Khánh Huy nghe thấy con trai gọi người kia thì chẳng thèm nhẹ nhàng mà vội vàng đẩy Hồng Ánh ra, khiến cô ta chao đảo suýt thì ngã nhào xuống đất. Anh chạy với theo Ái Liên, cô đi tới bậc sân thì khựng lại.
“Ái Liên!”
Nắm tay cô siết chặt, môi mím lại liền nhả ra. Ái Liên tự hỏi sao mình phải chạy trốn? Là người đàn ông kia xin cô tiếp tục phát triển mối quan hệ này cơ mà, người phụ nữ không biết liêm sỉ kia là đứa phải cút xéo mới đúng.
Cô quay ngoắt lại, bước về phía hai người. Hồng Ánh nhìn vẻ mặt kìm nén tức giận của Ái Liên thì lấy làm hả hê lắm. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ái…”
Khánh Huy vừa muốn giải thích đã bị Ái Liên ngắt lời, cô đưa mắt nhìn đứa trẻ đang bám cầu thang, ôn tồn bảo với nó:
“Ốc ngoan nhắm mắt, quay mặt bị chặt tai lại cho cô.”
“Vâng!”
Ốc nghe lời Ái Liên hai tay bịt chặt tai, đồng thời quay lưng lại. Đợi thằng bé quay đi, Ái Liên mới đanh mặt nhìn Khánh Huy, tay chỉ vào mặt Hồng Ánh chất vấn:
“Cô ta là gì của anh?”
“Không là gì. Em đừng hiểu nhầm.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên gật gật đầu, một bước đã tiến lên trước mặt Hồng Ánh. Cô ta không biết xấu hổ, cái mặt vẫn vênh lên như bánh đa nướng thách thức Ái Liên.
“Cô không nhìn thấy anh ấy vừa… á!”
Cô ta còn chưa nói hết câu thì năm đầu ngón tay của Ái Liên in trọn trên má phải của Hồng Ánh, tiếng hét thất thanh cùng tiếng chát đanh thép khiến Ốc giật mình định quay lại thì bị tiếng quát của cô làm cho đứng yên:
“Ốc không được quay lại.”
Thằng bé nghiến răng nhắm tịt hai mắt nhưng vẫn không nén nổi tò mò. Ốc muốn biết bạn gái của mình đang chơi trò gì mà lại không cho nó nhìn lắm nhưng nếu không nghe lời sẽ khiến Ái Liên buồn, sẽ không chơi với nó nữa mất nên cái mặt cứ nhăn nhăn nhó nhó, cố nhắm chặt mắt mà chỉ được một giây là lại hé hé ra nhìn đến tội.
Ái Liên túm tóc Hồng Ánh lại, tát thêm hai phát nữa khiến cô ta choáng váng mặt mày. Hồng Ánh quờ quạng bấu chặt lấy tay Ái Liên, cố sống cố chết vùng vẫy muốn thoát ra. Ái Liên lúc này còn hơn cả thú dữ, cô đã giữ được đầu Hồng Ánh mà ấn ghì xuống không cho cô ta cơ hội ngóc lên phản kháng.
Hồng Ánh đau quá thì điên cuồng gào lên:
“Buông tao ra, mày bị điên à con này?”
“Muốn thử thách sự kiên nhẫn của tôi à? Cô chưa đủ tuổi.”
“Khánh Huy anh để cô ta đánh em như vậy à?”
“Còn ở đấy cầu cứu? Anh thử nói đỡ cho cô ta đi.”
Ái Liên quắc mắt lườm Khánh Huy, anh chầm chầm lắc đầu, lại dơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng.
“Gào lên đi, cứ gào lên xem ai dám bênh đồ mặt dày trơ trẽn như cô? Tôi nói cho cô biết, Khánh Huy anh ấy vì Ốc nên nhịn cô thì nên biết điều, đừng có được đằng chân, lân đằng đầu.”
Cứ mỗi một câu, là một cái tát như trời giáng đánh thẳng vào mặt Hồng Ánh mà không kiêng nể. Khánh Huy ở bên cạnh khẽ nuốt khan, nhưng không có ý can ngăn, Ái Liên nhịn cô ta lâu lắm rồi, giờ anh chỉ cần nói nửa lời bênh vực thì mối quan hệ này coi như tiêu tan theo mây khói. Mà thực tế Khánh Huy cũng không hề có ý bênh vực vợ cũ. Với vị trí của anh, thấy người ta bị đánh mà bản thân chỉ đứng nhìn là không đúng, nhưng Hồng Ánh đáng phải nhận sự trừng phạt này. Cũng là triệt để khiến cô ta từ bỏ ý định đeo bám anh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên đánh hăng quá mới được một lúc mà đã thở phì phò, một tay túm tóc Hồng Ánh ghì xuống khiến da đầu cô ta như muốn trỏ ra thành mảng, đau đến tận óc. Mặc kệ Hồng Ánh liên tục chửi bới, Ái Liên nhất định không buông. Ái Liên thở xong thì quắc mắt nhìn Khánh Huy, cố đè thấp giọng nói đủ để ba người nghe mà không lọt vào tai Ốc đứng trên cầu thang:
“Tôi đánh cô vì tội ve vãn đàn ông của người khác, lần trước bị người ta đánh xem ra chưa ăn thua. Trước đây bỏ qua, không đánh đừng tưởng tôi hiền mà là khinh không thèm động tay. Nhưng lần này thì quá quắt lắm rồi. Dám động đến đàn ông của Ngô Ái Liên này thì đừng mong bỏ qua.”
“Đàn ông nào là của mày? Khánh Huy là chồng tao.”
“Chồng???”
“Á!!!”
Một từ “chồng” phát ra từ miệng Hồng Ánh đã giúp mang về cho cô ta thêm một cái nắm tóc thật lực và một cái tát còn đanh và đau hơn những cái trước. Cô ta đúng là loạn đàn bà dùng mông thay não, một khi phụ nữ đã ghen thì đừng có mà chọc thêm vào, đằng này lại ngứa đòn khiêu khích sự kiên nhẫn của Ái Liên. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ, lúc không cần dùng lý trí thì cũng sẽ hành động bằng bản năng giống như những người khác mà thôi. Mà Ngô Ái Liên thì chưa bao giờ hiền để người ta được phép hả hê cả. Đời này chỉ có cô đi chọc tức người khác, đứa nào dám chạm vào giới hạn của Ái Liên thì xem như kẻ đó không sợ chết.
Dù tức giận nhưng vẫn giữ vững phong thái của người cầm trịch., Ái Liên gườm mắt nhìn Khánh Huy, nghiến răng nhắc lại:
“Cô ta nói anh là chồng của cô ta???”
Sự giận dữ hằn rõ trên gương mặt góc cạnh của Khánh Huy, cô ta cứ nhất chết ảo tưởng thì anh cũng không ngại ngần lật bài mà nhấn mạnh:
“Chồng cũ. Bây giờ anh theo đuổi em. Nếu là chồng sẽ là chồng của em.”
“Nghe thấy chưa? Nghe cho rõ những lời Khánh Huy vừa nói đấy. Là cô tự vác xác đến ve vãn đàn ông của người khác. Bởi vậy bị đánh không oan, hổ không dơ nanh lại tưởng là con mèo à? Có là mèo thì Ngô Ái Liên này cũng hóa cáo rồi.”
“Còn anh, anh để cô ta có cơ hội ve vãn là lỗi của anh. Tự kiểm điểm với nhau đi.”
Dứt lời, Ái Liên cáu tiết siết thật mạnh tay đang túm tóc Hồng Ánh khiến cô ta đau đến từng sợi thần kinh trên da đầu mà bất giác la oai oái như lợn bị chọc tiết.
Ái Liên cười gằn rồi ấn thật mạnh đẩy Hồng Ánh ngã dúi dụi về phía Khánh Huy. Anh bị động thì lùi ra một bước né tránh Hồng Ánh xô vào mình để kệ cô ta lăn lóc dưới đất. Ái Liên chẳng thèm ngoảnh mặt mà bước thật nhanh ra khỏi nhà anh trước sự kinh ngạc của Khánh Huy.
“Ái Liên, em chờ đã.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Thấy Khánh Huy định chạy theo Ái Liên, Hồng Ánh nước mắt ngắn nước mắt dài vùng lên, nửa quỳ bám lấy tay anh.
“Anh định đi đâu?”
“Không phải việc của cô, đừng động vào tôi. Ốc đi với bố.”
Khánh Huy hất tay vợ cũng, rồi bế con trai vội vàng chạy theo, nhưng ra tới cổng thì xe Ái Liên đã hòa vào cùng dòng người trên phố.
“Bố bố, sao nhìn mẹ rũ rượi như bà điên thế bố?”
“Mẹ trêu tức cô Ái Liên”
“Xong cô tức luôn cả bố con mình à bố? Phải làm sao bây giờ bố?”
“Bố đang nghĩ cách.”
“Ốc không thích mẹ đâu, mẹ chẳng yêu Ốc giống như mẹ nói gì cả bố ạ! Hôm qua lúc đi ngủ mẹ cứ hí hoáy nghịch điện thoại không ru Ốc ngủ một tí nào. Toàn hỏi Ốc có thích mẹ về đây ở không thôi bố ạ! Mà Ốc chả thích.”
“Ốc, nếu bố không cho mẹ tới nữa thì Ốc có giận bố không?”
Ốc so vai rụt cổ lắc đầu, “Không, mẹ có yêu Ốc đâu mà Ốc thích. Mẹ đến cô Ái Liên sẽ không đến nữa. Như vậy thì Ốc buồn lắm bố ạ!”
“Được, từ nay nếu Ốc không thích bố sẽ không cho mẹ bước chân vào nhà.”
Bà nội Ốc đi chợ sáng về, thấy con trai đang bế cháu nội cứ thấp thỏm lại nhăn nhó hết cả mặt mày đi thì liền hỏi:
“Có chuyện gì thế, mẹ vừa thấy ai như Ái Liên, nó vội vội vàng vàng đi đây đấy mà mẹ gọi cũng không được.”
“Mẹ trông cháu giúp con, tiện đuổi người phụ nữ đang ở trong nhà mình đi luôn cho con nhé!”
“Con đấy nó vẫn chưa đi cơ à?”
Khánh Huy đưa con trai cho bà nội thằng bé rồi vội vàng lấy xe đuổi theo Ái Liên. Anh không biết là cô đi đâu thì cứ đi theo tổ tiên mách bảo mà đến khu chung cư nhà Ái Liên, vừa hay thấy đuôi xe cô lao xuống hầm.
Nhưng khu này an ninh rất tốt, không phải cư dân ở đây, hoặc do cư dân đưa vào thì sẽ không thể đi thẳng bằng thang máy lên được. Chưa kể đến Khánh Huy còn không biết nhà Ái Liên ở tầng mấy, phòng nào. Mỗi lần đưa cô về đều chỉ là ở trước sảnh. Khánh Huy lên được sảnh rồi thì lại bơ vơ như trẻ lạc vì bảo vệ dưới hầm gửi xe nhắn anh tự liên hệ với người cần gặp báo họ đưa lên. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy khẽ thở hắt ra, nghĩ thế nào thì vội vàng móc điện thoại gọi cho mẹ, nhưng Ốc lại nghe máy. Vừa có tín hiệu kết nối, thằng bé đã sốt ruột hỏi han:
“Bố thấy cô Ái Liên chưa bố?”
“Bố đến khu nhà cô Ái Liên rồi nhưng không biết ở tầng mấy, phòng nào, con có biết không?”
“Con không biết, cô ấy không nói với con. Hôm bố đưa con sang ấy có lên nhà đâu. Bố hỏi cô ấy đi.”
“Cô ấy tắt máy rồi, không nghe của bố. Bảo vệ cũng không cho bố lên, nhà cô ấy dùng vân tay, cô Ái Liên không dặn người ta cũng không cho lên.”
“Thế phải làm sao hả bố? Mà bố là cảnh sát cơ mà, hay bố đu tường vào đi bố. Không thì bố đi bộ từng tầng rồi bấm chuông từng nhà mà hỏi. Mặt dày lên đi bố.”
Thằng con thì cứ leo lẻo mách nước mà không biết ông bố ở bên này mặt đã nhăn hết cả lại rồi. Khánh Huy cười khổ, lại khẽ thở hắt ra, nhưng chỉ vài giây trong đầu đã nghĩ ra cái gì đó. Anh nhét điện thoại vào túi quần rồi móc ví lấy thẻ ngành ra, đi về phía người bảo vệ đang ngồi trước sảnh.
“Chào anh!”
“Vâng, anh cần giúp gì ạ?”
“Tôi muốn lên nhà cô Ái Liên, cư dân ở tòa nhà này, cô ấy có giữ một món đồ quan trọng của tôi, hẹn tới lấy mà cô ấy đi nhanh quá tôi theo không kịp.”
Người bảo vệ nheo mắt nhìn thẻ công an trên tay Khánh Huy thì giật bắn mình đứng phắt dậy hỏi lại:
“Anh là công an à? Thế cô Ái Liên cô ấy làm sao hả anh?”
Nghĩ sao anh ta lại sửa lời:
“Mà anh nói cô Ái Liên nào nhỉ?”
“Cô Ái Liên làm bác sĩ khoa nhi ở bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thành phố Biển.”
Anh bảo vệ gật gù sau khi đã xác định đúng người thì lặp lại câu hỏi cũ:
“Thế cô Ái Liên cô ấy làm sao hả anh?”
Khánh Huy bày ra vẻ thần bí và nghiêm trọng đưa ngón tay trỏ lên ý muốn người kia giữ bí mật:
“Đang thi hành công vụ mật, mong anh hợp tác.”
Anh bảo vệ được công an nhờ vả thì tỏ vẻ hiểu chuyện, nhanh nhảu đưa Khánh Huy lên tận cửa phòng Ái Liên, rồi e dè chỉ vào đó: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Phòng này, cô Ái Liên làm bác sĩ nhi ở bệnh viện quốc tế.”
“Đúng rồi, cảm ơn anh.”
Khánh Huy nở nụ cười thân thiện, mắt lại chăm chăm nhìn vào cửa nhà Ái Liên vừa định bấm chuông thì người bảo vệ kia lại tò mò kéo áo anh gặng hỏi:
“Anh… anh công an này. Tôi hỏi thí không phải chứ cô Ái Liên có phạm tội gì không đấy ạ?”
Khánh Huy tỉnh bơ lắc đầu, “Không phạm tội gì cả, vấn đề dân sự thôi.”
Anh bảo vệ gật gật đầu, chân đã bước rời đi, nhưng Khánh Huy vừa nhấn một lần chuông cửa, anh ta lại lần nữa chạy quay lại mà hỏi:
“Thế cô ấy giữ cái gì của anh vậy?”
Thấy Khánh Huy cau mày, anh kia biết điều đưa tay lên che miệng rồi lẳng lặng quay đi. Nhìn bộ dáng của người đó, Khánh Huy khẽ bật cười lẩm bẩm:
“Giữ trái tim.”
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, tuyệt đối không sao chép khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Hai tiếng sau Ái Liên mới lên nhà mình, lúc rời khỏi nhà Khánh Huy cô không nghĩ ra được phải làm cái gì cho hết tức thì thay vì trở về nhà ngay, Ái Liên lại tạt vào siêu thị dưới tòa nhà mình mua đồ tiêu khiển.
Ái Liên tay xách nách mang đủ thứ đồ, cô vừa bước ra khỏi thang máy đã đập vào mắt hình ảnh người đàn ông cao lớn đi đi lại lại trước cửa nhà mình. Ái Liên phát ghét không thèm lên tiếng mà thả phịch hai túi đồ nặng rịch xuống đất phát ra tiếng bịch đồng thời đánh động người kia.
Khánh Huy thấy cô liền rảo bước đi tới, Ái Liên chán ghét chẳng thèm nhìn anh mà cứ khinh khỉnh đi thẳng về phía cửa nhà.
“Em đã đi đâu vậy?”
“Anh đến đây làm gì?”
Khánh Huy biết điều cúi xuống xách hai túi đồ Ái Liên bỏ lại trên hành lang rồi rảo bước đi theo cô. Anh biết nếu chậm chân hơn chắc chắn bị con cáo con này bỏ ở ngoài nên cửa vừa mở, Ái Liên vừa bước vào thì cũng dơ một túi đồ ra chặn cửa rồi chen vào theo.
Cô chẳng thèm lên tiếng chỉ nguýt Khánh Huy một cái rồi để kệ cửa đấy, Ái Liên thay dép đi trong nhà rồi đi thẳng đến sô pha ngồi uống nước. Khánh Huy biết thân biết phận thì mang đồ mà Ái Liên mua về để lên mặt bàn ăn. Diễn đàn Vietwriter.vn
Anh vừa ngồi xuống thì Ái Liên lại đứng lên, cốc nước lọc vừa rót cô đã tu cạn đến đáy.
Khánh Huy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ong đã đi về phía bàn bếp. Ái Liên cứ bình thản cất đồ vào tủ lạnh và coi như người đàn ông cao lớn đang chăm chăm nhìn mình kia như không khí.
Khánh Huy muốn nói chuyện, Ái Liên đều cố ý phớt lờ cố tình dọn cái này dẹp cái kia. Anh cũng chẳng chịu buông ta cứ lẽo đẽo theo cô, lúc thì ở phía sau, khi lại chắn trước mặt, đặc biệt cứ chăm chăm nhìn Ái Liên không rời mắt.
Ái Liên cảm thấy khó chịu vì kiểu nhìn tròng trọc có phần bất lịch sự ấy của anh, có phải anh làm cảnh sát lâu quá nên thành thói rồi không? Cô cũng chẳng phải tội phạm để anh thẩm vấn hỏi cung mà phải nhìn kiểu như muốn đào tận đáy tâm can con người ta như vậy.
Ái Liên không nhịn được thì bực bội chống nạnh hất hàm:
“Anh không đi về đi, còn đứng đấy làm cái gì nữa? Trưa đến nơi rồi.”
“Em dừng tay nói chuyện với anh một chút không được à?”
“Tôi không rảnh, anh không thấy à? Mà có chuyện gì nói hết ở nhà anh rồi đấy thôi.”
“Em cố tính né tránh anh thì có.”
“Tôi mà thèm vào.”
Ái Liên đuối lý không cãi được nữa thì chơi bài cùn xoay người bỏ vào phòng, tiện tay chốt cửa lại. Cả người cô đổ ập xuống nệm, hình ảnh Khánh Huy ôm ấp vợ cũ cứ thế hiện lên trong đầu khiến Ái Liên càng khó chịu, sự ấm ức như dâng lên đến nghẹn họng. Mà sao cô phải cảm thấy khó chịu chứ? Anh ta cũng chưa từng nói yêu cô. Nhưng mà chẳng phải nói sẽ nghiêm túc tìm hiểu nhau sao? Khi nãy Khánh Huy cũng khẳng định anh là người của cô, vậy thì cô có quyền ghen mà đúng không?
Ái Liên cứ mải miên man nghĩ vẩn vơ mà vô thức ôm cả cục tức to đùng ấy chìm vào giấc ngủ mất từ lúc nào chẳng hay. Lúc cô sực tỉnh thì đã quá giờ trưa, cũng là do một tiếng sét lớn làm Ái Liên giật mình thức giấc.
Ái Liên vừa lò dò đi ra phòng khách định kiếm đồ ăn thì bị người ngồi kia làm cho giật thót mình, cô đưa nhanh mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, một rưỡi chiều rồi, vậy là gần hai tiếng đồng hồ tiếp theo trôi qua mà anh vẫn kiên nhẫn ngồi im đó đợi.
“Anh vẫn còn ở đây à? Không về đi.”
“Đang mưa bão em không thấy à? Không lẽ em tuyệt tình muốn đuổi người ta ra dầm mưa?”
“Anh đi ô tô, từ đây xuống thẳng hầm rồi vào xe luôn cũng chẳng dính giọt nước nào.”
“Đường ngập, xe không di chuyển được. Em không nghe thông tin à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên hờ hững liếc mắt nhìn Khánh Huy một cái, anh hỏi thừa. Tất nhiên cô không nghe được thông tin giao thông bên ngoài lúc này, ngủ nãy giờ làm sao mà nghe.
Cô bước về phía ban công, qua cửa kính thấy gió bão vù vù, mưa như trút nước, nguyên phần cửa kính ngăn cách phòng khách với ban công bị táp ướt lên. Ái Liên khẽ thở hắt ra, rồi kéo rèm che lại.
“Mưa gió bão bùng thế này, anh không lo cho mẹ với con ở nhà à?”
“Nhà anh kiên cố, mưa gió là mẹ đóng kín cửa ở trong nhà, bao năm nay nước chưa từng ngập hay dột, có gì mà phải lo?”
Khánh Huy cãi cùn, Ái Liên thôi tranh cãi vì cái dạ dày đang kêu gào biểu tình đòi hỏi được lấp đầy ngay lập tức. Cứ ở đây trả treo với Khánh Huy e là chỉ tổ tức rồi đói chết mà thôi.
Dù ghét nhưng Ái Liên vẫn nấu hai phần mì xào thịt bò, còn cố ý làm phần của Khánh Huy nhiều gấp đôi của mình. Cô trút mì ra hai đĩa, lại lia mắt nhìn vào lọ tương ớt trước mặt, khóe miệng Ái Liên giật lên nhè nhẹ.
“Cho anh cay chết đi.”
Khánh Huy đưa mắt nhìn phần mì mà Ái Liên đẩy xuống trước mặt mình, rồi lại ngước mắt nhìn cô.
“Nhìn cái gì?”
“Cảm ơn em, sao em biết anh thích ăn cay?”
Ái Liên tức khí đặt mạnh phần mì của mình xuống trước mặt Khánh Huy, rồi kéo phần của anh lại phía mình. Ai mà thèm biết anh thích ăn cay chứ? Ở đấy mà tưởng bở đắc ý.
Cô cứ lụng bụng mắng Khánh Huy, giận quá mất khôn, vừa ăn miếng mì đầu tiên đã cay chảy nước mắt, cảm giác nóng bỏng choán lấy toàn bộ khoang miệng Ái Liên như muốn đốt cháy từng tế bào đến nơi.
“Au…”
Khánh Huy thấy cô khe khẽ kêu thì nhoài người chộp lấy tay Ái Liên, còn quơ cốc nước nhét vào tay cho cô. Ái Liên cay đến chảy cả nước mắt, cô uống hết hai cốc nước lọc thì mới dịu đi một chút. Nhìn vào đĩa mì trước mặt mà muốn nổi da gà. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy cười hiền, đưa tay xoa đầu cô một cái rồi từ tốn đẩy đĩa của mình về phía Ái Liên,
“Để anh ăn.”
Anh im lặng ngồi ăn hết đĩa mì đầy tương ớt cay xè, tuy Khánh Huy ăn được cay mà cũng muốn thở bằng tai. Con cáo con này cũng ác quá đi, giận anh đến mức muốn giết người luôn thế này.
Sau bữa ăn, Khánh Huy giành rửa bát. Ái Liên cũng chẳng thèm giả vờ khách sáo mà bỏ luôn đó cho anh, chân cô đã bước đi rồi mà mắt vẫn liếc về phía sau. Ái Liên đứng trước cửa phòng mình, lưỡng lự chốc lát. Tay cô bám vào nắm cửa, cả người ngả ra phía sau cố nhìn bóng dáng cao lớn đang lúi húi rửa bát mất một lúc rồi mới đi vào phòng. Ái Liên chợt nở nụ cười tinh quái, để cô xem anh gan lì được bao lâu.
Bình luận facebook