-
Chương 41: Thằng ngu
Cả ba người cùng kéo nhau đến nhà Khánh Huy, vừa vào nhà họ đã sốt sắng hỏi han, anh vội dơ tay làm dấu để cả ba im lặng. Khánh Huy bảo họ đi ra ngoài hiên rồi kéo cửa lại.
Hoàng Vũ đứng tựa cột nhà sốt sắng hỏi:
“Thế nào, sao lại để nó bắt thằng bé đi?”
“Lúc tôi trên đường về nhận được tin từ hàng xóm báo lão đến bắt Ốc mang đi, mẹ tôi bị sốc nên ngất lịm không biết gì cả.”
“Bác có sao không anh?” Hoàng Bách lo lắng hỏi han.
Khánh Huy ảo não lắc đầu, anh vừa lần tay lấy thuốc hút vừa thở dài: Diễn đàn Vietwriter.vn
“Bà khóc suốt từ lúc tỉnh đến vừa rồi, dỗ mãi mới chịu ăn một tí cháo, giờ đi nằm rồi.”
“Mẹ nó chứ. Con là tòa xử cho ông nuôi, đùng đùng đến bắt về, đòi không trả còn ra điều kiện là bắt cóc để uy hiếp rồi. Càng tốt tôi đang muốn gô cổ thằng cha ấy lại đây, kiện cho cả hai bố con nó ra vành móng ngựa với nhau cho có bạn. Ông làm cảnh sát mà phải ngán chúng nó à?”
“Không, không kiện được.”
“Tại sao?”
“Ốc không phải con ruột của tôi, chắc bây giờ lão cũng có giấy xét nghiệm ADN để hợp thức hóa việc đưa nó về rồi.”
“Ôi!!!”
Một lời của anh khiến cả ba người đều thốt lên đầy kinh ngạc. Ai cũng nhìn Khánh Huy như thể anh vừa mới kể một câu chuyện cười nào đó chứ không phải chuyện của chính mình. Nhưng nhìn vào gương mặt đầy khổ sở đầy tuyệt vọng ở kia thì tâm tư đều có chút xao động.
Giờ phút này anh chẳng còn nghĩ nhiều đến mấy thứ gọi là thể diện hay mặt mũi cần phải giữ nữa, Khánh Huy chỉ muốn nhanh chóng đưa Ốc trở về, anh sợ nó ở bên ấy bọn người kia sẽ mang thằng bé ra làm lá chắn sống để ép anh, sẽ tổn thương tinh thần của nó. Dù thế nào thì Ốc cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương, nó không đáng bị họ đem ra làm con tốt thí cho mục đích xấu xa đó của mình như vậy.
Sau khi nghe Khánh Huy nói ra toàn bộ sự thật, cả ba người đàn ông đều cùng một biểu cảm, nhưng Hoàng Vũ là phẫn nộ nhất, anh ta mất bình tĩnh hằn học đẩy thật mạnh vào vai anh, không tiếc lời chửi:
“Mẹ kiếp, bạn bè như cái bẹn bà. Ông coi tôi là cái gì vậy? Giấu diếm làm cái chó gì? Vui vẻ lắm sao?”
“Thôi anh, anh ấy đã đủ khổ tâm lắm rồi.”
Hoàng Vũ cáu kỉnh hất tay Tuấn Trung ra, lại quắc mắt lườm anh ta một cái, “Nhưng mà tao cay, con mẹ nó chứ, một con đàn bà mất nết lại có thể ung dung nhàn hạ hưởng lạc để cho thằng chồng hờ một mình nuôi đứa con đéo phải của mình. Sao mày ngu thế hả Huy? Lúc ấy mày không dùng não để nghĩ à?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Ừ, tao không dùng não. Tao chỉ biết Ốc là con của tao, không cùng huyết thống thì đã làm sao chứ? Cô ta không cần nó, không thương nó, hắt hủi nó, nếu tao cũng bỏ rơi nó thì thằng bé sẽ như thế nào? Nó chỉ là một đứa trẻ, mày bảo nó phải làm sao? Tao phải làm như thế nào mới đúng đây? Mày nói đi. Nói đi.”
Khánh Huy điên cuồng túm lấy cổ áo Hoàng Vũ, hai hốc mắt đỏ ngầu vằn lên tia máu mà liên tục chất vấn anh ta. Bị siết chặt lấy khiến Hoàng Vũ khó chịu, nhưng bắt gặp ánh nhìn thê lương, và dòng nước mắt vì sự bất lực không ngừng lăn trên mặt Khánh Huy thì không kìm được cảm xúc mà vội ngoảnh mặt quay đi.
Bốn người đàn ông trong bóng đêm tĩnh mịch, từng cơn gió rét buốt táp thẳng vào mặt, vào da thịt mà không một người nào chịu nhúc nhích, cứ đứng im ở đó lặng lẽ nhìn nhau, lặng lẽ đồng cảm với nỗi bi thương thống khổ mà bạn mình đang gặp phải.
…
Bà ngoại Ốc sau khi cho cháu ngủ xong thì lầm lũi đi xuống nhà, vừa trông thấy bà bố Hồng Ánh đã đằng hắng hỏi:
“Nó ngủ rồi à?”
“Vâng, nhưng nó không chịu ăn uống gì cả. Mà sao mình lại đưa Ốc về đây? Nhà bên đó sao lại chịu vậy?”
“Không chịu thì làm được gì? Có phải con nó đâu mà đòi giữ. Hừ.”
“Cái gì cơ? Không phải con ai?”
Nhìn vẻ sửng sốt ấy của vợ, ông ta đắc ý cười khẩy:
“Ốc không phải con thằng Huy, tưởng nó làm cảnh sát thì phải khôn lanh, nhưng xem chừng còn ngu lắm. Vẫn bị con Ánh nó qua mặt.”
“Sao lại…”
Bà ấy định hỏi thêm, nhưng nhìn nét mặt chồng lại không muốn hỏi nữa. Tự nhiên cảm giác áy náy và tội lỗi lại dâng lên trong lòng người phụ nữ, gia đình họ lại thêm một lần tội nghiệp nữa với Khánh Huy.
“Mình xem mang thằng bé trả về bên ấy, chứ nó không chịu ở bên này đâu…”
Nghe vợ bàn lùi, bố Hồng Ánh chợt gắt ngang:
“Trả cái gì? Thần kinh à? Nó là cháu mình, sao phải trả, trả rồi thì con Ánh phải làm sao?”
“Mình nói vậy là có ý gì?”
“Ý ở chỗ ngu. Phải giữ nó để ép thằng Huy chạy án cho con Ánh chứ. Nhà kia nó kiện rồi, thằng đấy nó chứng kiến từ đầu đến đuôi, nó là cảnh sát đấy. Làm sao con mình thoát tội được.”
“Như… như vậy là bắt cóc…” Diễn đàn Vietwriter.vn
Bà ngoại Ốc run lẩy bẩy, ánh nhìn sợ hãi đưa sang người chồng trước mặt. Ông ta chẳng thèm để tâm đến điều đó, đôi mắt một mí gian tà đã híp dí lại như đang toan tính chuyện gì.
Yên lặng vài phút, lão liền đẩy ra trước mặt vợ hai tờ vé máy bay, rồi nói như ra lệnh:
“Bà lên chuẩn bị đồ, sáng mai đưa thằng Ốc đi.”
“Đi đâu chứ?”
“Du lịch vài ngày.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì? Đi nhanh.”
Gã chợt quát rống lên khiến bà ngoại Ốc giật mình, bà không dám cãi chỉ run rẩy đưa tay ra nhận lấy tấm vé mà chồng đưa cho.
Nhưng bà vừa đi được vài bước đã bị lão gọi giật lại, “Đưa điện thoại của bà đây.”
“Làm gì ạ?”
“Cứ đưa đây, hỏi nhiều thế? Đúng là đàn bà.”
Không cần đợi vợ, gã liền giật lấy điện thoại trên tay bà ngoại Ốc rồi chụp mấy cái ảnh tấm vé máy bay, sau đó đuổi bà lên tầng mà không trả lại điện thoại nữa.
…
Sau khi nhận được tin nhắn của mẹ vợ, Khánh Huy như phát điên mà gọi lại cho bà ấy, nhưng đáp lại sự sốt ruột của anh là tiếng tổng đài tự động thông báo thuê bao không liên lạc được. Dù có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi chăng nữa thì vẫn là không liên lạc được.
Khánh Huy vội vã đến thẳng nhà mẹ vợ nhưng cửa khóa then cài, bên trong im lìm không có người đáp, gã bố vợ ở trong nhà nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng nhất định không ra còn thảnh thơi nhấm nháp ly rượu vang. Lão nhìn xuống điện thoại, tay gõ nhịp trên thành ghế như đang chờ đợi một cuộc gọi.
Đúng một phút sau, điện thoại của lão thật sự đổ chuông, nhưng ông ngoại Ốc lại không hề vội mà cứ để nó đổ chán chê thì thôi, bởi lão biết chắc chắn người kia còn gọi lại.
Đến cuộc gọi thứ ba lão mới nghe máy. Điện thoại vừa kết nối đã khiêu khích Khánh Huy:
“Thế nào rể quý suy nghĩ kỹ rồi hả?”
“Ông mang thằng bé đi đâu? Mang Ốc ra đây ngay.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cậu đúng là con của mẹ cậu nhỉ? Rất hung hăng, à bà ấy vẫn khỏe chứ?”
“Khốn nạn, ông đừng ép tôi.”
“Tao ép mày đấy? Hoặc là cứu Hồng Ánh, hoặc là không bao giờ gặp lại Ốc nữa. Tùy mày chọn.”
Dứt lời lão liền tắt máy, lão cáo già giảo hoạt rất biết cách reo rắc nỗi sợ hãi vào lòng người khác, nhất là lúc Khánh Huy đang rơi vào tận cùng của tuyệt vọng như thế này. Anh không biết mình phải làm thế nào nữa. Khánh Huy không dám đánh cược, đối với loại người độc ác như bố con lão, anh không nghĩ họ có thể chăm sóc tử tế cho Ốc được. Nếu cứ tiếp tục đấu thì người tổn thương nhất là đứa trẻ đáng thương ấy.
Nhưng nếu nghe lời lão thì sẽ có lỗi với Ái Liên, Khánh Huy cũng không muốn để bố con Hồng Ánh thoát tội.
Sau khi rời khỏi nhà bố vợ, Khánh Huy đi thẳng tới nơi tạm giam Hồng Ánh. Vừa nhìn thấy Khánh Huy cô ta đã dày mặt hớn hở hỏi:
“Anh đến đưa em về đúng không?”
“Cô mơ đấy à? Nói với bố cô mau trả lại Ốc cho tôi.”
Nhìn vào đôi mắt chất chứa hận thù của Khánh Huy, Hồng Ánh tự nhiên cụt hứng thì ngồi phịch xuống ghế, tay khoanh trước ngực, làm mình làm mẩy vếch mặt lên trần nhà như đang giận dỗi. Không hiểu nổi cô ta lấy đâu ra cái quyền ấy trong khi bản thân còn đang ở trại tạm giam chờ ngày xét xử?
“Anh thả em ra, bố sẽ tự trả Ốc về thôi, cũng chả ai muốn nuôi nó đâu mà anh sợ.”
“Mẹ kiếp! Bố con cô không phải là người à? Sau những gì mình gây ra cô không có chút ân hận hay hối cải nào sao mà còn ở đây ra điều kiện?”
“Hứ, ân hận? Sao em phải ân hận? Đáng kiếp nó mà… A… Anh…”
“Đồng chí Huy! Anh bình tĩnh.”
Trong lúc mất kiềm chế, Khánh Huy đã túm lấy cổ áo Hồng ánh mà gồng sức siết chặt lấy như muốn bóp chết cô ta ngay lập tức. Hồng Ánh mặt mày tím tái cả đi, ánh mắt vương tia hoảng loạn và sợ hãi. Theo đó hô hấp như nghẹt lại, cô ta lúc này đến hít thở cũng trở nên khó khăn mà ra sức vùng vẫy, đầu móng tay không được cắt tỉa cấu loạn lên da thịt anh rớm máu.
Lúc hai người cảnh sát kiềm chế Khánh Huy lại, Hồng Ánh vội vàng hớp lấy không khí, mặt ngửa lên trần nhà, khò khè hít thở. Khánh Huy muốn cho cô ta biết thế nào là đau đớn, biết cảm giác đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, biết được Ái Liên đã phải chịu đựng như thế nào. Hai đồng chí cảnh sát phải nài mãi Khánh Huy mới thật sự buông tay tha cho Hồng Ánh.
Cô ta loạng choạng lùi lại, ngồi phịch xuống ghế mà gập người thật thấp, tay ôm cổ như sắp gãy rời đến nơi mà thở dốc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Khánh Huy vẫn chưa lấy được bình tĩnh, anh cáu kỉnh hất tay người đang giữ mình ra. Họ ái ngại nhìn nhau, vì được cấp trên chỉ thị nên hai người không biết phải làm thế nào với Khánh Huy. Anh như hiểu được tâm ý của hai người thì dơ tay điều đình:
“Cho tôi một phút.”
Một trong hai người họ khẽ gật đầu rồi dùng ánh mắt bảo nhau lùi lại.
Nể mặt hai cảnh sát kia, Khánh Huy không bước lại gần Hồng Ánh mà lùi người ngồi vào ghế thẩm vấn, anh gằn giọng nhấn mạnh với cô ta:
“Tôi nhắc lại, bố con các người thả Ốc ra. Nó là trẻ con đừng mang ra làm lá chắn để hòng thoát tội.”
“Anh thả em ra.”
“Hồng Ánh! Nó là con cô đấy.”
“Anh cũng thừa nhận nó là con của em đúng không? Nó là con của em, em muốn là gì thì làm. Em mất công sức mang nặng đẻ đau sinh ra nó, giờ coi như nó đền đáp công ơn…”
Hồng Ánh còn chưa nói hết câu thì đã bị một cái tát nảy lửa giáng thật lực xuống mặt khiến cô ta choáng váng mặt mày, tay phải bám vào cạnh bàn thẩm vấn để trụ vững. Hai đồng chí cảnh sát không lường trước được hành động đó của Khánh Huy thì nhất thời chỉ biết trân mắt nhìn đầy sửng sốt.
Hồng Ánh bị tát đau thì run rẩy ôm má, máu từ miệng rỉ ra khóe môi vừa xót vừa đau. Cô ta mím môi vằn mắt chỉ tay về phía Khánh Huy, điên cuồng muốn cào mặt ăn vạ:
“Anh… các người ỷ mình là cảnh sát mà bắt nạt một người phụ nữ… Tôi… tôi sẽ kiện các người.”
“Kiện? Chờ đấy cô sẽ được kiện. Tôi nhất định tống cô vào tù.”
“Anh không sợ sẽ không gặp được lại Ốc ư?”
Khánh Huy chợt khựng lại vì một lời đó của cô ta, nắm tay buông lỏng bỗng gồng lên siết chặt, nhưng gương mặt anh ngoài sự lạnh lùng và phẫn nộ chẳng có chút biểu hiện của sự sợ hãi hay lo lắng nào. Khánh Huy dim mắt ghé lại gần Hồng Ánh, gằn ra từng lời:
“Đừng quên Ốc là con của cô. Máu huyết đang chảy trong người thằng bé là của cô. Còn tôi…”
Khánh Huy bỏ dở câu nói, nhưng ánh nhìn và gương mặt lạnh lùng không cảm xúc của anh lại khiến cô ta run sợ. Hồng Ánh thảng thốt trợn ngược mắt nhìn theo bóng lưng Khánh Huy ra khỏi phòng thẩm vấn, cô ta muốn chạy theo để cầu xin vì cho rằng anh đã tới đường cùng sẽ không cần con mà bất chấp muốn tống mình vào tù nhưng đã bị hai đồng chí cảnh sát kia giữ lại.
Mặc cô ta kêu gào chửi bới, hai người vẫn lạnh lùng làm tròn nhiệm vụ đưa nghi phạm trở lại phòng tạm giam. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì gia đình Ái Liên đã có đơn kiện, Khánh Huy cũng đứng ra làm chứng là Hồng Ánh cố ý hại cô nên án này vẫn được liệt vào hàng trọng án nên vẫn bị tạm giam. Lại thêm Hoàng Vũ tác động nên Hồng Ánh không được bảo lãnh dù gia đình cô ta đã vận dụng hết tất cả các mối quan hệ và bỏ ra không ít tiền bạc để nhờ vả và thuê luật sư.
Trên đời này ấy mà, nhất quyền nhì tiền, mà vừa hay Hoàng Vũ lại sẵn có cả hai thứ đó.
Chưa kể Hồng Ánh sai phạm rõ ràng, chỉ cần một cái kết luật hợp pháp thì việc tống cô ta vào tù chỉ còn là vấn đề thời gian. Bởi vậy Hoàng Vũ chỉ đang thượng tôn pháp luật để trừng trị kẻ xấu mà thôi, anh còn muốn tòa định tội cô ta vượt khung về tội giết người. Nhưng đứa bé trong bụng Ái Liên còn chưa sinh ra nên không được coi là người pháp lý bởi vậy chỉ có thể kiện Hồng Ánh tội mưu sát mà thôi.
…
Cuối ngày hôm ấy, Khánh Huy lại vào thăm Ái Liên, lần này anh chẳng còn tâm trạng để nhìn trước ngó sau xem bố cô có ở đấy không nữa. Khánh Huy vừa bước tới cửa thì ông Khải ở bên này cũng nhìn sang, vừa thấy bóng anh, hàng mày ông ấy đã cau lại.
Nhưng chân vừa bước thì vai áo đã bị níu lấy, ông Khải dim mắt liếc nhìn ra phía sau. Hoàng Bách cảm khái bước lên trước mặt ông, lại liếc mắt nhìn sang, thấy cửa phòng Ái Liên đã đóng lại thì mới cất lời:
“Ốc bị bắt đi rồi, bọn họ muốn dùng nó để ép Khánh Huy chạy án cho Hồng Ánh. Anh ấy lúc này đang rất rối. Chú có thể mắt nhắm mắt mở được không?”
Ông Khải không đáp chỉ nhích mi mắt nhìn Hoàng Bách, thái độ nghiêm túc của anh khiến ông ấy không đồng ý không được.
Hai người quay lại khoa sản, Hoàng Bách lấy cho ông Khải một ly cà phê, rồi đứng tựa lưng vào lan can. Anh khẽ thở dài, rủ mắt nhìn vào ly cà phê trên tay mình, trầm giọng nói với ông ấy:
“Ốc không phải con đẻ của anh Huy chú ạ!”
Ông Khải có chút kinh ngạc ngoảnh mặt nhìn anh, Hoàng Bách mím môi cười như không nói tiếp:
“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên mà cháu khâm phụ vì sự bao dung và độ lượng. Nếu là người khác cháu không nghĩ có thể làm được như Khánh Huy. Anh ấy yêu thương thằng bé thật sự, cả Ái Liên cũng biết chuyện này. Cô ấy cũng chấp nhận đứa trẻ ấy rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?”
“Cháu biết chú đã sắp xếp hết tất cả rồi, dù biết một lời của cháu cũng không thể làm lung lay được ý định của chú, nhưng chí ít thời gian khó khăn này chú có thể để Khánh Huy được vào gặp Ái Liên mà không phải giấu diếm, lén lút không ạ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ông Khải cau mày nhìn tròng trọc vào Hoàng Bách, không phải ông không biết người đàn ông kia mỗi lần đến đều né gặp mình, toàn nhân lúc ông không có mặt mà lén vào thăm con gái. Không phải đó đã là sự nhân nhượng cuối cùng của người cha rồi hay sao? Giờ lại muốn ông chấp nhận anh ta nữa sao? Con anh ta, mà cũng chẳng phải con bị bắt đi cũng chẳng đổi lại được con gái ông tỉnh lại. Nhưng suy cho cùng, dù chẳng phải máu mủ, nhưng con người có tim có phổi, nó ở với Khánh Huy lâu như vậy, cũng ít nhiều có tình cảm.
Ông Khải không trả lời thỉnh cầu của Hoàng Bách chỉ lẳng lặng đứng lên, ly cà phê trống rỗng bị bóp bẹp rồi nép vào thùng rác. Hành lang vắng người lặng lẽ vang lên tiếng dép loẹt quẹt. Hoàng Bách chầm chậm ngước mắt nhìn theo cho đến khi ông ấy khuất sau cửa phòng của trưởng khoa. Trên đời này thật sự là chẳng có chuyện gì không thể xảy ra được.