• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-465

Chương 468: Họa vô đơn chí




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72678.png

Xem ảnh 2
72678_2.png
Phong Tiểu Tiểu được Chessia ôm lấy ở trên không, tay cầm kính viễn vọng quan sát tình hình hai bên. Sau đó cô đáp xuống rừng cây để tránh sấm sét rồi gọi điện thoại: “Hồ Ly, đặt huyễn cảnh tách giữa hồ và bên ngoài của ra đi. Đám anh Nhị bắt đầu rồi, hình như anh Vũ đã nghe thấy chút âm thanh.”



Phong Tiểu Tiểu tắt máy chưa được bao lâu thì hơi nước kỳ lạ từ mặt hồ của công viên thấp thoáng bốc lên, chầm chậm bay về phía đảo ở giữa hồ, từ từ bao phủ cả mặt đảo.



Anh Vũ đang định đi tới thì đột nhiên không cảm nhận được hơi thở và động tĩnh kỳ lạ vừa rồi nữa, thế là anh ta dừng lại. Vừa hay, lúc đó bên cạnh có người đến hỏi chuyện sắp xếp mấy việc nhỏ nhặt, sự chú ý của anh Vũ lại bị dời đi…



Phong Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm. Chessia đứng bên cạnh Phong Tiểu Tiểu, đợi cô đặt kính viễn vọng xuống mới chỉ ngón trỏ lên đôi môi đỏ mọng hỏi: “Lúc nãy khi ở quán cà phê, anh Dương không đọc được thêm thông tin gì từ những người đó sao? Con tinh tinh rất lợi hại mà mọi người nói… còn cả thần gió - cái người đã bắt cóc Lucifer điện hạ có đến không?



“Đó là khỉ chị gái ạ.” Phong Tiểu Tiểu đen mặt, sau đó cô đáp: “Anh Nhị nói nhìn không ra. Lúc trước, chỉ biết là trong đội bảo vệ cây sẽ có Nữ Bạt và Hình Thiên sẽ đến. Họ kiếm cớ nói với người ngoài là xem xét bố cục trồng cây quanh đảo Hồ Tâm. Hai người khác không nằm trong danh sách thông báo nhưng tám phần cũng sẽ xuất hiện.”



Chessia nheo mắt cười: “Thực ra cô chỉ cần nói thẳng cho chúng tôi biết cái tên thần gió phương Đông đó sống ở đâu là được rồi. Chúng tôi bảo đảm không làm hại cô bé vô tội nhà anh ta đâu.”



“Nghiêm túc chút đi, đừng dùng mỹ nhân kế với tôi.” Phong Tiểu Tiểu lạnh lùng chỉ trích: “Cô nghĩ tôi tin được lời lẽ của rắn độc Chessia đầy cám dỗ à?”



“Sự tín nhiệm này vẫn có thể có mà.” Chessia bất mãn bĩu môi, nói một câu theo thói quen: “Dựa vào giao tình của chúng ta…”



“Giao tình của chúng ta tốt như thế thì có phải cũng nên cho anh Hy vui chung không.” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng hỏi.



Thế là Chessia nghẹn họng. Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình càng ngày càng có khuynh hướng cáo mượn oai hùm.



Thần gió Phi Liêm là một trong những vị tướng giỏi về điều khiển các hiện tượng thời tiết, nói cách khác là thuộc loại tuyển thủ kiểm soát cuộc chơi. Đại khái là ông ta không cần ra mặt trực tiếp, khả năng lớn nhất là có thể tham chiến từ xa như Ngao Tiềm. Còn Tôn Nguyên Hạo lại thuộc loại tuyển thủ cận chiến, gã mà phối hợp theo nhóm với người khác thì nhất định sẽ là tay đánh chính.



Cho nên, trong lúc Phi Liêm còn chưa để lộ ra dấu hiệu gì thì Phong Tiểu Tiểu đã nhìn thấy Tôn Nguyên Hạo trước đúng như dự định.



“Chào, con trai tin đồn!” Nhận được tin qua điện thoại của Yến Khê, Phong Tiểu Tiểu lập tức chạy đến trước mặt Tôn Nguyên Hạo - người vừa tiến vào khu vực bị sương mù bao quanh: “Bị nhốt mười ngày, cuối cùng cũng được thả ra rồi à?! Mười ngày vừa rồi em gái cậu đều được người khác nuôi, cậu mà bị nhốt thêm ít lâu nữa thì chắc nó đổi họ luôn đấy… Thế mới nói tuân thủ pháp luật quan trọng đến nhường nào. Vì em gái, sau này phải làm người cho tốt nghe chưa.”



“…” Tôn Nguyên Hạo im lặng chừng nửa phút rồi cười giễu cợt như không: “Bàn Cổ đã hứa với tôi, nếu tôi có xảy ra chuyện gì, hắn sẽ chăm lo cho Thải Thư. Tuy không thể trở thành người giám hộ nhưng mỗi ngày ba bữa cơm, thỉnh thoảng cuối tuần cho Nữ Bạt dẫn nó đi khu vui chơi thì không vấn đề. Sau khi Thải Thư trưởng thành cũng có thể nhận được một khoản tiền…”



“Một tổ chức khủng bố có hôm nay không có ngày mai mà cậu cũng dám phó thác em gái à?” Phong Tiểu Tiểu không thể hiểu được: “Giả dụ lỡ đâu một ngày nào đó Nữ Bạt không cẩn thận bị chúng tôi xử lý…”



Tuy giả thiết này có hơi tự đại, nhưng khả năng đó thực sự cũng rất lớn.



“Vậy thì vẫn còn Phi Liêm, Hình Thiên, Bàn Cổ…” Tôn Nguyên Hạo nhét tay vào túi quần, tiếp tục cười vô cùng lưu manh: “Dù cho người của Bàn Cổ đều chết hết, cô cũng không thể bỏ mặc Thải Thư được.”



Đậu!



Phong Tiểu Tiểu cạn lời, cô thật sự không thể nói ra nổi những lời kiểu như: thật ra bản thân không bằng cầm thú; em giai họ Tôn, cậu đừng có tin tôi quá, tôi còn không tin bản thân mình cho lắm đây này…



Tôn Nguyên Hạo vừa cười, vừa rút một tay từ trong túi ra, lòng bàn tay hướng xuống đất, ngón tay di chuyển linh hoạt. Trong lúc đó, một cây gậy nhỏ xíu càng ngày càng dài và to ra. Cuối cùng biến thành một thanh gậy đồng dài gần một mét, lúc gậy xoay tròn nơi cổ tay nhìn y như một bông hoa.



“Trước giờ tôi không thích nghĩ quá xa xôi. Thế sự vô thường luôn có nhiều biến hóa, chi bằng cố gắng hết sức để làm những việc trước mắt là được rồi. Nhiều khi, đường lùi càng nhiều thì lại càng vướng tay vướng chân.” Tôn Nguyên Hạo đột nhiên trở tay nắm chặt cây gậy đồng, xoay từ trước ra sau người. Tiếng gió nặng nề vạch lên giữa không trung lập tức dừng lại: “Nương nương sẽ phải đấu với lão Tôn một trận đấy!”



“Ầy? Sao cứ phải đánh nhau mới được?” Mái tóc dài của Phong Tiểu Tiểu bay bay dù không có gió, một cái đuôi rắn cực lớn thò từ dưới váy ra, đưa nửa thân trên của cô cao lên ít nhất mười mét.



Đuôi rắn quấn theo từng vòng, càng lên cao càng thu lại, cuối cùng thì tạo thành một cái lồng úp ngược dạng mái vòm. Phong Tiểu Tiểu cúi người nhìn đuôi của mình rồi ngẩng đầu nhìn Tôn Nguyên Hạo: “Một bàn tay của Như Lai có thể đè cậu năm trăm năm. Tuy tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng giam chân cậu một đêm cũng không thành vấn đề... Bổ sung chút, tôi đã đã lấy lại đá Bổ Thiên rồi, trước đây xương thịt cậu cứng bao nhiêu thì xương thịt tôi bây giờ cũng vậy.” Nói cách khác, muốn từ trong phá vòng vây xông ra là không thể.



Có sương mù của Yến Khê, đừng nói là anh Vũ, dù có là Tinh Vệ cũng không phát hiện ra được ở đây có gì kỳ lạ.



“... Đánh một trận phân thắng bại với tôi.” Tôn Nguyên Hạo bực bội, gã ghét nhất là mấy người không đánh thẳng mặt mà cứ chơi lầy. Điều này khiến gã nhớ đến ký ức bị đè năm trăm năm chẳng hề đẹp đẽ gì: “Cô thua thì cô đi, cô thắng thì tôi đi… Ngoài ra tôi còn nói cho cô biết thêm một tin quan trọng.”



Tin quan trọng…



Phong Tiểu Tiểu hơi do dự: “Thử nói xem quan trọng cỡ nào đã?”



Tôn Nguyên Hạo cảm thấy cuối cùng cũng nắm được một lợi thế để đàm phán, gã cười: “Rất quan trọng… Quan trọng đến mức đủ để quyết định cây Thế Giới sẽ thuộc về ai.”



“…” Nghiêm túc suy nghĩ một phút đồng hồ xong, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán lắc đầu: “Không đánh!”



Tại seo!!



Tôn Nguyên Hạo sém chút buột miệng nhảy ngược lên. Đuôi của Phong Tiểu lại thu vào thêm một vòng, cô bẻ đầu ngón tay nhẫn nại nói đạo lý với gã: “Cậu xem, tôi có thuộc tính trời phú là tạo ra vạn vật sinh sôi, chủ yếu là hệ hỗ trợ, dù cho không hỗ trợ mà đi tham chiến thì cũng chỉ coi như thuộc hệ pháp thuật, giỏi nhất là triệu hồi và khống chế… So với kiểu cận chiến vật lý như cậu thì tôi chẳng có kinh nghiệm gì cả. Hơn nữa, mức độ nào mới tính là thắng? Với tính cách của cậu thì không có khả năng nhận thua, bắt sống cậu lại nói là không phân rõ thắng bại, mà cũng không thể trực tiếp đánh chết được. Vậy tôi còn phí sức chịu khổ làm cái quái gì!”



Tôn Nguyên Hạo yên lặng dùng cây gậy trong tay gõ một cái lên chiếc đuôi đang vây quanh mình, trông có vẻ nhẹ như gió thoảng nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng.



Đuôi rắn trắng khẽ nhúc nhích, Phong Tiểu Tiểu ở trên nghiêm khắc chỉ trích: “Đừng động bậy bạ, ngứa.”



“…” Có phải ông đây đang gãi ngứa cho cô đâu!



Lần đầu tiên Tôn Nguyên Hạo hiểu được tâm trạng khi phải đối mặt với một cơ thể đao thương bất nhập của đám bia đỡ đạn lúc gã đại náo thiên cung.



Tôn Nguyên Hạo kiên cường lau đi mồ hôi lạnh, lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu. Hỏa Nhãn Kim Tinh quét một vòng trên người Phong Tiểu Tiểu, gã nói: “Tôi đoạt được cái roi bên hông cô thì tôi thắng, cô… đánh rơi binh khí của tôi hoặc nhốt được tôi một lần nữa thì cô thắng.”



Đề nghị này thì còn được… Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ rồi nhanh chóng tháo chiếc roi xuống, quấn thành bó cỡ ba ngón tay, kéo áo ngực ra nhét vào rồi cố định chắc bằng dây của món trang bị thuộc về phái nữ. Sau đó cô thả đuôi rắn ra, nghiêm túc gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi, đến đây!”



!!!



Đến cái đầu cô!!



Móa nó khí phách của cô đâu hả? Ăn mất rồi à?!



***



au khi Tôn Nguyên Hạo kịch liệt phản đối sự không công bằng của cuộc so đấu, rốt cuộc Phong Tiểu Tiểu cũng phải lấy chiếc roi ra và cột lại vào hông.



Đuôi rắn từ từ thu nhỏ lại còn hơn ba mét. Phong Tiểu Tiểu kéo theo cái đuôi, cẩn thận trườn cách xa ra một đoạn. Tôn Nguyên Hạo cũng mặc cô làm vậy. Mặc dù khi còn nhỏ, Phong Tiểu Tiểu từng được người gọi là cao thủ mà Lý Trường phái đến dạy cho vài bữa quyền cước, nhưng cô cũng biết, trước mặt Đấu Chiến Thắng Phật, trình độ ấy căn bản chẳng là gì.



Huống hồ ai cũng có sở trường sở đoản, khả năng lĩnh hội của cô đối với chiêu thức quyền cước đúng là không cao. Cho nên sau khi nghĩ đến điểm mạnh của mình, Phong Tiểu Tiểu chủ động giơ tay hỏi: “Những sinh vật tôi gọi đến và tạo ra mà đánh thắng cậu cũng tính là thắng chứ?”



“Tạo vật gì tôi không quan tâm, gọi đến thì chỉ được gọi một người. Cô liệu mà làm.” Tôn Nguyên Hạo đen mặt bổ sung thêm.



Nữ Oa bây giờ thì gã không rõ, nhưng Nữ Oa trước đây còn có một biệt hiệu là tổ tông của yêu linh. Chỉ cần vung cây cờ Chiêu Yêu trong tay lên, tất cả mọi yêu linh của cửu thiên thập địa, bát hoang lục hợp, thậm chí bao đến cả Đông Hoàng Thái Nhất(*) cũng không dám không nghe… Đám đàn em của cô tố chất cao, số lượng thì nhiều, ngoài từ “trâu bò” thì quả thực không còn cách miêu tả nào khác.



(*) Đông Hoàng Thái Nhất: còn gọi tắt là Thái Nhất hoặc Thái Ất. Là vị thần cao nhất trong thần thoại trước thời Tần. Có thuyết nói Đông Hoàng Thái Nhất là trời, là thiên đế, có thuyết khác lại nói Đông Hoàng Thái Nhất là chỉ sao Thái Ất buổi sớm.



Mặc dù bây giờ thế giới đã không còn nhiều kẻ dung mãnh như vậy, nhưng dù cô ta chỉ gọi ra cỡ trăm đứa tiểu yêu thôi mình cũng chịu không nổi rồi. Sau khi kim thân bị phá, gã đã không còn khả năng phòng ngự cao như trước nữa. Trong Tây Du Ký, bao gồm cả thành tích chiến đấu trong quá khứ, bóng ma tâm lý lớn nhất của bản thân và lần duy nhất không qua ải là ở Sư Đà quốc. Do đó chỉ nghĩ là biết, giờ mà thật sự để vị nương nương này gọi yêu tinh đến thì sau đó còn đánh cái quái gì nữa!



Phong Tiểu Tiểu buồn bực chấp nhận quy tắc này, cô thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận sử dụng lần gọi trợ thủ duy nhất của mình.



Sau khi thống nhất xong, một tiếng sấm vang lên giữa trời, Tôn Nguyên Hạo đột ngột hành động cực nhanh, bóng người ở chỗ ban đầu chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Tiếp đó, gã xông đến trước mặt Phong Tiểu Tiểu. Cây gậy đồng trong tay Tôn Nguyên Hạo xoay thành một vòng tròn vàng kim như chớp nháy giữa không trung, rồi sau đó nện xuống thật mạnh.



Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng phản ứng kịp. Sau khi nhìn thấy Tôn Nguyên Hạo biến mất, cô đã lùi về sau theo phản xạ, nhanh chóng quấn lên một cây đại thụ phía sau. Sau khi tránh được gậy đồng, vị trí phía dưới nơi cô đứng lúc nãy đã toàn là đá vụn.



Không đợi cô leo lên cao hơn, thân cây đột nhiên rung lên dữ dội, tiếp đó Phong Tiểu Tiểu liền có cảm giác mình đang ngã xuống cùng với cây. Nhìn xuống dưới, quả nhiên là con khỉ dại không yêu môi trường Tôn Nguyên Hạo đã đập gãy cây rồi.



F**k!



Phong Tiểu Tiểu phát cáu mà văng ra một câu nói tục. Nhận ra nếu ngã xuống thì mặt sẽ đáp đất đầu tiên, cuối cùng cô cũng nổi giận. Phong Tiểu Tiểu lật người ôm lấy cây, chiếc đuôi rắn buông lỏng đột ngột quật mạnh xuống đất khiến nền đá xanh vỡ nát. Tôn Nguyên Hạo đang trên đà lao đến thì bị kìm lại. Sau khi dùng cây gậy dài xoay tít, lưu loát đánh văng đất đá cát bụi, gã vừa mở mắt nhìn thì đã thấy một người đất khổng lồ đứng ngay trước mặt mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom