm kiếm được manh mối gì quan trọng về thế lực tà ác thì các loại thiên tai nhân họa đều sẽ nhảy ra, cản trở chính nghĩa.



“Không cần nhiều người đâu. Anh Nhị, theo tôi đi một chuyến... Ừm, tốt nhất là Vidar cũng đi cùng, đại khái thì anh ta cũng khá hứng thú với manh mối của Hình Thiên.” Nghĩ đến đây, Phong Tiểu Tiểu dứt khoái gọi điện cho Vidar.



Di động vừa kết nối, Phong Tiểu Tiểu còn chưa kịp mở miệng thì một chuỗi tiết tấu nhạc rock điên cuồng oanh tạc dội vào trong ống nghe truyền qua đây.



Phong Tiểu Tiểu theo phản xạ, đưa điện thoại ra xa, nhíu mày đau đớn. Đôi khi, thính lực quá tốt cũng không phải chuyện gì hay: “Vidar?” Âm thanh phát ra đã hoàn toàn là tiếng hét.



Vidar đứng ở trung tâm quán bar, cách ba bước là cậu Liên, xung quanh là đám người cuồng hoan điên cuồng lắc lư vặn vẹo. Trai đẹp Bắc Âu với ngũ quan gó cạnh và dáng người cao lớn cũng thu hút kha khá sự chú ý, nhưng vẻ mặt anh ta không có một chút biểu cảm nào, có vẻ không hợp với cái sân khấu này, quả thực giống như một khoảng âm u yên tĩnh, lắng đọng lại giữa đủ loại sắc màu rực rỡ: “... Là tôi.”



Tiếng thét chói tai và âm hưởng hòa trộn khiến Phong Tiểu Tiểu sắp phát điên, không khỏi kêu lên: “Ra chỗ khác nói chuyện đi, tôi có việc tìm anh!”



Thuận tay đẩy ra một cô em sắp tiến vào khoảng cách an toàn của cậu Liên, Vidar chống lại ánh mắt thù hận của cậu ta, mặt vô cảm, bình tĩnh cự tuyệt: “Không được, cô bảo tôi đi theo anh ta mà.” Cho nên anh ta không thể cách cậu ấm con quan này quá xa, hơn nữa còn nhất định phải cam đoan bên người đối phương không có người xa lạ nào tiếp cận.



Đây là tự ngược đúng không hả trời, Phong Tiểu Tiểu khó tin hỏi: “Hiện tại cậu Liên thật sự đang ở quán bar sao?”



“Phải.”



“... Cho nên có nghĩa là anh ta đang tán gái, mà anh thì cứ như vậy, thờ ơ nhìn anh ta tán gái?”



“... Phải.”



Thật ra khi nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ đầu bên kia, Phong Tiểu Tiểu đã đoán ra tình hình đại khái rồi. Lá gan cậu Liên này đúng là lớn, trong lúc tự nhận biết được rằng an toàn tính mạng mình đang bị uy hiếp, thế mà còn dám đi tới chỗ hỗn tạp như vậy để chơi bời.



Nhưng chắc điều này cũng vì tác dụng của Vong Ưu Tán. Tuy đối phương không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm xúc vẫn sẽ vì bị ảnh hưởng nhất định mà sinh ra thay đổi. Dù sao Vong Ưu Tán cũng không phải thuốc gây ảo giác, chỉ đơn thuần là thuốc khiến người ta quên đi, tương đương với lấy đi một phần trí nhớ mà anh ta không nên biết đến. Có vài người, sau khi xóa bỏ ký ức thì sẽ phát hiện ra một vài điểm không thích hợp, nhưng có vài người lại giống như cậu Liên, hoàn toàn không thèm nghĩ nữa.



Trầm mặc nửa phút, Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: “Vậy có thể đưa cậu Liên đi tìm chỗ yên tĩnh không? Chỗ tôi thật sự có chuyện.”



Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia truyền đến tiếng mắng tức giận, tiếng đánh, tiếng giằng co giãy giụa...



“...”



Yên lặng đợi một lúc, giọng nói bình thản của Vidar lần nữa truyền ra từ ống nghe: “Nói.”



“... Anh làm gì cậu Liên rồi?”



“Dẫn cậu ta theo.” Vidar bình tĩnh nói: “Trong nhà vệ sinh.”



Khó trách vừa rồi náo nhiệt như vậy. Nhưng trước mắt không quan tâm được nhiều thế, Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng lên tiếng: “Buổi tối chúng tôi muốn đi tìm Đế Thính hỏi về tung tích của Lucifer. Con chó kia có thể nghe được tất cả mọi chuyện trong trời đất, không chừng cũng có thể biết Hình Thiên chém đứt búa của anh đang ở chỗ nào!”



“... Tôi cũng đi!”



Giọng Vidar như nhấn mạnh hơn vài phần, xem ra vẫn khá để ý đến chuyện búa của mình từng bị Hình Thiên chém đứt.



Phong Tiểu Tiểu thở phào, anh ta phản ứng lại thì dễ làm rồi, chỉ sợ anh ta không có hứng thôi: “Tôi biết, cho nên mới gọi điện thoại cho anh... Anh để cậu Liên tự ra ngoài chơi một lát trước đi, dù sao chúng ta nói chuyện cũng không tiện để anh ta nghe thấy.”



Lúc này Vidar không có ý kiến gì, sảng khoái thả cậu Liên ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom