Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-477
Chương 480: Đe dọa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Do có một người đàn ông bị thương hôn mê, nên Tôn Nguyên Hạo không thể không ở lại khu học viện thêm hai ngày.
Mặc dù đối phương vẫn chưa khôi phục ý thức, nhưng chỉ từ hơi thở trên người đối phương Tôn Nguyên Hạo cũng phán đoán ra được, người đàn ông này tuyệt đối không phải một người bình thường... Đây cũng là lý do gã không thể đưa đối phương đến bệnh viện.
Nhưng điều bất ngờ là tốc độ hồi phục vết thương của người đàn ông này lại không nhanh như Tôn Nguyên Hạo đã nghĩ. Anh ta hoàn toàn giống như một người bình thường thật sự. Miệng vết thương rách toang rướm máu, chỉ có thể dùng thuốc và dùng gạc băng bó để cầm, mãi chẳng xuất hiện trạng thái “hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy” mà trong mắt Tôn Nguyên Hạo hẳn là trạng thái bình thường.
Được rồi, có lẽ thần minh dị tộc cũng sẽ có trường hợp đặc biệt. Nếu không thì là thần lực của người chém anh ta tương đối đặc biệt... Tôn Nguyên Hạo cũng không có ý bỏ người ta lại rồi chuồn. Tuy nghiêm túc mà nói thì gã cũng coi như là một thành viên trong tổ chức khủng bố của Bàn Cổ, nhưng bản thân Tôn Nguyên Hạo không coi Nữ Oa hay Phục Hy là mục tiêu oán hận giống như những người khác.
Bây giờ gã chẳng qua cũng chỉ là hợp tác với bọn họ. Lúc có chỉ thị thì vui vẻ nhận, khi không có lệnh gã sẽ không chủ động đi gây thù với các thần khác... Chỉ vậy thôi.
“Anh ơi...” Bởi vì anh trai phải ở lại khu học viện, mấy hôm nay Thải Thải không cần về trường ngủ mà ngược lại có thể ở cạnh anh trai thêm mấy ngày nữa, nên cô bé hết sức thích chí. Cô bé ngồi trên cánh tay Tôn Nguyên Hạo lắc lư đôi chân, sau đó dùng ngón tay múp míp nhéo tai, lôi Tôn Nguyên Hạo ra khỏi luồng suy nghĩ. Rồi cô bé dựa vào trong lòng anh mình mà hỏi: “Liệu hôm nay chú có tỉnh lại không ạ?”
Thần ma có yếu kém đến thế nào đi nữa thì cả một ngày chắc cũng đủ tỉnh lại rồi chứ... Tôn Nguyên Hạo đỡ cái mông múp míp của cô nhóc, chậm rãi gật đầu: “Ừ. Chúng ta ăn cơm xong rồi về là chú sẽ tỉnh lại.”
Dự đoán của gã có hơi sai sót, lúc về đến phòng khách sạn, mỹ nam ngoại quốc đang hôn mê ấy vẫn nằm ngay đơ trên giường. Có điều, chắc được nghỉ ngơi tử tế nên sắc mặt có vẻ đã tốt lên nhiều.
Bé Tôn Thải Thư thất vọng chạy qua nhìn một cái, lại chạy về báo cáo với anh trai: “Chú vẫn còn ngủ.”
Tôn Nguyên Hạo đặt hộp cơm vừa mang về xuống bàn, sau đó bế em gái đến một giường khác, lấy vở bài tập của cô bé từ trong cặp sách ra: “Chú ấy là đồ lười! Chúng ta không cần để ý đến chú ấy nữa. Thải Thải làm bài tập trước đi. Làm bài tập xong có thể xem hoạt hình nửa tiếng, sau đó lại chuẩn bị bài học ngày mai rồi đi tắm, đi ngủ nhé?”
Trường nội trú thật sự đáng sợ, vì học sinh đều ăn ở trong trường, nên từ buổi sáng thức dậy tự học cho đến buổi tối đi ngủ, gần như toàn bộ thời gian, bao gồm cả mấy giờ xem ti vi, mấy giờ chơi game cũng đều do nhà trường sắp xếp.
Ngoài các hoạt động giải trí định kỳ thì các buổi tối trong trường nội trú cơ bản đều là các chương trình tự học. Các kiểu bài tập về nhà và các loại phụ đạo chuẩn bị bài trên lớp đều diễn ra ở vào lúc đó.
Nếu không phải ngày trước Tôn Nguyên Hạo từng đến đây tham quan một lần thì gã cũng không biết em gái mình hóa ra vẫn luôn sống khổ cực như vậy... Vậy mà nói giảm lượng bài vở?! Bộ Giáo dục lừa dối trẻ con đến nghiện rồi phải không?!
Lúc trước, gã bắt Tiên Ốc là vì muốn tìm một bảo mẫu toàn thời gian đến chăm sóc cho em gái nhà mình. Sau khi định xong khế ước là gã có thể yên tâm giao em gái cho cô ta, rồi bản thân cũng có thể tìm một công việc toàn thời gian. Đáng tiếc là giấc mơ này cuối cùng vẫn bị dập tắt, gã đành phải tạm thời để em gái chịu tủi một phen.
Trước khi có năng lực thay đổi cái giới này, Tôn Nguyên Hạo chỉ có thể khiến em gái không bị tụt lại phía sau. Thế giới của con nít có lúc còn khắc nghiệt hơn cả người lớn. Chúng giễu cợt, nhạo báng những kẻ tụt hậu mà chẳng có chút băn khoăn nào.
Em gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời làm bài tập, chơi một lúc rồi lại đi chuẩn bị bài vở. Đến lúc Tôn Nguyên Hạo dẫn cô bé vào nhà tắm tắm thật sạch sẽ rồi bảo em ra ngoài đi ngủ, còn mình cũng chuẩn bị đi tắm. Cô bé đang chu môi bước ra khỏi nhà tắm ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện chú ngủ nguyên một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại rồi...
Trong thế giới ý thức sâu lắng hoàn toàn là một màu đen tối, sự trống trải và tuyệt vọng vô biên vô tận còn hơn tất cả những tình cảnh mà anh phải đối mặt ngày trước.
Vidar trước nay chưa từng sợ chiến đấu, cũng chưa từng sợ vắng lặng cô đơn. Nhưng trong sự tĩnh mịch tuyệt đối dường như không còn sót một tia hy vọng nào ấy, trái tim anh lại càng ngày càng trở nên lạnh lẽo không cách nào đè nén nổi.
Hàng mi dài khẽ rung, Vidar từ từ mở mắt, ánh mắt lặng yên mà mờ mịt, dường như nhất thời không thể xác định được tình trạng của bản thân, lại giống như một con rối đã mất đi linh hồn, hoàn toàn không để ý gì đến mọi thứ xung quanh.
“Két...” Tiếng cửa phòng tắm đóng lại khe khẽ cất lên, Vidar im lặng quay đầu lại, thấy một cô bé đang ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn mình.
Ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu lên mái tóc còn ẩm ướt của cô nhóc, tạo nên một vòng sáng dịu nhẹ. Trên thân người nhỏ nhắn của cô bé là áo sơ mi thùng thình của anh trai. Vì vừa mới tắm xong nên quanh người cô bé dường như còn vương chút hơi nước, khiến cả người giống như một con thú nhỏ mềm mại. Đến cả đôi mắt cũng ươn ướt, hoàn toàn ngây thơ vô tội.
Vidar chậm rãi ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống. Cô bé dường như giật mình bởi động tác của anh ta nên vội vàng chạy qua nhào lên giường, nửa thân trên nhoài lên cạnh giường, tay chân luống cuống muốn đắp chăn lại cho anh: “Chú đừng ngồi dậy, chú vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
“...”
Vidar rủ mắt, lẳng lặng nhìn vật nho nhỏ bên cạnh mình làm chuyện tốn công vô ích. Cô nhóc chân ngắn tay ngắn này cố gắng mấy cũng không tài nào kéo chăn lại lên nửa người trên cao lớn của Vidar được.
Ngay lúc cô bé đang bận rộn không ngừng thì một đôi tay luồn qua dưới nách nhấc cô bé lên. Khuôn miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ O, kinh ngạc nhìn bản thân bị chú trên giường nhấc lên thật cao một cách khó hiểu, chú dễ dàng đặt mình đến trước mặt, đối mắt với chú.
Vidar bình tĩnh nhìn cô bé này, nhất thời không biết nên nói gì, hay nói cách khác là anh ta có thể biết được điều gì từ cô bé.
Sau khi được đặt lên trên chiếc giường mềm mại, cô bé cũng nghiêng đầu mù mờ ngồi một hồi lâu, sau đó dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó mà “A” lên một tiếng, cô bé vui mừng hỏi: “Chú không ngủ được phải không ạ?!”
“...”
Vidar chần chừ gật đầu một cái, nhất thời không theo kịp tiết tấu nhanh như ngựa thần lướt gió tung mây này của cô bé.
Cô bé thấy mình đoán đúng nên càng tỏ ra vui mừng hơn: “Vậy có cần Thải Thải kể chuyện cho chú nghe không ạ?”
“...”
“...”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người im lặng một hồi lâu. Sau đó Vidar đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng gật đầu thêm lần nữa: “... Ừ.”
Vậy nên cô bé tự cảm thấy mình rất giỏi liền vui vẻ nhảy xuống giường, lấy cuốn truyện tranh thiếu nhi của mình từ trong cặp sách ra, rồi lại cố sức bò trở lại giường Vidar. Bé rất thuần thục chui vào trong chăn của Vidar y như trước đây vẫn ngủ cùng anh trai, chẳng có chút gì là sợ người lạ cả. Thải Thư ngoan ngoãn bò vào nằm trước người Vidar, đắp xong chăn cho mình và chú rồi mở truyện tranh ra, nghiêm túc hướng dẫn Vidar cúi người xuống cùng xem tranh trong cuốn truyện với mình.
Cô bé thì dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc sau lưng, cất giọng êm dịu bắt đầu kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng rậm, có một chú thỏ cực kỳ đáng yêu...”
“...” Chuyện gì thế này?!
Vidar vô thức ôm cục bột nhỏ trong lòng, lại càng thêm mờ mịt.
...
Tình huống méo gì đây?!
Tôn Nguyên Hạo đi từ phòng tắm ra gần như sắp phát điên.
Gã mới chỉ đi tắm một cái rồi trở ra mà thế giới này đã thay đổi đến mức này rồi sao?!
Người đàn ông tóc dài anh tuấn trẻ tuổi trên giường đã tỉnh lại. Cổ áo ngủ của anh ta phanh rộng, để lộ ra xương quai xanh với đường nét hoàn mỹ cùng một mảng ngực rắn chắc, thấp thoáng còn có thể thấy đường nét đầy sức mạnh được băng bó dưới lớp quần áo và băng gạc.
Lúc còn trên đường, đồ mà người đàn ông này mặc cũng không vừa người, bộ dạng trông cũng cực kỳ thảm hại yếu ớt. Nhưng hiện tại, anh ta trở nên yên lặng một cách kỳ lạ, cộng thêm ngoại hình xuất sắc, toàn thân anh ta bỗng tỏa ra một sức hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Cánh tay rắn chắc thon dài của người đàn ông ấy bao trọn cô bé, thân hình nhỏ nhắn mềm mại hòa với vẻ lạnh lùng cứng rắn trên người đàn ông. Anh ta lẳng lặng hạ mi lắng nghe câu chuyện có chút trẻ con mà cô bé trong lòng đang kể. Cảnh tượng này không hiểu sao có chút ấm áp, yên bình... CLGT?!
Tôn Nguyên Hạo mím môi, lửa giận rõ ràng sắp thiêu chết gã luôn rồi.
Gã vội vội vàng vàng bước tới, miễn cưỡng cong khóe môi nặn ra nụ cười với cô bé đang ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy mình ra ngoài. Tôn Nguyên Hạo không muốn làm em gái mình sợ nên cố gắng mềm giọng nói: “Thải Thải đang làm gì thế?”
“Thải Thải đang kể chuyện cho chú nghe!” Cô bé ngồi trong lòng Vidar tự hào giơ cuốn truyện tranh trên tay lên, ưỡn thẳng ngực như chờ đợi được khen ngợi: “Chú không ngủ được ạ!”
Vidar giương mắt lên, bình tĩnh nhìn qua.
“...” Thằng cha đó không ngủ được liên quan quái gì đến em hả. Để hắn chết quách đi cho xong, chết rồi thì có thể vĩnh viễn ngủ luôn khỏi tỉnh nữa!
Tôn Nguyên Hạo nén nước mắt kiên cường mỉm cười, cực kỳ tâng bốc khích lệ: “Thải Thải giỏi quá...” Sau đó thái độ lập tức thay đổi: “Nhưng có phải cũng đến lúc Thải Thải nên đi ngủ rồi không?”
Vừa nói gã vừa định kéo đứa em ngốc nhà mình tự động ship đến tận miệng sói ra khỏi lòng Vidar ngay.
Ngón tay Vidar khẽ động đậy, anh ta vô thức siết cánh tay. Trái tim vừa mới khôi phục được chút ấm áp dường như lại lạnh lẽo trở lại khi nguồn nhiệt ấy rời đi.
“... Buông ra!” Cảm thấy động tác kéo em gái ra của mình gặp lực cản, tuy Tôn Nguyên Hạo vẫn cố gắng giữ nụ cười nhưng khi cất tiếng lại không làm sao kiềm chế không nghiến răng nghiến lợi được.
Vidar vẫn cố chấp mà bình tĩnh nhìn Tôn Nguyên Hạo, không nói gì cũng không buông tay, giống như giằng co trong yên lặng... Tôn Nguyên Hạo gần như sắp không nhịn được mà muốn lấy gậy đập cho hắn một cái.
Chỉ có cô nhóc là vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Bé nhìn lên đồng hồ trên tường mới nhận ra thật sự không còn sớm nữa. Em gái nhỏ tiếc nuối gấp cuốn truyện tranh lại, quay người vỗ vỗ cánh tay Vidar, nói như bà cụ non: “Chú ngủ ngoan đi, ngày mai Thải Thải lại đến kể chuyện cho chú nghe.” Cô bé có cảm giác tự hào y như bản thân đã thật sự thành người lớn, có thể chăm sóc người khác vậy.
“...” Ngày mai ông sẽ ném luôn thằng đó ra ngoài!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù đối phương vẫn chưa khôi phục ý thức, nhưng chỉ từ hơi thở trên người đối phương Tôn Nguyên Hạo cũng phán đoán ra được, người đàn ông này tuyệt đối không phải một người bình thường... Đây cũng là lý do gã không thể đưa đối phương đến bệnh viện.
Nhưng điều bất ngờ là tốc độ hồi phục vết thương của người đàn ông này lại không nhanh như Tôn Nguyên Hạo đã nghĩ. Anh ta hoàn toàn giống như một người bình thường thật sự. Miệng vết thương rách toang rướm máu, chỉ có thể dùng thuốc và dùng gạc băng bó để cầm, mãi chẳng xuất hiện trạng thái “hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy” mà trong mắt Tôn Nguyên Hạo hẳn là trạng thái bình thường.
Được rồi, có lẽ thần minh dị tộc cũng sẽ có trường hợp đặc biệt. Nếu không thì là thần lực của người chém anh ta tương đối đặc biệt... Tôn Nguyên Hạo cũng không có ý bỏ người ta lại rồi chuồn. Tuy nghiêm túc mà nói thì gã cũng coi như là một thành viên trong tổ chức khủng bố của Bàn Cổ, nhưng bản thân Tôn Nguyên Hạo không coi Nữ Oa hay Phục Hy là mục tiêu oán hận giống như những người khác.
Bây giờ gã chẳng qua cũng chỉ là hợp tác với bọn họ. Lúc có chỉ thị thì vui vẻ nhận, khi không có lệnh gã sẽ không chủ động đi gây thù với các thần khác... Chỉ vậy thôi.
“Anh ơi...” Bởi vì anh trai phải ở lại khu học viện, mấy hôm nay Thải Thải không cần về trường ngủ mà ngược lại có thể ở cạnh anh trai thêm mấy ngày nữa, nên cô bé hết sức thích chí. Cô bé ngồi trên cánh tay Tôn Nguyên Hạo lắc lư đôi chân, sau đó dùng ngón tay múp míp nhéo tai, lôi Tôn Nguyên Hạo ra khỏi luồng suy nghĩ. Rồi cô bé dựa vào trong lòng anh mình mà hỏi: “Liệu hôm nay chú có tỉnh lại không ạ?”
Thần ma có yếu kém đến thế nào đi nữa thì cả một ngày chắc cũng đủ tỉnh lại rồi chứ... Tôn Nguyên Hạo đỡ cái mông múp míp của cô nhóc, chậm rãi gật đầu: “Ừ. Chúng ta ăn cơm xong rồi về là chú sẽ tỉnh lại.”
Dự đoán của gã có hơi sai sót, lúc về đến phòng khách sạn, mỹ nam ngoại quốc đang hôn mê ấy vẫn nằm ngay đơ trên giường. Có điều, chắc được nghỉ ngơi tử tế nên sắc mặt có vẻ đã tốt lên nhiều.
Bé Tôn Thải Thư thất vọng chạy qua nhìn một cái, lại chạy về báo cáo với anh trai: “Chú vẫn còn ngủ.”
Tôn Nguyên Hạo đặt hộp cơm vừa mang về xuống bàn, sau đó bế em gái đến một giường khác, lấy vở bài tập của cô bé từ trong cặp sách ra: “Chú ấy là đồ lười! Chúng ta không cần để ý đến chú ấy nữa. Thải Thải làm bài tập trước đi. Làm bài tập xong có thể xem hoạt hình nửa tiếng, sau đó lại chuẩn bị bài học ngày mai rồi đi tắm, đi ngủ nhé?”
Trường nội trú thật sự đáng sợ, vì học sinh đều ăn ở trong trường, nên từ buổi sáng thức dậy tự học cho đến buổi tối đi ngủ, gần như toàn bộ thời gian, bao gồm cả mấy giờ xem ti vi, mấy giờ chơi game cũng đều do nhà trường sắp xếp.
Ngoài các hoạt động giải trí định kỳ thì các buổi tối trong trường nội trú cơ bản đều là các chương trình tự học. Các kiểu bài tập về nhà và các loại phụ đạo chuẩn bị bài trên lớp đều diễn ra ở vào lúc đó.
Nếu không phải ngày trước Tôn Nguyên Hạo từng đến đây tham quan một lần thì gã cũng không biết em gái mình hóa ra vẫn luôn sống khổ cực như vậy... Vậy mà nói giảm lượng bài vở?! Bộ Giáo dục lừa dối trẻ con đến nghiện rồi phải không?!
Lúc trước, gã bắt Tiên Ốc là vì muốn tìm một bảo mẫu toàn thời gian đến chăm sóc cho em gái nhà mình. Sau khi định xong khế ước là gã có thể yên tâm giao em gái cho cô ta, rồi bản thân cũng có thể tìm một công việc toàn thời gian. Đáng tiếc là giấc mơ này cuối cùng vẫn bị dập tắt, gã đành phải tạm thời để em gái chịu tủi một phen.
Trước khi có năng lực thay đổi cái giới này, Tôn Nguyên Hạo chỉ có thể khiến em gái không bị tụt lại phía sau. Thế giới của con nít có lúc còn khắc nghiệt hơn cả người lớn. Chúng giễu cợt, nhạo báng những kẻ tụt hậu mà chẳng có chút băn khoăn nào.
Em gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời làm bài tập, chơi một lúc rồi lại đi chuẩn bị bài vở. Đến lúc Tôn Nguyên Hạo dẫn cô bé vào nhà tắm tắm thật sạch sẽ rồi bảo em ra ngoài đi ngủ, còn mình cũng chuẩn bị đi tắm. Cô bé đang chu môi bước ra khỏi nhà tắm ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện chú ngủ nguyên một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại rồi...
Trong thế giới ý thức sâu lắng hoàn toàn là một màu đen tối, sự trống trải và tuyệt vọng vô biên vô tận còn hơn tất cả những tình cảnh mà anh phải đối mặt ngày trước.
Vidar trước nay chưa từng sợ chiến đấu, cũng chưa từng sợ vắng lặng cô đơn. Nhưng trong sự tĩnh mịch tuyệt đối dường như không còn sót một tia hy vọng nào ấy, trái tim anh lại càng ngày càng trở nên lạnh lẽo không cách nào đè nén nổi.
Hàng mi dài khẽ rung, Vidar từ từ mở mắt, ánh mắt lặng yên mà mờ mịt, dường như nhất thời không thể xác định được tình trạng của bản thân, lại giống như một con rối đã mất đi linh hồn, hoàn toàn không để ý gì đến mọi thứ xung quanh.
“Két...” Tiếng cửa phòng tắm đóng lại khe khẽ cất lên, Vidar im lặng quay đầu lại, thấy một cô bé đang ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn mình.
Ánh đèn lờ mờ trong phòng chiếu lên mái tóc còn ẩm ướt của cô nhóc, tạo nên một vòng sáng dịu nhẹ. Trên thân người nhỏ nhắn của cô bé là áo sơ mi thùng thình của anh trai. Vì vừa mới tắm xong nên quanh người cô bé dường như còn vương chút hơi nước, khiến cả người giống như một con thú nhỏ mềm mại. Đến cả đôi mắt cũng ươn ướt, hoàn toàn ngây thơ vô tội.
Vidar chậm rãi ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống. Cô bé dường như giật mình bởi động tác của anh ta nên vội vàng chạy qua nhào lên giường, nửa thân trên nhoài lên cạnh giường, tay chân luống cuống muốn đắp chăn lại cho anh: “Chú đừng ngồi dậy, chú vẫn cần phải nghỉ ngơi.”
“...”
Vidar rủ mắt, lẳng lặng nhìn vật nho nhỏ bên cạnh mình làm chuyện tốn công vô ích. Cô nhóc chân ngắn tay ngắn này cố gắng mấy cũng không tài nào kéo chăn lại lên nửa người trên cao lớn của Vidar được.
Ngay lúc cô bé đang bận rộn không ngừng thì một đôi tay luồn qua dưới nách nhấc cô bé lên. Khuôn miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ O, kinh ngạc nhìn bản thân bị chú trên giường nhấc lên thật cao một cách khó hiểu, chú dễ dàng đặt mình đến trước mặt, đối mắt với chú.
Vidar bình tĩnh nhìn cô bé này, nhất thời không biết nên nói gì, hay nói cách khác là anh ta có thể biết được điều gì từ cô bé.
Sau khi được đặt lên trên chiếc giường mềm mại, cô bé cũng nghiêng đầu mù mờ ngồi một hồi lâu, sau đó dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó mà “A” lên một tiếng, cô bé vui mừng hỏi: “Chú không ngủ được phải không ạ?!”
“...”
Vidar chần chừ gật đầu một cái, nhất thời không theo kịp tiết tấu nhanh như ngựa thần lướt gió tung mây này của cô bé.
Cô bé thấy mình đoán đúng nên càng tỏ ra vui mừng hơn: “Vậy có cần Thải Thải kể chuyện cho chú nghe không ạ?”
“...”
“...”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người im lặng một hồi lâu. Sau đó Vidar đầu óc trống rỗng cuối cùng cũng gật đầu thêm lần nữa: “... Ừ.”
Vậy nên cô bé tự cảm thấy mình rất giỏi liền vui vẻ nhảy xuống giường, lấy cuốn truyện tranh thiếu nhi của mình từ trong cặp sách ra, rồi lại cố sức bò trở lại giường Vidar. Bé rất thuần thục chui vào trong chăn của Vidar y như trước đây vẫn ngủ cùng anh trai, chẳng có chút gì là sợ người lạ cả. Thải Thư ngoan ngoãn bò vào nằm trước người Vidar, đắp xong chăn cho mình và chú rồi mở truyện tranh ra, nghiêm túc hướng dẫn Vidar cúi người xuống cùng xem tranh trong cuốn truyện với mình.
Cô bé thì dựa vào lồng ngực ấm áp rắn chắc sau lưng, cất giọng êm dịu bắt đầu kể chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng rậm, có một chú thỏ cực kỳ đáng yêu...”
“...” Chuyện gì thế này?!
Vidar vô thức ôm cục bột nhỏ trong lòng, lại càng thêm mờ mịt.
...
Tình huống méo gì đây?!
Tôn Nguyên Hạo đi từ phòng tắm ra gần như sắp phát điên.
Gã mới chỉ đi tắm một cái rồi trở ra mà thế giới này đã thay đổi đến mức này rồi sao?!
Người đàn ông tóc dài anh tuấn trẻ tuổi trên giường đã tỉnh lại. Cổ áo ngủ của anh ta phanh rộng, để lộ ra xương quai xanh với đường nét hoàn mỹ cùng một mảng ngực rắn chắc, thấp thoáng còn có thể thấy đường nét đầy sức mạnh được băng bó dưới lớp quần áo và băng gạc.
Lúc còn trên đường, đồ mà người đàn ông này mặc cũng không vừa người, bộ dạng trông cũng cực kỳ thảm hại yếu ớt. Nhưng hiện tại, anh ta trở nên yên lặng một cách kỳ lạ, cộng thêm ngoại hình xuất sắc, toàn thân anh ta bỗng tỏa ra một sức hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Cánh tay rắn chắc thon dài của người đàn ông ấy bao trọn cô bé, thân hình nhỏ nhắn mềm mại hòa với vẻ lạnh lùng cứng rắn trên người đàn ông. Anh ta lẳng lặng hạ mi lắng nghe câu chuyện có chút trẻ con mà cô bé trong lòng đang kể. Cảnh tượng này không hiểu sao có chút ấm áp, yên bình... CLGT?!
Tôn Nguyên Hạo mím môi, lửa giận rõ ràng sắp thiêu chết gã luôn rồi.
Gã vội vội vàng vàng bước tới, miễn cưỡng cong khóe môi nặn ra nụ cười với cô bé đang ngạc nhiên lẫn vui mừng khi thấy mình ra ngoài. Tôn Nguyên Hạo không muốn làm em gái mình sợ nên cố gắng mềm giọng nói: “Thải Thải đang làm gì thế?”
“Thải Thải đang kể chuyện cho chú nghe!” Cô bé ngồi trong lòng Vidar tự hào giơ cuốn truyện tranh trên tay lên, ưỡn thẳng ngực như chờ đợi được khen ngợi: “Chú không ngủ được ạ!”
Vidar giương mắt lên, bình tĩnh nhìn qua.
“...” Thằng cha đó không ngủ được liên quan quái gì đến em hả. Để hắn chết quách đi cho xong, chết rồi thì có thể vĩnh viễn ngủ luôn khỏi tỉnh nữa!
Tôn Nguyên Hạo nén nước mắt kiên cường mỉm cười, cực kỳ tâng bốc khích lệ: “Thải Thải giỏi quá...” Sau đó thái độ lập tức thay đổi: “Nhưng có phải cũng đến lúc Thải Thải nên đi ngủ rồi không?”
Vừa nói gã vừa định kéo đứa em ngốc nhà mình tự động ship đến tận miệng sói ra khỏi lòng Vidar ngay.
Ngón tay Vidar khẽ động đậy, anh ta vô thức siết cánh tay. Trái tim vừa mới khôi phục được chút ấm áp dường như lại lạnh lẽo trở lại khi nguồn nhiệt ấy rời đi.
“... Buông ra!” Cảm thấy động tác kéo em gái ra của mình gặp lực cản, tuy Tôn Nguyên Hạo vẫn cố gắng giữ nụ cười nhưng khi cất tiếng lại không làm sao kiềm chế không nghiến răng nghiến lợi được.
Vidar vẫn cố chấp mà bình tĩnh nhìn Tôn Nguyên Hạo, không nói gì cũng không buông tay, giống như giằng co trong yên lặng... Tôn Nguyên Hạo gần như sắp không nhịn được mà muốn lấy gậy đập cho hắn một cái.
Chỉ có cô nhóc là vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Bé nhìn lên đồng hồ trên tường mới nhận ra thật sự không còn sớm nữa. Em gái nhỏ tiếc nuối gấp cuốn truyện tranh lại, quay người vỗ vỗ cánh tay Vidar, nói như bà cụ non: “Chú ngủ ngoan đi, ngày mai Thải Thải lại đến kể chuyện cho chú nghe.” Cô bé có cảm giác tự hào y như bản thân đã thật sự thành người lớn, có thể chăm sóc người khác vậy.
“...” Ngày mai ông sẽ ném luôn thằng đó ra ngoài!
Bình luận facebook