• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-457

Chương 460: Kiên trì




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72670.png

Xem ảnh 2
72670_2.png
Sóng thần của nước ngoài là vì tiên nữ biển khơi phản loạn, vậy thì lãnh hải trong nước do Ngao Tiềm trông coi thì là vì sao? Lẽ nào nằm không cũng dính đạn?



Phong Tiểu Tiểu nghĩ hoài không ra. Với phương án hiện tại thì trợ thủ không có thời gian, nhưng tình hình vấn đề biển cả lại bắt buộc phải được giải quyết thật nhanh. Cô chỉ có thể chuyển sang tìm kiếm nguồn gốc của vấn đề.



Nhưng vẫn là vấn đề đó, hiện tại không đủ thời gian…



“Hay là thế này đi.” Phong Tiểu Tiểu hận không thể học full bộ kỹ năng phân thân, “Vấn đề phía Olympus để bọn họ tự giải quyết, dù sao thì chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, dứt khoát chuyên tâm đi điều tra vụ biển cả thôi… Bên cạnh đó, bảo lão Tiết cùng Lý Tiếu đến chỗ Hades tìm Tatarus, ngộ nhỡ có biến thì trực tiếp đóng cửa, thả chủ nhân vực sâu ra trấn trận, tránh để Olympus thật sự bị Bắc Âu đánh tan. Ngoài ra, Amphitrite không phải từng canh cửa vực sâu sao, lúc chú Ta (Tatarus) đi công tác thì nhờ cô ấy đến giữ hộ một thời gian…”



Dương Nghiên rảnh rỗi châm điếu thuốc, vừa nghe em gái lảm nhảm vừa lười biếng phì phò nhả từng vòng khói thuốc. Sau khi vừa lòng thưởng thức một hồi, anh ta rồi mới liếc mắt qua, than thở: “Bận quá ha Tiểu Tiểu, đến thần nguyên thủy nhà người ta mà cũng sai được. Cô đúng là biết lo cho người khác…”



“Đúng vậy, tôi ăn no rửng mỡ đi khắp nơi lo chuyện bao đồng đấy. Rõ ràng là chuyện không ai biết ơn, gặp chuyện kiêng kỵ thì thôi đi lại còn chọc giận cả anh Hy…” Phong Tiểu Tiểu oán giận nghiến răng, “Nhưng cũng hết cách rồi. Ai bảo các người đều là con-ruột-của-tôi!!” Lúc Phong Tiểu Tiểu nói đến câu cuối cùng, mỗi chữ đều như thể bắn ra từ kẽ răng.



Dương Nghiên thiếu chút nữa tự sặc khói tắt thở. Anh bất ngờ nhìn biểu cảm của Phong Tiểu Tiểu thêm lần nữa. Quả đúng là trông như sắp phát điên thật.



Khoảng thời gian gần đây đúng là có quá nhiều chuyện, hơn nữa chuyện nào cũng quan trọng. Có vài chuyện không thể không quản, có chuyện thật ra cũng không cần thiết phải quản. Nhưng lời tiên tri về ngày tận thế, cộng thêm việc Thiên Đạo uy hiếp cứ như thanh kiếm của Damocles(*) treo trên đầu mọi người. Chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc muốn tìm cái chết, ai dám bỏ qua bất cứ khả năng nào có thể thay đổi kết cục cuối cùng chứ?



(*) Thanh kiếm của Damocles xuất phát từ một huyền thoại của người Hy Lạp kể về vị vua Dionysius cai trị xứ Syracuse. Và câu chuyện ẩn chứa sau đó là những người có quyền lực trong xã hội thì luôn phải chịu những sức ép và trách nhiệm lớn lao.



Mà trong cả đám người này, Phong Tiểu Tiểu lại là người lo lắng nhiều nhất.



Vì cuộc tranh đấu và đọ sức ngầm mấy ngàn năm nay, khi làm rất nhiều chuyện, các vị thần ít nhiều đều có chút lòng riêng. Chẳng hạn dù cho mọi người đều biết chuyện ngày tận thế, nhưng vì không biết cụ thể phải phòng bị gì nên lúc bản thân có thể đạt được lợi ích hoặc sắp gặp điều tồi tệ thì họ sẽ ôm tâm lý may mắn để giải quyết vấn đề. Họ luôn cảm thấy việc bản thân làm có lẽ không trùng hợp đến mức gây ra hậu quả xấu… Giống như Hermes muốn lợi dụng cây Thế Giới của Bắc Âu để cứu sống Zeus, hay như Bắc Âu không muốn nhường nhịn, chỉ muốn duy trì và bảo vệ địa vị của hệ thần mình.



Thực ra cũng không thể nói bọn họ sai hoàn toàn, nhưng với tình hình nghiêm trọng trước mắt thì chẳng khác nào gây thêm chuyện.



Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên thuộc vào nhóm thức tỉnh sau. Mặc dù cũng có ảnh hưởng của ký ức, nhưng do nguyên nhân về tính cách, cộng thêm việc họ cũng không muốn để thần đình của mình mang tiếng bàng quan trong thần giới, vì vậy lúc họ suy nghĩ về sự việc cũng thuần túy hơn.



Có câu nói rằng: Nghiêm túc là bạn đã thua.



Kết quả của việc bản thân quá coi trọng mọi thứ liên quan đến tận thế trong khi những người khác đều có phần lơ là, chính là việc hiện giờ đáng đời Phong Tiểu Tiểu bị những kẻ gây rối của nhà khác “củ hành”. Chỗ nào xảy ra chuyện cô cũng lo lắng, chỉ mong mọi người đều ngoan ngoãn, đừng gây rắc rối nữa thì mới ổn.



Dương Nghiên thở dài, anh nhìn thôi cũng muốn mệt thay cho cô: “Cô cũng đừng có xem bản thân là Nữ Oa thật, chẳng phải vẫn chưa hồi phục phép thần thông sao. Nhiều người cao hơn còn gánh ở đó. Họ không gấp, cô gấp cái gì? Dù sao thì kể cả trời có sập xuống cũng không đập tới cô mà.”



“Nhảm nhí, các người chết rồi thì thôi, bà đây chết đi là phải cùng anh Hy trở về căn phòng nhỏ tối tăm cả tỉ năm, cả tỉ năm đấy!” Phong Tiểu Tiểu lay lay Dương Nghiên như điên rồi bỏ đi: “Mau mau mau, lề mà lề mề chậm trễ thời gian của tôi giờ! Tôi đã hỏi anh Po mượn xe để ra biển rồi. Xe bên đó đẳng cấp không cao, tốc độ vốn dĩ đã chậm, còn rề rà thì thật sự không kịp mất.”



“Đợi đã, tôi thay áo!”



Dương Nghiên đang cố muốn lấy bộ đồ đơn giản tiện cho việc hoạt động và bơi lội, nhưng tiếc là tay chân Phong Tiểu Tiểu quá nhanh. Cô kéo thẳng anh ra cửa, giao cho Y Y. Tiếp theo, cổ áo Dương Nghiên bị túm chặt, cảnh vật trước mắt hoa lên. Không bao lâu sau, sau khi xuyên qua biển mây cuồn cuộn với tiến gió gào thét bên tai, Dương Nghiên được Y Y thả đến bờ biển hoang vắng được chọn làm điểm gặp mặt từ trước.



Dương Nghiên im lặng nhìn con chim lớn là Tinh Vệ lướt trên bầu trời như một tia chớp. Anh đứng lên, cúi đầu phủi cát một cách bực dọc. Phủi cát xong thì ngơ ra đợi hồi lâu, tiếp đó mới cảm thấy có một bóng đen tiến lại gần trên đỉnh đầu. Đợi đến lúc anh ngẩng đầu lên thì chợt nghe thấy một tiếng “bịch”, Phong Tiểu Tiểu cũng bị thả xuống…



“… Đậu móa! Thế mà bản thân cô lại đi thay đồ bơi!” Dương Nghiên vừa nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu mặc bộ bikini kèm áo khoác dài bên ngoài thì đen cả mặt. Con bé này sao lại có thể ích kỷ đến thế được hả!



Hèn gì lúc nãy mình đợi lâu thế. Té ra không phải chuyến thứ hai Y Y bay chậm mà là người ta về phòng thay đồ…



“Anh có để đồ bơi ở nhà tôi đâu!” Phong Tiểu Tiểu đáp như đúng rồi, “Hay là để tôi bảo Y Y quay về lấy bikini của tôi cho anh mượn nhá? Chẳng qua có thể sẽ hơi chật chút!”



Dương Nghiên vừa nghe xong liền muốn bóp chết cái cô nàng mặt dày này.



Y Y gặp biển lớn vẫn cảm thấy chán ghét theo bản năng. Thế là sau khi đưa người đến nơi, cô bé bèn nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai người chán chường bên bờ biển.



Đợi mãi nửa tiếng đồng hồ sau, họ mới thấy một chiếc chiến xa được cá heo vây quanh trên mặt biển tĩnh lặng phía đằng xa. Khi chiếc xe chạy tới, mặt biển nơi nó đi qua đều trở nên bình lặng. Cỗ chiến xa bốn ngựa kéo đang lướt trên biển dưới chiếc roi ngựa của người đánh xe. Mỗi lần vó ngựa giẫm xuống, mặt biển lại xuất hiện một đợt bọt sóng nho nhỏ, người đánh xe thậm chí dù đã đứng trên bãi biển cũng vẫn mang theo hiệu ứng đặc biệt bất hợp lý đó.



“Xin chào.” Người đánh xe dừng lại bên cạnh hai người Phong Tiểu Tiểu. Y nhảy xuống ngựa, cúi người xin lỗi: “Vì phải vượt sang địa phận biển khác, mà tôi còn khá lạ lẫm với vùng biển này, nên mất công tìm đường, làm chậm trễ thời gian.”



“Không sao đâu.” Phong Tiểu Tiểu xua tay rồi nhảy thẳng lên xe, đợi sau khi Dương Nghiên leo lên ngồi vững xong mới hỏi người đánh xe: “Lúc anh đến có thấy Long Vương của chúng tôi không? Anh ấy cũng đang tìm kiếm trung tâm bạo loạn của vùng biển này, chắc là cách đây không xa.”



“Đúng vậy, tôi vừa mới nhìn thấy vị Long thần biển cả đó.” Anh đánh xe vung chiếc roi dài lên, thúc chiến mã phóng ra mặt biển, “Người muốn đến thẳng vị trí của vị Long thần đó sao? Mặt biển bên ấy có thể sẽ hơi… hỗn loạn.”



“Hỗn loạn?”



Phong Tiểu Tiểu vốn nghĩ là cách dùng từ tiếng Trung của người ngày có vấn đề, không ngờ đến nơi nhìn mới biết, dùng từ hỗn loạn để mô tả vùng biển này đúng là không quá chút nào.



Vì sự chênh lệch sức hút giữa Mặt trời, Mặt trăng và Trái đất yếu, nước biển bị dẫn dắt, do đó có hiện tượng thủy triều lên xuống theo quy luật.



Nhưng hiện tại, ở vùng biển trước mắt, đến mặt biển lẽ ra nên yên tĩnh cũng bị khuấy lên thành một vùng nước xáo động.



Hình như có vô số dòng nước đang chảy loạn, va chạm nhau trong lòng biển, hoàn toàn mất đi quy luật lưu động trước đó.



“Nữ thần đại nhân, thật ra điện hạ còn bảo tôi đem đến cho người một tin tức.”



Điện hạ mà người đánh xe nhắc tới đương nhiên là vua biển cấp trên nhà họ. Phong Tiểu Tiểu đang ngơ ngác nhìn nước biển như sôi lên dưới bánh xe, vừa nghe câu đó lập tức định thần lại: “Anh nói đi.”



“Trong vùng biển Olympus nắm giữ có sóng thần là vì tiên nữ biển khơi phản loạn, nhưng biển phương Đông lại là vì mất đi trật tự.” Người đánh xe cung kính thuật lại nguyên văn câu nói của Poseidon: “Nếu không có thần ân trấn định biển lớn mà chỉ dựa vào việc áp chế sóng thần thì không cách nào làm biển cả bình yên lại được… Đây chính là việc điện hạ nhờ tôi nói lại với người.”



Phong Tiểu Tiểu bất ngờ: “Poseidon đã đến xem à?”



“Điện hạ không đích thân đến, nhưng ngài ấy có cách nắm được thông tin của mình.” Người đánh xe liếc nhìn nhanh Phong Tiểu Tiểu rồi cúi đầu xuống, nhanh chóng giải thích thêm, “Đương nhiên, chúng tôi không hề xâm phạm lãnh thổ của người, những thông tin này đều là vô tình biết được.”



Phong Tiểu Tiểu im lặng mất một lát. Cô vẫn chưa nói gì mà người ta đã cố đi giải thích, ngược lại cô lại thấy có gì đó không đúng: “… Sao lại là vô tình?”



Người đánh xe trông có vẻ chần chừ, dường như không muốn để lộ điều gì đó. Dương Nghiên đứng bên nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng thu màn: “Những điều này để sau hãy nói, điện hạ của các người có nói có cách nào giải quyết không?”



Người đánh xe lập tức thở phào, trả lời vấn đề này thì nhanh hơn nhiều: “Điện hạ nói nhất định phải giải quyết thật nhanh sự mất trật tự này. Nếu không thì các vùng biển bị liên lụy sẽ càng ngày càng rộng, mãi cho đến khi trải dài đến đại lục, thậm chí ảnh hưởng đến các thần vực khác… Về nguyên nhân mất trật tự thì có rất nhiều khả năng, chẳng hạn như mất đi thần trấn giữ hoặc gì đó.” Thật ra đây không phải là nội dung mà Poseidon muốn anh ta chuyển lời, chỉ là thuận miệng than vãn với cấp dưới vài câu về chuyện phiền phức mà thôi.



Nhưng người đánh xe này lại quá thật thà, người ta hỏi là anh ta trả lời, đến giọng nói và âm điệu lúc nói của Poseidon y cũng bê nguyên theo.



“Hết rồi sao?” Phong Tiểu Tiểu bất ngờ.



Vốn dĩ cô còn đang đợi nghe nội dung tiếp theo, kết quả người ta chỉ cho mỗi ý tưởng, chưa nói được thông tin có ích nào thì đã hết rồi… Phí lời! Nếu trật tự bị rối loạn thì đương nhiên là có rất nhiều nguyên nhân rồi.



Người đánh xe chớp chớp mắt: “Hết rồi… à, người có cần tôi xuống giúp người mời Long thần biển khơi lên không?”



“… Đi đi, cảm ơn anh nhiều.” Phong Tiểu Tiểu mệt mỏi hết sức.



Người đánh xe không cởi đồ, cứ thế đứng thẳng lên nơi đầu xe rồi nhảy xuống biển với một tư thế vô cùng đẹp mắt, thoáng cái đã lặn xuống biển sâu.



Dương Nghiên nín cười nghe anh chàng đánh xe thật thà nói nhảm một hồi, sau đó lại nhìn bộ dạng đáng thương của Phong Tiểu Tiểu, anh không nhịn nổi nữa liền cười phá lên vài tiếng rồi mới an ủi: “Không sao, chẳng phải chúng ta đang truy tìm nguyên nhân à. Phía Poseidon không nghĩ ra được gì cũng là chuyện bình thường. Nếu anh ta thật sự có thể lập tức tìm ra lý do và cách giải quyết cho cô thì chứng tỏ người ta không phải chỉ theo dõi chúng ta ngày một ngày hai đâu.”



“Cũng đúng.” Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với cách nghĩ này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom