• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-469

Chương 472: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72682.png

Xem ảnh 2
72682_2.png
Một tiếng “Ầm” kinh thiên động địa vang lên.



Định Hải Thần Châm cắm xuống đáy biển, lập tức rẽ sóng, trực tiếp phá tung dòng xoáy nước ngầm hỗn loạn rồi tiến sâu vào lòng biển.



Những cơn sóng vốn điên cuồng đụng phải thân gậy rắn chắc đều vỡ ra thành những bọt nước trắng xóa, như thể sức mạnh to lớn nào đó trong nước biển cũng bị đập tan rồi suy kiệt theo những cú va chạm này.



Thanh thế vừa rồi chợt giảm đi, ngay sau đó không cam mà chậm rãi từ từ xoáy tan vào nước biển, cuối cùng dần dần trở về tĩnh lặng.



Trên thân gậy là ánh sáng chìm lộng lẫy. Nó cắm vào trong lòng biển đang gào thét không hề nhúc nhích, nhìn có vẻ cực kỳ ổn định và cứng cáp, như thể cây cột trụ lớn vốn đã nằm trong lòng biển trấn áp những cơn sóng dữ ào ào này hàng ngàn vạn năm nay.



Dù là ở trong biển lớn mênh mông vô bờ, cây gậy khổng lồ này cũng vẫn nổi bật và có cảm giác tồn tại một cách lạ thường, đủ để thu hút ánh mắt ngay từ đầu, khiến người ta phải nín thở vì chấn động.



Chỉ nhìn cảnh này thôi, chẳng còn ai dám nói nó là cây gậy Như Ý mạnh mẽ sắc bén cùng Tôn Ngộ Không lên trời xuống đất đó nữa. Nó vốn nên là Định Hải Thần Châm, không phụ tiếng ấy, không hổ danh này.



“Thần binh quả đúng là thần binh.” Phong Tiểu Tiểu cảm khái khen ngợi. Đến khi Tôn Nguyên Hạo dừng lại, tiếp tục ra lệnh biến cây Định Hải Thần Châm lớn hơn, dài hơn, cô mới điều khiển xe ngựa đưa mọi người lên đỉnh gậy.



Mặt cắt đỉnh gậy giờ đã lớn bằng cả hai sân bóng rồi, dù kỹ thuật lái xe của Phong Tiểu Tiểu có kém đến đâu thì lái bừa cũng có thể tìm đủ không gian để dừng xe một cách đàng hoàng.



Tôn Nguyên Hạo nhảy xuống bề mặt khổng lồ đó đầu tiên, gã vung vung cánh tay hỏi: “Cái này phải chống bao lâu?! Mấy người tìm được nguyên nhân biển động rồi chứ.”



“Nguyên nhân thì chưa tìm thấy, nhưng đã biết rồi... Này! Biểu cảm của anh là ý gì đấy?!!!”



Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên thấy Tôn Nguyên Hạo ném ánh nhìn khinh bỉ nghi ngờ IQ của cô thì lập tức nổi giận.



Tuy câu vừa rồi quả thực hơi có vấn đề, nhưng ý thì là ý đó... Hiện tại cô biết biển động là do rối loạn, nhưng nguồn gốc của rối loạn là gì thì vẫn chưa tìm ra.



Điều này đồng nghĩa với giải quyết vấn đề có thể cần một quá trình tương đối dài. Mà trong khoảng thời gian này, để đảm bảo không xuất hiện tình trạng biển động nữa, hay thậm chí là tiếp tục mở rộng, tốt nhất là để luôn Định Hải Thần Châm ở đây.



Hơn nữa không chỉ châm ở đây, mà người cũng phải ở đây.



Chưa cần nói đã có một Gaia ngấp nghé binh khí trong tay Tôn Nguyên Hạo, kể cả chuyện này chưa từng phát sinh, cây Định Hải Thần Châm chỉ nghe hiệu lệnh từ Tôn Nguyên Hạo đó cũng tuyệt đối không thể cứ vậy mà bị ném thẳng vào trong biển được... Nếu có người trông nom thì ít nhất lúc xuất hiện tình huống ngoài ý muốn còn có thể xử lý kịp thời.



Đương nhiên, Tôn Nguyên Hạo ở lại thì Ngao Tiềm cũng phải ở lại.



Vùng biển trong vòng vạn dặm gần đây đều là địa bàn do anh quản lý, có Ngao Tiềm ở đây sẽ giải quyết được không ít vấn đề sinh hoạt của Tôn Nguyên Hạo... Ví dụ như bắt con cá để nướng gì gì đó.



Còn một điểm quan trọng nhất là trong biển ở phương Đông, bọn họ có thể dựa vào biển cả mênh mông mà tách ra khỏi sự soi mói của Đất Mẹ Gaia. Kể cả bà ta có cách nào khác để mò đến đây, thì trên sân nhà của Ngao Tiềm, Gaia muốn đến gây chuyện càn quấy cũng không phải chuyện dễ dàng.



