Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-439
Chương 442: Chiến tranh thiên đường
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cánh cửa bước vào thế giới đã được mở ra, vì thế mà Xi Vưu bỗng hiểu ra những điều trước kia vẫn chưa hiểu được.
Cái gọi là đột nhiên thông não chính là như vậy.
Đời trước bại trong tay Hoàng Đế, thật ra Xi Vưu cũng không phục hồi lâu, bởi anh ta cảm thấy mình mạnh hơn... Sự thật cũng đúng là thế thật... nhưng dù mạnh thì kết quả cũng không phải thắng lợi. Xi Vưu đã từng nghĩ mãi không ra, cũng từng không cam tâm. Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì thật ra Hoàng Đế mới là người luôn tuân thủ quy tắc của người thường.
Cho dù là sức mạnh hay pháp luật ông ta tạo ra thì chúng đều ở trong phạm vi tiếp nhận của người thường, cho nên đương nhiên được bọn họ kính ngưỡng và chấp nhận.
Quả thật, cấp dưới của đối phương cũng có không ít kẻ mạnh, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bản thân Hoàng Đế. Bọn họ lợi dụng Hoàng Đế để đạt được nhiều tài nguyên và tín ngưỡng hơn, mà Hoàng Đế cũng lợi dụng bọn họ để đả kích những kỳ nhân dị sĩ khác.
Thậm chí sau khi thành công, ông ta còn tự tay xử lý Nữ Bạt... Từ góc độ người thường mà nói, một vị vua không nương tay với ngoại tộc như vậy mới chính là vị vua chân chính trong cảm nhận của bọn họ chăng?
Mà sở dĩ chút chấp niệm cuối cùng của Nữ Oa rời đi một cách không vướng bận gì, có lẽ là vì đã sớm nhìn thấu điểm ấy.
Hoàng Đế như vậy đã không còn là Phục Hy mà cô biết, thế giới như vậy cũng không đáng để cô tiếp tục ở lại nữa.
Xi Vưu ôm oán hận, không cam tâm bồi hồi ở giữa đất trời, muốn lấy lại tất cả những gì anh ta cho rằng thuộc về mình.
Nhưng “tất cả” những thứ đó vốn không thuộc về anh ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô cùng đau khổ, Xi Vưu không nhịn được mà cứ nghĩ đi nghĩ lại từng câu từng chữ Phong Tiểu Tiểu nói lúc ở trên xe, sau đó đột nhiên phát hiện, hình như đối phương có vẻ... đánh giá kiếp trước của anh ta cao hơn Hoàng Đế thì phải?
Tuy Nữ Oa vẫn thiên vị Nhân tộc như trước, trong lời nói còn hơi cười nhạo vì Xi Vưu lại chạy đến thế giới người thường mà tìm kiếm cảm giác tồn tại, nhưng nếu cẩn thận lý giải thì hình như đối phương cũng chỉ cười nhạo anh ta tự hạ mình đi vào giới người thường nên mới rơi vào kết cục khổ sở như vậy.
Với sức mạnh và thiên phú của anh ta, vốn nên đi tìm kiếm đại đạo để thành chính quả, tự dưng ăn no rửng mỡ đi so săn thú với so tranh bá thiên hạ trong giới người thường làm gì?
Năm đó Nữ Oa bỏ đi, mặc dù không hề lưu luyến gì, nhưng dựa theo nguyên nhân này thì chắc không phải vì thế giới đã không thể chứa nổi phong cách của cô ấy... Buồn cười là anh ta vẫn mãi không hiểu, bản thân không vội vã đuổi theo, lại còn trách người ta không chịu ở lại...
Xi Vưu vừa mừng thầm vừa vỗ đầu, bỗng nhiên có cảm giác mình quả thực không thể ngốc hơn.
Trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm mới hiểu ra được đạo lý đơn giản như vậy, không ngốc thì là gì?
Khi đổi góc độ khác để nhìn lại nhưng tâm tư rối rắm trước đó, tâm tình của Xi Vưu trở nên sáng sủa không ít, chấp niệm cũng tan đi bảy phần. Thế nên anh ta cũng không chống đối và khinh thường với huấn luyện của ông Khương nữa. Tuy anh ta còn chưa hiểu hoàn toàn lời Nữ Oa nói, nhưng ít ra có một điều không sai, anh ta nên hiểu rằng trong thế giới mình sắp sinh sống có rất nhiều quy tắc.
Xi Vưu có hành trình bận rộn, Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu cũng có chuyện khác phải lo.
Ví dụ như cuối cùng đầu trọc cũng mang theo tên ngốc từ biển Chết trở về.
“Sao đi lâu như vậy?” Phong Tiểu Tiểu đếm ngón tay tính giờ bay, thấy thế nào cũng không hiểu vì sao người nọ lại mất đến thời gian cả tuần như vậy.
“Tiện tay giải quyết một chút chuyện nhỏ ấy mà.” Đầu trọc nhe răng cười rất trong sáng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn tên ngốc gặm táo, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong: “Nếu Merrick thật sự có thể khôi phục, thì loại tổ chức ô hợp kia cũng không cần tồn tại nữa.”
Nghe ra có vẻ như ông ta dẫn người đi càn quét phó bản, Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Không để lại đường lui sao?” Lỡ như tên ngốc kia không khỏi được thì sao? Hoặc cho dù khỏi, chẳng lẽ về sau hai người nhất định phải đổi nghề?
Đầu trọc vừa nghe vậy thì lập tức sa sầm mặt, hừ một tiếng: “Lúc hoạt động ở nước ngoài bọn họ sẽ không cho phép tôi mang Merrick theo.”
Thân phận của đầu trọc trong tổ chức lính đánh thuê kia rất vi diệu. Đầu tiên, điều kiện phần cứng của bản thân anh ta cũng đủ cao, hoàn thành tương đối xuất sắc các loại nhiệm vụ, đây đương nhiên là một điều tốt để tiếp nhận vào tổ chức. Nhưng tiêu chuẩn trung bình của bản thân tổ chức lính đánh thuê lại không cao như vậy, vì thế liền xảy ra mâu thuẫn.
Đối phương mang tâm tình vừa yêu thích vừa đề phòng với đầu trọc, vừa không chịu buông tay thả nhân tài tốt như vậy đi nơi khác, vừa sợ mình không khống chế được đối phương... Ở loại thời điểm này, đương nhiên là muốn nắm chắc nhược điểm của đối phương, ví dụ như có thể dùng tên ngốc kia để kiềm chế đầu trọc.
Cho nên lúc này đầu trọc muốn mang tên ngốc ra ngoài ăn táo, đương nhiên sẽ bị đám người kia đề phòng và nghiêm khắc phản đối. Nói thật dễ nghe, cái gì mà dẫn theo thì sẽ liên lụy đến anh ta, nhưng có ai còn không biết ý đồ của bọn họ chứ. Hơn nữa, khi tổ chức lính đánh thuê muốn hỏi lý do đầu trọc nhất định phải dẫn tên ngốc rời đi, thì anh ta cũng không thể nói rõ là: “À, muốn đi tìm thiên thần sa ngã xin quả táo chữa bệnh cho cậu ta.”
Vì thường xuyên như vậy nên đám lính đánh thuê cảm thấy đầu trọc có điều giấu giiếm, từ đó lại càng thêm kiêng kỵ. Hơn nữa đầu trọc lại vô cùng bất mãn vì bị tổ chức ràng buộc giám sát, rốt cuộc mâu thuẫn bùng nổ, kết quả chính là mọi người PK với nhau, sau đó đầu trọc thắng...
Tên ngốc còn đang gặm táo “rôm rốp” bên cạnh, miệng đầy nước, quả thực không thể hạnh phúc hơn. Tác dụng của quả trí tuệ không phải một chốc một lát là có thể hiện ra, chắc phải cần hai giờ sau mới biết được anh ta có thể khôi phục chỉ số thông minh hay không.
Mà trước khi hiệu quả hiện ra, cậu Liên đã gọi điện tới trước.
Nhắc tới cậu Liên thì không thể không nhắc tới các loại hành vi lãng mạn để theo đuổi Nữ Bạt của đối phương gần đây.
Bởi vì Vong Ưu Tán, cho nên cậu Liên không nhớ tình cảnh chấn động khi lần đầu tiên gặp Nữ Bạt, vậy nên cậu ta cũng vô cùng khẳng định rằng vào lần thứ hai nhìn thấy Nữ Bạt, cái phản xạ đổ mồ hôi rồi tim đập nhanh, nao nao muốn lùi bước chính là do tình yêu.
Vì thế dưới sự kiên định này, cậu ta tặng hoa, mời người ta ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, qua vài tuần cố gắng, cộng thêm Nữ Bạt cố ý phóng túng, bàng quan xem trò cười nên gần đây thậm chí cậu Liên còn thông đồng được với mẹ vợ tương lai, cũng chính là bác gái họ Lữ.
Trước khi Phong Tiểu Tiểu trở về một ngày, cậu Liên đã mời mẹ con nhà người ta đi ngâm suối nước nóng, sau đó dưới lời đề nghị của Nữ Bạt, đoàn người lại đổi thành đi du lịch nông thôn.
Địa điểm du lịch tất nhiên không cần phải nói, chính là địa bàn của thần gió Phi Liêm... Dương Nghiên yên lặng nhìn toàn bộ quá trình đâm đầu tìm chết của cậu Liên, sau khi xác định địa điểm du lịch thì cũng ngăn cản mấy lần nhưng không có kết quả, ngoài việc phái Vidar đi theo bảo vệ ra, anh ta cũng không còn muốn dính dáng gì đến đứa nhỏ xui xẻo này nữa.
Mà lúc này, lý do đối phương gọi điện đến đây rất phức tạp, mà cũng rất đơn giản.
Lần trước, Dương Nghiên vô tình bước vào địa bàn của Phi Liêm sau đó an toàn đi ra, chưa nói đến các loại sóng ngầm mãnh liệt trong đó, điều bất ngờ nhất thu hoạch được chính là con gái của Phi Liêm lại nảy sinh tâm tư thiếu nữ với người lễ phép (có uy hiếp đến tính mạng, không thể không khách sáo), nhiệt tình (trên đường tiện thể chở cô ta một đoạn đường), đẹp trai (...), còn có thân phận cao quý (...), thanh niên chất lượng tốt như Dương Nghiên... Tâm tư gì? Đương nhiên tâm tư yêu đương!
Điều này cũng rất bình thường, con gái thời sinh viên luôn tràn ngập các loại ảo tưởng với tương lai, lại nói người ta cũng có điều kiện cơ bản để yêu đương, đột nhiên có cơ hội gặp được người tốt về mọi phương diện như vậy, không có suy nghĩ gì mới là lạ.
Huống chi lúc ấy Dương Nghiên cũng phải dựa vào cô ta để hòa hoãn nên mới không xảy ra xung đột với Phi Liêm. Tuy không phải anh ta sợ, nhưng vẫn rất cảm ơn sự xuất hiện của cô nàng này, giọng điệu thái độ cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn, dịu dàng đến nỗi đủ để thiếu nữ thích ảo tưởng sinh ra hiểu lầm nào đó không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đáng tiếc là, mầm yêu đương vừa mới nhú lên, đối tượng ảo tưởng đã biến mất, vì thế gần đây cô nàng bắt đầu buồn rầu.
Thấy con gái buồn rầu, Phi Liêm cũng buồn theo. Phi Liêm buồn, Nữ Bạt là đồng bọn đương nhiên cũng phải an ủi một phen, mà Nữ Bạt muốn an ủi thì đương nhiên cậu Liên liền trốn không thoát... Cậu ấm con quan kinh thành có nhiều kinh nghiệm, hỏi hai ba câu đã đào ra toàn bộ tâm tư của hai cha con nhà người ta, vì muốn biểu hiện trước mặt Nữ Bạt, đúng lúc cậu ta cũng có chút qua lại với Dương Nghiên, thế nên liền dứt khoát gọi điện đến.
***
Cúp điên thoại, sắc mặt Dương Nghiên thối đến mức như bị táo bón một tuần. Phong Tiểu Tiểu vừa nói chuyện xong với đầu trọc, quay lại thấy bộ dạng này của anh ta, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi cô cũng nghe được một chút qua loa điện thoại, hình như là muốn Dương Nghiên giúp mang chút đồ đến chỗ mà bây giờ cậu ta đang đi du lịch, tiện thể mời mọi người cùng nhau đến chơi hai ngày... Tuy hơi bất ngờ, nhưng yêu cầu này cũng thực hợp lý, vậy sao vẻ mặt Dương Nghiên lại như vậy?
Dương Nghiên buồn bực nhìn Phong Tiểu Tiểu, anh ta chưa kịp kể cho cô nàng này nghe về cuộc gặp tình cờ ở nông thôn với Phi Liêm, mà thật ra là cũng không muốn nói, vì lúc ấy cô đang ở biển Chết tìm hồ lửa Lưu Hoàng, hơn nữa lại kéo theo một loạt chuyện phiền phức, thế nên có nói chuyện này ra thì cô cũng không thể bay về hỗ trợ được, mà hơn nữa anh ta cũng không muốn được một cô gái che chở...
Về sau lại thấy cũng không cần thiết phải nói, bởi dù sao anh ta cũng không định bước chân đến nơi đó lần nào nữa. Trong thành phố có một đám thần ma quỷ quái thường trú đi làm ở thần đình, chẳng lẽ Phi Liêm còn tự đưa lên tận cửa tìm chết sao?
Bây giờ thì hay rồi, người ta không định làm gì mình, mà bên này anh ta lại bị một tên đồng đội ngu như heo bán đứng.
Ông già ở nhà cũng đã bị gọi điện thoại trước để báo tin, dù sao việc để một người có thân phận như cậu Liên ở nhà, ông già không thể nào không biết được. Sau mấy lần gặp mặt tiếp xúc, ông còn rất vui vẻ vì quen biết với nhà họ Liên ở thủ đô.
Lúc này cậu Liên chỉ nói là nhờ anh ta đưa đồ giúp, nhưng quỷ mới biết trong đó có bẫy gì hay không. Không đi cũng không được, thứ nhất là không thể giải thích với ông già, thứ hai cũng sợ Phi Liêm, Nữ Bạt có âm mưu gì đó, chờ không thấy anh ta thì sẽ dùng đứa nhỏ xui xẻo kia để khai đao...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cái gọi là đột nhiên thông não chính là như vậy.
Đời trước bại trong tay Hoàng Đế, thật ra Xi Vưu cũng không phục hồi lâu, bởi anh ta cảm thấy mình mạnh hơn... Sự thật cũng đúng là thế thật... nhưng dù mạnh thì kết quả cũng không phải thắng lợi. Xi Vưu đã từng nghĩ mãi không ra, cũng từng không cam tâm. Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại thì thật ra Hoàng Đế mới là người luôn tuân thủ quy tắc của người thường.
Cho dù là sức mạnh hay pháp luật ông ta tạo ra thì chúng đều ở trong phạm vi tiếp nhận của người thường, cho nên đương nhiên được bọn họ kính ngưỡng và chấp nhận.
Quả thật, cấp dưới của đối phương cũng có không ít kẻ mạnh, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng gì đến bản thân Hoàng Đế. Bọn họ lợi dụng Hoàng Đế để đạt được nhiều tài nguyên và tín ngưỡng hơn, mà Hoàng Đế cũng lợi dụng bọn họ để đả kích những kỳ nhân dị sĩ khác.
Thậm chí sau khi thành công, ông ta còn tự tay xử lý Nữ Bạt... Từ góc độ người thường mà nói, một vị vua không nương tay với ngoại tộc như vậy mới chính là vị vua chân chính trong cảm nhận của bọn họ chăng?
Mà sở dĩ chút chấp niệm cuối cùng của Nữ Oa rời đi một cách không vướng bận gì, có lẽ là vì đã sớm nhìn thấu điểm ấy.
Hoàng Đế như vậy đã không còn là Phục Hy mà cô biết, thế giới như vậy cũng không đáng để cô tiếp tục ở lại nữa.
Xi Vưu ôm oán hận, không cam tâm bồi hồi ở giữa đất trời, muốn lấy lại tất cả những gì anh ta cho rằng thuộc về mình.
Nhưng “tất cả” những thứ đó vốn không thuộc về anh ta.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân vô cùng đau khổ, Xi Vưu không nhịn được mà cứ nghĩ đi nghĩ lại từng câu từng chữ Phong Tiểu Tiểu nói lúc ở trên xe, sau đó đột nhiên phát hiện, hình như đối phương có vẻ... đánh giá kiếp trước của anh ta cao hơn Hoàng Đế thì phải?
Tuy Nữ Oa vẫn thiên vị Nhân tộc như trước, trong lời nói còn hơi cười nhạo vì Xi Vưu lại chạy đến thế giới người thường mà tìm kiếm cảm giác tồn tại, nhưng nếu cẩn thận lý giải thì hình như đối phương cũng chỉ cười nhạo anh ta tự hạ mình đi vào giới người thường nên mới rơi vào kết cục khổ sở như vậy.
Với sức mạnh và thiên phú của anh ta, vốn nên đi tìm kiếm đại đạo để thành chính quả, tự dưng ăn no rửng mỡ đi so săn thú với so tranh bá thiên hạ trong giới người thường làm gì?
Năm đó Nữ Oa bỏ đi, mặc dù không hề lưu luyến gì, nhưng dựa theo nguyên nhân này thì chắc không phải vì thế giới đã không thể chứa nổi phong cách của cô ấy... Buồn cười là anh ta vẫn mãi không hiểu, bản thân không vội vã đuổi theo, lại còn trách người ta không chịu ở lại...
Xi Vưu vừa mừng thầm vừa vỗ đầu, bỗng nhiên có cảm giác mình quả thực không thể ngốc hơn.
Trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm mới hiểu ra được đạo lý đơn giản như vậy, không ngốc thì là gì?
Khi đổi góc độ khác để nhìn lại nhưng tâm tư rối rắm trước đó, tâm tình của Xi Vưu trở nên sáng sủa không ít, chấp niệm cũng tan đi bảy phần. Thế nên anh ta cũng không chống đối và khinh thường với huấn luyện của ông Khương nữa. Tuy anh ta còn chưa hiểu hoàn toàn lời Nữ Oa nói, nhưng ít ra có một điều không sai, anh ta nên hiểu rằng trong thế giới mình sắp sinh sống có rất nhiều quy tắc.
Xi Vưu có hành trình bận rộn, Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu cũng có chuyện khác phải lo.
Ví dụ như cuối cùng đầu trọc cũng mang theo tên ngốc từ biển Chết trở về.
“Sao đi lâu như vậy?” Phong Tiểu Tiểu đếm ngón tay tính giờ bay, thấy thế nào cũng không hiểu vì sao người nọ lại mất đến thời gian cả tuần như vậy.
“Tiện tay giải quyết một chút chuyện nhỏ ấy mà.” Đầu trọc nhe răng cười rất trong sáng, vẻ mặt thỏa mãn nhìn tên ngốc gặm táo, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong: “Nếu Merrick thật sự có thể khôi phục, thì loại tổ chức ô hợp kia cũng không cần tồn tại nữa.”
Nghe ra có vẻ như ông ta dẫn người đi càn quét phó bản, Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc: “Không để lại đường lui sao?” Lỡ như tên ngốc kia không khỏi được thì sao? Hoặc cho dù khỏi, chẳng lẽ về sau hai người nhất định phải đổi nghề?
Đầu trọc vừa nghe vậy thì lập tức sa sầm mặt, hừ một tiếng: “Lúc hoạt động ở nước ngoài bọn họ sẽ không cho phép tôi mang Merrick theo.”
Thân phận của đầu trọc trong tổ chức lính đánh thuê kia rất vi diệu. Đầu tiên, điều kiện phần cứng của bản thân anh ta cũng đủ cao, hoàn thành tương đối xuất sắc các loại nhiệm vụ, đây đương nhiên là một điều tốt để tiếp nhận vào tổ chức. Nhưng tiêu chuẩn trung bình của bản thân tổ chức lính đánh thuê lại không cao như vậy, vì thế liền xảy ra mâu thuẫn.
Đối phương mang tâm tình vừa yêu thích vừa đề phòng với đầu trọc, vừa không chịu buông tay thả nhân tài tốt như vậy đi nơi khác, vừa sợ mình không khống chế được đối phương... Ở loại thời điểm này, đương nhiên là muốn nắm chắc nhược điểm của đối phương, ví dụ như có thể dùng tên ngốc kia để kiềm chế đầu trọc.
Cho nên lúc này đầu trọc muốn mang tên ngốc ra ngoài ăn táo, đương nhiên sẽ bị đám người kia đề phòng và nghiêm khắc phản đối. Nói thật dễ nghe, cái gì mà dẫn theo thì sẽ liên lụy đến anh ta, nhưng có ai còn không biết ý đồ của bọn họ chứ. Hơn nữa, khi tổ chức lính đánh thuê muốn hỏi lý do đầu trọc nhất định phải dẫn tên ngốc rời đi, thì anh ta cũng không thể nói rõ là: “À, muốn đi tìm thiên thần sa ngã xin quả táo chữa bệnh cho cậu ta.”
Vì thường xuyên như vậy nên đám lính đánh thuê cảm thấy đầu trọc có điều giấu giiếm, từ đó lại càng thêm kiêng kỵ. Hơn nữa đầu trọc lại vô cùng bất mãn vì bị tổ chức ràng buộc giám sát, rốt cuộc mâu thuẫn bùng nổ, kết quả chính là mọi người PK với nhau, sau đó đầu trọc thắng...
Tên ngốc còn đang gặm táo “rôm rốp” bên cạnh, miệng đầy nước, quả thực không thể hạnh phúc hơn. Tác dụng của quả trí tuệ không phải một chốc một lát là có thể hiện ra, chắc phải cần hai giờ sau mới biết được anh ta có thể khôi phục chỉ số thông minh hay không.
Mà trước khi hiệu quả hiện ra, cậu Liên đã gọi điện tới trước.
Nhắc tới cậu Liên thì không thể không nhắc tới các loại hành vi lãng mạn để theo đuổi Nữ Bạt của đối phương gần đây.
Bởi vì Vong Ưu Tán, cho nên cậu Liên không nhớ tình cảnh chấn động khi lần đầu tiên gặp Nữ Bạt, vậy nên cậu ta cũng vô cùng khẳng định rằng vào lần thứ hai nhìn thấy Nữ Bạt, cái phản xạ đổ mồ hôi rồi tim đập nhanh, nao nao muốn lùi bước chính là do tình yêu.
Vì thế dưới sự kiên định này, cậu ta tặng hoa, mời người ta ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, qua vài tuần cố gắng, cộng thêm Nữ Bạt cố ý phóng túng, bàng quan xem trò cười nên gần đây thậm chí cậu Liên còn thông đồng được với mẹ vợ tương lai, cũng chính là bác gái họ Lữ.
Trước khi Phong Tiểu Tiểu trở về một ngày, cậu Liên đã mời mẹ con nhà người ta đi ngâm suối nước nóng, sau đó dưới lời đề nghị của Nữ Bạt, đoàn người lại đổi thành đi du lịch nông thôn.
Địa điểm du lịch tất nhiên không cần phải nói, chính là địa bàn của thần gió Phi Liêm... Dương Nghiên yên lặng nhìn toàn bộ quá trình đâm đầu tìm chết của cậu Liên, sau khi xác định địa điểm du lịch thì cũng ngăn cản mấy lần nhưng không có kết quả, ngoài việc phái Vidar đi theo bảo vệ ra, anh ta cũng không còn muốn dính dáng gì đến đứa nhỏ xui xẻo này nữa.
Mà lúc này, lý do đối phương gọi điện đến đây rất phức tạp, mà cũng rất đơn giản.
Lần trước, Dương Nghiên vô tình bước vào địa bàn của Phi Liêm sau đó an toàn đi ra, chưa nói đến các loại sóng ngầm mãnh liệt trong đó, điều bất ngờ nhất thu hoạch được chính là con gái của Phi Liêm lại nảy sinh tâm tư thiếu nữ với người lễ phép (có uy hiếp đến tính mạng, không thể không khách sáo), nhiệt tình (trên đường tiện thể chở cô ta một đoạn đường), đẹp trai (...), còn có thân phận cao quý (...), thanh niên chất lượng tốt như Dương Nghiên... Tâm tư gì? Đương nhiên tâm tư yêu đương!
Điều này cũng rất bình thường, con gái thời sinh viên luôn tràn ngập các loại ảo tưởng với tương lai, lại nói người ta cũng có điều kiện cơ bản để yêu đương, đột nhiên có cơ hội gặp được người tốt về mọi phương diện như vậy, không có suy nghĩ gì mới là lạ.
Huống chi lúc ấy Dương Nghiên cũng phải dựa vào cô ta để hòa hoãn nên mới không xảy ra xung đột với Phi Liêm. Tuy không phải anh ta sợ, nhưng vẫn rất cảm ơn sự xuất hiện của cô nàng này, giọng điệu thái độ cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn, dịu dàng đến nỗi đủ để thiếu nữ thích ảo tưởng sinh ra hiểu lầm nào đó không ảnh hưởng đến toàn cục.
Đáng tiếc là, mầm yêu đương vừa mới nhú lên, đối tượng ảo tưởng đã biến mất, vì thế gần đây cô nàng bắt đầu buồn rầu.
Thấy con gái buồn rầu, Phi Liêm cũng buồn theo. Phi Liêm buồn, Nữ Bạt là đồng bọn đương nhiên cũng phải an ủi một phen, mà Nữ Bạt muốn an ủi thì đương nhiên cậu Liên liền trốn không thoát... Cậu ấm con quan kinh thành có nhiều kinh nghiệm, hỏi hai ba câu đã đào ra toàn bộ tâm tư của hai cha con nhà người ta, vì muốn biểu hiện trước mặt Nữ Bạt, đúng lúc cậu ta cũng có chút qua lại với Dương Nghiên, thế nên liền dứt khoát gọi điện đến.
***
Cúp điên thoại, sắc mặt Dương Nghiên thối đến mức như bị táo bón một tuần. Phong Tiểu Tiểu vừa nói chuyện xong với đầu trọc, quay lại thấy bộ dạng này của anh ta, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Vừa rồi cô cũng nghe được một chút qua loa điện thoại, hình như là muốn Dương Nghiên giúp mang chút đồ đến chỗ mà bây giờ cậu ta đang đi du lịch, tiện thể mời mọi người cùng nhau đến chơi hai ngày... Tuy hơi bất ngờ, nhưng yêu cầu này cũng thực hợp lý, vậy sao vẻ mặt Dương Nghiên lại như vậy?
Dương Nghiên buồn bực nhìn Phong Tiểu Tiểu, anh ta chưa kịp kể cho cô nàng này nghe về cuộc gặp tình cờ ở nông thôn với Phi Liêm, mà thật ra là cũng không muốn nói, vì lúc ấy cô đang ở biển Chết tìm hồ lửa Lưu Hoàng, hơn nữa lại kéo theo một loạt chuyện phiền phức, thế nên có nói chuyện này ra thì cô cũng không thể bay về hỗ trợ được, mà hơn nữa anh ta cũng không muốn được một cô gái che chở...
Về sau lại thấy cũng không cần thiết phải nói, bởi dù sao anh ta cũng không định bước chân đến nơi đó lần nào nữa. Trong thành phố có một đám thần ma quỷ quái thường trú đi làm ở thần đình, chẳng lẽ Phi Liêm còn tự đưa lên tận cửa tìm chết sao?
Bây giờ thì hay rồi, người ta không định làm gì mình, mà bên này anh ta lại bị một tên đồng đội ngu như heo bán đứng.
Ông già ở nhà cũng đã bị gọi điện thoại trước để báo tin, dù sao việc để một người có thân phận như cậu Liên ở nhà, ông già không thể nào không biết được. Sau mấy lần gặp mặt tiếp xúc, ông còn rất vui vẻ vì quen biết với nhà họ Liên ở thủ đô.
Lúc này cậu Liên chỉ nói là nhờ anh ta đưa đồ giúp, nhưng quỷ mới biết trong đó có bẫy gì hay không. Không đi cũng không được, thứ nhất là không thể giải thích với ông già, thứ hai cũng sợ Phi Liêm, Nữ Bạt có âm mưu gì đó, chờ không thấy anh ta thì sẽ dùng đứa nhỏ xui xẻo kia để khai đao...
Bình luận facebook