Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-436
Chương 439: Hôn lễ (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi Hình Thiên còn chưa kịp đi tới trước mặt mọi người thì điện thoại của Phong Tiểu Tiểu đã reo lên.
Nghe thấy giai điệu đã từng quen thuộc nhưng gần đây lại có chút lạ lẫm, Phong Tiểu Tiểu đơ mất nửa phút sau đó mới nhớ ra bản thân còn đang cầm sản phẩm khoa học kỹ thuật cao cấp là chiếc điện thoại này.
Thực ra, trước khi tới hồ lửa Lưu Hoàng mọi người đều biết rằng nhiệt độ nơi đó quá cao có thể đốt cháy vạn vật, nên đương nhiên cô không thể mang theo bất kỳ thứ gì ngoại trừ quần áo, trong đó cũng bao gồm cả những mặt hàng đắt đỏ có giá không hề thấp như điện thoại.
Mà sau khi từ không gian hồ lửa Lưu Hoàng nhảy về cửa lớn thần đình, sau đó là chuyện tâm thần phân liệt của Xi Vưu - Khương Lễ, lễ tế tổ của hồ ly tinh… sau đó nữa thì cuối cùng đầu trọc mới đem hành lý của Phong Tiểu Tiểu ở biển Chết về, lúc này thời gian đã qua hơn một tuần.
Smartphone ngày nay càng ngày càng hao pin, nếu lúc trước thời gian chờ còn có thể kéo dài hai ba ngày thì bây giờ điện thoại khắp thành phố cho dù có sạc đầy pin mà có thể duy trì trong mười hai tiếng đã được coi như một món đồ hiếm rồi.
Vì vậy chiều ngày hôm đó đầu trọc đến nơi, điện thoại cầm về đã sớm hết pin mấy ngày rồi. Bởi vì ngay sau đó Dương Nghiên nhận được điện thoại mời của cậu Liên nên lực chú ý của Phong Tiểu Tiểu lập tức chuyển qua đó, không kịp phát hiện điều này, mãi hôm nay đi trên đường mới phát hiện ra cần phải sạc pin, nên sạc ở trong phòng, sau đó ăn xong cơm trưa, trước khi phải đi câu cá mới tiện tay mở nguồn điện thoại trong túi…
Phong Tiểu Tiểu thoát khỏi cuộc sống có điện thoại cũng gần nửa tháng liền có chút cảm thán, sụt sịt xong liền nhanh chóng móc điện thoại ra bật màn hình lên xem- Hửm?! Số điện thoại lạ?
“A lô?” Phong Tiểu Tiểu đi ra nghe điện thoại.
Cùng lúc đó Hình Thiên mới vừa đi tới trước mặt Dương Nghiên, giơ tay vẫn chưa kịp chào thì đối tượng bắt chuyện chủ yếu đã quay người bỏ đi: “Ớ?”
Xi Vưu không vui đi qua nói: “Có chuyện gì cần làm sao?”
Bàn tay to như quạt hương bồ của Hình Thiên vòng ra sau sờ sờ gáy, quay đầu nhìn qua: “Tôi vốn muốn tìm Nữ Oa…”
Quả nhiên không phải thứ gì hay ho!
Hai tay Xi Vưu ôm ngực, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, miệt thị nhìn đối phương: “Không rảnh!”
“…” Tình tiết không thân thiện này rốt cuộc là thế nào?
Hình Thiên cảm thấy hơi bị tổn thương, mặc dù hiện giờ lập trường của mọi người đối lập với nhau nhưng khi còn sống anh ta thực sự vẫn luôn coi Xi Vưu là đồng minh, đồng chí, dù gì năm tháng đó cũng không có mấy người dám đấu với Hoàng Đế. Không thấy đến Viêm Đế cũng phải suy sụp, bị Hoàng Đế đuổi khỏi ghế đứng đầu thiên đình mà còn không dám ho he một lời nào, sau đó bản thân lại ấm ức mở thêm một thiên đình ở phía nam hay sao…
Thả chó dữ ra đánh một cú HIT chí mạng lúc đầu là đủ rồi, sau đó đương nhiên vẫn tỏ vẻ chính sự quan trọng.
Dương Nghiên phủi phủi vụn bánh bí đỏ trên tay, nhàn hạ kéo cần câu, tiện tay lại móc thêm ít mồi câu vào đó, vung cần xuống sau đó phủi tay đứng lên: “A Vưu, phiền cậu trông giùm một chút.”
“Hả?” Ông đây đời trước, cộng thêm đời này, thêm hai đời nữa cũng chưa từng chơi cái kiểu phương thức săn mồi vớ vẩn như vậy.
Dương Nghiên lau tay: “Hình Thiên?” Không cần đối phương trả lời liền tiếp tục khẳng định nói: “Vì để không coi thường chỉ số IQ của mọi người, tôi giả dụ anh sẽ không nói cho tôi biết rằng anh tình cờ đi dạo đến vùng nông thôn này nhé? Là Nữ Bạt mật báo? Hay là chỉ thị của Bàn Cổ?”
Yến Khê quơ một vuốt, vớt con cá mà Xi Vưu vừa câu được lên, quay lưng với mặt hồ gặm vui vẻ, nghe vậy cười híp mắt ngẩng đầu chen vào một câu: “Có lẽ là cả hai chăng?”
Hình Thiên: “…” Anh ta thật sự không biết giữ bí mật gì sao? Sao đám người này biết được vậy?
Hình Thiên bên này bị Dương Nghiên và một con hồ ly tinh đánh từ hai phía nên dần dần lộ ra bí mật. Mà ở bên kia, Phong Tiểu Tiểu vừa nhận điện thoại bất ngờ cũng đang kinh ngạc vì người gọi và nội dung nói chuyện: “Anh Hy?”
“Ừ” Giọng nói trầm trầm của Phục Hy truyền tới qua sóng điện thoại: “Mấy ngày trước anh có liên lạc với em rồi nhưng sao em không nhận truyền tin của anh?”
“… Truyền tin nghĩa là sao?” Phong Tiểu Tiểu đang chấn động trong sự thật khốc liệt là Phục Hy cũng biết dùng điện thoại, nên nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là chuyện này.” Phục Hy khẽ thở dài. Khi thần đình mới dựng lên, thiên đạo muốn thừa cơ lặng lẽ để lại dấu ấn trên người Phong Tiểu Tiểu, lúc đó anh liền đi trước một bước. Vì vậy khi Phong Tiểu Tiểu vào trong hồ lửa Lưu Hoàng, mối liên hệ liền nói với anh về chuyện cô gái của mình đi vào chỗ nguy hiểm.
“Mấy ngày trước, hình như em rơi vào chỗ nguy hiểm đúng không? Nhưng cũng may, không có gì nguy hiểm tới tính mạng.” Phục Hy như giải thích vài câu sau đó mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh cũng không tiện liên lạc, vừa tìm được tung tích của em thì bọn em đã trở về. Nếu hôm nay xong việc rồi thì sẽ không hỏi em nhiều nữa… Tiểu Oa, hôm nay anh đã nắm được rất nhiều tung tích của Bàn Cổ, anh ta và cơ thể mới dung hòa không hợp, mỗi ngày thần trí chỉ tỉnh táo một canh giờ, thời gian còn lại cũng không khác gì người thường. Em nhất định phải cẩn thận hơn, hình như chuyển thế của Bàn Cổ kiếp này ở ngay gần chỗ em.”
“Thật sao?” Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên, len lén nhìn đám người đang nói chuyện náo nhiệt đằng sau một cái rồi đi xa thêm một đoạn cẩn thận hạ thấp giọng: “Vậy khi nào anh Hy quay lại?”
Nếu đã tìm thấy chủ mưu rồi, vậy thì người này chắc cũng nên quay lại rồi chứ?
“Nơi này vẫn còn chuyện chưa xong…” Phục Hy trầm mặc một lúc: “Lý Trường và tà thần nước ngoài tìm bộ tộc người lùn đòi lại Tức Nhưỡng… em còn nhớ không?!”
“Ừm…” Chuyện này chắc chắn nhớ, hai người đi công tác ít nhất cũng phải nửa tháng rồi nhỉ.
“Tại nơi của man thần Odin, nền tảng của thần đình đó chính là cây Thế Giới, có suối nguồn Trí Tuệ có thể nhìn thấy tương lai đã bị ông ta chôn vùi đúng không?” Phục Hy trầm mặc hồi lâu, hình như là đang do dự, không biết có nên nói chuyện tiếp theo cho Phong Tiểu Tiểu biết hay không. Phong Tiểu Tiểu kiên nhẫn đợi nửa ngày, cuối cùng mới đợi được đối phương mở lời lần nữa: “… Sau đó Lý Trường và tà thần dắt tay nhau tới tộc người lùn tìm Tức Nhưỡng, ai ngờ nơi tụ tập mới của tộc người lùn đó lại ở ngay phía dưới cây Thế Giới… Khi anh đến thì bọn họ đã bị trói lại rồi. Cũng may đến giờ vẫn không có gì đáng lo ngại. Tộc người lùn đã bị chôn vùi cùng bộ rễ, hình như tin tức đã bị kết giới phong tỏa vì vậy thần hệ đó vẫn chưa biết đến. Anh thấy dưới suối nguồn Trí Tuệ có manh mối khác thường nên muốn điều tra rõ ràng rồi mới về.”
Phong Tiểu Tiểu cố gắng lý giải hết sự giải thích khó hiểu này, đầu load qua một lượt sau đó hỏi: “Vậy Lý Trường đâu?”
“Nơi này có vào không có ra, anh thì không sao, nhưng ông ấy và tà thân kia lại bị hạ cấm chế.” Giọng nói của Phục Hy ôn hòa mà trầm ổn khiến người ta vừa nghe liền thấy yên tâm, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền đến: “Đừng lo, anh đã làm phép để hai người đó ở trong cốc tu luyện, nếu lại có nguy hiểm, em chỉ cần yên tâm đợi anh về là được.”
Đợi anh về là được… đợi anh về…
Câu nói này hình như đã xóa sạch sự căng thẳng mấy ngày nay của cô, tâm tư của Phong Tiểu Tiểu trong chốc lát đã ổn định.
“… Vâng.”
Hình Thiên, Nữ Bạt, Phi Liêm, Bàn Cổ là cái thá gì chứ!
Anh Hy mới là đỉnh nhất!
***
Mặc dù trên người đám Hình Thiên không biết bị Bàn Cổ giở thủ đoạn gì nên mắt Thông Thiên của Dương Nghiên không thể dùng được, nhưng điều này cũng không sao, đôi lúc sự cách biệt về mặt IQ căn bản không thể nào bù đắp nổi.
Có một Nhị Lang Thần độc mồm độc miệng, lại cộng thêm một lão hồ ly tinh cũng độc mồm độc miệng. Thế hệ con ông cháu cha như Hình Thiên nếu so sánh với hai người kia thì căn bản chính là miếng bọt biển mặc người ta nhào nặn.
Mới nói vài câu, những gì Hình Thiên muốn nói, muốn hỏi đều chưa kịp hỏi mà ngược lại anh ta đã sắp bị đối phương moi hết gốc gác, thậm chí đến bản thân trước khi thức tỉnh từng xách vữa ở công trường nào, bị đốc công ăn chặn bao nhiêu lương không trả cũng trả lời rõ mồn một.
Trong sự đau khổ, cuối cùng anh ta cũng chờ được Phong Tiểu Tiểu nghe điện thoại xong quay lại. Hình Thiên suýt khóc lóc chạy như điên qua ôm đùi - Nữ Oa nương nương! Mau tới quản đám người xấu xa nhà cô đi oa oa oa oa…
Tâm tình Phong Tiểu Tiểu đang thoải mái, thấy Hình Thiên vừa nhìn thấy cô đã mở to mắt, liền cười híp mắt đi tới thân thiết vỗ vai: “Đến tìm A Vưu ôn chuyện hả?”
“Không phải, tôi…”
“Đúng rồi, Bàn Cổ bảo anh chuyển lời gì cho tôi?” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục cười híp mắt hỏi: “Gần đây mỗi ngày anh ta vẫn chỉ tỉnh táo được hai tiếng sao? Thật vất vả, trong lúc thời gian cấp bách mà còn nhanh chóng tìm thần ma thượng cổ để đánh thức, tiện thể hủy diệt thế giới, hành trình mỗi ngày chắc chắn đều rất vội vã!”
“Khụ khụ khụ!” Hình Thiên suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà ho chết, vội vàng đỡ cái đầu vì ho kịch liệt mà sắp nổ tung trên cổ, mở to mắt kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Sao cô biết ngài Bàn Cổ… Éc, ông đây còn chưa nói gì nhé!”
Dương Nghiên nhíu mắt thắc mắc nhìn Phong Tiểu Tiểu. Phong Tiểu Tiểu cười giơ điện thoại lên, Dương Nghiên lập tức hiểu ra đây chắc chắn là tin vừa có người báo về. Còn ai có bản lĩnh có thể tra ra dấu vết để lại của Bàn Cổ… không cần hỏi, ngoài Phục Hy ra thì còn có thể là ai.
Làm khẩu hình miệng không lên tiếng với Yến Khê đang vừa ăn cá vừa tò mò, con hồ ly tinh này lập tức cũng hiểu, cười với Dương Nghiên sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cá.
Trong khi hai người nháy mắt với nhau, Phong Tiểu Tiểu đã sớm quay đầu tiếp tục đùa giỡn Hình Thiên: “Thực sự không bảo anh chuyển lời? Vậy tóm lại không phải là Nữ Bạt cố ý gọi điện thoại bảo anh đến lập thành đội hay sao?”
Là do thấy mình bên này có quá nhiều người ư? Kêu gọi đồng đội là có ý gì? Thêm can đảm hay muốn tìm cơ hội làm đám bên mình buồn bực?
Trong nháy mắt, lập trường của chủ khách thay đổi, Hình Thiên hết sức buồn bực. Rõ ràng anh ta vốn cảm thấy bản thân chiếm ưu thế, bởi dù gì cũng là địch sáng ta tối. Nhưng không ngờ bây giờ đối phương mới tùy tiện nói vài câu mà lời trong lời ngoài hình như ngược lại đã biết đến từng chi tiết bên đội mình vậy…
Cái cảm giác bị người khác tóm được hết dấu vết lại không rõ tình hình thật khiến người ta không thoải mái. Hình Thiên bĩu môi, không nói gì nữa. Anh ta cũng biết thủ đoạn của mình không đủ, ngộ nhỡ thực sự bị moi ra tin tức quan trọng gì thì trở về đừng nói là Bàn Cổ, chính Nữ Bạt cũng sẽ bóp chết anh ta: “Bỏ đi… vốn dĩ ông đây muốn đến hỏi xem cô có thể giúp ông đây ghép đầu hay không.”
Hậm hực buông ra một câu liền muốn rời đi, vừa quay người thì Phong Tiểu Tiểu ở phía sau đã sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nghe thấy giai điệu đã từng quen thuộc nhưng gần đây lại có chút lạ lẫm, Phong Tiểu Tiểu đơ mất nửa phút sau đó mới nhớ ra bản thân còn đang cầm sản phẩm khoa học kỹ thuật cao cấp là chiếc điện thoại này.
Thực ra, trước khi tới hồ lửa Lưu Hoàng mọi người đều biết rằng nhiệt độ nơi đó quá cao có thể đốt cháy vạn vật, nên đương nhiên cô không thể mang theo bất kỳ thứ gì ngoại trừ quần áo, trong đó cũng bao gồm cả những mặt hàng đắt đỏ có giá không hề thấp như điện thoại.
Mà sau khi từ không gian hồ lửa Lưu Hoàng nhảy về cửa lớn thần đình, sau đó là chuyện tâm thần phân liệt của Xi Vưu - Khương Lễ, lễ tế tổ của hồ ly tinh… sau đó nữa thì cuối cùng đầu trọc mới đem hành lý của Phong Tiểu Tiểu ở biển Chết về, lúc này thời gian đã qua hơn một tuần.
Smartphone ngày nay càng ngày càng hao pin, nếu lúc trước thời gian chờ còn có thể kéo dài hai ba ngày thì bây giờ điện thoại khắp thành phố cho dù có sạc đầy pin mà có thể duy trì trong mười hai tiếng đã được coi như một món đồ hiếm rồi.
Vì vậy chiều ngày hôm đó đầu trọc đến nơi, điện thoại cầm về đã sớm hết pin mấy ngày rồi. Bởi vì ngay sau đó Dương Nghiên nhận được điện thoại mời của cậu Liên nên lực chú ý của Phong Tiểu Tiểu lập tức chuyển qua đó, không kịp phát hiện điều này, mãi hôm nay đi trên đường mới phát hiện ra cần phải sạc pin, nên sạc ở trong phòng, sau đó ăn xong cơm trưa, trước khi phải đi câu cá mới tiện tay mở nguồn điện thoại trong túi…
Phong Tiểu Tiểu thoát khỏi cuộc sống có điện thoại cũng gần nửa tháng liền có chút cảm thán, sụt sịt xong liền nhanh chóng móc điện thoại ra bật màn hình lên xem- Hửm?! Số điện thoại lạ?
“A lô?” Phong Tiểu Tiểu đi ra nghe điện thoại.
Cùng lúc đó Hình Thiên mới vừa đi tới trước mặt Dương Nghiên, giơ tay vẫn chưa kịp chào thì đối tượng bắt chuyện chủ yếu đã quay người bỏ đi: “Ớ?”
Xi Vưu không vui đi qua nói: “Có chuyện gì cần làm sao?”
Bàn tay to như quạt hương bồ của Hình Thiên vòng ra sau sờ sờ gáy, quay đầu nhìn qua: “Tôi vốn muốn tìm Nữ Oa…”
Quả nhiên không phải thứ gì hay ho!
Hai tay Xi Vưu ôm ngực, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, miệt thị nhìn đối phương: “Không rảnh!”
“…” Tình tiết không thân thiện này rốt cuộc là thế nào?
Hình Thiên cảm thấy hơi bị tổn thương, mặc dù hiện giờ lập trường của mọi người đối lập với nhau nhưng khi còn sống anh ta thực sự vẫn luôn coi Xi Vưu là đồng minh, đồng chí, dù gì năm tháng đó cũng không có mấy người dám đấu với Hoàng Đế. Không thấy đến Viêm Đế cũng phải suy sụp, bị Hoàng Đế đuổi khỏi ghế đứng đầu thiên đình mà còn không dám ho he một lời nào, sau đó bản thân lại ấm ức mở thêm một thiên đình ở phía nam hay sao…
Thả chó dữ ra đánh một cú HIT chí mạng lúc đầu là đủ rồi, sau đó đương nhiên vẫn tỏ vẻ chính sự quan trọng.
Dương Nghiên phủi phủi vụn bánh bí đỏ trên tay, nhàn hạ kéo cần câu, tiện tay lại móc thêm ít mồi câu vào đó, vung cần xuống sau đó phủi tay đứng lên: “A Vưu, phiền cậu trông giùm một chút.”
“Hả?” Ông đây đời trước, cộng thêm đời này, thêm hai đời nữa cũng chưa từng chơi cái kiểu phương thức săn mồi vớ vẩn như vậy.
Dương Nghiên lau tay: “Hình Thiên?” Không cần đối phương trả lời liền tiếp tục khẳng định nói: “Vì để không coi thường chỉ số IQ của mọi người, tôi giả dụ anh sẽ không nói cho tôi biết rằng anh tình cờ đi dạo đến vùng nông thôn này nhé? Là Nữ Bạt mật báo? Hay là chỉ thị của Bàn Cổ?”
Yến Khê quơ một vuốt, vớt con cá mà Xi Vưu vừa câu được lên, quay lưng với mặt hồ gặm vui vẻ, nghe vậy cười híp mắt ngẩng đầu chen vào một câu: “Có lẽ là cả hai chăng?”
Hình Thiên: “…” Anh ta thật sự không biết giữ bí mật gì sao? Sao đám người này biết được vậy?
Hình Thiên bên này bị Dương Nghiên và một con hồ ly tinh đánh từ hai phía nên dần dần lộ ra bí mật. Mà ở bên kia, Phong Tiểu Tiểu vừa nhận điện thoại bất ngờ cũng đang kinh ngạc vì người gọi và nội dung nói chuyện: “Anh Hy?”
“Ừ” Giọng nói trầm trầm của Phục Hy truyền tới qua sóng điện thoại: “Mấy ngày trước anh có liên lạc với em rồi nhưng sao em không nhận truyền tin của anh?”
“… Truyền tin nghĩa là sao?” Phong Tiểu Tiểu đang chấn động trong sự thật khốc liệt là Phục Hy cũng biết dùng điện thoại, nên nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là chuyện này.” Phục Hy khẽ thở dài. Khi thần đình mới dựng lên, thiên đạo muốn thừa cơ lặng lẽ để lại dấu ấn trên người Phong Tiểu Tiểu, lúc đó anh liền đi trước một bước. Vì vậy khi Phong Tiểu Tiểu vào trong hồ lửa Lưu Hoàng, mối liên hệ liền nói với anh về chuyện cô gái của mình đi vào chỗ nguy hiểm.
“Mấy ngày trước, hình như em rơi vào chỗ nguy hiểm đúng không? Nhưng cũng may, không có gì nguy hiểm tới tính mạng.” Phục Hy như giải thích vài câu sau đó mới tiếp tục nói: “Lúc đó anh cũng không tiện liên lạc, vừa tìm được tung tích của em thì bọn em đã trở về. Nếu hôm nay xong việc rồi thì sẽ không hỏi em nhiều nữa… Tiểu Oa, hôm nay anh đã nắm được rất nhiều tung tích của Bàn Cổ, anh ta và cơ thể mới dung hòa không hợp, mỗi ngày thần trí chỉ tỉnh táo một canh giờ, thời gian còn lại cũng không khác gì người thường. Em nhất định phải cẩn thận hơn, hình như chuyển thế của Bàn Cổ kiếp này ở ngay gần chỗ em.”
“Thật sao?” Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên, len lén nhìn đám người đang nói chuyện náo nhiệt đằng sau một cái rồi đi xa thêm một đoạn cẩn thận hạ thấp giọng: “Vậy khi nào anh Hy quay lại?”
Nếu đã tìm thấy chủ mưu rồi, vậy thì người này chắc cũng nên quay lại rồi chứ?
“Nơi này vẫn còn chuyện chưa xong…” Phục Hy trầm mặc một lúc: “Lý Trường và tà thần nước ngoài tìm bộ tộc người lùn đòi lại Tức Nhưỡng… em còn nhớ không?!”
“Ừm…” Chuyện này chắc chắn nhớ, hai người đi công tác ít nhất cũng phải nửa tháng rồi nhỉ.
“Tại nơi của man thần Odin, nền tảng của thần đình đó chính là cây Thế Giới, có suối nguồn Trí Tuệ có thể nhìn thấy tương lai đã bị ông ta chôn vùi đúng không?” Phục Hy trầm mặc hồi lâu, hình như là đang do dự, không biết có nên nói chuyện tiếp theo cho Phong Tiểu Tiểu biết hay không. Phong Tiểu Tiểu kiên nhẫn đợi nửa ngày, cuối cùng mới đợi được đối phương mở lời lần nữa: “… Sau đó Lý Trường và tà thần dắt tay nhau tới tộc người lùn tìm Tức Nhưỡng, ai ngờ nơi tụ tập mới của tộc người lùn đó lại ở ngay phía dưới cây Thế Giới… Khi anh đến thì bọn họ đã bị trói lại rồi. Cũng may đến giờ vẫn không có gì đáng lo ngại. Tộc người lùn đã bị chôn vùi cùng bộ rễ, hình như tin tức đã bị kết giới phong tỏa vì vậy thần hệ đó vẫn chưa biết đến. Anh thấy dưới suối nguồn Trí Tuệ có manh mối khác thường nên muốn điều tra rõ ràng rồi mới về.”
Phong Tiểu Tiểu cố gắng lý giải hết sự giải thích khó hiểu này, đầu load qua một lượt sau đó hỏi: “Vậy Lý Trường đâu?”
“Nơi này có vào không có ra, anh thì không sao, nhưng ông ấy và tà thân kia lại bị hạ cấm chế.” Giọng nói của Phục Hy ôn hòa mà trầm ổn khiến người ta vừa nghe liền thấy yên tâm, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền đến: “Đừng lo, anh đã làm phép để hai người đó ở trong cốc tu luyện, nếu lại có nguy hiểm, em chỉ cần yên tâm đợi anh về là được.”
Đợi anh về là được… đợi anh về…
Câu nói này hình như đã xóa sạch sự căng thẳng mấy ngày nay của cô, tâm tư của Phong Tiểu Tiểu trong chốc lát đã ổn định.
“… Vâng.”
Hình Thiên, Nữ Bạt, Phi Liêm, Bàn Cổ là cái thá gì chứ!
Anh Hy mới là đỉnh nhất!
***
Mặc dù trên người đám Hình Thiên không biết bị Bàn Cổ giở thủ đoạn gì nên mắt Thông Thiên của Dương Nghiên không thể dùng được, nhưng điều này cũng không sao, đôi lúc sự cách biệt về mặt IQ căn bản không thể nào bù đắp nổi.
Có một Nhị Lang Thần độc mồm độc miệng, lại cộng thêm một lão hồ ly tinh cũng độc mồm độc miệng. Thế hệ con ông cháu cha như Hình Thiên nếu so sánh với hai người kia thì căn bản chính là miếng bọt biển mặc người ta nhào nặn.
Mới nói vài câu, những gì Hình Thiên muốn nói, muốn hỏi đều chưa kịp hỏi mà ngược lại anh ta đã sắp bị đối phương moi hết gốc gác, thậm chí đến bản thân trước khi thức tỉnh từng xách vữa ở công trường nào, bị đốc công ăn chặn bao nhiêu lương không trả cũng trả lời rõ mồn một.
Trong sự đau khổ, cuối cùng anh ta cũng chờ được Phong Tiểu Tiểu nghe điện thoại xong quay lại. Hình Thiên suýt khóc lóc chạy như điên qua ôm đùi - Nữ Oa nương nương! Mau tới quản đám người xấu xa nhà cô đi oa oa oa oa…
Tâm tình Phong Tiểu Tiểu đang thoải mái, thấy Hình Thiên vừa nhìn thấy cô đã mở to mắt, liền cười híp mắt đi tới thân thiết vỗ vai: “Đến tìm A Vưu ôn chuyện hả?”
“Không phải, tôi…”
“Đúng rồi, Bàn Cổ bảo anh chuyển lời gì cho tôi?” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục cười híp mắt hỏi: “Gần đây mỗi ngày anh ta vẫn chỉ tỉnh táo được hai tiếng sao? Thật vất vả, trong lúc thời gian cấp bách mà còn nhanh chóng tìm thần ma thượng cổ để đánh thức, tiện thể hủy diệt thế giới, hành trình mỗi ngày chắc chắn đều rất vội vã!”
“Khụ khụ khụ!” Hình Thiên suýt chút nữa bị sặc nước bọt mà ho chết, vội vàng đỡ cái đầu vì ho kịch liệt mà sắp nổ tung trên cổ, mở to mắt kinh hãi nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Sao cô biết ngài Bàn Cổ… Éc, ông đây còn chưa nói gì nhé!”
Dương Nghiên nhíu mắt thắc mắc nhìn Phong Tiểu Tiểu. Phong Tiểu Tiểu cười giơ điện thoại lên, Dương Nghiên lập tức hiểu ra đây chắc chắn là tin vừa có người báo về. Còn ai có bản lĩnh có thể tra ra dấu vết để lại của Bàn Cổ… không cần hỏi, ngoài Phục Hy ra thì còn có thể là ai.
Làm khẩu hình miệng không lên tiếng với Yến Khê đang vừa ăn cá vừa tò mò, con hồ ly tinh này lập tức cũng hiểu, cười với Dương Nghiên sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cá.
Trong khi hai người nháy mắt với nhau, Phong Tiểu Tiểu đã sớm quay đầu tiếp tục đùa giỡn Hình Thiên: “Thực sự không bảo anh chuyển lời? Vậy tóm lại không phải là Nữ Bạt cố ý gọi điện thoại bảo anh đến lập thành đội hay sao?”
Là do thấy mình bên này có quá nhiều người ư? Kêu gọi đồng đội là có ý gì? Thêm can đảm hay muốn tìm cơ hội làm đám bên mình buồn bực?
Trong nháy mắt, lập trường của chủ khách thay đổi, Hình Thiên hết sức buồn bực. Rõ ràng anh ta vốn cảm thấy bản thân chiếm ưu thế, bởi dù gì cũng là địch sáng ta tối. Nhưng không ngờ bây giờ đối phương mới tùy tiện nói vài câu mà lời trong lời ngoài hình như ngược lại đã biết đến từng chi tiết bên đội mình vậy…
Cái cảm giác bị người khác tóm được hết dấu vết lại không rõ tình hình thật khiến người ta không thoải mái. Hình Thiên bĩu môi, không nói gì nữa. Anh ta cũng biết thủ đoạn của mình không đủ, ngộ nhỡ thực sự bị moi ra tin tức quan trọng gì thì trở về đừng nói là Bàn Cổ, chính Nữ Bạt cũng sẽ bóp chết anh ta: “Bỏ đi… vốn dĩ ông đây muốn đến hỏi xem cô có thể giúp ông đây ghép đầu hay không.”
Hậm hực buông ra một câu liền muốn rời đi, vừa quay người thì Phong Tiểu Tiểu ở phía sau đã sảng khoái đồng ý: “Được thôi.”
Bình luận facebook