• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-478

Chương 481: Em từng gặp chị này rồi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72759.png

Xem ảnh 2
72759_2.png
Dựa theo sự phát triển của tự nhiên, muốn tăng mức độ thân thiết thì tốt nhất là nên đồng ý lời mời kia. Đáng tiếc, lúc này Phong Tiểu Tiểu thật sự không rảnh.



Cho nên khi cô tiếc nuối nói lời từ chối, nụ cười của 007 suýt nữa không thể thu lại được. Anh ta trừng mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu hồi lâu, rõ ràng không ngờ mới lúc chiều người này còn cố ý bắt chuyện với mình, vậy mà giờ lại có thái độ như vậy.



Phong Tiểu Tiểu cười gượng hai tiếng. Cô thực sự không cố ý nói nửa vời(*), nhưng khi nãy đám Chessia đã nói rồi, vì đã khẳng định chắc chắn cửa vào hồ lửa Lưu Hoàng ở đâu, cho nên ngay sau đó rất nhiều thiên thần sa ngã đã nhập cư trái phép, chạy trốn tới đây để trong tối nay sẵn sàng vào vị trí... Cô vừa không biết bay lại còn bất đồng ngôn ngữ với bọn họ, không cần đi tới thành phố và thị trấn quanh đây tìm mua nguyên liệu vẽ ma pháp trận với năm thiên thần sa ngã, cho nên đương nhiên được giao cho nhiệm vụ làm phụ trách chi viện cho một trăm nghìn ma binh ma tướng.



(*) Nói nửa vời: Nguyên văn là 吊人胃口 - Điếu nhân vị khẩu, tức là chuyện gì cũng cố ý không nói cho người khác biết, hoặc chỉ nói nửa vời khiến đối phương sinh ra tò mò, vô cùng muốn biết tiếp theo thế nào.



Mục đích cuối cùng không chỉ là ra ngoài đi dạo,mà là không để người ngoài biết được, vậy nên suốt dọc đường cô còn phải đau đầu nghĩ cách sắp xếp thế nào để giấu một trăm nghìn thiên thần sa ngã này ở đâu để không bị người khác chú ý.



007 trầm ngâm một lúc: “Vậy khi nào người đẹp rảnh thì tới tìm tôi nhé, tôi ở một khách sạn khác, phòng số XXX.”



Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hơi có lỗi với người ta, nên đương nhiên đồng ý một câu rồi tiễn người ta đi ngay. Đợi bóng lưng 007 rời đi, Merrick rốt cuộc cũng được buông ra, thuận lợi nhảy lên từ lưng mama một cách hạnh phúc, thân thể nhỏ bé yếu đuối của Phong Tiểu Tiểu cứng ngắc, đứng vững, đầu trọc đi từ phía sau tới: “Cô gái, làm không tồi nha, nhanh như vậy đã phát triển thành tình cảm lưu luyến rồi.”



“Tôi và người kia vô cùng trong sáng nha, chỉ là đồng hương nên nói chuyện vài ba câu thôi.” Đầu Phong Tiểu Tiểu đầy vạch đen, gạt tay Merrick xuống rồi dắt đi, vỗ đầu một cái trấn an anh bạn nhỏ đang bất mãn chu miệng lên, ngẩng đầu: “Đi thôi, có việc quan trọng phải làm.”



Thời gian vẫn chưa quá muộn, gần đó vẫn có vài du khách thích lãng mạn đang dạo chơi. Ở biển Chết, đến một cây cỏ cũng không mọc được thì có phong cảnh gì đẹp? Phong Tiểu Tiểu không thể hiểu được, nhưng có lẽ trong lòng người ta đây cũng là một loại cảnh đẹp.



Khó khăn lắm mới tìm được một nơi ít người, sau đó năm thiên thần sa ngã từ biệt một tiếng rồi dang cánh chim ra mà nhảy vào trời cao. Phong Tiểu Tiểu kéo Merrick và đầu trọc tiếp tục đi về một hướng khác. Cô đã tìm được một địa điểm lớn hơn một chút mà lại càng vắng vẻ hơn, đâu thể cùng lúc nhét một trăm nghìn người vào được, dù sao thì lượt khách du lịch hằng năm của biển Chết cũng mới tới trăm nghìn người.



Phong Tiểu Tiểu không biết là cô và đầu trọc vừa mới rời khỏi thì đằng sau một khối đá nham thạch hơi cao cách đó hơn mười mét xuất hiện một gương mặt quen thuộc.



Người này cầm một bình thủy tinh trong tay, trong bình còn có một chút muối tinh trong suốt rất đẹp, được cẩn thận cất giữ giống như hàng thủ công mỹ nghệ. Rõ ràng khi nãy đã do dự mãi mới quyết mang vật kỷ niệm này về, vậy mà không ngờ vừa mới ngồi một lát, xoay mặt liền bắt gặp cảnh tượng người chim bay lên trời trăm năm hiếm thấy... Mẹ nó! Nếu có người quay phim ở đây thì tốt rồi.



Ngược lại, 007 lại không sợ hãi, kinh ngạc thì kinh ngạc vậy thôi, cùng lắm thì cũng chỉ đánh giá cao Phong Tiểu Tiểu thêm mấy phần. Vốn anh ta cũng nhận được thông tin từ cuộc điện thoại với Triển Hiên, anh ta và các anh em chỉ đoán rằng em gái này cũng là người trong giang hồ, ai ngờ lúc này mới phát hiện nước của người ta còn sâu hơn giang hồ...



Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng tìm được một chỗ vắng vẻ, kiên nhẫn đợi tới khi mặt trời lặn, tầm nhìn đã tối đen, lúc này mới duỗi ngón tay nhét vào trong miệng huýt lên một tiếng sắc bén. Chưa tới nửa phút sau, một bóng đen đã phá vỡ tầng mây bay xuống mặt đất.



Đầu trọc ngạc nhiên huýt sáo một tiếng, còn Merrick thì bắt đầu vui sướng, Phong Tiểu Tiểu hết nhìn trái lại nhìn phải một hồi, hỏi thiên thần sa ngã nửa ngồi nửa đứng trên mặt đất kia: “Chẳng phải nói có một trăm nghìn người sao?”



“Những người khác đều ở trên tầng mây.” Thiên thần sa ngã vừa xuất hiện kia nói tiếng Trung còn cứng ngắc hơn cả máy móc, bộ dạng hơi nói lắp, dường như không quen lắm: “Bọn họ không thể xuống. Quá nhiều người, mà cũng không nghe hiểu ngôn ngữ phương Đông.”



Phong Tiểu Tiểu chỉ một giây thôi đã hiểu, vị này chính là phiên dịch trong truyền thuyết. Hoặc nên nói là người thay mặt cho toàn thể một trăm nghìn đại binh.



Đầu trọc hiếu kỳ: “Hiện giờ ở trên trời có rất nhiều thiên thần sao? Khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy, các người không sợ bị máy bay phát hiện à?”



“Chúng tôi bay cao hơn máy bay.” Thiên thần sa ngã kia tự hào đáp, sau đó hạ thấp người nói với Phong Tiểu Tiểu: “Đại nhân không cần lo lắng, đối với chúng tôi, ở trên trời hay mặt đất cũng như nhau. Nơi này vốn không phải khu vực quản lý của thiên đường, không ai có thể ép chúng tôi bay lượn được.”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu, có thể lược bớt vài chuyện cũng tốt. Nếu đối phương đã biết điều như vậy thì cô cũng vui vẻ vì bớt được chút rắc rối. Vì vậy hai người trực tiếp trao đổi tin tức: “Vị trí cửa vào hồ lửa Lưu Hoàng đại khái đã xác định rồi, đám Chessia chuẩn bị nguyên liệu vẽ ma pháp trận, tạm thời không có vấn đề gì. Nhưng tốt nhất là các người nên lưu ý khu vực gần đây, nếu phát hiện có dao động của cổ thần phương Đông cùng loại thì phải báo cho tôi trước.”



Bàn Cổ không phải là người mà ai cũng có thể ứng phó được, Phong Tiểu Tiểu dám đứng ra chẳng qua cũng chỉ ỷ vào thân phận ngang với đối phương nên đối phương mới có thể nể mặt một chút, hoặc là dù muốn tranh thì tốt xấu gì thì mình và đối phương đều có thể miễn dịch với hỗn độn, cho nên mới không sợ.



Đổi lại là những thần minh khác, chắc chắn vừa đối mặt liền hóa thành hư vô luôn rồi...



Nhưng tình hình như hiện tại cũng rất ngột ngạt, Phong Tiểu Tiểu không biết bản thân nên tính là mạnh hay không mạnh. Đứng ở góc độ là bên bị công kích mà nói, cô hầu như có thể miễn dịch với tất cả các nguyên tố sát chiêu, nhưng vẫn phải chịu một vài sát thương vật lý đơn giản. Đương nhiên, nếu như vế sau thì cô phải chạy thoát hoặc là lập tức làm miệng vết thương khép lại là được. Cho nên kết luận lại là trừ phi bản thân có nhược điểm, hoặc có điều cố kỵ mà kẻ khác biết thì mới bị uy hiếp, nếu không thì cơ bản sẽ không ai có thể làm gì được mình.



Nhưng nếu chủ động xuất trận thì với lực công kích hiện giờ của cô, hầu như chẳng làm được gì cả. Một bia đỡ đạn nhỏ bình thường thì cô có thể giải quyết đơn giản, nhưng cấp bậc cao hơn một chút thì lại rơi vào thế giằng co.



Công kích thấp, phòng ngự cao, bộ phận đặc biệt hoàn toàn miễn dịch với thương tổn... Phong Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy không biết có phải bản thân đã tăng thêm điểm sai gì rồi không, nếu không thì sao đều là ba đại Boss mà Bàn Cổ và Phục Hy đều mạnh như vậy, còn cô lại không cao không thấp một cách đặc biệt khó xử?



Thiên thần sa ngã gật đầu: “Chúng tôi tuần tra ở những tầng mây xung quanh, một khi có sự xuất hiện dấu hiệu của đại nhân Lucifer hoặc những thần minh khác thì nhất định sẽ thông báo tới đại nhân trước tiên.”



“Vậy thì được. Đúng rồi, thứ sáu tuần sau chúng ta có thể phải lấy ít máu để khởi động ma pháp trận, nếu tiện thì tốt nhất các người nên chia nhau gánh vác một chút.” Phong Tiểu Tiểu lại nghĩ tới một việc, nếu đã có một trăm nghìn người hiến máu thì cô cần gì phải chủ động lên góp vui.



Đương nhiên thiên thần sa ngã không nói không rằng mà đồng ý ngay.



Nói xong chuyện chính rồi, đầu trọc lại xen vào: “Tôi nhớ Do Thái cũng là địa bàn của Thiên Chúa giáo, sao các người lại nói đây không phải địa phận quản lý của Thượng Đế?”



Thiên thần sa ngã do dự một chút, sau đó thấy vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu tò mò nên đành phải đáp: “Đấy là vấn đề sức mạnh tín ngưỡng. Thần hệ đã trải qua khoảng thời gian biến thiên, có một số quyền lợi sẽ bị phân tách, có một số quyền lợi sẽ chỉnh hợp. Hiện giờ thế lực thiên đường đã di chuyển tới phương Tây, sự phát xạ ban phúc ở châu Á đã không còn nhiều... Ừ, so sánh thử đi, Venus là nữ thần tình yêu và sắc đẹp trong thần thoại La Mã, nhưng trên thực tế khung hệ thống thần thoại La Mã lại là từ đỉnh Olympus Hy Lạp. Quyền lợi của Zeus thì chia cho Jupiter, quyền lợi của Aphrodite thì chia cho Venus... Trong lĩnh vực này, người cầm quyền thực sự chính là Messiah.”



“Messiah là ai?” Đầu trọc cảm thấy rất hứng thú. Mặc dù hắn không tin đạo giáo, nhưng lớn lên ở Mỹ nên đương nhiên cũng hơi tò mò với Thiên Chúa giáo và Cơ Đốc giáo: “Không phải là Jesus sao?”



“Không, trong suy nghĩ của người Do Thái, Jesus không phải người cao nhất mà họ thừa nhận.” Thiên thần sa ngã thở dài: “Bọn họ còn đợi chờ Messiah của mình... Ngay khoảnh khắc khi Jehovah lựa chọn Jesus thì đã chẳng khác nào là bỏ rơi nơi này. Đã mấy nghìn năm rồi, nơi này đã sớm mất thần, qua mấy trăm năm tiếp theo, Jordan cũng nghênh đón cuộc chiến tranh đoạt của chư thần, dường như cũng giống với cuộc chiến phân chia của các quốc gia phương Đông của đại nhân lúc ấy vậy.”



Phong Tiểu Tiểu không có hứng thú với việc buôn chuyện về những hệ khác, biết nơi này không có người quản lý là được, như vậy thì cũng không cần phải cố kỵ điều gì nữa.



Nhưng nếu suy nghĩ từ một góc độ khác thì có lẽ đây chính là nguyên nhân Bàn Cổ chọn nơi này để quăng Lucifer xuống mà thiêu. Nguyên nhân là bởi vì nơi này hồ lửa Lưu Hoàng, hơn nữa hành động ở đây thì không dễ thu hút sự chú ý của chư thần...



“Vậy các người tuần tra cho tốt đi, tôi đi về trước. Nhớ rõ tuần sau đến đầu phía bam biển Chết.” Phong Tiểu Tiểu dặn dò: “Đến lúc đó, một khi ma pháp trận được vẽ xong, chắc hẳn các người cũng có thể cảm nhận được, nhớ rõ chuẩn bị hiến máu đi.”



“Cần chuẩn bị vật hiến tế không?” Thiên thần sa ngã cung kính chu đáo hỏi: “Ví dụ như thu hút linh hồn sa đọa... Chúng tôi có thể xuống dưới dụ dỗ một vài tội phạm, lấy tính mạng của bọn họ hiến tế cho đại nhân Lucifer.”



“...” Phong Tiểu Tiểu trầm mặc nửa phút, mỉm cười cảnh cáo: “Nếu các người dẫn thi thể tới thì tôi sẽ ném thi thể mấy người đi.”



“...”



Cuối cùng cũng xong việc, bớt được chuyện phải sắp xếp cho một trăm nghìn người, Phong Tiểu Tiểu hết sức thoải mái, dẹp đường về khách sạn.



Suốt dọc đường đi, tên ngốc hết sức sôi nổi tung tăng nhảy nhót, cứ chốc lát lại nhặt một cục đá, chốc lát lại mang về một nắm muối tinh. Không dễ gì mới lôi kéo được tên nước ngoài tóc vàng vui vẻ tới mức sắp không kéo được nữa này trở lại khách sạn thì trời cũng đã tối đen rồi.



Khi Phong Tiểu Tiểu trở lại, năm thiên thần sa ngã cũng đã trở lại từ lâu. Bọn họ không đi Petra, mà sau khi hiểu nơi này là một cổ thành có tính chất du lịch thì năm người đến thẳng Anman, đại khái đi được một đoạn vẫn trở về ngủ... Đi như vậy không dễ thu hút sự chú ý, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt cũng không mua được gì.



Cho nên khi trông thấy Chessia, Phong Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, điều khiến cô kinh ngạc là đối phương đang trò chuyện vui vẻ với 007. Hai người anh anh tôi tôi tới lui, ra vẻ dường như sắp cùng đi thuê phòng trao đổi một phen vậy.



“Cô về rồi à.” Chessia đứng đối diện cửa ra vào, phát hiện Phong Tiểu Tiểu trở về liền cười đá lông nheo nói: “Bạn của cô thật thú vị, anh ta nói có chuyện muốn tìm cô, tôi liền trò chuyện với anh ta một lúc...”



Phong Tiểu Tiểu quả thật muốn im lặng: “... Xin nhắc lại lần nữa, giữa chúng tôi thật sự rất trong sáng.” Sau đó nghi hoặc nhìn 007 đứng dậy: “Đã muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao?”



Chẳng qua không cùng đi dạo mà thôi, không cần phải cố chấp chờ tới tận bây giờ chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom