Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-481
Chương 484: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
Cái gì gọi là khe nhỏ sông dài? Khe nhỏ sông dài có nghĩa là, khi bạn sống lâu bên cạnh một người, sẽ không cảm nhận được cái gọi là chớp mắt đã vạn năm, rung động lòng người hay long trời lở đất. Nhưng đối phương lại như hơi thở, vô tình thẩm thấu vào toàn bộ những ngóc ngách trong thói quen, cuộc sống sinh hoạt của bạn.
Sau đó, khi bạn đột nhiên phát hiện ra người này đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình, bạn sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi nếu như không có người này thì thế giới này sẽ ra sao.
Ví dụ như Phong Tiểu Tiểu đã quen có Phục Hy ở bên, hay ví dụ như Dương Nghiên đã quen có Phong Tiểu Tiểu bên cạnh...
Vẫn may là tình cảm thuộc kiểu hai bên sống dựa vào nhau không nhất định phải là tình yêu.
Dương Nghiên thấy hiện tại điều mình không dễ chịu có thể ví với chuyện mình có người anh em vẫn luôn nâng cốc nói chuyện vui vẻ, kết quả là một ngày nào đó, người anh em tốt đột nhiên gửi thiệp hồng nói sắp kết hôn. Từ đó, người vốn dĩ nói phét tung trời cùng mình, không hề kiêng kỵ gì sẽ phải quanh quẩn bên một người khác, vui vẻ hạnh phúc với nhau. Còn mình vẫn là kẻ độc thân khổ sở... Đậu phộng! Quả thật là cuộc cách mạng tình nghĩa phản bội lại anh em đồng chí mà.
Mặc dù tự mình thấy đã tìm ra nguyên nhân, nhưng Dương Nghiên càng nghĩ càng khó chịu. Anh dứt khoát tắt luôn chiếc ti vi mà vốn dĩ mình không hề xem, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Giam Ngôn vô tội nằm không cũng trúng đạn, rồi khi đối phương đang gặm nhấm một cách vui vẻ thì đột nhiên quăng lại một câu từ phía xa xa: “Từ khi ở đây đến nay, vòng eo của cậu đã tăng 4,9 xen-ti-mét rồi...”
Hoàng Giam Ngôn bóp miếng cánh gà trong tay: “...”
“... Cẩn thận sớm phát tướng.”
Sau khi buông ra câu nói này thì anh Nhị với thị lực sắc bén quay người một cách vô cùng bình tĩnh, tự nhiên và đi lên lầu.
Hoàng Giam Ngôn vẫn đang ngơ ngác, chưa hồi lại tinh thần, mãi ba phút sau mới chợt đỏ mặt, phản ứng lại.
Đậu phộng!!!
Sau này làm sao mà chơi đùa vui vẻ với nhau được nữa hả?
***
Phong Tiểu Tiểu ra khỏi cửa rồi mới kịp nhớ ra là mình nên đưa Dương Nghiên theo. Mặc dù mắt Thông Thiên gặp trở ngại vì cấm chế bảo vệ mà Bàn Cổ đã thiết lập nên không thể đọc được những tầng tư duy sâu của đám người Nữ Bạt, nhưng dù nói thế nào thì bản lĩnh nắm bắt nhược điểm trong lòng người của Dương Nghiên cũng mạnh hơn cô rất nhiều.
Trực giác của cô chuẩn, nhưng lại không có kinh nghiệm so đấu kiểu cân não. Cho dù cô thật sự phát hiện ra điều không hợp lý thì sợ là cũng chưa chắc đã nghĩ ra điểm quan trọng mấu chốt ngay được.
Nhưng mà đi thì cũng đi rồi, giờ mà quay về thì lại phiền phức, cô đành cứ đi một bước tính một bước như vậy thôi. Đợi đến khi cô thật sự thấy có điều không hợp lý thì gọi viện binh cũng không muộn...
Sau khi hạ quyết tâm, Phong Tiểu Tiểu cũng không tùy tiện đánh bậy đánh bạ nữa. Cô trực tiếp gọi tới di động của Tôn Nguyên Hạo để kêu gọi người đồng đội nửa vời từng nằm trong đội ngũ hạt nhân của Bàn Cổ nhưng tạm thời đã về phe mình.
Phía Tôn Nguyên Hạo vang lên đủ loại âm thanh nhảy múa xập xình, vô cùng náo nhiệt.
“Đang làm việc, có chuyện gì à?”
Phong Tiểu Tiểu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi những tư liệu liên quan đến Bàn Cổ mà cậu biết... Ừm, phương diện điểm yếu ấy.”
Tôn Nguyên Hạo quả nhiên là hừ một tiếng, đúng như Phong Tiểu Tiểu dự đoán: “Mặc dù coi như đã là đồng bọn rồi, nhưng chuyện của các cô tốt hơn là đừng tìm tôi. Dù sao tôi cũng nợ hắn một lần, khi có chuyện mà ra tay đã là cực hạn rồi, đâu thể chủ động giúp cô tìm điểm yếu của hắn...”
“Không muốn số điện thoại của Nguyệt Lão nữa à?” Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh.
“...”
“Không muốn tìm đá Tam Sinh nữa à?” Phong Tiểu Tiểu bonus thêm lợi ích.
“...”
“Vậy thì được thôi, chúc em gái anh hôn nhân mỹ mãn, hạnh...”
“Đậu phộng! Đến quán bar đi!!!”
Tôn Nguyên Hạo cáu tiết dập máy. Phong Tiểu Tiểu thì rất hài lòng. Cô nhìn lại quần áo trên người, thấy cũng tạm được nên bắt taxi đến thẳng quán bar luôn.
Quán bar cách tiểu khu tầm mười phút đi xe, đương nhiên đây là trong tình huống không kẹt xe. Có điều, vị trí nơi này vẫn khá là khó khăn, bởi vì trong phạm vi thế lực của anh Vũ quản lý nên những khách đến quán bar chơi đều khá bất tiện.
Xét thấy với tính chất kinh doanh của quán bar, việc muốn quán bar này đóng cửa trước chín giờ tối là rất không thực tế, vậy nên khi quản lý nơi kinh doanh loại hình này, anh Vũ đã áp dụng biện pháp tương đối điều hòa.
Mà cái gọi là điều hòa chính là anh ta không hỏi đến thời gian kinh doanh và khách hàng bên trong, nhưng chỉ cần những người ra khỏi cửa quán bar sau chín giờ thì sẽ ra người nào bắt người đấy. Thậm chí là ở bên ngoài những nơi kinh doanh như thế này còn có người chuyên nằm vùng, một là để bắt người, hai là để nếu ở bên trong có chuyện thì có thể nhanh chóng trấn áp.
Bị cầm thú hung tàn như vậy để mắt tới, trong ngày đầu khai trương, quán bar này buộc phải nhanh chóng điều chỉnh thời gian kinh doanh, đổi thời gian đóng cửa từ ba giờ sáng thành tám giờ sáng hôm sau...
Trước khi Phong Tiểu Tiểu đi vào, cô xác nhận lại thời gian trước. Sáu rưỡi. Cô vẫn còn hai tiếng đồng hồ để hỏi chuyện, tám rưỡi trở về. Nếu như không tắc đường thì sẽ vừa khéo về trước thời gian giới nghiêm ban đêm.
Tôn Nguyên Hạo mang vẻ mặt khó chịu đứng ở quầy bar tung hứng bình pha chế rượu, nhanh tới mức thấy cả bóng mờ. Bao nhiêu khách khứa nhìn lé cả mắt cũng không đuổi kịp tốc độ tay của gã.
“Người anh em, pha chế rượu giỏi thật!” Cuối cùng, một người anh em không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi.
Cậu ta đã chơi ở khắp các hộp đêm trên toàn thành phố, nhưng cũng chưa thấy bartender nào giỏi như người này. Chỉ riêng chuyện có tay nghề như vậy thì đến quán bar này cũng đáng rồi.
Chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, dựa vào thân thủ cao siêu mà Tôn Nguyên Hạo đã nhanh chóng gây dựng được một đám người ủng hộ. Gã nhanh như chóng trở thành người có số fan thậm chí vượt qua cả ca sĩ, vũ công đang hot của quán bar này.
Tôn Nguyên Hạo không đáp lại người anh em vừa tán dương, thán phục mình. Gã vừa đảo mắt nhìn qua đã nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu đi từ cửa qua bên này. Gã gật gật đầu, vung mạnh bình pha chế về phía bàn. Rượu được đổ chuẩn xác vào trong một loạt những chiếc ly trống không. Lượng rượu trong mỗi ly đều không nhiều cũng chẳng ít, vừa vặn hợp thành một đường thằng nằm ngang, không có lấy một giọt rơi vãi.
Trong tiếng tung hô, gã buông bình pha chế xuống, xoa xoa tay rồi lần lượt đẩy mấy chiếc cốc này về phía những người khách. Tôn Nguyên Hạo dùng giọng điệu chẳng mấy vui vẻ gì chào hỏi Phong Tiểu Tiểu đã chen tới quầy bar: “Đến rồi à? Đợi chút đi!”
“Không có thời gian đâu.” Phong Tiểu Tiểu xem đồng hồ, “Sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi, tôi còn phải quay về gấp. Chúng ta mau chóng nói chuyện đi.”
“Ông chủ không cho nghỉ.” Mặc dù đã đồng ý giúp đỡ, nhưng trở mặt thì trở mặt, đây là tình thế bức bách thôi. Nếu như còn chủ động gào thét, đâm Bàn Cổ một nhát thì Tôn Nguyên Hạo - kẻ vẫn chưa trả hết ân tình này vẫn cảm thấy trái với giá trị quan của bản thân, với lương tâm. Thế nên Tôn Nguyên Hạo cảm thấy bản thân đã bị lôi kéo sa đọa, cố ý vạch lá tìm sâu, hoạnh họe Phong Tiểu Tiểu: “Tôi đã đồng ý giúp rồi thì sẽ không chối bỏ, nhưng hiện tại vẫn là thời gian làm việc. Hay là cô đi tìm ông chủ của tôi để thương lượng xem, coi bọn họ có cho tôi nghỉ sớm không?!”
Họ đồng ý mới lạ! Từ khi gã động tới việc pha chế của quán bar đến nay, ba người họ như đào được báu vật. Không chỉ lập tức điều chỉnh thời gian partime của gã thành full-time mà còn tăng lương, tăng phần trăm hoa hồng, quả thực chỉ thiếu điều yêu cầu gã cả một đêm ngay cả đi vệ sinh cũng đừng đi nữa.
Hiện tại là lúc quán bar mới mở cửa, còn lâu mới tới ba giờ... Cho nghỉ á? Nằm mơ đi!
Phong Tiểu Tiểu cũng thấy có chút khó xử, dường như yêu cầu này quá hà khắc thật. Nhưng cũng không thể trực tiếp nói chuyện ở quầy bar, chỉ đành đi tìm mấy người gọi là ông chủ kia thử xem. Nếu thật sự không được thì xem xem có thể dùng tiền dàn xếp không. Nói theo cách của Dương Nghiên thì vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ không phải là vấn đề.
“Thế ông chủ của các anh đâu?” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cuộc đời cần dũng cảm trải nghiệm.
Tôn Nguyên Hạo đã pha chế xong một bình rượu mới, gã thờ ơ hất cằm chỉ về phía cánh cửa nhỏ cách quầy bar không xa lắm: “Trong phòng làm việc đó, ba người đó ngày nào cũng luân phiên trực, hỏi là biết liền.”
Sau đó, còn chưa đợi Phong Tiểu Tiểu rời khỏi quầy bar thì một thanh niên trông đã biết không phải người nghiêm chỉnh, trên người mặc âu phục đã đẩy cửa đi ra từ hướng đó.
“Ầy, vừa hay ra rồi kìa.” Tôn Nguyên Hạo cười có chút hả hê, chuẩn bị xem Phong Tiểu Tiểu định làm thế nào để vớt mình ra ngoài.
Nhưng không ngờ là Phong Tiểu Tiểu hơi sững sờ rồi cũng cười, vẻ mặt cũng từ do dự biến thành tràn đầy tự tin, vẫy vẫy tay với người thanh niên ở phía còn lại của quầy bar: “Cậu kia, qua đây ngồi đi!”
Âm thanh tuy không lớn nhưng lực xuyên thấu lại khá mạnh. Cậu thanh niên nghe thấy âm thanh quen thuộc thì ù ù cạc cạc nhìn xung quanh. Sau đó, khi tìm thấy Phong Tiểu Tiểu đang vẫy vẫy tay, cậu ta mang vẻ mặt kinh ngạc chạy ra nghênh đón: “Chị Phong!!!”
Tôn Nguyên Hạo ngẩn người, động tác trên tay hơi khựng lại, suýt chút nữa để rơi cả bình pha chế.
Phong Tiểu Tiểu cười ha ha. Đây quả nhiên là cuộc sống đầy bất ngờ, không lường trước được điều gì. Không ngờ ông chủ mở quán bar lại là ba tên lưu manh cô đã ra tay cứu ngay lần đầu tiên sau khi thức tỉnh?!
Nếu đã có chút quan hệ thế này thì dễ nói chuyện rồi. Ngón tay cái của Phong Tiểu Tiểu chỉ chỉ về phía Tôn Nguyên Hạo đang hóa đá ở trong quầy bar, nói thẳng: “Tôi muốn mang nhân viên của cậu đi một lát, hỏi chút chuyện.”
“Dễ thôi, dễ thôi!” Cậu thanh niên quả nhiên không ngập ngừng chút nào, vui vẻ gật đầu liên tục, “Chị Phong, chị muốn mang người đi cứ việc đưa đi là được rồi, không cần báo với em đâu.” Sau đó quay mặt nghiêm khắc nói với Tôn Nguyên Hạo: “Giao lại việc của cậu cho Tiểu Lý, chị Phong có việc cần tìm cậu, cậu ngoan ngoãn mà phối hợp đấy.”
“... Tiểu Lý là người chuyển bia rượu, không phải bartender, để cậu ta làm sao?” Tôn Nguyên Hạo thật sự muốn cạn lời, liếc mắt hỏi Phong Tiểu Tiểu, “Cô quen ông chủ à?”
Những người khách ở trước quầy bar cũng không xúm vào nữa, họ tập trung ở đây là để xem tài nghệ của Tôn Nguyên Hạo, chứ rượu thì đi đâu mà chẳng uống được.
“Bảo cậu đi thì đi đi.” Cậu thanh niên không cho phép cự tuyệt, bày ra uy phong của ông chủ. Cậu ta nói lời xin lỗi với đám người ở trước quầy bar, đồng ý bảo hôm nay Tôn Nguyên Hạo tăng ca thêm một tiếng, lúc này mới làm dịu lại những quần chúng đang tức giận. Sau đó, cậu ta tự cho là thần bí, nhẹ nhàng hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Chị Phong, có phải người này có vấn đề gì không? Cậu ta là nhân viên mới đến, bọn em thật sự không rõ lai lịch...”
Vừa nhìn thấy sắc mặt không ổn của Tôn Nguyên Hạo, người này nhất thời cho rằng Phong Tiểu Tiểu đến là để hàng yêu phục ma.
Phong Tiểu Tiểu cũng đến gần kề tai nói nhỏ: “Không sao, tôi chỉ hỏi chút chuyện thôi, cậu ta cũng gần như là người của mình.”
“Người của mình á?” Cậu thanh niên kinh ngạc, cậu ta đương nhiên biết những người Phong Tiểu Tiểu gọi là người của mình là dạng như thế nào. Thế là thanh niên lắp bắp, “Vậy chị chị chị Phong... vị đại hiệp này là?”
Phong Tiểu nhìn sắc mặt bực dọc sau khi rời quầy bar của Tôn Nguyên Hạo, sau đó cô quay lại, hạ thấp giọng hơn một chút: “Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cậu nghe nói đến bao giờ chưa?”
“!!!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cái gì gọi là khe nhỏ sông dài? Khe nhỏ sông dài có nghĩa là, khi bạn sống lâu bên cạnh một người, sẽ không cảm nhận được cái gọi là chớp mắt đã vạn năm, rung động lòng người hay long trời lở đất. Nhưng đối phương lại như hơi thở, vô tình thẩm thấu vào toàn bộ những ngóc ngách trong thói quen, cuộc sống sinh hoạt của bạn.
Sau đó, khi bạn đột nhiên phát hiện ra người này đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình, bạn sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi nếu như không có người này thì thế giới này sẽ ra sao.
Ví dụ như Phong Tiểu Tiểu đã quen có Phục Hy ở bên, hay ví dụ như Dương Nghiên đã quen có Phong Tiểu Tiểu bên cạnh...
Vẫn may là tình cảm thuộc kiểu hai bên sống dựa vào nhau không nhất định phải là tình yêu.
Dương Nghiên thấy hiện tại điều mình không dễ chịu có thể ví với chuyện mình có người anh em vẫn luôn nâng cốc nói chuyện vui vẻ, kết quả là một ngày nào đó, người anh em tốt đột nhiên gửi thiệp hồng nói sắp kết hôn. Từ đó, người vốn dĩ nói phét tung trời cùng mình, không hề kiêng kỵ gì sẽ phải quanh quẩn bên một người khác, vui vẻ hạnh phúc với nhau. Còn mình vẫn là kẻ độc thân khổ sở... Đậu phộng! Quả thật là cuộc cách mạng tình nghĩa phản bội lại anh em đồng chí mà.
Mặc dù tự mình thấy đã tìm ra nguyên nhân, nhưng Dương Nghiên càng nghĩ càng khó chịu. Anh dứt khoát tắt luôn chiếc ti vi mà vốn dĩ mình không hề xem, thản nhiên liếc mắt nhìn Hoàng Giam Ngôn vô tội nằm không cũng trúng đạn, rồi khi đối phương đang gặm nhấm một cách vui vẻ thì đột nhiên quăng lại một câu từ phía xa xa: “Từ khi ở đây đến nay, vòng eo của cậu đã tăng 4,9 xen-ti-mét rồi...”
Hoàng Giam Ngôn bóp miếng cánh gà trong tay: “...”
“... Cẩn thận sớm phát tướng.”
Sau khi buông ra câu nói này thì anh Nhị với thị lực sắc bén quay người một cách vô cùng bình tĩnh, tự nhiên và đi lên lầu.
Hoàng Giam Ngôn vẫn đang ngơ ngác, chưa hồi lại tinh thần, mãi ba phút sau mới chợt đỏ mặt, phản ứng lại.
Đậu phộng!!!
Sau này làm sao mà chơi đùa vui vẻ với nhau được nữa hả?
***
Phong Tiểu Tiểu ra khỏi cửa rồi mới kịp nhớ ra là mình nên đưa Dương Nghiên theo. Mặc dù mắt Thông Thiên gặp trở ngại vì cấm chế bảo vệ mà Bàn Cổ đã thiết lập nên không thể đọc được những tầng tư duy sâu của đám người Nữ Bạt, nhưng dù nói thế nào thì bản lĩnh nắm bắt nhược điểm trong lòng người của Dương Nghiên cũng mạnh hơn cô rất nhiều.
Trực giác của cô chuẩn, nhưng lại không có kinh nghiệm so đấu kiểu cân não. Cho dù cô thật sự phát hiện ra điều không hợp lý thì sợ là cũng chưa chắc đã nghĩ ra điểm quan trọng mấu chốt ngay được.
Nhưng mà đi thì cũng đi rồi, giờ mà quay về thì lại phiền phức, cô đành cứ đi một bước tính một bước như vậy thôi. Đợi đến khi cô thật sự thấy có điều không hợp lý thì gọi viện binh cũng không muộn...
Sau khi hạ quyết tâm, Phong Tiểu Tiểu cũng không tùy tiện đánh bậy đánh bạ nữa. Cô trực tiếp gọi tới di động của Tôn Nguyên Hạo để kêu gọi người đồng đội nửa vời từng nằm trong đội ngũ hạt nhân của Bàn Cổ nhưng tạm thời đã về phe mình.
Phía Tôn Nguyên Hạo vang lên đủ loại âm thanh nhảy múa xập xình, vô cùng náo nhiệt.
“Đang làm việc, có chuyện gì à?”
Phong Tiểu Tiểu đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi những tư liệu liên quan đến Bàn Cổ mà cậu biết... Ừm, phương diện điểm yếu ấy.”
Tôn Nguyên Hạo quả nhiên là hừ một tiếng, đúng như Phong Tiểu Tiểu dự đoán: “Mặc dù coi như đã là đồng bọn rồi, nhưng chuyện của các cô tốt hơn là đừng tìm tôi. Dù sao tôi cũng nợ hắn một lần, khi có chuyện mà ra tay đã là cực hạn rồi, đâu thể chủ động giúp cô tìm điểm yếu của hắn...”
“Không muốn số điện thoại của Nguyệt Lão nữa à?” Phong Tiểu Tiểu bình tĩnh.
“...”
“Không muốn tìm đá Tam Sinh nữa à?” Phong Tiểu Tiểu bonus thêm lợi ích.
“...”
“Vậy thì được thôi, chúc em gái anh hôn nhân mỹ mãn, hạnh...”
“Đậu phộng! Đến quán bar đi!!!”
Tôn Nguyên Hạo cáu tiết dập máy. Phong Tiểu Tiểu thì rất hài lòng. Cô nhìn lại quần áo trên người, thấy cũng tạm được nên bắt taxi đến thẳng quán bar luôn.
Quán bar cách tiểu khu tầm mười phút đi xe, đương nhiên đây là trong tình huống không kẹt xe. Có điều, vị trí nơi này vẫn khá là khó khăn, bởi vì trong phạm vi thế lực của anh Vũ quản lý nên những khách đến quán bar chơi đều khá bất tiện.
Xét thấy với tính chất kinh doanh của quán bar, việc muốn quán bar này đóng cửa trước chín giờ tối là rất không thực tế, vậy nên khi quản lý nơi kinh doanh loại hình này, anh Vũ đã áp dụng biện pháp tương đối điều hòa.
Mà cái gọi là điều hòa chính là anh ta không hỏi đến thời gian kinh doanh và khách hàng bên trong, nhưng chỉ cần những người ra khỏi cửa quán bar sau chín giờ thì sẽ ra người nào bắt người đấy. Thậm chí là ở bên ngoài những nơi kinh doanh như thế này còn có người chuyên nằm vùng, một là để bắt người, hai là để nếu ở bên trong có chuyện thì có thể nhanh chóng trấn áp.
Bị cầm thú hung tàn như vậy để mắt tới, trong ngày đầu khai trương, quán bar này buộc phải nhanh chóng điều chỉnh thời gian kinh doanh, đổi thời gian đóng cửa từ ba giờ sáng thành tám giờ sáng hôm sau...
Trước khi Phong Tiểu Tiểu đi vào, cô xác nhận lại thời gian trước. Sáu rưỡi. Cô vẫn còn hai tiếng đồng hồ để hỏi chuyện, tám rưỡi trở về. Nếu như không tắc đường thì sẽ vừa khéo về trước thời gian giới nghiêm ban đêm.
Tôn Nguyên Hạo mang vẻ mặt khó chịu đứng ở quầy bar tung hứng bình pha chế rượu, nhanh tới mức thấy cả bóng mờ. Bao nhiêu khách khứa nhìn lé cả mắt cũng không đuổi kịp tốc độ tay của gã.
“Người anh em, pha chế rượu giỏi thật!” Cuối cùng, một người anh em không nhịn được mà giơ ngón tay cái khen ngợi.
Cậu ta đã chơi ở khắp các hộp đêm trên toàn thành phố, nhưng cũng chưa thấy bartender nào giỏi như người này. Chỉ riêng chuyện có tay nghề như vậy thì đến quán bar này cũng đáng rồi.
Chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, dựa vào thân thủ cao siêu mà Tôn Nguyên Hạo đã nhanh chóng gây dựng được một đám người ủng hộ. Gã nhanh như chóng trở thành người có số fan thậm chí vượt qua cả ca sĩ, vũ công đang hot của quán bar này.
Tôn Nguyên Hạo không đáp lại người anh em vừa tán dương, thán phục mình. Gã vừa đảo mắt nhìn qua đã nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu đi từ cửa qua bên này. Gã gật gật đầu, vung mạnh bình pha chế về phía bàn. Rượu được đổ chuẩn xác vào trong một loạt những chiếc ly trống không. Lượng rượu trong mỗi ly đều không nhiều cũng chẳng ít, vừa vặn hợp thành một đường thằng nằm ngang, không có lấy một giọt rơi vãi.
Trong tiếng tung hô, gã buông bình pha chế xuống, xoa xoa tay rồi lần lượt đẩy mấy chiếc cốc này về phía những người khách. Tôn Nguyên Hạo dùng giọng điệu chẳng mấy vui vẻ gì chào hỏi Phong Tiểu Tiểu đã chen tới quầy bar: “Đến rồi à? Đợi chút đi!”
“Không có thời gian đâu.” Phong Tiểu Tiểu xem đồng hồ, “Sắp tới giờ giới nghiêm ban đêm rồi, tôi còn phải quay về gấp. Chúng ta mau chóng nói chuyện đi.”
“Ông chủ không cho nghỉ.” Mặc dù đã đồng ý giúp đỡ, nhưng trở mặt thì trở mặt, đây là tình thế bức bách thôi. Nếu như còn chủ động gào thét, đâm Bàn Cổ một nhát thì Tôn Nguyên Hạo - kẻ vẫn chưa trả hết ân tình này vẫn cảm thấy trái với giá trị quan của bản thân, với lương tâm. Thế nên Tôn Nguyên Hạo cảm thấy bản thân đã bị lôi kéo sa đọa, cố ý vạch lá tìm sâu, hoạnh họe Phong Tiểu Tiểu: “Tôi đã đồng ý giúp rồi thì sẽ không chối bỏ, nhưng hiện tại vẫn là thời gian làm việc. Hay là cô đi tìm ông chủ của tôi để thương lượng xem, coi bọn họ có cho tôi nghỉ sớm không?!”
Họ đồng ý mới lạ! Từ khi gã động tới việc pha chế của quán bar đến nay, ba người họ như đào được báu vật. Không chỉ lập tức điều chỉnh thời gian partime của gã thành full-time mà còn tăng lương, tăng phần trăm hoa hồng, quả thực chỉ thiếu điều yêu cầu gã cả một đêm ngay cả đi vệ sinh cũng đừng đi nữa.
Hiện tại là lúc quán bar mới mở cửa, còn lâu mới tới ba giờ... Cho nghỉ á? Nằm mơ đi!
Phong Tiểu Tiểu cũng thấy có chút khó xử, dường như yêu cầu này quá hà khắc thật. Nhưng cũng không thể trực tiếp nói chuyện ở quầy bar, chỉ đành đi tìm mấy người gọi là ông chủ kia thử xem. Nếu thật sự không được thì xem xem có thể dùng tiền dàn xếp không. Nói theo cách của Dương Nghiên thì vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết sẽ không phải là vấn đề.
“Thế ông chủ của các anh đâu?” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cuộc đời cần dũng cảm trải nghiệm.
Tôn Nguyên Hạo đã pha chế xong một bình rượu mới, gã thờ ơ hất cằm chỉ về phía cánh cửa nhỏ cách quầy bar không xa lắm: “Trong phòng làm việc đó, ba người đó ngày nào cũng luân phiên trực, hỏi là biết liền.”
Sau đó, còn chưa đợi Phong Tiểu Tiểu rời khỏi quầy bar thì một thanh niên trông đã biết không phải người nghiêm chỉnh, trên người mặc âu phục đã đẩy cửa đi ra từ hướng đó.
“Ầy, vừa hay ra rồi kìa.” Tôn Nguyên Hạo cười có chút hả hê, chuẩn bị xem Phong Tiểu Tiểu định làm thế nào để vớt mình ra ngoài.
Nhưng không ngờ là Phong Tiểu Tiểu hơi sững sờ rồi cũng cười, vẻ mặt cũng từ do dự biến thành tràn đầy tự tin, vẫy vẫy tay với người thanh niên ở phía còn lại của quầy bar: “Cậu kia, qua đây ngồi đi!”
Âm thanh tuy không lớn nhưng lực xuyên thấu lại khá mạnh. Cậu thanh niên nghe thấy âm thanh quen thuộc thì ù ù cạc cạc nhìn xung quanh. Sau đó, khi tìm thấy Phong Tiểu Tiểu đang vẫy vẫy tay, cậu ta mang vẻ mặt kinh ngạc chạy ra nghênh đón: “Chị Phong!!!”
Tôn Nguyên Hạo ngẩn người, động tác trên tay hơi khựng lại, suýt chút nữa để rơi cả bình pha chế.
Phong Tiểu Tiểu cười ha ha. Đây quả nhiên là cuộc sống đầy bất ngờ, không lường trước được điều gì. Không ngờ ông chủ mở quán bar lại là ba tên lưu manh cô đã ra tay cứu ngay lần đầu tiên sau khi thức tỉnh?!
Nếu đã có chút quan hệ thế này thì dễ nói chuyện rồi. Ngón tay cái của Phong Tiểu Tiểu chỉ chỉ về phía Tôn Nguyên Hạo đang hóa đá ở trong quầy bar, nói thẳng: “Tôi muốn mang nhân viên của cậu đi một lát, hỏi chút chuyện.”
“Dễ thôi, dễ thôi!” Cậu thanh niên quả nhiên không ngập ngừng chút nào, vui vẻ gật đầu liên tục, “Chị Phong, chị muốn mang người đi cứ việc đưa đi là được rồi, không cần báo với em đâu.” Sau đó quay mặt nghiêm khắc nói với Tôn Nguyên Hạo: “Giao lại việc của cậu cho Tiểu Lý, chị Phong có việc cần tìm cậu, cậu ngoan ngoãn mà phối hợp đấy.”
“... Tiểu Lý là người chuyển bia rượu, không phải bartender, để cậu ta làm sao?” Tôn Nguyên Hạo thật sự muốn cạn lời, liếc mắt hỏi Phong Tiểu Tiểu, “Cô quen ông chủ à?”
Những người khách ở trước quầy bar cũng không xúm vào nữa, họ tập trung ở đây là để xem tài nghệ của Tôn Nguyên Hạo, chứ rượu thì đi đâu mà chẳng uống được.
“Bảo cậu đi thì đi đi.” Cậu thanh niên không cho phép cự tuyệt, bày ra uy phong của ông chủ. Cậu ta nói lời xin lỗi với đám người ở trước quầy bar, đồng ý bảo hôm nay Tôn Nguyên Hạo tăng ca thêm một tiếng, lúc này mới làm dịu lại những quần chúng đang tức giận. Sau đó, cậu ta tự cho là thần bí, nhẹ nhàng hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Chị Phong, có phải người này có vấn đề gì không? Cậu ta là nhân viên mới đến, bọn em thật sự không rõ lai lịch...”
Vừa nhìn thấy sắc mặt không ổn của Tôn Nguyên Hạo, người này nhất thời cho rằng Phong Tiểu Tiểu đến là để hàng yêu phục ma.
Phong Tiểu Tiểu cũng đến gần kề tai nói nhỏ: “Không sao, tôi chỉ hỏi chút chuyện thôi, cậu ta cũng gần như là người của mình.”
“Người của mình á?” Cậu thanh niên kinh ngạc, cậu ta đương nhiên biết những người Phong Tiểu Tiểu gọi là người của mình là dạng như thế nào. Thế là thanh niên lắp bắp, “Vậy chị chị chị Phong... vị đại hiệp này là?”
Phong Tiểu nhìn sắc mặt bực dọc sau khi rời quầy bar của Tôn Nguyên Hạo, sau đó cô quay lại, hạ thấp giọng hơn một chút: “Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cậu nghe nói đến bao giờ chưa?”
“!!!”
Bình luận facebook