• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (1 Viewer)

  • Chương 40: Anh là thằng bất hiếu

Đi thôi.”

Bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu chưa tròn ý của vợ, ông Khải khó chịu ôm vai bà và kéo con trai nhỏ đi vào trong phòng, mặc kệ bố con Khánh Huy bất lực đứng như trời trồng ở ngoài hành lang.

“Mình à, thằng bé nó…”

“Để bố con nó về đi.”

Bà Ánh Linh đồng cảm nhưng chỉ biết ngoái đầu nhìn lại đầy bất lực vì không dám làm trái ý chồng. Cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt từ từ khép lại, ngăn cách hai bố con Khánh Huy và Ái Liên.

Thành phố Biển bắt đầu vào mùa đông, từng đợt rét đậm rét hại lần lượt kéo về. Sáng sớm mờ sương, bầu trời xám ngoét chẳng biết là do mây mờ che phủ hay khói khu công nghiệp tụ thành, không khí buốt giá ùa vào theo cánh cửa vừa được mở ra.

Ngày nào Khánh Huy cũng ra khỏi nhà đến cơ quan sớm như vậy, không khí khô lạnh thốc vào mũi vào tai khiến anh bất giác rùng mình, ngước mắt nhìn lên khoảng không trước mặt anh tự hỏi Ái Liên ở trong kia có lạnh không? Diễn đàn Vietwriter.vn

Đơn kiện bố cô đã gửi lên tòa, nhân chứng đều đủ cả chỉ chờ ngày phiên tòa định tội cố ý giết người của người đàn bà độc ác kia được tiến hành. Hơn ai hết, Khánh Huy rất nóng lòng muốn tống cổ Hồng Ánh vào tù, mặc dù như vậy còn quá nhẹ so với những gì mà cô ta gây ra và tổn thương mà Ái Liên phải gánh chịu.

Cuối giờ học buổi chiều ở trường, như thường lệ bà nội Ốc đón thằng bé về nhà. Nó vẫn giữ vững niềm tin chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời và học thật tốt thì cuối tuần sẽ được vào bệnh viện gặp mẹ như lời hứa mà lần trước khi bị Tuấn Kiệt đuổi đi và bố Ái Liên không cho phép vào gặp cô, để dỗ dành con trai Khánh Huy đã buộc lòng phải nói dối thằng bé.

Suốt đoạn đường từ trường về tới nhà Ốc đều hào hứng khoe chuyện được cô giáo khen và cho điểm A nhiều môn học, còn nhắc lại chuyện được vào thăm mẹ với bà nội. Xe đang bon bon trên đường, Ốc chợt áp sát người vòng tay ôm siết lấy hông bà nội, rồi nhoài người lên gọi:

“Bà ơi bà!”

“Hả?”

“Từ giờ đến cuối tuần còn mấy ngày nữa cơ hả bà?”

“Hôm nay mới thứ hai.”

“Là mấy ngày hả bà? Ốc hỏi mấy ngày chứ có hỏi hôm nay là thứ mấy đâu bà?”

“Ừm, bảy ngày.”

“Ứ. Ai bảo. Năm ngày chứ. Ốc chỉ phải đi học đến chiều thứ sáu thôi cơ mà bà?”

“Thì Ốc hỏi đến cuối tuần thì bà tưởng Ốc nói chủ nhật. Mà biết là năm ngày rồi sao còn hỏi? Định trêu bà đúng không?”
Ốc cười khì ngó ngoáy cái đầu,

“Ơ, bà phải tỏ ra kinh ngạc rồi cao giọng khen “Ôi Ốc của bà giỏi thế, con còn biết là năm ngày nữa cơ à?” Chứ bà. Bà nói lại đi bà.”

Nghe cái giọng điểu leo lẻo điệu đà mớm lời đó của thằng bé khiến bà nội phì cười, không hiểu là nó học được cái kiểu khôn lỏi ấy ở đâu nữa. Cũng chỉ là muốn được bà khen mà đánh võng hơi xa.

Hai bà cháu vừa về tới nhà, phía trước cổng đã có một chiếc ôtô màu đen đỗ ở đó. Ốc xuống khỏi xe cub của bà nội ngó nghiêng:

“Xe ai kia bà?”

“Bà cũng không biết nữa, để xem nào.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Bà nội Ốc dắt xe lên vỉa hè, dựng chân chống xuống rồi nheo nheo mắt cố nhìn xem trong xe là ai mà lại đậu kiểu vô duyên trước cổng nhà người ta như thế. Nhưng kính xe lại là loại mà bên ngoài không nhìn vào được nên chỉ thấy tối thui.
Vài phút sau, cửa dưới của chiếc xe chợt mở ra, người bên trong cũng bước xuống, hai bà cháu Ốc đều chăm chú nhìn theo.

Thằng bé đứng nép vào chân bà nội, túm lấy gấu áo khoác của bà rồi ngước mắt nhìn lên nói ráo:

“Ông ngoại thì phải bà ạ!”

“Ừ, bà biết rồi.”

Bà nội Ốc lấy làm lạ cứ tròng trọc nhìn theo người đàn ông đang tiến về phía hai bà cháu mình.

Từ lúc con cái hai nhà ly hôn, ngoài mẹ đẻ Hồng Ánh thỉnh thoảng đến thăm cháu đưa tiền chu cấp theo quy định của tòa và cho quà ra thì ông ngoại của nó chưa một lần thăm nom hay gọi điện hỏi han lấy một lời nào.

Bà ngoại thằng bé cũng nhiều lần bóng gió nói rằng ông ta bận rộn, còn nhiều lần tỏ ra yếu thế và thành tâm xin lỗi hộ con gái vì cô ta không làm trọn đạo dâu con, nên mặc dù rất thành kiến với con dâu cũ và gia đình họ thì đối với mẹ cô ta cả Khánh Huy lẫn mẹ anh đều có sự tôn trọng nhất định. Ít nhất thì bà ấy là người hiểu chuyện và lương thiện nhất cái gia đình nhà ngoại của Ốc.

Từ ngày ông ngoại Ốc đầu tư thêm vào mỏ than lại có liên quan đến bọn khai thác than khoáng sản trái phép sau nhiều lần khuyên can đều bị ông ta gạt đi, còn không tiếc lời chửi rủa nên bà ấy đành bất lực im lặng không can thiệp hay nói động đến nữa. Bà ngoại Ốc cứ lặng lẽ như một cái bóng trong nhà, bà tìm đến nơi thanh tịnh như chốn đình chùa rồi ăn chay niệm phật, làm công quả coi như tích đức giải nghiệp cho chồng.

Đến khi Hồng Ánh lấy Khánh Huy, bà ngoại Ốc cứ tưởng con gái biết quay đầu không chơi bời trác táng nữa, lại được chàng rể hiền biết điều thì hạnh phúc lắm, cũng coi như được an ủi phần nào.

Nhưng không ngờ Hồng Ánh vẫn ngựa quen đường cũ, không bỏ được cái tính tiểu thư được nuông chiều từ bé và thói hư tật xấu được bố mẹ dung túng từ lâu, để chăm lo vun đắp cho gia đình. Bao lần đi chơi đêm đều nói dối là ở bên nhà ngoại, sau dần cô ta cũng chẳng cả nể chồng với mẹ chồng nữa, thích thì đi, vui thì về. Có khi cả tuần mẹ chồng chỉ thấy con dâu đôi ba lần, mà lần nào cũng là lúc cô ta áo sống sexy thiếu vải, nước hoa ngào ngạt chuẩn bị ra khỏi nhà.
Đến khi Khánh Huy không chấp nhận được người vợ hư hỏng lăng loàn này nữa thì đã quá muộn mặc cho bà ngoại Ốc nhiều lần khuyên nhủ rồi xin lỗi, cầu xin con rể cho con gái một cơ hội. Nhưng già néo thì đứt dây, Hồng Ánh không những không biết hối cải còn ngang nhiên công khai ngoại tình, đàn ông nào chấp nhận được loại vợ trắc nết như vậy? Cô ta đã chạm tới giới hạn cuối cùng của Khánh Huy. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ly hôn anh không cảm thấy ân hận hay lưu luyến điều gì bởi hai người vốn không phải là cặp đôi vì yêu sâu đậm mà cưới. Nếu ngày hôm ấy anh không đi xử lý vi phạm rồi gặp Hồng Ánh ở quán bar bị mấy người đàn ông vây quanh trêu ghẹo, nếu anh không ngứa tay đứng ra bảo vệ, sẽ không để cô ta biến mình thành con mồi để đùa giỡn và đưa vào tròng thì có lẽ sẽ chẳng có tấn bi kịch thảm hại như bây giờ.

“Ốc không chào ông ngoại à?”

“Chào ông ngoại.” Ốc ngoan ngoãn đáp, nhưng giọng điệu chẳng có chút hào hứng nào.

“Chào bà thông gia.”

Đáp lại vẻ hồ hởi đó của ông ngoại Ốc là tự lạnh nhạt có đôi ba phần dè chừng của bà nội thằng bé, “Ông tới có việc gì không?”

Ông ta chẳng mấy hài lòng với thái độ của bà, xong cũng không phô sự khó chịu ấy ra mặt, ngược lại còn nở một nụ cười đầy thâm ý mà nói với bà nội Ốc:

“Tôi tới đón cháu tôi bà thông gia ạ!”

“Thằng Huy nó dặn thời gian này Ốc không sang bên ấy, nên không ai đón rước gì cả. Ông đã báo nó chưa mà tới?”

“Tôi đón cháu mình thì sao phải báo cáo với người dưng nước lã?”

Nhìn vẻ khệnh khạng, và thái độ cợt nhả không nghiêm túc của người đàn ông đối diện bà nội Ốc đã lấy làm khó chịu, lại thuận tay kéo Ốc nép ra sau mình,

“Ống nói hay nhỉ? Quyền nuôi con là của Khánh Huy, ông muốn đón cháu thì cũng phải được sự cho phép của nó, hoặc tôi. Nhà này là cái chợ chắc mà ông thích đến thì đến, thích mang ai đi thì mang? Còn nữa con gái ông cố ý giế.t người, sắp vào tù đến nơi, ông hung hăng cái gì?”

“Hừ… To mồm lắm, chắc bà chưa biết đâu nhỉ? Tiện đây tôi cũng thông não cho bà nhé, bà thông gia. Nói một lần thôi, nên là bà nghe cho rõ. Ốc nó là do con gái tôi sinh ra, không phải con đẻ của thằng Huy con trai bà. Vậy nên là hôm nay tôi đến đón cháu nhà tôi về.”

Mấy lời này của ông ta đã thành công chọc điên bà nội Ốc. Bà tức đến run người, cũng chẳng buồn lịch sự chỉ tay thẳng mặt ông ngoại thằng bé, gằn giọng xua đuổi:

“Ăn nói hàm hồ, ông đi ngay đi đừng để tôi phải mất lịch sự.”
“Không tin à? Về hỏi con trai mà xem, nó là người rõ nhất. Giấu giếm bao năm nay chắc cũng không dễ dàng gì nhỉ? Còn kết quả xét nghiệm huyết thống thì mai, ngày kia tôi sẽ cho người đưa tới tận nhà cho mà chứng thực nhé! Lúc ấy thì khỏi cần mang cái quyền nuôi con ra để mà tranh giành nữa. À, bà nghe câu này bao giờ chưa nhỉ? Cháu nội chưa chắc đã là cháu mình. Nhưng cháu ngoại thì không sai vào đâu được.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Dứt lời lão liền phá lên cười đầy đắc ý trước sự kinh hãi đến á khẩu của bà nội Ốc.

Tay chân mẹ Khánh Huy bỗng như không còn chút sức lực cứ bủn rủn hết cả ra, tay đang ôm cháu chợt buông thõng. Cái gì mà không phải con ruột? Cái gì mà cháu nội chưa chắc đã là cháu nhà mình? Khánh Huy lừa dối bà ư?

Ốc hốt hoảng đưa mắt nhìn theo, cái miệng nhỏ khe khẽ gọi:

“Bà ơi!”

Thằng bé bối rối giương mắt nhìn bà, nó chẳng hiểu cuộc trò chuyện của hai người là gì hết cả. Nó là con của bố mà, sao lại bảo không phải?

Ông ngoại Ốc chẳng buồn đồng cảm cứ thế sấn lại gần, đưa tay muốn đón cháu thì thằng bé liền lùi lại, trốn sau bà nội.

“Ốc đi về nhà với ông.”

Ốc sợ hãi lắc đầu, tay vẫn bám chặt lấy tay bà giật giật:

“Không đâu, bà ơi Ốc không đi đâu. Ốc ở nhà với bà thôi.”

“Ốc ngoan, ông mua nhiều đồ chơi cho con nhé, ông cháu mình về nhà đợi mẹ nhé!”

Nghe nhắc đến mẹ, Ốc liền xuôi xuôi thì lén lút thò mặt ra hỏi lại:

“Mẹ nào cơ hả ông?”

“Mẹ Ánh của cháu đấy. Đi!”

Ông ta hạ xong dỗ ngọt, Ốc nghe nhắc đến tên cô ta liền thụt lại, ông ổng hét lên:

“Không! Cháu không đợi mẹ đấy. Mẹ đấy ác lắm, đẩy mẹ của Ốc ra đường cho xe ô tô đâm vào, hại ch.ết em của Ốc. Bà ơi Ốc không đi đâu, không về nhà ông ngoại đâu.”

Thằng bé liên tục mếu máo cự tuyệt nhưng không nhận được sự hồi đáp của bà nội, bà cứ đứng yên bất động như người vô hồn. Mọi lời nói, mọi tiếng gọi, tiếng kêu khóc của cháu trai dường như không đọng một chút nào trong đầu người phụ nữ đáng thương đang gặp phải cú sốc vô cùng khủng khiếp kia. Thông tin này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần lúc bà nhận tin bố Khánh Huy hi sinh khi làm nhiệm vụ.

“Đi về với ông!”

Ngọt nhạt không có kết quả, ông ngoại Ốc liền trừng mắt nạt nộ nó rồi tóm lấy thằng bé mà thô bạo mang đi mặc cho cháu trai ra sức cự tuyệt và gào khóc gọi bà nội cứu nó. Lúc Ốc bị ném vào trong xe, bà nội mới giật mình thảng thốt nhìn theo, chân muốn bước mà người như muốn ngã khụy, hai mắt bà hoa hết cả lên, lỗ tai bùng nhùng toàn những lời khiêu khích và tiếng cười đắc ý của ông ngoại Ốc. Không gian trước mắt bà bỗng nghiêng ngả rồi tối sầm không còn nhìn thấy gì nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy đang trên đường từ cơ quan đến bệnh viện, vừa nhận được điện thoại từ hàng xóm nói mẹ anh bị ngất, Ốc bị người ta bắt cóc đi mất thì đánh lái quay đầu, vội vàng trở về nhà.

Xe vừa dừng trước cổng, Khánh Huy chẳng buồn cất xe cứ như vậy lao vào nhà. Căn nhà khang trang luôn văng vẳng tiếng con trẻ cười đùa ngay lúc này lại trở nên im lìm lạnh lẽo. Mẹ anh ngồi im lặng trên sập gỗ ở tầng hai, mắt hoen đỏ ngây dại nhìn vào bàn thờ tổ tiên, con trai bước vào cũng không có động thái nhúc nhích.

“Mẹ!”

“Mẹ sao rồi mẹ? Họ nói mẹ bị ngất, mẹ có đau ở đâu không? Cháu đâu rồi hả mẹ? Mẹ nói gì với con đi mẹ.”

Con trai thì cứ ra sức lay gọi, mà mẹ anh thì cứ im lặng không đáp lời, ánh mắt vô hồn tròng trọc nhìn vào khoảng không nhưng chẳng hề có tiêu cự càng khiến Khánh Huy càng lo lắng hơn.

“Mẹ! Mẹ sao thế? Ốc đâu rồi mẹ? Cháu đâu rồi mẹ?”

Bà chợt hất tay con trai, hai mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ trợn trừng trừng nhìn vào anh,

“Cháu nào? Ai là cháu ai? Nó có phải con anh đâu? Nó về với ông ngoại nó rồi. Anh là thằng bất hiếu. Tại sao lại đối xử với mẹ như vậy hả Huy? Anh có xứng với bố anh, với tổ tiên ông bà không hả? Tò vò mà nuôi con nhện… Giời ơi là giời, sao anh ác thế… lừa dối mẹ bao năm nay?”

“Mẹ ơi…”

“Anh gi.ết mẹ đi… gi.ết chết mẹ đi…”

Bà nội Ốc uất ức khóc rống lên, cả người run bần bật lại không kiềm chế được cứ tự tay đấm thùm thụp vào ngực mình. Khánh Huy sợ mẹ sốc quá tự làm đau mình thì vội quỳ sụp xuống chân bà, giữ chặt lấy tay mẹ mà hết lời cầu xin:

“Mẹ con xin lỗi, con bất hiếu, mẹ đánh con được không? Đừng tự hành hạ mình được không?”

“Anh… là tại anh… anh dung túng cho con khốn nạn kia lừa dối tổ tông, hại chết con anh. Hại mẹ con Ái Liên…”

Mẹ Khánh Huy uất hận đến mất bình tĩnh mà không ý thức được hành động của mình đã thẳng tay tát vào mặt anh một cái thật mạnh, tiếng chát buốt rát vang lên như thức tỉnh cả hai mẹ con, đánh con một cái mà lòng người làm mẹ chợt đau thắt từng cơn. Bà run rẩy trân mắt hoen ướt nhìn đứa con trai với vẻ mặt khổ sở đầy cam chịu cũng đang đau đáu buồn thương và ăn năn nhìn mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

Những tưởng sẽ giấu mãi được, nhưng cái kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lòi ra. Đám người khốn nạn ấy lại bắt Ốc mang đi, chắc chắn là muốn dùng nó để uy hiếp anh hòng chạy án cho Hồng Ánh.

Khánh Huy nén giận siết chặt nắm tay, từng thớ cơ căng cứng hằn lên trên da thịt như muốn đứt phựt đến nơi.

Lòng người đàn ông từng trải qua bao khó khăn ngặt nghèo đã có lúc tưởng chừng như không qua được vẫn luôn vững vàng ý trí, vậy mà lúc này bỗng trở nên rối bời trăm mối. Mọi tai ương cùng một lúc ập tới khiến anh trở tay không kịp. Ái Liên còn nằm kia không biết sống chết thế nào, con trai lại bị người ta bắt đi, trong Khánh Huy lúc này chỉ toàn là sự bất lực.

Sau khi dỗ được mẹ nghỉ ngơi, Khánh Huy thất thểu trở về phòng. Vừa vào tới đã ngồi phịch xuống giường. Nghĩ tới mẹ con Ái Liên và Ốc thì hốc mắt lập tức cay xè, dòng lệ nóng chẳng mấy đã dâng ngập mi mà anh cũng chẳng buồn đưa tay lên để gạt đi, cứ để mặc kệ nó dồn đọng lại thành giọt rồi lã chã rơi xuống không ngừng.

Khi một người đàn ông mạnh mẽ phải rơi nước mắt, hoặc là anh ta đang vô cũng hạnh phúc, hoặc là rơi vào tận cùng của sự bất lực và khổ đau. Khánh Huy lúc này chính là như vậy. Tình yêu, niềm vui và hạnh phúc của anh cùng một lúc bị người ta nhẫn tâm cướp đi mất, chưa bao giờ Khánh Huy cảm thấy hận Hồng Ánh như lúc này, hận không thể tống cả nhà cô ta vào tù ngay lập tức.

Sự căm hận cứ thế tích tụ mỗi lúc một nhiều đang dâng lên trong lòng Khánh Huy, ngay lúc này nếu ở trước mặt là Hồng Ánh, thì anh dám chắc một điều rằng mình có thể bóp chết cô ta mà chẳng cần màng đến bất cứu hậu quả nào. Sự uất hận dâng lên nghẹn họng mà phải cố dằn xuống để không bộc phát ra ngoài. Khánh Huy nghiến chặt răng, bặm chặt môi khiến quai hàm ngạnh ra đến phát đau mà cũng không thể áp chế được sự phẫn uất ấy xuống.

Hơn chín giờ tối bọn Hoàng Vũ đã ở bar chỗ Tuấn Trung đợi Khánh Huy, họ muốn đưa anh đi giải tỏa cho bớt căng thẳng, chứ suốt thời gian qua nếu không phải là cơ quan thì sẽ là bệnh viện. Anh cứ như con thiêu thân, điên cuồng làm việc, điên cuồng điều tra để nhanh chóng tống cổ cả hai bố con Hồng Ánh vào tù, rồi lại điên cuồng lén lút đến trông chừng Ái Liên, nhìn thế nào cũng thật đáng thương và khiến người khác đau lòng.

Điện thoại vừa tắt, Hoàng Bách và Tuấn Trung đã sốt sắng hỏi han:

“Anh Huy bảo sao ạ?”

“Bố con Ánh bắt Ốc đi rồi. Mẹ nó chứ.”

“Làm sao? Sao lại để cho lão bắt đi?” Tuấn Trung cau có hỏi dồn.

Hoàng Bách bình tĩnh hơn gặng hỏi: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Là bắt đi hay chỉ đến đón cháu về nhà chơi thôi hả anh?”

“Thằng Huy bảo lão đến bắt thằng bé đi, nó gọi đến bảo sang đón con về thì lão không đồng ý trả Ốc lại, còn nói muốn gặp con thì giúp con Ánh trắng án.”

“Mẹ kiếp bọn khốn nạn ấy. Bây giờ phải làm sao?”

Hoàng Vũ dim mắt hình viên đạn liếc nhìn Tuấn Trung một cái rồi bật dậy, “Đến nhà nó xem sao đã.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom