Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-466
Chương 469: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
007 không thấy được chính xác cảnh náo nhiệt mà mình muốn thấy. Nhưng kẹt nỗi các đồng nghiệp theo dõi weibo của anh chàng nhiệt tình quá nên đành miễn cưỡng đi theo kiếm ghế hàng đầu ở hiện trường.
Đây cũng là lần đầu tiên đồn cảnh sát lập biên bản thu hộ chiếu của nhiều người đến như vậy. Các loại giấy chứng nhận chất chồng thành một đống trên bàn. Trong cục, đừng nói đến chuyện ngồi, ngay cả đứng cũng không chứa được nhiều người như thế, nên đành phải để mọi người chờ ở bên ngoài... Dù sao thì bọn họ cũng giữ hộ chiếu lại rồi nên chẳng sợ người sẽ chạy mất.
“Mấy người đều là đồng nghiệp à? Làm việc ở “Yêu thích nghệ thuật gốm sứ” ở tiểu khu XX đúng không?” Người cảnh sát già hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn đám người nước ngoài, vẻ mặt có phần mờ mịt.
Vị cảnh sát đang xem trò vui bên cạnh, kiêm giữ gìn trật tự, kiêm giúp đỡ ghi chép thấp giọng cảm thán: “Ai cũng bảo bây giờ trên thế giới đang thịnh hành tinh hoa văn hóa nước ta, thật đúng là.”
“Nhưng mà người nước ngoài có hứng thú với cái này không phải đều là mặc sườn xám rồi tự sướng gì đó hả? Không thì cũng phải là học kinh kịch chứ...” Một vị cảnh sát khác cũng góp lời.
Nghệ thuật làm gốm... Nói thật, chuyện này đúng là không cần phải vượt biển tới tận đây để học. Ở nước ngoài cũng nhiều người am hiểu về gốm lắm mà. Ví dụ như trong một bộ phim nước ngoài rất nổi tiếng ngày trước, một người một quỷ tán tỉnh nhau còn xài chính mấy thứ này làm đạo cụ tình thú cơ.
Người cảnh sát già suy tư một lát rồi ngơ ra hỏi các đồng nghiệp: “Thành phố chúng ta có nghệ nhân gốm sứ nào ở ẩn không? Hay là có học viện gốm sứ nào tương đối nổi tiếng ở tiểu khu XX không?”
“Học viện nghệ thuật gốm sứ thì cháu chỉ biết có Cảnh Đức Trấn thôi.” Vị cảnh sát nhỏ đổ mồ hôi: “Ở thành phố này, cháu chưa từng nghe nói có nhân vật lợi hại như thế.” Hơn nữa tiểu khu XX kia còn là khu dân cư nữa...
Vị cảnh sát già cũng cảm thấy không đỡ nổi nữa, càng xem biên bản càng cảm thấy kỳ cục không nói nên lời. Ông ta dựng cặp tài liệu lên che khuất nửa dưới khuôn mặt, cẩn thận ghé vào gần cậu chạy việc bên cạnh: “Hay là đi tìm anh Vũ đến đây đi.”
Thái độ thận trọng đến kỳ lạ khi mời viện trợ này của ông ta làm các vị thần chú ý. Tai mọi người đều rất thính đấy.
Không lâu sau bọn họ liền biết rằng dự cảm của mình không hề sai.
Nửa tiếng sau, cứu binh thần bí với dáng người gầy còm mà khí thế mạnh mẽ đã tới. Vẻ mặt anh ta hơi uể oải, thoạt nhìn thái độ cũng có chút thờ ơ. Thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng sắc bén. Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến cho người ta có cảm giác giống như bị loài vật nguy hiểm nào đó nhìn chằm chằm.
Những cảnh sát không đủ quyền hạn đều bị đuổi ra khỏi phòng duy trì trật tự. Bên trong phòng, toàn bộ công việc đều do những người mà cứu binh đưa tới tiếp nhận.
Cứu binh anh Vũ đi tới trước bàn, nhặt đại một quyển hộ chiếu lên nhìn một cái liền để xuống. Anh ta khẽ nhếch đôi môi mỏng cười chế nhạo mấy vị thần trước mặt: “Nhập cảnh phi pháp hả?”
Mấy vị thần tiên ở đây lập tức lúng túng, đổ đầy mồ hôi. Giấy chứng nhận của mình ở đây rất đầy đủ. Tất nhiên việc nhập cảnh có hơi phiền phức, nhưng nghe đâu cũng cũng được xử lý bởi những người rất có quyền thế và quan hệ rộng ở địa phương... Nếu là các thủ tục thông thường, tuyệt đối không có vấn đề gì về tính hợp pháp cả. Nhưng nếu là thủ tục đặc biệt... Người trong nội bộ có nhận ra được cái gì đó thì hẳn là cũng không nên nói ra, dù sao những kẻ đứng sau cũng đều là...
“Do người trong giang hồ làm hả?” Cứu binh anh Vũ chắp hai tay, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc, dùng hai ngón tay bới nhặt giữa một đống hộ chiếu một cách ghét bỏ, như thể đang lựa bắp cải ở sạp bán rau. Môi anh ta khẽ nhếch lên đầy giễu cợt: “Không coi pháp luật kỷ cương ra gì, cố tình vi phạm điều cấm, quấy rối trật tự xã hội, đồng thời còn ỷ tài mà kiêu ngạo. Chậc! Tôi ghét nhất mấy chuyện liên quan đến đám người giang hồ các người. Lúc nào cũng xem người khác như kẻ ngu đần mà đùa giỡn, ai đắc tội một chút thì liền cắn người ta không nhả y như đám chó điên... Ồ?! Trông ánh mắt của cậu thì hình như không vừa lòng với tôi tẹo nào nhỉ? Có phải cậu muốn cắn tôi không, nhóc con?”
Mấy vị thần cười khan: “Ha ha...”
“Người có tài năng thì nên báo đáp tổ quốc, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của bản thân để mưu cầu tư lợi. Chính vì có quá nhiều kẻ vừa tự khoe là thanh cao vừa thích thách thức quyền uy như các người nên sự phát triển của đất nước mới bị hạn chế đấy.” Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, trượt từ trên bàn xuống dựa vào ghế. Tay anh ta đẩy đống hộ chiếu trước mặt xuống, lấy điện thoại di động ra nhấn số. Chờ một hồi lâu, điện thoại được kết nối rồi anh ta mới nói: “Họ Triển kia, đống giấy tờ giả ở đây là anh làm đúng không? Tốt xấu gì anh cũng coi như quy thuận quân đội rồi, có thể ít gây phiền phức cho Lục Phiến Môn chúng tôi không hả?”
Ban đầu, Lục Phiến Môn chính là tên gọi chung của nha môn - tam pháp tư*. Cái tên này được đặt dựa theo kiến trúc cổng lớn của nha môn thời xưa gồm ba cửa sáu cánh. Thời nhà Đường ban đầu có sáu bộ, Lục Phiến Môn chính là do Hình bộ sáng lập. Chuyên môn huấn luyện những thiếu niên có tiềm lực, mang theo cái tên “tay sai”, làm công việc xử lý đám giang hồ ngang ngược. Về sau đến triều Minh, bọn họ còn tham gia thêm hàng loạt các việc khác như xử lý những vụ án lớn của đất nước, ám sát, làm mật thám...
(*) Tam pháp tư: cách gọi ba đơn vị tư pháp quan trọng ở Trung Quốc thời cổ đại: Ở triều Hán là Đình Úy, Ngự Sử Trung Thừa và Tư Đãi Giáo Úy. Thời Minh Thanh là: Hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự.
Qua từng bước phát triển, địa vị của Lục Phiến Môn ở triều đình trở nên tách biệt và khó lòng nói rõ. Một mặt, bọn họ là quan viên của triều đình, chịu sự ràng buộc của triều đình, đồng thời phải tận lực với đất nước. Mặt khác họ lại phải trực tiếp liên hệ với đám giang hồ, thường xuyên phải trà trộn vào đủ hạng người. Ra được khỏi triều đình, vào được chốn dân gian. Bọn họ là giang hồ giữa nha môn, cũng là nha môn giữa giang hồ... Tất nhiên cũng chính bởi mối quan hệ này mà địa vị của Lục Phiến Môn bất kể trên giang hồ hay ở triều đình đều vô cùng vi diệu. Đặc biệt là có một số ít nhân sĩ giang hồ cấp tiến rất bài xích nhóm người này.
Sau khi nhận điện thoại, Triển Hiên cũng rất đau đầu. Lục Phiến Môn ở nơi này dĩ nhiên không phải tổ chức mà quốc gia lập nên. Nói một cách nghiêm túc thì bọn họ cũng là người giang hồ như mình nhưng có biên chế nhà nước thôi.
Nhưng người ta cũng không giống mình ở chỗ, người giang hồ vào cơ quan nhà nước rồi, việc nhỏ thì vẫn sẽ coi trọng anh em, nghĩa khí. Mà con cháu của những người ở Lục Phiến Môn kia thì lại là những thanh niên cố chấp tới phát bực. Từ nhỏ bọn họ đã được dạy dỗ theo lời của tổ tiên truyền lại, đó là không tiếc thân mình, vì quốc gia mà lên núi đao, xuống biển lửa. Tiện thể còn “giúp triều đình canh chừng đám giang hồ chết bầm” gì gì đó nữa.
Nếu đổi thành những người anh em giang hồ khác, chuyện đến mức này cũng chỉ cần chào hỏi vài câu là xong. Nhưng mà hiện giờ chuyện lại rơi vào tay cậu nhóc họ Vũ này… Triển Hiên đột nhiên có linh cảm cuộc sống yên ổn của mình đến đây là kết thúc rồi.
Chuyện kế tiếp trở nên phức tạp hơn, anh Vũ yêu cầu Triển Hiên nhất định phải chịu trách nhiệm với chuyện này. Mà Triển Hiên không thể không kéo chuyện này về phía Phong Tiểu Tiểu “bí hiểm khó lường” kia được. Điện thoại không ngừng gọi đến gọi đi. Mãi đến lúc cậu Liên - người mang tính then chốt được nhớ tới, dưới sự phê chuẩn đặc biệt của cậu “con quan rồi lại làm quan” chốn kinh thành, cuối cùng anh Vũ mới miễn cưỡng thả các vị thần ra.
Như đã nói ở trên, Lục Phiến Môn trung thành với triều đình. Bọn họ không phải là không cho phép đi cửa sau, nhưng điều kiện trước tiên là cửa sau này chỉ có thể mở cho đối tượng cùng thuộc hệ thống triều đình.
“Năng lực của nhà cậu Liên cũng không nhỏ nha.” Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại, cảm khái. Lúc đầu vốn không nghĩ tới, hiện tại mới phát hiện ra cậu Liên chỉ cần một câu liền có thể giải quyết vấn đề khó xử như vậy, đúng là quá lợi hại.
Cậu Liên đắc ý: “Cũng tàm tạm thôi.” Nói xong, ánh mắt nhiệt tình của cậu ta nhìn về phía Nữ Bạt: “Nếu là bạn của Thanh Thanh có chuyện thì đương nhiên tôi phải giúp đỡ rồi.” Từ lời nói đến dáng vẻ đều không giấu được sự đắc ý.
Nữ Bạt khẽ cười nhìn sang chỗ khác. Nếu không phải giữa các vị thần và ma có giao hẹn ngầm không cho phép gây ra sự rối loạn cho nhân giới thì thực ra cô cũng không muốn ngầm đồng ý để đám người có thể coi là kẻ địch này được thả ra dễ dàng như vậy.
Bận rộn đến tận bây giờ đã là mười hai giờ khuya. Mấy người đi hưởng thú vui thôn dã bị hành một ngày một đêm, cộng thêm đủ loại chuyện phát sinh nên cuối cùng đều mệt lử. Rốt cuộc sự việc cũng kết thúc, mọi người có thể trở về phòng ngủ. Mà cả đám người nước ngoài trong đồn cảnh sát ở nội thành giờ cũng vừa mới được thả ra.
“Nếu lần sau còn gây rối trật tự trị an tôi sẽ giết các người!” Anh Vũ dẫn người ra khỏi cửa, làm một động tác bắn súng khiêu khích các vị thần rồi anh ta hừ lạnh một tiếng quay sang nhìn Ngao Tiềm - người bản địa duy nhất: “Nhóc con, cậu cũng phách lối lắm. Lý lịch tư pháp sạch sẽ thế này, giấu kỹ ra phết nhỉ!”
“Ha ha...” Ngao Tiềm cười vô tội: “Tôi là người dân lương thiện thật mà.” Trước khi thức tỉnh, anh thậm chí còn chẳng có cái biên bản vượt đèn đỏ nào. Ai mà biết được sau cú “chuyển mình” vĩ đại kia thì đời sống lại có nhiều chuyện gây kích thích đến thế.
Vừa dứt lời thì Đường Cần - người duy nhất thuộc giới nhân sĩ giang hồ đồng thời là người được Phong Tiểu Tiểu kéo vào hàng ngũ người biết chuyện phe mình thò đầu từ chiếc xe dừng ở bên đường ra gọi: “Anh Ngao! Chị Phong với anh Dương bảo tôi đến đón anh về nhà.”
Anh Vũ không tra được thân thế ngầm của Ngao Tiềm, nhưng ít nhất anh ta cũng nhận ra Đường Cần. Vừa thấy cảnh này anh ta liền liếc mắt nhìn Ngao Tiềm cười lạnh: “Người dân lương thiện ấy à?”
Ngao Tiềm cảm thán vô bờ, mình vô tội thế này cơ mà…
Tìm lấy một nơi bí mật, sắp xếp cho các vị thần vừa được thả trở về chỗ ở để nghỉ ngơi. Nếu ai không có nhà ở thành phố này thì quay lại tiệm làm gốm vào thần đình, rồi còn gọi điện thoại trước cho Y Y nhờ để cửa cho cả đám. Sau khi sắp xếp chu toàn tất cả mọi chuyện, Ngao Tiềm mới có thể lên xe, thở dài nhẹ nhõm hỏi Đường Cần đang ngồi chỗ tài xế chơi điện thoại đợi nãy giờ: “Tiểu Tiểu bảo cậu đến làm gì? Thật ra tôi tự đón taxi là được rồi mà!”
“Đêm hôm khuya khoắt khó bắt xe lắm.” Đường Cần nhanh nhẹn đặt điện thoại xuống, vặn chìa khóa khởi động xe: “Hơn nữa tôi tới cũng có thể giúp anh Triển yên tâm hơn, cái đám ưng non chết bầm kia của Lục Phiến Môn cũng không dễ đối phó đâu.”
“Cũng phải.” Ngao Tiềm xoa sống mũi: “Thế phiền cậu đưa tôi về vậy. Cũng may lần này vợ chồng Thành Hoàng không bị bắt lại. Nếu không, bị cái tên họ Vũ kia nắm được thóp, dù cho không làm gì được chúng ta thì mượn được cớ để giam vài hôm thôi chắc anh ta cũng vui như mở cờ rồi.”
“Hai vợ chồng người ta có kinh nghiệm đấu tranh phong phú lắm.” Đường Cần cũng vui vẻ. Đang định nhấn ga đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, anh ta vội vàng dừng lại “A” một tiếng: “Chờ chút, em họ tôi còn chưa quay lại.”
“Ở đây nhiều người như vậy.... Cậu còn đưa theo em họ tới làm gì?” Ngao Tiềm cũng vô cùng kinh ngạc.
“Có phải tôi dẫn theo đâu.” Đường Cần lại tắt máy, cau mày tìm điện thoại: “Em tôi với nàng tiên ốc đi xem phim để bồi dưỡng tình cảm, đang đi thì vừa khéo gặp tôi nên bọn họ muốn quá giang. Tôi cũng đâu thể không giúp được.” Cái xe này còn là mượn của em họ nữa. Nghiêm túc mà nói người ta mới là chủ nhân thực sự của cái xe, mình chỉ coi như tài xế thôi.
“Nhưng mà tôi cũng biết mấy người nước ngoài ở chỗ các anh không thể gặp người khác được, vì vậy vừa rồi mới bảo cho cô tiên ốc đưa em họ của tôi đi dạo. Yên tâm đi, không lỡ việc đâu.” Đường Cần vừa giải thích tai vừa dán vào điện thoại chờ nối máy, thế nhưng hồi lâu sau bên kia vẫn không có phản ứng gì.
Cho dù em họ mình bỏ điện thoại vào túi không chú ý có cuộc gọi tới thì thính lực của cô em tiên ốc cũng không thể nào không nghe thấy được chứ. Nhưng nếu bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì… Đã có một em gái nửa tiên nửa yêu che giấu rất kỹ đi theo, ai lại ra tay với cậu em của mình được?!
Sau hai lần gọi liên tục mà không có người nhấc máy, mặt Đường Cần bắt đầu đanh lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đây cũng là lần đầu tiên đồn cảnh sát lập biên bản thu hộ chiếu của nhiều người đến như vậy. Các loại giấy chứng nhận chất chồng thành một đống trên bàn. Trong cục, đừng nói đến chuyện ngồi, ngay cả đứng cũng không chứa được nhiều người như thế, nên đành phải để mọi người chờ ở bên ngoài... Dù sao thì bọn họ cũng giữ hộ chiếu lại rồi nên chẳng sợ người sẽ chạy mất.
“Mấy người đều là đồng nghiệp à? Làm việc ở “Yêu thích nghệ thuật gốm sứ” ở tiểu khu XX đúng không?” Người cảnh sát già hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn đám người nước ngoài, vẻ mặt có phần mờ mịt.
Vị cảnh sát đang xem trò vui bên cạnh, kiêm giữ gìn trật tự, kiêm giúp đỡ ghi chép thấp giọng cảm thán: “Ai cũng bảo bây giờ trên thế giới đang thịnh hành tinh hoa văn hóa nước ta, thật đúng là.”
“Nhưng mà người nước ngoài có hứng thú với cái này không phải đều là mặc sườn xám rồi tự sướng gì đó hả? Không thì cũng phải là học kinh kịch chứ...” Một vị cảnh sát khác cũng góp lời.
Nghệ thuật làm gốm... Nói thật, chuyện này đúng là không cần phải vượt biển tới tận đây để học. Ở nước ngoài cũng nhiều người am hiểu về gốm lắm mà. Ví dụ như trong một bộ phim nước ngoài rất nổi tiếng ngày trước, một người một quỷ tán tỉnh nhau còn xài chính mấy thứ này làm đạo cụ tình thú cơ.
Người cảnh sát già suy tư một lát rồi ngơ ra hỏi các đồng nghiệp: “Thành phố chúng ta có nghệ nhân gốm sứ nào ở ẩn không? Hay là có học viện gốm sứ nào tương đối nổi tiếng ở tiểu khu XX không?”
“Học viện nghệ thuật gốm sứ thì cháu chỉ biết có Cảnh Đức Trấn thôi.” Vị cảnh sát nhỏ đổ mồ hôi: “Ở thành phố này, cháu chưa từng nghe nói có nhân vật lợi hại như thế.” Hơn nữa tiểu khu XX kia còn là khu dân cư nữa...
Vị cảnh sát già cũng cảm thấy không đỡ nổi nữa, càng xem biên bản càng cảm thấy kỳ cục không nói nên lời. Ông ta dựng cặp tài liệu lên che khuất nửa dưới khuôn mặt, cẩn thận ghé vào gần cậu chạy việc bên cạnh: “Hay là đi tìm anh Vũ đến đây đi.”
Thái độ thận trọng đến kỳ lạ khi mời viện trợ này của ông ta làm các vị thần chú ý. Tai mọi người đều rất thính đấy.
Không lâu sau bọn họ liền biết rằng dự cảm của mình không hề sai.
Nửa tiếng sau, cứu binh thần bí với dáng người gầy còm mà khí thế mạnh mẽ đã tới. Vẻ mặt anh ta hơi uể oải, thoạt nhìn thái độ cũng có chút thờ ơ. Thế nhưng ánh mắt anh ta lại vô cùng sắc bén. Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến cho người ta có cảm giác giống như bị loài vật nguy hiểm nào đó nhìn chằm chằm.
Những cảnh sát không đủ quyền hạn đều bị đuổi ra khỏi phòng duy trì trật tự. Bên trong phòng, toàn bộ công việc đều do những người mà cứu binh đưa tới tiếp nhận.
Cứu binh anh Vũ đi tới trước bàn, nhặt đại một quyển hộ chiếu lên nhìn một cái liền để xuống. Anh ta khẽ nhếch đôi môi mỏng cười chế nhạo mấy vị thần trước mặt: “Nhập cảnh phi pháp hả?”
Mấy vị thần tiên ở đây lập tức lúng túng, đổ đầy mồ hôi. Giấy chứng nhận của mình ở đây rất đầy đủ. Tất nhiên việc nhập cảnh có hơi phiền phức, nhưng nghe đâu cũng cũng được xử lý bởi những người rất có quyền thế và quan hệ rộng ở địa phương... Nếu là các thủ tục thông thường, tuyệt đối không có vấn đề gì về tính hợp pháp cả. Nhưng nếu là thủ tục đặc biệt... Người trong nội bộ có nhận ra được cái gì đó thì hẳn là cũng không nên nói ra, dù sao những kẻ đứng sau cũng đều là...
“Do người trong giang hồ làm hả?” Cứu binh anh Vũ chắp hai tay, đặt mông ngồi xuống bàn làm việc, dùng hai ngón tay bới nhặt giữa một đống hộ chiếu một cách ghét bỏ, như thể đang lựa bắp cải ở sạp bán rau. Môi anh ta khẽ nhếch lên đầy giễu cợt: “Không coi pháp luật kỷ cương ra gì, cố tình vi phạm điều cấm, quấy rối trật tự xã hội, đồng thời còn ỷ tài mà kiêu ngạo. Chậc! Tôi ghét nhất mấy chuyện liên quan đến đám người giang hồ các người. Lúc nào cũng xem người khác như kẻ ngu đần mà đùa giỡn, ai đắc tội một chút thì liền cắn người ta không nhả y như đám chó điên... Ồ?! Trông ánh mắt của cậu thì hình như không vừa lòng với tôi tẹo nào nhỉ? Có phải cậu muốn cắn tôi không, nhóc con?”
Mấy vị thần cười khan: “Ha ha...”
“Người có tài năng thì nên báo đáp tổ quốc, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dùng năng lực của bản thân để mưu cầu tư lợi. Chính vì có quá nhiều kẻ vừa tự khoe là thanh cao vừa thích thách thức quyền uy như các người nên sự phát triển của đất nước mới bị hạn chế đấy.” Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, trượt từ trên bàn xuống dựa vào ghế. Tay anh ta đẩy đống hộ chiếu trước mặt xuống, lấy điện thoại di động ra nhấn số. Chờ một hồi lâu, điện thoại được kết nối rồi anh ta mới nói: “Họ Triển kia, đống giấy tờ giả ở đây là anh làm đúng không? Tốt xấu gì anh cũng coi như quy thuận quân đội rồi, có thể ít gây phiền phức cho Lục Phiến Môn chúng tôi không hả?”
Ban đầu, Lục Phiến Môn chính là tên gọi chung của nha môn - tam pháp tư*. Cái tên này được đặt dựa theo kiến trúc cổng lớn của nha môn thời xưa gồm ba cửa sáu cánh. Thời nhà Đường ban đầu có sáu bộ, Lục Phiến Môn chính là do Hình bộ sáng lập. Chuyên môn huấn luyện những thiếu niên có tiềm lực, mang theo cái tên “tay sai”, làm công việc xử lý đám giang hồ ngang ngược. Về sau đến triều Minh, bọn họ còn tham gia thêm hàng loạt các việc khác như xử lý những vụ án lớn của đất nước, ám sát, làm mật thám...
(*) Tam pháp tư: cách gọi ba đơn vị tư pháp quan trọng ở Trung Quốc thời cổ đại: Ở triều Hán là Đình Úy, Ngự Sử Trung Thừa và Tư Đãi Giáo Úy. Thời Minh Thanh là: Hình bộ, Đô Sát viện, Đại Lý tự.
Qua từng bước phát triển, địa vị của Lục Phiến Môn ở triều đình trở nên tách biệt và khó lòng nói rõ. Một mặt, bọn họ là quan viên của triều đình, chịu sự ràng buộc của triều đình, đồng thời phải tận lực với đất nước. Mặt khác họ lại phải trực tiếp liên hệ với đám giang hồ, thường xuyên phải trà trộn vào đủ hạng người. Ra được khỏi triều đình, vào được chốn dân gian. Bọn họ là giang hồ giữa nha môn, cũng là nha môn giữa giang hồ... Tất nhiên cũng chính bởi mối quan hệ này mà địa vị của Lục Phiến Môn bất kể trên giang hồ hay ở triều đình đều vô cùng vi diệu. Đặc biệt là có một số ít nhân sĩ giang hồ cấp tiến rất bài xích nhóm người này.
Sau khi nhận điện thoại, Triển Hiên cũng rất đau đầu. Lục Phiến Môn ở nơi này dĩ nhiên không phải tổ chức mà quốc gia lập nên. Nói một cách nghiêm túc thì bọn họ cũng là người giang hồ như mình nhưng có biên chế nhà nước thôi.
Nhưng người ta cũng không giống mình ở chỗ, người giang hồ vào cơ quan nhà nước rồi, việc nhỏ thì vẫn sẽ coi trọng anh em, nghĩa khí. Mà con cháu của những người ở Lục Phiến Môn kia thì lại là những thanh niên cố chấp tới phát bực. Từ nhỏ bọn họ đã được dạy dỗ theo lời của tổ tiên truyền lại, đó là không tiếc thân mình, vì quốc gia mà lên núi đao, xuống biển lửa. Tiện thể còn “giúp triều đình canh chừng đám giang hồ chết bầm” gì gì đó nữa.
Nếu đổi thành những người anh em giang hồ khác, chuyện đến mức này cũng chỉ cần chào hỏi vài câu là xong. Nhưng mà hiện giờ chuyện lại rơi vào tay cậu nhóc họ Vũ này… Triển Hiên đột nhiên có linh cảm cuộc sống yên ổn của mình đến đây là kết thúc rồi.
Chuyện kế tiếp trở nên phức tạp hơn, anh Vũ yêu cầu Triển Hiên nhất định phải chịu trách nhiệm với chuyện này. Mà Triển Hiên không thể không kéo chuyện này về phía Phong Tiểu Tiểu “bí hiểm khó lường” kia được. Điện thoại không ngừng gọi đến gọi đi. Mãi đến lúc cậu Liên - người mang tính then chốt được nhớ tới, dưới sự phê chuẩn đặc biệt của cậu “con quan rồi lại làm quan” chốn kinh thành, cuối cùng anh Vũ mới miễn cưỡng thả các vị thần ra.
Như đã nói ở trên, Lục Phiến Môn trung thành với triều đình. Bọn họ không phải là không cho phép đi cửa sau, nhưng điều kiện trước tiên là cửa sau này chỉ có thể mở cho đối tượng cùng thuộc hệ thống triều đình.
“Năng lực của nhà cậu Liên cũng không nhỏ nha.” Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại, cảm khái. Lúc đầu vốn không nghĩ tới, hiện tại mới phát hiện ra cậu Liên chỉ cần một câu liền có thể giải quyết vấn đề khó xử như vậy, đúng là quá lợi hại.
Cậu Liên đắc ý: “Cũng tàm tạm thôi.” Nói xong, ánh mắt nhiệt tình của cậu ta nhìn về phía Nữ Bạt: “Nếu là bạn của Thanh Thanh có chuyện thì đương nhiên tôi phải giúp đỡ rồi.” Từ lời nói đến dáng vẻ đều không giấu được sự đắc ý.
Nữ Bạt khẽ cười nhìn sang chỗ khác. Nếu không phải giữa các vị thần và ma có giao hẹn ngầm không cho phép gây ra sự rối loạn cho nhân giới thì thực ra cô cũng không muốn ngầm đồng ý để đám người có thể coi là kẻ địch này được thả ra dễ dàng như vậy.
Bận rộn đến tận bây giờ đã là mười hai giờ khuya. Mấy người đi hưởng thú vui thôn dã bị hành một ngày một đêm, cộng thêm đủ loại chuyện phát sinh nên cuối cùng đều mệt lử. Rốt cuộc sự việc cũng kết thúc, mọi người có thể trở về phòng ngủ. Mà cả đám người nước ngoài trong đồn cảnh sát ở nội thành giờ cũng vừa mới được thả ra.
“Nếu lần sau còn gây rối trật tự trị an tôi sẽ giết các người!” Anh Vũ dẫn người ra khỏi cửa, làm một động tác bắn súng khiêu khích các vị thần rồi anh ta hừ lạnh một tiếng quay sang nhìn Ngao Tiềm - người bản địa duy nhất: “Nhóc con, cậu cũng phách lối lắm. Lý lịch tư pháp sạch sẽ thế này, giấu kỹ ra phết nhỉ!”
“Ha ha...” Ngao Tiềm cười vô tội: “Tôi là người dân lương thiện thật mà.” Trước khi thức tỉnh, anh thậm chí còn chẳng có cái biên bản vượt đèn đỏ nào. Ai mà biết được sau cú “chuyển mình” vĩ đại kia thì đời sống lại có nhiều chuyện gây kích thích đến thế.
Vừa dứt lời thì Đường Cần - người duy nhất thuộc giới nhân sĩ giang hồ đồng thời là người được Phong Tiểu Tiểu kéo vào hàng ngũ người biết chuyện phe mình thò đầu từ chiếc xe dừng ở bên đường ra gọi: “Anh Ngao! Chị Phong với anh Dương bảo tôi đến đón anh về nhà.”
Anh Vũ không tra được thân thế ngầm của Ngao Tiềm, nhưng ít nhất anh ta cũng nhận ra Đường Cần. Vừa thấy cảnh này anh ta liền liếc mắt nhìn Ngao Tiềm cười lạnh: “Người dân lương thiện ấy à?”
Ngao Tiềm cảm thán vô bờ, mình vô tội thế này cơ mà…
Tìm lấy một nơi bí mật, sắp xếp cho các vị thần vừa được thả trở về chỗ ở để nghỉ ngơi. Nếu ai không có nhà ở thành phố này thì quay lại tiệm làm gốm vào thần đình, rồi còn gọi điện thoại trước cho Y Y nhờ để cửa cho cả đám. Sau khi sắp xếp chu toàn tất cả mọi chuyện, Ngao Tiềm mới có thể lên xe, thở dài nhẹ nhõm hỏi Đường Cần đang ngồi chỗ tài xế chơi điện thoại đợi nãy giờ: “Tiểu Tiểu bảo cậu đến làm gì? Thật ra tôi tự đón taxi là được rồi mà!”
“Đêm hôm khuya khoắt khó bắt xe lắm.” Đường Cần nhanh nhẹn đặt điện thoại xuống, vặn chìa khóa khởi động xe: “Hơn nữa tôi tới cũng có thể giúp anh Triển yên tâm hơn, cái đám ưng non chết bầm kia của Lục Phiến Môn cũng không dễ đối phó đâu.”
“Cũng phải.” Ngao Tiềm xoa sống mũi: “Thế phiền cậu đưa tôi về vậy. Cũng may lần này vợ chồng Thành Hoàng không bị bắt lại. Nếu không, bị cái tên họ Vũ kia nắm được thóp, dù cho không làm gì được chúng ta thì mượn được cớ để giam vài hôm thôi chắc anh ta cũng vui như mở cờ rồi.”
“Hai vợ chồng người ta có kinh nghiệm đấu tranh phong phú lắm.” Đường Cần cũng vui vẻ. Đang định nhấn ga đột nhiên cảm thấy hơi sai sai, anh ta vội vàng dừng lại “A” một tiếng: “Chờ chút, em họ tôi còn chưa quay lại.”
“Ở đây nhiều người như vậy.... Cậu còn đưa theo em họ tới làm gì?” Ngao Tiềm cũng vô cùng kinh ngạc.
“Có phải tôi dẫn theo đâu.” Đường Cần lại tắt máy, cau mày tìm điện thoại: “Em tôi với nàng tiên ốc đi xem phim để bồi dưỡng tình cảm, đang đi thì vừa khéo gặp tôi nên bọn họ muốn quá giang. Tôi cũng đâu thể không giúp được.” Cái xe này còn là mượn của em họ nữa. Nghiêm túc mà nói người ta mới là chủ nhân thực sự của cái xe, mình chỉ coi như tài xế thôi.
“Nhưng mà tôi cũng biết mấy người nước ngoài ở chỗ các anh không thể gặp người khác được, vì vậy vừa rồi mới bảo cho cô tiên ốc đưa em họ của tôi đi dạo. Yên tâm đi, không lỡ việc đâu.” Đường Cần vừa giải thích tai vừa dán vào điện thoại chờ nối máy, thế nhưng hồi lâu sau bên kia vẫn không có phản ứng gì.
Cho dù em họ mình bỏ điện thoại vào túi không chú ý có cuộc gọi tới thì thính lực của cô em tiên ốc cũng không thể nào không nghe thấy được chứ. Nhưng nếu bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì… Đã có một em gái nửa tiên nửa yêu che giấu rất kỹ đi theo, ai lại ra tay với cậu em của mình được?!
Sau hai lần gọi liên tục mà không có người nhấc máy, mặt Đường Cần bắt đầu đanh lại.
Bình luận facebook