• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (1 Viewer)

  • Chương 20: Gâu!

Hai giờ chiều Ái Liên có một cuộc họp online, là họp đột xuất không có trong kế hoạch của khoa. Thời tiết xấu nên tổ chức họp qua zoom.

Bên ngoài trời vẫn mưa không ngớt, năm giờ chiều mà trời đất đã tối om, lúc ăn trưa xong Khánh Huy có gọi về nhà hỏi han tình hình, bà nội Ốc nói không vấn đề gì. Khu nhà anh ở cao hơn mặt bằng chung của cả khu phố, cơ sở hạ tầng tốt nên bão cứ ở yên trong nhà là an toàn nhất.

Giờ này khắp các tuyến đường lớn nhỏ không bị ngập thì cũng có cây đổ ngổn ngang gây ách tắc giao thông, nên bà nội Ốc bảo con trai đợi bão tan hãy về. Nếu có vấn đề khẩn cấp sẽ liên lạc ngay thì Khánh Huy mới tạm yên tâm một chút.

Hơn sáu giờ tối vẫn thấy Ái Liên rì rầm họp trong phòng, Khánh Huy không đành lòng thì tự ý mở tủ lạnh nhà cô lấy đồ ăn ra rã đông để nấu bữa tối. Con người anh không được tính là giỏi việc nước đảm việc nhà, xong nấu một bữa ăn ra hồn không phải không làm được.

Ái Liên tuy sống một mình nhưng đồ ăn thức uống, mắm muối gia vị gần như là đầy đủ. Khánh Huy tìm được một ít cá dìa trong tủ lạnh, lại thêm hộp măng chua trên kệ bếp thì tính sẽ nấu canh chua, thịt ba chỉ cũng bỏ xuống để kho với trứng.

Anh tính toán một hồi, coi như là đủ món chỉ là không biết cái nồi cơm nhà Ái Liên phải sử dụng thế nào thì cứ nhìn trái nhìn phải, săm soi nó một hồi lâu, sau cùng quyết định nấu bằng nồi nhôm trên bếp từ.

Ái Liên họp xong cũng đã gần một tiếng sau, cô vừa gập máy, vươn vai giãn gân cốt thì khứu giác bị mùi gì đó khê nồng lại không giống bị cháy len vào. Ái Liên khịt mũi, theo mùi ấy dẫn ra đến phòng khách thì mùi kia càng rõ rệt.

Thấy Khánh Huy lúi húi bên kệ bếp, Ái Liên không lên tiếng mà lừ lừ đi tới ngay sau lưng, lặng yên nhìn anh nêm nếm gia vị vào nồi canh cá nấu măng chua.

Ở bếp bên cạnh còn có cái nồi gì đó đang được ủ khăn kín trên nắp như muốn che không cho hơi nóng thoát ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Anh làm cái gì đấy?”

Khánh Huy vừa tắt bếp nồi canh cá, thẳng lưng dậy thì bị tiếng quát của Ái Liên làm cho giật mình quay lại.

“Em xong việc rồi à? Anh nấu cơm.”

“Anh cũng giỏi tự tiện nhỉ? Đã xin phép ai chưa mà cứ như nhà mình vậy?”

“Thì lúc em ở bên nhà, anh cũng có cấm em không được làm gì đâu. Bếp em ra vào thoải mái, muốn nấu nướng cái gì cũng có ý kiến đâu.”

Ái Liên nhếch nhếch khóe miệng, tròng trọc nhìn người trước mặt, con người anh cũng có ngày cãi cùn như thế này sao? Cô không thèm đôi co với anh thì túm áo Khánh Huy kéo ra ngoài, “Anh đi về đi, đừng có ở đây nữa.”

“Em làm sao đấy, nói chuyện với anh một chút.”

Ái Liên không thèm nhìn Khánh Huy mà cứ hùng hổ kéo anh đi, còn không thôi lèo nhèo khiêu khích:

“Không có gì để nói, anh đi về với vợ anh đi….”

“Cô ta không còn là vợ anh nữa. Em chẳng bảo là chọn tin anh còn gì?”

“Giờ không tin nữa.”

“Anh…”

Ái Liên vừa dứt lời đã bị Khánh Huy ấn chặt vào tủ lạnh, anh gườm gườm mắt rõ ràng đang tức giận, ánh nhìn kia là coi cô là kẻ nói lời không biết giữ lời. Ái Liên chẳng thèm né tránh mà trừng trừng nhìn lại, cái mặt xinh đẹp còn cong cớn vênh lên thách thức:

“Sao tôi phải tin anh chứ?”

“Em lật lọng.”

“Ừ đấy, lật lọng thì làm sao? Tin anh tôi được cái gì? Chỉ toàn rước cục tức vào người. Cô ta chẳng bảo hai người hợp nhau khoản giường chiếu lắm sao? Chỉ cần cô ta muốn thì kể cả là đã ly hôn, chỉ cần ngoắc tay một cái, muốn lôi anh lên giường lúc nào mà anh chẳng sẵn sằng còn gì?”
Khánh Huy sượng mặt, vì mấy lời vu khống ấy mà máu nóng đã dồn lên tận não không kìm chế được mà gắt lên: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Em nghe ở đâu ra vậy?”

“Lỡ nghe phải rồi, bẩn tai tôi chứ tốt đẹp gì đâu. Lại còn ôm ấp thắm thiết thế cơ mà. Đêm qua cô ta ở lại nhà anh chứ gì? Muốn nối lại tình xưa còn gì nữa. Tôi là trẻ con để anh dắt mũi chắc? Anh chẳng thích bỏ mẹ đi còn gì?”

Ái Liên khinh khỉnh làm một tràng không cần nghỉ, chỉ cần nghĩ tới chuyện có thể đêm qua Hồng Ánh ở lại nhà Khánh Huy, leo lên giường của anh, cùng anh làm ra những chuyện mờ ám. Mà chưa cần làm gì, chỉ cần thấy cô ta động chạm vào người Khánh Huy là cô đã không chấp nhận được rồi, nói cô ích kỷ, chiếm hữu cao cũng được. Nhưng Ái Liên rất không thích đàn ông của mình dây dưa, đụng chạm dù chỉ là một cái nắm tay với bất kỳ người phụ nữ nào.

Thấy Khánh Huy im lặng, Ái Liên gồng người muốn bỏ đi lại bị anh siết chặt lấy, giọng đàn ông trầm trầm chắc nịch có chút gấp gáp khẳng định:

“Anh không thích cái gì từ cô ta hết, anh thích em.”

Lời Khánh Huy nói khiến Ái Liên chết sững, cứ trợn mắt lên nhìn anh. Đến khi kịp ngấm thì hai vành tai đã nóng bừng bừng. Cô khó nhọc nuốt khan xuống, cứ bất động đón nhận ánh nhìn sâu thẳm nhưng chứa đựng đầy thâm tình của anh đặt vào mình.
Rõ ràng trong lòng đã ngậm đầy một bụng đắc ý, nhưng Ái Liên cố sống cố chết hỏi đểu lại Khánh Huy:

“Chẳng phải anh từng bảo chỉ có chó mới thích tôi hay sao?”

“Gâu!”

“Khánh Huy, anh…”

“Gâu!”

Ái Liên hơi sốc nhưng cố nhịn cười xác nhận lại:

“Anh làm chó luôn hả?”

“Ừ!”

Rất nhanh, Khánh Huy đã không để Ái Liên có cơ hội hỏi thêm câu nào nữa, cánh môi mỏng manh thế mà bị anh đoạt lấy. Khánh Huy không một động tác thừa cứ thản nhiên vờn nghịch khiến Ái Liên không cách nào chống cự. Cô còn chưa kịp cảm nhận mới sắp điều hòa được nhịp điệu thì Khánh Huy chết tiệt đã rời đi, còn chằm chằm nhìn vào ngô nghê hỏi:

“Em có cảm nhận được anh không?”

“Chả thấy gì cả, lại đi…”

Ái Liên lắc lắc đầu rồi bất ngờ choàng tay lên cổ Khánh Huy, giờ mới thấy chiều cao hoàn hảo này đôi lúc phản tác dụng, làm cô phải kiễng chân rướn người hết cỡ và vít đầu anh xuống nữa mới hôn được. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy cứ thế hạ thấp người vừa đủ khoảng cách Ái Liên có thể thoải mái hôn anh. Cô say đắm gặm cắn, đôi lúc tinh nghịch còn ác ý nghiến thật mạnh lên môi Khánh Huy khiến anh đang triền miên bỗng giật mình. Thay vì đẩy cô ra thì càng siết chặt tay, nắm lấy eo Ái Liên kéo cả người cô nép sát vào người mình. Cả hai cứ miên man trong mớ cảm xúc hân hoan của những đứa trẻ mới tập yêu, môi lưỡi quấn quýt trao đổi, phối hợp rất nhịp nhàng đến khi hơi thở tức ứ đầy lồng ngực mới chịu buông ra.

Khánh Huy tựa trán Ái Liên thở dốc, cô cũng không khá hơn anh là mấy, một tay bám chặt lấy vai Khánh Huy, tay còn lại ôm ngực đang phập phồng kịch liệt.

Trong lúc điều hòa hơi thở, Ái Liên còn nghe rõ tiếng anh trầm thấp vờn bên tai:

“Đừng giận anh nữa được không?”

Ái Liên chưa kịp đáp, Khánh Huy lại gấp gáp nâng cằm cô lên, miết nhẹ lên bờ môi phiếm hồng hơi sưng mọng của cô nhắc lại:

“Tin anh!”

Hai người bốn mắt giao nhau, vành tai người nào cũng nóng ran ngại ngùng. Nhưng đỏ nhất vẫn là Ái Liên, da cô trắng nên bao nhiêu máu dường như dồn hết về phần mặt. Ái Liên vẫn run chưa cất thành lời được thì đầu cứ gật gật như giã gạo, hành động ấy của cô khiến Khánh Huy vui mừng khôn xiết còn cứ bưng lấy mặt cô nâng niu như món bảo vật, gương mặt đàn ông sáng láng dịu dàng không che giấu hết được niềm hạnh phúc bởi người con gái này mang lại.

“Anh nói thật đấy, anh chỉ thích em thôi, không thích bất kỳ người nào cả. Anh cũng giống Ốc, thích em không cần lí do nào rồi đây này. Em chịu trách nhiệm đi.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến thật thà của Khánh Huy, Ái Liên không nhịn được, dù đang được người ta tỏ tình mà vẫn phải bật cười. Con người cô không dễ bỏ qua cho lỗi lầm của người khác vậy mà cứ bị cái vẻ chân chất nhưng lại rất lừa người này của Khánh Huy làm cho dễ dãi. Đã bao lần hờn dỗi nhưng cứ hễ anh nghệt mặt tỏ vẻ đáng thương là lại mủi lòng tha thứ. Ái Liên chưa hết tức lại túm má Khánh Huy nhéo thật mạnh rồi kéo sang hai bên, lắc qua lắc lại,

“Anh đáng ghét lắm anh có biết không hả?”

Khánh Huy chầm chậm lắc đầu, Ái Liên đang hớn hở tự nhiên cau mày khó chịu, đã bảo con người này một chút lưu manh cũng không có, cứ thật như đếm mới chịu được. Anh thử hùa vào nói mấy câu sến sẩm khiến cô hài lòng thì chắc là lở mồm long móng chắc mà phải thẳng thắn như vậy chứ?

Khánh Huy không nhận ra được tâm tư đó của Ái Liên, còn thản nhiên vuốt ve gương mặt xinh đẹp đầy tinh tế của cô, vén tóc vương trên mặt sang một bên, thản nhiên nói:

“Anh nghĩ là anh đáng yêu.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Lần này thì không cần lời sến sẩm, Khánh Huy cũng thành công chọc cười được Ái Liên rồi. Cô không nhịn được mà gục đầu và ngực anh rúc rích cười không ngớt, khóe mi rung rung rịn nước mắt.

Nơi trán Ái Liên tựa vào cứ động đậy liên hồi, cô trộm nghĩ có phải là trái tim trong lồng ngực vạm vỡ kia đang vì cô mà đập loạn không? Nghĩ tới đó, khiến Ái Liên vừa hài lòng, vừa bấn loạn theo. Cô nghiêng đầu áp mặt vào ngực Khánh Huy để nghe cho rõ từng nhịp đập rộn ràng trong anh, hòa cùng nhịp thổn thức của chính trái tim mình.

Vòng tay bám trên tấm lưng rộng lớn chợt siết chặt, Ái Liên không kiềm chế được mà muốn bật ra cảm xúc trong lòng mình lúc này thành lời. Cô khe khẽ gọi tên anh:

“Huy!”

“Anh đây!”

“Em thích anh, thật đấy!”

Dứt lời, vòng tay Ái Liên càng siết chặt, cả gương mặt diễm lệ đã đỏ bừng bừng cứ dụi chặt vào vòm ngực săn rắn kia. Khánh Huy ở trên đỉnh đầu cô bất giác nở nụ cười hạnh phúc, càng siết chặt lấy Ái Liên không muốn thả ra cho cô chạy thoát.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọ truyện vui vẻ!

Ái Liên ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn đợi Khánh Huy dọn cơm, nhìn mấy món anh nấu trông cũng khá ngon mắt, nhưng đến khi mở nồi cơm thì mùi khê nồng đậm đã xộc ngay vào cánh mũi. Ái Liên nhăn mặt, khụt khịt mũi mấy lần, Khánh Huy gãi đầu giải thích:

“Nồi cơm điện nhà em hơi phức tạp, tại vừa nãy chúng ta… anh quên không tắt bếp nên hơi cháy một chút.”

“Không sao, dù sao chúng ta cũng không ăn đến phần cháy ấy, xem nào, anh cũng đảm đang phết đấy nhỉ?”

Ái Liên kéo Khánh Huy ngồi xuống, lại nếm thử một chút canh, một chút nước thịt kho, xem ra không tệ chút nào. Trừ món cơm hơi khê một tí, nhưng vẫn đủ mỗi người một bát cơm đầy.

Ái Liên chỉ ăn một chút, còn đâu trút hết cho Khánh Huy, cô sợ anh sẽ đói.
Sau bữa tối, Khánh Huy vẫn là người rửa bát. Ái Liên lăng xăng bên cạnh anh, ngắm nhìn người đàn ông của mình luôn tay dọn dẹp. Không ngờ rằng người đàn ông này không chỉ có cơ bắp hay dáng vẻ oai nghiêm trong bộ cảnh phục mới cuốn hút, mà ngay cả lúc anh làm việc nhà cũng gây thương nhớ cho người khác như vậy.

Đúng là chỉ có Lê Hồng Ánh mù mắt mới nhả ra người chồng tuyệt vời như Khánh Huy để đi lang chạ với đàn ông của người khác mà thôi.
Ái Liên tặc lưỡi lắc lắc đầu. Khánh Huy vừa nhìn sang, cô liền nhoẻn miệng cười rồi đi tới tủ lạnh lấy nho ra rửa đợi anh cùng tráng miệng.
Mưa ngoài trời vẫn không ngớt, cứ nghỉ hai phút thì mưa liên tục nửa tiếng. Sấm sét vẫn ầm ầm, chưa biết đến lúc nào mới kết thúc. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy định sẵn tối nay sẽ ở đây ăn chực nằm chờ nhất quyết không về nhà rồi, Ái Liên lại chẳng có ý định đuổi anh thì xem ra đã ngầm đồng ý. Khánh Huy ngồi tựa sô pha, cô ngồi tựa vào lòng anh xem chương trình giải trí trên tivi, thỉnh thoảng lại ngứa miệng bình luận mấy câu. Khánh Huy phát hiện Ái Liên lúc xem tivi cũng thích nói leo giống Ốc ở nhà. Hai người bọn họ tuy không máu mủ mà cứ có những hành động và lời nói giống nhau đến lạ kỳ, cũng có thể bởi vậy mới khiến anh ghi nhớ mãi không thôi.

Ái Liên nhàn hạ lim dim mắt hưởng thụ cảm giác được phục vụ như bà hoàng, nho cứ vừa hết lại được Khánh Huy đút thêm. Cô đang mơ màng, đợi mãi không thấy anh lấy cho thì bất thình lình mở mắt, nhưng trước mặt lại là gương mắt Khánh Huy ngay gần kề khiến Ái Liên hơi tức mắt thì vội nhắm nghiền lại. Cô he hé mở mắt ra vẫn thấy anh cư nhiên ở đó.

Ánh Liên ngửa mặt, nhướng mày,

“Sao thế?”

“Em ăn nho nữa không?”

Ái Liên gật đầu. Khánh Huy liếc vào quả nho móng tay cuối cùng trên đĩa rồi nhón lấy bỏ vào miệng cho Ái Liên, còn tiếc nuối nói:

“Quả cuối cùng rồi nhé!”

“Anh ăn không?”

“Ăn!”

Nửa quả nho bị Khánh Huy ngoạm lấy khiến Ái Liên giật mình, vừa trệu trạo nhai rồi nuốt nửa quả còn lại xuống, vừa hỏi:

“Ngọt không?”

“Ngọt! Anh vẫn muốn ăn nữa.”

“Hết rồi.”

“Vậy anh ăn cái khác.”

“Ơ…”

Ái Liên chưa kịp ú ớ đã bị Khánh Huy hôn xuống, anh bá đạo mút lấy môi dưới lại vờn lên môi trên, trực chờ Ái Liên hé miệng liền luồn lách vào trong, cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa không ngớt, thu lấy vị ngọt của nho tươi vào miệng. Khánh Huy từ tốn trở mình, chẳng mấy chốc Ái Liên đã thấy mình nằm bên dưới. Chiếc sô pha chật hẹp bình thường chỉ vừa mình cô giờ lại thêm người nữa đã bị sức nặng của cả hai làm cho lõm hẳn xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy nghịch ngợm ôm lấy mặt Ái Liên, chế trụ không cho ngọ nguậy mà cuồng si trao cho cô nụ hôn sâu chất ngất, một tay còn lại lần mò xuống eo, thấp hơn đã bắt trọn bờ mông đầy đặn, thấp thêm chút nữa đã mang cả đùi Ái Liên tách ra rồi len vào giữa. Ái Liên thảng thốt giật mình thì ngoảnh mặt né tránh, hơi thở dồn dập vờn bên tai Khánh Huy, “Từ đã.”

Khánh Huy hơi hẫng, mọi động tác chợt khựng lại, Ái Liên đưa lưỡi ướt át, vờn nhẹ vành tai anh, cứ tưởng bị cô cự tuyệt, ai ngờ lại mở đường cho anh:

“Vào phòng em.”

Khánh Huy không đáp, nhưng chỉ một giây Ái Liên đã thấy cả cơ thể bị anh nhấc bổng lên khỏi mặt ghế, cô vội vàng vòng lấy cổ anh ghì lấy vì sợ ngã.

Anh ôm ngang eo Ái Liên để cho cô dẫm lên chân mình, vừa hôn vừa đi về phía cửa. Ái Liên lần tay lên tấm gỗ lạnh lùng, mở chốt cửa để Khánh Huy thuận lợi đưa cả hai vào phòng.
Khánh Huy chủ động dẫn dắt, Ái Liên là cô gái bạo dạn nên rất nhanh đã hưởng ứng anh. Anh hôn thế nào, đụng chạm ra sao cô đều đáp lại y như vậy.

Bàn tay thon mềm xoa nắn bên ngoài lớp áo sơ mi phát ra tiếng sột soạt cộng hưởng cùng hơi thở dồn dập của hai kẻ đang trao nhau những nụ hôn cuồng si thiếu khí.

Chẳng mấy chốc khuy áo trên người Khánh Huy đã bung mở đến tận ngang eo, lộ ra vòm ngực màu bánh mật săn chắc. Ái Liên mơ mang vuốt ve từng thớ cơ rắn chắc, cảm nhận thân nhiệt nóng bỏng từ Khánh Huy truyền vào bàn tay mình. Nói không phải mê tín nhưng cô rất thích cơ thể anh, vạm vỡ rắn chắc, vừa mắt, đúng gu Ái Liên.

Khánh Huy cũng không ngoại lệ, Ái Liên chủ động như vậy anh cũng chẳng sợ cô ngại, cứ cuồng si hút hết mật ngọt từ khoang miệng cô, tay chân cũng chẳng chịu để yên, cô động chỗ nào, anh cũng chạm vào chỗ ấy. Bàn tay hư hỏng sở loạn nơi đẫy đà, xoa nắn không ngừng đôi lúc hơi dùng lực khiến Ái Liên bất giác khe khẽ kêu lên.

“A!”

Mỗi lần như vậy là cô lại rướn người áp sát cả nơi mềm mại ấy vào ngực Khánh Huy như muốn kìm hãm anh lại. Người đàn ông đang yêu một khi ngọn lửa ham muốn trong lòng đã bị khêu cháy thì dù có bằng cách nào cũng khó lòng dập tắt được. Anh nóng lòng muốn cởi bỏ mọi thứ vướng víu trên người Ái Liên, cô lại ăn vận chỉnh tề quá, áo pijama đóng không chừa chiếc cúc nào khiến Khánh Huy muốn vội cũng không được.

Không phải lần đầu yêu, nhưng với Khánh Huy cảm xúc lần này nó lạ lắm. Anh từng thích Nam My là sự thật nhưng cảm xúc với cô ấy là sự ngưỡng mộ và sùng bái như thần tượng trong lòng. Còn với Ái Liên lại là thứ cảm xúc yêu đương mãnh liệt khiến Khánh Huy không ngần ngại muốn được động chạm và hòa làm một với cô. Diễn đàn Vietwriter.vn

Càng yêu, càng dành nhiều tình cảm thì chỉ hôn môi, hay ôm ấp thôi là không đủ. Ái Liên lại không chối từ càng khiến Khánh Huy rạo rực, anh cũng sợ mất, cũng muốn cô triệt để trở thành người của mình.

Nam My từng bảo anh, là đàn ông thì nên chủ động, đừng bắt cô gái của mình phải chờ, hay đoán ý của cô ấy. Cứ nói ra cảm xúc chân thật nhất sẽ tốt hơn là thụ động đợi người ta lên tiếng trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom