Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-476
Chương 479: Đệ tử nhà họ vũ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Làm sao mà biết được ấy à?!
Dương Nghiên suýt nữa bật cười ra tiếng, lúc trước ở chung, để đảm bảo an toàn tính mạng, ba lượt mắt Thông Thiên mỗi ngày của anh dường như đều dùng hết vào tên Đường Cần này. Một khoảng thời gian như vậy, đừng nói từ lần gặp mặt đầu tiên đã tra được tất tần tật về xuất thân của đối phương, cho dù là chuyện mấy tối nay Đường Cần rảnh rỗi nhàm chán lên mạng cua gái Dương Nghiên cũng đều nhanh chóng đọc sạch không sót một chữ.
QQ* của Đường Cần thật đúng là có bản sắc của Đường Môn, gọi là Vô Độc Bất Trượng Phu. Trên QQ của cậu ta chỉ có bốn nhóm, trong đó một nhóm là để liên lạc với những người trong giới, ba nhóm khác đều là mấy em gái, một nhóm “Không cua được”, một nhóm “Đang tán”, còn một nhóm là “Đã chia tay”…
(*) QQ: một phần mềm chat của Trung Quốc.
Lúc ở cùng nhau chưa hề thấy thằng nhóc này mắt đi mày lại với cô gái nào, xem chừng là áp dụng nguyên tắc đang công tác không tán gái, chẳng ngờ lại là một nhân vật lẳng lơ như thế… Dương Nghiên đánh giá Đường Cần một phen, không thấy đối phương đang nghiêm túc suy nghĩ, hầm hừ một tiếng nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Giờ cũng coi anh ta là người trong giang hồ luôn à? Cũng tốt, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cứ vận dụng chất xám thông đầu óc còn hơn cứ mải nghĩ đến việc xử lỹ cậu ta thế nào.
Ông Khương có chút tò mò: “Giang hồ là ý gì?” Không đợi Đường Cần trả lời, đã tự đăm chiêu, “Tôi nhớ hồi trước lúc người trong gia tộc ra ngoài nhận đơn hàng, từng gặp một số người khá là kỳ lạ, họ có sở trường riêng hoặc không quá nổi bật, không phải người lăn lộn trong giới nhưng lại tự nhận là một giới khác, bàn về nghĩa khí còn gay gắt hơn người trong giới nhiều.”
“Phía trên chính phủ cũng không biết nên định nghĩa những người này như thế nào, càng không biết tiêu chuẩn phán đoán người một nhà với họ ra sao. Hơn mười, năm trước có một nhóm lính đánh thuê giết nhầm một gia đình nông dân quốc tịch Trung Quốc ở biên giới, lúc ấy bộ ngoại giao đã yêu cầu đưa ra pháp luật nhưng thi hành lại có chút khó khăn. Bởi vì nhóm lính đánh thuê kia cũng không thuộc quản lý của bất cứ thế lực nào. Sau đó chừng nửa năm, mấy chục thành viên trực thuộc nhóm lính đánh thuê lần lượt bị người giết sạch, cách thức chết khác nhau, ngay cả mấy quân đoàn có quan hệ muốn giúp đỡ cũng bị tổn thất ở mức độ khác nhau. Trong vòng nửa năm, mấy thủ lĩnh cấp cao cũng bị xử lý…” Ông Khương đăm chiêu.
“Chuyện khi ấy ồn ào đến mức khiến đám người trong thế giới ngầm trên thế giới cũng phải hoang mang. Có người chứng kiến bảo rằng tất cả hung thủ đều là người phương Đông, mặc đồ đen… Có hai người bị bắt, một người không đợi thẩm vấn đã bốc hơi khỏi trại giam khép kín canh gác nghiêm ngặt, đến nay không ai biết được thủ đoạn của hắn. Người còn lại không chạy thoát đã dứt khoát tự sát, trước khi chết còn thong dong mỉm cười nói rằng các anh em sẽ báo thù rửa hận cho hắn… Những người này rất giống tử sĩ*. Có người hoài nghi bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp. Lúc ấy bởi vì chuyện quá ầm ĩ, hơn nữa lại đều là người phương Đông, cho nên từng có người có chuyên môn đến hỏi tôi. Đáng tiếc, những người tài giỏi này đều không phải người của tôi.”
(*) Tử sĩ: được hiểu như là những quân nhân chết trận khi đang tại ngũ hoặc những người dũng cảm hy sinh trong khi làm nhiệm vụ nào đó vì dân vì nước kể cả họ không phải là lính.
Đường Cần trầm mặc một lúc lâu, sau đó giương mắt nhìn Dương Nghiên, lại quay ra nhìn ba Khương: “Người chạy được là Triển gia, tử sĩ chạy không thoát là Nhiếp gia… Là gia tộc truyền thừa có máu mặt trên giang hồ, toán lính đánh thuê kia diệt cả nhà người tôi, chặt đứt một gia tộc truyền thừa của chúng tôi, tất nhiên sẽ có người đuổi giết tìm bọn chúng đòi báo thù thôi.”
Vụ này trong giang hồ cũng không tính là bí mật, xảy ra hơn mười năm trước, là chuyện cũ nhưng cũng không hẳn là cũ, trên cơ bản là thế hệ cha chú của Đường Cần đều biết đến.
Ông Khương không hiểu lắm, nhưng vẫn hiểu được giang hồ đại khái là chỉ cái vòng luẩn quẩn của những kẻ kỳ lạ mà mình biết.
Thân mang dòng máu phương Đông, dù không xem tiểu thuyết võ hiệp thì cũng từng nghe nói đến, lại cộng thêm phim truyền hình không ngừng tuyên truyền công lao không thể bỏ qua. Ông Khương vừa nghe đã biết đó là một thế lực không dễ chọc, nhưng nếu thật sự đụng phải thì cũng không phải nói nhà mình nhất định không thể trêu vào. Dù sao thì Khương gia cũng không phải là loại nhân vật phụ qua đường. Chẳng qua là dĩ hòa vi quý, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện mà thôi.
Nghe xong, ông Khương mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu, còn may các cậu không phải dân chuyên. Nếu không thị trường của chúng tôi nhất định tổn thất không nhẹ… Đúng rồi, bạn bè trong giới của cậu có hứng thú đến nhà chúng tôi treo biển hành nghề làm thêm không? Gần đây công việc có hơi nhiều, chỗ tôi đang nghĩ đến chuyện tuyển dụng nhân viên bán thời gian.”
Đường Cần nghẹn họng, thật tình không biết trả lời thế nào, tuy rằng chính mình cũng làm sát thủ nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có người có thể phát triển cái nghề này chuyên môn như vậy.
Dương Nghiên không cần dùng đến mắt Thông Thiên cũng nhìn ra Đường Cần đang rối rắm, anh bĩu môi: “Chuyện sát thủ khoan hãy nói, ngài Khương đến tìm chúng cháu hẳn không chỉ vì nói chuyện này chứ?”
Lúc này ông Khương mới phục hồi tinh thần lại “à” một tiếng, rồi sau đó có chút khó xử nhìn Đường Cần.
Đường Cần ngó trái ngó phải, bất đắc dĩ: “Nhìn vẻ mặt của các người, chẳng lẽ bây giờ tôi thành người thừa rồi hả.”
Những người ở đây rất thành thật gật đầu.
Đường Cần bi phẫn, đứng dậy ra ngoài. Hừ, không chơi với đám bại hoại này nữa, dùng xong người ta rồi vứt, chưa thấy ai như vậy bao giờ…
***
Lúc sau, cha con nhà họ Khương vẫn ở trong phòng Phong Tiểu Tiểu bàn luận chuyện gì không rõ. Đến khi cửa mở, nhìn thấy ông Khương trưng ra một vẻ mặt hài lòng, Đường Cần ngồi trên sô pha, điều đầu tiên mà anh ta nghĩ đến chính là những người này cấu kết với nhau làm việc xấu…
Tiễn hai người đàn ông họ Khương một lớn một nhỏ ra cửa, Phong Tiểu Tiểu quay về sô pha ngồi, tùy tay giật điều khiển từ xa cắt tiết mục của Đường Cần chuyển sang phim truyền hình, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Anh xem khi nào anh đi?”
Đường Cần giận, thật sự giận, mình còn chưa xem hết mà!
Nhịn nhịn, Đường Cần cũng đoán ra nguyên nhân đối phương hỏi cái này, dù sao thì giao dịch đã hủy bỏ, ở lại cũng vô nghĩa, sớm hay muộn cũng vẫn phải đi, thức thời nghển cổ: “Tôi làm gì có tiền đâu, bị mất một vố làm ăn như vậy giờ còn chẳng có tiền mà về, mọi người tiếp tế cho tôi chút đi?”
Dương Nghiên cũng theo lại đây, giật lấy điều khiển từ xa đổi kênh tin tức tài chính và kinh tế, cười nhạo: “Ý cậu là cậu đến gây phiền toái cho tôi, sau đó tôi còn phải bố trí hậu cần cho cậu?”
“Đây là việc làm ăn bình thường của tôi, hơn nữa cuối cùng anh cũng có làm sao đâu.” Đường Cần mặc kệ.
Sở trường giỏi nhất của Phong Tiểu Tiểu là đấu võ mồm, đang muốn mở miệng “đáp lễ”, không ngờ điện thoại đột ngột vang lên. Bắt máy nghe vài câu, nói chuyện với đầu dây bên kia qua loa mấy câu gì đó, sau đó cúp điện thoại, Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần bằng ánh mắt kỳ quái, có chút đăm chiêu gì đó.
Đường Cần mất tự nhiên, giật giật người: “Làm gì vậy!”
“… Lúc trên núi bọn tôi gặp một người tên là Triển Hiên, nói là đêm nay đại viện bọn họ muốn mời tôi với anh Dương ăn cơm.” Phong Tiểu Tiểu đáp lại một câu có vẻ như rất lạc đề.
Dương Nghiên đang không hiểu tự nhiên Phong Tiểu Tiểu nói cái này với anh ta làm gì thì phản ứng của Đường Cần đã giải thích cho nghi hoặc của anh ta.
Chỉ thấy thằng nhóc này nhảy lên khỏi sô pha, kinh ngạc hét chói tai: “Anh Triển mời các người ăn cơm?!”
Phong Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu, quay đầu nói với Dương Nghiên: “Xem ra đây chính là Triển gia kia rồi.”
Điềm Điềm là quần chúng hoàn toàn mờ mịt, mới đầu chỉ cảm thấy khó hiểu nhìn bốn người lén lút nói chuyện riêng, sau đó là ba người, tiếp nữa thì hai vị khách kia về, nhưng họ vẫn nói những lời mà cô chẳng hiểu gì… Điềm Điềm cảm thấy bất mãn sâu sắc, cảm thấy mình bị ngó lơ, nhịn không được xen mồm: “Rốt cuộc thì các người đang nói chuyện gì với nhau vậy?”
“Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu khoát tay, “Chỉ là buổi tối có thể chỉ có cô với Y Y ở nhà thôi, nhớ khóa cửa cho kỹ.”
Đường Cần không hé răng, hiển nhiên là cam chịu quyết định tính luôn bản thân vào danh sách đi ăn chùa cơm của Phong Tiểu Tiểu.
Vẻ mặt Điềm Điềm hoài nghi nhìn đám người bọn họ: “Các người đi ăn ngon mà không đưa tôi theo với à?”
Ở cùng nhau mấy ngày, hiện tại cô không thể nói chuyện khách khí với những người này nữa rồi.
Phong Tiểu Tiểu biết rõ nên đối phó với tình huống này thế nào, vô cùng dứt khoát một câu hạ gục Điềm Điềm: “Ngày mai cho cô một bữa tối riêng với anh Ngao.”
“OK!” Điềm Điềm sáng khoái gật đầu, lập tức quay đầu đi chỗ khác chẳng thèm tính toán chuyện này nữa.
Dương Nghiên cùng Đường Cần liếc nhau, thật sự không còn gì để nói… Bọn họ thật sự chưa thấy người phụ nữ có thai nào chấp nhất theo đuổi tình yêu như thế, thế giới này thật sự quá huyền ảo rồi.
Lý do thanh niên nhỏ con Triển Hiên mời đám người Phong Tiểu Tiểu ăn cơm rất đơn giản. Một là do Dương Nghiên đã lột ra mối qua hệ hình tượng mới trong giới này của bọn họ. Mọi người đều cảm thấy những gì mà trước đây tên nhóc này làm đều chỉ để che mắt, trên thực thế đối phương cũng có thể là một người bạn có thể kết giao được.
Hai là, Phong Tiểu Tiểu với Ngao Tiềm và bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ. Mọi người cùng nhau thoát khỏi nạn lụt, cùng bảo vệ người dân trên núi. Ơn này không thể xem nhẹ được, qua lại nhiều với nhau cũng không có gì xấu cả, càng không nói đến chuyện tên mập kia còn nợ người ta ơn cứu mạng.
Ba là, chuyện này là tấm lòng của riêng Triển Hiên. Tuy trước đó nói chuyện cũng không được mấy câu và cũng không thể hiểu rõ được đối phương, nhưng từ việc đối phương có thể biết đến “Triển gia” mà nói, ít nhất cô cũng là người có chút hiểu biết về người trong giang hồ.
Không phải người giang hồ, lại biết chuyện giang hồ, vì chính những thành phần giang hồ nào đó không nên hồn trong nhà mình, Triển Hiên cho rằng bản thân cực kỳ, cực kỳ, đặc biệt và vô cùng cần tìm hiểu một chút rồi đi sâu tìm hiểu cô gái này…
Tổng hơp lại các nguyên nhân ở trên, về công hay về tư thì bữa cơm này không thể thiếu được.
Vì thế dưới sự gợi ý như vô tình của Triển Hiên, lại thêm tên mập phụ họa, và cả đám bạn thân nhao nhao a dua, kết quả là Phong Tiểu Tiểu nhận được cuộc gọi như vậy, Ngoài Ngao Tiềm với Nghê Nhân Ất ra thì mọi người còn mãnh liệt đề nghị dẫn theo Dương Nghiên, bởi vậy tiệm gốm đêm đó quả thật không còn mấy người.
Phong Tiểu Tiểu phỏng đoán tên nhỏ con đó cũng quen biết Đường Cần, nhưng đối phương lại không biết Đường Cần đang ăn nhờ ở đậu tại nhà mình. Mang thêm một người nữa chắc đối phương cũng không đến nỗi tỏ ra bất mãn đâu nhỉ.
Quyết định như vậy, đến khoảng bốn, năm giờ chiều, ba người Phong Tiểu Tiểu chuẩn bị xong liền lái xe ra ngoài, chuẩn bị đến phố Thành Hoàng đón Ngao Tiềm vẫn đang vùi đầu trang hoàng sắp xếp, sau đó mọi người cùng đến chỗ hẹn với tên kia.
Về phần Nghê Nhân Ất?!
Cái thứ nổi bật thu hút sự chú ý như vậy thì có lẽ là thôi đi. Lúc ở tiệm, thỉnh thoảng đối phương vô tình lộ mặt cũng đủ khiến muôn người đều đổ xô ra đường vây xem rồi, Phong Tiểu Tiểu thật không dám tưởng tượng nếu đưa người to con này ra đường thì sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dương Nghiên suýt nữa bật cười ra tiếng, lúc trước ở chung, để đảm bảo an toàn tính mạng, ba lượt mắt Thông Thiên mỗi ngày của anh dường như đều dùng hết vào tên Đường Cần này. Một khoảng thời gian như vậy, đừng nói từ lần gặp mặt đầu tiên đã tra được tất tần tật về xuất thân của đối phương, cho dù là chuyện mấy tối nay Đường Cần rảnh rỗi nhàm chán lên mạng cua gái Dương Nghiên cũng đều nhanh chóng đọc sạch không sót một chữ.
QQ* của Đường Cần thật đúng là có bản sắc của Đường Môn, gọi là Vô Độc Bất Trượng Phu. Trên QQ của cậu ta chỉ có bốn nhóm, trong đó một nhóm là để liên lạc với những người trong giới, ba nhóm khác đều là mấy em gái, một nhóm “Không cua được”, một nhóm “Đang tán”, còn một nhóm là “Đã chia tay”…
(*) QQ: một phần mềm chat của Trung Quốc.
Lúc ở cùng nhau chưa hề thấy thằng nhóc này mắt đi mày lại với cô gái nào, xem chừng là áp dụng nguyên tắc đang công tác không tán gái, chẳng ngờ lại là một nhân vật lẳng lơ như thế… Dương Nghiên đánh giá Đường Cần một phen, không thấy đối phương đang nghiêm túc suy nghĩ, hầm hừ một tiếng nhưng cũng không lên tiếng giải thích.
Giờ cũng coi anh ta là người trong giang hồ luôn à? Cũng tốt, dù sao cũng đang rảnh rỗi, cứ vận dụng chất xám thông đầu óc còn hơn cứ mải nghĩ đến việc xử lỹ cậu ta thế nào.
Ông Khương có chút tò mò: “Giang hồ là ý gì?” Không đợi Đường Cần trả lời, đã tự đăm chiêu, “Tôi nhớ hồi trước lúc người trong gia tộc ra ngoài nhận đơn hàng, từng gặp một số người khá là kỳ lạ, họ có sở trường riêng hoặc không quá nổi bật, không phải người lăn lộn trong giới nhưng lại tự nhận là một giới khác, bàn về nghĩa khí còn gay gắt hơn người trong giới nhiều.”
“Phía trên chính phủ cũng không biết nên định nghĩa những người này như thế nào, càng không biết tiêu chuẩn phán đoán người một nhà với họ ra sao. Hơn mười, năm trước có một nhóm lính đánh thuê giết nhầm một gia đình nông dân quốc tịch Trung Quốc ở biên giới, lúc ấy bộ ngoại giao đã yêu cầu đưa ra pháp luật nhưng thi hành lại có chút khó khăn. Bởi vì nhóm lính đánh thuê kia cũng không thuộc quản lý của bất cứ thế lực nào. Sau đó chừng nửa năm, mấy chục thành viên trực thuộc nhóm lính đánh thuê lần lượt bị người giết sạch, cách thức chết khác nhau, ngay cả mấy quân đoàn có quan hệ muốn giúp đỡ cũng bị tổn thất ở mức độ khác nhau. Trong vòng nửa năm, mấy thủ lĩnh cấp cao cũng bị xử lý…” Ông Khương đăm chiêu.
“Chuyện khi ấy ồn ào đến mức khiến đám người trong thế giới ngầm trên thế giới cũng phải hoang mang. Có người chứng kiến bảo rằng tất cả hung thủ đều là người phương Đông, mặc đồ đen… Có hai người bị bắt, một người không đợi thẩm vấn đã bốc hơi khỏi trại giam khép kín canh gác nghiêm ngặt, đến nay không ai biết được thủ đoạn của hắn. Người còn lại không chạy thoát đã dứt khoát tự sát, trước khi chết còn thong dong mỉm cười nói rằng các anh em sẽ báo thù rửa hận cho hắn… Những người này rất giống tử sĩ*. Có người hoài nghi bọn họ là sát thủ chuyên nghiệp. Lúc ấy bởi vì chuyện quá ầm ĩ, hơn nữa lại đều là người phương Đông, cho nên từng có người có chuyên môn đến hỏi tôi. Đáng tiếc, những người tài giỏi này đều không phải người của tôi.”
(*) Tử sĩ: được hiểu như là những quân nhân chết trận khi đang tại ngũ hoặc những người dũng cảm hy sinh trong khi làm nhiệm vụ nào đó vì dân vì nước kể cả họ không phải là lính.
Đường Cần trầm mặc một lúc lâu, sau đó giương mắt nhìn Dương Nghiên, lại quay ra nhìn ba Khương: “Người chạy được là Triển gia, tử sĩ chạy không thoát là Nhiếp gia… Là gia tộc truyền thừa có máu mặt trên giang hồ, toán lính đánh thuê kia diệt cả nhà người tôi, chặt đứt một gia tộc truyền thừa của chúng tôi, tất nhiên sẽ có người đuổi giết tìm bọn chúng đòi báo thù thôi.”
Vụ này trong giang hồ cũng không tính là bí mật, xảy ra hơn mười năm trước, là chuyện cũ nhưng cũng không hẳn là cũ, trên cơ bản là thế hệ cha chú của Đường Cần đều biết đến.
Ông Khương không hiểu lắm, nhưng vẫn hiểu được giang hồ đại khái là chỉ cái vòng luẩn quẩn của những kẻ kỳ lạ mà mình biết.
Thân mang dòng máu phương Đông, dù không xem tiểu thuyết võ hiệp thì cũng từng nghe nói đến, lại cộng thêm phim truyền hình không ngừng tuyên truyền công lao không thể bỏ qua. Ông Khương vừa nghe đã biết đó là một thế lực không dễ chọc, nhưng nếu thật sự đụng phải thì cũng không phải nói nhà mình nhất định không thể trêu vào. Dù sao thì Khương gia cũng không phải là loại nhân vật phụ qua đường. Chẳng qua là dĩ hòa vi quý, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện mà thôi.
Nghe xong, ông Khương mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu, còn may các cậu không phải dân chuyên. Nếu không thị trường của chúng tôi nhất định tổn thất không nhẹ… Đúng rồi, bạn bè trong giới của cậu có hứng thú đến nhà chúng tôi treo biển hành nghề làm thêm không? Gần đây công việc có hơi nhiều, chỗ tôi đang nghĩ đến chuyện tuyển dụng nhân viên bán thời gian.”
Đường Cần nghẹn họng, thật tình không biết trả lời thế nào, tuy rằng chính mình cũng làm sát thủ nhưng đây cũng là lần đầu tiên thấy có người có thể phát triển cái nghề này chuyên môn như vậy.
Dương Nghiên không cần dùng đến mắt Thông Thiên cũng nhìn ra Đường Cần đang rối rắm, anh bĩu môi: “Chuyện sát thủ khoan hãy nói, ngài Khương đến tìm chúng cháu hẳn không chỉ vì nói chuyện này chứ?”
Lúc này ông Khương mới phục hồi tinh thần lại “à” một tiếng, rồi sau đó có chút khó xử nhìn Đường Cần.
Đường Cần ngó trái ngó phải, bất đắc dĩ: “Nhìn vẻ mặt của các người, chẳng lẽ bây giờ tôi thành người thừa rồi hả.”
Những người ở đây rất thành thật gật đầu.
Đường Cần bi phẫn, đứng dậy ra ngoài. Hừ, không chơi với đám bại hoại này nữa, dùng xong người ta rồi vứt, chưa thấy ai như vậy bao giờ…
***
Lúc sau, cha con nhà họ Khương vẫn ở trong phòng Phong Tiểu Tiểu bàn luận chuyện gì không rõ. Đến khi cửa mở, nhìn thấy ông Khương trưng ra một vẻ mặt hài lòng, Đường Cần ngồi trên sô pha, điều đầu tiên mà anh ta nghĩ đến chính là những người này cấu kết với nhau làm việc xấu…
Tiễn hai người đàn ông họ Khương một lớn một nhỏ ra cửa, Phong Tiểu Tiểu quay về sô pha ngồi, tùy tay giật điều khiển từ xa cắt tiết mục của Đường Cần chuyển sang phim truyền hình, sau đó rất tự nhiên hỏi: “Anh xem khi nào anh đi?”
Đường Cần giận, thật sự giận, mình còn chưa xem hết mà!
Nhịn nhịn, Đường Cần cũng đoán ra nguyên nhân đối phương hỏi cái này, dù sao thì giao dịch đã hủy bỏ, ở lại cũng vô nghĩa, sớm hay muộn cũng vẫn phải đi, thức thời nghển cổ: “Tôi làm gì có tiền đâu, bị mất một vố làm ăn như vậy giờ còn chẳng có tiền mà về, mọi người tiếp tế cho tôi chút đi?”
Dương Nghiên cũng theo lại đây, giật lấy điều khiển từ xa đổi kênh tin tức tài chính và kinh tế, cười nhạo: “Ý cậu là cậu đến gây phiền toái cho tôi, sau đó tôi còn phải bố trí hậu cần cho cậu?”
“Đây là việc làm ăn bình thường của tôi, hơn nữa cuối cùng anh cũng có làm sao đâu.” Đường Cần mặc kệ.
Sở trường giỏi nhất của Phong Tiểu Tiểu là đấu võ mồm, đang muốn mở miệng “đáp lễ”, không ngờ điện thoại đột ngột vang lên. Bắt máy nghe vài câu, nói chuyện với đầu dây bên kia qua loa mấy câu gì đó, sau đó cúp điện thoại, Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần bằng ánh mắt kỳ quái, có chút đăm chiêu gì đó.
Đường Cần mất tự nhiên, giật giật người: “Làm gì vậy!”
“… Lúc trên núi bọn tôi gặp một người tên là Triển Hiên, nói là đêm nay đại viện bọn họ muốn mời tôi với anh Dương ăn cơm.” Phong Tiểu Tiểu đáp lại một câu có vẻ như rất lạc đề.
Dương Nghiên đang không hiểu tự nhiên Phong Tiểu Tiểu nói cái này với anh ta làm gì thì phản ứng của Đường Cần đã giải thích cho nghi hoặc của anh ta.
Chỉ thấy thằng nhóc này nhảy lên khỏi sô pha, kinh ngạc hét chói tai: “Anh Triển mời các người ăn cơm?!”
Phong Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu, quay đầu nói với Dương Nghiên: “Xem ra đây chính là Triển gia kia rồi.”
Điềm Điềm là quần chúng hoàn toàn mờ mịt, mới đầu chỉ cảm thấy khó hiểu nhìn bốn người lén lút nói chuyện riêng, sau đó là ba người, tiếp nữa thì hai vị khách kia về, nhưng họ vẫn nói những lời mà cô chẳng hiểu gì… Điềm Điềm cảm thấy bất mãn sâu sắc, cảm thấy mình bị ngó lơ, nhịn không được xen mồm: “Rốt cuộc thì các người đang nói chuyện gì với nhau vậy?”
“Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu khoát tay, “Chỉ là buổi tối có thể chỉ có cô với Y Y ở nhà thôi, nhớ khóa cửa cho kỹ.”
Đường Cần không hé răng, hiển nhiên là cam chịu quyết định tính luôn bản thân vào danh sách đi ăn chùa cơm của Phong Tiểu Tiểu.
Vẻ mặt Điềm Điềm hoài nghi nhìn đám người bọn họ: “Các người đi ăn ngon mà không đưa tôi theo với à?”
Ở cùng nhau mấy ngày, hiện tại cô không thể nói chuyện khách khí với những người này nữa rồi.
Phong Tiểu Tiểu biết rõ nên đối phó với tình huống này thế nào, vô cùng dứt khoát một câu hạ gục Điềm Điềm: “Ngày mai cho cô một bữa tối riêng với anh Ngao.”
“OK!” Điềm Điềm sáng khoái gật đầu, lập tức quay đầu đi chỗ khác chẳng thèm tính toán chuyện này nữa.
Dương Nghiên cùng Đường Cần liếc nhau, thật sự không còn gì để nói… Bọn họ thật sự chưa thấy người phụ nữ có thai nào chấp nhất theo đuổi tình yêu như thế, thế giới này thật sự quá huyền ảo rồi.
Lý do thanh niên nhỏ con Triển Hiên mời đám người Phong Tiểu Tiểu ăn cơm rất đơn giản. Một là do Dương Nghiên đã lột ra mối qua hệ hình tượng mới trong giới này của bọn họ. Mọi người đều cảm thấy những gì mà trước đây tên nhóc này làm đều chỉ để che mắt, trên thực thế đối phương cũng có thể là một người bạn có thể kết giao được.
Hai là, Phong Tiểu Tiểu với Ngao Tiềm và bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ. Mọi người cùng nhau thoát khỏi nạn lụt, cùng bảo vệ người dân trên núi. Ơn này không thể xem nhẹ được, qua lại nhiều với nhau cũng không có gì xấu cả, càng không nói đến chuyện tên mập kia còn nợ người ta ơn cứu mạng.
Ba là, chuyện này là tấm lòng của riêng Triển Hiên. Tuy trước đó nói chuyện cũng không được mấy câu và cũng không thể hiểu rõ được đối phương, nhưng từ việc đối phương có thể biết đến “Triển gia” mà nói, ít nhất cô cũng là người có chút hiểu biết về người trong giang hồ.
Không phải người giang hồ, lại biết chuyện giang hồ, vì chính những thành phần giang hồ nào đó không nên hồn trong nhà mình, Triển Hiên cho rằng bản thân cực kỳ, cực kỳ, đặc biệt và vô cùng cần tìm hiểu một chút rồi đi sâu tìm hiểu cô gái này…
Tổng hơp lại các nguyên nhân ở trên, về công hay về tư thì bữa cơm này không thể thiếu được.
Vì thế dưới sự gợi ý như vô tình của Triển Hiên, lại thêm tên mập phụ họa, và cả đám bạn thân nhao nhao a dua, kết quả là Phong Tiểu Tiểu nhận được cuộc gọi như vậy, Ngoài Ngao Tiềm với Nghê Nhân Ất ra thì mọi người còn mãnh liệt đề nghị dẫn theo Dương Nghiên, bởi vậy tiệm gốm đêm đó quả thật không còn mấy người.
Phong Tiểu Tiểu phỏng đoán tên nhỏ con đó cũng quen biết Đường Cần, nhưng đối phương lại không biết Đường Cần đang ăn nhờ ở đậu tại nhà mình. Mang thêm một người nữa chắc đối phương cũng không đến nỗi tỏ ra bất mãn đâu nhỉ.
Quyết định như vậy, đến khoảng bốn, năm giờ chiều, ba người Phong Tiểu Tiểu chuẩn bị xong liền lái xe ra ngoài, chuẩn bị đến phố Thành Hoàng đón Ngao Tiềm vẫn đang vùi đầu trang hoàng sắp xếp, sau đó mọi người cùng đến chỗ hẹn với tên kia.
Về phần Nghê Nhân Ất?!
Cái thứ nổi bật thu hút sự chú ý như vậy thì có lẽ là thôi đi. Lúc ở tiệm, thỉnh thoảng đối phương vô tình lộ mặt cũng đủ khiến muôn người đều đổ xô ra đường vây xem rồi, Phong Tiểu Tiểu thật không dám tưởng tượng nếu đưa người to con này ra đường thì sẽ náo loạn đến mức nào nữa.
Bình luận facebook