Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Dù sao vẫn là mầm non tương lai của Tổ quốc
“Con trai yêu, Con xem nhiều vậm phim giờ vàng đấy à? Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết ngôn tình máu chó lại đi.”
Mẹ Cố tặng cho anh một cái liếc nhìn đầy khinh bỉ.
Cố Mạc Đình...
Oan anh quá rồi, anh có đọc tiểu thuyết ngôn tình bao giờ!
“Hừ, Con nghĩ mẹ sẽ đưa cho con bé một tấm chi phí hàng tỷ, sau đó lạnh lùng nói "rời xa con trai tôi, số tiền này sẽ là của cô" chứ gì?”
Mẹ à, mẹ mới là người xem nhiều phim giờ vàng đấy!
“Nghĩ sao vậy, mẹ cũng không phải loại người đó.” Bà không phải kiểu mẹ chồng hào môn khó tính như trong ngôn tình đâu nha!
“Mà hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi? Sắp cưới chưa?”
“...” Cố Mạc Đình im lặng, không đáp.
“Đừng nói là con còn chưa theo đuổi được người ta đấy nhé?”
Vẫn là im lặng, thực ra là mẹ anh nói đúng quá không cãi được.
Mẹ Cố đương nhiên là hiểu ra vấn đề.
Mà khoan, nếu bà nhỏ không lầm Tiêu Diệp Nhiên đi du học từ sáu năm trước, vậy nên... đừng nói là thằng con trai ngốc của bà đơn phương người ta từ lâu rồi đó nha?
Thảo nào mấy năm nay đều thủ thân như ngọc, bên cạnh không có một người phụ nữ nào. Bà còn lo lắng con trai không có hứng thú với phụ nữ, ra là đã có người trong lòng, đang chờ người ta về nước.
Con trai yêu thầm người ta lâu như vậy nhưng chưa được hồi đáp, phận làm mẹ như bà không thể để yên. Với EQ thấp muốn đoạn tầng của Cố Mặc Đình có lẽ tới mười năm sau vẫn không trước được con gái nhà người ta về đâu.
Mẹ Cố khẽ thở dài “Haiz, Con trai của mẹ đáng thương quả đi.”
Cố Mạc Đình...
Mẹ à, rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy?
“Phụt” Cố Cảnh Sâm bên cạnh không khỏi nín cười. Sâm bỗng đứng dậy, tới vỗ vai anh trai “Anh hai, cố lên.” Rồi đi lên lầu.
Cả nhà bị sao vậy?
Sau bữa tối.
Cố Mặc Đình bước vào thư phòng của em trai, còn không quên mang theo đĩa trái cây.
“Em trai yêu dấu, mau lại ăn chút cam bổ sung vitamin c đi.”
Cảnh Sâm nghe vậy khinh bỉ nhìn anh, bỗng nhiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, Có điềm không lành.
“Anh muốn gì?”
“Thằng nhóc này, sao lạnh lùng như vậy?” Cố Mạc Đình đặt đĩa trái cây lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế, lẩm bẩm, “Chẳng biết chú giống ai nữa.”
Lại thêm một ánh mắt khinh bỉ của Cố Cảnh Sâm dành cho anh. Còn không phải giống anh sao!
“Thôi không giỡn nữa, anh nghe nói chủ sắp khai máy một bộ phim.” Cố Mặc Đình ngả người ra ghế, hai chân đan lại vào nhau.
“Từ bao giờ mà anh hai lại quan tâm tới sự nghiệp của em vậy?” Cảnh Sâm rũ mắt nhìn anh mình, ánh mắt không khỏi lóe lên tia hứng thú.
“Anh hai có khi nào không quan tâm tới em?”
“Anh còn biết phim của chú vẫn đang trong thời gian chọn diễn viên.”
Cố Cảnh Sâm sao không hiểu anh trai mình muốn nói gì.
“Cô bạn gái đó của anh là diễn viên sao?” Anh hỏi.
“Đúng.”
Mẹ Cố tặng cho anh một cái liếc nhìn đầy khinh bỉ.
Cố Mạc Đình...
Oan anh quá rồi, anh có đọc tiểu thuyết ngôn tình bao giờ!
“Hừ, Con nghĩ mẹ sẽ đưa cho con bé một tấm chi phí hàng tỷ, sau đó lạnh lùng nói "rời xa con trai tôi, số tiền này sẽ là của cô" chứ gì?”
Mẹ à, mẹ mới là người xem nhiều phim giờ vàng đấy!
“Nghĩ sao vậy, mẹ cũng không phải loại người đó.” Bà không phải kiểu mẹ chồng hào môn khó tính như trong ngôn tình đâu nha!
“Mà hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi? Sắp cưới chưa?”
“...” Cố Mạc Đình im lặng, không đáp.
“Đừng nói là con còn chưa theo đuổi được người ta đấy nhé?”
Vẫn là im lặng, thực ra là mẹ anh nói đúng quá không cãi được.
Mẹ Cố đương nhiên là hiểu ra vấn đề.
Mà khoan, nếu bà nhỏ không lầm Tiêu Diệp Nhiên đi du học từ sáu năm trước, vậy nên... đừng nói là thằng con trai ngốc của bà đơn phương người ta từ lâu rồi đó nha?
Thảo nào mấy năm nay đều thủ thân như ngọc, bên cạnh không có một người phụ nữ nào. Bà còn lo lắng con trai không có hứng thú với phụ nữ, ra là đã có người trong lòng, đang chờ người ta về nước.
Con trai yêu thầm người ta lâu như vậy nhưng chưa được hồi đáp, phận làm mẹ như bà không thể để yên. Với EQ thấp muốn đoạn tầng của Cố Mặc Đình có lẽ tới mười năm sau vẫn không trước được con gái nhà người ta về đâu.
Mẹ Cố khẽ thở dài “Haiz, Con trai của mẹ đáng thương quả đi.”
Cố Mạc Đình...
Mẹ à, rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy?
“Phụt” Cố Cảnh Sâm bên cạnh không khỏi nín cười. Sâm bỗng đứng dậy, tới vỗ vai anh trai “Anh hai, cố lên.” Rồi đi lên lầu.
Cả nhà bị sao vậy?
Sau bữa tối.
Cố Mặc Đình bước vào thư phòng của em trai, còn không quên mang theo đĩa trái cây.
“Em trai yêu dấu, mau lại ăn chút cam bổ sung vitamin c đi.”
Cảnh Sâm nghe vậy khinh bỉ nhìn anh, bỗng nhiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, Có điềm không lành.
“Anh muốn gì?”
“Thằng nhóc này, sao lạnh lùng như vậy?” Cố Mạc Đình đặt đĩa trái cây lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế, lẩm bẩm, “Chẳng biết chú giống ai nữa.”
Lại thêm một ánh mắt khinh bỉ của Cố Cảnh Sâm dành cho anh. Còn không phải giống anh sao!
“Thôi không giỡn nữa, anh nghe nói chủ sắp khai máy một bộ phim.” Cố Mặc Đình ngả người ra ghế, hai chân đan lại vào nhau.
“Từ bao giờ mà anh hai lại quan tâm tới sự nghiệp của em vậy?” Cảnh Sâm rũ mắt nhìn anh mình, ánh mắt không khỏi lóe lên tia hứng thú.
“Anh hai có khi nào không quan tâm tới em?”
“Anh còn biết phim của chú vẫn đang trong thời gian chọn diễn viên.”
Cố Cảnh Sâm sao không hiểu anh trai mình muốn nói gì.
“Cô bạn gái đó của anh là diễn viên sao?” Anh hỏi.
“Đúng.”
Bình luận facebook