Hai người cứ như vậy, bốn mắt giao nhau, đáy mắt người nào cũng như chỉ chứa được hình bóng của đối phương. Ái Liên rời mắt chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn long lanh được tháo ra khỏi hộp đang ở trên tay Khánh Huy, tâm trạng cô lúc này cực kỳ khó tả, vừa bàng hoàng và ngạc nhiên nhưng cũng hân hoan khó tả cứ như người vừa được tung lên tận chín tầng mây.
Khánh Huy chẳng đợi Ái Liên trả lời, bởi anh sốt ruột lắm rồi. Vừa hạnh phúc vừa lo sợ, sợ người ta từ chối lời cầu hôn của mình nên cứ mạnh dạn đeo nhẫn vào tay cô.
Ái Liên chẳng hề có động thái khước từ, cả người bất động như tượng sáp, chỉ mỗi đôi con ngươi đen láy là khẽ đảo theo từng chuyển động của Khánh Huy, cho đến khi anh nâng tay cô, rồi cúi đầu đặt lên vị trí chiếc nhẫn cầu hôn đang an vị một nụ hôn nồng ấm. Lúc này ngón tay Ái Liên mới khẽ giật giật hơi co lại như vừa có luồng điện xẹt qua. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy nhoẻn miệng cười, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc hơi nheo lại, dịu dàng cất lời:
“Làm vợ anh nhé!”
Ái Liên run run nhìn lại tay mình một lần nữa, cảm nhận sự mát lạnh bao trọn ngón áp út của mình, lúc này cô mới dám tin mình vừa được cầu hôn là sự thật. Một luồng cảm xúc mãnh liệt như đang cuộn trào cứ tầng tầng lớp lớp dâng lên trong lòng khiến Ái Liên khiến cô hân hoan khó tả. Nước mắt nghẹn ngào vô thức rịn ngập khóe mi rồi lặng lẽ rơi xuống.
Ái Liên chợt siết chặt tay Khánh Huy, mím môi kìm tiếng nấc, run rẩy gật đầu. Anh không kìm chế được cảm xúc cũng đỏ mắt theo cô, Khánh Huy bất giác kéo cả người Ái Liên rơi vào lòng mình mà ôm chặt lấy. Mặt anh vùi vào tóc cô, miệng lẩm bẩm nói cảm ơn. Ái Liên vừa khóc vừa cười, run run nâng mặt anh lên, âu yếm nhìn vào đáy mắt sâu thăm thẳm đang phản chiếu hình ảnh của mình, rồi từ từ trao anh nụ hôn sâu dài bất tận. Diễn đàn Vietwriter.vn
Màn cầu hôn đầy cảm xúc đã kết thúc gần nửa tiếng đồng hồ mà cả hai vẫn còn bồi hồi khó tả, tim trong lồng ngực dường như chưa ổn nhịp vẫn cứ rộn ràng hân hoan. Cảm giác được cầu hôn nó thật sự lạ lẫm lắm, Ái Liên cứ rúc mặt vào ngực Khánh Huy mà tủm tỉm nãy giờ, nên càng cảm nhận rõ ràng được nhịp đập trên cơ thể anh cũng đang rối loạn như chính mình.
Cô chợt ngóc đầu thủ thỉ:
“Sao anh biết size nhẫn của em vậy?”
“Ngón áp út của em bằng vừa đúng ngón út của anh. Đêm nào anh chẳng ướm thử.” Anh thật thà đáp, khiến Ái Liên cứ cười mãi không thôi.
Hóa ra là người đàn ông này trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô, vậy mà cứ im ỉm như không có gì. Một ý nghĩ khác chợt hiện lên trong đầu Ái Liên, cô lén lút đưa tay chạm lên bụng mình, khuôn miệng tủm tỉm cười mà lòng trộm nghĩ, nếu thật sự có sẽ dành làm quà cưới cho Khánh Huy. Diễn đàn Vietwriter.vn
…
Sáng hôm sau hai người dậy rất sớm, có vẻ như là sự hồi hộp từ tối qua vẫn còn dư âm đến tận bây giờ, bởi vậy mới không ngủ được. Ái Liên nấu bữa sáng, Khánh Huy giúp cô dọn dẹp phòng, sau đó cùng ăn sáng rồi mới về nhà anh chơi với Ốc.
Tối qua anh từ cơ quan đến thẳng nhà Ái Liên nên Ốc không biết. Nó mà biết lại bảo bố chỉ biết đi ăn mảnh một mình.
Ốc vừa nhìn thấy Ái Liên đã quấn chân cô, bà nội nhìn theo cứ tủm tỉm cười.
Ái Liên vừa ngồi xuống, mới với ly nước định uống thì hai cái mắt to tròn trong veo của Ốc đã mở ra hết cỡ, đồng tử đen láy đảo theo tay cô đầy săm soi,
“Mẹ! Mẹ có nhẫn mới à?”
Ái Liên liếc mắt nhìn vào chiếc nhẫn đêm qua Khánh Huy đeo vào cho mình, tự nhiên bị Ốc hỏi thế thì đâm ra ngại. Bà nội nó đang lúi húi cất đồ đi chợ lúc sáng vào tủ lạnh cũng ngoảnh mặt nhìn sang.
Khánh Huy xoa đầu con trai hỏi ngược lại nó:
“Đố con biết nhẫn này có ý nghĩa gì?”
Ốc rời sự chú ý ngước lên nhìn bố một cái rồi thản nhiên trả lời mà không cần nghĩ:
“Thì đeo cho đẹp chứ làm gì nữa bố.”
Ái Liên phì cười, đã với tay kéo Ốc ôm vào trong lòng, cằm cô gác lên đầu nó, mắt đăm đắm nhìn sang bố thằng bé, gò má trắng trẻo đã bị sự ngại ngùng hun đỏ.
Khánh Huy lắc lắc đầu cười trừ, lại bẹo má con trai một cái mắng yêu:
“Ngốc lắm, thường thì người ta chỉ đeo nhẫn cưới với nhẫn cầu hôn ở ngón này thôi con trai ạ!”
“Hôn mà cũng được đeo nhẫn á bố? Vậy cứ mỗi lần hôn là mẹ lại được một cái nhẫn à bố? Bố ơi bố, nhẫn này đẹp thế thì có đắt không hả bố?”
Ái Liên cười ngất, Khánh Huy bất lực. Thằng nhóc này sao hôm nay nó lại u mê thế nhỉ? Bố gợi ý đến thế rồi mà còn không biết đường hiểu ra.
Ốc lại bất chợt reo lên, “A con biết rồi, mẹ cho bố hôn mẹ rồi à? Thế có phải là bố sắp lấy được vợ rồi không hả bố?”
Khánh Huy hết kiên nhẫn vào thẳng vấn đề luôn: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không phải sắp, mà là mẹ con đồng ý làm vợ của bố rồi.”
“Ối rồi ôi, thật á bố?” Ốc thảng thốt kêu lên, nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ thì ngóc đầu lên, tay vuốt má Ái Liên sốt sắng hỏi lại:
“Mẹ! Có phải không hả mẹ?”
Ái Liên tủm tỉm gật đầu, Ốc sung sướng reo lên lần nữa:
“Tuyệt vời ông mặt giời, vậy là từ giờ sang nhà mẹ không cần phải về nữa rồi. Bố giỏi kinh lên được ấy."
“Bố giỏi nhỉ? Cũng biết tán gái rồi ấy bà ạ!”
Cái mặt thằng bé hơn hớn tươi vui, mắt hấp háy nhìn bà nội đang nhìn về phía ba người, Khánh Huy và Ái Liên lúc này mới phát hiện ra điều đó. Cô e ngại cười ngượng, bà nội Ốc lại đáp lại bằng một nụ cười hiền hậu, khóe mắt theo đó cũng nhăn lại hằn lên dấu vết thời gian, lúc này Ái Liên mới buông xuống một chút căng thẳng.
Khánh Huy nghiêng người, ghé tai cô thì thầm:
“Mẹ cũng thích em mà, đừng căng thẳng quá. Để anh nói chuyện với mẹ đàng hoàng rồi nhờ mẹ sang bên nhà em thưa chuyện.”
“Từ đã, tạm thời anh cứ nói chuyện với mẹ trước, còn bên nhà, để em sắp xếp đã.”
“Ừ! nhưng có vấn đề gì thì hãy nói với anh.”
“Vâng!”
Ái Liên đã tính cả rồi, bên nhà Khánh Huy chỉ cần mẹ anh không phản đối thì bên nhà mình, cô sẽ có cách đưa các vị phụ huynh vào thế đã rồi. Mặc dù biết nó hơi cùn đời và ấu trĩ nhưng thực tế thì cô cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn việc có bầu ép cưới cả.
…
Nửa tháng sau,
Sau khi đã hẹn với Hoàng Bách, đúng giờ Ái Liên rời khỏi phòng làm việc đi tới khoa sản.
Bình thường vẫn le ve sang bên ấy suốt thì chẳng làm sao, vậy mà hôm nay cô lại cứ ngó trước nhìn sau đầy vẻ dè chừng như người đang ăn trộm sợ bị người khác trông thấy.
Ái Liên vừa gõ cửa phòng Hoàng Bách vừa ngoảnh mặt nhìn quanh thêm một lần nữa, đang giờ trưa nên hành lang khoa sản vắng tanh, khoa nhi bên kia cũng chung số phận. Cô vừa ngoảnh mặt quay lại đã bị cái mặt Hoàng Bách làm cho hết hồn mà theo phản xạ lùi bước ra sau. Hoàng Bách lấy làm lạ, đưa mắt nhìn Ái Liên một lượt từ đầu đến chân, Diễn đàn Vietwriter.vn
“Em làm gì mà cứ ngơ ngơ không để ý gì thế? ”
“Sao anh ra mà không lên tiếng, làm em hết cả hồn. Đi vào đi đã.”
Ái Liên tay vuốt ngực tự chấn an, chân đã len vào phòng trước, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng không có ai thì mới dám thở phào nhẹ nhõm, thong thả ngồi xuống ghế.
Hoàng Bách ngồi xuống ghế đối diện, khẽ cau mày nhìn biểu hiện lấm lét của Ái Liên, anh không biết cô lại muốn dở trò gì, tối qua thấy nhắn bảo trưa nay để trống lịch cô muốn đặt lịch khám. Còn nhấn mạnh không được để người nào ngoài anh và cô biết được, khiến Hoàng Bách ngay cả vợ cũng không dám kể cho nghe.
“Rồi! Phòng không có ai, em bị làm sao? Muốn khám cái gì?”
“Em có thai rồi.”
“Hả? Con anh Huy chứ gì? Sao không thấy anh ấy khoe nhỉ?”
“Suỵt, anh tuyệt đối không được nói với anh ấy.”
Hoàng Bách sửng sốt trợn mắt nhìn Ái Liên, trong đầu anh đã nghĩ tới tình huống vô cùng cực đoan thì bày ra vẻ mặt nghiêm trọng hỏi một tràng:
“Sao em lại làm như thế? Đứa trẻ có tội gì đâu? Không phải hai người vẫn đang tốt đẹp hay sao? Anh tưởng em rất thích trẻ con cơ mà? Hay anh Huy làm gì có lỗi với em? Có chuyện gì thì từ từ bàn bạc…”
Thấy anh cứ luyên thuyên như người nói sảng, Ái Liên liền ngắt lời:
“Dừng! Anh đang luyên thuyên cái gì vậy Hoàng Bách?”
“Chứ không phải em muốn bỏ thai à?”
“Thần kinh à? Ai muốn bỏ thai?”
“Thế…”
“Thế cái mế. Em muốn anh khám cho em xem thai vào tử cung chưa, với cả em muốn gây bất ngờ cho Khánh Huy nên mới cần anh giữ bí mật. Anh nghĩ em là loại người gì mà lại đi vẽ ra được mấy chuyện kinh khủng như vậy hả? Không có chồng thì em vẫn sinh con ra như bình thường nhé, hâm.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Bách muốn vã mồ hôi hột, anh lại cứ tưởng Ái Liên và Khánh Huy xảy ra mâu thuẫn gì lớn lắm khiến cô có ý định bỏ thai nên mới muốn làm công tác tư tưởng, nhưng hóa ra là do mình nhạy cảm mang não đi chơi xa. Đúng là không nên cầm đèn chạy trước ô tô mà.
“Em thử chưa?”
“Thử rồi, năm cái lận đều hai vạch căng đét.”
“Sợ người bán que thử thai chết đói chắc mà thử lắm lần vậy?”
“Kệ em.”
Ái Liên hồi hộp chờ đợi được kiểm tra. Lúc nhận được kết quả thai vào làm tổ ở tử cung rồi thì mới dám thở phào nhẹ nhõm, dù có là bác sĩ đi chăng nữa thì cảm giác lần đầu được làm mẹ cũng thật sự hồi hộp và lo lắng vô cùng. Nhìn Ái Liên tươi cười rạng rỡ mà hai hốc mắt lại hoen đỏ như kia khiến Hoàng Bách cũng cảm thấy vui mừng cho họ, nhưng cái cảm giác muốn được chia sẻ niềm vui của người ta cho người khác mà lại bị cấm nó thật sự rất là bứt rứt. Anh còn muốn bắt Khánh Huy phải khao mấy anh em một chầu ra trò nữa mà, nhưng xem ra phải đợi lúc anh ấy được người ta cho phép biết mình sắp làm bố thôi.
Ái Liên cẩn thận cất phiếu siêu âm và kết quả kiểm tra vào túi áo, lần này thì có thể hiên ngang ngẩng cao đầu bước về phòng mình mà chẳng sợ ai nữa rồi. Bởi cô đang bận vui với cảm xúc của người sắp được làm mẹ làm gì còn tâm trạng mà lo bị ai nhìn thấy nữa.
…
Kể từ lần đánh ghen ngược đầy nhục nhã nửa tháng trước Hồng Ánh cũng không lần nào chạm mặt Thành Đạt nữa. Anh ta từ khi có bạn gái mới thì có vẻ ngoan hơn, ít giao du với đám bạn bè, gái gú nơi quán bar nữa thì phải.
Nhưng hôm nay không biết là do Hồng Ánh gặp may hay Thành Đạt gặp xui xẻo mà đúng lúc cô ta đang ngả ngớn bên ly rượu uống dở thì anh ta xuất hiện. Anh ta vừa bước vào bar thì đã tia thấy bóng hồng ngon nghẻ đang uốn éo ở gần quầy pha chế.
Lúc Thành Đạt bước đến thì Hồng Ánh cũng ngất ngưởng muốn rời khỏi, cô ta loạng choạng bám hụt cạnh bàn, cả người bỗng chốc đổ rạp lên người anh ta.
Thành Đạt đứng yên không nhúc nhích, lại khoan thai cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt đen thui phản chiếu gương mặt hồng hào bởi men say đang nhăn nhó của Hồng Ánh, thấp một chút là cổ áo trễ nải, phô bày da thịt ngồn ngộn đang phập phồng theo từng nhịp thở như muốn khiêu khích khí huyết đang chảy trong người anh ta sôi lên sùng sục. Diễn đàn Vietwriter.vn
Con người là giống loài khó hiểu và khó phân tích nhất trên thế giới, khi đã phải mùi tình dục thì cứ như con thiêu thân rơi vào vòng hoan ái. Mới hôm nào còn không tiếc lời bóc mẽ, thóa mạ nhau như chó điên cắn càn, vậy mà ngay lúc này Thành Đạt và Hồng Ánh lại không màng tới sự nhục nhã thay ghê tởm ấy mà lao vào thỏa mãn lẫn nhau để giảm bớt đi cơn triều cường đang trào dâng không kiểm soát được bởi dục vọng điên cuồng trong cả hai.
Những lúc như thế này cả hai người bọn họ đã hoàn toàn bị phần con trong mình và thân dưới chi phối.
Cơn mê tình hoang dại qua đi, Hồng Ánh dường như đã tỉnh rượu nhưng cả thân thể lõa lồ đầy dấu vết hoan tình mà Thành Đạt để lại đã rã rời mềm nhũn, muốn nhúc nhích cũng cảm thấy đau mỏi. Lâu ngày mới gặp lại mà anh ta cứ hùng hục như trâu húc mả tổ, cũng chẳng buồn dạo đầu cho tử tế, vừa mở cửa phòng đã thẳng tay lột đồ mà hành sự. Xem ra là đã bị bỏ đói lâu ngày.
Điện thoại di động của Thành Đạt chợt đổ chuông, mày rậm chợt nhíu lại, gương mặt đàn ông sáng láng có chút không hài lòng, nhưng anh ta không hề chậm trễ đã bắt máy.
“Anh đây…”
Hồng Ánh vẫn nằm im, khi khuôn ngực vẫn kịch liệt phập phồng chưa điều hòa được lại. Nghe cách Thành Đạt trả lời điện thoại thì cô ta cũng đoán được là người nào gọi.
Cuộc gọi chưa kết thúc, Thành Đạt vẫn đang xuống giọng dỗ ngọt người yêu thì thân dưới bất ngờ truyền lên cảm giác hưng phấn vì bị cái miệng ướt át nóng bỏng của Hồng Ánh bao lấy, khiến anh ta giật mình. Tiếng “suýt” đầy hưng phấn vô thức bật ra khỏi miệng.
Thành Đạt không hài lòng thì cau mày nhìn xuống, chưa kịp nói tiếng nào đã bị người ở đầu dây bên kia chất vấn thì vội vàng phân bua dỗ dành, nhưng cặp mắt đã nổi giông tố nhuốm màu lửa dục lại chăm chăm nhìn vào mái đầu đang nhịp nhàng lên xuống mà liếm láp không ngừng.
Phân thân được bao bởi miệng Hồng
Ánh chẳng mấy chốc đã sưng cứng đến cực đại. Một tay anh ta cầm điện thoại, một tay túm lấy tóc Hồng Ánh liên tục ấn thật mạnh khiến khúc thịt thừa như chạm tới tận cùng cuống họng cô ta.
Hồng Ánh mấy lần muốn nôn khan nhưng vẫn kiên quyết ép Thành đạt rên rỉ thành tiếng mới được, nhưng lần này anh ta cứng đầu hơn cô tưởng. Cũng bởi bên tai Thành Đạt đang là điện thoại của người yêu, khiến anh ta ham muốn bị đẩy lên đến tận cùng nhưng vẫn phải nghiến răng cố đè xuống, nhìn dáng vẻ Thành Đạt lúc này chẳng khác nào người bị cù chân muốn bật cười hưng phấn nhưng phải ngậm miệng kìm chế lại cho khỏi xấu mặt. Trên trán anh ta gân xanh hằn lên nhàng nhịt.
Thành Đạt siết chặt tóc Hồng Ánh ghì lại không cho cô ta mút nữa khiến các khối cơ trên bắp tay hằn lên một cách phóng đại như muốn xé rách da thịt phơi ra ngoài. Mồ hôi đầm đìa từ thái dương trượt xuống cằm, xuống cổ Thành Đạt, tụ lại với nhau trên rãnh ngực rồi chảy dọc xuống bụng dưới, thấp hơn bị môi Hồng Ánh chặn lại. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hương vị mặn mòi men khóe môi thấm vào khoang miệng Hồng Ánh, cô ta chợt ngước lên, mang ánh mắt lẳng lơ gợi tình nhìn Thành Đạt như muốn khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh ta.
“Anh tắt máy trước nhé… một lát… anh về nhà… sẽ…”
Lời Thành Đạt bỗng bị ngắt, anh ta trợn mắt nhìn Hồng Ánh khi cô ta vừa hất tay mình ra rồi mút một cái thật mạnh dọc phân thân cứng ngắc trước khi ngồi bật dậy đối diện với mình.
Đầu dây bên kia thấy Thành Đạt không nói nữa thì sốt ruột hỏi:
"Sẽ sao cơ?"
Người đàn ông bị giọng nói ngọt ngào nũng nịu kia hớp hồn thì không để ý đến hành động liều lĩnh kia của Hồng Ánh nữa mà xum xoe đáp lại:
“Sẽ gọi cho em… hát ru… ha…”
Sau tiếng rên vì quá hưng phấn, Thành Đạt liền bặm chặt môi, vằn mắt lườm người đàn bà không biết xấu hổ đã mang chân giữa của anh ta đặt vào hang động ẩm ướt của mình rồi bất thình lình ngồi thụp xuống. Hành động quá trớn đó của Hồng Ánh như muốn đoạt mạng Thành Đạt đến nơi, hơi thở anh ta chợt trở nên nặng nề gấp gáp.
Trước khi Thành Đạt kịp tắt máy, cô ta đã mặt dày trơ trẽn nhấc hông lên, rồi một lần nữa hạ xuống cật lực, khiến anh ta thêm một lần hưng phấn mà vô thức bật ra tiếng rên rỉ:
“Ha…”
“A!!! sướng…” Hồng Ánh điên cuồng lao tới ôm cổ Thành Đạt, cái miệng đĩ thõa không ngừng bật ra những câu rên rỉ tục tĩu, cố tình để cho kẻ ở đầu dây bên kia nghe được.
Trong lúc hưng phấn tột cùng, một tia lý trí cuối cùng vừa xẹt qua ép Thành Đạt lập tức tắt máy.
Chiếc điện thoại trong tay anh ta bỗng trở nên thừa thãi thì bị quẳng đi không chút lưu tình. Thành Đạt bị Hồng Ánh thành công chọc cho phát điên, lần này thì anh ta chết chắc rồi, không biết sẽ giải thích với cô người yêu kia như thế nào, nhưng trước khi chết cũng phải cho Hồng Ánh biết cái giá phải trả cho việc thách thức sự kiên nhẫn của mình là như thế nào.
“Một lần là không đủ với cô đúng không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ha… a!!!”
Thành Đạt như thú hoang nổi cơn điên, đùng đùng rút người ra khỏi người cô ta, thô bạo lật Hồng Ánh lại, ép cô ta bám vào thành giường, rồi từ phía sau liên tục đẩy hông mang phần thừa thãi đã cứng ngắc như khúc gỗ khảm vào tận cùng hang sâu, khiến Hồng Ánh không ngừng rên rỉ, “Ha… nữa… cho em nữa… a!!!”
Cái cách anh ta làm tình lúc này giống như người cố dùng chổi cọ nhà vệ sinh để thông tắc bồn cầu thì đúng hơn là việc ân ái thuần túy, nhưng Hồng Ánh dường như càng phấn khích, tiếng rên rỉ và những lời nói tục tĩu liên tục phát ra từ miệng hai người họ với tần suất dày đặc không ngừng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thành Đạt không chỉ làm một tư thế ấy mà còn thực hiện thêm nhiều tư thế biến thái hơn, mà lần nào ra vào cũng đều thật nhanh và mạnh bạo, mang phân thân khảm sâu tới tận cùng như muốn phá nát người phụ nữ dâm đãng này, khiến Hồng Ánh vừa hưng phấn nhưng cũng đau đớn tột cùng. Gương mặt lẳng lơ lúc này bỗng trở nên nhăn nhăn nhó nhó, mơ mơ hồ hồ đẫm đầy nước mắt, miệng cô ta không ngừng run rẩy cầu xin:
“Nhẹ một chút… a… anh… chậm một chút… đau…”
“Cô thích thế này mà? Sướng không? Thiếu thốn đến thế cơ à? Được để tôi chơi cô bù cho cả phần đời sau này luôn nhé!”
Bình luận facebook