Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13 Có gì đáng cười sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần cô ngoan ngoãn, không phá phách, không gây chuyện, thì họ sẽ không kiếm chuyện để mắng mỏ cô.
Năm mười tám tuổi, Thẩm Gia Ninh nói muốn đưa cô sang nước ngoài du học, nói là đưa cô du học những thực chất, bà ta lại ném cô một mình giữa thành phố NewYork rộng lớn.
Ở nơi đất khách quê người, không người thân, không bạn bè, trong người cũng chẳng có tiền, một mình bơ vơ giữa thành phố lớn. Cô muốn về nước, nhưng lại không thể, vì lúc này cô không có kinh tế để mua vé máy bay, mà nghĩ lại, Thẩm Gia Ninh chắc chắn sẽ không buông tha cho Cô.
Sau đó, Tiêu Diệp Nhiên liền đụng phải bọn buôn người. Cô biết, bọn chúng là do Thẩm Gia Ninh cử tới, bà ta thật sự muốn triệt đường sống của cô. Cũng
may mắn là cô được một người đàn ông cứu giúp, anh ấy là Sầm Phong. Sau khi cứu cô khỏi bọn buôn người, Sầm Phong đã giúp cô tìm chỗ ở, còn cho Cô mượn tiền nữa.
Sáu năm, Tiêu Diệp Nhiên thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cô muốn điều tra chuyện năm ấy, việc mẹ cô gặp tai nạn giao thông, cô vẫn luôn nghi ngờ nó không đơn giản là một tai nạn.
Nhưng với năng lực hiện giờ của cô thì không thể.
Đêm nay, dường như Tiêu Diệp Nhiên lại mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy bản thân của năm bốn tuổi, bị nhốt trong căn hầm tối đáng sợ.
Cô nghe thấy tiếng xỉa xói của người giúp việc, tiếng mắng chửi của Tiêu Linh, còn nghe thấy những lời bàn tán của người ngoài về mẹ con cô.
“Nghe nói con nhỏ đó là con riêng của Tiêu tổng.”
“Đồ con hoang!”
“Mẹ mày là tiểu tam, mày và cả mẹ mày đều thật dơ bẩn!”
“Cút đi!”
“Không...”
Tiêu Diệp Nhiên hốt hoảng bừng tỉnh giấc. Cô thở phào, ra chỉ là một giấc mơ.
Nhiên với lấy điện thoại đặt ở đầu giường, đã hơn 1 giờ sáng. Cô vào Facebook, liền thấy có thông báo mời kết bạn từ Cố Mạc Đình.
Ảnh đại diện của anh để hình một chú chó Samoyed lông trắng, trang cá nhân cũng không thấy đăng bài. Cảm giác như tài khoản mới tập.
Cô thuận tay chấp nhận.
"Ting".
Điện thoại cô vang lên, là tin nhắn từ Cố Mạc Đình.
[Cố Mặc Đình: Còn chưa ngủ sao?]
[Cổ Mặc Đình: Muộn rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.]
Khóe miệng Tiêu Diệp Nhiên vô thức khẽ cong lên, đang tính nhắn lại thì chuông điện thoại reo lên cuộc gọi từ Cố Mạc Đình.
“Cố thiếu, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ còn gọi điện cho tôi làm gì?”
“Không phải em cũng chưa ngủ đó sao?” Giọng nói trầm thấp của Cổ Mặc Đình vang lên qua điện thoại, dường như vì đã muộn nên anh cố tình hạ thấp âm.
xuống, khiến giọng nói có hơi khan khan, còn mang theo chút... mờ ám, “Đừng nói là em nhở tôi tới mức không ngủ được đó.”
Đừng nói là em nhở tôi tới mức không ngủ được đó.”
“Tôi tưởng anh chỉ bị thiếu liêm sỉ thôi nhưng hóa ra anh còn bị ảo tưởng nữa. Có cần chị đây giúp anh liên hệ một bác sĩ tâm lý tốt không?”
“Không cần, tôi thấy nụ hôn của em có thể giải được bách bệnh.” Cố Mạc Đình không chút tức giận, vẫn bình tĩnh đáp lại cô.
Tiêu Diệp Nhiên hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh, tức giận không tốt cho sức khỏe. Anh ta cũng không đáng để cô phải tức giận.
“Tìm tôi có chuyện gì? Nói nhanh để tôi còn đi ngủ nữa, hơn một giờ sáng rồi đấy Cổ đại thiếu gia ạ!” Như vậy có được tính là làm phiền người khác không?
“Tôi thấy em chưa ngủ nên gọi điện nói chuyện chơi thôi, chắc em đang mất ngủ, hay tụi mình tâm sự tuổi hồng đi.”
“Một lão già ba mươi tuổi như anh thì tuổi hồng chỗ nào?” Cô dở khóc dở cười, nửa đêm không ngủ gọi điện cho cô chỉ nói mấy thứ linh tinh. Anh ta có bệnh
sao?
“Đính chính lại tôi mới có hai mươi chín tuổi lẻ chín tháng nhé, còn ba tháng nữa mới tính là ba mươi.” Cố Mạc Đình nhíu mày, tỏ ý không vui.
Hừ, sao ai cũng nói anh ba mươi tuổi hết vậy? Từ cả nhà cho tới thằng bạn thân sinh sau hai tháng Dịch Hạo Đông kia, giờ lại thêm cả cô nữa. Ba mươi chưa phải là Tết, dù chỉ còn hai tháng thì cũng vẫn là hai mươi chính cải xuân xanh a!
Thế giới này không ai yêu thương anh hết. Bạn học Cổ - Hai mươi chín tuổi - Mặc Đình trong lòng vô cùng tổn thương.
“Rồi, rồi, hai mươi chín thì hai mươi chín. Đồ trẻ con.” Cô phì cười, rốt cuộc đây có phải Cố thiếu cao ngạo lạnh lùng kia không vậy?
“Cổ Mặc Đình, sao anh lại trẻ con như vậy?”
“Bảo bảo cũng buồn mà, bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.” Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy giọng nói đầy ủy khuất vang lên qua điện thoại.
Cố Mạc Đình đây là... đang làm nũng với cô sao?
“Đùa em thôi, giờ cũng không còn sớm nữa. Sao em ngủ muộn vậy, thức khuya rất không tốt cho sức khỏe đấy.” Anh phục dáng vẻ thường ngày, lời nói còn
mang theo chút nghiêm khắc như muốn nhắc nhở CÔ.
Cô gái này thật tình, làm diễn viên thì phải biết giữ gìn nhan sắc chứ, không sợ xuất hiện quầng thâm sao? Mà dù không phải diễn viên cũng không được thực khuya, không tốt.
“Anh nói nhiều như ông cụ ấy.” Khóe miệng cô khẽ cong lên, “Tôi bị mất ngủ, ngủ không được.”
“Mất ngủ?” Cố Mạc Đình rũ mắt, suy nghĩ một lát liền nói, “Nằm xuống giường rồi để điện thoại bên cạnh, tôi kể truyện cho em nghe.”
Ô, anh muốn dỗ cô ngủ sao?
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy có chút thú vị.
“Rồi đó.”
“Ngày xửa ngày xưa...” Giọng nói trầm ấm của Cố Mặc Đình vang lên, "Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi trắng như bông có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ khung gỗ mun, bà mải nhìn tuyết nên kim đâm phải tay, ba giọt máu rơi xuống tuyết..”
“Haha..." Tiêu Diệp Nhiên bỗng phì cười thành tiếng, anh đây là đang kể truyện cổ tích cho cô nghe sao? Thật sự coi cô là trẻ con mà dỗ ngủ?
Cố Mạc Đình đang cầm quyển truyện cổ tích đọc thì nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đầu bên kia.
Có gì đáng cười sao?
Anh đang muốn hỏi cô liền nghe thấy cô nói:
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, chỉ cần cô ngoan ngoãn, không phá phách, không gây chuyện, thì họ sẽ không kiếm chuyện để mắng mỏ cô.
Năm mười tám tuổi, Thẩm Gia Ninh nói muốn đưa cô sang nước ngoài du học, nói là đưa cô du học những thực chất, bà ta lại ném cô một mình giữa thành phố NewYork rộng lớn.
Ở nơi đất khách quê người, không người thân, không bạn bè, trong người cũng chẳng có tiền, một mình bơ vơ giữa thành phố lớn. Cô muốn về nước, nhưng lại không thể, vì lúc này cô không có kinh tế để mua vé máy bay, mà nghĩ lại, Thẩm Gia Ninh chắc chắn sẽ không buông tha cho Cô.
Sau đó, Tiêu Diệp Nhiên liền đụng phải bọn buôn người. Cô biết, bọn chúng là do Thẩm Gia Ninh cử tới, bà ta thật sự muốn triệt đường sống của cô. Cũng
may mắn là cô được một người đàn ông cứu giúp, anh ấy là Sầm Phong. Sau khi cứu cô khỏi bọn buôn người, Sầm Phong đã giúp cô tìm chỗ ở, còn cho Cô mượn tiền nữa.
Sáu năm, Tiêu Diệp Nhiên thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cô muốn điều tra chuyện năm ấy, việc mẹ cô gặp tai nạn giao thông, cô vẫn luôn nghi ngờ nó không đơn giản là một tai nạn.
Nhưng với năng lực hiện giờ của cô thì không thể.
Đêm nay, dường như Tiêu Diệp Nhiên lại mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy bản thân của năm bốn tuổi, bị nhốt trong căn hầm tối đáng sợ.
Cô nghe thấy tiếng xỉa xói của người giúp việc, tiếng mắng chửi của Tiêu Linh, còn nghe thấy những lời bàn tán của người ngoài về mẹ con cô.
“Nghe nói con nhỏ đó là con riêng của Tiêu tổng.”
“Đồ con hoang!”
“Mẹ mày là tiểu tam, mày và cả mẹ mày đều thật dơ bẩn!”
“Cút đi!”
“Không...”
Tiêu Diệp Nhiên hốt hoảng bừng tỉnh giấc. Cô thở phào, ra chỉ là một giấc mơ.
Nhiên với lấy điện thoại đặt ở đầu giường, đã hơn 1 giờ sáng. Cô vào Facebook, liền thấy có thông báo mời kết bạn từ Cố Mạc Đình.
Ảnh đại diện của anh để hình một chú chó Samoyed lông trắng, trang cá nhân cũng không thấy đăng bài. Cảm giác như tài khoản mới tập.
Cô thuận tay chấp nhận.
"Ting".
Điện thoại cô vang lên, là tin nhắn từ Cố Mạc Đình.
[Cố Mặc Đình: Còn chưa ngủ sao?]
[Cổ Mặc Đình: Muộn rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.]
Khóe miệng Tiêu Diệp Nhiên vô thức khẽ cong lên, đang tính nhắn lại thì chuông điện thoại reo lên cuộc gọi từ Cố Mạc Đình.
“Cố thiếu, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ còn gọi điện cho tôi làm gì?”
“Không phải em cũng chưa ngủ đó sao?” Giọng nói trầm thấp của Cổ Mặc Đình vang lên qua điện thoại, dường như vì đã muộn nên anh cố tình hạ thấp âm.
xuống, khiến giọng nói có hơi khan khan, còn mang theo chút... mờ ám, “Đừng nói là em nhở tôi tới mức không ngủ được đó.”
Đừng nói là em nhở tôi tới mức không ngủ được đó.”
“Tôi tưởng anh chỉ bị thiếu liêm sỉ thôi nhưng hóa ra anh còn bị ảo tưởng nữa. Có cần chị đây giúp anh liên hệ một bác sĩ tâm lý tốt không?”
“Không cần, tôi thấy nụ hôn của em có thể giải được bách bệnh.” Cố Mạc Đình không chút tức giận, vẫn bình tĩnh đáp lại cô.
Tiêu Diệp Nhiên hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh, tức giận không tốt cho sức khỏe. Anh ta cũng không đáng để cô phải tức giận.
“Tìm tôi có chuyện gì? Nói nhanh để tôi còn đi ngủ nữa, hơn một giờ sáng rồi đấy Cổ đại thiếu gia ạ!” Như vậy có được tính là làm phiền người khác không?
“Tôi thấy em chưa ngủ nên gọi điện nói chuyện chơi thôi, chắc em đang mất ngủ, hay tụi mình tâm sự tuổi hồng đi.”
“Một lão già ba mươi tuổi như anh thì tuổi hồng chỗ nào?” Cô dở khóc dở cười, nửa đêm không ngủ gọi điện cho cô chỉ nói mấy thứ linh tinh. Anh ta có bệnh
sao?
“Đính chính lại tôi mới có hai mươi chín tuổi lẻ chín tháng nhé, còn ba tháng nữa mới tính là ba mươi.” Cố Mạc Đình nhíu mày, tỏ ý không vui.
Hừ, sao ai cũng nói anh ba mươi tuổi hết vậy? Từ cả nhà cho tới thằng bạn thân sinh sau hai tháng Dịch Hạo Đông kia, giờ lại thêm cả cô nữa. Ba mươi chưa phải là Tết, dù chỉ còn hai tháng thì cũng vẫn là hai mươi chính cải xuân xanh a!
Thế giới này không ai yêu thương anh hết. Bạn học Cổ - Hai mươi chín tuổi - Mặc Đình trong lòng vô cùng tổn thương.
“Rồi, rồi, hai mươi chín thì hai mươi chín. Đồ trẻ con.” Cô phì cười, rốt cuộc đây có phải Cố thiếu cao ngạo lạnh lùng kia không vậy?
“Cổ Mặc Đình, sao anh lại trẻ con như vậy?”
“Bảo bảo cũng buồn mà, bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.” Tiêu Diệp Nhiên nghe thấy giọng nói đầy ủy khuất vang lên qua điện thoại.
Cố Mạc Đình đây là... đang làm nũng với cô sao?
“Đùa em thôi, giờ cũng không còn sớm nữa. Sao em ngủ muộn vậy, thức khuya rất không tốt cho sức khỏe đấy.” Anh phục dáng vẻ thường ngày, lời nói còn
mang theo chút nghiêm khắc như muốn nhắc nhở CÔ.
Cô gái này thật tình, làm diễn viên thì phải biết giữ gìn nhan sắc chứ, không sợ xuất hiện quầng thâm sao? Mà dù không phải diễn viên cũng không được thực khuya, không tốt.
“Anh nói nhiều như ông cụ ấy.” Khóe miệng cô khẽ cong lên, “Tôi bị mất ngủ, ngủ không được.”
“Mất ngủ?” Cố Mạc Đình rũ mắt, suy nghĩ một lát liền nói, “Nằm xuống giường rồi để điện thoại bên cạnh, tôi kể truyện cho em nghe.”
Ô, anh muốn dỗ cô ngủ sao?
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy có chút thú vị.
“Rồi đó.”
“Ngày xửa ngày xưa...” Giọng nói trầm ấm của Cố Mặc Đình vang lên, "Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi trắng như bông có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ khung gỗ mun, bà mải nhìn tuyết nên kim đâm phải tay, ba giọt máu rơi xuống tuyết..”
“Haha..." Tiêu Diệp Nhiên bỗng phì cười thành tiếng, anh đây là đang kể truyện cổ tích cho cô nghe sao? Thật sự coi cô là trẻ con mà dỗ ngủ?
Cố Mạc Đình đang cầm quyển truyện cổ tích đọc thì nghe thấy tiếng cười khúc khích từ đầu bên kia.
Có gì đáng cười sao?
Anh đang muốn hỏi cô liền nghe thấy cô nói:
Bình luận facebook