• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-464

Chương 467: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72677.png

Xem ảnh 2
72677_2.png
Vừa rồi, hình như anh có nghe được một cái âm tiết làm bẩn lỗ tai của mình thì phải?



Tuy rằng Phục Hy không hiểu biết nhiều, nhưng mà anh vẫn có thường thức. Hơn nữa anh Hy là người thông minh, cho dù không thể học ngoại ngữ chỉ trong vài ngày, nhưng ít nhất vẫn nhớ được cái từ xưng hô mà đám trẻ nhỏ gọi khi lôi kéo cha mẹ của chúng ở trên đường.



Mammy?



Mặt Phục Hy đã đen như đáy nồi, nếu anh nhớ không nhầm thì hình như đây là từ xưng hô rất có ý nghĩa... Ha! Tên dị tộc lông vàng này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, dám không biết ngượng mà ôm Tiểu Oa của anh gọi là mẹ?



Cái đầu nhà mi! Còn không mau buông Nữ Oa ra!



Tiếng đuôi rắn uốn lượn di chuyển dưới chân càng thêm dồn dập, dường như sắp bùng nổ đến nơi, lúc này tóc của Phục Hy không chỉ không gió tự động, mà thậm chí đã sắp chạm đến mức tức sùi bọt mép. Mà gã đàn ông tóc vàng cao lớn thì vẫn dính lấy Phong Tiểu Tiểu liều mạng cọ cọ khuôn mặt. Gã ôm cô gái nhỏ không chịu buông tay, tủi thân giống như chó lông vàng bị vứt bỏ, không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, hình như đang oán giận trút hết bất mãn nhiều ngày nay khi bị “mammy” vứt bỏ.



Cả người Phong Tiểu Tiểu đã chết lặng, mặt mày vô cảm mặc kệ tên kia cọ qua cọ lại. Cô đã quen rồi, thật sự đã quen rồi. Cần gì phải nói lý với kẻ ngốc, tên kia muốn gọi mẹ thì cứ gọi đi, dù sao cũng không phải lần đầu cô nghe thấy.



Đầu trọc đã sụp đổ đến mức sắp quỳ xuống luôn rồi, ngay cả sợ hãi cũng tạm thời bỏ quên: “Merrick?” Đừng như vậy mà cưng! Cô gái kia là kẻ địch của chúng ta, đừng có nhận giặc làm mẹ chứ!



Dương Nghiên nhìn tổ hợp mẹ con của Phong Tiểu Tiểu bên này, lại nhìn sang Phục Hy, cứ ngơ ngác há miệng ra lại ngậm lại, cuối cùng vẫn là không nói gì, mà yên lặng che mặt quay đầu đi, không nỡ nhìn.



Nhưng bi kịch lại không bỏ quên anh ta, bé ngoan lễ phép không có khả năng chỉ nhận mẹ chứ không nhận cha. Vì thế, sau khi tên ngoại quốc tóc vàng ôm cọ Phong Tiểu Tiểu thỏa mãn xong lại nhấc đầu lên, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Dương Nghiên một lúc, ngay lúc trong lòng người kia dâng lên dự cảm không tốt, quả nhiên đối phương lại mở miệng tràn ngập tình cảm mà gọi: “Daddy~~”



“...”



Một cú thiên lôi đánh xuống, khiến mọi người đều trong sống ngoài cháy khét.



Dương Nghiên lập tức cảm thấy cả người đều không ổn.



Đây quả thực là “hố người” nha, vừa rồi mải vui sướng khi người gặp họa, quên béng mất trong mắt tên ngốc kia đã nhận định anh ta chính là một nửa của Nữ Oa...



Phục Hy chậm rãi quay đầu, vừa mở miệng chính là giọng điệu âm trầm lạnh lẽo dọa người: “Daddy?”



“... Đó chỉ là hiểu lầm thôi, thật đó, tôi có thể giải thích.” Dương Nghiên kiên cường mở miệng, ánh mắt chân thành nhìn Phục Hy yêu cầu được giải thích, mãnh liệt kháng án, hy vọng bản thân có cơ hội được trông ánh mặt trời đẹp đẽ ngày hôm sau.



Nhưng Phục Hy đã không nghe lọt tai bất cứ lời giải thích nào nữa, đuôi rắn dưới chân ghế vốn chỉ dài ba mét, nhưng hiện tại nó nhanh chóng dài ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, uốn lượn quanh cả sảnh chính của giáo đường.



Tuy rằng hiện tại không có tín đồ nào ở đây, nhưng vẫn còn có mấy cái cha sứ tương đối rảnh rỗi, nói chính xác hơn thật ra là đội cấm vệ ngụy trang ở trong này để phụ trách bảo vệ đại biểu Tòa Thánh Vatican. Đội hộ vệ Switzerland vốn dĩ chỉ chuyên môn phụ trách bảo vệ Vatican và giáo hoàng nên mới cố ý theo tới, nếu không đại biểu Tòa Thánh và Wellscũng không có khả năng dám tay không gặp mặt đại biểu Rắn Đuôi Chuông.



Nhưng khi đuôi rắn cực lớn vừa xuất hiện, cơ hồ nhét đầy cả sảnh chính, nhúc nhích nghiền từng ngõ ngách, thì mấy vị tinh anh của đội cấm vệ cũng tỏ vẻ họ khiêng không nổi, BOSS này quá lớn, bọn họ còn chưa kịp lấy vũ khí ra thì đã bị đuôi rắn quăng lung tung quất trúng rồi, toàn bộ khung xương đều đang kẽo kẹt rung lên, chỉ muốn phun ra một búng máu để giảm bớt cảm giác đè nén nghiêm trọng trong cơ thể, đâu còn sức lực gì mà phản kháng hay công kích nữa?



Đuôi rắn cực lớn nâng nửa người trên của Phục Hy lên, cả người người đàn ông tóc dài màu đen nhấc cao lên mấy mét, hoa văn vảy rắn nơi khóe mắt cũng trở nên đậm hơn, từ trên cao lạnh lùng quan sát mấy người phía dưới, đặc biệt là Dương Nghiên.



Dương Nghiên bi thương trầm mặc, thở dài, lại mở ra vạch màu đỏ máu trên trán, ánh vàng từ con mắt thứ ba giữa trán tăng vọt, lật tay mở ra lòng bàn tay phải, một vũ khí hình cây trường thương lạnh lẽo thấu xương như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, đó chính là Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao.



“Lại thức tỉnh?” Phục Hy cười lạnh.



Buổi tối ngày đầu tiên thì uy áp cơ hồ hướng thẳng tới phòng Phong Tiểu Tiểu, hơn nữa mới vừa xuất hiện đã bị uy áp của Nữ Oa đập tan tành, cho nên những người khác cũng không cảm thấy rõ ràng lắm. Không nghĩ tới bây giờ phóng ra uy áp lần nữa lại vừa lúc giúp cho đối phương... Có thể dựa vào khí thế uy áp gần như là sắc bén của Phục Hy để thức tỉnh thì quả là có nghị lực kinh người, nhưng cho dù lại thức tỉnh thêm một tầng, thực lực của Dương Nghiên cũng vẫn không tính là gì trước mặt Phục Hy.



Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã thành hình, cổ tay Dương Nghiên chuyển một cái, lưu loát múa một đường, mũi nhọn chỉ xuống mặt đất, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn lên ý đồ tranh thủ lần cuối: “Anh Hy, đây thật sự chỉ là hiểu lầm.”



“Chỉ là một tiểu thần nhỏ bé, khi các người thành danh thì chư thần thượng cổ đều đã ngã xuống, đừng tưởng rằng hưởng qua vài năm hương khói cung phụng là cậu sẽ thật sự thành chiến thần.” Phục Hy cười nhạo, “Ở trong mắt tôi, Xi Vưu còn hơn cậu gấp trăm lần.”



“...” Đây rõ ràng là công kích cá nhân nha! Nữ Oa, cô còn không đi quản người của mình đi hả?



Dương Nghiên trầm mặc.



Khương Lễ vui sướng chen vào một chân: “Ồ? Thật sao?” Khen ngợi tới quá bất ngờ, cậu trai có vui vẻ hơi quá.



Lực lượng tín ngưỡng khắp sảnh chính giáo đường bị khí thế của hai người Phục Hy và Dương Nghiên phá thành mảnh nhỏ, thậm chí đại biểu Tòa Thánh còn có thể cảm giác được rõ ràng là dưới hai luồng sức mạnh cực đại, kết giới tín ngưỡng xung quanh dễ dàng bị đánh nát giống như bọt xà phòng.



Loại sức mạnh nghiền áp tuyệt đối này khiến lần đầu tiên đại biểu Tòa Thánh ý thức được chênh lệch giữa mình và đối phương. Không biết Thượng đế có khiêng được hay không, nhưng ông ta có thể xác định, cho dù là chính giáo hoàng cộng thêm tất cả thiên sứ bảo hộ Nhà thờ thánh John cùng xông lên, đều sẽ bị đối phương dùng hai đầu ngón tay nghiền chết như một con kiến... Bất kể là kẻ ba mắt hay kẻ thân rắn có đồng tử dã thú kia.



Ba thiên sứ đã quỳ trên mặt đất bắt đầu niệm kinh chờ chết. Wells và đám người Billie thì càng không cần phải nói, dưới uy áp lớn như thế, tất cả phàm nhân đều nằm sấp trên sàn nhà không đứng lên nổi. Tên ngốc nước ngoài ôm Phong Tiểu Tiểu đã khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, tỏ vẻ tủi thân muốn mách phụ huynh.



Dương Nghiên nắm thật chặt trường đao trong tay, mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nâng tay trái lên dưới cái nhìn bễ nghễ của Phục Hy... Ngay lúc sắp có một trận chiến lớn bùng nổ mà chắc chắn sẽ liên lụy đến vô số quần chúng vô tội xung quanh, rốt cuộc Phong Tiểu Tiểu cũng kịp phản ứng, nhận ra mọi chuyện đang không ổn cho lắm.



“Ấy? Có gì thì từ từ nói, thương lượng cái là được, đây là muốn PK sao?” Phong Tiểu Tiểu nhìn Phục Hy rồi lại nhìn Dương Nghiên, lúc này mới phát hiện lửa giận của Phục Hy có vẻ hơi lớn.



Ánh mắt Dương Nghiên tập trung vào Phục Hy không dám phân tâm, Phục Hy... Phục Hy thì lại quay đầu, ánh mắt tuy lạnh lùng, nhưng Phong Tiểu Tiểu lại thật sự nhìn thấy được chút tủi thân trong đó: “Em và anh còn chưa từng có con...”



“...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom