• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (2 Viewers)

  • Chương 37: Chết đi...

Cứ mỗi một câu Thành Đạt lại điên cuồng vận hông đưa đẩy vào đến tận hang cùng ngõ hẻm trong người Hồng Ánh, nhiều lúc khiến cô ta cảm tưởng như thân dưới bị xé rách đến nơi mà không ngừng ngoáy mông muốn bỏ chạy. Mỗi lần cô ta có động thái ấy là một lần bờ mông căng mịn hằn lên dấu vết đỏ ửng bị Thành Đạt tét vào. Tiếng chan chát hòa cùng âm thanh rên rỉ đầy phấn khích xen lẫn đau đớn của Hồng Ánh và tiếng thở hồng hộc của Thành Đạt khiến không gian hẹp bỗng chốc trở nên hỗn tạp và ô uế vô cùng.

Anh ta hưng phấn vần vò Hồng Ánh phải đến cả tiếng đồng hồ, đến khi cô ta không còn rên rỉ được nữa thì mới chịu phóng thích hết thảy tinh túy tích tụ bao ngày vào trong cô ta rồi khẽ rùng mình đẩy Hồng Ánh sang một bên mà nằm vật xuống, phì phò thở như con bò vừa mới kéo cả một xe gỗ đầy. Diễn đàn Vietwriter.vn

Hồng Ánh bị chơi đến bủn rủn tay chân, hốc mắt đỏ au còn ngậm nguyên một tầng nước nhạt nhòa, cô ta chẳng còn sức để mà đưa tay gạt đi, cứ để nguyên như vậy, trợn trừng nhìn thẳng vào mặt thằng khốn ở bên cạnh đầy oán hận.

Bộ dạng tả tơi như một con búp bê tình dục hết date bị người ta vứt đi của Hồng Ánh chẳng mảy may khiến người đàn ông mềm lòng.

Thành Đạt thản nhiên đáp lại ánh nhìn ai oán chứa đầy hận thù của Hồng Ánh bằng một nụ cười nửa miệng, rồi buông lời cợt nhả: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Sướng không?”

Dù ghét nhưng Thành Đạt vẫn phải thừa nhận một điều rằng, cơ thể Hồng Ánh rất phù hợp với anh ta, ở bên cô ta lúc nào Thành Đạt cũng được thỏa mãn, ngay cả lúc này. Không giống như cô người yêu con nhà lành giữ thân như ngọc kia, nửa tháng nay anh ta dùng đủ lời ong tiếng ve, quà cáp, rồi xuống nước giả khổ để được sơ múi vậy mà ngoài nắm tay, ôm hôn ra vẫn chưa lớ rớ được cái nào. Nhưng đàn ông mà, cái gì càng khó có được thì càng háo hức và tìm mọi cách để chinh phục. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cô gái kia không cho thì không có nghĩa anh ta sẽ bỏ được thói trăng hoa mà không tìm cách giải tỏa.
Bởi vậy hôm nay Thành Đạt mới ngựa quen đường cũ tới quán bar tìm gái, nhưng không ngờ lại tìm đúng cái lỗ mà mình mới vừa vứt đi.

Thái độ bất mãn của Hồng Ánh lúc này càng khiến anh ta thích thú mà đưa tay vỗ nhẹ lên má cô ta hai cái rồi xếch mé hỏi han:

“Thích không? Anh có làm em sướng không?”

“Khốn nạn… thằng khốn… thằng chó… ưm…”

Lời nói chưa tròn thì miệng cô ta đã bị siết chặt, quai hàm như sắp bị bàn tay Thành Đạt bóp vỡ, gương mặt anh ta bỗng trở nên đáng sợ hơn cả hung thần. Đáy mắt tối thui vằn lên tia máu, Thành Đạt nghiến răng gằn giọng:

“Đây là do cô tự chuốc lấy đồ đĩ ạ!”

Hồng Ánh nhục nhã ê chề, xương hàm đau nhức cứ thế vục mặt xuống tấm đệm nồng nặc hương dục tình cho chính mình và nhân tình để lại mà khóc tức tưởi, trong khi đó người đàn ông kia đã nhàn hạ đi thẳng vào nhà tắm bỏ mặc cô ta một mình.
Lúc anh ta bước ra đã bị Hồng Ánh xối xả chất vấn:

“Tại sao? Tại sao anh… các người có thể đối xử với tôi như vậy?”

Thành Đạt đang cài dây lưng bị chất vấn thì dừng lại trong dây lát, ánh mắt mang mười phần khinh bỉ ném thẳng vào mặt Hồng Ánh, gằn giọng:

“Sinh sản là bản năng của giống loài và việc sinh con để duy trì nòi giống là trách nhiệm của thằng đàn ông. Cô nghĩ sẽ có thằng nào nó muốn lấy một con vợ chỉ thích nằm ngửa mà rên chứ không thích đẻ như cô không? Nếu cô tìm được thằng đàn ông như vậy thì mang nó đến đây cho tôi xem, Văn Thành Đạt này sẽ quỳ xuống lạy nó ba lạy, và gọi cô một tiếng mẹ.”

“Anh…”

“Loại đàn bà đến con mình còn không nhận như cô không xứng đáng làm vợ, làm mẹ. Cùng lắm chỉ giống búp bê tình dục để bọn đàn ông có nhu cầu cao như tôi chơi đến khi thỏa mãn thì quẳng đi thôi chứ đừng mơ lấy về làm vợ.”

Hồng Ánh trợn trừng mắt nhìn Thành Đạt, anh ta chẳng buồn nhìn lại cứ như vậy rời khỏi không chút lưu tình. Cô ta tự hỏi tại sao Thành Đạt lại biết chuyện mình không nhận con? Hồng Ánh đã giấu nhẹm chuyện ấy đi rồi cơ mà, đến đám bạn bè ăn chơi trác táng của cô ta thân nhau đến thế còn không biết vậy mà…

Nhưng Hồng Ánh quên mất một điều rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao thì còn có núi cao hơn. Mọi thứ về cô ta đều được gia đình Thành Đạt vào cô người yêu kia của anh ta đào xới bới móc phơi bày, cái thành tích bất hảo của cô ta cũng bị gia đình họ cào nát, xem đi xem lại nhiều lần rồi.

Đàn ông dù ra ngoài chơi bời thì trong thâm tâm anh ta cũng đều muốn người vợ sau này lấy về dù không phải thuộc dạng băng tâm ngọc khiết thì ít nhất cũng đoan chính biết vun vén chăm lo cho gia đình. Chứ ngữ lẳng lơ lăng loàn, đĩ thõa như Hồng Ánh thì chỉ đáng để họ vui chơi qua đường mà thôi.

Hồng Ánh ghim chặt từng lời của Thành Đạt ở trong lòng, cả thân người đau đớn run rẩy quấn trong chăn. Hận, cô ta hận, cô ta nguyền rủa thằng đàn ông mấy phút trước còn cưỡi trên người mình mà rên rỉ thỏa mãn, hận cuộc đời tại sao lại bất công với mình như vậy?

Đợi đúng ngày Ái Liên lại lén lút đến phòng làm việc của Hoàng Bách để khám lại một lần nữa, nhìn chấm nhỏ trong tử cung đã nhỉnh hơn lần trước thì vui lắm, cô siết chặt tấm phim siêu âm trong tay, đuôi mắt cong cong theo vành mi đã híp lại. Ái Liên rất tò mò muốn biết vẻ mặt của Khánh Huy khi biết bản thân sắp được làm cha sẽ như thế nào, nhưng cô vẫn phải kiềm chế nhịn lại. Tối nay cô đã hẹn bố con anh cùng ăn bữa cơm gia đình để tạo bất ngờ cho họ rồi.

Khánh Huy chưa xong việc nên Ái Liên đi đón Ốc ở trường của nó trước rồi cùng nhau đến trung tâm thương mại mua một ít đồ.

Xe taxi vừa dừng lại, Ốc đã định với cặp đeo lên, Ái Liên có chút kinh ngạc nhìn cái cặp to tướng của nó, mới học lớp một thôi mà đã có cả đống sách bên trong rồi.

“Ốc, mang cặp to thế có nặng không con?”

“Hơi hơi nặng ạ?”

“Đưa mẹ đeo cho.”

“Thôi, Ốc đeo được mà mẹ.”

Thằng bé cười híp cả mắt, chuyển cấp rồi nhìn thằng bé cũng lớn hẳn. Ái Liên chợt mỉm cười đưa mắt nhìn xuống bụng mình, trong đầu mường tượng cảnh hai đứa trẻ một lớn một nhỏ chơi cùng nhau, dắt tay nhau tới trường mà lòng không khỏi mong đợi.

Khánh Huy xong việc ở cơ quan thì vội ra lấy xe, Nam My thấy anh vội vội vàng vàng vừa định chào thì người đã cách xa cả trăm mét. Cô vừa quay đi thì đã bị gọi giật lại:

“Ê Ngỗng!” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Gì đấy anh?”

“Sếp em đi đâu mà như ma đuổi thế?”

“Ai biết, anh đi mà hỏi anh ấy, em còn chẳng kịp chào nữa là. Thôi em đi về với cháu đây.”

“Ờ.”

Hoàng Vũ không níu em họ nữa thì khoát tay để cô đi, anh ta đang định rủ Khánh Huy đi làm vài ly thế mà mắt trước mắt sau đã thấy anh chạy mất hút.

Cái thời buổi công nghệ số này người ta cũng chẳng nhất định phải hẹn nhau bằng miệng, Hoàng Vũ lôi điện thoại soạn tin gửi vào nhóm bạn rượu của mình,

[Ê mấy thằng tối nay set kèo đi, cuối tuần đẹp trời mà ở nhà thì chán chết.]

Tin nhắn vừa báo về máy, Tuấn Trung đã soạn tin trả lời, [Em lúc nào cũng ở bar.]

Hai người họ tếu táo một lúc lâu mới thấy Khánh Huy nhắn lại, lúc này anh đang đợi đèn đỏ,

[Tối nay bận]

[Bận cái gì? Ông là dạo này hay trốn tránh và xa lánh anh em, bạn bè lắm đấy. Ngang thằng Bách]

Tuấn Trung thả tim tới tấp biểu thị cho sự đồng tình. Khánh Huy lại gửi một câu cực kỳ sốc óc, còn kèm theo icon mặt cười trêu tức bạn thân:

[Người không có gia đình không hiểu được đâu]

Hoàng Vũ ở bên này màn hình mặt đã tối thui hơn cả ba mươi tết, ngón tay gõ màn hình điện thoại cật lực,

[Mẹ kiếp, bạn với chả bè, ông có thấy tôi vì đàn bà bỏ bạn bao giờ không hử?]

[Đàn bà của ông không tính tiền, so làm sao được với vợ chúng tôi]

Hai người đàn ông nhắn tin qua lại, câu nào của Khánh Huy cũng làm Hoàng Vũ tức muốn ói máu mà anh ta chẳng cãi nổi. Tuấn Trung ở giữa coi như dự thính vì không chen được vào, cũng không có ý can ngăn, ngược lại còn rất thích thú khi Hoàng Vũ bị Khánh Huy gáy đểu cho nổi cơn tam bành.

Hoàng Bách lúc này mới rảnh tay để mà nhảy vào, Diễn đàn Vietwriter.vn

[Đúng rồi anh Huy bận lắm, khéo sau hôm nay lại có cái hay ho khoe với anh em mình cũng nên…]

Sau đó kèm theo một tràng cười hí hí. Khánh Huy tự nhiên bật cười rồi gửi tin nhắn hỏi,

[Ý gì?]

[Không biết, em chờ tin. Thôi em bận rồi, nay em trực không tham gia được đâu.]

Sau khi thành công gợi được sự tò mò của họ, Hoàng Bách lặn mất tăm. Tiếp sau đó còn thêm một đống dấu hỏi chấm từ ba người đàn ông kia gửi vào nhóm. Khánh Huy cũng thoát ra khỏi màn hình, anh không nói chuyện với họ nữa cũng gần tới trung tâm thương mại nơi Ái Liên và Ốc mua đồ rồi.

Lúc này ở nhà bố mẹ Ái Liên, bà Ánh Linh mang về một đống hải sản tươi sống mới được biếu, vừa có tôm hùm lại có cả mực mà cô thích. Bà vừa khoe với người giúp việc là để gọi Ái Liên về ăn thì Tuấn Kiệt đã nghe thấy, nó đang ngồi xem tivi ở phòng khách liền nháo nhào chạy vào phòng bếp bám tay mẹ giành phần gọi chị gái.

Tuấn Kiệt ôm điện thoại đi về phía sô pha rồi nằm kềnh ra đấy gọi cho Ái Liên, khi đi thì hớn hở là thế, nhưng lúc quay lại trả điện thoại cho mẹ thì cái mặt nó đã đầy vẻ tiu nghỉu buồn rầu. Bà Ánh Linh thấy lạ liền hỏi:

“Sao thế, không gọi được chị à?”

“Có gọi được, nhưng chị bận rồi mẹ.”

“Sao bố bảo nay chị không phải trực đã về rồi cơ mà?”

“Vầng, nhưng chị có hẹn với bố con Ốc rồi. Chị bảo mai sẽ sang đón con đi chơi cùng, còn hôm nay thì không sang được.”

Nghe giọng con trai buồn rầu, cái mặt không mấy hài lòng đã sụ xuống bà Ánh Linh chỉ biết cười, nhìn xem nó kìa, thích chị hơn cả mẹ. Bình thường bà đi công tác cả tuần đến nửa tháng có khi nó cũng không mong gặp như vậy.

Bà Ánh Linh vừa quay lưng lại thì đã thấy chồng đứng nhìn hai mẹ con không rời mắt, xem ra thì ông Khải đã nghe thấy hết câu chuyện của họ rồi. Nụ cười trên môi bà Ánh Linh chợt trở nên gượng gạo.

“Mình về rồi à?”

“Ừm.”

Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn mẹ, bà khẽ nhún vai lại ôm vai thằng bé, đẩy nó ra phòng khách. Bà Ánh Linh đã quay vào bếp rồi nhưng ngẫm nghĩ một hồi thì không nhịn được mà quay lại đi theo chồng, muốn nói giúp con gái vài câu. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mình!”

Bước chân ông Khải chợt khựng lại, ông quay người nhìn vợ đang bước đến cầu thang, “Sao thế?”

“Ừm… Chuyện yêu đương của Ái Liên là do con nó chọn lựa, em thấy Khánh Huy cũng là một người tốt, hoàn cảnh hơi phức tạp nhưng không phải lỗi ở cậu ấy hoàn toàn, thời buổi hiện đại này mình nên nghĩ thoáng thoáng ra anh ạ. Cho con nó dễ thở.”

Ông Khải không trả lời chỉ đăm chiêu nhìn vợ, bà Ánh Linh mím môi chờ đợi, bàn tay đặt trên đầu cầu thang gỗ đã siết chặt. Sau giây suy nghĩ ông Khải khẽ thở hắt ra rồi đáp:

“Ừm.”

Ái Liên và Ốc sau khi đi lượn một vòng Trung tâm thương mại thì chọn mua ít khoai tây và cà rốt, thằng bé thích ăn bò sốt vang nên bữa tối cô định nấu món ấy cho nó. Lúc đi ngang qua quầy bán bánh thì vô tình gặp mẹ con Khánh Vi cũng đang lúi húi chọn bánh ở đó.

Cô nhìn thấy chị thì tươi cười chào hỏi trước, Khánh Vi niềm nở đáp lại:

“Hai mẹ con cũng đi mua đồ à?”

“Vâng, chị mua được nhiều thế?”

“Ừ, toàn đồ dùng trong nhà ấy mà. Bác chào Ốc nhé!”

“Vâng, Ốc chào bác, chào anh bạn.”

Thằng bé cười híp mắt đáp lại, Khánh Vi cũng cười theo nó, đứa trẻ này luôn khiến người ta cảm thấy vui vẻ khi gặp mặt. Khánh Vi từng ác cảm khi biết đến sự xuất hiện của Ốc, nhưng lâu dần cũng không còn nghĩ quá nhiều đến nó nữa, chị biết Khánh Huy sẽ không để đứa trẻ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình mình như anh đã từng nói nên rất yên tâm.

Dù sao Ốc cũng chỉ là một đứa trẻ, sân si với nó chị cũng chỉ thêm phiền lòng, huống hồ nó còn là một đứa trẻ đáng thương không được bố mẹ đẻ công nhận.

Mua xong bánh, bốn mẹ con cô cháu vừa đi về hướng quầy bán đồ khô, hai người mẹ cứ tươi cười chuyện trò, hai đứa con thì ngơ ngác nhìn ngó xung quanh thăm thú mấy món đồ lạ mắt. Lúc đi qua quầy bán đồ tươi sống, Ái Liên nhăn mặt nhíu mày, cảm giác nôn nao từ đáy dạ dày cứ cuộn lên thượng vị rồi đến cuống họng khiến cô khó chịu thì gập cả người lại bụm miệng nôn khan. Khánh Vi thấy thế thì lo lắng vỗ lưng, còn luôn miệng hỏi han:

“Em bị sao thế? Ăn phải cái gì à?”

Ái Liên tay bụm miệng tay xua xua, “Không… tanh quá, chúng ta đi ra khỏi đây đi ạ!”

“Mẹ ơi mẹ bị làm sao thế mẹ?”

“Mẹ không sao, cá tanh làm mẹ buồn nôn.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Ốc đang mếu máo nghe Ái Liên nói thế thì gật gật đầu, nó cầm tay cô kéo đi nhanh ra khỏi khu vực ấy. Khánh Vi giúp đẩy cả hai xe đồ đi theo sau. Đến quầy bán đồ ăn chín, Ái Liên mới hoàn hồn, cô đứng thẳng người, hít thật sâu rồi thở mạnh ra, hai hốc mắt vẫn còn hoen đỏ.

Khánh Vi xin được một ly nước lọc của nhân viên ở quầy nước ngọt ở gần đấy thì mang lại cho cô,

“Em dị ứng hải sản à?”

Ái Liên vừa nhấp ngụm nước vừa lắc đầu, “Không ạ!”

“Chẳng lẽ… có rồi à?”

Ái Liên ngại ngùng gật đầu, khóe mắt lại thêm một lần cong lên đầy nét cười với chị. Khánh Vi lại luôn miệng chúc mừng, còn khen Khánh Huy giỏi và hỏi họ có ý định lúc nào sẽ kết hôn chưa? Ái Liên tủm tỉm cười, tay đã chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, vui miệng khoe với chị:

“Anh ấy cầu hôn em rồi, nhưng chưa biết em có.”

“Cưới nhớ mời chị đấy nha!”

“Vâng ạ!”

Sau cuộc trò chuyện hai người tạm biệt nhau, mỗi bên đi một hướng, Ái Liên mua xong đồ nên ra quầy thanh toán, còn mẹ con Khánh Vi vẫn chọn thêm vài thứ nữa. Ái Liên nhìn theo bóng mẹ con họ rồi mỉm cười.

Cô vừa cùng Ốc bước đến quầy thanh toán thì cũng có một người khác quay lưng lại nhìn theo, cuộc trò chuyện của Ái Liên và Khánh Vi vui vẻ là thế nhưng khi lọt vào tai người khác lại như châm ngòi cho sự ganh ghét và đố kỵ trong lòng cô ta cháy lên ngùn ngụt. Hồng Ánh trợn mắt, nắm tay gồng lên siết chặt như đang kìm nén cái gì đó khiến hộp đồ trong lòng bàn tay bị bóp đến bẹp dí.

Mẹ Hồng Ánh chọn xong đồ đang muốn hỏi cô ta xem có cần mua thêm gì không thì ngoảnh mặt lại đã thấy con gái lù lù bỏ đi, bà nghểnh cổ ngớp mắt nhìn theo rồi gọi với:

“Con đi đâu đấy, xem hộ mẹ cái này đã. Hồng Ánh!”

Hồng Ánh dường như không nghe thấy lời mẹ mà cứ hùng hùng hổ hổ đi về hướng cửa thang máy dẫn xuống sảnh trung tâm thương mại, theo ngay sau hai mẹ con Ái Liên.

Khánh Huy gần đến nơi thì gọi điện hỏi xem mẹ con Ái Liên đã xong chưa? Cô bảo anh không cần vào cứ đậu xe bên đường đợi hai mẹ con đã đi xuống sảnh rồi, bên này chỗ quay đầu ở xa, sợ mất thời gian.

Ái Liên vừa đi vừa hỏi chuyện Ốc:

“Ốc có thích có em không?”

“Có chứ, Ốc thích lắm mẹ ạ! Nhưng mà em đừng gớm như em nhà chú Bách mẹ nhé, em ấy cắn Ốc đấy mẹ ạ!”

Ái Liên cười híp mắt, lại nhớ lần con trai Hoàng Bách gặm vào má Ốc làm nó khóc thét lẹt lên thì bật cười rồi lại hỏi:

“Thế con thích em trai hay em gái?”

“Em nào cũng được. Cứ là em là Ốc thích hết mẹ ạ! Hay là mẹ sinh luôn hai em, một trai một gái. Em gái thì xin quần áo của nhà cô Hà My ấy mẹ, hôm sang nhà chú Bách ăn cơm con thấy em bé nhà cô ấy mặc cái váy màu hồng đẹp lắm. Ốc thích lắm mẹ ạ!”

Ái Liên phì cười nựng má nó,

“Được, thế chốt sinh luôn hai em nhé!”

Ốc gật đầu cái rụp.

Phía trước có xe ô tô đang lao tới, Ái Liên ghìm tay Ốc giữ lại chờ. Hai mẹ con đứng yên. Ốc nhác thấy bóng xe bố ở bên kia đường thì giật giật tay Ái Liên chỉ sang, hai mẹ con hớn hở vẫy anh, Khánh Huy hạ thấp cửa kính thò đầu ra vẫy lại họ.

Lượt xe vừa đi qua, Ái Liên dắt Ốc muốn băng qua đường thì tự nhiên nó bị kéo giật lại phía sau bằng một lực rất mạnh. Ốc giật mình thảng thốt kêu lên,

“Á!”

Ái Liên theo phản xạ quay ngoắt lại phía sau, vừa thấy mặt kẻ manh động kia thì đã cau mày nổi cáu:

“Hồng Ánh cô làm cái gì vậy hả?”

Cô ta không đáp lời mà trừng mắt nhìn lại, tay càng siết chặt lấy cổ tay Ốc hơn khiến nó phát đau thì cố sức giằng ra, nhăn nhó kêu khóc:

“Mẹ bỏ Ốc ra, Ốc đau.”

“Im!”

Ái Liên không hài lòng, thì chộp lấy tay Hồng Ánh đang nắm giữ Ốc yêu cầu:

“Cô bỏ thằng bé ra ngay.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy ở bên này thấy cảnh ba người giằng co nhau thì vội vã đẩy cửa xe chạy sang, nhưng khi anh vừa quát lên, thu hút sự chú ý của họ thì Hồng Ánh lại khẽ nhếch miệng cười. Cô ta tiến lên nửa bước, trong tích tắc từ đáy mắt sâu thẳm ánh lên tia ác ý, Hồng Ánh chợt gằn giọng:

“Mày nghĩ mày cướp được của tao à?”

Ái Liên thảng thốt ngoảnh mặt quay lại, đã chạm phải ánh mắt sắc lạnh như dao của cô ta mà sống lưng chợt lạnh ngắt, “Cô định làm gì?”

“Chết đi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom