• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-467

Chương 470: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72680.png

Xem ảnh 2
72680_2.png
Trước khi làm hôn lễ với tư cách là thần thánh thì phải làm thủ tục hôn nhân của người thường đã.



Chủ yếu cũng là do Phong Tiểu Tiểu là người thường quá lâu rồi, nếu không có quy trình của thế giới người thường thì sẽ luôn có cảm giác không chân thật. Như thể cho dù những nghi thức khác có long trọng đến đâu thì cũng chỉ như đang diễn kịch.



Phục Hy không thể lý giải được cảm giác này, nhưng anh chỉ cần biết là được rồi. Cho nên, vào ngày diễn ra hôn lễ, buổi sáng là làm full thủ tục kết hôn của người phàm, bắt đầu từ buổi tối mới tổ chức buổi lễ long trọng ở thần đình.



***



“Mẹ kiếp! Bọn họ đang đùa với tôi đấy à?!” Trong phòng làm việc của công ty tổ chức hôn lễ nào đó truyền ra tiếng rít gào. Mặc dù chỉ là tiếng rít gào với mấy người có ngũ quan nhạy bén như Phong Tiểu Tiểu thôi, người thường thì thực ra cơ bản là không nghe thấy một chút động tĩnh gì bên trong cửa cách âm: “Mẹ kiếp, ông đây nhận làm hôn lễ bao nhiêu năm rồi, lần đầu nghe nói hôm kết hôn mới tới công ty để đặt phục vụ đấy. Khách sạn, xe hoa, trang điểm, người dẫn chương trình... ông đây đi đâu tìm được nhiều người thế vào ngay tắp lự chứ?!”



Mà khác biệt rõ ràng với âm thanh vô cùng gắt gỏng trong phòng làm việc, trợ lý tiếp đãi ở trước mặt Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy lại cực kỳ ôn hòa: “Mời hai vị uống nước, chúng tôi đang khẩn cấp hiệp thương quy trình, chắc là tầm một tiếng là có thể chuẩn bị ổn thỏa.”



Tiếng gầm giận dữ ở trong phòng làm việc vẫn tiếp tục: “Nếu như không phải là vì số tiền thù lao gấp ba lần và nhà họ Dương giàu có kia ra mặt... Cút cút cút! Hành động nhanh tay nhanh chân lên cho tôi, cấp tốc gọi điện bố trí đi. Các người lề rề ở đó làm gì!”



Dương Nghiên đắc ý giương ra ánh mắt khoe khoang. Tiếp đó, mấy người Phong Tiểu Tiểu đồng thời nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng đá vào bàn. Cửa phòng làm việc lại được mở ra bằng một lực đạo điềm đạm trái ngược với tiếng vang lớn khi nãy. Người phụ trách nở nụ cười chân thành, tỏ vẻ hòa nhã, tinh anh đi ra, hệt như người khi nãy ở trong phòng làm việc gầm gừ hai mươi phút không phải là anh ta vậy.



“Đã để hai... ba vị đợi lâu rồi.” Người phụ trách cười như mặt đất hồi xuân, đủ để khiến cho mỗi đôi người mới đến kết hôn cảm nhận được sự chúc phúc và niềm vui sướng thật lòng: “Trước tiên xin chúc mừng ba... à không, hai vị đã sắp kết thành vợ chồng. Công ty chúng tôi cũng rất vinh hạnh khi có thể chuẩn bị cho hôn lễ của hai vị. Vấn đề đầu tiên mà tôi muốn biết đó là... à, anh chị dự định mời bao nhiêu khách?”



Dương Nghiên cười lên tiếng: “Chắc cũng tầm một trăm người đó.” Mời mấy người chính là coi như xong rồi, những thần đâu đâu khác thì đợi buổi đại lễ ở thần đình là được. Nếu không thì sợ là cả thế giới này cũng không khách sạn nào có thể chứa chấp được chừng đó người.



Vẻ mặt người phụ trách như kiểu “Anh đang trêu tôi đấy à?” Sau ba phút nhìn chằm chằm vào Dương Nghiên, khóe miệng anh ta mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật không thể tưởng tượng nổi. Tôi thật sự rất tò mò, lúc trước chư vị đã gửi thiệp mời đi như thế nào vậy?! Sau khi quyết định khách sạn mới vội vàng thông báo à?”



“Chuyện này anh không cần quan tâm đâu.” Dương Nghiên xua xua tay, “Gia đình giàu có như chúng tôi muốn lăn thế nào mà chả được.”



“...”



Phong Tiểu Tiểu che mặt thở dài, thật sự là không muốn tiếp tục nghe nữa: “Em thấy... đăng ký kết hôn thôi là được rồi?!” Dù sao thì quay lại thần đình vẫn còn một bữa giày vò hơn. Thủ tục kiểu người thường chẳng qua cũng chỉ là vì bản thân muốn thỏa mãn tâm lý mà thôi.



Cô nói xong lời này, đang định đứng dậy thì không ngờ lại bị Phục Hy kéo lại. Phục Hy thản nhiên giương mắt, lắc đầu: “Anh chưa từng nói mà không giữ lời.” Sau đó, anh quay đầu hỏi người phụ trách kia: “Nếu như chỉ thuê anh, những chuyện vụn vặt khác chúng tôi tự mình điều phối thì có được không?”



Người phụ trách nhịn rồi lại nhịn, cố gắng phân tích, phiên dịch ý nghĩa câu nói nửa chừng không rõ ràng này: “Ý anh là, tôi chỉ phụ trách sắp xếp quy trình, sau đó những thứ khác như khách sạn, xe hoa, trang điểm các kiểu chúng tôi đều không phải cử người phụ trách nữa sao?”



Trong mắt Phục Hy toát ra vẻ tán thành: “Đúng vậy.” Năng lực phân tích tốt thật đó.



Đùa kiểu gì vậy!!!



Người phụ trách cúi ngay đầu xuống, cố gằng nhẫn nhịn sự kích động muốn chửi ầm lên.



Cho dù là có nhà họ Dương thủ đoạn ngút trời thì muốn nhanh chóng điều động một lượng tài nguyên lớn như vậy cũng là không thể. Công ty mình và những bên đối tác khác đã qua lại bao nhiêu năm rồi mà muốn dựa vào giao tình cũ để đưa ra một chút tài nguyên cũng còn ngại khó khăn. Chứ đừng nói đến đối phương không phải loại dân trong nghề thế này... Tên nhà giàu chết tiệt cho rằng có tiền thì là vạn năng sao?



Tên nhà giàu chết tiệt vẫn đang ngồi bên cạnh cười chém gió. Anh ta tiếp lời đúng kiểu tỏ ra ông đây có tiền, ông đây vạn năng: “Được đấy. Tôi thấy sắp xếp như này cũng không tồi. Đổi địa điểm từ khách sạn thành lộ thiên là được rồi, mời mấy đầu bếp tới... Ôi chao, thật ra hôn lễ của người thường cũng khá đơn giản, chủ yếu là chúng ta chưa có kinh nghiệm mua sắm gì.”



Người phụ trách bị tức đến mức dồn máu não, nhất thời kích động: “Được thôi, vậy tôi sẽ giúp anh chị sắp đặt!”



***



Nửa tiếng sau, người phụ trách giúp cô dâu trang điểm đã tới. Hẳn một đám những cô em không xinh đẹp thì cũng thanh thuần hoặc quyến rũ cười hi hi ha ha đi tới, trong tay không cầm gì cả, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ vô cùng không chuyên nghiệp.



Cô gái xinh đẹp đứng đầu tên chị Tiểu Mạn đẩy Phong Tiểu Tiểu vào phòng trang điểm, thuận miệng nói ra thời gian: “Mười phút sau là ra, A Phù nhớ chuẩn bị áo cưới đi nha.”



Aphrodite cũng gật gật đầu. Cô đẩy một cánh cửa khác ra, phía sau còn dẫn theo người hầu của mình: “Được thôi, cho tôi năm phút là được rồi.”



Người phụ trách há mồm trợ mắt, sững sờ quay đầu hỏi Dương Nghiên: “Thật ra các anh tới là để trêu đùa tôi đúng không?”



Dương Nghiên cười mà không đáp lại, nhìn Phục Hy đang lẳng lặng uống trà ở bên cạnh. Rồi anh chuyển ánh mắt lại, cười nhạo: “Tôi rảnh quá không có chuyện gì làm, vung tiền để trêu đùa tay đực rựa là anh sao? Đúng rồi, còn gì nữa không?”



“Hừ, xe hoa... không đúng, phải quyết định sân bãi hôn lễ trước, còn chọn cả thực đơn về các món ăn nữa.” Nếu không… hay là thuê xe hoa đưa cô dâu đi dạo quanh thành phố nhỉ.



Mấy chuyện nhỏ nhặt như sân bãi hôn lễ thì tùy tiện chọn một mảnh đất ở ngoại thành, để những thần minh lộn xà lộn xộn kia đi sắp xếp một chút là được rồi.



Đồ ăn đồ uống cũng không thành vấn đề. Trong bình của Ganymedes có rượu ngon rót mãi không hết, các hệ thần tộc từ trước đến nay cũng chưa từng thiếu các vị thần quản lý thức ăn ngon. Hiện tại chỉ cần nhanh chóng tới chợ mua một lượng lớn nguyên vật liệu là đủ.



Còn về phần xe hoa thì càng không phải nói tới. Chiến xa của Poseidon, của Apollon, của Hades... Ngoài Hy Lạp còn có Ai Cập, ngoài Ai Cập còn có Bắc Âu, ngoài Bắc Âu còn có Lucifer... Mỗi nhà đóng góp vài xe, muốn phô trương thế nào cũng được.



Thế là sau khi gọi điện thoại chuẩn bị một lượt, lại một tiếng nữa trôi qua. Người phụ trách nhìn các loại chiến xa cổ điển thi nhau chạy tới cửa công ty, lại nhìn thấy đám mỹ nữ túm tụm đi ra, đã trang điểm cho cô dâu thật xinh đẹp. Anh ta nghẹn lại suýt thở không ra hơi.



Đậu phộng! Từ khi nào mà công ty mình có loại mỹ phẩm tỏa sáng thế này vậy?



Đậu phộng!! Cô nàng ngoại quốc đi vào với hai tay không kia, từ đâu mà biến ra được bộ áo cưới đẹp đẽ nhường ấy vậy?



Đậu phộng!!! Hàng bốn chiếc chiến xa xếp ngoài cửa đang bị người ta túm tụm lại ngắm nghía kia là móc từ đâu ra vậy?



Chuyện này không khoa học gì cả!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom