Đến giờ phút này, Khánh Huy có thể khẳng định một điều rằng người anh yêu thật sự là cô gái đang dung túng, cuồng loạn cùng mình ở trong lòng anh đây.
Cứ mỗi bước càng tiến lại gần giường ngủ là một món đồ trên cơ thể hai người bị ném xuống đất, cái vắt vẻo trên ghế, trên thành giường, cho đến khi toàn bộ thân trên của cả hai đều lồ lộ ra cho đối phương nhìn thấy rõ. Da thịt trắng ngần sánh trên nền da màu bánh mật tạo thành sự đối lập tưởng chừng đả kích lẫn nhau ấy vậy mà lại hòa hợp một cách nhịp nhàng uyển chuyển khi in bóng lên bờ tường bởi ánh đèn điện từ bên ngoài hắt vào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chân Ái Liên chạm vào thành giường, cả người như muốn ngã ngửa ra phía sau, cô sợ ngã thì bám chặt lấy vai Khánh Huy, anh vẫn cuồng si vờn nghịch đôi môi hồng đào đã bị hôn đến đỏ mọng.
Khánh Huy ôm trọn lấy vòng eo thanh mảnh của Ái Liên, ép dính lấy cơ thể cao lớn nóng bỏng của mình rồi buông tự do, khiến cả hai đổ ập xuống giường đệm. Ái Liên bất giác hét lên một tiếng:
“Á!”
“Làm em đau à?”
“Không, em giật mình.”
Khánh Huy khẽ bật cười, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Ái Liên khiến cô như muốn cháy theo anh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bàn tay mềm mại lần từ ngực xuống cơ bụng săn chắc, thấp hơn dưới lưng quần đã chạm vào vật nào đó, không biết từ lúc nào đã căng cứng muốn sổng chuồng làm loạn. Ái Liên tự nhiên phì cười khiến môi hôn gián đoạn, từng ngón tay linh hoạt nhanh chóng lội lên trên, gẩy gẩy trên cơ bụng Khánh Huy, tinh nghịch khen ngợi:
“Òa, một, hai, ba… sáu múi, anh săn chắc nhỉ?”
Nhớ lại hôm đó cô cũng bị chính mớ cơ bắp này thu hút mới dám làm loạn mà nghịch dại làm càn với anh. Khánh Huy mặc kệ Ái Liên nghịch ngợm, anh tựa trán cô, trầm tĩnh lim dim mắt buông lời ấm ức:
“Em không thổi lửa xong lại bỏ mặc anh tự vùng vẫy rồi chạy mất như lần trước chứ?”
Ái Liên mím môi nhịn cười, lắc lắc đầu:
“Không. Lần này phải hưởng thụ chứ, dại gì chạy… mà có chạy thì cũng phải thịt được anh xong rồi mới… á…”
Khánh Huy không để Ái Liên nói hết đã vùi mặt vào nơi mềm mại nào đó mà tham tham đùa nghịch, hết nhào nặn lại nhay cắn như cún con ngứa răng khiến Ái Liên không đau nhưng bủn rủn hết cả người, tóc anh cọ vào da thịt mẫn cảm vừa buồn vừa ngứa khiến cô cứ vặn vẹo không yên. Môi mím chặt để không bật ra tiếng ngâm nga hưởng ứng. Khánh Huy thành công nhóm lửa thì ngước mắt nhìn lên, gương mặt xinh đẹp của Ái Liên đã trở nên mơ màng ngây dại, biểu cảm cực kỳ quyến rũ khiến anh muốn mất hồn theo.
Khánh Huy đắc ý vừa hôn cô vừa lẩm bẩm:
“Vậy anh phải làm cho em ngày mai không xuống nổi giường mới được. Xem em làm sao chạy làng được đây.”
Ái Liên bị Khánh Huy vần vò đến quên luôn thế sự cứ mặc sức buông thả cuồng loạn cùng anh, chẳng mấy chốc cả cơ thể nõn nà đã chẳng còn nửa mảnh vải bấu víu, che chắn mà hoàn toàn phơi bày dưới cặp mắt đã rực lửa tình dục vọng của Khánh Huy. Nhưng không vì vậy mà cô đánh mất đi hoàn toàn lý trí của bản thân, khi cảm nhận anh ở ngay trước cửa mình cô vội vàng thu người, vội vã đưa tay chống trên ngực Khánh Huy khiến anh chợt khựng lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhuốm màu dục vọng ngước nhìn lên. Ái Liên ngại ngùng thỏ thẻ: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh nhẹ một chút, em… em còn…”
“Còn gì cơ?”
“Còn con gái, em chưa… đây là lần đầu.”
Gương mặt nhuốm màu dục vọng như vừa được rửa bằng nước lạnh khiến Khánh Huy bừng tỉnh khi nghe được thông tin mà Ái Liên vừa nói với mình. Anh chợt ngồi phắt dậy mang theo thứ tồng ngồng dựng đứng kia phô bày lù lù trước mặt Ái Liên, cô xấu hổ đưa mắt nhìn đi hướng khác. Đã bảo cái thứ ấy lúc còn nhỏ thì rất đáng yêu, nhưng lớn thế này thì cực kỳ gây ám ảnh thị giác mà lại. Dù chẳng phải lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn khiến Ái Liên không thích nghi được khi đối mặt trực diện như thế này.
Ái Liên khẽ nuốt khan, thuận tay mang chăn mỏng chắn ngang tầm mắt như cố ý che khuất thằng em của Khánh Huy, nhưng nghĩ lại thì thứ đó cũng khá vừa tay, chơi đùa với nó cảm giác lạ lẫm và thú vị lắm. Với cả sau này nếu Khánh Huy dám lệch sóng thì nó lại có thể trở thành vũ khí để cô xử lý anh cũng nên. Ái Liên chợt phì cười, ánh mắt đầy gian ý dán lên Khánh Huy, cô nàng này mà đã qua giai đoạn xấu hổ rồi thì chỉ có nhây hết phần thiên hạ.
“Sao anh phải ngạc nhiên như vậy chứ?”
“Sao lại không chứ, vậy mà lần trước em… chơi anh vui vẻ như vậy cơ mà.”
Khánh Huy chẳng ngại cứ thế ôm thứ cứng ngắc đã căng cứng cực đại kia, còn thuận đà đi chuyển lên xuống như muốn gợi nhớ cho Ái Liên lại lỗi lầm mà cô từng gây ra với anh. Ái Liên phụng phịu:
“Vui đâu mà vui, xấu hổ muốn chết đấy.”
“Xấu hổ mà nhất chết không chịu buông tay, hại anh muốn khóc không khóc nổi ấy hả?”
“Lúc ấy máu liều nhiều hơn máu não, em mà buông tay có phải là bị anh dần cho nhừ tử rồi không chứ? Thề là cái mặt anh lúc ấy chỉ hận không bóp chết em ngay lập tức thôi. Nên là em phải giữ đằng chuôi chứ gì nữa.”
Ái Liên ôm mặt đã đỏ bừng bừng bật cười khúc khích. Nhớ lại lần đó cô cũng nghịch dại quá đi, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà dám vuốt râu sói, còn tiện tay bẻ măng hại người ta vừa đau vừa hưng phấn, xong còn độc ác bỏ rơi giữa chừng làm Khánh Huy một phen khổ sở.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, Khánh Huy không để cho Ái Liên câu giờ thêm nữa, thông tin cô đưa cho anh vừa khiến Khánh Huy ngạc nhiên cũng lâng lâng hạnh phúc. Cảm giác của người chiến thắng nó lạ lắm. Anh không quá câu nệ hay để ý đến tấm màng mỏng manh kia, nhưng nghe Ái Liên nói mình là lần đầu của cô thì cứ hân hoan bồi hồi khó tả. Cũng bởi thế dạo đầu của hai người lại kéo dài thêm chút nữa, Khánh Huy sợ không đủ sẽ lỡ làm tổn thương Ái Liên.
Từng nụ hôn trở nên cuồng nhiệt hơn, từ môi xuống cằm, gặm tới xương quai xanh, vùng vẫy nơi đầy đặn mịn màng trước ngực, nơi nào môi lưỡi đi qua đều râm ran ngứa ngáy, khi môi hôn chạm vào vết sẹo mổ nhỏ xíu khiến Ái Liên vô thức cong người né tránh. Cả cơ thể chuyển sang tư thế nằm sấp, phô bày tấm lưng trần mong manh gợi cảm. Khánh Huy không buông tha vừa vuốt ve vừa gặm nhấm từng tấc da thịt non mềm men theo dọc sống lưng trườn lên đến gáy, anh ôm mặt Ái Liên kéo ra sau trao cho cô nụ hôn chất ngất, ép Ái Liên xoay về tư thế đối mặt với mình, vừa hôn môi vừa lẩm bẩm: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Anh yêu em!”
Ái Liên bị vờn đến mụ mẫm, bất giác đáp theo:
“Em yêu anh! Ha…”
Cả hai cứ quấn quýt triền miên, đụng chạm mọi ngóc ngách trên cơ thể nhau. Khi cảm thấy đã có thể thuận lợi tiến vào, anh còn ân cần dò hỏi:
“Anh vào nhé!”
“Anh từ hẵng.”
Khánh Huy gần như muốn nín thở để áp chế dục vọng đang hừng hực sôi sục trong người lúc này, cơ bụng cũng vì chịu đựng mà gồng lên căng cứng vậy mà vẫn phải kiên nhẫn chờ đợi người ở dưới đang đắn đo lẩm bẩm:
“Nếu cho vào bây giờ sẽ rất đau, nhưng không cho vào bây giờ thì sau này vẫn phải cho vào thì cũng sẽ đau.”
Ái Liên nghĩ xong thì ngước mắt nhìn Khánh Huy khẳng định:
“Thôi anh cho vào đi, em chịu được.”
Ái Liên vừa nhắm nghiền hai mắt, bày ra vẻ mặt chịu đựng, Khánh Huy không biết nên khóc hay cười với cô nữa. Anh rướn cằm hôn lên trán, lên mặt cô, tỉ mẩn hôn khắp gương mặt đang nhăn nhó chờ đợi, chẳng mấy hơi thở trầm thấp đầy dục vọng nóng bỏng đã vờn bên tai Ái Liên, Khánh Huy trầm giọng thì thầm:
“Anh sẽ nhẹ nhàng, em thả lỏng ra, đừng nhăn nhó thế.”
Ái Liên mím môi gật gật đầu, hai tay bấu chặt lấy ga giường đến nhăn nhúm hết cả đi. Sự động chạm bất ngờ nơi thần bí khiên cô vô thức gồng bụng dưới như muốn chống đỡ càng khiến nơi đó co thắt kịch liệt, làm Khánh Huy đang đà thuận lợi bỗng khựng lại, chật vật mãi không làm sao tiến vào tiếp. Mồ hôi trên trán anh càng túa ra ướt đẫm, nhỏ tách xuống chóp mũi Ái Liên.
Cứ mỗi lần đi vào là anh lại một lần dụ dỗ: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em thở đi, thả lỏng một chút anh mới vào được… mới được một nửa thôi… Ái Liên!”
“Em… em khó chịu lắm… Lạ nữa. Anh nhanh một chút đi, đừng từ từ như này, khó chịu lắm… ha...”
Ái Liên nức nở sụt sùi, càng khiến Khánh Huy sốt ruột, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ đua nhau chảy xuống thái dương cô. Ái Liên cố thả lỏng hạ thân nhất có thể, môi mỏng bặm chặt sẵn sàng chịu đựng sự đau đớn của lần đầu thiêng liêng. Ái Liên sống thoáng nhưng không phải loại con gái buông thả hư hỏng. Thứ cô giữ là để dành cho người đàn ông xứng đáng và phù hợp, vừa hay Khánh Huy là người như vậy.
Sau khi đau đớn đi qua là sự hân hoan của lần đầu hòa hợp, hai người yêu nhau bởi vậy khi tìm được đúng nhịp thì dễ dàng đưa nhau cùng thăng hoa với cảm xúc mãnh liệt của sự yêu đương. Hơn hai năm nay Khánh Huy đều nhịn xuống dục vọng nguyên thủy của người đàn ông trong độ tuổi xung mãn nhất, nhưng ngay lúc này anh không cần kìm nén nữa bởi người con gái trong lòng đang dung túng hòa hợp cùng với anh, đưa anh lên tới tận đỉnh cao của ái tình. Cùng nhau trầm luân hết lần này đến lần khác.
Trong cơn hoan tình, Khánh Huy cố nén lại chưa muốn xuất ra, anh rời môi ghé tai Ái Liên, hơi thở gấp gáp mang theo dục vọng phả vào vành tai mẫn cảm khiến cô run rẩy không thôi.
“Ái Liên!”
“Hả?”
“Em muốn cưới chưa, có ý định sinh con luôn không?”
Ái Liên mơ màng nhướng mắt đê mê nhìn vào gương mặt nhuốm dục vọng quyến rũ chết người gần kề trong gang tấc, nơi giao nhau giữa hai người cơ hồ có thể cảm nhận được thứ nóng bỏng với độ phóng đại đến cực hạn đang giật giật như muốn phóng thích đến nơi. Khánh Huy mất kiên nhẫn vào thẳng vấn đề:
“Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ cho ra ngoài.”
Anh vừa thủ thỉ, hông vừa nhịp nhàng đẩy đưa thêm vài lần, kích thích ham muốn cao trào, nhưng vừa định ra khỏi người Ái liên đã bị cô bất thình lình ghì chặt lấy hông, không cho rút ra.
“Anh… ở bên trong…”
Ái Liên xấu hổ vội đưa tay che mặt, Khánh Huy sau giây ngỡ ngàng liền bật cười hạnh phúc. Anh cố nén lại sự run rẩy đến cực hạn, Khánh Huy gỡ tay Ái Liên đan vào tay mình rồi nhanh chóng rải từng nụ hôn đầy cưng chiều khắp gương mặt đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ và khoái cảm cực hạn hun đốt của cô.
Ái Liên miên man bấu víu lấy tấm lưng trần thấm đẫm mồ hôi ướt dính của Khánh Huy, nép chặt vào vòm ngực săn rắn đang phập phồng kịch liệt mà cùng nhau thở dốc, những giây phút thăng hoa vừa rồi như đã hút cạn sức lực của cả hai. Diễn đàn Vietwriter.vn
Phải đến hơn mười phút sau, Ái Liên mới run rẩy thả phịch tay xuống nệm, cằm ghì trên vai Khánh Huy buông lỏng, nghiêng đầu nhìn sang một bên. Thu vào tầm mắt mơ hồ là mảng ga giường nhăn nhúm xô lệch đến trơ cả nệm trần tự lúc nào.
Những phút vừa rồi cô thật sự đã cùng Khánh Huy cuồng loạn đến quên cả trời đất. Ái Liên đưa mu bàn tay lên che miệng bật cười. Khánh Huy rướn người hôn Ái Liên thật mạnh rồi mệt nhọc đổ người nằm xuống bên cạnh cô điều hòa hơi thở trong chốc lát.
“Em có khó chịu ở đâu không?”
Ái Liên không đáp, chỉ khẽ khàng chớp chớp mắt, thân dưới vừa hơi động đậy đã truyền đến cảm giác đau tức lẫn xót rát khiến cô nhăn nhó mặt mày. Nhìn biểu cảm ấy của cô khiến Khánh Huy xót, cả thân hình vạm vỡ nghiêng sang ôm lấy sườn mặt Ái Liên vuốt ve cưng nựng:
“Nằm thêm một lát, đừng động nữa. Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được bản thân.”
Ái Liên bật cười nhẹ, nũng nịu gối lên tay anh, rúc mặt vào ngực Khánh Huy làm nũng:
“Khánh Huy!”
“Hả?”
“Anh còn nhớ lần anh cứu em không?”
“Nhớ, sao thế?”
Ái Liên ngước mắt mím môi, đôi mắt đen láy long lanh nhìn Khánh Huy ra điều kiện:
“Em hỏi anh cái này, anh không được cười. Cũng không được nói em háo sắc mê anh.”
“Em nói xem, cứ úp úp mở mở thế?”
“Có phải tối hôm em nằm viện chúng ta…”
“Sao?”
Ái Liên mím môi, suy tư trong giây lát. Cô không phải loại người dễ thẹn nhưng ngay lúc này vừa trải qua một màn ân ái nóng bỏng, thì bỗng trở nên bẽn lẽn một cách lạ thường, tim trong lồng ngực cứ thổn thức không yên. Ái Liên không muốn bị cho là thèm muốn người ta trước. Khánh Huy sốt ruột, hàng mày đậm nét đã cau lại, cụng trán Ái Liên một cái rồi chợt nâng cằm cô lên, hôn chút một cái vào môi cô, lúc buông ra còn đá lông nheo trêu đùa làm Ái Liên thẹn đỏ cả mặt.
Anh ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu Ái Liên lẩm bẩm:
“Đêm hôm ấy đúng là chúng ta có hôn nhau. Là anh hôn em trước, không phải do em háo sắc thèm muốn anh.”
Ái Liên như cá gặp nước đã bất ngờ nhổm dậy, hào hứng hỏi lại:
“Đúng mà đúng không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừm, đúng, lúc ấy em gặp ác mộng còn vừa khóc vừa gọi anh cứu em. Là anh không cầm được lòng nên hôn em trước.”
“Anh thành thật ghê, như người khác là đổi trắng thay đen để tự mãn rồi.”
“Con người anh có gì nói nấy, chuyện do anh gây ra thì anh nhận, mà anh hôn người yêu anh, chả phạm pháp.”
Ái Liên sướng rơn, mà vẫn cố bĩu môi:
“Ai là người yêu anh?”
“Còn ai nữa? Này em đừng có mà ăn được anh rồi tính chạy làng đấy nhé!”
Ái Liên cười ngất, lại ghé miệng cái một cái vào ngực Khánh Huy khiến anh bất ngờ thì co người lại. Cô vừa nhả ra lại hôn nhẹ một cái lên chính dấu răng của mình gằn lên trên da thịt rám nắng, vừa tủm tỉm vừa nói:
“Đóng dấu rồi. Anh là của riêng em. Đứa nào lớ rớ em vặn răng.”
“Ừ, tùy ý em xử lý. Ái Liên, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”
Khánh Huy hạnh phúc ôm chặt lấy Ái Liên trong lòng không muốn buông ra dù chỉ một phút. Anh không ngờ bản thân cũng có lúc tham lam như thế này, thật sự chỉ muốn giữ riêng con cáo con nghịch ngợm này cho riêng mình mà thôi.
…
Tắm xong thì tóc Ái Liên cũng ướt rượt, cô lười tính cứ để thế đi ngủ nhưng Khánh Huy không chịu, anh để cô ngồi trong lòng mình, vòng tay ôm lấy cả thân người vạm vỡ, trán tựa vào ngực anh đúng tư thế gấu koala ôm cây bạch đàn, hai mắt mơ màng buồn ngủ để kệ anh tỉ mẩn sấy tóc cho. Lúc Khánh Huy sấy xong tóc cho cô thì con cáo con trong lòng anh cũng ngủ ngoặt nghẹo, anh vừa ôm cô vừa cất máy sât lên bàn rồi mới đặt Ái Liên nằm xuống giường.
Khánh Huy âu yếm nhìn gương mặt nhỏ nhắn an yên say ngủ, lại dịu dàng vén tóc vương trên mi mắt, trên má cô sang một bên, khóe miệng người đàn ông bất giác đẩy cao nở nụ cười ấm áp.
Ngủ ngon thật, lần trước cô say làm loạn một trận hại anh dọn dẹp rồi cũng lăn đùng ra ngủ mất xác, Khánh Huy khẽ bật cười, tay đưa lên gãi gãi cánh mũi. Còn nhớ gần một năm trước hai người cứ như chó với mèo, hễ cứ thấy mặt nhau là phải khịa mấy câu mới chịu được.
Giờ thì hay lắm rồi, người ta từ lúc nào cứ thế đánh cắp mất trái tim anh chẳng rõ. Khánh Huy tự nhủ nhất định sẽ nâng niu trân trọng cô gái này. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên ở một mình nên quen thói rồi, nên là vừa thả lưng xuống giường liền lựa thế thoải mái nhất mà quay người ôm gối ngủ ngon lành. Khánh Huy mặc được cái áo phông quay lại thì cứ tròn mắt nhìn, thế là anh bị người ta ăn xong rồi hắt hủi luôn đấy hả?
Khánh Huy lắc đầu cười khổ rồi nằm xuống bên cạnh, anh chưa ngủ được cứ chăm chăm nhìn vào tấm lưng gầy ngay trước tầm mắt, thỉnh thoảng lại cười một mình đầy mãn nguyện.
Bình luận facebook