Hoàng Bách không nói chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn vợ, từ trong đáy mắt anh như hằn lên sự u uất và bất lực. Không cần nghe kết quả, chỉ qua biểu hiện của chồng, Nam My cũng tự nghĩ ra được chuyện đã tệ đến mức nào. Cô ôm miệng thảng thốt kêu lên:
“Ôi trời ơi! Chị Ái Liên thích trẻ con như vậy. Phải làm sao đây hả anh?”
“Anh cũng không biết nữa, bố cô ấy rất tức giận. Ông ấy cấm không cho Khánh Huy lại gần Ái Liên. Chắc chắn sẽ kiện vợ cũ của anh ấy đến cùng.”
Nhắc đến Hồng Ánh, khiến Nam My phẫn nộ vô cùng, cô không kiềm chế được mà phải thốt lên: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mẹ kiếp con khốn ấy. Nó còn định ám hại Khánh Huy đến bao giờ nữa đây? Phải kiện tới cùng, tống nó vào tù mọt xương. Tội họ quá!”
…
Khánh Huy nghe lời bà Ánh Linh đưa bà cháu Ốc về nhà nghỉ ngơi, bản thân cũng thay quần áo tử tế rồi lại đến bệnh viện. Thức trắng nguyên đêm, lại thêm tâm trạng lo lắng, nên nhìn anh khá mệt mỏi. Khánh Huy có đến cũng chẳng được gặp Ái Liên, ở bệnh viện ông Khải canh không cho phép anh vào.
Khánh Huy biết giờ mình không có tư cách hay mặt mũi ở đó trêu ngươi họ nên chỉ lặng lẽ đứng nhìn Ái Liên từ bên ngoài cửa kính rồi lầm lũi rời đi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đêm hôm ấy mãi muộn Khánh Huy mới trở về nhà, Ốc vừa thấy bố đã nhao ra hỏi mẹ của nó đâu, Khánh Huy khẽ thở dài nhìn con trai, anh đưa ta bế con lên. Ốc ôm cổ bố rồi ỉu xìu gục lên vai anh. Hình ảnh Ái Liên bị chiếc xe đâm vào vẫn còn ám ảnh trong tâm trí đứa trẻ.
Ốc thấy bố đưa mình vào phòng bà thì ngóc đầu thỏ thẻ:
“Ốc muốn ngủ với bố.”
Khánh Huy trầm ngâm nhìn con trai trong giây lát, tâm trạng chợt trở nên nặng nề hơn. Anh khẽ chớp chớp mắt né tránh ánh nhìn buồn thương của nó, Khánh Huy dỗ Ốc để nó tạm thời ngủ với bà nội. Anh sợ cứ nhìn vào thằng bé sẽ hình thành suy nghĩ tiêu cực vì những điều mà mẹ đẻ nó đã gây ra nên mới cố ý đẩy con sang ngủ với mẹ mình.
Cả đêm nó cứ trằn trọc mãi, không khóc quấy nhưng cứu i ỉ trong miệng, bà nội hỏi gì cũng chỉ lắc đầu. Lâu lâu lại hỏi mẹ Ái Liên của nó đâu, có phải mẹ của nó chết rồi không? Rồi nước mắt ngắn nước mắt dài lại đua nhau chảy xuống theo từng tiếng nức nở cố giấu mà vẫn phải bật ra cho đến khi ngủ thiếp đi.
…
Thứ hai của tuần sau đó, mới đầu giờ sáng bên giao thông đã đưa tới cho Khánh Huy túi xách của Ái Liên, lúc xe tông phải nó bị văng ra đường. Anh nhanh chóng mở ra xem, khi chạm phải một xấp giấy được kẹp ở giữa cuốn sổ khám thai màu xanh nhạt thì bàn tay chợt khựng lại.
Nhìn vào đó lòng anh dâng lên niềm chua xót và đau đớn không gì có thể diễn tả, Khánh Huy như muốn phát điên, vừa nâng niu kết quả khám thai của Ái Liên, vừa cắn chặt môi cố ngăn tiếng lòng đã dâng lên đến nghẹn họng. Đứa bé không còn nữa, cô cũng không tỉnh lại. Anh lại chẳng thể vào gặp cô. Không ai nói với anh, tiếp theo Ái Liên sẽ như thế nào, chỉ bảo đợi. Nhưng phải đợi đến bao giờ?
Khánh Huy cứ mải đắm chìm trong thống khổ đang bủa vây lấy mình mà không để tâm thấy có người đã đứng trước cửa phòng làm việc của anh, không phải một mà là hai.
Hoàng Vũ nhìn em gái, Nam My ái ngại nhìn anh. Dáng vẻ khổ sở đó của Khánh Huy khiến họ không cầm lòng được. Chẳng ai bảo ai cùng lặng lẽ thở dài.
Hoàng Vũ bảo Nam My ra hành lang đợi, cô khẽ gật đầu quay bước đi theo anh.
“Tình hình thế nào ạ?”
“Con kia bị bắt tạm giam rồi, nhưng gia đình nó cũng bắt đầu rục rịch muốn dùng tiền chạy án.”
Nam My cay cú nghiến răng:
“Chạy bằng niềm tin và hy vọng à? Mẹ kiếp, chúng nó không phải người.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Nếu là người nó đã không làm vậy. Nhà Ái Liên chưa làm đơn khởi kiện mà nó đã chuẩn bị luật sư muốn bảo lãnh, nhưng anh tác động rồi. Đây là mưu sát, chưa có kết luận rõ ràng, không cho bảo lãnh.”
“Anh! Lần đầu tiên anh làm được một việc hợp ý em đấy.”
Hoàng Vũ cau mày, không kiêng nể đưa tay muốn cốc đầu em gái. Nam My theo phản xạ vừa so vai rụt cổ lại đưa tay chống đỡ mà không kịp vẫn bị cốc một cái rõ đau.
Cô phụng phịu lườm anh, biết là cái mồm làm hại cái thân nhưng vẫn phải cãi trả mới chịu được:
“Chả phải à? Ý em đang nói là việc riêng tư ấy chứ. Em cay con này lâu rồi, lần trước biết thế để người ta đánh cho nó tàn phế luôn đi cho rồi. Nghĩ mà căm.”
“Thôi, đừng ở đấy dùng mồm g.iết người. Lo mà an ủi sếp của cô đi.”
Hoàng Vũ khẽ thở hắt ra rồi quay người bỏ đi trước, Nam My cảm khái ngoái đầu nhìn về phía cửa phòng cấp trên của mình một lần nữa rồi lặng lẽ trở về phòng làm việc. Lúc tâm trạng bị o bế thế này cô nghĩ không nên động đến Khánh Huy thì tốt hơn.
…
Dù không bảo lãnh được cho con gái nhưng bố Hồng Ánh vẫn có cách dùng mối quan hệ để vào thăm được cô ta. Mới bị tạm giam chưa đầy ba ngày mà nhìn cô ta có vẻ cuồng chân cuồng cẳng lắm rồi. Ban đầu Hồng Ánh rất hung hăng điên loạn nhưng nửa ngày trước bị Khánh Huy gần như muốn bóp chết, lại một mực nói sẽ khiến cô ta ở trong tù rũ xương khiến Hồng Ánh có đôi phần hoảng sợ.
Vừa nhìn thấy bố mình, Hồng Ánh đã nhao ra, nhưng bị cảnh sát trông chừng quát thì khựng lại ngồi yên vào vị trí.
Bố Hồng Ánh mắt trước mắt sau canh chừng rồi ghé lại gần con gái hỏi han:
“Ở trong này họ không làm gì con chứ?”
Hồng Ánh run rẩy lắc đầu, lại mê man khẩn thiết cầu xin bố:
“Bố mau đưa con ra khỏi đây đi bố. Họ muốn bỏ t.ù con, con kia nó chết chưa bố?”
“Nhỏ miệng thôi, chưa chết đang hôn mê.”
“Phải làm sao đây?”
“Bình tĩnh, bố đã trao đổi với luật sư rồi, con tuyệt đối không được nhận cái gì cả biết chưa? Con không cố ý giết người mà là tai nạn. Hãy nói lúc ấy con thấy Ốc bị người ta dắt đi, tưởng là thằng bé bị bắt cóc nên mới chạy tới giành lại. Trong lúc giằng co vô tình khiến cô ta bị ngã ra đường và việc bị xe đâm phải hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nó không ch.ết nên bố sẽ tìm cách hòa giải, bồi thường cho tí tiền là xong.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Được bố mách nước, bao nhiêu sợ hãi trong lòng Hồng Ánh suốt từ sáng đến giờ bỗng bay biến sạch. Nhưng cô ta lại cẩn thận dò hỏi:
“Con đấy nó đang mang thai, còn đứa bé thì sao? Xe tông mạnh như thế cơ mà?”
“Hình như sẩy rồi.”
“Nhỡ nó kiện con tội giết người thì sao? Ngộ sát có phải ngồi t.ù không hả bố?”
Hồng Ánh tự nhiên giãy nhảy lên, khiến người trông chừng cô ta phải nhắc thêm lần nữa. Bố cô ta lấy làm không hài lòng thì cau có mặt mày, dơ tay ra hiệu cho con gái bình tĩnh, đôi mắt gian xảo vẫn lia sang canh chừng người cảnh sát kia.
Lão thấp giọng thì thào:
“Luật sư nói, theo quy định của pháp luật thì phụ nữ chưa sinh con, thì đứa trẻ chưa được gọi là người pháp lý, sảy thai không được xác định là ch.ết người bởi vậy thai mới ba tháng chứ ba mươi tháng thì con cũng không bị truy cứu đâu. Yên tâm chịu khó ở trong này mấy ngày đừng gây chuyện để bố lo.”
“Nhưng còn Khánh Huy, anh ta muốn tống con vào tù, sẽ nghĩ cách hại con, huống gì còn bao nhiêu người chứng kiến lúc ấy nữa.”
“Đừng lo, có tiền không sợ không bịt mồm được bọn chúng. Còn thằng Huy, con là mẹ của Ốc, không lẽ nó lại…”
Không để bố nói hết câu Hồng Ánh đã điên cuồng ngắt lời:
“Không, không đâu bố đừng thương lượng hay đàm phán gì với Khánh Huy, chỉ càng chọc điên anh ta lên thôi. Cũng đừng nhắc đến Ốc trước mặt anh ta. Nếu không con không thoát được đâu bố ơi!”
“Con sao thế, ít nhiều thì nó cũng phải nể mặt con nó. Không lẽ lại để con mình có một người mẹ tù tội à?”
Bố cô ta tưởng con gái trong cơn hoảng loạn đâm ra lo sợ linh tinh thì càng ra sức trấn an và giảng giải cho con gái, muốn cô ta yên tâm. Nhưng ngược lại càng khiến Hồng Ánh điên cuồng, hoảng sợ hơn mà liên tục lắc đầu quầy quậy, luôn miệng lẩm bẩm không được nhắc đến Ốc trước mặt Khánh Huy. Bố Hồng Ánh định nói thêm thì bị một lời sau đó của cô ta làm cho chết điếng:
“Ốc không phải con đẻ của Khánh Huy.”
“Cái gì? Con nói cái gì cơ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Càng lớn Ốc càng giống bố đẻ của nó. Khánh Huy… anh ta biết từ lâu rồi. Nhưng không biết là anh ta ngu ngốc hay tốt bụng lại đi coi thằng bé là con mình mà đòi quyền nuôi con. Con nhìn thấy giấy xét nghiệm ADN trong cặp xách của Khánh Huy, lúc định hủy đi thì không còn thấy nữa. Con không muốn nuôi con, không muốn rước cục nợ ấy… vì vậy con mới nhanh chóng muốn ly hôn trước khi một ngày nào đó Khánh Huy nổi điên lên mà phanh phui ra sự thật.”
“Trời ơi là trời, con đã làm ra cái gì vậy hả Hồng Ánh.”
“Con không biết, lúc mang thai con cũng không chắc lắm nó là con của ai. Ngay từ đầu con đã không muốn giữ, tại anh ta cứ muốn cưới nên là…”
Hồng Ánh rối rít phân bua, càng nói càng lộn xộn khiến bố cô ta cũng rối tinh rối mù theo. Cái tin mà Hồng Ánh đưa ra, bố cô ta sống nửa đời người mới thấy một.
“Thôi con đừng loạn, yên để bố xem nào.”
Ông ta cản không cho con gái nói thêm nữa mà cố tập trung suy nghĩ. Trong cái đầu sẵn sỏi của bố Hồng Ánh không biết đã nghĩ ra mưu hèn kế bẩn gì để đối phó với Khánh Huy mà lão tự nhiên trở lên bình tĩnh hẳn so với sự rối loạn vì bị cuốn theo tâm trạng của con gái mấy phút vừa rồi.
“Được rồi, con đừng nói thêm cái gì cả. Cứ để đấy bố lo, không phải con đẻ của nó thì càng tốt.”
“Bố, bố định làm gì?”
“Về nhà chuẩn bị đón cháu ngoại. Con cứ chờ xem, rồi nó sẽ phải xin bố để được giúp con thôi.”
“Con không biết bố làm cách nào, nhưng đừng để con phải chết rục trong cái nơi hôi hám bẩn thỉu, chẳng tiện nghi này là được. Con muốn về nhà, ở đây vừa có chuột, giường cũng cứng, còn lạnh nữa bố ơi!”
“Được rồi, được rồi. Bố sẽ sớm... à không thằng Huy sẽ sớm đưa con ra khỏi đây thôi.”
Bố Hồng Ánh chợt cười gằn, vì có đồng chí cảnh sát đang trông vào nên lão vẫn có chút giữ ý để không bật cười một cách hả hê. Hồng Ánh chẳng hiểu gì thì cứ ngơ ngác nhìn bố mình, cô ta đang thần hồn nát thần tính, tự hù dọa mình đến mất bình tĩnh cho nên dù bố có nói gì đi chăng nữa thì cũng chưa hẳn đã khiến Hồng Ánh yên tâm ngay được.
…
Cuối ngày Khánh Huy và Hoàng Vũ vẫn đang bàn về vụ tai nạn của Ái Liên. Hoàng Vũ cũng cảnh báo anh rằng bố Hồng Ánh nhất định sẽ tìm cách để chạy án cho cô ta. Khánh Huy không lạ gì lão bố vợ cáo già gian xảo ấy, anh muốn chờ xem lão sẽ làm gì để cứu được con gái lần này?
Nắm tay Khánh Huy đang buông hờ chợt siết chặt lại, bao nhiêu gân và mạch máu theo đó cũng trở nên căng cứng và nổi lên trên nền da thịt màu nâu rắn rỏi. Biểu cảm trên gương mặt anh theo đó cũng trở nên khó coi hơn bội phần. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoàng Vũ nhìn biểu cảm không thoải mái trên nét mặt Khánh Huy thì khẽ vỗ vai anh,
“Ông yên tâm, dù thằng cha ấy dùng cách gì, tôi giúp ông chơi với nó đến cùng. Để thằng Vũ này có đủ bằng chứng lão hợp tác khai thác than thổ phỉ với bọn buôn lậu thì ngày tàn đời của thằng già đó chỉ tính trên đầu ngón tay thôi.”
“Có manh mối gì không?”
Hoàng Vũ khẽ gật đầu. Khánh Huy chưa hoàn toàn buông bỏ được sự lo lắng xuống, xong cũng vì mấy lời ấy của anh ta mà có chút bình tâm hơn.
Sau khi tạm biệt Hoàng Vũ, anh về nhà thay rửa một chút rồi cùng Ốc tới bệnh viện thăm Ái Liên, suốt một tuần nay ngày nào cũng căn giờ ông Khải không có ca trực mà tới, là Hoàng Bách làm tay trong cho anh.
Ốc lon ton chạy trước đã cách xa bố hẳn một khoảng. Từ hôm vụ tai nạn xảy ra, nó chưa được tới thăm Ái Liên lần nào. Nhưng thằng bé vừa tới cửa phòng bệnh thì Tuấn Kiệt đã nhao ra chặn lại không cho nó vào.
“Em chào anh Tuấn Kiệt.” Ốc giương mắt nhìn Tuấn Kiệt, lại nhoẻn miệng cười nhưng đáp lại nó là cái lườm sắc lẹm của thằng bé.
“Em đi về đi.”
“Ơ em đến thăm mẹ mà anh Tuấn Kiệt.”
“Mẹ em ở trong tù ấy, đến đấy mà thăm.”
Tuy Tuấn Kiệt có vẻ hằn học, nhưng Ốc vẫn chỉ tay vào trong mà kiên nhẫn giải thích:
“Không phải, mẹ bị ốm nằm trong kia cơ.”
“Trong kia không có mẹ nào của em hết, đấy là chị của anh, không phải mẹ của em. Mẹ em là đồ độc ác, muốn hại chết chị của anh. Anh ghét mẹ em, ghét cả em nữa. Em cút về với mẹ của em đi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tuấn Kiệt hét lên đầy căm phẫn rồi thẳng tay đẩy Ốc nhất định không nhường đường cho nó vào với Ái Liên khiến thằng bé ngã phịch xuống đất. Ốc bị xua đuổi lại còn bị đẩy ngã thì vừa đau vừa tủi thân, nước mắt dâng ngập mi, nức nở bật khóc.
Nghe tiếng khóc bà Ánh Linh và bố Ái Liên ở bên trong đều giật mình chạy ra, Khánh Huy thấy một màn vừa rồi thì cũng vội rảo bước chạy tới. Bà Ánh Linh hốt hoảng quát con trai:
“Tuấn Kiệt sao con lại đẩy ngã em?”
“Con ghét cả nhà nó, đây là chị Ái Liên của con, không phải mẹ của nó. Hu hu…”
“Không phải, đây là mẹ của em mà… hu… hu… mẹ bảo cho em gọi là mẹ mà… anh Tuấn Kiệt cho em vào với mẹ đi…”
“Cút đi, cút đi. Tại mẹ mày nên chị Ái Liên mới không dậy nữa…”
“Tuấn Kiệt thôi.” Bà Ánh Linh vội tóm lấy con trai ghì giữ lấy khi nó định lao vào đẩy Ốc thêm một lần nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy đau xót nâng con trai dậy, thằng bé thấy bố thì bấu víu lấy tay anh, nước mắt giàn giụa đầy gương mặt non nớt đã đỏ ửng hết cả lên.
Thằng bé run rẩy bật ra từng lời xen lẫn tiếng nấc cụt:
“Bố… bảo anh Tuấn Kiệt… ức… Cho Ốc… Ốc vào với mẹ đi… ức…”
“Ốc ngoan không khóc nữa. Đây là bệnh viện. Ngoan đứng lên đã.”
“Ốc muốn… muốn… ức… vào với mẹ…”
Khánh Huy vừa lau nước mắt cho con trai, vừa xoa đầu dỗ dành nó. Nhìn thằng bé khóc lóc như thế này lòng dạ anh cũng bứt rứt theo. Cả hai đứa trẻ cùng khóc lóc, làm ồn cả hành lang. Bà Ánh Linh ái ngại lên tiếng trước:
“Cháu đưa thằng bé về trước đi. Ái Liên vẫn còn hôn mê, vào lúc này cũng chỉ càng thêm đau lòng thôi.”
“Cô! Cho bố con cháu vào một chút thôi, cho Ốc nhìn cô ấy một cái rồi cháu sẽ đưa nó về ngay có được không ạ?”
Nhìn vào đôi mắt đã hoen đỏ, xen lẫn đau đớn và bất lực của anh, bà Ánh Linh mủi lòng muốn thỏa hiệp nhưng lời chưa kịp nói thì ông Khải đã chen vào.
“Cậu về trước đi, vào lúc này chẳng để làm gì cả. Cũng không làm Ái Liên tỉnh lại được. Vì ai mà con bé thành ra thế này? Tôi đã từng nói đừng dây dưa nữa rồi sao cậu còn không chịu hiểu? Giờ nó nằm đấy rồi, vừa lòng cậu chưa hả?”
Lời ông đầy phẫn nộ, mọi sự tức giận đều như trút hết lên Khánh Huy, anh không cãi chỉ cúi đầu cam chịu, càng khiến ông Khải như phát điên. Mọi cố gắng kìm nén cảm xúc tiêu cực đối với hai bố con anh của ông ấy suốt từ khi Ái Liên gặp nạn đến giờ phút này dường như đã đổ hết xuống sông xuống biển. Không còn hình ảnh vị bác sĩ hiền từ mẫu mực luôn ân cần điềm đạm với bệnh nhân và đồng nghiệp nữa, lúc này chỉ còn là sự phẫn nộ của người cha có con gái bị hại đang ở giữa ranh giới của sự sống mong manh. Ông ghét và hận người đàn ông ở trước mặt, nếu anh ta không cố chấp tiếp cận Ái Liên, thì con bé sẽ không gặp phải bất hạnh như thế này. Nếu anh ta để tâm đến những gì ông từng nói thì sẽ không để con gái ông sống mà như ch.ết rồi thế kia.
Càng nghĩ lại càng phẫn nộ, không làm chủ được hành động của mình, ông Khải trợn mắt chỉ thẳng tay vào mặt Khánh Huy tuyên bố: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Còn nữa, cậu báo với vợ của mình, nhà chúng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này. Nếu cậu có ý bao che thì đừng trách tôi không nể mặt Ái Liên. Ông trời có mắt, pháp luật rõ ràng.”
“Mình à!” Bà Ánh Linh thấy tội bố con họ, thì vội níu tay chồng xuống, ánh nhìn như muốn xoa dịu đặt vào đôi mắt đầy tia giận dữ của ông.
Bà khẽ lắc lắc đầu, muốn khuyên giải và nói đỡ cho bố con Khánh Huy:
“Trẻ con không có tội. Hay là…”
Bình luận facebook