Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-458
Chương 461: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước khi đám Titan được triệu tập đến, mọi người nhân cơ hội khó có được này, đi tham quan quanh thành Phong Đô(*) một vòng.
(*) Thành Phong Đô (酆都城): tức âm phủ, là nơi đầu thai chuyển kiếp.
Đáng tiếc là dù sao nơi này cũng mới được xây dựng lại không lâu, nhân viên của thành Phong Đô lại quá ít nên Tiết quỷ vương cũng không dám thả quỷ hồn ra ngoài chơi quá lâu. Ngoại trừ những quỷ hồn tự nguyện ở lại âm phủ đi theo con đường góp kinh nghiệm thăng cấp, những quỷ hồn mới đến làm thủ tục xong sẽ đều bị ném xuống sông Vong Xuyên ngâm, đợi đến khi nào ngâm thành kẻ ngốc... À nhầm, khi nào quên hết tất cả ký ức kiếp trước và kiếp này thì sẽ có nhân viên chuyên nghiệp dẫn bọn họ đến các bệnh viện lớn tìm bảy phách hoàn chỉnh, cũng chính tìm thai nhi nào đã được bảy tháng để chuyển kiếp.
Bởi vì nguyên nhân này, bây giờ thành Phong Đô trông có vẻ vô cùng vắng vẻ, không chỉ mười tám tầng địa ngục đều vắng vẻ. Ngay cả trong tòa thành lớn như vậy, số quỷ hồn sinh sống trên thực tế cũng chưa chắc ở hết hai con đường... Những quỷ hồn này toàn bộ đều là nhân viên làm việc cho âm phủ, vậy nên có thể hiểu rằng thành Phong Đô bây giờ chẳng khác nào ký túc xá chuyên dụng cho quỷ sai.
Không có tiếng ồn ào náo nhiệt, không có cửa tiệm, không có gánh hàng rong, càng không có đường dành riêng cho người đi bộ... Phong Tiểu Tiểu thấy thất vọng vô cùng.
Dương Nghiên nghe cô than vãn oán giận xong, suýt nữa đã bị sặc nước bọt. “Nơi này là Phong Đô, không phải trung tâm thương mại ở trần gian. Cô mong có cửa tiệm hàng rong để bán thứ quái gì? Còn có đường dành cho người đi bộ... Dù sao giao thông âm phủ cũng không bị tắc nghẽn, mọi người đều đi bộ cả, làm riêng một con đường ra để làm gì?”
“Không thể nói như vậy được.” Phong Tiểu Tiểu lắc đầu không tán thành: “Cho dù là trần gian hay Âm Phủ đều cần phát triển. Mặc dù tôi chưa chết bao giờ nên không có kinh nghiệm, nhưng cũng có thể đoán ra được vào thời kỳ hoàng kim trong truyền thuyết, chắc chắn thành Phong Đô cũng vô cùng đông đúc, có khi còn có cả quỷ hồn xui xẻo mấy chục, mấy trăm năm cũng không được đầu thai... Hơn nữa nếu ở đây không có giao dịch buôn bán, vậy lúc mọi người cúng bái đốt tiền, vàng mã để làm gì? Trêu đùa ma quỷ cho vui à?”
Chuyện này... cũng không phải không có lý.
Nhớ đến mỗi khi năm hết Tết đến, mỗi dịp Thanh Minh mọi người đều đi tảo mộ cúng bái, Dương Nghiên cũng không dám khẳng định trăm phần trăm rằng cõi âm chưa từng trải qua thời kỳ hưng thịnh.
Nhưng nếu không thì chẳng lẽ đúng như những gì Phong Tiểu Tiểu nói? Nhiều người đốt vàng mã như vậy chỉ để trêu ngươi tổ tiên nhà mình?
Athena lại than thở: “Từ trước đến nay, địa ngục của phương Đông vẫn luôn phồn hoa nhất trong các hệ thần... À, ý tôi là nói trước đây.”
Đám người đi dạo khắp thành Phong Đô một vòng, nhớ được địa hình sơ lược. Không lâu sau, Tiểu Hắc lượn về trần gian cũng đã mang theo tin tức quay lại. Cô cầm mệnh lệnh Athena viết tay để tới tìm người hầu của anh ta, người hầu đó nói lại cho Hades, Hades tìm Tartarus, Tartarus lại tự mình xuống vực sâu Vô Tận sai các Titan đến.
Qua nhiều giai đoạn chuyển tiếp trung gian như vậy, cuối cùng cũng gom góp được vài Titan bị phán tội phải làm lao động công ích, hơn nữa tính tình khá hiền hòa. Giờ chỉ cần đợi Hades phái xe ngựa chở bọn họ qua con đường địa ngục đến đây là được...
“Được rồi, chỉ cần chờ người đến đủ là có thể bắt đầu khởi công công trình.” Phong Tiểu Tiểu búng tay một cái, giải quyết xong khó khăn thứ nhất. Cô quay đầu lại hỏi Bàn Cổ: “A Bàn, anh nhìn lâu như vậy, đã nhớ ra gì chưa? Rốt cuộc trước kia đá tam Sinh rơi ở chỗ nào?”
“... Đã lâu như vậy, e là tôi cũng không nhớ chính xác...” Ánh mắt Bàn Cổ lúc sáng lúc tối, ấp úng có vẻ như đang muốn che giấu điều gì đó.
Không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã nghĩ ra vấn đề then chốt. Hắn chọc phá lâu như vậy cũng không khiến các hệ thần đánh nhau máu chảy thành sông, nhưng khiến bọn họ khó chịu như bây giờ cũng là một cách hay mà.
Bàn Cổ nhớ lại trước đây mình dẫn theo một đám đàn em nam chinh bắc chiến, chém giết gần như muốn ho ra máu, chật vật mãi mới gây ra được vài chuyện, kết quả chẳng được bao lâu đã bị người ta xử lý xong... Nào có ngờ tới một vị thần nối nhân duyên nho nhỏ tầm thường như Nguyệt Lão, nhẹ nhàng làm mất một bó dây tơ hồng lại có thể khiến chư thần thua như ngả rạ.
Đúng là nhân tài!
Bây giờ Bàn Cổ đang vô cùng hối hận. Sao mắt hắn lại không tinh tường mà nhận ra thực lực của Nguyệt Lão sớm hơn chứ...
Đương nhiên, trừ lý do cảm xúc cá nhân, hắn đúng là không nhớ rõ trước đây đá Tam Sinh ở đâu thật.
Sông Vong Xuyên trải dài thẳng tắp, ngoại trừ thành Phong Đô bên cạnh và thảm hoa bỉ ngạn ở bờ sông có thể dùng làm mốc đánh dấu, các đoạn sông gần như không khác gì nhau.
Chỗ đá Tam Sinh rơi xuống ban đầu không ở gần thành Phong Đô. Mà giờ đã nhiều năm trôi qua, thảm hoa bỉ ngạn lúc đầu lác đác chỉ mọc ở vài chỗ giờ đã sinh trưởng nhiều vô kể, gần như sắp lan ra hết bờ sông... Như này tìm tìm cái *beep*!
Nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ, quả thực là Bàn Cổ cũng không biết mình nên có biểu cảm như thế nào. Nói chung hắn bó tay rồi, chịu, không phân biệt được đâu với đâu!
Phong Tiểu Tiểu cũng vô cùng đau đầu: “Thời khắc mấu chốt thì hỏng việc, lúc cần ngáng chân thì anh lại nghiêm túc! Sao lúc đầu phá chúng tôi thì anh thông minh lanh lợi thế hả?”
Bàn Cổ bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Trước đây mọi người ở hai chiến tuyến đối địch, gây phiền phức cho Phong Tiểu Tiểu là trách nhiệm không thể chối từ, cần dốc hết sức thực hiện... Như vậy mà gọi là hắn đang phá sao? Đó là hăng hái vươn lên, tiến về phía trước!
Athena híp mắt, trong con ngươi màu xám tro xẹt qua một tia sáng âm u: “Ha ha, không tìm được đá Tam Sinh à...”
“Vẫn còn đang tìm!” Phong Tiểu Tiểu lườm anh ta.
Anh ta không thấy cô duỗi cả đuôi ra rồi sao. Bây giờ cô trườn trên đường chậm chạp như vậy là do đang bận kiểm tra từng tấc đất sâu dưới lòng sông, xem có thể cảm nhận được thông tin đá Tam Sinh phản hồi lại hay không.
Thế nhưng dù sao công trình này cũng khá lớn, tốn sức là điều khó tránh khỏi, hiệu suất thấp là tất nhiên. Nếu chẳng may đá Tam Sinh còn đang trôi dạt cách chỗ này mấy dặm, vậy bọn họ muốn tìm ta nó ước chừng cũng phải mất ít nhất mấy tuần.
Tên lười Dương Nghiên nọ thì ngậm điếu thuốc, nhìn về phía cầu Nại Hà sau lưng. Anh ta phát hiện tốp quỷ mới đều đã bị quăng hết xuống sông Vong Xuyên, bây giờ cả mặt sông chỗ đó đều là đầu người nửa trong suốt nửa có thực chìm chìm nổi nổi. Anh ta quay đầu lại, mở miệng đưa ra một “tối kiến”: “Hay là chúng ta bảo lão Tiết giúp một tay, thả lũ quỷ kia xuống từng khúc sông một!”
Đuôi rắn đang trườn về phía trước đột nhiên dừng lại. Phong Tiểu Tiểu xoay người lại hỏi: “Anh nói rõ chút xem nào?” Nghe có vẻ khả thi.
Dương Nghiên kẹp lấy điếu thuốc, nhả khói, thản nhiên nói: “Dù sao bọn họ cũng phải vào sông ngâm, vậy sao không lặn xuống nước tìm giúp chúng ta luôn. Chúng ta còn sợ dính vào nước sông sẽ mắc phải di chứng gì, nhưng bọn họ thì chẳng còn gì để sợ, bọn họ đang muốn mắc di chứng đó mà... Tôi thấy số lượng quỷ hồn đến báo tên mỗi ngày khá nhiều. Nghe lão Tiết nói, bây giờ quỷ hồn có linh khí hơi mạnh một tí trong phạm vi toàn quốc đều sẽ tự động bị âm phủ thu hút, kêu gọi. Vậy nên mỗi ngày, nơi này phải xử lý rất nhiều quỷ hồn.”
“Trong một ngày, chưa nói đến nhiều nhặn hay gì, nhưng chắc chắn sẽ luôn có khoảng tám trăm một ngàn. Chúng ta chia bọn họ xuống từng đoạn sông, lặn xuống bên dưới mò tìm đá Tam Sinh, chỉ cần hứa sẽ thực hiện một yêu cầu hợp lý của họ là được.” Dương Nghiên bình tĩnh nói: “Ví dụ như cho bọn họ đầu thai vào gia đình tốt, hoặc là những ký ức còn lại chưa bị quên lãng sẽ được giữ lại đến kiếp sau, không thì cho gia đình kiếp trước của bọn họ một khoản tiền... Dù sao thì chỉ cần yêu cầu đó không quá đáng, hơn nữa là chuyện có thể làm chúng ta đều sẽ thực hiện. Tôi không tin những quỷ hồn này sẽ không đồng ý.”
Dương Nghiên một hai câu nói khái quát cách làm, khiến mọi người ở đây ngơ ngác.
Dương Nghiên nhìn mọi người: “Sao? Cách này không ổn chỗ nào?”
“Không...” Phong Tiểu Tiểu như bị mộng du, ảo não nói: “Tôi chỉ đang nghĩ cách đơn giản như vậy, sao tôi lại không nghĩ ra ngay từ đầu nhỉ...”
“... Đây là do chỉ số thông minh, tôi bó tay.”
Lời Dương Nghiên nói vừa dứt, một chiếc đuôi rắn màu bạc đã mạnh mẽ quét qua. Anh nhảy tránh ra, “chậc” một tiếng: “Lợi dụng xong rồi thì vứt? Có vô tình thế nào cũng không nên như vậy chứ!”
Phong Tiểu Tiểu thu đuôi rắn lại, khoa chân múa tay, giáng hai cái tát vào khoảng không, sau đó cô quay người đi về phía thành Phong Đô: “Đi thôi! Đi tìm lão Tiết.”
Tâm trạng của Athena cũng tốt hơn. Sau khi nghe cách mà Dương Nghiên nghĩ ra, anh ta thấy cách này rất có thể sẽ thành công.
Người duy nhất không vui là Bàn Cổ. Hiện tại hắn chỉ giận trước đây vì cái móe gì mà mình không lấy cả tảng đá Tam Sinh đi, sau đó chọn một miệng núi lửa hay khe vực sâu bất kỳ nào đó rồi ném xuống... Như hồ lửa lưu huỳnh lúc trước cũng được đó!
Đến lúc đó, hắn chống mắt xem đám người xấu này còn tìm kiểu gì!
***
Tiết quỷ vương quay lại với công việc xét duyệt hồ sơ chưa được bao lâu thì thấy đám người do Phong Tiểu Tiểu dẫn đầu vừa đi lại quay về.
Mặc dù trong lòng thấy kinh ngạc, nhưng ông ta không thể hiện ra mặt. Tiết quỷ vương lại đứng lên, đi ra tiếp: “Sao các cô...”
“Cho chúng tôi mượn ít người... Anh kia! Đứng lại! Cứ dẫn những quỷ hồn này ra ngoài trước, tôi cần dùng tới!” Cô quát quỷ sai đang muốn dẫn một tốp quỷ hồn xuống sông Vong Xuyên, kịp thời bảo hắn ta ngừng lại. Tiếp đó, cô quay đầu giải thích với Tiết quỷ vương đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra: “Chúng tôi đến đây để tìm đá Tam Sinh, nhưng lại không tìm được vị trí của nó. May mà anh Nhị vừa nghĩ ra một tối... Khụ! Sáng kiến!”
Là như thế nọ lọ chai, rồi như vậy như thế kia. Cô nhanh chóng nói qua cho Tiết quỷ vương, ông ta bừng tỉnh, hiểu ra: “Nhờ quỷ hồn lặn xuống sông tìm đá?”
“Cứ thoải mái!” Tiết quỷ vương không hề dài dòng, vô cùng dứt khoát đồng ý: “Dù sao thì cũng giống như Nhị Lang Thần đã nói, đằng nào bọn họ cũng phải xuống sông, nếu mò được đá thì cũng như được hời một khoản... Các cô tính một đoạn sông cho bao nhiêu người xuống? Cách mấy mét chia thành một đoạn? Không chỉ chiều dài, còn phải xem xét tới độ rộng và độ sâu của con sông nữa đúng không? Hay là tiện thể mượn Charon từ Hy Lạp luôn đi, chở từng tốp tới vị trí nào thì thả xuống?”
Anh nói cứ như vận chuyển vật tư bằng đường hàng không thời chiến ấy nhỉ... Phong Tiểu Tiểu cạn lời, rồi lại ngẫm nghĩ: “Làm vậy cũng hay. Trên mặt sông có cấm chế, không thể bay, xem ra đúng là nên mượn người chèo thuyền kia đến.”
“Mượn người là được, thực ra ban đầu chúng ta cũng có thuyền, chỉ là bây giờ không có người chèo thôi.” Tiết quỷ vương có vẻ vô cùng ngại ngùng: “Đại đa số vị trí trong biên chế của âm phủ vẫn còn trống. Thật là đã để anh Na phải chê cười!”
Athena: “... Tôi xin nhắc lại lần nữa, xin hãy gọi tôi là Atenan.”
Hèn gì người phương Đông thường nói nhà dột từ nóc, xem ra câu này cũng có lý ra phết.
Đám người bàn bạc chi tiết xong thì gửi thêm tin qua n người trung gian cho Hades. Mọi người thảo luận kế hoạch thả quỷ xuống sông, sau đó đi nghỉ ngơi.
Sau đó, mọi người quay về trần gian ăn cơm, hết buổi chiều thì lại đợi đến nửa đêm thì mở Quỷ Môn quay lại. Phía Hy Lạp đã đưa các Titan và người chèo thuyền Charon đến, đều đang ngoan ngoãn đợi trước điện Diêm La...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
(*) Thành Phong Đô (酆都城): tức âm phủ, là nơi đầu thai chuyển kiếp.
Đáng tiếc là dù sao nơi này cũng mới được xây dựng lại không lâu, nhân viên của thành Phong Đô lại quá ít nên Tiết quỷ vương cũng không dám thả quỷ hồn ra ngoài chơi quá lâu. Ngoại trừ những quỷ hồn tự nguyện ở lại âm phủ đi theo con đường góp kinh nghiệm thăng cấp, những quỷ hồn mới đến làm thủ tục xong sẽ đều bị ném xuống sông Vong Xuyên ngâm, đợi đến khi nào ngâm thành kẻ ngốc... À nhầm, khi nào quên hết tất cả ký ức kiếp trước và kiếp này thì sẽ có nhân viên chuyên nghiệp dẫn bọn họ đến các bệnh viện lớn tìm bảy phách hoàn chỉnh, cũng chính tìm thai nhi nào đã được bảy tháng để chuyển kiếp.
Bởi vì nguyên nhân này, bây giờ thành Phong Đô trông có vẻ vô cùng vắng vẻ, không chỉ mười tám tầng địa ngục đều vắng vẻ. Ngay cả trong tòa thành lớn như vậy, số quỷ hồn sinh sống trên thực tế cũng chưa chắc ở hết hai con đường... Những quỷ hồn này toàn bộ đều là nhân viên làm việc cho âm phủ, vậy nên có thể hiểu rằng thành Phong Đô bây giờ chẳng khác nào ký túc xá chuyên dụng cho quỷ sai.
Không có tiếng ồn ào náo nhiệt, không có cửa tiệm, không có gánh hàng rong, càng không có đường dành riêng cho người đi bộ... Phong Tiểu Tiểu thấy thất vọng vô cùng.
Dương Nghiên nghe cô than vãn oán giận xong, suýt nữa đã bị sặc nước bọt. “Nơi này là Phong Đô, không phải trung tâm thương mại ở trần gian. Cô mong có cửa tiệm hàng rong để bán thứ quái gì? Còn có đường dành cho người đi bộ... Dù sao giao thông âm phủ cũng không bị tắc nghẽn, mọi người đều đi bộ cả, làm riêng một con đường ra để làm gì?”
“Không thể nói như vậy được.” Phong Tiểu Tiểu lắc đầu không tán thành: “Cho dù là trần gian hay Âm Phủ đều cần phát triển. Mặc dù tôi chưa chết bao giờ nên không có kinh nghiệm, nhưng cũng có thể đoán ra được vào thời kỳ hoàng kim trong truyền thuyết, chắc chắn thành Phong Đô cũng vô cùng đông đúc, có khi còn có cả quỷ hồn xui xẻo mấy chục, mấy trăm năm cũng không được đầu thai... Hơn nữa nếu ở đây không có giao dịch buôn bán, vậy lúc mọi người cúng bái đốt tiền, vàng mã để làm gì? Trêu đùa ma quỷ cho vui à?”
Chuyện này... cũng không phải không có lý.
Nhớ đến mỗi khi năm hết Tết đến, mỗi dịp Thanh Minh mọi người đều đi tảo mộ cúng bái, Dương Nghiên cũng không dám khẳng định trăm phần trăm rằng cõi âm chưa từng trải qua thời kỳ hưng thịnh.
Nhưng nếu không thì chẳng lẽ đúng như những gì Phong Tiểu Tiểu nói? Nhiều người đốt vàng mã như vậy chỉ để trêu ngươi tổ tiên nhà mình?
Athena lại than thở: “Từ trước đến nay, địa ngục của phương Đông vẫn luôn phồn hoa nhất trong các hệ thần... À, ý tôi là nói trước đây.”
Đám người đi dạo khắp thành Phong Đô một vòng, nhớ được địa hình sơ lược. Không lâu sau, Tiểu Hắc lượn về trần gian cũng đã mang theo tin tức quay lại. Cô cầm mệnh lệnh Athena viết tay để tới tìm người hầu của anh ta, người hầu đó nói lại cho Hades, Hades tìm Tartarus, Tartarus lại tự mình xuống vực sâu Vô Tận sai các Titan đến.
Qua nhiều giai đoạn chuyển tiếp trung gian như vậy, cuối cùng cũng gom góp được vài Titan bị phán tội phải làm lao động công ích, hơn nữa tính tình khá hiền hòa. Giờ chỉ cần đợi Hades phái xe ngựa chở bọn họ qua con đường địa ngục đến đây là được...
“Được rồi, chỉ cần chờ người đến đủ là có thể bắt đầu khởi công công trình.” Phong Tiểu Tiểu búng tay một cái, giải quyết xong khó khăn thứ nhất. Cô quay đầu lại hỏi Bàn Cổ: “A Bàn, anh nhìn lâu như vậy, đã nhớ ra gì chưa? Rốt cuộc trước kia đá tam Sinh rơi ở chỗ nào?”
“... Đã lâu như vậy, e là tôi cũng không nhớ chính xác...” Ánh mắt Bàn Cổ lúc sáng lúc tối, ấp úng có vẻ như đang muốn che giấu điều gì đó.
Không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã nghĩ ra vấn đề then chốt. Hắn chọc phá lâu như vậy cũng không khiến các hệ thần đánh nhau máu chảy thành sông, nhưng khiến bọn họ khó chịu như bây giờ cũng là một cách hay mà.
Bàn Cổ nhớ lại trước đây mình dẫn theo một đám đàn em nam chinh bắc chiến, chém giết gần như muốn ho ra máu, chật vật mãi mới gây ra được vài chuyện, kết quả chẳng được bao lâu đã bị người ta xử lý xong... Nào có ngờ tới một vị thần nối nhân duyên nho nhỏ tầm thường như Nguyệt Lão, nhẹ nhàng làm mất một bó dây tơ hồng lại có thể khiến chư thần thua như ngả rạ.
Đúng là nhân tài!
Bây giờ Bàn Cổ đang vô cùng hối hận. Sao mắt hắn lại không tinh tường mà nhận ra thực lực của Nguyệt Lão sớm hơn chứ...
Đương nhiên, trừ lý do cảm xúc cá nhân, hắn đúng là không nhớ rõ trước đây đá Tam Sinh ở đâu thật.
Sông Vong Xuyên trải dài thẳng tắp, ngoại trừ thành Phong Đô bên cạnh và thảm hoa bỉ ngạn ở bờ sông có thể dùng làm mốc đánh dấu, các đoạn sông gần như không khác gì nhau.
Chỗ đá Tam Sinh rơi xuống ban đầu không ở gần thành Phong Đô. Mà giờ đã nhiều năm trôi qua, thảm hoa bỉ ngạn lúc đầu lác đác chỉ mọc ở vài chỗ giờ đã sinh trưởng nhiều vô kể, gần như sắp lan ra hết bờ sông... Như này tìm tìm cái *beep*!
Nhìn cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ, quả thực là Bàn Cổ cũng không biết mình nên có biểu cảm như thế nào. Nói chung hắn bó tay rồi, chịu, không phân biệt được đâu với đâu!
Phong Tiểu Tiểu cũng vô cùng đau đầu: “Thời khắc mấu chốt thì hỏng việc, lúc cần ngáng chân thì anh lại nghiêm túc! Sao lúc đầu phá chúng tôi thì anh thông minh lanh lợi thế hả?”
Bàn Cổ bĩu môi, nghiêng đầu sang chỗ khác, hoàn toàn không thèm để ý đến cô. Trước đây mọi người ở hai chiến tuyến đối địch, gây phiền phức cho Phong Tiểu Tiểu là trách nhiệm không thể chối từ, cần dốc hết sức thực hiện... Như vậy mà gọi là hắn đang phá sao? Đó là hăng hái vươn lên, tiến về phía trước!
Athena híp mắt, trong con ngươi màu xám tro xẹt qua một tia sáng âm u: “Ha ha, không tìm được đá Tam Sinh à...”
“Vẫn còn đang tìm!” Phong Tiểu Tiểu lườm anh ta.
Anh ta không thấy cô duỗi cả đuôi ra rồi sao. Bây giờ cô trườn trên đường chậm chạp như vậy là do đang bận kiểm tra từng tấc đất sâu dưới lòng sông, xem có thể cảm nhận được thông tin đá Tam Sinh phản hồi lại hay không.
Thế nhưng dù sao công trình này cũng khá lớn, tốn sức là điều khó tránh khỏi, hiệu suất thấp là tất nhiên. Nếu chẳng may đá Tam Sinh còn đang trôi dạt cách chỗ này mấy dặm, vậy bọn họ muốn tìm ta nó ước chừng cũng phải mất ít nhất mấy tuần.
Tên lười Dương Nghiên nọ thì ngậm điếu thuốc, nhìn về phía cầu Nại Hà sau lưng. Anh ta phát hiện tốp quỷ mới đều đã bị quăng hết xuống sông Vong Xuyên, bây giờ cả mặt sông chỗ đó đều là đầu người nửa trong suốt nửa có thực chìm chìm nổi nổi. Anh ta quay đầu lại, mở miệng đưa ra một “tối kiến”: “Hay là chúng ta bảo lão Tiết giúp một tay, thả lũ quỷ kia xuống từng khúc sông một!”
Đuôi rắn đang trườn về phía trước đột nhiên dừng lại. Phong Tiểu Tiểu xoay người lại hỏi: “Anh nói rõ chút xem nào?” Nghe có vẻ khả thi.
Dương Nghiên kẹp lấy điếu thuốc, nhả khói, thản nhiên nói: “Dù sao bọn họ cũng phải vào sông ngâm, vậy sao không lặn xuống nước tìm giúp chúng ta luôn. Chúng ta còn sợ dính vào nước sông sẽ mắc phải di chứng gì, nhưng bọn họ thì chẳng còn gì để sợ, bọn họ đang muốn mắc di chứng đó mà... Tôi thấy số lượng quỷ hồn đến báo tên mỗi ngày khá nhiều. Nghe lão Tiết nói, bây giờ quỷ hồn có linh khí hơi mạnh một tí trong phạm vi toàn quốc đều sẽ tự động bị âm phủ thu hút, kêu gọi. Vậy nên mỗi ngày, nơi này phải xử lý rất nhiều quỷ hồn.”
“Trong một ngày, chưa nói đến nhiều nhặn hay gì, nhưng chắc chắn sẽ luôn có khoảng tám trăm một ngàn. Chúng ta chia bọn họ xuống từng đoạn sông, lặn xuống bên dưới mò tìm đá Tam Sinh, chỉ cần hứa sẽ thực hiện một yêu cầu hợp lý của họ là được.” Dương Nghiên bình tĩnh nói: “Ví dụ như cho bọn họ đầu thai vào gia đình tốt, hoặc là những ký ức còn lại chưa bị quên lãng sẽ được giữ lại đến kiếp sau, không thì cho gia đình kiếp trước của bọn họ một khoản tiền... Dù sao thì chỉ cần yêu cầu đó không quá đáng, hơn nữa là chuyện có thể làm chúng ta đều sẽ thực hiện. Tôi không tin những quỷ hồn này sẽ không đồng ý.”
Dương Nghiên một hai câu nói khái quát cách làm, khiến mọi người ở đây ngơ ngác.
Dương Nghiên nhìn mọi người: “Sao? Cách này không ổn chỗ nào?”
“Không...” Phong Tiểu Tiểu như bị mộng du, ảo não nói: “Tôi chỉ đang nghĩ cách đơn giản như vậy, sao tôi lại không nghĩ ra ngay từ đầu nhỉ...”
“... Đây là do chỉ số thông minh, tôi bó tay.”
Lời Dương Nghiên nói vừa dứt, một chiếc đuôi rắn màu bạc đã mạnh mẽ quét qua. Anh nhảy tránh ra, “chậc” một tiếng: “Lợi dụng xong rồi thì vứt? Có vô tình thế nào cũng không nên như vậy chứ!”
Phong Tiểu Tiểu thu đuôi rắn lại, khoa chân múa tay, giáng hai cái tát vào khoảng không, sau đó cô quay người đi về phía thành Phong Đô: “Đi thôi! Đi tìm lão Tiết.”
Tâm trạng của Athena cũng tốt hơn. Sau khi nghe cách mà Dương Nghiên nghĩ ra, anh ta thấy cách này rất có thể sẽ thành công.
Người duy nhất không vui là Bàn Cổ. Hiện tại hắn chỉ giận trước đây vì cái móe gì mà mình không lấy cả tảng đá Tam Sinh đi, sau đó chọn một miệng núi lửa hay khe vực sâu bất kỳ nào đó rồi ném xuống... Như hồ lửa lưu huỳnh lúc trước cũng được đó!
Đến lúc đó, hắn chống mắt xem đám người xấu này còn tìm kiểu gì!
***
Tiết quỷ vương quay lại với công việc xét duyệt hồ sơ chưa được bao lâu thì thấy đám người do Phong Tiểu Tiểu dẫn đầu vừa đi lại quay về.
Mặc dù trong lòng thấy kinh ngạc, nhưng ông ta không thể hiện ra mặt. Tiết quỷ vương lại đứng lên, đi ra tiếp: “Sao các cô...”
“Cho chúng tôi mượn ít người... Anh kia! Đứng lại! Cứ dẫn những quỷ hồn này ra ngoài trước, tôi cần dùng tới!” Cô quát quỷ sai đang muốn dẫn một tốp quỷ hồn xuống sông Vong Xuyên, kịp thời bảo hắn ta ngừng lại. Tiếp đó, cô quay đầu giải thích với Tiết quỷ vương đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra: “Chúng tôi đến đây để tìm đá Tam Sinh, nhưng lại không tìm được vị trí của nó. May mà anh Nhị vừa nghĩ ra một tối... Khụ! Sáng kiến!”
Là như thế nọ lọ chai, rồi như vậy như thế kia. Cô nhanh chóng nói qua cho Tiết quỷ vương, ông ta bừng tỉnh, hiểu ra: “Nhờ quỷ hồn lặn xuống sông tìm đá?”
“Cứ thoải mái!” Tiết quỷ vương không hề dài dòng, vô cùng dứt khoát đồng ý: “Dù sao thì cũng giống như Nhị Lang Thần đã nói, đằng nào bọn họ cũng phải xuống sông, nếu mò được đá thì cũng như được hời một khoản... Các cô tính một đoạn sông cho bao nhiêu người xuống? Cách mấy mét chia thành một đoạn? Không chỉ chiều dài, còn phải xem xét tới độ rộng và độ sâu của con sông nữa đúng không? Hay là tiện thể mượn Charon từ Hy Lạp luôn đi, chở từng tốp tới vị trí nào thì thả xuống?”
Anh nói cứ như vận chuyển vật tư bằng đường hàng không thời chiến ấy nhỉ... Phong Tiểu Tiểu cạn lời, rồi lại ngẫm nghĩ: “Làm vậy cũng hay. Trên mặt sông có cấm chế, không thể bay, xem ra đúng là nên mượn người chèo thuyền kia đến.”
“Mượn người là được, thực ra ban đầu chúng ta cũng có thuyền, chỉ là bây giờ không có người chèo thôi.” Tiết quỷ vương có vẻ vô cùng ngại ngùng: “Đại đa số vị trí trong biên chế của âm phủ vẫn còn trống. Thật là đã để anh Na phải chê cười!”
Athena: “... Tôi xin nhắc lại lần nữa, xin hãy gọi tôi là Atenan.”
Hèn gì người phương Đông thường nói nhà dột từ nóc, xem ra câu này cũng có lý ra phết.
Đám người bàn bạc chi tiết xong thì gửi thêm tin qua n người trung gian cho Hades. Mọi người thảo luận kế hoạch thả quỷ xuống sông, sau đó đi nghỉ ngơi.
Sau đó, mọi người quay về trần gian ăn cơm, hết buổi chiều thì lại đợi đến nửa đêm thì mở Quỷ Môn quay lại. Phía Hy Lạp đã đưa các Titan và người chèo thuyền Charon đến, đều đang ngoan ngoãn đợi trước điện Diêm La...
Bình luận facebook