Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-440
Chương 443: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong lòng anh Vũ thoáng chốc xuất hiện cảm giác bất ổn. Nhưng vì anh ta chưa có hiểu biết sâu rộng về lĩnh vực này, nên tất nhiên không cách nào xác định rõ nguyên nhân cụ thể khiến mình có dự cảm bất thường là gì.
Ngay lập tức, các phóng viên bị thu hút bởi sự kiện thần bí “trận động đất đột nhiên diễn ra ở vùng ngoại thành”. Một nửa số phóng viên chia ra dự định đến khu vực xung quanh xem xét. Anh Vũ suy nghĩ một lát, cũng chia một nửa người của mình đến đó, vừa để bảo vệ đám người làm nghề đặc thù lấy việc tìm chết theo nhiều cách khác nhau làm ý nghĩa công việc, vừa để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.
Thế là tạm thời không bàn đến chuyện gà bay chó sủa sau đó nữa. Tổng kết lại, trong lúc bọn họ bắt đầu bận rộn, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng rút lui đến khu vực an toàn, tiện thể đợi được xe đến đón mình.
“Anh Nhị, tôi bị dọa chết luôn rồi!”
Sau khi lên xe, việc đầu tiên Phong Tiểu Tiểu làm là lấy cục pin dự phòng mới từ chỗ tài xế, sau đó cô cuống cuồng liên lạc với đồng bọn thân thiết của mình: “Hình như tôi vừa làm sai một chuyện rồi.”
“... Làm sai đến mức nào?” Bỗng nhiên Dương Nghiên có dự cảm chẳng lành.
“Ặc...”
Phong Tiểu Tiểu ngần ngại nhìn tài xế ngồi ở hàng ghế trước, đối phương nhìn qua kính chiếu hậu một cái, sau đó rất chuyên nghiệp nâng tấm kính ngăn cách giữa tài xế và người ngồi sau lên. Nhờ thế, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng có thể thoải mái nói chuyện: “Chắc chắn anh không đoán được tôi vừa nhìn thấy ai đâu... Tôi nhìn thấy anh Vũ đó! Không biết anh ta lấy máy khoan thăm dò từ công trường nào tới, chạy đến xem xét chỗ lúc trước chúng ta đánh nhau. Sau đó còn có cả phóng viên tới tìm hiểu thu thập tin tức, tôi đoán rắc rối lần này còn lớn hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng nữa.”
“Đợi đã! Cô đừng nói nữa.” Dương Nghiên thấy đau đầu, vội vàng chặn lời cô: “Cô vừa nói em giai Vũ cũng ở đó? Tôi thấy hay là đợi cô về đây rồi chúng ta nói chuyện đi, nói chuyện trong điện thoại không tiện.”
“Không tiện gì?” Có cái quái gì không tiện, tài xế còn kéo cả kính ngăn cách lên rồi mà... Phong Tiểu Tiểu ngờ vực vài giây, sau đó cô đột nhiên nhớ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.
Móa nó! Đúng là không tiện. Nếu như người phụ trách điều tra là người khác thì không sao, vấn đề là có khi anh Vũ có thể nhận ra cô trong ảnh.
Bình thường, công dân đều có quyền được bảo vệ đời tư. Nhưng trong thời điểm hiện tại, không biết chừng số điện thoại của cô đã bị Lục Phiến Môn cho vào danh sách nghe lén... Đệt! Thế này thì sống sao được!
Phong Tiểu Tiểu tức giận cúp điện thoại, về tiệm gốm trong sự thấp thỏm không yên.
Dương Nghiên cũng rất sốt ruột, nhưng tốt xấu gì anh cũng bình tĩnh hơn Phong Tiểu Tiểu một chút.
Ngay từ đầu, Phong Tiểu Tiểu đã được anh Vũ thiên vị giúp đỡ bảo vệ. Mặc dù cô thấy sự bảo vệ ấy vừa buồn cười vừa không cần thiết, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn anh ta. Anh Vũ khác với những đồng bọn biết rõ mọi chuyện vây xung quanh cô sau khi cô thức tỉnh, anh ta hoàn toàn không biết gì cả. Ngay lần đầu gặp cô, anh Vũ đã giúp đỡ Phong Tiểu Tiểu vô điều kiện, mặc dù trong đó cũng có nguyên nhân do chính anh ta phán đoán sai lầm và tự tưởng tượng ra, nhưng dù thế nào đi nữa, Phong Tiểu Tiểu vẫn nhớ kỹ ân tình này.
Không thì vì lý do gì, đám thần thánh với lực lượng đông đảo như vậy nhưng lại không dám động đến một người bình thường chứ? Thứ nhất là do bản thân đối phương có giá trị vũ lực vượt trội, nhưng nguyên nhân khác quan trọng hơn nằm ở việc không ai dám bất chấp nguy hiểm chọc phải Phong Tiểu Tiểu mà ra tay ác độc với anh ta thật. Nếu không mọi người kết bè với nhau cùng xông lên phóng đại chiêu, cho dù Vũ Tu có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến thành “Tử Tu” thôi.
Như đã nói ở trên, hiện tại Phong Tiểu Tiểu đang có cảm giác chột dạ như bị phụ huynh bắt được quả tang, cô lo lắng kiêng dè cũng là điều dễ hiểu. Còn đám Dương Nghiên ngay từ đầu đã bị anh Vũ phân biệt đối xử tất nhiên sẽ không có cảm xúc lo lắng như cô.
Còn có một nguyên nhân nữa, là do cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ lo lắng chuyện gì vẫn rất dịu dàng, còn đàn ông càng lo lắng thì sẽ càng quyết đoán mạnh mẽ hơn. Ví dụ như Dương Nghiên lo lắng thì mặc lo lắng, anh vẫn xem xét khả năng chẳng may thực sự không còn cách nào che giấu nữa thì sẽ trực tiếp ngả bài với anh Vũ luôn, sau đó kéo người ta vào nhập bọn với cả đám. Hoặc là hai bên sẽ trở mặt, mỗi bên tự dựa sức mình.
Ngược lại với anh, Phong Tiểu Tiểu càng có xu hướng nghiêng về làm sao giấu giếm sự thực, giải quyết việc này hơn... Hướng suy nghĩ khác nhau, đương nhiên sẽ dẫn đến trạng thái tâm trạng khó chịu hay thoải mái của hai người cũng khác nhau.
Phong Tiểu Tiểu vất vả lắm mới trở về tiệm gốm, cô vừa tóm được Dương Nghiên, Phục Hy bị bắt trông nhà đến sắp phun lửa cũng đi xuống tóm cô.
“Anh Nhị, tôi bảo này! Khi nãy anh Vũ dẫn người tới đào bới mảnh đất đó, tôi bị dọa chết khiếp luôn! Suýt nữa thôi, chỉ cần tôi đi nhanh hơn một bước nữa là bị bắt ngay tại trận rồi!” Phong Tiểu Tiểu giậm chân.
“Tiểu Oa, em về từ bao giờ thế? Sao không đến tìm anh trước?” Phục Hy nghiến răng.
“Sau đó tôi vừa sốt ruột vừa nóng máu, đầu quay mòng mòng không biết nghĩ thế nào mà lại trực tiếp tạo ra một trận động đất giả muốn đuổi bọn họ đi.” Phong Tiểu Tiểu bắt đầu buồn bực, lúc đó cô không thấy sao cả, bây giờ nghĩ lại mới thấy quả thực khi nãy mình làm thế là hoàn toàn sai lầm. Sự việc càng ngày càng phức tạp, tình hình bây giờ vốn đã tràn ngập nguy cơ lại còn phát sinh thêm rắc rối khó giải quyết này nữa.
Phục Hy đang khó chịu vì bị Phong Tiểu Tiểu bỏ qua: “Tiểu Oa...” Chúng ta nói về bước động phòng sau đám cưới trước được không?
“Anh Nhị, anh mau nghĩ cách gì giải quyết đi!” Phong Tiểu Tiểu giữ chặt lấy Dương Nghiên không chịu buông ra.
“...” Phục Hy quay sang trừng Dương Nghiên.
Dương Nghiên: “...”
Đậu má! Các người có thể xếp hàng lần lượt từng người nói không hả?
Một bát mì tôm được bưng lên có tác dụng trấn an, kéo Phong Tiểu Tiểu nghe nói là đã nhịn hai bữa sang một góc. Dương Nghiên ho khan một cái, tập trung tinh thần đối phó với Boss lớn nhất: “Ừm, anh Hy! Tôi thấy...” Thực ra chuyện động phòng cũng không gấp lắm... Anh nên diễn đạt câu này thế nào nhỉ? Trong mắt người này, thế giới diệt vong còn chẳng hề gì, bây giờ dám cướp miếng thịt bên miệng người ta, có khi người ta trực tiếp trở mặt với mình luôn đó.
Dương Nghiên vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật thảm thương. Dựa vào cái méo gì mà anh phải giúp tên đàn ông khác suy nghĩ nên cua bạn tốt của mình thế nào?
Phục Hy còn lâu mới thèm quan tâm tâm trạng của Dương Nghiên đang thấy khó chịu cỡ nào. Anh lựa chọn bỏ qua người này, ngồi xuống bên cạnh Phong Tiểu Tiểu đang ăn mì: “Tiểu Oa, em có gì muốn nói với anh không?”
“Em muốn nói...” Phong Tiểu Tiểu miệng đầy mì tôm khóc ròng: “Ai có thể giúp em giải quyết rắc rối chỗ anh Vũ không?”
Sóng não của Phục Hy căn bản không cũng một tần số với Phong Tiểu Tiểu. Anh thoải mái vỗ bàn: “Nếu đã vậy, anh hứa giúp cậu ta thành thần được không? Người này vốn đã nằm trong nhóm người tu hành, thu nhận cậu ta cũng có thể coi là một sự trợ giúp cho chúng ta.”
“...” Người ta hoàn toàn không thèm thuồng gì điều kiện phong thần của anh đâu.
Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu đồng loạt cạn lời. Nếu như sự việc dễ giải quyết như vậy thì bọn họ đã không cần bàn bạc cho đau đầu rồi.
Phục Hy hoàn toàn không hiểu được, vấn đề then chốt nằm ở chỗ bọn họ phải làm sao mới giúp anh Vũ tiếp nhận sự thực này.
Ngay từ đầu, người ta đã kỳ thị tất cả các sinh vật tồn tại phá vỡ sự cân bằng, ngay cả nhân sĩ giang hồ cũng thuộc phạm vi bị anh ta khinh bỉ. Nói chi đến thần ma đẳng cấp cao hơn cả người giang hồ không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên, bọn họ mà giải thích không rõ ràng nguyên do này cho Phục Hy nghe thì chắc chắn anh sẽ thấy rất kỳ lạ. Bây đã lấy võ nhập đạo rồi, vậy vì cái móe gì lại không muốn thành thần? Không muốn thành thần thì bây cố gắng tu luyện thế để đùa nhau chơi à? Ai mà tin nổi chứ. Suốt mấy nghìn năm mới có một người tu luyện duy nhất nhập đạo xuất hiện, vậy mà người đó lại là thành phần kỳ quái không tự nhận thức được, còn bài xích thần ma một cách cực đoan nữa...
“... Có chỗ nào không thỏa đáng sao?” Mặc dù Phục Hy không hiểu gì về anh Vũ, nhưng anh quá rõ dáng vẻ xoắn xuýt của Phong Tiểu Tiểu, thế nên anh nhíu mày, chần chừ hỏi một câu.
Phong Tiểu Tiểu gãi đầu: “Thực ra cách này cũng không phải rất không thỏa đáng...” Chỉ có chút vấn đề về mặt biểu đạt thôi.
Hiếm được một lần Phục Hy chủ động muốn giúp bà xã giải quyết rắc rối nhưng lại từ bỏ trong phút chốc: “Nếu thỏa đáng rồi thì em đừng để ý đến nó nữa, anh...”
Phục Hy còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang lần nữa. Phong Tiểu Tiểu ra hiệu cho Phục Hy dừng lại, sau đó cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua màn hình, suýt bị hù tới mức suýt ngã luôn khỏi ghế.
“Anh, anh Vũ gọi tới.” Phong Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước miếng, vừa cầm điện thoại vừa dùng ánh mắt tuyệt vọng cùng cực nhìn Dương Nghiên.
Dương Nghiên đen mặt: “Cô nhìn tôi làm gì? Không phải cô định bắt tôi nghe máy chứ?”
Phong Tiểu Tiểu mừng rỡ gật đầu, Dương Nghiên lại quyết đoán vung tay mặc kệ: “Cô tự giải quyết đi! Tên kia luôn cho rằng chúng tôi là phần tử khủng bố, chỉ khi đối mặt với cô thì thái độ của anh ta mới tốt hơn chút! Cô không giải quyết được anh ta thì tôi lại càng không được.”
“Nhưng vấn đề là tôi đang phải chịu áp lực tâm lý.” Phong Tiểu Tiểu cười khổ: “Người ta trước giờ luôn quan tâm tôi, đột nhiên lập trường lại thay đổi... Tốt xấu gì cũng để tôi ngẫm xem nên giải thích thế nào đã chứ.”
“Cô không bắt máy cũng vô dụng.” Dương Nghiên phơi bày sự thật trước mặt cô, khuyên nhủ: “Trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm, cô trốn không nghe điện thoại nhưng cũng đâu trốn khỏi cửa hàng này được đâu...”
Phục Hy không liên quan đến chuyện này nên không thể hiểu được: “Chỉ là một người bình thường thôi mà, sao em lại sợ cậu ta thế?”
“Em coi anh ấy là anh trai.” Phong Tiểu Tiểu khóc: “Anh không hiểu được cảm giác bị người lớn bắt gặp khi gây ra chuyện đâu.”
“Anh mới là anh cả của em!”
“...” Hai chuyện này không giống nhau.
Điện thoại vẫn còn đang rung, Phong Tiểu Tiểu không dám nghe máy, Dương Nghiên cũng không muốn nghe máy. Chỉ còn lại Phục Hy đang gấp gáp muốn bảo vệ vị trí anh trai duy nhất của mình là không khách khí, tốt xấu gì anh cũng đã từng được học về các sản phẩm công nghệ cao. Phục Hy vươn tay cầm điện thoại, ấn nghe, điện thoại được kết nối ngay sau đó. Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhìn nhau, cùng dỏng tai qua nghe lén.
Phục Hy ra oai phủ đầu trước: “Tôi mới là anh trai duy nhất của Tiểu Oa!”
Đầu dây bên kia: “...” Có chuyện gì vậy?
Phong Tiểu Tiểu suýt nữa phá lên cười, cô vội giật giật lấy tay áo Phục Hy, ý bảo anh đừng nói linh tinh, nói chuyện gì khác đi.
Phục Hy biết sai liền gật đầu, tiếp đó lại nói: “Vậy nên Tiểu Oa chỉ có thể kết hôn cùng với tôi, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Đầu dây bên kia: “...”
Đến lúc này, ngay Dương Nghiên cũng trượt xuống, anh nhìn Phục Hy bằng ánh mắt không tưởng tượng nổi, như đang nhìn bệnh nhân tâm thần. Anh tư duy kiểu gì mà ra cái quan hệ nguyên nhân kết quả thế này hả? Có người bình thường nào lấy việc đối phương phải là em gái ruột ra làm điều kiện cần để cưới vợ không?
Ở đầu dây bên kia, hình như anh Vũ đã xác nhận lại số điện thoại mà mình đã gọi, sau đó mới đặt điện thoại lại bên tai: “Cho hỏi đây có phải số điện thoại của Phong Tiểu Tiểu không? Anh là ai vậy?... Bỏ đi, ông đây tự đến tận nơi hỏi vẫn hơn.”
“Tôi...”
Phong Tiểu Tiểu quyết đoán giành lại điện thoại, ấn cúp máy, bưng bát mì còn chưa ăn hết chạy về phía thần đình: “Lát nữa hai người đừng nói em ở đây, cứ bảo là em đi du lịch rồi, trong vòng khoảng tám năm mười năm nữa sẽ không về đâu...”
Dương Nghiên nghẹn lời, Phục Hy cũng nghẹn lời.
Hai người giương mắt nhìn cô nàng khuất người sau cánh cửa lớn, còn kéo “rầm” một cái. Sau đó Phục Hy quay sang nhìn Dương Nghiên, anh cuống lên ho khan hai cái: “Ừm, ông già nhà tôi cũng đang gọi tôi về, bắt đi tham dự mấy bữa tiệc làm ăn gần đây cùng với ông ấy. Vậy nên...”
“Chuyện nhà cậu không liên quan gì tới tôi cả!” Phục Hy phất tay cắt lời: “Cậu đi xử lý tên nhóc họ Vũ kia đi, không được để hắn gần gũi Tiểu Oa thêm nữa.” Phục Hy nói xong thì cũng bình thản đi lên tầng hai trước ánh nhìn chằm chằm của Dương Nghiên, để lại một mình Nhị Lang Thần phiền não trong phòng khách.
“...” Đậu má! Rốt cuộc anh có hiểu ý tôi muốn nói không hả?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ngay lập tức, các phóng viên bị thu hút bởi sự kiện thần bí “trận động đất đột nhiên diễn ra ở vùng ngoại thành”. Một nửa số phóng viên chia ra dự định đến khu vực xung quanh xem xét. Anh Vũ suy nghĩ một lát, cũng chia một nửa người của mình đến đó, vừa để bảo vệ đám người làm nghề đặc thù lấy việc tìm chết theo nhiều cách khác nhau làm ý nghĩa công việc, vừa để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.
Thế là tạm thời không bàn đến chuyện gà bay chó sủa sau đó nữa. Tổng kết lại, trong lúc bọn họ bắt đầu bận rộn, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng rút lui đến khu vực an toàn, tiện thể đợi được xe đến đón mình.
“Anh Nhị, tôi bị dọa chết luôn rồi!”
Sau khi lên xe, việc đầu tiên Phong Tiểu Tiểu làm là lấy cục pin dự phòng mới từ chỗ tài xế, sau đó cô cuống cuồng liên lạc với đồng bọn thân thiết của mình: “Hình như tôi vừa làm sai một chuyện rồi.”
“... Làm sai đến mức nào?” Bỗng nhiên Dương Nghiên có dự cảm chẳng lành.
“Ặc...”
Phong Tiểu Tiểu ngần ngại nhìn tài xế ngồi ở hàng ghế trước, đối phương nhìn qua kính chiếu hậu một cái, sau đó rất chuyên nghiệp nâng tấm kính ngăn cách giữa tài xế và người ngồi sau lên. Nhờ thế, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng có thể thoải mái nói chuyện: “Chắc chắn anh không đoán được tôi vừa nhìn thấy ai đâu... Tôi nhìn thấy anh Vũ đó! Không biết anh ta lấy máy khoan thăm dò từ công trường nào tới, chạy đến xem xét chỗ lúc trước chúng ta đánh nhau. Sau đó còn có cả phóng viên tới tìm hiểu thu thập tin tức, tôi đoán rắc rối lần này còn lớn hơn cả những gì chúng ta tưởng tượng nữa.”
“Đợi đã! Cô đừng nói nữa.” Dương Nghiên thấy đau đầu, vội vàng chặn lời cô: “Cô vừa nói em giai Vũ cũng ở đó? Tôi thấy hay là đợi cô về đây rồi chúng ta nói chuyện đi, nói chuyện trong điện thoại không tiện.”
“Không tiện gì?” Có cái quái gì không tiện, tài xế còn kéo cả kính ngăn cách lên rồi mà... Phong Tiểu Tiểu ngờ vực vài giây, sau đó cô đột nhiên nhớ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.
Móa nó! Đúng là không tiện. Nếu như người phụ trách điều tra là người khác thì không sao, vấn đề là có khi anh Vũ có thể nhận ra cô trong ảnh.
Bình thường, công dân đều có quyền được bảo vệ đời tư. Nhưng trong thời điểm hiện tại, không biết chừng số điện thoại của cô đã bị Lục Phiến Môn cho vào danh sách nghe lén... Đệt! Thế này thì sống sao được!
Phong Tiểu Tiểu tức giận cúp điện thoại, về tiệm gốm trong sự thấp thỏm không yên.
Dương Nghiên cũng rất sốt ruột, nhưng tốt xấu gì anh cũng bình tĩnh hơn Phong Tiểu Tiểu một chút.
Ngay từ đầu, Phong Tiểu Tiểu đã được anh Vũ thiên vị giúp đỡ bảo vệ. Mặc dù cô thấy sự bảo vệ ấy vừa buồn cười vừa không cần thiết, nhưng trong lòng vẫn rất biết ơn anh ta. Anh Vũ khác với những đồng bọn biết rõ mọi chuyện vây xung quanh cô sau khi cô thức tỉnh, anh ta hoàn toàn không biết gì cả. Ngay lần đầu gặp cô, anh Vũ đã giúp đỡ Phong Tiểu Tiểu vô điều kiện, mặc dù trong đó cũng có nguyên nhân do chính anh ta phán đoán sai lầm và tự tưởng tượng ra, nhưng dù thế nào đi nữa, Phong Tiểu Tiểu vẫn nhớ kỹ ân tình này.
Không thì vì lý do gì, đám thần thánh với lực lượng đông đảo như vậy nhưng lại không dám động đến một người bình thường chứ? Thứ nhất là do bản thân đối phương có giá trị vũ lực vượt trội, nhưng nguyên nhân khác quan trọng hơn nằm ở việc không ai dám bất chấp nguy hiểm chọc phải Phong Tiểu Tiểu mà ra tay ác độc với anh ta thật. Nếu không mọi người kết bè với nhau cùng xông lên phóng đại chiêu, cho dù Vũ Tu có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến thành “Tử Tu” thôi.
Như đã nói ở trên, hiện tại Phong Tiểu Tiểu đang có cảm giác chột dạ như bị phụ huynh bắt được quả tang, cô lo lắng kiêng dè cũng là điều dễ hiểu. Còn đám Dương Nghiên ngay từ đầu đã bị anh Vũ phân biệt đối xử tất nhiên sẽ không có cảm xúc lo lắng như cô.
Còn có một nguyên nhân nữa, là do cách suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Phụ nữ lo lắng chuyện gì vẫn rất dịu dàng, còn đàn ông càng lo lắng thì sẽ càng quyết đoán mạnh mẽ hơn. Ví dụ như Dương Nghiên lo lắng thì mặc lo lắng, anh vẫn xem xét khả năng chẳng may thực sự không còn cách nào che giấu nữa thì sẽ trực tiếp ngả bài với anh Vũ luôn, sau đó kéo người ta vào nhập bọn với cả đám. Hoặc là hai bên sẽ trở mặt, mỗi bên tự dựa sức mình.
Ngược lại với anh, Phong Tiểu Tiểu càng có xu hướng nghiêng về làm sao giấu giếm sự thực, giải quyết việc này hơn... Hướng suy nghĩ khác nhau, đương nhiên sẽ dẫn đến trạng thái tâm trạng khó chịu hay thoải mái của hai người cũng khác nhau.
Phong Tiểu Tiểu vất vả lắm mới trở về tiệm gốm, cô vừa tóm được Dương Nghiên, Phục Hy bị bắt trông nhà đến sắp phun lửa cũng đi xuống tóm cô.
“Anh Nhị, tôi bảo này! Khi nãy anh Vũ dẫn người tới đào bới mảnh đất đó, tôi bị dọa chết khiếp luôn! Suýt nữa thôi, chỉ cần tôi đi nhanh hơn một bước nữa là bị bắt ngay tại trận rồi!” Phong Tiểu Tiểu giậm chân.
“Tiểu Oa, em về từ bao giờ thế? Sao không đến tìm anh trước?” Phục Hy nghiến răng.
“Sau đó tôi vừa sốt ruột vừa nóng máu, đầu quay mòng mòng không biết nghĩ thế nào mà lại trực tiếp tạo ra một trận động đất giả muốn đuổi bọn họ đi.” Phong Tiểu Tiểu bắt đầu buồn bực, lúc đó cô không thấy sao cả, bây giờ nghĩ lại mới thấy quả thực khi nãy mình làm thế là hoàn toàn sai lầm. Sự việc càng ngày càng phức tạp, tình hình bây giờ vốn đã tràn ngập nguy cơ lại còn phát sinh thêm rắc rối khó giải quyết này nữa.
Phục Hy đang khó chịu vì bị Phong Tiểu Tiểu bỏ qua: “Tiểu Oa...” Chúng ta nói về bước động phòng sau đám cưới trước được không?
“Anh Nhị, anh mau nghĩ cách gì giải quyết đi!” Phong Tiểu Tiểu giữ chặt lấy Dương Nghiên không chịu buông ra.
“...” Phục Hy quay sang trừng Dương Nghiên.
Dương Nghiên: “...”
Đậu má! Các người có thể xếp hàng lần lượt từng người nói không hả?
Một bát mì tôm được bưng lên có tác dụng trấn an, kéo Phong Tiểu Tiểu nghe nói là đã nhịn hai bữa sang một góc. Dương Nghiên ho khan một cái, tập trung tinh thần đối phó với Boss lớn nhất: “Ừm, anh Hy! Tôi thấy...” Thực ra chuyện động phòng cũng không gấp lắm... Anh nên diễn đạt câu này thế nào nhỉ? Trong mắt người này, thế giới diệt vong còn chẳng hề gì, bây giờ dám cướp miếng thịt bên miệng người ta, có khi người ta trực tiếp trở mặt với mình luôn đó.
Dương Nghiên vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật thảm thương. Dựa vào cái méo gì mà anh phải giúp tên đàn ông khác suy nghĩ nên cua bạn tốt của mình thế nào?
Phục Hy còn lâu mới thèm quan tâm tâm trạng của Dương Nghiên đang thấy khó chịu cỡ nào. Anh lựa chọn bỏ qua người này, ngồi xuống bên cạnh Phong Tiểu Tiểu đang ăn mì: “Tiểu Oa, em có gì muốn nói với anh không?”
“Em muốn nói...” Phong Tiểu Tiểu miệng đầy mì tôm khóc ròng: “Ai có thể giúp em giải quyết rắc rối chỗ anh Vũ không?”
Sóng não của Phục Hy căn bản không cũng một tần số với Phong Tiểu Tiểu. Anh thoải mái vỗ bàn: “Nếu đã vậy, anh hứa giúp cậu ta thành thần được không? Người này vốn đã nằm trong nhóm người tu hành, thu nhận cậu ta cũng có thể coi là một sự trợ giúp cho chúng ta.”
“...” Người ta hoàn toàn không thèm thuồng gì điều kiện phong thần của anh đâu.
Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu đồng loạt cạn lời. Nếu như sự việc dễ giải quyết như vậy thì bọn họ đã không cần bàn bạc cho đau đầu rồi.
Phục Hy hoàn toàn không hiểu được, vấn đề then chốt nằm ở chỗ bọn họ phải làm sao mới giúp anh Vũ tiếp nhận sự thực này.
Ngay từ đầu, người ta đã kỳ thị tất cả các sinh vật tồn tại phá vỡ sự cân bằng, ngay cả nhân sĩ giang hồ cũng thuộc phạm vi bị anh ta khinh bỉ. Nói chi đến thần ma đẳng cấp cao hơn cả người giang hồ không biết bao nhiêu lần.
Đương nhiên, bọn họ mà giải thích không rõ ràng nguyên do này cho Phục Hy nghe thì chắc chắn anh sẽ thấy rất kỳ lạ. Bây đã lấy võ nhập đạo rồi, vậy vì cái móe gì lại không muốn thành thần? Không muốn thành thần thì bây cố gắng tu luyện thế để đùa nhau chơi à? Ai mà tin nổi chứ. Suốt mấy nghìn năm mới có một người tu luyện duy nhất nhập đạo xuất hiện, vậy mà người đó lại là thành phần kỳ quái không tự nhận thức được, còn bài xích thần ma một cách cực đoan nữa...
“... Có chỗ nào không thỏa đáng sao?” Mặc dù Phục Hy không hiểu gì về anh Vũ, nhưng anh quá rõ dáng vẻ xoắn xuýt của Phong Tiểu Tiểu, thế nên anh nhíu mày, chần chừ hỏi một câu.
Phong Tiểu Tiểu gãi đầu: “Thực ra cách này cũng không phải rất không thỏa đáng...” Chỉ có chút vấn đề về mặt biểu đạt thôi.
Hiếm được một lần Phục Hy chủ động muốn giúp bà xã giải quyết rắc rối nhưng lại từ bỏ trong phút chốc: “Nếu thỏa đáng rồi thì em đừng để ý đến nó nữa, anh...”
Phục Hy còn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang lần nữa. Phong Tiểu Tiểu ra hiệu cho Phục Hy dừng lại, sau đó cô lấy điện thoại ra nhìn lướt qua màn hình, suýt bị hù tới mức suýt ngã luôn khỏi ghế.
“Anh, anh Vũ gọi tới.” Phong Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước miếng, vừa cầm điện thoại vừa dùng ánh mắt tuyệt vọng cùng cực nhìn Dương Nghiên.
Dương Nghiên đen mặt: “Cô nhìn tôi làm gì? Không phải cô định bắt tôi nghe máy chứ?”
Phong Tiểu Tiểu mừng rỡ gật đầu, Dương Nghiên lại quyết đoán vung tay mặc kệ: “Cô tự giải quyết đi! Tên kia luôn cho rằng chúng tôi là phần tử khủng bố, chỉ khi đối mặt với cô thì thái độ của anh ta mới tốt hơn chút! Cô không giải quyết được anh ta thì tôi lại càng không được.”
“Nhưng vấn đề là tôi đang phải chịu áp lực tâm lý.” Phong Tiểu Tiểu cười khổ: “Người ta trước giờ luôn quan tâm tôi, đột nhiên lập trường lại thay đổi... Tốt xấu gì cũng để tôi ngẫm xem nên giải thích thế nào đã chứ.”
“Cô không bắt máy cũng vô dụng.” Dương Nghiên phơi bày sự thật trước mặt cô, khuyên nhủ: “Trốn được mùng một cũng không tránh được ngày rằm, cô trốn không nghe điện thoại nhưng cũng đâu trốn khỏi cửa hàng này được đâu...”
Phục Hy không liên quan đến chuyện này nên không thể hiểu được: “Chỉ là một người bình thường thôi mà, sao em lại sợ cậu ta thế?”
“Em coi anh ấy là anh trai.” Phong Tiểu Tiểu khóc: “Anh không hiểu được cảm giác bị người lớn bắt gặp khi gây ra chuyện đâu.”
“Anh mới là anh cả của em!”
“...” Hai chuyện này không giống nhau.
Điện thoại vẫn còn đang rung, Phong Tiểu Tiểu không dám nghe máy, Dương Nghiên cũng không muốn nghe máy. Chỉ còn lại Phục Hy đang gấp gáp muốn bảo vệ vị trí anh trai duy nhất của mình là không khách khí, tốt xấu gì anh cũng đã từng được học về các sản phẩm công nghệ cao. Phục Hy vươn tay cầm điện thoại, ấn nghe, điện thoại được kết nối ngay sau đó. Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liếc nhìn nhau, cùng dỏng tai qua nghe lén.
Phục Hy ra oai phủ đầu trước: “Tôi mới là anh trai duy nhất của Tiểu Oa!”
Đầu dây bên kia: “...” Có chuyện gì vậy?
Phong Tiểu Tiểu suýt nữa phá lên cười, cô vội giật giật lấy tay áo Phục Hy, ý bảo anh đừng nói linh tinh, nói chuyện gì khác đi.
Phục Hy biết sai liền gật đầu, tiếp đó lại nói: “Vậy nên Tiểu Oa chỉ có thể kết hôn cùng với tôi, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Đầu dây bên kia: “...”
Đến lúc này, ngay Dương Nghiên cũng trượt xuống, anh nhìn Phục Hy bằng ánh mắt không tưởng tượng nổi, như đang nhìn bệnh nhân tâm thần. Anh tư duy kiểu gì mà ra cái quan hệ nguyên nhân kết quả thế này hả? Có người bình thường nào lấy việc đối phương phải là em gái ruột ra làm điều kiện cần để cưới vợ không?
Ở đầu dây bên kia, hình như anh Vũ đã xác nhận lại số điện thoại mà mình đã gọi, sau đó mới đặt điện thoại lại bên tai: “Cho hỏi đây có phải số điện thoại của Phong Tiểu Tiểu không? Anh là ai vậy?... Bỏ đi, ông đây tự đến tận nơi hỏi vẫn hơn.”
“Tôi...”
Phong Tiểu Tiểu quyết đoán giành lại điện thoại, ấn cúp máy, bưng bát mì còn chưa ăn hết chạy về phía thần đình: “Lát nữa hai người đừng nói em ở đây, cứ bảo là em đi du lịch rồi, trong vòng khoảng tám năm mười năm nữa sẽ không về đâu...”
Dương Nghiên nghẹn lời, Phục Hy cũng nghẹn lời.
Hai người giương mắt nhìn cô nàng khuất người sau cánh cửa lớn, còn kéo “rầm” một cái. Sau đó Phục Hy quay sang nhìn Dương Nghiên, anh cuống lên ho khan hai cái: “Ừm, ông già nhà tôi cũng đang gọi tôi về, bắt đi tham dự mấy bữa tiệc làm ăn gần đây cùng với ông ấy. Vậy nên...”
“Chuyện nhà cậu không liên quan gì tới tôi cả!” Phục Hy phất tay cắt lời: “Cậu đi xử lý tên nhóc họ Vũ kia đi, không được để hắn gần gũi Tiểu Oa thêm nữa.” Phục Hy nói xong thì cũng bình thản đi lên tầng hai trước ánh nhìn chằm chằm của Dương Nghiên, để lại một mình Nhị Lang Thần phiền não trong phòng khách.
“...” Đậu má! Rốt cuộc anh có hiểu ý tôi muốn nói không hả?
Bình luận facebook