Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-482
Chương 485: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vợ cả mất vì khó sinh cũng là tử huyệt duy nhất của ông Dương.
Trước đây, tuy hai người người này tuyên bố không phải em thì anh không lấy, người còn lại thì không phải anh thì em không gả, yêu đến chết đi sống lại, nhưng không có nghĩa là chỉ cần mỗi tình yêu, cái khác đều không quan tâm.
Từ khi theo ông Dương, tiếc nuối lớn nhất của người vợ cả chính là không thể phụng dưỡng cha mẹ. May thay, trong nhà còn có một người anh cả có thể thay bà hiếu thuận với cha mẹ, cho nên cuối cùng cũng tạm yên tâm.
Vì liều mạng làm ăn, gây dựng sự nghiệp mà ông Dương và vợ đầu bắt đầu rời xa nơi chôn rau cắt rốn mà dốc sức làm ăn, người càng chạy càng xa, việc làm ăn cũng càng làm càng lớn... Không ngờ ông Dương vất vả trèo lên được đỉnh cao, nhưng khi người vợ cả trở về nhà lại phát hiện đã sớm âm dương cách biệt với cha mẹ.
Chuyện này là tiếc nuối lớn nhất trong lòng người vợ cả, về sau sức khỏe của bà ngày càng yếu đi một phần cũng là vì chuyện này, mà tiếc nuối của bà cũng là điều khiến ông Dương cảm thấy có lỗi với bà nhất.
Một người phụ nữ tốt như vậy, đi theo ông gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không than khổ dù chỉ một lần. Nếu không vì ông thì vợ ông đâu đến nỗi ngay cả nhìn mặt ba mẹ lần cuối cũng không thể?
Ông Dương tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được người anh vợ, nghe nói đã di cư sang nước ngoài, nên càng xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt mong chờ của vợ.
Cho nên, lúc này Dương Nghiên nói Trương Tam là trưởng bối nhà ngoại, đối với ông Dương mà nói quả thật là đánh vào tử huyệt.
Ông Dương sửng sốt một hồi lâu, ở đây đều là người quen, tuy rằng không rõ chuyện nhà người khác như lòng bàn tay, nhưng biết được đại khái vẫn có. Vì thế, ánh mắt nhìn về phía Trương Tam lập tức trở nên phức tạp.
“… Nếu là trưởng bối, vậy con tiếp đãi chu đáo một chút.” Ông Dương nghĩ rồi cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ.
Vì thế Dương Nghiên thành công qua ải, dẫn Trương Tam và Phong Tiểu Tiểu ngồi vào một bên, lấy bài tú lơ khơ ra hỏi: “Đấu địa chủ không?”
Bên cạnh là vài nam nữ trẻ tuổi tò mò đưa mắt sang đánh giá bên này, nhưng cũng không chủ động tới gần đây. Quan hệ là thứ nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại tồn tại một cách thiết thực. Quan hệ của mỗi người lại không giống nhau, bạn bè là một chuyện, bạn bè của bạn bè lại là chuyện khác.
Còn chưa đánh được mấy lá bài, cửa phòng kế bên đã mở ra, chó cỏ Alexander rất khí thế chậm rãi bước vào, quẹo đến chỗ một cái đĩa ở góc tường, ngậm miếng thịt định trở về phòng. Không ngờ khóe mắt liếc một cái, phát hiện thấy Phong Tiểu Tiểu và Trương Tam cũng đến đây, đang vui vẻ ngồi đánh bài với lão đại nhà mình, vì thế nó nghĩ chút liền ngậm thịt đi tới, nằm sấp bên chân hai cô gái rồi bắt đầu gặm thịt... Vừa rồi trong phòng đều là người ngoài, tục khí cũng nặng, nó nào thèm chơi với bọn họ.
Thú cưng của nhà họ Dương cũng lạ đời, nhà giàu nhất nhì trong thành phố lại nuôi chó cỏ và chim sẻ chắc chỉ có mỗi nhà này. Già trẻ lớn bé đều biết đến con chó này của Dương Nghiên kiêu ngạo đến mức nào, rõ ràng chỉ là một con chó cỏ, còn ra vẻ còn hơn cả Ngao Tây Tạng, cả ngày chỉ biết tỏ vẻ cao quý khinh đời. Người khác ném cho nó miếng thịt, nó không những không vẫy đuôi lè lưỡi vui mừng, mà còn khinh bỉ... Trừ Dương Nghiên ra, ngay cả ông Dương nó cũng không thèm để ý.
Có mấy người trẻ tuổi tò mò nhìn con chó cỏ bên này, nghĩ mãi mà không ra vì sao hôm nay con chó này lại bình dị gần gũi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ở bên Dương Nghiên? Nhưng cũng không đúng nha, trước kia mọi người lui tới nhà họ Dương cũng không phải một hai lần, súc sinh này gặp họ cũng chẳng bao giờ thèm nể mặt cả.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu con chó cỏ tỏ vẻ chào hỏi. Nhưng Trương Tam lại có vẻ càng thân thiết hơn, ăn túi thịt bò khô trên bàn, cảm thấy không tệ liền lấy vài miếng đút vào miệng chó, hành động này khiến người trong phòng rụng cả mắt chính là, con chó cỏ kia ngửi một cái rồi thật sự ăn đồ trên tay người ta...
“Anh Dương, Alexander nhà anh mà cũng ăn đồ ngươi khác đút sao!” Cuối cùng, trong đám người trẻ tuổi có một cô gái xinh đẹp kinh ngạc thốt lên.
Ông Dương nghe thấy tiếng hô vốn còn tưởng là Phong Tiểu Tiểu, quay đầu định tỏ vẻ xem thường, nhưng không ngờ nhìn kỹ mới phát hiện là cô gái xinh đẹp còn lại. Ngay lập tức, ông Dương kinh hãi một phen, trong lòng vô cùng bất bình: “Con trai, vị trưởng bối này rất thân quen với Alexander sao?”
“Bình thường thôi mà.” Trương Tam cười hì hì vuốt vuốt cằm chó cỏ, “Trước kia Tiểu Nghiên bận đều là tôi cho nó ăn, con Hao... Alexander này kén ăn lắm.”
Thối lắm! Ông Dương trừng mắt, sao ông lại không hề biết có chuyện như vậy?
“Ý của chị Tam là lúc anh Dương ở chỗ cháu ạ.” Phong Tiểu Tiểu không chút hoang mang giúp lấp BUG.
Lời giải thích này liền thuyết phục được mọi người, dù sao cũng có lý. Ông Dương bi phẫn quay đầu tiếp tục chơi mạt chược, không để ý tới hai người này nữa... Nuôi con chó chết tiệt kia nhiều năm như vậy mà nó lại không quen, tới nhà người khác mới mấy tháng đã làm phản!
Cô gái xinh đẹp lúc nãy kinh ngạc kêu lên liền cảnh giác nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Anh Dương ở nhà cô? Là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô ta, rồi lại quay ra nhìn Dương Nghiên. Người nào đó giả chết không có bất kỳ ý định giải thích gì, nhìn bộ dạng như muốn nói không cần giải thích nhiều như vậy, thậm chí tạo thành chút hiểu lầm thì càng tốt... Trầm ngâm một chút, Phong Tiểu Tiểu lại nháy mắt với Trương Tam, cười tủm tỉm, vẻ mặt không cần nói cũng biết - con dâu số một đây rồi! Xem ra người này tính hái đóa hoa lạnh lùng là anh Nhị đây mà.
Trương Tam rất mẫn cảm với chuyện của Dương Nghiên, tức tốc liền cũng hiểu ý đồ của cô gái xinh đẹp kia. Thế là chị ta không đánh bài nữa, nghiêm túc đánh giá cô gái nọ từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi khiến người ta mất tự nhiên mới đột nhiên hỏi một câu: “Biết nấu ăn không?”
“Hả?” Cô gái kia ngẩn ra, nhưng nể mặt đối phương cũng là trưởng bối của Dương Nghiên nên chần chừ lắc đầu, đáp: “Nhà tôi có đầu bếp và thợ làm bánh chuyên nghiệp.”
“Thế nghĩa là không biết nấu?” Trương Tam có chút không vừa lòng nhíu mày, “Vậy cô có sở trường gì?”
“...”
Dương Nghiên miễn cưỡng ném bài tẩy, thuận miệng đỡ lời: “Hình như là đàn violon và cưỡi ngựa.”
“Chẳng lẽ không biết nữ công?” Trương Tam quay đầu thảo luận với con mình, “Sở trường đàn violon là sao? Chẳng lẽ nhà có khách liền kêu nó - đường đường là một tiểu thư ra đàn cho khách nghe?”
“Đó là chuyện của người ta. Hơn nữa, thời buổi này ai cũng thích am hiểu chút về nghệ thuật.” Mắt thấy Phong Tiểu Tiểu ra bài tẩy, Dương Nghiên thấy hình như Trương Tam cũng không chú ý tới, thế là anh nhân cơ hội ra bài.
Trương Tam không chú ý con trai mình ăn gian, nghĩ lại lời của đối phương cũng thấy đối phương có lý, quả thật quy củ của thời đại ngày nay không giống mấy ngàn năm trước. Vì thế đành miễn cưỡng kìm nén sự bất mãn về điểm này, lại quay đầu nhìn cô gái đang có chút sững sờ nhìn màn đối thoại giữa mình và Dương Nghiên: “Nhà cô làm nghề gì?”
Lúc này, cô gái kia đã triệt để cạn lời, bất lực quay đầu nhìn trưởng bối nhà mình trong đám mấy người lớn tuổi. Ba mẹ cô ta còn chưa kịp nói gì, ông Dương đã nhíu mày, càng lúc càng thấy không thích hợp, nghe kiểu hỏi vòng vèo này sao mà giống lúc trước mình hỏi Phong Tiểu Tiểu thế nhỉ?
Hay là bà trưởng bối nhà ngoại này còn tính nhúng tay vào hôn sự của con mình?
Lời kế tiếp của Trương Tam quả nhiên chứng minh suy đoán của ông Dương, chỉ thấy chị ta đợi một lúc không thấy cô gái xinh đẹp kia trả lời liền trực tiếp quay đầu lôi kéo Dương Nghiên: “Tiểu Nghiên à, chọn vợ là chuyện lớn, tuyệt đối phải nhìn cho thật chuẩn. Không cần tài mạo song toàn, nhưng ít nhất cũng phải thông minh xinh đẹp...”
Ông Dương phun thẳng, chuyện chung thân của con mình quả nhiên là bị người ta để ý rồi.
Cô gái kia không chịu nổi nữa, ấm ức kêu với ông Dương: “Bác Dương...”
Dương Nghiên tiếp tục giả chết, bình tĩnh ra bài, cứ như thể mình không phải là tâm điểm của sự tranh cãi vậy. Phong Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, lôi Trương Tam đi toilet với mình.
Vào phòng đóng cửa, xác định người bên ngoài không nghe được, lúc này Phong Tiểu Tiểu mới buông Trương Tam ra: “Chị Tam, có phải chị thẳng thắn quá rồi không?”
“Thẳng thắn chỗ nào?” Trương Tam không hiểu.
“. . .” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, giải thích một cách uyển chuyển: “Là thế này, dù sao thì hiện tại anh Nhị cũng là con bác Dương, anh ấy và chị...”
Câu kế tiếp có chút khó nói, nhưng không cần phải nói thì Trương Tam cũng đã hiểu, chị ta gục đầu xuống suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Tôi quan tâm con mình thì có gì không đúng?”
“Cái này...”
“Nhị Lang không phải Nhị Lang trước kia, tôi hiểu. Nhưng dù thế nào thì nó cũng là con trai ruột của tôi.” Trương Tam thở dài một tiếng, lấy tay che mắt, “Tôi vì lén rời thiên đình mà vứt bỏ tiên thân, mang thai mười tháng liều chết sinh thằng bé. Để bảo vệ nó tôi còn tình nguyện bị núi đè hơn ngàn năm... Nó là con tôi, dựa vào đâu mà tôi không thể nhận nó? Nó không có ký ức, nhưng nó vẫn là Nhị Lang của tôi, chẳng lẽ là tôi muốn chỉ mình tôi nhớ được chuyện cũ hay sao?”
Hay lắm, sắp khóc rồi. Phong Tiểu Tiểu vò đầu, mồm đã há ra cũng không biết nên nói gì.
Nhìn từ góc độ của Dương Nghiên, tự nhiên có thêm một bà mẹ ruột quả thật không mấy dễ chịu. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Trương Tam, cái không dễ chịu đó sẽ biến thành người thân ruột thịt duy nhất của mình lại xem mình như người lạ, cái cảm giác này sao có thể dễ chịu cho được?
Phong Tiểu Tiểu cũng buồn bực, nghiêm túc mà nói thì quả thật người ta không sai. Mình thì thấy người ta quá nhiệt tình mà biến thành xâm phạm đến sự riêng tư của người khác, nhưng từ góc độ của người ta thì đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).
Dựa vào đâu mà không thể nhận con mình? Dựa vào đâu mà con mình không nhớ mình thì phải xa cách như người lạ?
Chuyện này không phải chuyện Phong Tiểu Tiểu có thể khuyên nhủ, Phong Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu bản lĩnh để có thể khuyên nhủ được.
Để Trương Tam bình tĩnh lại, chờ đối phương rốt cuộc buông tay xuống khỏi mắt, lúc này Phong Tiểu Tiểu mới thở phào, vội đưa khăn giấy qua: “Chị Tam, em sai rồi, về sau em tuyệt đối sẽ không lắm miệng chen vào chuyện của chị và anh Nhị nữa.”
Trương Tam miễn cưỡng cười, hít sâu vài cái, sau đó lại nhanh chóng tỏ ra thoải mái như cũ.
Hai người mở cửa đi ra, đang muốn làm như không có việc gì, nhưng vừa ngẩng lên thì thấy Dương Nghiên không biết đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước đây, tuy hai người người này tuyên bố không phải em thì anh không lấy, người còn lại thì không phải anh thì em không gả, yêu đến chết đi sống lại, nhưng không có nghĩa là chỉ cần mỗi tình yêu, cái khác đều không quan tâm.
Từ khi theo ông Dương, tiếc nuối lớn nhất của người vợ cả chính là không thể phụng dưỡng cha mẹ. May thay, trong nhà còn có một người anh cả có thể thay bà hiếu thuận với cha mẹ, cho nên cuối cùng cũng tạm yên tâm.
Vì liều mạng làm ăn, gây dựng sự nghiệp mà ông Dương và vợ đầu bắt đầu rời xa nơi chôn rau cắt rốn mà dốc sức làm ăn, người càng chạy càng xa, việc làm ăn cũng càng làm càng lớn... Không ngờ ông Dương vất vả trèo lên được đỉnh cao, nhưng khi người vợ cả trở về nhà lại phát hiện đã sớm âm dương cách biệt với cha mẹ.
Chuyện này là tiếc nuối lớn nhất trong lòng người vợ cả, về sau sức khỏe của bà ngày càng yếu đi một phần cũng là vì chuyện này, mà tiếc nuối của bà cũng là điều khiến ông Dương cảm thấy có lỗi với bà nhất.
Một người phụ nữ tốt như vậy, đi theo ông gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, không than khổ dù chỉ một lần. Nếu không vì ông thì vợ ông đâu đến nỗi ngay cả nhìn mặt ba mẹ lần cuối cũng không thể?
Ông Dương tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được người anh vợ, nghe nói đã di cư sang nước ngoài, nên càng xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt mong chờ của vợ.
Cho nên, lúc này Dương Nghiên nói Trương Tam là trưởng bối nhà ngoại, đối với ông Dương mà nói quả thật là đánh vào tử huyệt.
Ông Dương sửng sốt một hồi lâu, ở đây đều là người quen, tuy rằng không rõ chuyện nhà người khác như lòng bàn tay, nhưng biết được đại khái vẫn có. Vì thế, ánh mắt nhìn về phía Trương Tam lập tức trở nên phức tạp.
“… Nếu là trưởng bối, vậy con tiếp đãi chu đáo một chút.” Ông Dương nghĩ rồi cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ.
Vì thế Dương Nghiên thành công qua ải, dẫn Trương Tam và Phong Tiểu Tiểu ngồi vào một bên, lấy bài tú lơ khơ ra hỏi: “Đấu địa chủ không?”
Bên cạnh là vài nam nữ trẻ tuổi tò mò đưa mắt sang đánh giá bên này, nhưng cũng không chủ động tới gần đây. Quan hệ là thứ nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại tồn tại một cách thiết thực. Quan hệ của mỗi người lại không giống nhau, bạn bè là một chuyện, bạn bè của bạn bè lại là chuyện khác.
Còn chưa đánh được mấy lá bài, cửa phòng kế bên đã mở ra, chó cỏ Alexander rất khí thế chậm rãi bước vào, quẹo đến chỗ một cái đĩa ở góc tường, ngậm miếng thịt định trở về phòng. Không ngờ khóe mắt liếc một cái, phát hiện thấy Phong Tiểu Tiểu và Trương Tam cũng đến đây, đang vui vẻ ngồi đánh bài với lão đại nhà mình, vì thế nó nghĩ chút liền ngậm thịt đi tới, nằm sấp bên chân hai cô gái rồi bắt đầu gặm thịt... Vừa rồi trong phòng đều là người ngoài, tục khí cũng nặng, nó nào thèm chơi với bọn họ.
Thú cưng của nhà họ Dương cũng lạ đời, nhà giàu nhất nhì trong thành phố lại nuôi chó cỏ và chim sẻ chắc chỉ có mỗi nhà này. Già trẻ lớn bé đều biết đến con chó này của Dương Nghiên kiêu ngạo đến mức nào, rõ ràng chỉ là một con chó cỏ, còn ra vẻ còn hơn cả Ngao Tây Tạng, cả ngày chỉ biết tỏ vẻ cao quý khinh đời. Người khác ném cho nó miếng thịt, nó không những không vẫy đuôi lè lưỡi vui mừng, mà còn khinh bỉ... Trừ Dương Nghiên ra, ngay cả ông Dương nó cũng không thèm để ý.
Có mấy người trẻ tuổi tò mò nhìn con chó cỏ bên này, nghĩ mãi mà không ra vì sao hôm nay con chó này lại bình dị gần gũi như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ở bên Dương Nghiên? Nhưng cũng không đúng nha, trước kia mọi người lui tới nhà họ Dương cũng không phải một hai lần, súc sinh này gặp họ cũng chẳng bao giờ thèm nể mặt cả.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu con chó cỏ tỏ vẻ chào hỏi. Nhưng Trương Tam lại có vẻ càng thân thiết hơn, ăn túi thịt bò khô trên bàn, cảm thấy không tệ liền lấy vài miếng đút vào miệng chó, hành động này khiến người trong phòng rụng cả mắt chính là, con chó cỏ kia ngửi một cái rồi thật sự ăn đồ trên tay người ta...
“Anh Dương, Alexander nhà anh mà cũng ăn đồ ngươi khác đút sao!” Cuối cùng, trong đám người trẻ tuổi có một cô gái xinh đẹp kinh ngạc thốt lên.
Ông Dương nghe thấy tiếng hô vốn còn tưởng là Phong Tiểu Tiểu, quay đầu định tỏ vẻ xem thường, nhưng không ngờ nhìn kỹ mới phát hiện là cô gái xinh đẹp còn lại. Ngay lập tức, ông Dương kinh hãi một phen, trong lòng vô cùng bất bình: “Con trai, vị trưởng bối này rất thân quen với Alexander sao?”
“Bình thường thôi mà.” Trương Tam cười hì hì vuốt vuốt cằm chó cỏ, “Trước kia Tiểu Nghiên bận đều là tôi cho nó ăn, con Hao... Alexander này kén ăn lắm.”
Thối lắm! Ông Dương trừng mắt, sao ông lại không hề biết có chuyện như vậy?
“Ý của chị Tam là lúc anh Dương ở chỗ cháu ạ.” Phong Tiểu Tiểu không chút hoang mang giúp lấp BUG.
Lời giải thích này liền thuyết phục được mọi người, dù sao cũng có lý. Ông Dương bi phẫn quay đầu tiếp tục chơi mạt chược, không để ý tới hai người này nữa... Nuôi con chó chết tiệt kia nhiều năm như vậy mà nó lại không quen, tới nhà người khác mới mấy tháng đã làm phản!
Cô gái xinh đẹp lúc nãy kinh ngạc kêu lên liền cảnh giác nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Anh Dương ở nhà cô? Là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn cô ta, rồi lại quay ra nhìn Dương Nghiên. Người nào đó giả chết không có bất kỳ ý định giải thích gì, nhìn bộ dạng như muốn nói không cần giải thích nhiều như vậy, thậm chí tạo thành chút hiểu lầm thì càng tốt... Trầm ngâm một chút, Phong Tiểu Tiểu lại nháy mắt với Trương Tam, cười tủm tỉm, vẻ mặt không cần nói cũng biết - con dâu số một đây rồi! Xem ra người này tính hái đóa hoa lạnh lùng là anh Nhị đây mà.
Trương Tam rất mẫn cảm với chuyện của Dương Nghiên, tức tốc liền cũng hiểu ý đồ của cô gái xinh đẹp kia. Thế là chị ta không đánh bài nữa, nghiêm túc đánh giá cô gái nọ từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi khiến người ta mất tự nhiên mới đột nhiên hỏi một câu: “Biết nấu ăn không?”
“Hả?” Cô gái kia ngẩn ra, nhưng nể mặt đối phương cũng là trưởng bối của Dương Nghiên nên chần chừ lắc đầu, đáp: “Nhà tôi có đầu bếp và thợ làm bánh chuyên nghiệp.”
“Thế nghĩa là không biết nấu?” Trương Tam có chút không vừa lòng nhíu mày, “Vậy cô có sở trường gì?”
“...”
Dương Nghiên miễn cưỡng ném bài tẩy, thuận miệng đỡ lời: “Hình như là đàn violon và cưỡi ngựa.”
“Chẳng lẽ không biết nữ công?” Trương Tam quay đầu thảo luận với con mình, “Sở trường đàn violon là sao? Chẳng lẽ nhà có khách liền kêu nó - đường đường là một tiểu thư ra đàn cho khách nghe?”
“Đó là chuyện của người ta. Hơn nữa, thời buổi này ai cũng thích am hiểu chút về nghệ thuật.” Mắt thấy Phong Tiểu Tiểu ra bài tẩy, Dương Nghiên thấy hình như Trương Tam cũng không chú ý tới, thế là anh nhân cơ hội ra bài.
Trương Tam không chú ý con trai mình ăn gian, nghĩ lại lời của đối phương cũng thấy đối phương có lý, quả thật quy củ của thời đại ngày nay không giống mấy ngàn năm trước. Vì thế đành miễn cưỡng kìm nén sự bất mãn về điểm này, lại quay đầu nhìn cô gái đang có chút sững sờ nhìn màn đối thoại giữa mình và Dương Nghiên: “Nhà cô làm nghề gì?”
Lúc này, cô gái kia đã triệt để cạn lời, bất lực quay đầu nhìn trưởng bối nhà mình trong đám mấy người lớn tuổi. Ba mẹ cô ta còn chưa kịp nói gì, ông Dương đã nhíu mày, càng lúc càng thấy không thích hợp, nghe kiểu hỏi vòng vèo này sao mà giống lúc trước mình hỏi Phong Tiểu Tiểu thế nhỉ?
Hay là bà trưởng bối nhà ngoại này còn tính nhúng tay vào hôn sự của con mình?
Lời kế tiếp của Trương Tam quả nhiên chứng minh suy đoán của ông Dương, chỉ thấy chị ta đợi một lúc không thấy cô gái xinh đẹp kia trả lời liền trực tiếp quay đầu lôi kéo Dương Nghiên: “Tiểu Nghiên à, chọn vợ là chuyện lớn, tuyệt đối phải nhìn cho thật chuẩn. Không cần tài mạo song toàn, nhưng ít nhất cũng phải thông minh xinh đẹp...”
Ông Dương phun thẳng, chuyện chung thân của con mình quả nhiên là bị người ta để ý rồi.
Cô gái kia không chịu nổi nữa, ấm ức kêu với ông Dương: “Bác Dương...”
Dương Nghiên tiếp tục giả chết, bình tĩnh ra bài, cứ như thể mình không phải là tâm điểm của sự tranh cãi vậy. Phong Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, lôi Trương Tam đi toilet với mình.
Vào phòng đóng cửa, xác định người bên ngoài không nghe được, lúc này Phong Tiểu Tiểu mới buông Trương Tam ra: “Chị Tam, có phải chị thẳng thắn quá rồi không?”
“Thẳng thắn chỗ nào?” Trương Tam không hiểu.
“. . .” Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, giải thích một cách uyển chuyển: “Là thế này, dù sao thì hiện tại anh Nhị cũng là con bác Dương, anh ấy và chị...”
Câu kế tiếp có chút khó nói, nhưng không cần phải nói thì Trương Tam cũng đã hiểu, chị ta gục đầu xuống suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Tôi quan tâm con mình thì có gì không đúng?”
“Cái này...”
“Nhị Lang không phải Nhị Lang trước kia, tôi hiểu. Nhưng dù thế nào thì nó cũng là con trai ruột của tôi.” Trương Tam thở dài một tiếng, lấy tay che mắt, “Tôi vì lén rời thiên đình mà vứt bỏ tiên thân, mang thai mười tháng liều chết sinh thằng bé. Để bảo vệ nó tôi còn tình nguyện bị núi đè hơn ngàn năm... Nó là con tôi, dựa vào đâu mà tôi không thể nhận nó? Nó không có ký ức, nhưng nó vẫn là Nhị Lang của tôi, chẳng lẽ là tôi muốn chỉ mình tôi nhớ được chuyện cũ hay sao?”
Hay lắm, sắp khóc rồi. Phong Tiểu Tiểu vò đầu, mồm đã há ra cũng không biết nên nói gì.
Nhìn từ góc độ của Dương Nghiên, tự nhiên có thêm một bà mẹ ruột quả thật không mấy dễ chịu. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của Trương Tam, cái không dễ chịu đó sẽ biến thành người thân ruột thịt duy nhất của mình lại xem mình như người lạ, cái cảm giác này sao có thể dễ chịu cho được?
Phong Tiểu Tiểu cũng buồn bực, nghiêm túc mà nói thì quả thật người ta không sai. Mình thì thấy người ta quá nhiệt tình mà biến thành xâm phạm đến sự riêng tư của người khác, nhưng từ góc độ của người ta thì đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).
Dựa vào đâu mà không thể nhận con mình? Dựa vào đâu mà con mình không nhớ mình thì phải xa cách như người lạ?
Chuyện này không phải chuyện Phong Tiểu Tiểu có thể khuyên nhủ, Phong Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu bản lĩnh để có thể khuyên nhủ được.
Để Trương Tam bình tĩnh lại, chờ đối phương rốt cuộc buông tay xuống khỏi mắt, lúc này Phong Tiểu Tiểu mới thở phào, vội đưa khăn giấy qua: “Chị Tam, em sai rồi, về sau em tuyệt đối sẽ không lắm miệng chen vào chuyện của chị và anh Nhị nữa.”
Trương Tam miễn cưỡng cười, hít sâu vài cái, sau đó lại nhanh chóng tỏ ra thoải mái như cũ.
Hai người mở cửa đi ra, đang muốn làm như không có việc gì, nhưng vừa ngẩng lên thì thấy Dương Nghiên không biết đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào.
Bình luận facebook