Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1803
Chương 1803
“Cô Trương” Người này lại đưa cho cô một bông hồng nữa. Trương Tiểu Du do dự nhận lấy, ngập ngừng hỏi: “Không phải là có một anh trai kêu em đưa cho cô chứ?”
“Vâng” Nam sinh lập tức gật đầu.
“..” Trương Tiểu Du ngẩn người Bảng cách này, cho khi cô bước đến lớp học, cô không thể nhớ có bao nhiêu học sinh đến trao hoa hồng cho cô.Một hai ba… Trương Tiểu Du ôm sách giáo khoa lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, hoa hồng sẽ phải đè sách giáo khoa xuống.
Trên đường đi có một đoạn dừng lại, cuối cùng bước đến cửa lớp khi tiếng chuông vang lên, cô hít một hơi thật sâu có phần lo lắng đẩy cánh cửa lớp ra.
Cô sợ sau khi vào giống như những học sinh cô gặp, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người đã ngồi vào chỗ đàng hoàng, tim cô chợt chùng xuống, cô ra hiệu cho lớp trưởng có thể cho mọi người làm bài tập.
Chẳng mấy chốc, nét mặt cô ấy trở nên buồn cười Khi các học sinh ở hàng đầu tiên cạnh cửa sổ đứng dậy và nộp bài tập về nhà của mình, lại cầm lên một bông hoa hồng. Trương Tiểu Du đỡ trán, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên hồng nhuận, tuy rằng không khoa trương như biển hoa, nhưng vẫn là nắm nhỏ, trong suốt buổi học, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn hoa hồng.
“Reng… Reng..
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học sinh thu dọn đồ đạc, chạy ra ngoài đầy phấn khích. Trương Tiểu Du cũng sắp xếp sách giáo khoa và những bông hồng rồi bước ra khỏi lớp, đi ngang qua sân chơi. Cô nhìn xuống những bông hồng trên tay, vuốt ve những cánh hoa đầy màu sắc vẫn còn đọng sương sớm. Cô không ra đoán được là ai tặng …
Khi bước đến cổng trường, cô suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình. Có một chiếc xe địa hình màu trắng đậu ở đó giống như mấy ngày trước, dáng người cao thẳng dựa vào thân xe, trên tay còn ôm một bó hoa hồng to hơn bó mà cô đang cầm. Mọi nghỉ vấn trong đầu Trương Tiểu Du đều đã có câu trả lời, ngọt ngào đột ngột thấm vào tim cô, vành tai cô dần dần đỏ lên.
Cửa phụ xe mở ra, cô lập tức tiến vào. Nhìn thấy một bó hoa hồng lớn như vậy trong tay anh, Trương Tiểu Du cảm thấy trong hơi thở tràn ngập là mùi hương hoa nồng nặc. khiến cô gần như choáng váng. Đặc biệt là qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy rất nhiều học sinh đang tò mò nhìn về phía bên này khiến cô càng thêm ngại ngùng, xấu hổ.
Mặc dù cô vẫn muốn giữ vẻ mặt bình tính nhưng nụ cười nơi khóe mắt và lông mày đã phản bội cô rồi, Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh: “Đồ cầm thú, thật không ngờ anh còn không biết xấu hổ để học sinh của em gọi anh là anh trai”
Đó là lý do tại sao lúc đó cô không đoán ra anh. Nghe đứa nhỏ gọi anh trai, cô cư nhiên còn tưởng rằng là một tiểu thịt tươi nào đó. Trần Phong Sinh nhướng mày, vẻ mặt rất tự hào “Đây là bọn nhỏ tự mình la lên, điều này cho thấy anh có sức quyến rũ vô hạn”
Trương Tiểu Du không thể không cho anh một cái nhìn gay gắt. Xin thưa, làm sao có thể có người kiêu ngạo như vậy chứ. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng lầm lì và lười biếng của anh, cô cảm thấy anh đã trở lại bộ dạng của Trần Phong Sinh trước đây, không còn giống như cảm giác bị bao phủ bởi sự u ám do bệnh tật khi cô mới đến Bình Văn. Thấy cô nhìn chảm chẳm bó hoa trên tay mình, Trần Phong Sinh cong môi hỏi: “Em còn tức giận sao?”
“Không tức giận” Trương Tiểu Du thành thật cười, nói. Điều này quả thật đã khiến cô quá bất ngờ, lãng mạn. Cô cảm thấy trong lòng nổi lên bong bóng nhỏ màu hồng, làm sao có thể còn tức giận được cơ chứ. Tâm cô từ lâu đã mềm nhũn, rối tung, cô tỉnh tế nhìn anh. Đột nhiên, Trần Phong Sinh khẩn cấp dừng xe ở bên lẽ đường. Bàn tay to vươn qua người cô, véo căm cô hôn lên. Không khí trong lông ngực sắp bị rút cạn, Trương Tiểu Du đẩy anh ra, thở hổn hển, không ngờ anh lại ra tay điên cuồng như vậy, cô trợn to hai mắt “Cầm thú, anh điên rồi sao?”
Trần Phong Sinh xoa xoa đầu ngón tay khóe miệng cong cong ” Em thật là biết dụ dỗ anh”
“..” Trương Tiểu Du đỏ mặt.
Sau khi lái xe trở về từ quốc lộ, chiếc xe địa hình màu trắng cuối cùng cũng dừng lại ở tầng dưới. Ngay khi Trương Tiểu Du định tháo dây an toàn, anh đột nhiên tiến lại gần cô, ngón tay mảnh khảnh không chỉ khiêu khích căm cô mà toàn bộ khuôn mặt đều bị anh nâng lên. Dù lúc này xe địa hình đã đậu ở dưới tầng nên sẽ không nguy hiểm nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, chỉ cần nhìn qua kính chản gió phía trước là có thể nhìn ra bên trong bọn họ đang làm gì.
Trương Tiểu Du chợt nhìn thấy mấy bà lão mặc quần áo Bình Văn đang đối mặt với mình. Cuối cùng khi anh buông ra, cô lau miệng dùng một nắm đấm đập vào vai anh ” Anh đúng là kẻ vô…
“Cô Trương” Người này lại đưa cho cô một bông hồng nữa. Trương Tiểu Du do dự nhận lấy, ngập ngừng hỏi: “Không phải là có một anh trai kêu em đưa cho cô chứ?”
“Vâng” Nam sinh lập tức gật đầu.
“..” Trương Tiểu Du ngẩn người Bảng cách này, cho khi cô bước đến lớp học, cô không thể nhớ có bao nhiêu học sinh đến trao hoa hồng cho cô.Một hai ba… Trương Tiểu Du ôm sách giáo khoa lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, hoa hồng sẽ phải đè sách giáo khoa xuống.
Trên đường đi có một đoạn dừng lại, cuối cùng bước đến cửa lớp khi tiếng chuông vang lên, cô hít một hơi thật sâu có phần lo lắng đẩy cánh cửa lớp ra.
Cô sợ sau khi vào giống như những học sinh cô gặp, nhưng sau khi nhìn thấy mọi người đã ngồi vào chỗ đàng hoàng, tim cô chợt chùng xuống, cô ra hiệu cho lớp trưởng có thể cho mọi người làm bài tập.
Chẳng mấy chốc, nét mặt cô ấy trở nên buồn cười Khi các học sinh ở hàng đầu tiên cạnh cửa sổ đứng dậy và nộp bài tập về nhà của mình, lại cầm lên một bông hoa hồng. Trương Tiểu Du đỡ trán, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên hồng nhuận, tuy rằng không khoa trương như biển hoa, nhưng vẫn là nắm nhỏ, trong suốt buổi học, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn hoa hồng.
“Reng… Reng..
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học sinh thu dọn đồ đạc, chạy ra ngoài đầy phấn khích. Trương Tiểu Du cũng sắp xếp sách giáo khoa và những bông hồng rồi bước ra khỏi lớp, đi ngang qua sân chơi. Cô nhìn xuống những bông hồng trên tay, vuốt ve những cánh hoa đầy màu sắc vẫn còn đọng sương sớm. Cô không ra đoán được là ai tặng …
Khi bước đến cổng trường, cô suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình. Có một chiếc xe địa hình màu trắng đậu ở đó giống như mấy ngày trước, dáng người cao thẳng dựa vào thân xe, trên tay còn ôm một bó hoa hồng to hơn bó mà cô đang cầm. Mọi nghỉ vấn trong đầu Trương Tiểu Du đều đã có câu trả lời, ngọt ngào đột ngột thấm vào tim cô, vành tai cô dần dần đỏ lên.
Cửa phụ xe mở ra, cô lập tức tiến vào. Nhìn thấy một bó hoa hồng lớn như vậy trong tay anh, Trương Tiểu Du cảm thấy trong hơi thở tràn ngập là mùi hương hoa nồng nặc. khiến cô gần như choáng váng. Đặc biệt là qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy rất nhiều học sinh đang tò mò nhìn về phía bên này khiến cô càng thêm ngại ngùng, xấu hổ.
Mặc dù cô vẫn muốn giữ vẻ mặt bình tính nhưng nụ cười nơi khóe mắt và lông mày đã phản bội cô rồi, Trương Tiểu Du trừng mắt nhìn anh: “Đồ cầm thú, thật không ngờ anh còn không biết xấu hổ để học sinh của em gọi anh là anh trai”
Đó là lý do tại sao lúc đó cô không đoán ra anh. Nghe đứa nhỏ gọi anh trai, cô cư nhiên còn tưởng rằng là một tiểu thịt tươi nào đó. Trần Phong Sinh nhướng mày, vẻ mặt rất tự hào “Đây là bọn nhỏ tự mình la lên, điều này cho thấy anh có sức quyến rũ vô hạn”
Trương Tiểu Du không thể không cho anh một cái nhìn gay gắt. Xin thưa, làm sao có thể có người kiêu ngạo như vậy chứ. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng lầm lì và lười biếng của anh, cô cảm thấy anh đã trở lại bộ dạng của Trần Phong Sinh trước đây, không còn giống như cảm giác bị bao phủ bởi sự u ám do bệnh tật khi cô mới đến Bình Văn. Thấy cô nhìn chảm chẳm bó hoa trên tay mình, Trần Phong Sinh cong môi hỏi: “Em còn tức giận sao?”
“Không tức giận” Trương Tiểu Du thành thật cười, nói. Điều này quả thật đã khiến cô quá bất ngờ, lãng mạn. Cô cảm thấy trong lòng nổi lên bong bóng nhỏ màu hồng, làm sao có thể còn tức giận được cơ chứ. Tâm cô từ lâu đã mềm nhũn, rối tung, cô tỉnh tế nhìn anh. Đột nhiên, Trần Phong Sinh khẩn cấp dừng xe ở bên lẽ đường. Bàn tay to vươn qua người cô, véo căm cô hôn lên. Không khí trong lông ngực sắp bị rút cạn, Trương Tiểu Du đẩy anh ra, thở hổn hển, không ngờ anh lại ra tay điên cuồng như vậy, cô trợn to hai mắt “Cầm thú, anh điên rồi sao?”
Trần Phong Sinh xoa xoa đầu ngón tay khóe miệng cong cong ” Em thật là biết dụ dỗ anh”
“..” Trương Tiểu Du đỏ mặt.
Sau khi lái xe trở về từ quốc lộ, chiếc xe địa hình màu trắng cuối cùng cũng dừng lại ở tầng dưới. Ngay khi Trương Tiểu Du định tháo dây an toàn, anh đột nhiên tiến lại gần cô, ngón tay mảnh khảnh không chỉ khiêu khích căm cô mà toàn bộ khuôn mặt đều bị anh nâng lên. Dù lúc này xe địa hình đã đậu ở dưới tầng nên sẽ không nguy hiểm nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, chỉ cần nhìn qua kính chản gió phía trước là có thể nhìn ra bên trong bọn họ đang làm gì.
Trương Tiểu Du chợt nhìn thấy mấy bà lão mặc quần áo Bình Văn đang đối mặt với mình. Cuối cùng khi anh buông ra, cô lau miệng dùng một nắm đấm đập vào vai anh ” Anh đúng là kẻ vô…
Bình luận facebook