• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-435

Chương 438: Hôn lễ (1)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72628.png

Xem ảnh 2
72628_2.png
Ngay khi con quỷ đầu tiên trong đoàn quân ma quỷ rơi xuống, con mắt Thông Thiên đã mở ra ngay giữa trán Dương Nghiên. Anh rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao từ không khí ra. Hiện tại Dương Nghiên quả thực đang tức đến nghiến răng nghiến lợi.



Mất mặt là một phần, lý do còn lại chỉ dùng đầu gối nghĩ cũng biết, anh chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm vì sự cố này.



Mặc dù không có ai bảo Dương Nghiên phải bày binh bố trận, bảo vệ phạm vi thần vực nhà mình... Chủ yếu do có bày cái gì cũng chỉ phí công, đến những vị trí chủ chốt bọn họ còn phải để thần nước ngoài tạm thời đảm nhiệm, lấy đâu ra lắm thiên binh thiên tướng thế?... Nhưng ai bảo Dương Nghiên còn có danh nghĩa Thiên thần Tư pháp cơ?



Tuy rằng bình thường, công việc của Thiên thần Tư pháp là tuần tra thần đình, thực ra cũng giống như đội bảo vệ trật tự trị an thành phố với tổ dân phố thôi, nhưng chỉ cần một ngày anh còn đảm nhiệm chức vị này mà trong phạm vi Trung Quốc xảy ra chuyện gì thì người chịu trách nhiệm sẽ luôn là anh.



Thế nên còn có cái gì để mà nói nữa? Mặc dù hiện tại anh không thể dẫn theo mười vạn thiên binh thiên tướng cho kẻ địch một đòn nhớ đời, nhưng ít nhất cũng phải có chút biểu hiện, chứng minh mình đã cố gắng chữa cháy chớ.



Dương Nghiên tiện tay kéo Ganymedes còn chưa kịp chạy xa lại, đưa tờ giấy nhắn cho cậu tiện thể dặn cậu chuyển nó lại cho Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy. Sau đó anh vô cùng bi phẫn thả con ngựa chiến buộc trước xa giá ra, cưỡi lên nó, anh dũng hào hùng lao lên không trung.



Giữa hội trường hỗn loạn, lúc có người đưa giấy cho Phong Tiểu Tiểu, cô còn đang mờ mịt ngơ ngác, đợi đến khi đọc xong nội dung trên giấy mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Khí áp trên người Phục Hy đã thấp tới mức kỷ lục trước từng có. Đừng nói đến Ganymedes tới đưa giấy mà sợ tới mức suýt làm rớt cả rượu trong Bảo Bình ra ngoài, ngay cả Phong Tiểu Tiểu cũng có chút e sợ khi nói chuyện với anh vào lúc này.



Trong thời điểm này mà nhảy ra tìm cảm giác tồn tại trước mặt anh thì chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.



Phong Tiểu Tiểu sờ cằm, tiện tay kín đáo nhét tờ giấy vào tay Phục Hy, sau đó cô xách váy định đi xuống khỏi bục sân khấu.



“Em định đi đâu?” Một tay Phục Hy cầm lấy tờ giấy nhắn, một tay kéo cô lại, vẻ mặt âm trầm hỏi.



“Em thấy chuyện này không đơn giản... Mà cho dù chỉ là sự cố ngoài ý muốn thì chúng ta cũng nên đi hỏi thăm vài câu.” Phong Tiểu Tiểu thở dài nói, “Vừa khéo trong tay em đang có khế ước với Seraph, em đi gọi anh ta tới hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì.”



Khóe miệng Phục Hy nhếch lên: “Em triệu hoán ở ngay đây cũng được, không cần phải đi đâu cả.” Anh cũng đang muốn biết có chuyện gì xảy ra.



Phục Hy nói xong thì xoay người ngồi xuống, cũng không có thêm động tác nào nữa. Từ mặt đất, một đoạn dây mây ngoan ngoãn ló ra, tự quấn thành một chiếc dù bằng, tạm coi như là một chiếc ghế.



“Nhưng roi vẫn còn trong túi, em chưa lấy ra.” Phong Tiểu Tiểu buồn bực, quần áo hôm nay cô mặc thực sự quá đặc biệt, cho dù quấn roi vào chỗ nào cũng không thích hợp. Vì vậy cô chỉ đành tháo nó ra để vào trong túi, nhờ người khác đặt ở trên xe.



Mà hiện tại chỗ bọn họ đứng còn cách một khoảng mới đến nơi chiếc xe đậu, không có roi thì cô triệu hồi cái *beep* gì.



Phục Hy liếc mắt nhìn sang. Chỉ trong một giây, Ganymedes đã hiểu ý ngay. Cậu ta chạy qua chiến trường đầy mưa bom bão đạn để lấy túi đến...



Thực ra bảo đội quân ma quỷ có quy mô lớn không sai, chúng tấn công đột ngột cũng không sai, nhưng chúng chọn thời điểm này để tấn công quả thực không có gì để khen ngợi cho cam.



Không nói đến gần như tất cả chủ thần của các hệ đều tập trung ở đây, cho dù chỉ có một mình Phục Hy đi nữa, nếu thật để anh phải xù lông lên, anh sẽ dứt khoát đảo ngược pháp tắc, thế thì có bao nhiêu ma quỷ đến cũng chỉ làm vật tế mà thôi.



Đương nhiên, xét đến tính ổn định của không gian, xác suất Phục Hy phải ra tay không cao. Mà nếu không sử dụng pháp tắc, muốn một người đường đường là Tổ thần phải xắn tay áo tự mình đi đánh lộn với người ta, cảnh tượng này quá vỡ mộng rồi... Vậy nên dù sao ở đây cũng có nhiều người, mọi người cùng nhau gánh vác đi thôi.



Phục Hy tập trung chờ vợ tra án, rảnh rỗi quan sát các vị thần đang tự giác đàn áp lũ ma quỷ địa ngục kia. Chỉ chốc lát sau, Ganymedes mang túi xách của Phong Tiểu Tiểu đến, còn tiện thể xách theo nhân viên phụ trách sắp xếp hôn lễ.



“Chuyện gì xảy ra thế này?” Phong Tiểu Tiểu vừa đưa tay ra nhận túi vừa kinh ngạc nhìn nhân viên phụ trách.



Nhân viên phụ trách rơi lệ đầy mặt, ánh mắt nhìn thẳng về một hướng nhưng không biết phải diễn đạt thế nào mới đúng. Chỉ có Ganymedes ngoan ngoãn trả lời: “Tôi thấy người đánh xe của ngài Hades triệu hồi oan hồn từ địa ngục lên bị đám oan hồn quấn lấy, có khả năng sức khỏe trong tương lai sẽ bị ảnh hưởng nên cứu anh ta về đây.”



Xét thấy đôi vợ chồng Hades và Hera đều là Chúa tể địa ngục, gần đây địa ngục Hy Lạp lại thường xuất hiện một vài vấn đề tranh cãi nho nhỏ về mặt quản lý. Nếu như một bên yếu thế hơn thì đương nhiên sẽ chẳng tồn tại mâu thuẫn nào cả, nhưng ai bảo Hera cũng là một nữ vương không hề thua kém chồng mình... Thế nên trước khi kết hôn, hai vị Chúa tể đã ký hiệp nghị, trong hai người ai sẽ nắm quyền chủ yếu được quyết định dựa vào công trạng của mỗi người. Ví dụ như ai dẫn độ sắp xếp cho nhiều quỷ hồn đầu thai hơn, ai có sức ảnh hưởng lớn hơn trong các nghi lễ quan trọng...



Người đánh xe với cương vị là thành viên trung thành trong đảng ủng hộ Hades, hắn vừa quay đầu đã thấy các linh hồn chết chóc tay sai của Hera đang cày công trạng trên chiến trường. Vậy nên hắn đương nhiên sẽ không do dự, lập tức gọi quân nhà mình đến ủng hộ đại ca.



Chỉ thương cho nhân viên phụ trách tự dưng lại gặp vận rủi liên quan đến tính mạng. Đời này anh ta đã sống từng đó năm, nhưng cộng tất cả những kích thích phải chịu trong suốt mấy chục năm sống đến bây giờ cũng không bằng một ngày hôm nay.



Phong Tiểu Tiểu biết vậy thì không quan tâm nữa. Dù sao chư thần còn ở đây, không ai dám để ma quỷ đến gần bục sân khấu này. Cô cực kỳ bình tĩnh lấy chiếc roi nhỏ trong túi ra, vung lên ba cái, quất xuống mặt đất một cách thành thạo... Seraph xuất hiên trên bục với đôi cánh xốc xếch.



“Đại nhân?” Seraph kinh ngạc nhìn xung quanh đột nhiên biến thành cảnh tượng khác, trong tay anh ta vẫn còn cầm một thanh kiếm ánh sáng. Ngay khi tầm mắt quét qua đàn ma quỷ trên bầu trời, anh ta đã hiểu ra ngay tình hình hiện tại: “Lãnh thổ thần vực phương Đông cũng bị ma quỷ làm ô uế sao?”



Nhân viên phụ trách co giật hai cái, cuối cùng ánh mắt của anh ta cũng lấy lại được tiêu cự sau khi Seraph xuất hiện. Sau đó, anh chàng dùng vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn đối phương và cô dâu nói chuyện với nhau.



“Ý của anh là...” Phong Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ một lát, “Chẳng lẽ bây giờ thiên đường cũng đang trong trạng thái báo động?”



Cô vốn còn tưởng đây là trò do lão Jehovah gây ra, nhưng hiện tại xem tình hình này, có vẻ đối phương cũng là người bị hại giống bọn họ. Nếu không thì khó mà giải thích được tại sao Seraph lại có bộ dạng như hiện tại, có thể dễ dàng thấy được anh ta cũng đang đánh nhau với ai đó.



Seraph vô thức mở miệng muốn nói gì đó nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy toàn thân lạnh toát. Anh nhìn về phía bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, lập tức cảm thấy không chỉ thân thể lạnh lẽo, ngay cả lòng anh cũng lạnh.



Là Phục Hy, Phục Hy đó! Bây giờ các hệ thần trên khắp thế giới làm gì còn ai không biết đến vị thần này?



Đến lúc này Seraph mới muộn màng chú ý tới bộ váy cưới Phong Tiểu Tiểu đang mặc, lại chú ý đến chiến trường mặc dù bây giờ đã đổ nghiêng đổ ngả nhưng vẫn có thể thấy được cách trang trí, anh còn nhìn thấy các vị thần dù đang đánh nhau nhưng lại mặc lễ phục trang trọng... Shit!!!



Mọi chuyện sẽ không giống như mình nghĩ chứ?



Phong Tiểu Tiểu nào biết giờ phút này mà Seraph vẫn còn tinh thần để mất tập trung. Cô thấy đối phương mở miệng nhưng lại không nói câu nào, lập tức không nhịn được cất cao giọng hỏi lại: “Ma quỷ chém giết tới tận thiên đường rồi hả?”



Seraph hoảng đến mức chân mềm nhũn, anh ta quỳ một chân xuống ngay tại chỗ, sau đó biểu cảm như sắp chết đến nơi, nửa ngày sau mới hoàn hồn: “Đúng vậy, đúng vậy! Từ sau khi Lucifer... ngài Lucifer rời khỏi địa ngục, tình hình nơi đó liền bắt đầu trở nên hỗn loạn. Các ma quỷ chỉ tuân theo bản năng nguyên tội, không chịu sự kiểm soát của thiên sứ. Chúng tập trung hết tinh thần vào việc cướp bóc và thỏa mãn dục vọng, thậm chí còn muốn mở rộng phạm vi tàn sát, vậy nên...”



“Tôi không muốn nghe những lý do này.” Phong Tiểu Tiểu phất tay, “Anh bảo ma quỷ do không có Lucifer quản lý nên ngày càng càn quấy, chuyện này tôi tin. Sau đó tham vọng của chúng lớn hơn, bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ tàn sát ở địa ngục nữa, chuyện này thì tôi cũng tin anh... Tôi chỉ thắc mắc tại sao ma quỷ phương Tây lại có thể đột nhiên phá vỡ không gian, mở ra con đường đi tới phương Đông? Nếu như các anh không có câu trả lời hợp lý, chỉ sợ sau này chúng ta không có cách nào tiếp tục chung sống hòa thuận nữa đâu.”



Chuyện phần tử bạo lực vũ trang dưới sự thống trị của thiên đường lại dám đến phá hoại đám cưới của Phục Hy giờ vẫn đang quay mòng mòng quanh đầu Seraph. Hiện tại ngoại trừ chuyện thiên đường bị tấn công thì chuyện này chính là chuyện quan trọng nhất rồi.



Vì vậy khi Phong Tiểu Tiểu hỏi, đầu Seraph vẫn đang mơ hồ. Thậm chí anh ta còn không kịp suy xét đến chuyện che giấu uyển chuyển hơn, chỉ mở miệng đáp theo bản năng: “Ma quỷ tấn công lên thiên đường, tình hình rất khẩn cấp, rất nhiều thiên sứ của chúng tôi đã hy sinh. Nhận thấy tình hình không ổn, tứ kỵ sĩ Khải Huyền đã chủ động ra tay, mở con đường xuyên không gian bảo rằng sẽ đưa bọn chúng tới nơi trừng phạt giúp chúng tôi... Chúa đã đồng ý, thế là khoảng một phần ba ma quỷ bị bốn vị kỵ sĩ lưu đày khỏi thiên đường... Nhưng trước khi đến đây, chúng tôi thực sự không biết nơi để trừng phạt lại là nơi này!”



Ngay khi nói xong câu cuối cùng, may mà Seraph còn biết kêu oan theo bản năng. Nếu không, bọn họ chạy thế nào cũng không thoát được cái tội danh phá hoại đám cưới.



Tứ kỵ sĩ Khải Huyền?



Phong Tiểu Tiểu đã từng nghe tới danh từ này. Ngoài Phục Hy ra, trong mỗi hệ thần đều có lời lưu truyền về ngày tận thế. Mà những người được gọi là tứ kỵ sĩ Khải Huyền chính là điềm báo rằng ngày tận thế sắp đến theo lời tiên đoán của hệ thiên đường.



Lúc trước, khi các kỵ sĩ này mới xuất hiện, mọi người còn căng thẳng suốt một thời gian. Nhưng sau này càng lúc càng có nhiều rắc rối xuất hiện, còn có cả Bàn Cổ nhảy ra chứng minh sự tồn tại, vậy nên gần như mọi người đều quên mất bọn họ.



Dù sao khi đó, mọi người đều tập trung suy nghĩ theo hướng tìm ra đầu sỏ gây ra ngày tận thế, vì vậy tất nhiên sẽ không ai để mắt đến “điềm báo” đã từng khiến mọi người căng thẳng nữa.



Sau khi mọi người hiểu ra thì trời đất lại biến đổi... Thiên Đạo bị kéo ra, chư thần vốn đã có đủ thứ khác để quan tâm, tất nhiên chẳng có ai chú ý tới tứ kỵ sĩ Khải Huyền nữa cả.



Phục Hy cũng biết chuyện tiên đoán, nhưng anh hơi bỡ ngỡ với danh từ tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Ganymedes biết một ít chuyện liên quan đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng giải thích cho anh. Vừa lúc Tổ thần cũng nghe được lời này của Seraph, anh nhíu chặt lông mày nói chen vào: “Ai cho bọn họ nắm giữ quyền giám sát và quản lý thay cho trời đất?”



Phong Tiểu Tiểu và Seraph cùng sửng sốt. Đúng vậy, ai ban quyền giám sát và quản lý cho bọn họ?



Ai nói cho tứ kỵ sĩ Khải Huyền biết bọn họ phải đến thiên đường trước khi tận thế phủ xuống? Ai ban cho bọn họ thân phận vượt lên trên các vị thần bình thường khác?



Rất hiển nhiên, đó không thể nào là Jehovah. Ông ta chắc chắn sẽ không tự bê đá đập chân mình như vậy.



Seraph cũng là một “cuốn sách” lịch sử sống lâu đời của thiên đường, nhưng bây giờ đột nhiên bị Phục Hy hỏi vậy, anh ta bắt đầu không dám khẳng định nhưng gì mình biết có chính xác hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom