Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1805
Chương 1805
“Trương Tiểu Du phần nộ trừng mắt nhìn anh, cho anh một ánh mắt sắc bén.
Ngày hôm sau, Trần Phong Sinh đưa cô đến trường trước một tiếng như thường lệ. Trương Tiểu Du bước ra khỏi xe, một số học sinh mang cặp sách lớn đang đi vào khuôn viên trường. Mỗi đứa nhỏ đều quàng một chiếc khăn quàng đỏ. Các em trông đặc biệt ngây thơ và hoạt bát. Chúng sẽ chào hỏi một cách lịch sự và ngọt ngào sau khi nhìn thấy cô. ” Cô giáo Trương khỏe. Anh trai khỏe”
Nửa câu cuối cùng, cư nhiên gọi Trân Phong Sinh bên cạnh.
Nhìn Trần Phong Sinh được đứa trẻ gọi là anh trai, trong lòng Trương Tiểu Du không biết xấu hổ chửi rủa. Trần Phong Sinh nhướng mày, hai tay đút túi quần “Cá Vàng nhỏ, hôm nay còn muốn hoa hồng sao?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, Trương Tiểu Du lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần nữa”
Chắc chản, sự lãng mạn đều cần một sự trả giá.
Sau khi Trương Tiểu Du đã vào khuôn viên. Trần Phong Sinh kéo mở cửa xe trở lại ghế lái, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô biến mất khỏi tầm mắt mình ánh sáng trong đôi mắt đào hoa của anh chợt lóe lên một chút u ám.
Đột nhiên anh muốn hút một điếu thuốc, trong ngăn chứa luôn có sẵn hộp đựng thuốc lá và bật lửa. Vừa mới lấy ra kẹp vào giữa hai ngón tay, anh chợt nghĩ sẽ không hút thuốc nữa để giữ gìn vóc dáng khỏe mạnh nên cuối cùng lại đặt điếu thuốc xuống, khóe môi anh khẽ nhếch, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường. Anh nổ máy và rời đi.
Tại bệnh viện.
Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng ngồi ở bàn làm việc xử lý bệnh án của bệnh viện Buổi chiều, buổi hội thảo y khoa vân tiếp tục tiến hành như kế hoạch, chủ yếu tập trung vào vấn đề nhồi máu cơ tim. Anh ngồi trong buổi hội thảo lật xem từng trang tài liệu, dùng bút highlight khoanh tròn những chỗ quan trọng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, 2 cô y tá bước vào khi nhận được sự cho phép của Trần Phong Sinh, họ đến để đưa thiết bị y tế mà khi trước anh dặn đi nhận giúp. Sau khi nói lời cảm ơn, anh tiếp tục quay về với đống tài liệu trên bàn.
2 giây trôi qua, Trần Phong Sinh nhướng mày khi phát hiện điều bất thường.
Bởi vì trong phòng vẫn còn một y tá chưa chịu rời đi, cô ta cứ đứng đó dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn chäm chăm vào dáng người của Trần Phong Sinh, anh muốn vờ như không thấy cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Cô y tá ở lại không phải là nhân vật xa lạ gì, chính là Tiểu Triệu lúc trước, Tiểu Triệu đang mặc đồng phục y tá màu trắng vô cùng giản dị, tóc cũng được búi gọn gàng trong chiếc nón y tá. Tuy nhiên, rõ ràng cô ấy đã có sự chuẩn bị trước, gương mặt cũng đã trang điểm tỉ mi, đôi môi nhỏ cũng đã được điểm tô rất xinh xắn, như một đóa hoa nở rộ, nhưng chỉ nở ở nơi nào có Trần Phong Sinh.
“Bác sĩ Trần” Tiểu Triệu bến lẽn gọi tên Trần Phong Sinh Trần Phong Sinh vờ như không nghe thấy, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét, cắt ngang lời nói của cô ấy bằng tone giọng khá trầm “ Y tá Triệu, tôi nghĩ lân trước có lẽ là tôi đã nói rất rõ ràng”
“Bác sĩ Trần, trên cương vị công việc chúng ta là đồng nghiệp, anh không thể đi chơi với em một hay lần sao, hay là đi xem phim cũng được, em cũng đã mua vé rồi, em rất hi vọng anh có thể đi cùng em!
”Nếu như hôm nay anh vướng việc thì ngày mai có tiện không ?”
“ Ngày nào cũng không tiện !” Trần Phong Sinh lạnh giọng đuổi người: “ Ra ngoài, đóng cửa lại”
Tiểu Triệu như muốn nói thêm gì đó, nhưng sợ Trần Phong Sinh nổi giận, cô ấy vừa ngượng ngùng vừa miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô ấy vừa đi được mấy bước đã bị các cô y tá khác vây quanh tò mò hỏi chuyện: ” Tiểu Triệu, cô cùng bác sĩ Trần ở bên trong đã nói những gì thế? Đừng nói là tối nay hai người lại đi hẹn hò đấy nhá?”
“Tiểu Triệu, cô lợi hại thật, bệnh viện của chúng ta nhiều y tá thế này, riêng chỉ có cô Triệu đây lọt vào mắt xanh của bác sĩ Trần! Xem ra vẫn là cô lớn lên thật xinh đẹp, lọt vào tầm ngắm của bác sĩ Trần rồi, mau mau nói chúng tôi nghe, tối nay hai người định đi đâu thế, không phải nhà của anh ấy chứ ?”
“Trương Tiểu Du phần nộ trừng mắt nhìn anh, cho anh một ánh mắt sắc bén.
Ngày hôm sau, Trần Phong Sinh đưa cô đến trường trước một tiếng như thường lệ. Trương Tiểu Du bước ra khỏi xe, một số học sinh mang cặp sách lớn đang đi vào khuôn viên trường. Mỗi đứa nhỏ đều quàng một chiếc khăn quàng đỏ. Các em trông đặc biệt ngây thơ và hoạt bát. Chúng sẽ chào hỏi một cách lịch sự và ngọt ngào sau khi nhìn thấy cô. ” Cô giáo Trương khỏe. Anh trai khỏe”
Nửa câu cuối cùng, cư nhiên gọi Trân Phong Sinh bên cạnh.
Nhìn Trần Phong Sinh được đứa trẻ gọi là anh trai, trong lòng Trương Tiểu Du không biết xấu hổ chửi rủa. Trần Phong Sinh nhướng mày, hai tay đút túi quần “Cá Vàng nhỏ, hôm nay còn muốn hoa hồng sao?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, Trương Tiểu Du lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần nữa”
Chắc chản, sự lãng mạn đều cần một sự trả giá.
Sau khi Trương Tiểu Du đã vào khuôn viên. Trần Phong Sinh kéo mở cửa xe trở lại ghế lái, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô biến mất khỏi tầm mắt mình ánh sáng trong đôi mắt đào hoa của anh chợt lóe lên một chút u ám.
Đột nhiên anh muốn hút một điếu thuốc, trong ngăn chứa luôn có sẵn hộp đựng thuốc lá và bật lửa. Vừa mới lấy ra kẹp vào giữa hai ngón tay, anh chợt nghĩ sẽ không hút thuốc nữa để giữ gìn vóc dáng khỏe mạnh nên cuối cùng lại đặt điếu thuốc xuống, khóe môi anh khẽ nhếch, sau đó vẻ mặt trở lại bình thường. Anh nổ máy và rời đi.
Tại bệnh viện.
Trần Phong Sinh mặc áo blouse trắng ngồi ở bàn làm việc xử lý bệnh án của bệnh viện Buổi chiều, buổi hội thảo y khoa vân tiếp tục tiến hành như kế hoạch, chủ yếu tập trung vào vấn đề nhồi máu cơ tim. Anh ngồi trong buổi hội thảo lật xem từng trang tài liệu, dùng bút highlight khoanh tròn những chỗ quan trọng.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, 2 cô y tá bước vào khi nhận được sự cho phép của Trần Phong Sinh, họ đến để đưa thiết bị y tế mà khi trước anh dặn đi nhận giúp. Sau khi nói lời cảm ơn, anh tiếp tục quay về với đống tài liệu trên bàn.
2 giây trôi qua, Trần Phong Sinh nhướng mày khi phát hiện điều bất thường.
Bởi vì trong phòng vẫn còn một y tá chưa chịu rời đi, cô ta cứ đứng đó dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn chäm chăm vào dáng người của Trần Phong Sinh, anh muốn vờ như không thấy cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Cô y tá ở lại không phải là nhân vật xa lạ gì, chính là Tiểu Triệu lúc trước, Tiểu Triệu đang mặc đồng phục y tá màu trắng vô cùng giản dị, tóc cũng được búi gọn gàng trong chiếc nón y tá. Tuy nhiên, rõ ràng cô ấy đã có sự chuẩn bị trước, gương mặt cũng đã trang điểm tỉ mi, đôi môi nhỏ cũng đã được điểm tô rất xinh xắn, như một đóa hoa nở rộ, nhưng chỉ nở ở nơi nào có Trần Phong Sinh.
“Bác sĩ Trần” Tiểu Triệu bến lẽn gọi tên Trần Phong Sinh Trần Phong Sinh vờ như không nghe thấy, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét, cắt ngang lời nói của cô ấy bằng tone giọng khá trầm “ Y tá Triệu, tôi nghĩ lân trước có lẽ là tôi đã nói rất rõ ràng”
“Bác sĩ Trần, trên cương vị công việc chúng ta là đồng nghiệp, anh không thể đi chơi với em một hay lần sao, hay là đi xem phim cũng được, em cũng đã mua vé rồi, em rất hi vọng anh có thể đi cùng em!
”Nếu như hôm nay anh vướng việc thì ngày mai có tiện không ?”
“ Ngày nào cũng không tiện !” Trần Phong Sinh lạnh giọng đuổi người: “ Ra ngoài, đóng cửa lại”
Tiểu Triệu như muốn nói thêm gì đó, nhưng sợ Trần Phong Sinh nổi giận, cô ấy vừa ngượng ngùng vừa miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, cô ấy vừa đi được mấy bước đã bị các cô y tá khác vây quanh tò mò hỏi chuyện: ” Tiểu Triệu, cô cùng bác sĩ Trần ở bên trong đã nói những gì thế? Đừng nói là tối nay hai người lại đi hẹn hò đấy nhá?”
“Tiểu Triệu, cô lợi hại thật, bệnh viện của chúng ta nhiều y tá thế này, riêng chỉ có cô Triệu đây lọt vào mắt xanh của bác sĩ Trần! Xem ra vẫn là cô lớn lên thật xinh đẹp, lọt vào tầm ngắm của bác sĩ Trần rồi, mau mau nói chúng tôi nghe, tối nay hai người định đi đâu thế, không phải nhà của anh ấy chứ ?”
Bình luận facebook