• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-434

Chương 437: Trước hôn lễ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72627.png

Xem ảnh 2
72627_2.png
Trẻ con nói chuyện không biết kiêng dè, mà lời trẻ con cũng không nên tin hết.



Năng lực lý giải và biểu đạt của trẻ con có đôi lúc khá là lộn xộn, biên độ nhảy của tư duy cũng rất lớn, hoàn toàn không giống tần số với loài người trên Trái đất.



Vậy nên, trước sự căng thẳng đến nín thở của Phong Tiểu Tiểu, anh Vũ chỉ lãnh đạm “Ờ” một tiếng, thuận miệng trêu chọc cô nhóc như thể không coi đó là chuyện gì lạ: “Vậy lát nữa nhớ đưa chị gái Tiên Ốc nhà em đăng ký hộ khẩu nhé, không là anh sẽ phải bắt chị ấy đi đó.”



“...” Cái kiểu đối thoại hung bạo như vậy căn bản không thể nào xuất hiện trong kịch bản một người bình thường trêu đùa một đứa nhỏ đâu...



Nhưng Thải Thư thì lại cực kỳ nghiêm túc đồng ý: “Thải Thải biết rồi ạ!” Giọng điệu nghiêm túc hệt như cô bé chính là chủ gia đình vậy.



Tiếng anh Vũ và cô bé cuối cùng cũng biến mất. Hai người ai đi tuần tra tiếp tục đi tuần tra, ai đi du xuân thì tiếp tục đi du xuân.



Phong Tiểu Tiểu ôm ngực thở phào một hơi thật dài, cảm thấy sáng sớm hôm nay đúng là vô cùng kích thích...



Bỏ lại Điền Tố mở cửa trông tiệm, Phong Tiểu Tiểu vẫn kéo Y Y chuẩn bị đi công tác như kế hoạch ban đầu.



Bị Tinh Vệ xốc lên bay thẳng lên trời, Phong Tiểu Tiểu hoa mắt chóng mặt một hồi. Đến khi thế giới trước mặt rõ ràng trở lại thì cô đã ở trên không trung với độ cao cả chục nghìn mét rồi, đã thế lại còn rất chòng chành...



“Ê! Vào tầng bình lưu đi nàng! Tầng đối lưu căng quá, em không thấy hôm nay chị mặc váy à?!” Phong Tiểu Tiểu vừa mở miệng liền hớp phải một ngụm gió lạnh.



Vị trí tầng mây này quả thực dã man. Nếu không phải nhờ thể chất đặc thù thì đừng nói là giữ vững cơ thể, dự là đến cả thở thôi cũng khó khăn.



Hiện tại Y Y cũng đã trải qua rèn luyện, cô bé bình tĩnh trả lời một cách đầy kinh nghiệm: “Ở tầng bình lưu không chừng còn có thể gặp cả máy bay đó. Trước đây em từng đụng phải một lần.”



“... Em không bị cơ quan nghiên cứu thí nghiệm nào chú ý hở?!” Phong Tiểu Tiểu cạn lời.



“Đừng đùa.” Tiếng Y Y truyền tới từ trên đỉnh đầu không giấu nổi sự đắc ý, “Tốc độ này của em mà bị phát hiện được mới lạ ấy. Bay từ trong nước đến New York cần hơn mười tiếng đồng hồ, lần trước em đưa Long Vương qua đó chỉ mất có mười phút thôi... Đến rồi, chuẩn bị hạ cánh!”



Mới nói vài câu là đã đến rồi?!



Cũng đúng, chỉ cách nhau có một thành phố, chuyện này đối với Tinh Vệ mà nói thì phỏng chừng chỉ một bước là xong.



Ở vùng thôn quê, cái khác thì không nhiều lắm, chứ núi thì lại không thiếu. Y Y tìm một nơi vắng vẻ hạ xuống, Phong Tiểu Tiểu không vội xuống dưới tìm người ngay mà đen mặt chỉnh lại quần áo bị thổi lung tung trước, sau đó ngồi xổm xuống lấy nắm bùn làm cái lược chải lại đầu tóc. Y Y thì chẳng có chuyện gì, biến thân trở lại xong trông y như chỉ vừa tản bộ vài bước trước cửa, từ đầu đến chân chẳng lộn xộn một chút nào.



Cuối cùng cũng chỉnh lý xong hình tượng, hai người cô gái cùng nhau xuống núi. Vừa bước tới đường thì gặp một chiếc máy cày đi qua. Miệng Phong Tiểu Tiểu lúc nào ngọt nhất là lúc nói chuyện với người ngoài, thoắt cái cô đã làm quen được với ông cụ lái máy cày. Sau đó cô kéo Y Y cùng lên xe, đến thôn tự nhiên mình cần tìm mà chẳng mất chút sức nào.



Gọi là thôn tự nhiên thì đều là những thôn xóm dân cư còn khá lạc hậu, còn những nơi đầy biệt thự nhỏ được sửa chữa lại mà mọi người thấy trên truyền hình thường là thôn hành chính.



Nhiều thôn tự nhiên do một thôn hành chính nào đó quản lý, thông thường thì nhìn vào mức độ kinh tế là sẽ biết ngay. Thôn tự nhiên đều dựa vào hệ sinh thái nguyên bản. Thôn mà Phong Tiểu Tiểu tìm đến lúc này đúng là điển hình của dạng ấy.



Bà cụ nhà Hình Thiên là một quả phụ. Một người phụ nữ khổ cực nuôi đứa con thân thể vạm vỡ hay nói cách khác là ăn rất nhiều này, nghĩ cũng biết là khó nhọc ra sao rồi.



Chẳng nói đâu khác, riêng nhìn thân hình hiện tại của Hình Thiên thôi, Phong Tiểu Tiểu đã hoàn toàn hiểu được tại sao căn nhà trước mặt này lại tả tơi đến vậy.



“Các cháu là bạn Tiểu Tung nhà bác à?” Bà cụ đang tắm nắng ngoài cửa tiện thể cho gà ăn, vừa “cục ta cục tác” vừa tranh thủ nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu, “Bác không quen sống ở nội thành. Sống ở trong thôn rất tốt. Bây giờ Tiểu Tung ra ngoài làm việc, ngày tháng ở nhà cũng dễ sống hơn nhiều rồi. Nghe nói nó mới theo ông chủ lớn nào đó... Cháu gái, các cháu quen Tiểu Tung thế nào vậy?”



“Bọn cháu... Chủ yếu là vì ông chủ mà cậu ấy đang đi theo ấy có hợp tác với bọn cháu.” Phong Tiểu Tiểu cố gắng uyển chuyển dùng ngôn ngữ bình thường bao bọc lấy sự thực không bình thường kia, “Bây giờ con trai bác còn ở bên ngoài, anh ấy gây ra chút chuyện nhỏ, nên cần bác ra mặt hỗ trợ giải quyết một xíu ạ...”



“Ừ.” Nghe thấy con trai mình gây ra chuyện, bà lão vẫn điềm tĩnh như trước, sau đó thuận miệng hỏi tiếp như thể nói chuyện sinh hoạt thường ngày vậy: “Gây chết người rồi à?”



“... Cái đó thì không ạ.” Thực ra là có, nhưng những thần ma quỷ quái không nằm trong hồ sơ của phàm giới ấy có lẽ cũng không tính ha, tránh làm bà cụ sợ.



“Vậy thì không sao.” Bà lão nói một câu mà doạ ngược lại Phong Tiểu Tiểu luôn, “Không chết người thì kệ nó tự chịu khổ đi.”



“...” Đây là mẹ ruột thật ư?!



Còn chưa nói được mấy câu, đã có dân làng chạy đến nhà tìm bà đi khám bệnh. Lúc này Phong Tiểu Tiểu mới biết, người mẹ già dưới quê này của Hình Thiên còn là thầy lang có tiếng trong vùng. Mấy thôn gần đây, nhà ai có người đau ốm sốt cảm đều đến thẳng nhà tìm bà, quả thực họ tin tưởng bà còn hơn cả bác sĩ chính quy trong bệnh viện.



“Bác ơi, bọn cháu đi cùng bác nhé.” Phong Tiểu Tiểu còn muốn tiếp tục thuyết phục, vô cùng chủ động quyết định bám càng.



Bà cụ cũng không ý kiến gì, thích theo thì theo, dù gì con đường này cũng chẳng phải của nhà bà.



Đến nhà người thôn dân kia, bà cụ bắt đầu bắt mạch khám bệnh. Phong Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ của bà, cô cảm thấy hình như cũng có chút bản lĩnh thật.



Y Y bị dân làng dùng ánh mắt tò mò soi mói đến không thoải mái, đứng cứng ngắc một lúc. Cuối cùng cô bé không nhịn được nữa bèn kéo Phong Tiểu Tiểu ra ngoài cửa: “Chị Phong, coi bộ bà cụ không muốn chúng ta đi cùng rồi.”



“Vậy thì bám thôi.” Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu không bận tâm lắm, “Dù gì việc chủ yếu của chúng ta cũng là đi tìm Hình Thiên, cũng đâu phải đưa bà cụ về hiếu kính thật... Nếu như người bên anh Vũ nhanh nhẹn thì chiều nay có lẽ sẽ đến rồi, chậm nhất cũng không muộn hơn ngày mai, chúng ta cứ ở tại đây chờ tư liệu trực tiếp luôn.”



Nhân tiện đến lúc cần thì giúp đỡ lấp liếm một chút, dù sao thân thủ của Hình Thiên tốt cũng là nhờ thiên hồn thức tỉnh, chứ không phải là vì xuất thân từ võ lâm thế gia gì cả. Sau này lỡ như người ta nói một hai câu đã để bị lộ, mình còn dễ nói chứ bên cô em họ Tang kia muốn động tay động chân gì thì cũng rắc rối hơn nhiều.



“Còn phải đợi đến tận ngày mai ngày mốt ư?!” Mặt Y Y trắng bệch, “Ý chị không phải là chúng ta ở lại trong cái thôn này chứ?”



“Ở lại thì có sao?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu, “Chị nhớ em cũng xuất thân từ nông thôn mà? Không đến mức ở không quen chứ.”



“... Vấn đề là người ta vì cái gì mà chịu cho chúng ta ở lại trong nhà chứ?” Y Y bỏ qua vấn đề râu ria, trực tiến nhấn mạnh vào trọng điểm, “Chỉ dựa vào chúng ta nói bừa là quen biết con trai người ta sao?! Là thật hay là giả còn chưa biết, mấu chốt là con trai người ta cũng không có về cùng chúng ta.”



Vấn đề này quả thực là hơi bị chua chát.



Phong Tiểu Tiểu đang sầu não thì lại có một chàng trai nhanh chân chạy từ đầu thôn về, còn chưa vào cửa đã oang oang: “Bác Lưu ơi! Tiểu Tung nhà bác về rồi...”



Hình Thiên!



Hai mắt Phong Tiểu Tiểu sáng lên, quả thực không thể kinh ngạc và vui vẻ hơn nữa.



Đúng là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom