• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-437

Chương 440: Hôn lễ (3)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72630.png

Xem ảnh 2
72630_2.png
Quần chúng vây quanh hóng hớt còn nhiệt tình hơn cả bản thân ba người đang chuẩn bị đánh nhau.



Vừa ngửi thấy mùi thuốc súng lan tràn giữa ba người, người đi đường tò mò từ từ xúm lại, vừa chỉ trỏ về phía này vừa bàn tán.



“Sắp đánh nhau rồi!” Có người đã lấy điện thoại ra cầm sẵn trên tay chuẩn bị quay, về mà đăng lên mạng kiểu gì cũng thành tin hot.



Một người qua đường khác thì vội vàng phân tích thân phận ba người: “Đó không phải là anh công an mới đến khu chúng ta sao?! Còn có cả anh đẹp trai ở của hàng gốm nữa... Ý?! Người còn lại là ai?”



“Ai quan tâm anh ta là ai, có đánh nhau xem là được rồi.”



“Như vậy không hay lắm đâu. Hay là báo cảnh sát đi!”



Đám người đứng xung quanh bàn tán nhộn nhịp. Ba kẻ trong cuộc là Dương Nghiên và đối thủ đứng hạn hán lời mất một hồi. Không để lộ sự tồn tại của những thứ siêu thực trước mặt người bình thường đã thành quy củ bất thành văn của cả thần và ma. Thế nên trong tình cảnh hiện tại... cho dù bọn họ có đánh cũng đánh không tận hứng, mà kể cả đánh tận hứng thật thì vẫn còn có cảnh sát ở đây, đâu thể thực sự làm gì đối phương được.



Anh giai hip hop là người đầu tiên hết hứng. Anh ta mất hết tinh thần xách túi đồ lên, liếc mắt một cái, bĩu môi nói: “Hôm nay tao không có hứng, để lần sau đi.”



Dương Nghiên cũng không còn hứng thú, nhưng vì Trương Tam, anh không thể thả người đi như vậy được: “Từ từ đã!”



Nhưng sau khi hô lên, anh lại nghẹn lời, gọi lại xong rồi làm chi? Nếu chỉ đơn giản là lấy được tên tuổi địa chỉ gì đó thì hiển nhiên là vô dụng, có điều nếu cứ thế cho qua thì anh lại thấy tiếc.



Mà cũng chẳng cần anh xoắn xuýt thêm nữa, bởi vì anh Vũ đã quyết định thay hai người. Anh ta cười lạnh, vung sợi xích bay vụt ra ngoài: “Đều phải ở lại hết!”



Sợi xích bay ra nhanh như chớp giật.



Khi mọi người vẫn còn chưa nhìn thấy rõ hành động của anh Vũ, Dương Nghiên đã nhảy lộn mèo tránh khỏi quỹ đạo sợi xích phóng ra. Còn anh giai hip hop ở cuối càng dứt khoát hơn, không trốn không tránh, gã giơ một cây gậy ngắn không biết lấy từ đâu ra. “Choang” một tiếng, chặn sợi xích lại.



Anh Vũ nhanh chóng phản ứng lại, thu sợi dây xích về. Sợi xích bay qua tạo thành một đường vòng cung rồi trở về được anh ta đưa tay bắt lấy. Nắm tay của anh Vũ ấn vào chốt trên phần chóp, lưỡi dao liền bật ra. Tay còn lại của anh Vũ kéo lấy sợi xích, bày sẵn tư thế, nhếch miệng cười âm trầm: “Ồ, có bản lĩnh ghê ha, hai thằng rác rưởi?!”



Nếu như đã cùng là người giang hồ, vậy thì không cần giơ cao đánh khẽ gì cả.



Ba người thực hiện một loạt động tác nhanh đến mức gần như không nhìn kịp. Đám người xung quanh phải đợi đến khi anh Vũ nói ra câu thứ hai mới phục hồi tinh thần, ồ lên hưng phấn. Giữa tiếng thét chói tai và tiếng chụp ảnh còn có tiếng người nước ngoài xen lẫn: “Chinese Kungfu!!!”



Mọi người lần đầu nhìn thấy có người sử dụng võ thuật thật ở ngoài đời, hơn nữa còn không phải đánh đấm kiểu vật lộn, mà là loại skill đầy phong cách hoa lệ hoành tráng như trong phim võ thuật. Cả đám quần chúng hóng hớt đều phấn khích hẳn lên.



Anh giai hip hop thở dài, hai cánh tay giao nhau đặt ở hai đầu cây gậy ngắn, khẽ vặn một cái. Cây gậy kim loại lúc đầu chỉ dài bằng cánh tay giờ đã thành cây gậy dài hơn một mét.



Anh giai hip hop nâng gậy lên, thuận tay múa vài đường. Cây gậy dài trên đỉnh đầu gã xoay nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh. Chỉ cần nghe tiếng gió vun vút đã biết trọng lượng và tốc độ đều không tầm thường.



Giữa tiếng thét chói tai của đám người vây xem, anh giai hip hop vừa chơi đùa với cây gậy dài vừa nghiêng đầu nhìn Dương Nghiên, sau đó lại quay sang nhìn anh Vũ.



“Lão Tôn đây không có hứng thú chơi với mày!” Gã vừa dứt lời, cánh tay đột nhiên hạ xuống, mang theo tiếng “coong” nặng nề đánh vào không khí. Cổ tay gã gập lại, thu cây gậy dài vào bên hông, ánh mắt chuyển sang người Dương Nghiên: “Thằng hai nhà họ Dương, xem ra trận này chúng ta không đánh không được rồi.”



“...” Dương Nghiên im lặng mất một chốc: “Nhưng tao không mang vũ khí.” Chủ yếu là có nhưng không dám dùng trên đường. Thứ nhất là mình không thể giải thích được nó từ đâu ra, thứ hai là mức độ nguy hiểm và kỳ quái của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao và gậy không cùng nằm trên một trục hoành.



Anh giai hip hop sửng sốt, hiển nhiên là Nhị Lang Thần của trước đây không thể nào nói với gã như vậy được. Gã gãi gãi đầu suy nghĩ, có chút buồn bực: “Thôi vậy, ông đây không thích lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.” Gã miễn cưỡng nhìn sang anh Vũ: “Tao chấp cả mày và thằng ôn con này luôn.”



Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, mang theo lưỡi dao và sợi xích xông đến, thuận thế quăng dây xích trong tay ra. Sợi xích nhanh nhẹn như một tia chớp tàn nhẫn bổ về phía anh giai hip hop... Có thể thấy giá trị thù hận của anh giai hip hop lớn hơn so với Dương Nghiên nhiều.



Thẳng thắn mà nói tiếp thì, mặc dù anh giai hip hop là người chủ động đưa ra cái đề nghị đánh tập thể này, nhưng trên thực tế, anh ta vẫn là người được lợi.



Dưới con mắt Thông Thiên của Dương Nghiên, thân phận của người này thực ra đã không còn là bí mật gì nữa. Người có thể được coi là kẻ thù của anh, từ cổ chí kim chỉ có một người duy nhất, không phải Tôn Ngộ Không thì còn có thể là ai. Cũng chính bởi vì có mối quen biết sâu xa như vậy, anh mới có thể đoán ra thân phận của đối phương ngay từ cái nhìn đầu tiên.



Con khỉ này thì mọi người đều biết cả rồi. Từ kỹ năng cận chiến, vật lộn, thập bát ban võ nghệ(*) không gì nó không tỏ tường, cho dù một đấu một hay quần ẩu thì gã đều là bậc thầy. Năm đó, Tôn Ngộ Không đại náo thiên đình, mười vạn thiên binh thiên tướng cũng không làm gì nổi. Nếu không phải Nhị Lang Thần đích thân ra mặt ứng chiến, những kẻ khác có xông lên bao nhiêu thì cũng chỉ là diễn viên quần chúng. Nhưng kể cả là như vậy, đến cuối cùng, thiên đình cũng chỉ có thể giam cầm chứ không có cách nào tiêu diệt con khỉ này, cuối cùng đành phải nhờ Phật giới ở Tây phương ra tay.



(*) Thập bát ban võ nghệ: mười tám môn tập luyện quyền thuật và binh khí có những kỹ thuật khác nhau của võ Cổ truyền Trung Hoa.



Trong mắt gã, kẻ giang hồ như anh Vũ có mạnh thế mạnh nữa cũng chỉ tới vậy thôi. Chỉ là một cao thủ thuộc nhân giới, có khi còn chẳng bằng thiên binh thiên tướng.



Không cần nói đến chuyện tên đồng đội tạm thời hiện giờ hung tàn đến quái dị. Thế tấn công đúng là chủ yếu nhắm vào anh giai hip hop, nhưng trong quá trình nếu có cơ hội hoặc Dương Nghiên áp sát, có khi anh ta còn hùng hồn phi dao qua như đúng rồi.



Không có vũ khí giúp đỡ, sức mạnh thì chưa khôi phục về thời kỳ đỉnh cao, lại thêm một đồng đội ngu như heo cản trở, Dương Nghiên bị anh giai hip hop đánh trúng không ít lần. Nếu không phải vì đám người vây xem quá nhiều, anh giai hip hop bắt buộc phải “khiêm tốn” trước mặt người bình thường thì e rằng Dương Nghiên đã sớm phải chịu thua.



Điều duy nhất an ủi tâm hồn Dường Nghiên là, anh Vũ và anh giai hip hop đều không ngon ăn hơn anh chút nào.



Anh Vũ chịu thương tích đầy mình thì không cần phải nói rồi. Quần áo trên người anh giai hip hop cũng sớm đã bị lưỡi dao cắt thành mảnh nhỏ, mặc dù không bị thương nhưng chắc chắn lửa giận cũng bốc lên không ít.



Lại lướt qua nhau để so chiêu thêm lần nữa, ba người ăn ý kéo xa cự ly với đối thủ. Đám người vây xem xung quanh đã sớm bị Lục Phiến Môn đuổi khéo đi cả rồi. Mà cho dù không ai đuổi, bọn họ cũng không dám đứng xem tiếp. Cảnh tượng dao găm gậy gộc nhoang nhoáng như vậy, vừa nhìn đã biết là loại đẳng cấp cao, không phải thứ mình có thể đứng xem.



Cả con đường trở nên vắng ngắt. Ngoại trừ mấy người của Lục Phiến Môn không tham gia mà chỉ đứng ngoài chăng dây “không phận sự miễn vào”, khắp con đường giờ đã không có đến bóng người thứ tư.



“Ngạnh khí công ngoại gia(*)?” Anh Vũ nhổ ra một ngụm máu, trong đầu tự động tìm kiếm giúp anh giai hip hop một lý do cho việc “đao thương bất nhập”. Khóe miệng anh ta cong lên, cười khinh bỉ: “ Không tồi nha. Chả mấy khi thấy đám cặn bã mà lì đòn được thế này.”



(*) Ngạnh khí công ngoại gia: 外家硬气功: Công phu tu luyện ngoại lực, thông qua quá trình rèn luyện thân thể và hô hấp giúp tăng cường khả năng phòng thủ, chịu đòn.



Anh giai hip hop cười hì hì vừa múa gậy vừa nói: “Đánh thì đánh đi. Mày phí lời thế làm gì!”



“Đáng tiếc, cho dù mày có là cao thủ đánh nhau giỏi đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ có điểm yếu. Không biết điểm yếu của mày là gì nhỉ?” Ngón tay anh Vũ xoay một vòng, con dao xoay quanh bàn tay một vòng rồi bị nắm lại: “Sau gáy? Cổ? Thân dưới? Hay chân?”



“...” Là mắt anh giai ạ!



Dương Nghiên im lặng mất một lát. Người trong giới thần thoại phương Đông đều biết, sau khi ngã vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, Tôn Ngộ Không mặc dù có được Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng đồng thời nó cũng trở thành một điểm yếu.



Vấn đề là dù mọi người có biết điểm yếu này cũng chẳng làm gì được cả. Ví dụ như vì điểm yếu này mà Tôn Ngộ Không không thể chịu được khói hun, một khi gặp khói lửa sẽ rất dễ lệ rơi như mưa vân vân, khiến sức chiến đấu của gã giảm mạnh.



Nhưng yếu là việc của yếu, còn cứng đầu cứng cổ thì vẫn cứ là cứng đầu cứng cổ. Đến cả Phật tổ ra tay cũng chỉ có thể giam cầm chứ không giết chết được gã. Khỉ đá sinh ra từ Bổ Thiên Thạch, mà Bổ Thiên Thạch lại do Nữ Oa tạo ra, chất lượng tuyệt đối đảm bảo đã qua chứng nhận của cả Thiên Đạo, đâu có phải là... Từ từ chờ đã, Nữ Oa?!



Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Dương Nghiên kêu lên đúng vào thời khắc đang nghiêm túc. Anh Vũ và anh giai hip hop đều đưa mắt nhìn sang.



Dương nghiên bình tĩnh ấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi: “A lô!”



Thông qua micro, một giọng nữ khá lớn vang lên trong không khí: “ Anh Nhị, anh Ngao, Tiểu Khương với mấy người Yến Khê một lát nữa sẽ đến chỗ anh. Anh mau dùng côn nhị khúc... À nhầm! Mau chuẩn bị đón người nha!”



Sau đó di động kêu “tút” một tiếng, Phong Tiểu Tiểu dập máy.



Ba người: “...”



Dương Nghiên im lặng rồi lại im lặng, sau đó gọi lại và nói một câu: “Tôi gặp phải cái tay họ Tôn hồi trước từng đánh nhau.”



“Họ Tôn?!” Phong Tiểu Tiểu kêu lên một tiếng kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại: “Được. Tôi biết rồi. Tôi lập tức đến đó ngay.”



Anh em tốt, nói chuyện hiểu ý nhau đến thế là cùng.



Gần như ngay khi cuộc gọi thứ hai kết thúc, một tia sáng đột nhiên lóe lên trên không trung. Anh giai hip hop vẫn còn đang mải suy nghĩ ý mà cô gái trong điện thoại vừa nói, không kịp phòng bị nên bị sợi dây xích trói lại. Cơ thể chỉ cảm nhận được một lực kéo rất lớn, thoáng cái đã bị kéo ngã ra đất.



“Ông mặc kệ chúng mày âm mưu tính toán cái gì. Chịu trói đi, đồ rác rưởi!”



Anh Vũ kéo sợi xích, trở tay ném lưỡi dao ra, cơ hồ chỉ trong nháy mắt nó đã xuất hiện trước mặt anh giai hip hop. Một tia sáng lạnh lướt xuống, lưỡi dao tàn nhẫn đâm vào ngực anh giai hip hop, tia máu bỗng nhiên bắn lên.



Một khi đã mất đi sự che chở của Nữ Oa thì thuộc tính lì đòn trời sinh cũng không còn tồn tại.



Anh giai hip hop kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới chuyện bản thân sẽ bị một kẻ bình thường đánh bị thương. Gã không biết rằng, trong nháy mắt khi Phong Tiểu Tiểu biết chuyện, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu cô, Bổ Thiên Thạch lập tức đã bị chủ nhân thực sự triệu hồi.



Nhờ vào ý thức bản năng, anh giai hip hop thoát ra khỏi sợi dây xích. Khuôn mặt gã tràn đầy vẻ khiếp sợ và tức giận, lùi lại cách anh Vũ một khoảng. Cùng với tiếng hòn đá năm màu rơi xuống thanh thúy vang lên cạnh chân, gã cảm nhận được rất rõ ràng, dường như trong nháy mắt ấy, vật gì đó trong cơ thể đã bị hút ra ngoài. Hiện giờ gã không thể nào không kiêng kỵ gì như trước được nữa.



“A! Có hiệu quả nhanh thật!” Dương Nghiên khẽ cười. Anh thừa dịp anh Vũ và anh giai hip hop đánh nhau, tiến lên nhặt lại hòn đá kia cất đi, bẻ khớp tay, gia nhập cuộc chiến không chút do dự.



Tôn Ngộ Không nhập cửa Phật tu hành chỉ có mười năm. Mặc dù sư phụ gã là sư thầy nổi tiếng, nhưng gã đánh nhau chủ yếu là dựa vào khả năng thiên phú. Nếu không còn thuộc tính đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, chỉ nói riêng về kinh nghiệm cận chiến thì thực ra gã thua xa so với Nhị Lang Thần đã thân kinh bách chiến(*), thậm chí còn kém cả anh Vũ.



Vì vậy, tình thế đã thay đổi.



(*) Thân kinh bách chiến: tham gia vào vô vàn cuộc chiến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom