Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết ngôn tình máu chó lại đi
Sau này anh biết được, cô gái ấy là Tiêu Diệp Nhiên, một nàng công chúa không được yêu thương.
Cô là nhị tiểu thư của Tiêu gia, nhưng trái ngược với người chị gái được gia đình hết mực cưng chiều, thì Nhiên dường như lại không được người nhà họ Tiêu yêu thích.
Bởi vì, cô là con riêng.
Trong giây phút ấy, anh chỉ ước mình có thể dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, yêu thương cô, cưng chiều cô.
Nếu Tiêu gia không thể cho cô tình thương, vậy thì anh sẽ đem nó tới cho cô.
Nhưng lời hứa còn chưa thực hiện được, anh đã nghe tin Tiêu Diệp Nhiên sang nước ngoài du học.
Vì sao, sau khi về nước cô lại vào giới giải trí?
Vì sao, thân là nhị tiểu thư của Tiêu gia nhưng ngay cả nhà cũng không có để ở, phải thuê trọ giá rẻ? Tối qua, trong lúc dọn dẹp anh vô tình nhìn thấy mì gói hạ giá chất đầy trong bếp nhà cô, còn có rất nhiều vỏ mì ăn liền chưa kịp vứt. Thiếu tiền tới mức không thể ăn một bữa cơm đàng hoàng sao?
Chuyện năm ấy, dường như còn điều gì đó mà anh chưa biết.
Cố Mặc Đình lấy điện thoại ra, bấm gọi cho thư kí Lạc Dương.
“Điều tra xem sau khi sang Mỹ Tiêu Diệp Nhiên đã học trường nào, và tất cả chuyện liên quan tới cô ấy trong vòng sáu năm.”
Sáu năm, anh chờ cô sáu năm rồi.
Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay đâu.
Những ủy khuất mà cô phải chịu đựng, anh sẽ từ từ bù đắp hết thảy.
…
Tại nhà lớn Cố gia.
Cố Mặc Đình bước vào phòng khách liền thấy mẹ mình đang ngồi chơi điện thoại, dạo này bà đang mê mẩn trò chơi Candy crush saga mà em gái anh giới thiệu. Bên cạnh còn có cậu em trai cả năm không thấy mặt mũi đâu của anh – Cố Cảnh Sâm.
“Con về rồi.”
“Còn biết vác mặt về nhà cơ à? Mấy hôm nay đi đâu mà mẹ gọi không được?” Mẹ Cố vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không hề liếc nhìn anh một cái. Bà còn quay sang đưa điện thoại cho Cố Cảnh Sâm, “A Sâm, mau mau giúp mẹ. Còn có hai lượt thôi.”
Cố Mặc Đình đã quá quen với việc này, mẹ anh trước kia từng nói nếu anh còn không kiếm bạn gái bà sẽ mặc kệ không quan tâm tới anh.
“Đi tìm con dâu về cho mẹ đấy.” Anh ngồi xuống ghế đối diện, trả lời.
Nghe đến hai chữ ‘con dâu’, mẹ Cố lập tức cất điện thoại, khó tin nhìn anh, “Thật sao?”
Cố Cảnh Sâm bên cạnh cũng hứng thú nghe chuyện.
“Con lừa mẹ làm gì.” Anh hững hờ nói. “Mấy ngày nay con ở cùng cô ấy.”
Nhìn anh cũng không giống như đang nói đùa. Mẹ Cố đương nhiên vô cùng vui vẻ. Thằng con trai của bà sắp lên ba mươi tuổi tới nơi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Ngày xưa bà từng tìm đủ mọi cách để Cố Mặc Đình đi xem mắt, nhưng sau đó Đình kiên quyết nếu còn làm vậy liền không kế nghiệp gia tộc nữa, mà thằng thứ hai một lòng chỉ muốn đóng phim, chắc chắn sẽ không chịu về Cố Thiên, bà chỉ còn cách ngậm mùi mặc kệ Cố Mặc Đình.
Mẹ Cố đương nhiên vô cùng tò mò không biết con gái nhà ai có thể làm tan chảy tảng băng di động này.
“Rốt cuộc cô gái như thế nào mới khiến con để mắt đến? Tên, tuổi, đang làm nghề gì, gia đình thế nào,… Có ảnh không mẹ muốn xem.” Mẹ Cố liên tục hỏi một tràng dài.
“Mẹ hỏi từ từ thôi, con trả lời không kịp.” Cố Mặc Đình dở khóc dở cười, mẹ anh xem chừng muốn bế cháu nội lắm rồi.
“Rồi rồi, mau cho em xem ảnh đi.”
Cố Mặc Đình mở điện thoại ra, vào tài khoản cá nhân của Tiêu Diệp Nhiên rồi đưa cho mẹ xem.
Anh chỉ vào ảnh mới mà cô đăng, dường như cô không hay cập nhập trạng thái lắm, bài viết mới nhất đã từ hai tháng trước. Số lượt tương tác không nhiều, cũng chỉ coi như một hotgirl mạng mới nổi.
Mẹ Cố ngắm nhìn cô con dâu tương lai của mình, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tỉ lệ vàng, khiến người ta càng nhìn càng thích.
Đặc biệt cô có đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Cô con dâu này, bà rất thích!
“Tiêu Diệp Nhiên, lại là họ Tiêu à?” Bà nhìn vào tên tài khoản, khẽ nói. Cố gia quả thật có duyên với họ Tiêu nha. Nhưng mà nhìn cô bé này có chút quen mắt, giống như bà đã gặp ở đâu rồi.
Cố Mặc Đình sao không nhìn ra suy nghĩ của mẹ mình, anh nói:
“Cô ấy là con gái thứ hai của bác Tiêu.”
“À, mẹ nhớ rồi.” Bà gật đầu, bà từng gặp cô bé, khi ấy Nhiên mới chỉ mười bảy tuổi, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, còn có chút ít nói.
Nhưng mà…
“Cô bé là con riêng của lão Tiêu đúng không nhỉ?”
“Vâng, đừng nói mẹ muốn phản đối tụi con đấy nhé?”
“Con trai yêu, con xem nhiều phim giờ vàng quá đấy à? Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết ngôn tình máu chó lại đi.”
Cô là nhị tiểu thư của Tiêu gia, nhưng trái ngược với người chị gái được gia đình hết mực cưng chiều, thì Nhiên dường như lại không được người nhà họ Tiêu yêu thích.
Bởi vì, cô là con riêng.
Trong giây phút ấy, anh chỉ ước mình có thể dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng, yêu thương cô, cưng chiều cô.
Nếu Tiêu gia không thể cho cô tình thương, vậy thì anh sẽ đem nó tới cho cô.
Nhưng lời hứa còn chưa thực hiện được, anh đã nghe tin Tiêu Diệp Nhiên sang nước ngoài du học.
Vì sao, sau khi về nước cô lại vào giới giải trí?
Vì sao, thân là nhị tiểu thư của Tiêu gia nhưng ngay cả nhà cũng không có để ở, phải thuê trọ giá rẻ? Tối qua, trong lúc dọn dẹp anh vô tình nhìn thấy mì gói hạ giá chất đầy trong bếp nhà cô, còn có rất nhiều vỏ mì ăn liền chưa kịp vứt. Thiếu tiền tới mức không thể ăn một bữa cơm đàng hoàng sao?
Chuyện năm ấy, dường như còn điều gì đó mà anh chưa biết.
Cố Mặc Đình lấy điện thoại ra, bấm gọi cho thư kí Lạc Dương.
“Điều tra xem sau khi sang Mỹ Tiêu Diệp Nhiên đã học trường nào, và tất cả chuyện liên quan tới cô ấy trong vòng sáu năm.”
Sáu năm, anh chờ cô sáu năm rồi.
Lần này, anh nhất định sẽ không buông tay đâu.
Những ủy khuất mà cô phải chịu đựng, anh sẽ từ từ bù đắp hết thảy.
…
Tại nhà lớn Cố gia.
Cố Mặc Đình bước vào phòng khách liền thấy mẹ mình đang ngồi chơi điện thoại, dạo này bà đang mê mẩn trò chơi Candy crush saga mà em gái anh giới thiệu. Bên cạnh còn có cậu em trai cả năm không thấy mặt mũi đâu của anh – Cố Cảnh Sâm.
“Con về rồi.”
“Còn biết vác mặt về nhà cơ à? Mấy hôm nay đi đâu mà mẹ gọi không được?” Mẹ Cố vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, không hề liếc nhìn anh một cái. Bà còn quay sang đưa điện thoại cho Cố Cảnh Sâm, “A Sâm, mau mau giúp mẹ. Còn có hai lượt thôi.”
Cố Mặc Đình đã quá quen với việc này, mẹ anh trước kia từng nói nếu anh còn không kiếm bạn gái bà sẽ mặc kệ không quan tâm tới anh.
“Đi tìm con dâu về cho mẹ đấy.” Anh ngồi xuống ghế đối diện, trả lời.
Nghe đến hai chữ ‘con dâu’, mẹ Cố lập tức cất điện thoại, khó tin nhìn anh, “Thật sao?”
Cố Cảnh Sâm bên cạnh cũng hứng thú nghe chuyện.
“Con lừa mẹ làm gì.” Anh hững hờ nói. “Mấy ngày nay con ở cùng cô ấy.”
Nhìn anh cũng không giống như đang nói đùa. Mẹ Cố đương nhiên vô cùng vui vẻ. Thằng con trai của bà sắp lên ba mươi tuổi tới nơi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Ngày xưa bà từng tìm đủ mọi cách để Cố Mặc Đình đi xem mắt, nhưng sau đó Đình kiên quyết nếu còn làm vậy liền không kế nghiệp gia tộc nữa, mà thằng thứ hai một lòng chỉ muốn đóng phim, chắc chắn sẽ không chịu về Cố Thiên, bà chỉ còn cách ngậm mùi mặc kệ Cố Mặc Đình.
Mẹ Cố đương nhiên vô cùng tò mò không biết con gái nhà ai có thể làm tan chảy tảng băng di động này.
“Rốt cuộc cô gái như thế nào mới khiến con để mắt đến? Tên, tuổi, đang làm nghề gì, gia đình thế nào,… Có ảnh không mẹ muốn xem.” Mẹ Cố liên tục hỏi một tràng dài.
“Mẹ hỏi từ từ thôi, con trả lời không kịp.” Cố Mặc Đình dở khóc dở cười, mẹ anh xem chừng muốn bế cháu nội lắm rồi.
“Rồi rồi, mau cho em xem ảnh đi.”
Cố Mặc Đình mở điện thoại ra, vào tài khoản cá nhân của Tiêu Diệp Nhiên rồi đưa cho mẹ xem.
Anh chỉ vào ảnh mới mà cô đăng, dường như cô không hay cập nhập trạng thái lắm, bài viết mới nhất đã từ hai tháng trước. Số lượt tương tác không nhiều, cũng chỉ coi như một hotgirl mạng mới nổi.
Mẹ Cố ngắm nhìn cô con dâu tương lai của mình, ngũ quan tinh tế, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tỉ lệ vàng, khiến người ta càng nhìn càng thích.
Đặc biệt cô có đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Cô con dâu này, bà rất thích!
“Tiêu Diệp Nhiên, lại là họ Tiêu à?” Bà nhìn vào tên tài khoản, khẽ nói. Cố gia quả thật có duyên với họ Tiêu nha. Nhưng mà nhìn cô bé này có chút quen mắt, giống như bà đã gặp ở đâu rồi.
Cố Mặc Đình sao không nhìn ra suy nghĩ của mẹ mình, anh nói:
“Cô ấy là con gái thứ hai của bác Tiêu.”
“À, mẹ nhớ rồi.” Bà gật đầu, bà từng gặp cô bé, khi ấy Nhiên mới chỉ mười bảy tuổi, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, còn có chút ít nói.
Nhưng mà…
“Cô bé là con riêng của lão Tiêu đúng không nhỉ?”
“Vâng, đừng nói mẹ muốn phản đối tụi con đấy nhé?”
“Con trai yêu, con xem nhiều phim giờ vàng quá đấy à? Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết ngôn tình máu chó lại đi.”