“Mẹ, con xin lỗi. Chúng con không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Giờ con cũng có bạn gái mới, con tôn trọng cô ấy, bởi vậy không muốn gây hiểu lầm. Nếu Hồng Ánh có bệnh mẹ nên đưa cô ta tới bệnh viện thì hơn ạ!” Khánh Huy không để mẹ vợ cũ nói hết câu thì đã lên tiếng cắt lời, bởi anh biết ý đồ của bà ấy.
Anh vẫn có chút nể trọng đối với người mẹ vợ cũ nên nên lễ phép gọi bà một tiếng mẹ.
“Ừ, Huy mẹ xin lỗi. Mẹ cuống quá… mẹ không có ý gì đâu.”
“Vâng, muộn rồi mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ, con chào mẹ!”
Mẹ Hồng Ánh hụt hẫng nhìn điện thoại đã tắt tối om, đôi mắt u uất, buồn thảm đưa xuống nhìn con gái mà trong lòng dấy lên sự ân hận vì từ nhỏ đã không dạy dỗ cô ta cẩn thận, bởi quá cưng chiều nên cuối cùng thành ra làm hại con như thế này.
…
Điện thoại vừa tắt, Khánh Huy chợt trở nên trầm ngâm, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt. Giọng mẹ vợ cũ có chút run rẩy khi nói chuyện với anh, trong cái gia đình ấy có lẽ chỉ mình bà ấy là biết điều, Khánh Huy thương tiếc cho một người phụ nữ hiểu chuyện mà phải sống chung với những kẻ lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ như bố con Hồng Ánh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên thấy anh thở dài thì nghiêng nghiêng đầu nhìn theo, khi nãy cô tắm xong bước ra nghe anh nói chuyện điện thoại, lại nhắc đến mình thì dừng bước tránh đi.
“Em tắm xong rồi à? Ngồi xuống anh sấy tóc cho. Dặn anh không được tắm muộn, mà em nhìn xem mấy giờ rồi?”
Cô không cãi, chỉ cười trừ lại ý nhị hỏi anh:
“Ai vừa gọi anh thế ạ?”
Khánh Huy đón Ái Liên ngồi xuống bên cạnh, mắt hơi liếc về phía chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn trang điểm của cô, anh vừa giúp cô lau tóc vừa nói:
“Mẹ Hồng Ánh.”
“Gọi làm gì cơ? Cô ta lại gây chuyện à?”
“Anh không biết, bà ấy nói cô ta bị người ta lừa đảo gì đấy rồi nổi điên đập phá đồ đạc trong nhà, còn có ý bảo anh đến xem thử.”
Ái Liên gật gù, lại khẽ hẩy hẩy đầu:
“Vậy à? Cửa ở kia kìa anh.”
“Liên quan, anh chả đi đâu cả. Mãi mới được một buổi tối rảnh để gặp em mà Ốc nó không đi theo.”
“Người ta báo án mà anh cũng đi à anh cảnh sát?”
Ái Liên dài giọng, đã quay về phía sau nheo nheo mắt quan sát thái độ của Khánh Huy, nhưng rất nhanh đã bị anh ôm vai xoay về như cũ để giúp cô sấy tóc.
Tiếng máy sấy ù ù bên tai Ái Liên nhưng vẫn không át được lời Khánh Huy,
“Lừa đảo thì cũng lừa đảo rồi, mà lừa tình thì ai mà xử lý được? Còn chiếm đoạt tài sản thì giờ nó cũng chạy đến giời rồi, gọi điện thì cũng chỉ là tiếp nhận thông tin thôi chứ có giải quyết được đâu? Mà sự việc đã xảy ra phải có tờ trình khai báo, có vấn đề gì mai tới giờ làm việc tới cơ quan sẽ có người tiếp nhận. Còn giờ cô ta điên loạn thì đưa tới khoa thần kinh gặp bác sĩ. Còn anh là cảnh sát, em quên à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên cười rũ rượi, lại ngửa mặt nhìn lên. Khánh Huy tinh ý nhích lại gần để cho cô tựa đầu vào ngực mình, rồi chăm chăm nhìn xuống,
“Em cười gì?”
Ái Liên hấp háy mắt hỏi lại:
“Thật là không đi à? Không động lòng trắc ẩn chứ?”
Khánh Huy dim dim mắt lắc lắc đầu, lại tỏ ra ấm ức hỏi lại:
“Sao em có vẻ thích thú vậy? Anh đi thì em phải giữ chứ, sao lại còn xui?”
“Anh mà muốn đi ai mà giữ được. Anh cứ thử đi đi, xem còn đường quay lại không? Em không cao thượng nhường người yêu cho vợ cũ của anh ta đâu, tình cũ không rủ cũng đến. Em không tin cái chuyện trên đời này người có đủ bố đủ mẹ, đủ người thân, bạn bè nhưng lại không tìm được ai giúp đỡ mà phải gọi người cũ đến đâu. Không có ý đồ, mắc gì dây dưa?”
Khánh Huy trầm ngâm gật gù, suy nghĩ của Ái Liên anh cũng thấy hợp lý. Về căn bản là anh không có ý muốn đi, lần trước cô ta lừa anh đến quán bar, còn dở trò để Ái Liên giận, đến giờ Khánh Huy vẫn còn ghim vụ đó trong lòng.
“Anh không đi đâu, anh ở nhà với em thôi. Trong lòng anh chỉ có mình em, còn người dưng nước lã cũng không rảnh để quan tâm.”
Ái Liên không hỏi thêm điều gì nữa, lại lấy điện thoại của mình lên xem, để mặc Khánh Huy giúp sấy tóc. Cô lướt xem thấy có mấy bộ đồ thu đông cho trẻ con đẹp quá thì thích thú dơ lên cho Khánh Huy xem,
“Anh nhìn này, bộ đồ này đẹp không?”
“Đẹp.”
“Để em đặt mua cho Ốc.”
“Đồ mùa đông mà.”
“Sắp đông đến nơi rồi, còn tháng, hơn tháng nữa chứ mấy. Đẹp ghê á. À từ hôm ra viện anh có kiểm tra cho con không?”
“Mẹ kiểm tra suốt, lúc tắm cũng vạch đi vạch lại xem mấy lần, sau khi cắt bao quy đầu thì không vấn đề gì rồi. Ốc cũng chăm lo cho em cu của nó lắm.”
Ái Liên nghe Khánh Huy nói thế thì bất giác phì cười, mấy hôm nằm viện thằng bé cứ mở miệng ra là hỏi bao giờ em cu của nó khỏi ốm, bao giờ thì được đi vệ sinh như bình thường khiến mọi người cùng phòng cứ cười nghiêng ngả. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đèn điện vừa tắt, Khánh Huy đã mon men ôm Ái Liên trong lòng, anh mang mặt mình dụi vào tóc, vào cổ cô mà cọ qua cọ lại, hít hà hương thơm dìu dịu trên da thịt mịn màng.
Ái Liên bị cọ ngứa thì ngọ nguậy cái đầu ngoảnh ra sau, rối rít lên tiếng:
“Anh làm gì đấy?”
Khánh Huy không vội đáp mà hôn thật mạnh vào môi cô rồi men xuống cổ, môi lưỡi trượt xuống xương quai xanh mà gặm cắn. Ái Liên vừa buồn vừa rạo rực cứ oằn mình né tránh anh. Khánh Huy lại không biết ngại mà mấp máy môi, giọng anh trầm trầm dụ hoặc:
“Anh muốn…”
“Muốn gì cơ?”
“Em!”
Dứt lời anh lại mơn đùa nghịch trên da thịt Ái Liên. Cô run rẩy bật cười, hai tay ôm lấy mặt Khánh Huy nâng lên rồi hôn thật mạnh lên trán anh một cái, khóe miệng nhoẻn sang hai bên tạo thành nét cười ngọt ngào càng khiến Khánh Huy mê mẩn.
Khánh Huy rướn người ngậm lấy bờ môi mềm căng mọng, nụ hôn chuyển dần từ nhấm nháp thưởng thức sang ướt át nóng bỏng khi lưỡi anh thành công luồn lách vào khoang miệng Ái Liên mà vờn nghịch, cùng cô trao đổi hương vị ngọt ngào.
Được Ái Liên hưởng ứng, Khánh Huy không ngại ngần buông thả bản thân để cho dục vọng trỗi dậy, bàn tay hư theo bản năng sờ soạng trên người cô, bị từng vết chai sần trong lòng bàn tay cọ vào khiến da thịt mịn màng như tơ bỗng chốc trở nên ngứa ngáy. Anh muốn mang quần áo thừa thãi cởi bỏ để thưởng thức cảm giác da kề da nhưng chưa kịp thực hiện ý đồ đã bị ngăn lại.
Khánh Huy hụt hẫng ngẩng mặt nhìn Ái Liên, cô cười cười đá lông nheo khiêu khích. Anh chưng hửng nhíu mày, “Sao thế?”
“Hình như em đến tháng rồi. Không cho anh được.”
“Em trêu anh đúng không?”
Ái Liên tủm tỉm lắc đầu, còn tinh nghịch bẹo má Khánh Huy. Vẻ mặt như đứa trẻ đang háo hức nhưng lại không được nhận quà của anh mới đáng yêu làm sao.
“Không trêu, mới ngày đầu, tí thôi mà em khó chịu trong bụng với mỏi lưng lắm.”
Ái Liên cũng không chắc lắm, cứ đoán mò vậy bởi nếu đến tháng thì vẫn sớm mất mấy ngày, bình thường kinh nguyệt của cô rất đều. Nhưng khi nãy lúc tắm lại thấy có ít máu báo, mà bụng dưới mấy ngày nay cứ căng tức bất thường. Cũng không ngoại trừ còn một khả năng nữa, Ái Liên muốn chắc chắn rồi mới nói với Khánh Huy, cô thì chẳng sao nhưng sợ anh lại mừng hụt.
Ái Liên vẫn chăm chú nhìn Khánh Huy nhưng lại cứ tủm tỉm cười một mình, vì bản thân cũng mong sẽ rơi vào trường hợp không ngoại trừ kia hơn mà lòng vui âm ỉ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy không đòi nữa mà kéo Ái Liên nằm xuống, chưa ấm chỗ cô đã giật mình kêu lên:
“Anh làm gì đấy? Em bảo thôi mà.”
Cô thảng thốt chộp lấy bàn tay đang lần mò xuống bụng dưới của mình mà ghì chặt lấy. Khánh Huy gỡ tay Ái Liên ra, vừa đè nén hơi thở gấp gáp vừa đáp:
“Khó chịu ở đây à? Để anh xoa cho em.”
“Thôi không cần đâu, cứ động chạm em thì người khổ là anh đấy.”
Ái Liên xoay người lại đối mặt với Khánh Huy, nở một nụ cười ngọt ngào, cô nghịch ngợm vuốt ve khắp gương mặt anh, còn tinh quái trêu đùa:
“Anh ngoan thật đấy. Anh biết vì sao người ta khuyến cáo vào những ngày này của phụ nữ thì không nên vượt rào không?”
“Hình như nó không tốt, dễ gây viêm nhiễm phụ khoa phải không?”
Ái Liên gật gù, chớp chớp mắt nhìn Khánh Huy, “Còn một lý do nữa.”
“Lý do gì cơ?”
“Thân nhau thế mà bác sĩ Bách không phổ cập giáo dục sức khỏe sinh sản cho anh à? Anh có biết tại sao có những trường hợp mà hai vợ chồng lấy nhau nhiều năm không có con, khi đi khám bác sĩ cũng bảo cả hai đều bình thường. Sau đó họ chia tay, kết hôn với người khác thì lại có con như bình thường không?”
Khánh Huy lắc lắc đầu, cái mặt trở nên ngô nghê đến lạ, nhưng lại khiến Ái Liên thích thú, cô cười cười nói:
“Nếu vượt rào vào ngày cấm, anh không mang bao, khi xuất vào trong, tinh trùng sẽ gặp máu, mà trong máu có hồng cầu, bạch cầu và kháng thể. Khi ấy kháng thể của người phụ nữ sẽ coi đám nòng nọc kia giống như lũ vi trùng xâm nhập, nó nhận diện và thông báo vào mật mã của hệ miễn dịch là có quân xâm nhập. Lúc ấy hệ miễn dịch sẵn sàng ở chế độ bảo vệ và tiêu diệt vi trùng xâm nhập vào máu của vật chủ thôi, rồi nó lưu vào bộ nhớ của hệ miễn dịch đâu đó đến một vài chục năm sau và hễ nó cứ thấy tinh trùng của anh là thẳng tay tiêu diệt. Thế nên mới hiếm muộn với người này, nhưng khi đến với người khác thì lại đẻ liên tằng tằng. Nghe thì có vẻ là phi lý, nhưng khoa học nó vĩ mô lắm, nhiều cái chúng ta thật sự không lý giải được hết. Nên là có thờ có thiêng, có kiêng có lành, không thể chủ quan được đâu anh ạ!” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nghe cô nói mà anh muốn toát cả mồ hôi gáy, Ái Liên còn nghịch ngợm gẩy rẩy cần cổ Khánh Huy khiến anh bất giác rùng mình.
Khánh Huy cười như mếu, anh đang phải nín thở để kìm nén dục vọng bùng cháy bừng bừng trong người xuống đây này, cô còn ở đấy mà trêu nữa à?
Tưởng Ái Liên hưởng ứng mình nên Khánh Huy đã lỡ buông thả để em cu của mình được dịp xổng chuồng rồi. Cứ nhìn vào cô anh lại càng ham muốn. Khánh Huy lẳng lặng xoay người, đưa lưng về phía Ái Liên, nhưng vẫn không quên giải thích:
“Để anh điều hòa một tí.”
Dáng vẻ tội nghiệp ấy của anh khiến Ái Liên vừa buồn cười vừa thương, cô biết anh đã cứng lên rồi thì lại tự trách mình đùa quá trớn.
Khánh Huy vừa quay đi chưa được hai phút thì đã bị người ở phía sau ôm cứng lấy. Cả thân người vạm vỡ theo phản xạ mà gồng lên chống đỡ, anh nhắm mắt nuốt khan cố dằn dục vọng xuống. Hành động của cô lúc này là muốn giết người cho chết không kịp ngáp chứ còn gì nữa?
Ái Liên áp mặt vào lưng Khánh Huy thủ thỉ:
“Em dùng tay giúp anh nhé!”
“Không cần đâu, kệ anh.”
“Nhưng mà anh lên rồi, để không thế chắc là khó chịu lắm.”
Từng ngón tay thon mềm theo lời thủ thỉ mất hồn của Ái Liên, cứ như chân nhện bò dần từ ngực xuống bụng rồi một đường đi thẳng đến lưng quần khiến Khánh Huy phải hít thật sâu rồi mím môi nén lại. Hô hấp trở nên rối loạn, anh sắp không nhịn nổi thì vội tóm lấy tay cô, siết chặt lấy trong tay mình.
“Ái Liên!”
“Dạ!”
Khánh Huy quay người đối mặt với Ái Liên, cô hồn nhiên chớp chớp mắt nhìn lại, thu vào võng mạc là gương mặt đàn ông đang nhăn nhó đến buồn cười.
“Thôi cho anh xin, một lần là đủ rồi.”
Vòm ngực săn rắn bỗng phập phồng kịch liệt như người vừa bị hụt hơi, khiến giọng nói của anh cũng chợt trở nên trầm khàn nhưng đầy quyến rũ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ái Liên chợt cau mày, anh nói cái gì mà cô chẳng hiểu. Khánh Huy đưa mắt nhìn xuống nơi đang cộm lên ở dưới thân, lại nhìn vào bàn tay nằm gọn trong tay mình. Lần trước cô cũng dùng bàn tay này hành hạ anh thừa sống thiếu chết. Lần này dù là Ái Liên chủ động, hoàn cảnh cũng hoàn toàn khác trước nhưng tâm tình phụ nữ bất ổn, đặc biệt là con cáo con nhà anh, chưa biết chừng trong lúc hành sự cô lại nghĩ ra tội trạng nào của anh mà thuận tay bẻ một cái thì… Khánh Huy không dám nghĩ sau cái thì nữa thì khẽ nuốt khan. Anh thà tự xử chứ không dám mạo hiểm đâu.
Ái Liên hiểu ra chuyện mà Khánh Huy muốn ám chỉ thì bụm miệng cười ngất, cô cười đến ho hen, nước mắt rịn cả ra khóe mi mà vẫn không ngừng lại được. Nghĩ lại chuyện lần trước cô nghịch dại hành anh mà vành tai cũng nóng bừng vì thẹn. Ái Liên không ngờ một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Khánh Huy lại bị chuyện ấy ám ảnh đến như vậy đấy.
Khánh Huy đi vào nhà vệ sinh một lúc sau mới thấy trở lại. Ái Liên cứ nhìn nhìn theo bước chân anh, còn công khai tủm tỉm cười đầy đắc ý. Khánh Huy nằm xuống giường để cho Ái Liên gối đầu lên cánh tay, bàn tay ram ráp lần xuống xoa xoa bụng cô,
“Khó chịu lắm không?”
“Một chút, nhưng không sao đâu mà. Không khó chịu bằng anh.”
Cô đùa cợt, anh khẽ cau mày, thuận tay nhéo mũi Ái Liên một cái. Vậy mà cô vẫn chưa biết chừa còn vòng tay ôm ngang người anh, rúc mặt vào ngực Khánh Huy cười tiếp.
Anh vừa xoa đầu cô, vừa tiếc nuối lên tiếng thắc mắc:
“Em đến tháng rồi à? Sao lại đến tháng được nhỉ? Có khi nào anh bị giảm chất lượng tinh trù.ng thật không nhỉ? Có lần nào dùng bao đâu, anh căn chuẩn lắm mà?”
Nghe anh nói, Ái Liên buồn cười lắm mà vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, cô ngước mắt nhìn lên nhưng chỉ thấy cằm Khánh Huy. Ái Liên tóm lấy cằm anh vít xuống, ép nhìn mình,
“Này anh ngấm ngầm âm mưu định úp sọt em đấy à?”
“Ơ, em hứa sẽ sinh con cho anh còn gì nữa?”
“Hứa bao giờ? Lúc nào? Anh điêu đi.”
Ái Liên bĩu môi nhịn cười, tay đã đưa lên nhéo mũi Khánh Huy lắc qua lắc lại. Nhìn cái mặt anh mà xem, từ tối đến giờ lúc nào cũng nghệt ra như người bị mất của ấy. Anh chẳng thèm cản còn nói dọa Ái Liên:
“Giờ em sinh con là hợp lý rồi, đợi nữa là hơi muộn ấy. Hoàng Bách bảo phụ nữ ngoài ba mươi mới sinh con không tốt. Chất lượng trứng cũng bị giảm đi.”
“Chắc em sợ? Thời đại nào rồi, không sinh bây giờ thì em mang trứng tốt đi trữ đông, sau này lúc nào em muốn sinh con chả được. Anh tính phỉnh em á? Không có cửa đâu anh cảnh sát ạ, em mới là bác sĩ đây này. Lêu lêu…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy cười khổ, đúng là anh chẳng cãi được con cáo con này câu nào thì đành chịu thua. Khánh Huy tuy hơi hụt hẫng nhưng không nài nỉ thêm mà lẳng lặng ôm Ái Liên vào lòng, cô không muốn sinh anh cũng chẳng thể ép được.
Thấy anh im lặng, Ái Liên không đùa nữa mà ngó ngoáy đầu, ngóc lên nhìn anh, tay mân mê theo xương hàm nghịch ngợm.
“Dỗi em à?”
“Không, trẻ con đâu mà dỗi với hờn chứ.”
“Muốn em sinh con đến thế cơ à?”
“Nếu em không muốn anh cũng không ép, đừng nghĩ nhiều.”
Ái Liên cố gặng hỏi:
“Anh muốn cưới không mà đòi có con?”
Câu hỏi này của cô như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Khánh Huy, anh cúi thấp đầu, hai mắt lấp lánh như sao trời chăm chú nhìn Ái Liên, hồ hởi đáp:
“Lúc nào anh cũng sẵn sàng, chỉ chờ em gật đầu đồng ý.”
“Anh đã bao giờ hỏi em đâu mà bảo gật đầu? Cầu hôn em đi.”
Khánh Huy chợt bật dậy như tôm khiến Ái Liên đang gối đầu trên tay anh bị hẫng. Cô ngơ ngác nhổm dậy theo, lại lấy làm khó hiểu mà đưa mắt nhìn Khánh Huy đi tới móc treo đồ trên cánh cửa.
Sau khi xoay sở lục tìm cái gì đó, Khánh Huy mới quay trở lại đứng bên cạnh giường, không nói không rằng nắm tay kéo Ái Liên đứng xuống sàn. Cô không hiểu anh định làm gì thì thắc mắc:
“Anh làm sao thế?”
Trong thoáng giây, Ái Liên thấy Khánh Huy khom người từ từ quỳ xuống dưới chân mình thì giật mình lùi lại nửa bước sửng sốt nhìn anh.
“Ái Liên, em đồng ý lấy anh không?”
Một lời của Khánh Huy khiến Ái Liên chưa kịp hoàn hồn, lại kinh ngạc đến á khẩu. Hai mắt cô trợn tròn hết nhìn vào gương mặt đàn ông đầy nghiêm túc đang chờ đợi mình, lại nhìn vào hộp đựng nhẫn trong tay anh.
Người đàn ông này biết làm ảo thuật ư? Nói cầu hôn một cái liền moi móc được nhẫn ở đâu ra vậy? Diễn đàn Vietwriter.vn
Thấy cô cứ đực mặt ra đấy, Khánh Huy liền tóm lấy tay Ái Liên, ngón cái xoa nhẹ lên ngón áp út trắng ngần của cô, miệng mấp máy:
“Anh có nhẫn rồi, vậy là đủ thủ tục cầu hôn rồi đúng không? Xin lỗi vì không có màn cầu hôn lãng mạn như trong phim, anh… em…”
Khánh Huy sững sờ nhìn Ái Liên, cô thế mà cũng quỳ sụp xuống trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp ánh lên tia hạnh phúc xen lẫn sự nghẹn ngào khó tả, lời nói phát ra từ cuống họng thoáng chút run rẩy ngập ngừng, “Suỵt… anh từ từ đừng nói nữa.”
Bình luận facebook