Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-428
Chương 358: Vỡ đê (1)
Nói xong chắp tay nói với Triệu Tòng Cổ:
- Vương gia, lúc này xả nước, nếu không thể bảo vệ sông Nhị Cổ, xin hai vị cứ xử phạt hạ quan theo mức pháp luật cao nhất để răn đe dân chúng!
- Ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?
Hàn Cương cũng học Triệu Tòng Cổ thốt ra một câu.
Lúc cục diện lâm vào bế tắc, Triệu Tòng Cổ định nói gì thì thấy Hàn Cương nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Vương gia, có thể nói chuyện riêng không.
Triệu Tòng Cổ khoát tay ra lệnh những người khác ra ngoài.
Không có người ngoài đương nhiên sẽ dễ nói chuyện. Hàn Cương tiến lại gần nói khẽ:
- Trong tấu chương lần trước vương gia cũng đã ký tên vào, cam đoan rằng công trình này có thể ngăn chặn nạn hồng thủy trăm năm. Bây giờ mới hơn nửa năm đã thành ra thế này, làm sao có thể ăn nói với Quan Gia và bàn dân trong thiên hạ được?
- Nhưng trong tấu chương dâng lên ta cũng đã nói trước, một khi sông Nhị Cổ có vấn đề gì sẽ lập tức mở cửa bắc xả lũ!
Triệu Tòng Cổ cau mày nói.
- Hạ quan có lời này.
Hàn Cương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, chắp tay nói:
- Điện hạ của chúng tôi nhắn với vương gia rằng: Thời khắc nguy cấp, đồng tâm hiệp lực, ngày sau tất có hậu báo!
- Chẳng lẽ ta lại không biết đạo lý đồng tâm hiệp lực sao?
Triệu Tòng Cổ hừ một tiếng bất mãn nói:
- Ngươi có biết vì sao đến bây giờ ta vẫn chưa thông báo cho dân chúng phía hạ du di dời không? Chẳng lẽ không phải vì sợ khiến vương gia nhà ngươi gặp phiền phức ư?
- Thế nhưng đê vỡ, xả ra phía bắc chẳng phải cũng làm điện hạ nhà ta rước lấy tai tiếng sao?
- Ai bảo các ngươi lúc ấy nói khoác lên tận trời như vậy!
Triệu Tòng Cổ cười lạnh nói:
- Các ngươi có biết ta đang gánh trách nhiệm cho các ngươi không! Muốn sĩ diện cũng phải nhìn lúc nào chứ!
- Không chỉ là vấn đề thể diện...
Hàn Cương toát mồ hôi, nói khẽ:
- Vương gia cũng biết đường sông bắc lưu có hơn chục ngàn khoảnh ruộng? Sao có thể dùng để xả nước được?
- Hả!
Triệu Tòng Cổ giật mình. Thật ra y cũng từng nghe qua sau khi bắc lưu bị bỏ hoang, để lại mấy chục nghìn khoảnh ruộng, quả thực dẫn đến một cuộc tranh đoạt rất ác liệt:
- Lúc này mới chưa tới một năm, đường sông cũng chưa tới mức tổn thất lớn lao chứ?
- Đường sông không chịu được chỉ là một chuyện, mấu chốt là những người địa chủ này khó mà chọc vào họ.
Hàn Cương cười khổ nói.
- Buồn cười.
Triệu Tòng Cổ bật cười:
- Đường đường là vương gia, chẳng lẽ lại sợ mấy tên thổ tài chủ.
- Không chỉ là thổ tài chủ mà còn có Tào quốc cữu gia (cậu vua), nhà Lý nguyên soái, nhà Hàn tướng công, còn có...
Hàn Cương lắc đầu nói.
- Chỉ e là còn có nhà Hàn đại nhân ngươi nữa hả.
Triệu Tòng Cổ cười lạnh.
- Đất nhà Hàn gia không nhiều lắm...
Hàn Cương xấu hổ cười:
- Dù thế nào thì cũng khó mà chọc vào họ. Không thể để mảnh đất bọn họ vừa đổ một món tiền lớn vào đã bị hủy trong chốc lát được!
- Việc có nặng nhẹ.
Triệu Tòng Cổ không đổi sắc nói:
- Nếu sự việc đúng là như vậy thì bổn vương đương nhiên sẽ cố gắng bảo toàn. Nhưng nếu thật tới lúc nguy nan, bổn vương cũng chỉ đành vì dân chúng mà đắc tội quyền quý thôi!
- Tốt nhất vẫn là cố hết sức, cố hết sức đừng đụng tới.
Hàn Cương liên tục khoát tay nói. Dưới sự kiên trì của Hàn Cương hoặc có thể nói dưới áp lực của Triệu Tông Thực, Triệu Tòng Cổ không dám khơi thông lòng sông mà lệnh cho dân phu ngày đêm nâng cao đê sông Nhị Cổ, hy vọng có thể nhờ thế mà chịu được đỉnh lũ.
- Vô dụng thôi vương gia.
Giáp Đản mấy ngày nay đều không chợp mắt, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, khàn giọng hét:
- Thế nước rất lớn, vượt xa tưởng tượng. Nếu không dùng xi măng này thì đã sớm vỡ đê rồi, nhưng dù vậy cũng có hơn mười chỗ bị trôi cát, nếu không xẻ lũ phân dòng thì chắc chắn không thể tránh khỏi vỡ đê!
Triệu Tòng Cổ không hề nghi ngờ năng lực chuyên môn của Giáp Đản, lập tức ra lệnh nói:
- Ngay tức khắc lệnh cấm quân tới hạ du thông báo, tất cả dân chúng nhanh chóng rời thôn!
Giáp Đản chờ giây lát vẫn không nghe được câu tiếp theo, trong lòng nguội lạnh hơn nửa nói:
- Vương gia, ngài quyết định không phân dòng nước lũ ư?
- Ngươi xem xem!
Triệu Tòng Cổ nghiêm mặt chỉ về phía đối diện:
- Hàn Cương mang theo nhiều người như vậy, ngày đêm trấn giữ ở đó, ngoài thì nói là tuần tra nhưng thực ra y đang hộ đê! Chỗ đê vỡ này thì làm sao mở được!
- Tôi biết ý định của y!
Chuyện đến mức này Giáp Đản cũng không cố vớt vát làm gì nói:
- Y định cho lũ ngập qua đê sông Nhị Cổ, như vậy vừa có thể xả nước lũ vừa không bị ngập hơn chục ngàn mảnh ruộng của đám quyền quý. Quan trọng hơn là nếu sau này bị truy cứu trách nhiệm có thể đổ thừa cho việc thế nước quá lớn chứ không phải do vấn đề đê đập!
- Ngươi câm mồm cho ta!
Triệu Tòng Cổ mặt xanh mét, giận dữ quát:
- Đừng có phỉ báng Thượng quan!
- Chẳng lẽ điện hạ cũng nghĩ như vậy?
Giáp Đản không kiêng nể gì, nói:
- Đừng mơ hão, chuyện đó không thể thực hiện. Đê nhất định sẽ vỡ trước khi nước tràn lên!
Triệu Tòng Cổ bị nói trúng nỗi lòng, sát khí trong mắt lóe lên, xua mạnh tay nói:
- Lôi y ra!
Bọn thị vệ liền đuổi Giáp Đản ra ngoài. Giáp Đản thân một mình yếu ớt, chốc lát đã bị bọn chúng ném ra cửa, ngã ngồi trên mặt đất lầy lội.
Các đồng liêu đều lo lắng, có người can đảm chạy vội tới đỡ.
Giáp Đản ngược lại mạnh mẽ tránh ra, đột nhiên đến bờ đê bật khóc lên, quỳ xuống mặt hướng phía Hoàng Hà, quơ hai tay gào thét:
- Trời xanh ơi trời xanh! Ngài có mắt không tròng hay sao. Trăm họ có tội tình gì mà ngài lại giáng tội họ, trong khi lại buông tha cho kẻ có tội thật sự!
- Lôi gã ta xuống!
Thấy gã càng ngày càng nói quá trớn, Triệu Tòng Cổ hung tợn nói.
Bọn thị vệ khẩn trương bò lên đê, kéo Giáp Đản xuống. Giáp Đản giãy giụa, chẳng ai ngờ gã vừa dùng lực, đối phương bất chợt buông lỏng tay.
Giáp Đản không kịp phản ứng, người ngả ra sau, trượt chân ngã xuống dòng nước lũ đang cuồn cuộn, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được...
Tại con đê lớn nhất thời lâm vào trạng thái tĩnh mịch yên ắng, dường như tiếng gió tiếng mưa tiếng sông gào thét tất cả đều biến mất vậy.
Ít lâu sau, đám quan viên giám sát mới lấy lại tinh thần, gào thét xông lên bờ đê, nhưng chỉ thấy biển cả giận dữ, sao còn thấy bóng người nào?
Triệu Tòng Cổ cũng lên theo, sắc mặt xanh mét nói:
- Bắt mấy tên súc sinh này lại cho ta!
Vài tên thị vệ vừa giằng co cùng Giáp Đản mặt không đổi sắc bị dẫn đi.
Nhìn đám quan viên cực kì bi thương, Triệu Tòng Cổ vừa định nói điều gì thì thấy chân khẽ run. Y ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng kêu như trời long đất nở truyền đến từ đằng xa.
- Xong rồi, xong rồi...
Lão Hà Thần - người giám sát đê điều có kinh nghiệm lập tức thất thanh khóc rống lên:
- Vỡ đê rồi...
Trước mắt Triệu Tòng Cổ tối sầm lại, ngồi phịch xuống bờ đê...
Ba ngày sau, thành Biện Kinh cuối cùng cũng tổng kết lại tổn thất do lũ... Sau khi sông Nhị Cổ vỡ đê, đê đập mới sửa năm trước đã tổn hại bảy phần, dòng nước từ bờ nam phá đê tràn ra, nhấn chìm cả mười lăm châu huyện vùng hạ du, mấy trăm nghìn bách tính chịu tai ương, tổn thất không kể xiết...
Triệu Trinh tức giận vô cùng, ngay tại buổi triều nổi giận lôi đình nói:
- Công trình tốn hao cả triệu lượng bạc, được xưng là công trình trăm năm, mà bây giờ đến cả một năm cũng không thể chịu đựng nổi! Các ngươi còn mặt mũi gì mà về nữa!
Người mà Quan gia mắng chính là hai người Triệu Tòng Cổ và Hàn Cương đang quỳ trên triều đường.
Vỡ đê quả thực là chuyện ngoài ý muốn, hai người chẳng ai có thể ngờ. May mắn đoạn vỡ đê kia cách chỗ hạ du của bọn họ vài dặm nên mới không cuốn họ theo.
Hai người lúc này ủ rũ vô cùng, dù Quan gia mắng thế nào cũng coi như không nghe thấy.
- Còn các ngươi nữa!
Triệu Trinh chuyển hướng sang nhóm Ngôn quan Ngự Sử Đài công kích:
- Năm trước nghiệm thu công trình kiểu gì mà lại xảy ra vỡ đê chứ?
Thiệp Sự Ngự Sử khẩn trương bước ra khỏi hàng, gỡ mũ ô sa và tháo đai lưng xuống để tạ tội.
Thấy tình hình này, Triệu Tông Thực không thể không quan tâm nữa, bước ra khỏi hàng tạ tội:
- Sông Nhị Cổ do nhi thần sửa, trăm tội ngàn tội nhi thần đều là lỗi của mình nhi thần, xin Quan Gia trách phạt!
Thấy y chủ động đứng ra nhận tội, Triệu Trinh hơi kinh ngạc. Thập Tam đổi tính rồi sao? Sắc mặt nguội lại:
- Ngươi không cần gấp, quả nhân sẽ phái khâm sai tra rõ án này, nếu ngươi có tội cũng sẽ nghiêm trị không tha.
- Nhi thần tuân mệnh.
Triệu Tông Thực bình tĩnh lui ra.
- Phú tướng công, ngươi cùng Đường trung thừa chịu trách nhiệm thẩm án.
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Phải tra ra manh mối!
- Thần... Tuân chỉ.
Phú Bật trong chốc lát giống như già thêm cả chục tuổi. Đây không phải lần đầu y được nếm thử loại cảm giác thống khổ này. Năm đó sông Lục Tháp vỡ đê để lại sự sỉ nhục không thể xóa nhòa, không ngờ lần này mình lại đảm nhiệm điều tra đê vỡ lần nữa.
Điều này khiến Phú tướng công làm sao còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông...
Nước sông cuồn cuộn tràn qua khu vực năm châu Đại Danh, Ân, Đức, Thương, Vĩnh Tĩnh. Mấy trăm ngàn dân chúng không còn nhà để về.
Sau khi đê vỡ, mực nước bỗng nhiên giảm xuống, sông Hoàng Hà hung bạo cũng dần bình tĩnh trở lại. Mấy trăm con thuyền các loại, có thuyền quan cũng có thuyền dân cũng có,... Lướt vòng quanh khu đổ nát để tìm kiếm cứu vớt dân chúng.
Nói xong chắp tay nói với Triệu Tòng Cổ:
- Vương gia, lúc này xả nước, nếu không thể bảo vệ sông Nhị Cổ, xin hai vị cứ xử phạt hạ quan theo mức pháp luật cao nhất để răn đe dân chúng!
- Ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?
Hàn Cương cũng học Triệu Tòng Cổ thốt ra một câu.
Lúc cục diện lâm vào bế tắc, Triệu Tòng Cổ định nói gì thì thấy Hàn Cương nháy mắt, nhỏ giọng nói:
- Vương gia, có thể nói chuyện riêng không.
Triệu Tòng Cổ khoát tay ra lệnh những người khác ra ngoài.
Không có người ngoài đương nhiên sẽ dễ nói chuyện. Hàn Cương tiến lại gần nói khẽ:
- Trong tấu chương lần trước vương gia cũng đã ký tên vào, cam đoan rằng công trình này có thể ngăn chặn nạn hồng thủy trăm năm. Bây giờ mới hơn nửa năm đã thành ra thế này, làm sao có thể ăn nói với Quan Gia và bàn dân trong thiên hạ được?
- Nhưng trong tấu chương dâng lên ta cũng đã nói trước, một khi sông Nhị Cổ có vấn đề gì sẽ lập tức mở cửa bắc xả lũ!
Triệu Tòng Cổ cau mày nói.
- Hạ quan có lời này.
Hàn Cương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, chắp tay nói:
- Điện hạ của chúng tôi nhắn với vương gia rằng: Thời khắc nguy cấp, đồng tâm hiệp lực, ngày sau tất có hậu báo!
- Chẳng lẽ ta lại không biết đạo lý đồng tâm hiệp lực sao?
Triệu Tòng Cổ hừ một tiếng bất mãn nói:
- Ngươi có biết vì sao đến bây giờ ta vẫn chưa thông báo cho dân chúng phía hạ du di dời không? Chẳng lẽ không phải vì sợ khiến vương gia nhà ngươi gặp phiền phức ư?
- Thế nhưng đê vỡ, xả ra phía bắc chẳng phải cũng làm điện hạ nhà ta rước lấy tai tiếng sao?
- Ai bảo các ngươi lúc ấy nói khoác lên tận trời như vậy!
Triệu Tòng Cổ cười lạnh nói:
- Các ngươi có biết ta đang gánh trách nhiệm cho các ngươi không! Muốn sĩ diện cũng phải nhìn lúc nào chứ!
- Không chỉ là vấn đề thể diện...
Hàn Cương toát mồ hôi, nói khẽ:
- Vương gia cũng biết đường sông bắc lưu có hơn chục ngàn khoảnh ruộng? Sao có thể dùng để xả nước được?
- Hả!
Triệu Tòng Cổ giật mình. Thật ra y cũng từng nghe qua sau khi bắc lưu bị bỏ hoang, để lại mấy chục nghìn khoảnh ruộng, quả thực dẫn đến một cuộc tranh đoạt rất ác liệt:
- Lúc này mới chưa tới một năm, đường sông cũng chưa tới mức tổn thất lớn lao chứ?
- Đường sông không chịu được chỉ là một chuyện, mấu chốt là những người địa chủ này khó mà chọc vào họ.
Hàn Cương cười khổ nói.
- Buồn cười.
Triệu Tòng Cổ bật cười:
- Đường đường là vương gia, chẳng lẽ lại sợ mấy tên thổ tài chủ.
- Không chỉ là thổ tài chủ mà còn có Tào quốc cữu gia (cậu vua), nhà Lý nguyên soái, nhà Hàn tướng công, còn có...
Hàn Cương lắc đầu nói.
- Chỉ e là còn có nhà Hàn đại nhân ngươi nữa hả.
Triệu Tòng Cổ cười lạnh.
- Đất nhà Hàn gia không nhiều lắm...
Hàn Cương xấu hổ cười:
- Dù thế nào thì cũng khó mà chọc vào họ. Không thể để mảnh đất bọn họ vừa đổ một món tiền lớn vào đã bị hủy trong chốc lát được!
- Việc có nặng nhẹ.
Triệu Tòng Cổ không đổi sắc nói:
- Nếu sự việc đúng là như vậy thì bổn vương đương nhiên sẽ cố gắng bảo toàn. Nhưng nếu thật tới lúc nguy nan, bổn vương cũng chỉ đành vì dân chúng mà đắc tội quyền quý thôi!
- Tốt nhất vẫn là cố hết sức, cố hết sức đừng đụng tới.
Hàn Cương liên tục khoát tay nói. Dưới sự kiên trì của Hàn Cương hoặc có thể nói dưới áp lực của Triệu Tông Thực, Triệu Tòng Cổ không dám khơi thông lòng sông mà lệnh cho dân phu ngày đêm nâng cao đê sông Nhị Cổ, hy vọng có thể nhờ thế mà chịu được đỉnh lũ.
- Vô dụng thôi vương gia.
Giáp Đản mấy ngày nay đều không chợp mắt, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng, khàn giọng hét:
- Thế nước rất lớn, vượt xa tưởng tượng. Nếu không dùng xi măng này thì đã sớm vỡ đê rồi, nhưng dù vậy cũng có hơn mười chỗ bị trôi cát, nếu không xẻ lũ phân dòng thì chắc chắn không thể tránh khỏi vỡ đê!
Triệu Tòng Cổ không hề nghi ngờ năng lực chuyên môn của Giáp Đản, lập tức ra lệnh nói:
- Ngay tức khắc lệnh cấm quân tới hạ du thông báo, tất cả dân chúng nhanh chóng rời thôn!
Giáp Đản chờ giây lát vẫn không nghe được câu tiếp theo, trong lòng nguội lạnh hơn nửa nói:
- Vương gia, ngài quyết định không phân dòng nước lũ ư?
- Ngươi xem xem!
Triệu Tòng Cổ nghiêm mặt chỉ về phía đối diện:
- Hàn Cương mang theo nhiều người như vậy, ngày đêm trấn giữ ở đó, ngoài thì nói là tuần tra nhưng thực ra y đang hộ đê! Chỗ đê vỡ này thì làm sao mở được!
- Tôi biết ý định của y!
Chuyện đến mức này Giáp Đản cũng không cố vớt vát làm gì nói:
- Y định cho lũ ngập qua đê sông Nhị Cổ, như vậy vừa có thể xả nước lũ vừa không bị ngập hơn chục ngàn mảnh ruộng của đám quyền quý. Quan trọng hơn là nếu sau này bị truy cứu trách nhiệm có thể đổ thừa cho việc thế nước quá lớn chứ không phải do vấn đề đê đập!
- Ngươi câm mồm cho ta!
Triệu Tòng Cổ mặt xanh mét, giận dữ quát:
- Đừng có phỉ báng Thượng quan!
- Chẳng lẽ điện hạ cũng nghĩ như vậy?
Giáp Đản không kiêng nể gì, nói:
- Đừng mơ hão, chuyện đó không thể thực hiện. Đê nhất định sẽ vỡ trước khi nước tràn lên!
Triệu Tòng Cổ bị nói trúng nỗi lòng, sát khí trong mắt lóe lên, xua mạnh tay nói:
- Lôi y ra!
Bọn thị vệ liền đuổi Giáp Đản ra ngoài. Giáp Đản thân một mình yếu ớt, chốc lát đã bị bọn chúng ném ra cửa, ngã ngồi trên mặt đất lầy lội.
Các đồng liêu đều lo lắng, có người can đảm chạy vội tới đỡ.
Giáp Đản ngược lại mạnh mẽ tránh ra, đột nhiên đến bờ đê bật khóc lên, quỳ xuống mặt hướng phía Hoàng Hà, quơ hai tay gào thét:
- Trời xanh ơi trời xanh! Ngài có mắt không tròng hay sao. Trăm họ có tội tình gì mà ngài lại giáng tội họ, trong khi lại buông tha cho kẻ có tội thật sự!
- Lôi gã ta xuống!
Thấy gã càng ngày càng nói quá trớn, Triệu Tòng Cổ hung tợn nói.
Bọn thị vệ khẩn trương bò lên đê, kéo Giáp Đản xuống. Giáp Đản giãy giụa, chẳng ai ngờ gã vừa dùng lực, đối phương bất chợt buông lỏng tay.
Giáp Đản không kịp phản ứng, người ngả ra sau, trượt chân ngã xuống dòng nước lũ đang cuồn cuộn, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin được...
Tại con đê lớn nhất thời lâm vào trạng thái tĩnh mịch yên ắng, dường như tiếng gió tiếng mưa tiếng sông gào thét tất cả đều biến mất vậy.
Ít lâu sau, đám quan viên giám sát mới lấy lại tinh thần, gào thét xông lên bờ đê, nhưng chỉ thấy biển cả giận dữ, sao còn thấy bóng người nào?
Triệu Tòng Cổ cũng lên theo, sắc mặt xanh mét nói:
- Bắt mấy tên súc sinh này lại cho ta!
Vài tên thị vệ vừa giằng co cùng Giáp Đản mặt không đổi sắc bị dẫn đi.
Nhìn đám quan viên cực kì bi thương, Triệu Tòng Cổ vừa định nói điều gì thì thấy chân khẽ run. Y ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng kêu như trời long đất nở truyền đến từ đằng xa.
- Xong rồi, xong rồi...
Lão Hà Thần - người giám sát đê điều có kinh nghiệm lập tức thất thanh khóc rống lên:
- Vỡ đê rồi...
Trước mắt Triệu Tòng Cổ tối sầm lại, ngồi phịch xuống bờ đê...
Ba ngày sau, thành Biện Kinh cuối cùng cũng tổng kết lại tổn thất do lũ... Sau khi sông Nhị Cổ vỡ đê, đê đập mới sửa năm trước đã tổn hại bảy phần, dòng nước từ bờ nam phá đê tràn ra, nhấn chìm cả mười lăm châu huyện vùng hạ du, mấy trăm nghìn bách tính chịu tai ương, tổn thất không kể xiết...
Triệu Trinh tức giận vô cùng, ngay tại buổi triều nổi giận lôi đình nói:
- Công trình tốn hao cả triệu lượng bạc, được xưng là công trình trăm năm, mà bây giờ đến cả một năm cũng không thể chịu đựng nổi! Các ngươi còn mặt mũi gì mà về nữa!
Người mà Quan gia mắng chính là hai người Triệu Tòng Cổ và Hàn Cương đang quỳ trên triều đường.
Vỡ đê quả thực là chuyện ngoài ý muốn, hai người chẳng ai có thể ngờ. May mắn đoạn vỡ đê kia cách chỗ hạ du của bọn họ vài dặm nên mới không cuốn họ theo.
Hai người lúc này ủ rũ vô cùng, dù Quan gia mắng thế nào cũng coi như không nghe thấy.
- Còn các ngươi nữa!
Triệu Trinh chuyển hướng sang nhóm Ngôn quan Ngự Sử Đài công kích:
- Năm trước nghiệm thu công trình kiểu gì mà lại xảy ra vỡ đê chứ?
Thiệp Sự Ngự Sử khẩn trương bước ra khỏi hàng, gỡ mũ ô sa và tháo đai lưng xuống để tạ tội.
Thấy tình hình này, Triệu Tông Thực không thể không quan tâm nữa, bước ra khỏi hàng tạ tội:
- Sông Nhị Cổ do nhi thần sửa, trăm tội ngàn tội nhi thần đều là lỗi của mình nhi thần, xin Quan Gia trách phạt!
Thấy y chủ động đứng ra nhận tội, Triệu Trinh hơi kinh ngạc. Thập Tam đổi tính rồi sao? Sắc mặt nguội lại:
- Ngươi không cần gấp, quả nhân sẽ phái khâm sai tra rõ án này, nếu ngươi có tội cũng sẽ nghiêm trị không tha.
- Nhi thần tuân mệnh.
Triệu Tông Thực bình tĩnh lui ra.
- Phú tướng công, ngươi cùng Đường trung thừa chịu trách nhiệm thẩm án.
Triệu Trinh trầm giọng nói:
- Phải tra ra manh mối!
- Thần... Tuân chỉ.
Phú Bật trong chốc lát giống như già thêm cả chục tuổi. Đây không phải lần đầu y được nếm thử loại cảm giác thống khổ này. Năm đó sông Lục Tháp vỡ đê để lại sự sỉ nhục không thể xóa nhòa, không ngờ lần này mình lại đảm nhiệm điều tra đê vỡ lần nữa.
Điều này khiến Phú tướng công làm sao còn mặt mũi gặp phụ lão Giang Đông...
Nước sông cuồn cuộn tràn qua khu vực năm châu Đại Danh, Ân, Đức, Thương, Vĩnh Tĩnh. Mấy trăm ngàn dân chúng không còn nhà để về.
Sau khi đê vỡ, mực nước bỗng nhiên giảm xuống, sông Hoàng Hà hung bạo cũng dần bình tĩnh trở lại. Mấy trăm con thuyền các loại, có thuyền quan cũng có thuyền dân cũng có,... Lướt vòng quanh khu đổ nát để tìm kiếm cứu vớt dân chúng.
Bình luận facebook