“Vừa hay mấy người ở lại trông coi, tiện thể cũng coi như là tạm tránh đầu sóng ngọn gió.” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt với Tôn Nguyên Hạo, tiếp tục sắp xếp, “Chúng tôi đưa Hermes về để dẹp yên tình thế đã, rồi sau đó theo Athena nghe ngóng xem ý Gaia thế nào. Nếu như thật sự phải trở mặt...” Đến cả thần nguyên thủy lẫn Mẫu thần của đối phương đều tỏ rõ thái độ rồi, không trở mặt thì hình như cũng là chuyện không thể. Dù gì sức nặng của Gaia ở hệ thần Olympus cũng không hề nhẹ. Đó không chỉ đơn giản sức uy hiếp tương tự như thần vương, mà còn là mẹ thiên nhiên đã thai nghén ra ít nhất một nửa số chủ thần.



Phong Tiểu ngừng lại một lát, tuy hơi phiền muộn, nhưng không thể không nói khả năng này rất cmn lớn: “Nếu thật sự phải trở mặt thì có lẽ anh Hy cũng sẽ không đứng nhìn dị tộc đến phách lối đâu.”



Người đánh xe dị tộc liếc Phong Tiểu Tiểu một cái: “...”



Dương Nghiên nghe thấy tên Phục Hy cũng liếc cô một cái: “...” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn lại mỗi người một cái. Vẫn là Tôn Nguyên Hạo thần kinh thô, chẳng phát giác thấy chuyện gì không ổn. Gã khoanh chân ngồi thẳng xuống nền, sốt ruột xua tay: “Được rồi được rồi. Tóm lại là dạo gần đây nghỉ làm, về cũng bị người ta soi mói, lão Tôn ở lại trông coi chút cũng chẳng sao... Đúng rồi, mấy nữa có thể kêu con chim nhỏ đó mang điện thoại, máy tính của tôi qua đây được không? Mang thêm cái máy phát điện nữa là tốt nhất.” Ngày trước chịu đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm gã còn chịu được, bây giờ mới có vài ngày, sợ cái quái gì! Huống hồ bây giờ trò chơi giải trí của trạch nam cũng nhiều hơn trước đây nhiều. Năm trăm năm?! Chỉ cần có máy tính, năm ngàn năm cũng không thành vấn đề!



“... Ý cậu là cái laptop cậu lưu 4Gb clip của Aoi Sora đó hả?!” Dương Nghiên châm điếu thuốc xác nhận lại.



Tôn Nguyên Hạo lập tức nhảy cẫng lên, bộ dạng kiêu ngạo bất tuân vừa rồi lập tức biến mất: “Định mệnh! Dám xem trộm máy tính cá nhân của ông à?!”



“...” Tôi xem ký ức là đủ rồi, xem máy tính cái quần gì.



Phong Tiểu Tiểu xua tay bỏ lại Tôn Nguyên Hạo đang tức giận cùng với Ngao Tiềm đang dở khóc dở cười, đoàn người của cô cưỡi xe ngựa về thẳng ngoại ô thành phố. Vì có tù binh Hermes nên nếu để Y Y đến đón từng người một rõ ràng là không thể, huống hồ sau khi có chuyện Tôn Nguyên Hạo, đám Phong Tiểu Tiểu cũng không yên tâm lắm về mấy người bên Olympus. Vậy nên đi cùng nhau là kết quả tất yếu, dù chiến xa bị quá tải nghiêm trọng cũng vậy.



Cả đám đến ngoại ô rồi tạm biệt người đánh xe. Trong lúc chờ Dương Nghiên gọi điện thông báo xe riêng đến đón, Phong Tiểu Tiểu cũng gọi điện cho Athena, kể lại chuyện liên quan đến việc Hermes đã lọt lưới, để Athena thông báo cho mọi người bên Bắc Âu đợi một chút, tránh lúc cô về hai bên đã đánh nhau đến mức máu chảy thành sông.



“Nghe giọng điệu Athena thế nào?!” Dương Nghiên một tay kẹp đầu thuốc, tay còn lại cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trông coi phạm nhân. Anh thấy Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại mới lên tiếng hỏi một câu: “Có cảm thấy tâm trạng anh ta không ổn hay có gì đó không? Chuyện Gaia bây giờ vẫn chưa có ai khác biết chứ.”



“Đại khái chuyện Gaia tự mình làm vẫn còn giấu Olympus.” Phong Tiểu Tiểu thở dài, “Sao tôi lại cảm thấy chuyện càng ngày càng phức tạp vậy, đến cả thần nguyên thủy cũng xuất hiện luôn rồi... Nếu không phải trước đó anh Hy đã hiện thân thì sức nặng của Gaia trong lần ra trận này cũng gần đủ để tất cả hệ thần trên toàn thế giới phải chấn động một phen đấy.”



Dương Nghiên quay đầu lại nhìn người đang bị trói... Rất tốt, Hermes còn hôn mê chưa tỉnh lại.



Dương Nghiên yên tâm quay đầu lại, dường như có chút khó xử, cau mày trầm ngâm một hồi: “Cô và anh Hy... Hai người có chuyện gì thế?!”



Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn anh: “Anh nhìn ra rồi hả?!”



“Ờ.”



Không cần phải nói trắng ra, hai người đã làm bạn lâu như vậy, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra đối phương có chuyện gì từ sớm rồi.



Phong Tiểu Tiểu vốn tưởng vấn đề của mình và Phục Hy có lẽ không ai nhìn ra. Một là tính Phục Hy xưa nay vẫn lạnh nhạt, chẳng bao giờ quá chú ý vào chuyện gì, cộng thêm việc nếu như cô thật sự mở lời trước, anh chưa từng và cũng sẽ không từ chối gì... Thứ hai, tất nhiên là liên quan đến vấn đề ký ức rồi.



Phong Tiểu Tiểu cảm thấy kỳ quặc là vì một số việc không thoải mái trong ký ức thuở hồng hoang. Nhưng cô chưa từng nói với ai về những chuyện này, khoảng thời gian gần đây, cô thật sự cũng không cãi nhau gì với Phục Hy. Vậy nên trong những ngày tháng này, trong mắt những người xung quanh, nhìn vẻ bên ngoài thì Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy cung không có gì khác cho lắm.



Chỉ có bản thân Phục Hy và Phong Tiểu Tiểu mới biết rõ, hiện tại hai người đang bất hòa vì những khúc mắc ngày trước.



“... Thực ra tôi cũng biết pháp tắc mà tôi và anh Hy quản lý không giống nhau, cách nhìn nhận sự việc cũng như thái độ xử lý tất nhiên cũng không thể và cũng không nên giống nhau. Nhưng có một vài chuyện không phải cứ hiểu rõ là đủ.” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cạn lời, “Vấn đề bây giờ đại khái là ở chỗ tạm thời tôi còn chưa tìm được biện pháp điều hòa nào để chung sống hòa thuận với anh ấy.”



Ngọn lửa thì nên rực cháy sáng ngời, dòng nước thì nên êm đềm dịu dàng... Bởi tác dụng vốn có của chúng trong nguyên tố tự nhiên không giống nhau, nên thuộc tính tự nhiên cũng không thể thay đổi, càng không nên thay đổi.



Một khi đặc tính thay đổi, ý nghĩa tồn tại của nó cũng sẽ mất đi.



Vậy nên xét từ góc độ pháp tắc Tổ thần, Phục Hy chưa từng làm sai chuyện gì, mà cô cũng không nghĩ lựa chọn của mình trên lập trường của mình là sai lầm.



Nguồn gốc thật sự của vấn đề là ngoài thân phận Tổ thần quản lý những pháp tắc không giống nhau, hai người còn muốn có thêm thân phận vợ chồng gắn bó thân mật, bầu bạn với đối phương...



Giữa vợ chồng bình thường đều sẽ có quá trình cọ sát, dần dần bao dung đối với đối phương, dần dần thay đổi một số tính cách vì đối phương, coi đối phương như một nửa của mình... Nhưng anh và cô thì lại khác.



Tính cách lẫn thái độ xử lý mọi chuyện của hai người đều không thể thay đổi, một khi thay đổi rồi thì pháp tắc duy trì sẽ mất cân bằng. Là vợ chồng, hai người đều hy vọng đối phương có thể hiểu cho mình hơn, có thể đi theo, đến gần thế giới của mình hơn.



Nhưng thân là Tổ thần, trong thế giới của mình, họ chẳng thể nhượng bộ dù chỉ một chút.



Phong Tiểu Tiểu lại nhớ đến vấn đề khó khăn tạm thời chưa thể giải quyết này, cô bất lực chống cằm ủ rũ: “Nói chung bọn tôi vốn đã không nên ở bên nhau.”



“...” Dương Nghiên chậm rãi hút nốt điếu thuốc. Tuy trong lời nói của Phong Tiểu Tiểu còn giấu một vài chuyện, ví dụ như ký ức thời hồng hoang của cô, hay là trách nhiệm không thể thay đổi của Tổ thần. Nhưng anh nghe vậy cũng đã hiểu vấn đề ở đâu rồi: “Tính cách không hợp?!”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Ừ, tính cách không hợp.”



Sau đó lại là một khoảng im lặng. Hồi lâu sau, Phong Tiểu Tiểu mới nghe được tiếng thở dài nhẹ đến gần như không nghe thấy của Dương Nghiên, mà ngay khi cô tưởng anh sắp nói gì đó an ủi mình thì ngay lập tức lời của Dương Nghiên lại khiến cô phải giật mình.



“Vậy thì ly hôn đi.” Dương Nghiên phá hoại hôn nhân người khác một cách điềm tĩnh, vô cùng tự nhiên và thẳng thắn, “Đau một lần rồi thôi! Vừa hay chưa động phòng, cô cũng chẳng thiệt thòi gì.”



Phong Tiểu Tiểu cạn lời một lúc lâu. Sau cùng, cô rít qua kẽ răng bật ra tâm trạng hiện tại của mình: “... Định mệnh!”



Con người này thật sự xấu tính đến mức không thể xấu hơn được nữa. Nếu cô có thể hạ được quyết tâm ly hôn, nếu Phục Hy chịu dễ dàng buông tay thì mọi chuyện có phải rối rắm đến mức này không hả?!



Phong Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn Dương Nghiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom