Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Chương 08 - Phần 2
Ở Trang trại Bên Hồ, họ chia tay vào trước nửa đêm. Julius đi lên lầu ngủ, còn Benny và Người Đẹp lấy chiếc Mercedes đến phòng khám ở Rottne vài tiếng sau. Đi được nửa đường, họ phát hiện ra cụ Allan dưới tấm chăn trên ghế sau. Cụ Allan tỉnh dậy và giải thích rằng đầu tiên cụ đi ra ngoài thở không khí trong lành và ở đó, cụ thấy ngủ trong xe cũng tốt vì leo cầu thang lên phòng ngủ thì hơi quá sức cho cái đầu gối rệu rã của cụ, sau một ngày dài.
- Tôi không còn chín mươi nữa, - cụ nói.
Bộ đôi đã biến thành bộ ba tập thể dục ban đêm, nhưng cũng chẳng sao. Người Đẹp vạch kế hoạch chi tiết hơn. Họ sẽ vào trung tâm y tế bằng chiếc chìa khóa mà Người Đẹp đã quên trả lại khi bỏ việc. Vào bên trong rồi, họ sẽ đăng nhập vào máy tính của bác sĩ Erlandsson, dưới tên Erlandsson gửi một toa thuốc kháng sinh cho tên của Người Đẹp. Cần có mật khẩu của Erlandsson, nhưng điều đó không thành vấn đề với Người Đẹp, vì Bác sĩ Erlandsson không chỉ thùng rỗng kêu to, mà còn ngu bỏ mẹ. Khi hệ thống máy tính mới được cài đặt cách đây vài năm, chính Người Đẹp đã dạy cho bác sĩ làm thế nào để kê các toa thuốc điện tử, và cô là người chọn tên truy cập và mật khẩu cho ông ta.
Chiếc Mercedes đã tới mục tiêu gây án. Benny, cụ Allan và Người Đẹp bước ra, phân tích môi trường xung quanh trước khi bắt tay vào hành động. Đặc biệt có một chiếc xe từ từ đi qua nơi họ đang đứng. Người lái xe nhìn vào bộ ba cũng ngạc nhiên như họ nhìn anh ta. Vào lúc đêm hôm này ở Rottne, một người còn thức đã là chuyện giật gân rồi. Thế mà đêm nay lại có tới bốn người.
Nhưng chiếc xe đã biến mất và bóng tối yên tĩnh lại trùm lên Rottne. Người Đẹp dẫn Benny và cụ Allan vào bằng lối nhân viên của trung tâm ở phía sau, rồi vào phòng của bác sĩ Erlandsson. Ở đó, cô khởi động máy tính của Bác sĩ Erlandsson và đăng nhập.
Mọi thứ theo đúng kế hoạch và Người Đẹp cười khúc khích sung sướng cho đến khi cô bất ngờ tuôn ra một tràng chửi thề không ngớt miệng. Cô nhận ra rằng không thể cứ đơn giản gửi một toa thuốc cho ‘một kg thuốc kháng sinh’.
- Viết là Erytromycin, Rifamin, Gentramicin và Rifampin, mỗi loại 250 gram, - Benny bảo. - Rồi chúng ta có thể trị chứng viêm nhiễm từ hai phía khác nhau.
Người Đẹp nhìn Benny đầy ngưỡng mộ. Rồi cô mời bác ngồi xuống và gõ các tên thuốc vừa kể. Benny làm như cô nói và thêm một số thuốc cấp cứu ưu tiên, cũng tốt để phòng khi có chuyện trong tương lai.
Ra khỏi trung tâm y tế cũng dễ dàng như khi đột nhập vào. Họ về đến nhà trót lọt. Benny và Người Đẹp giúp cụ Allan lên gác và đến gần hai rưỡi sáng, ánh đèn cuối cùng ở mới tắt.
Vào giờ ấy không có nhiều người còn thức. Nhưng ở Braås, cách Trang trại Bên Hồ khoảng 20 km, một thanh niên nằm trằn trọc liên tục trên giường, tuyệt vọng vì thèm thuốc. Đó là em trai của Thùng Gỗ, chỉ huy mới của nhóm Bạo Lực. Ba giờ trước đó, hắn đã hút hết điếu thuốc cuối cùng của mình và tất nhiên chẳng bao lâu đã cảm thấy thèm kinh khủng một điếu nữa. Hắn nguyền rủa mình vì đã quên mua thuốc trước khi tất cả mọi thứ đóng cửa vào buổi tối, như thường lệ rất sớm.
Lúc đầu, hắn đã định nhịn đến sáng hôm sau, nhưng vào lúc khoảng nửa đêm, hắn không thể chịu đựng được nữa. Đó là khi em trai của Thùng Gỗ nảy ra ý tưởng diễn lại trò cũ, đơn giản là đột nhập vào một kiôt với cái xà beng. Nhưng không phải ở Braås, nơi hắn còn phải nghĩ đến thể diện của mình. Thêm nữa, hắn sẽ bị nghi ngay cả trước khi vụ việc được điều tra ra.
Đương nhiên, tốt nhất là đi xa hơn một chút, nhưng hắn đang thèm thuốc đến mức đã phải thỏa hiệp. Và sự thỏa hiệp là Rottne, cách đó khoảng mười lăm phút. Hắn mặc quần áo vào rồi lăn bánh từ từ vào một thị trấn nhỏ trong chiếc Volvo 240 cũ kĩ của mình, sau nửa đêm một chút. Khi lái xe qua trung tâm y tế, hắn ngạc nhiên thấy ba người trên vỉa hè. Họ chỉ đứng đó: một người phụ nữ tóc đỏ, một người đàn ông tóc đuôi ngựa và ngay sau họ là một cụ già kinh khủng.
Em trai Thùng Gỗ chẳng phân tích sâu xa về sự kiện này (nói chung, hiếm khi hắn phân tích sâu sắc được chuyện gì). Thay vào đó, hắn tiếp tục khoảng một cây số dọc theo con đường, dừng lại dưới một cái cây khá gần với kiôt nhưng không phá được vì chủ kiôt đã gia cố cánh cửa để chống lại xà beng, thế là hắn lái xe về nhà, tuyệt vọng vì thèm thuốc như cũ.
**
Thức dậy sau 11 giờ sáng, cụ Allan cảm thấy khỏe khoắn. Cụ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi rừng thông Småland trải ra quanh cái hồ cũng rất đặc trưng của Småland. Cụ Allan thấy cảnh này gợi cho cụ nhớ đến Södermanland. Có vẻ như hôm nay trời sẽ đẹp.
Cụ mặc quần áo, vẫn diện bộ duy nhất cụ có, và nghĩ rằng có lẽ cũng nên làm mới tủ quần áo của mình một chút. Cả cụ, Julius lẫn Benny đều không mang theo được dù là chiếc bàn chải đánh răng.
Khi cụ Allan vào phòng khách, Julius và Benny đang ngồi ăn sáng. Julius đã tản bộ vào buổi sáng trong khi Benny ngủ một giấc sâu và dài. Người Đẹp đã bày sẵn đĩa, cốc và bản hướng dẫn tự phục vụ trong bếp. Còn cô đã đi Rottne. Bức thư kết thúc với đề nghị các quý ông nhớ để lại một phần hợp lý của bữa ăn sáng trên đĩa. Buster sẽ chăm sóc phần còn lại.
Cụ Allan chúc buổi sáng tốt lành và được chúc lại như thế. Rồi Julius nói thêm rằng ông đã có ý tưởng ở lại một đêm nữa ở Trang trại Bên Hồ vì môi trường xung quanh thật mê hồn. Cụ Allan hỏi liệu đó có phải do ảnh hưởng của bác tài xế riêng không, dựa trên niềm đam mê cụ chứng kiến vào buổi tối trước đó. Julius đáp rằng buổi sáng, ông đã được xơi trứng và bánh mì nướng, cộng thêm cả xâu lý do của Benny vì sao tốt hơn cả là ở lại Trang trại Bên Hồ đến hết mùa hè, tuy nhiên kết luận được rút ra là của chính Julius. Vì nếu đi thì họ sẽ đi đâu? Chẳng phải họ cần thêm một ngày để suy nghĩ sao?
Tất cả những gì cần thiết cho họ để ở lại là cả ba cùng thống nhất một câu chuyện lọt tai về chủ đề họ là ai và họ đang đi đâu. Và tất nhiên, được sự cho phép của Người Đẹp.
Benny chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện giữa cụ Allan và Julius, hi vọng hầu như chắc chắn rằng nó sẽ kết thúc bằng một đêm nữa ở chính nơi này. Cảm xúc của bác đối với Người Đẹp từ hôm trước đã không hề giảm đi, ngược lại, bác đã thất vọng khi không được nhìn thấy cô ngay lập tức khi đi xuống ăn sáng. Nhưng dù sao, cô đã viết “cám ơn vì ngày hôm qua” trong bức thư. Có thể cô ám chỉ bài thơ mà Benny đã ngâm? Ước gì cô quay lại sớm!
Nhưng phải mất gần một tiếng trước khi Người Đẹp hiện ra ở sân. Khi cô trèo ra khỏi chiếc xe, Benny thấy rằng cô thậm chí còn đẹp hơn rằng lần cuối cùng bác nhìn thấy. Cô đã thay bộ quần liền áo màu đỏ của mình bằng một chiếc váy và Benny thậm chí tự hỏi có phải cô đã đến tiệm làm tóc. Bác bước vài bước hân hoan về phía cô, và kêu lên:
- Người Đẹp của anh! Mừng em đã về!
Cụ Allan và Julius đứng sau bác và thích thú với tình yêu lồ lộ trước mắt họ. Nhưng nụ cười tắt ngay khi Người Đẹp mở miệng. Đầu tiên cô đi thẳng qua Benny, rồi qua cả hai trước khi dừng lại trên bậc thềm của Trang trại Bên Hồ, nơi cô quay lại và nói:
- Đồ con hoang khốn kiếp! Tôi biết tất cả mọi thứ! Và bây giờ tôi muốn biết phần còn lại. Tập trung ở phòng khách. Ngay bây giờ!
Rồi Người Đẹp biến mất vào trong nhà.
- Nếu đã biết tất cả mọi thứ thì cô ấy còn muốn biết thêm cái gì nữa? - Benny hỏi.
- Không nói gì khác đâu đấy, Benny, - Julius dặn.
- Phải, nhất trí, - cụ Allan nói.
Rồi họ đã đi vào bên trong để xem số phận ra sao.
**
Người Đẹp bắt đầu ngày mới bằng việc cho Sonya ăn một ít cỏ mới cắt rồi đi thay quần áo. Miễn cưỡng, cô thừa nhận với bản thân rằng mình muốn làm đẹp cho Benny. Vì vậy, cô thay bộ quần liền áo màu đỏ bằng một chiếc váy màu vàng sáng và mái tóc xoăn của cô được tết thành hai bím. Hơn thế nữa, cô còn trang điểm nhẹ nhàng và làm đậm đà thêm với một chút nước hoa trước khi vào chiếc xe VW Passat màu đỏ của mình để lái đến Rottne mua hàng.
Buster ngồi đúng chỗ của mình ở ghế hành khách và liếm liếm hông khi chiếc xe quay về phía siêu thị ở Rottne. Sau đó, Người Đẹp thắc mắc có phải Buster liếm thế vì nó thấy các pano báo – tờ Expressen được thắp sáng bên ngoài cửa hàng và có hai tấm ảnh, tấm ở dưới cùng là của ông già Julius, và tấm trên chính là cụ Allan. Dòng tít lớn là:
“Cảnh sát nghi ngờ: cụ già trăm tuổi bị bắt cóc bởi băng đảng tội phạm. Cuộc truy lùng tên trộm khét tiếng bậc thầy ngày hôm nay.”
Người Đẹp nóng mặt, suy nghĩ của cô lung tung mọi hướng. Cô đã rất tức giận và lập tức bỏ kế hoạch mua hàng, bởi vì ba tên quỷ ranh mãnh phải bị tống cổ khỏi nhà trước khi ăn trưa! Nhưng trước tiên Người Đẹp đi vào hiệu thuốc và lấy thuốc mà Benny đã đặt mua trên máy tính vào đêm hôm trước, rồi cô mua một tờ Expressen để tìm hiểu chi tiết hơn những gì thực tế đang diễn ra.
Người Đẹp càng đọc càng giận hơn. Nhưng đồng thời, cô thực sự không thể ráp nối mọi chuyện với nhau. Có phải Benny là thành viên Never Again? Julius là một tên trộm bậc thầy? Và ai đã bắt cóc ai? Họ có vẻ ăn ý với nhau kia mà?
Cuối cùng, cơn giận đã chiến thắng sự tò mò của cô. Bởi vì dù điều gì đã xảy ra thì cô cũng đã bị lừa. Đừng hòng lừa Gunilla Björklund mà xong đâu! ‘Người đẹp của anh!’ Tởm!
Cô ngồi lại vào trong xe đọc bài báo một lần nữa: “Vào Thứ Hai, đúng ngày sinh nhật thứ một trăm của cụ, Allan Karlsson biến mất khỏi Nhà Già ở Malmköping. Cảnh sát nghi ngờ rằng cụ đã bị tổ chức tội phạm Never Again bắt cóc. Theo thông tin Expressen nhận được, siêu trộm Julius Jonsson có liên quan.”
Nó tiếp tục với một mớ tạp nham thông tin và lời khai của các nhân chứng. Người ta đã thấy Allan Karlsson ở Trung tâm Du lịch tại Malmköping, sau đó cụ leo lên xe buýt đi Strängnäs, và điều này khiến một thành viên của Never Again tức giận. Nhưng khoan đã...“... người đàn ông tóc vàng trạc ba mươi tuổi...” Đó không phải là miêu tả thích hợp cho Benny. Người Đẹp cảm thấy... nhẹ nhõm?
Rắc rối tiếp tục là Karlsson Allan đã được nhìn thấy ngày hôm trước trên một chiếc xe goòng ở giữa rừng Södermanland, cùng với siêu trộm Jonsson và thành viên Never Again, người đã rất tức giận với cụ. Expressen không thể mô tả chính xác mối quan hệ giữa ba người đàn ông, nhưng giả thuyết hiện nay là Allan Karlsson đang nằm trong nanh vuốt của những kẻ khác. Ít nhất, đó là những gì bác nông dân Tengroth ở Vidkärr nghĩ sau khi được phóng viên của Expressen căn vặn kĩ càng. Cuối cùng, Expressen có thể tiết lộ một chi tiết: cụ thể là Benny Ljungberg, chủ quầy bánh mì kẹp đã biến mất không dấu vết ngày hôm trước khỏi làng đúc Aker nơi cụ già trăm tuổi và gã siêu trộm được nhìn thấy lần cuối cùng. Các nhân viên trạm xăng gần đó đã cho biết.
Người Đẹp gấp tờ báo lại, nhét nó vào mõm Buster. Rồi cô quay về hướng trang trại của mình trong rừng, nơi giờ cô đã biết là mình đang chứa chấp một cụ già trăm tuổi, một tên siêu trộm và chủ quầy bánh mì kẹp làm khách. Người cuối cùng đẹp trai, duyên dáng và rõ ràng có kiến thức y tế, nhưng không có chỗ cho sự lãng mạn ở đây. Trong một khoảnh khắc, Người Đẹp thấy buồn hơn là tức giận, nhưng cô đẩy sự tức giận của mình lên lần nữa thành cơn cuồng nộ khi lái xe vào sân nhà mình.
**
Người Đẹp lôi tờ Expressen ra khỏi mõm Buster, mở ra trang đầu tiên với những hình ảnh của cụ Allan và Julius, bắt đầu chửi thề và hét lên trước khi đọc to bài báo. Rồi cô yêu cầu một lời giải thích về những gì đã xảy ra và thề rằng cả ba sẽ bị tống ra đường trong vòng năm phút không phân biệt. Sau đó, cô gấp tờ báo, nhét nó trở lại mõm Buster, khoanh tay lại và kết thúc với một giọng băng giá và quyết liệt:
- Thế nào?
Benny nhìn sang cụ Allan, cụ nhìn Julius người lạ lùng thay lại nở một nụ cười.
- Siêu trộm, - ông nói. - Trời ơi, tôi là một tên trộm bậc thầy. Cũng không tồi nhỉ.
Nhưng Người Đẹp không ấn tượng. Mặt cô đã đỏ càng đỏ hơn khi cảnh cáo Julius rằng ông sắp là một tên siêu trộm ăn đòn nếu Người Đẹp không biết rõ ngay lập tức những gì đã xảy ra. Rồi cô nói với các vị khách những gì cô tự nhủ mình, cụ thể là không ai lừa Gunilla Björklund ở Trang trại Bên Hồ mà xong đâu. Để tăng sức mạnh cho lời nói, cô lôi một khẩu súng cũ từ tường xuống. Nó không bắn được nữa, tất nhiên, Người Đẹp thừa nhận, nhưng nó vẫn tốt để đập vỡ hộp sọ tên siêu trộm, chủ quầy bánh kẹp và lão già nếu cần thiết, và có vẻ là cần đấy.
Nụ cười của Julius Jonsson nhanh chóng tắt ngấm. Benny đứng đó, chôn chân xuống sàn nhà với đôi tay thõng thượt bên sườn. Như bác có thể thấy, mối duyên lãng mạn của mình đã cao chạy xa bay. Rồi cụ Allan xen vào, xin Người Đẹp cho thời gian để suy nghĩ. Với sự cho phép của Người Đẹp, cụ muốn trò chuyện riêng với Julius ở phòng bên cạnh. Người Đẹp đồng ý với một chút lầm bầm, nhưng cảnh báo cụ Allan đừng giở trò. Cụ Allan hứa sẽ cư xử đàng hoàng rồi tóm tay Julius lôi vào nhà bếp đóng cửa lại.
Allan bắt đầu cuộc hội ý bằng cách hỏi Julius liệu ông có ý tưởng nào khác mà không thổi bùng cơn giận dữ của Người Đẹp lên. Julius trả lời rằng cách duy nhất họ có thể cứu vãn tình thế là mời Người Đẹp tham gia sở hữu một phần của chiếc vali.
Cụ Allan về cơ bản đồng ý, mặc dù cụ chỉ ra rằng chẳng hay ho gì nếu một ngày nói với ai đó là Julius và Allan đã đánh cắp vali của người ta, giết chết họ khi họ muốn đòi lại nó rồi gửi cái xác chết đóng gói ngay ngắn trong hộp gỗ vận chuyển đến Châu Phi.
Julius nghĩ rằng cụ Allan đã phóng đại. Vì đến giờ chỉ có một người mất mạng và chắc chắn là đáng kiếp. Và nếu họ có thể thoát cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, thì sẽ chẳng ai phải gặp số phận tương tự.
Thế là cụ Allan nói cụ đã có một sáng kiến. Cụ nghĩ rằng nên chia tiền trong vali ra làm bốn: Allan, Julius, Benny và Người Đẹp. Như thế sẽ không có nguy cơ là hai người sau sẽ đi và bép xép với người xấu. Và như một phần thưởng, mọi người có thể ở Trang trại Bên Hồ suốt mùa hè, và sau đó băng đảng Xe Máy chắc chắn sẽ ngừng tìm kiếm họ, nếu như chúng đang tìm kiếm thật, mà một trong số đó sẽ nhận ra họ.
- Hai mươi lăm triệu cho chỗ ngủ và bữa sáng trong vài tuần, - Julius thở dài, nhưng với một điệu bộ cho thấy rằng ông hiểu cụ Allan đã đúng.
Cuộc hội ý trong nhà bếp đã xong. Julius và cụ Allan quay trở lại phòng khách. Cụ Allan xin Người Đẹp và Benny kiên nhẫn thêm ba mươi giây, trong khi Julius đi về phòng của mình và trở lại ngay với chiếc vali kéo theo sau. Ông đặt nó lên chiếc bàn dài ở giữa phòng khách và mở ra.
- Cụ Allan và tôi đã quyết định rằng chúng ta sẽ chia đều, tất cả bốn người chúng ta.
- Giêsu, chết tiệt nhà Chúa! - Người Đẹp thốt lên.
- Bây giờ mọi người ngồi xuống, và tôi sẽ giải thích, - Julius nói.
Giống như Benny, Người Đẹp thấy khó tiêu hóa câu chuyện về cái xác chết được nhét trong một hộp gỗ, nhưng cô ấn tượng nhất là cụ Allan đã leo qua cửa sổ và biến khỏi cuộc sống trước đó của mình.
- Tôi, tôi đã phải làm tương tự thế sau mười bốn ngày với thằng chó đẻ mà tôi đã lấy làm chồng.
Yên bình trở lại với Trang trại Bên Hồ. Người Đẹp và Buster lại đi mua đồ. Cô đã mua thực phẩm, đồ uống, quần áo, đồ vệ sinh và rất nhiều thứ khác. Cô trả tất cả mọi thứ bằng tiền mặt, loại tiền giấy 500 crown cùng một cọc.
**
Chánh Thanh tra Aronsson thẩm vấn nhân chứng ở trạm xăng ở Mjölby, một phụ nữ trạc năm mươi là thanh tra cửa hàng. Nghề nghiệp và cách bà mô tả những gì mình đã chứng kiến khiến bà thành một nhân chứng đáng tin cậy. Bà cũng có thể chỉ ra cụ Allan trong bức ảnh chụp một bữa tiệc sinh nhật tám mươi tuổi ở Nhà Già một hoặc hai tuần trước, Xơ Alice đã tử tế cung cấp nó không chỉ cho cảnh sát mà còn cho các phóng viên báo chí nào có nhu cầu.
Chánh Thanh tra Aronsson đã buộc phải thừa nhận với chính mình rằng ông đã sai khi bác bỏ lời khai này hôm trước. Nhưng cũng không sao. Thay vào đó, Aronsson tập trung vào bản phân tích. Căn cứ vào nơi họ chạy trốn, có hai khả năng: hoặc là hai ông già và chủ quầy bánh kẹp biết nơi họ đang đến, hoặc họ chỉ đơn giản là đi về phía nam một cách ngẫu nhiên. Aronsson thích cái đầu tiên vì đuổi theo người biết mình đi đâu thì dễ dàng hơn là theo người chỉ lang thang bất định. Nhưng với mấy người này thì có trời mà biết. Dường như không có mối liên hệ rõ rệt nào giữa Allan Karlsson và Julius Jonsson, hay giữa Allan với Benny Ljungberg. Jonsson và Ljungberg có thể là người quen, dù sao họ chỉ sống cách nhau khoảng hai mươi cây số. Nhưng có thể Ljungberg đã bị bắt cóc và buộc phải lái xe. Ông già trăm tuổi cũng có thể bị buộc phải theo, mặc dù hai điều nói trên đi ngược lại giả thuyết rằng: 1) thực tế là Allan Karlsson xuống xe buýt tại Trạm Byringe và, có vẻ, tự nguyện tìm Julius Jonsson, và 2) báo cáo của nhân chứng rằng Julius Jonsson và Allan Karlsson a) trên xe goòng băng qua rừng và b) đi bộ bên ngoài xưởng đúc vẻ như có quan hệ tốt với nhau.
Trong trường hợp nào thì nhân chứng đã thấy chiếc Mercedes màu bạc đã rời khỏi đường E4 và tiếp tục dọc theo quốc lộ 32 theo hướng Tranås. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra quá hai mươi tư giờ trước nhưng nó khá thú vị. Bởi vì nếu đi về phía nam dọc theo đường E4 rồi rẽ sang Quốc lộ 32 ở Mjölby thì có rất ít nơi để đến. Khu vực xung quanh Västervik/ Vimmerby/ Kalmar thì không phải rồi, hoặc chiếc xe có thể đã rẽ ở Norrköping, hay ở Linköping tùy thuộc vào nơi mà họ đã vào đường E4 từ phía bắc.
Jönköping/ Värnamo và những nơi xa hơn về phía nam cũng có thể được loại trừ vì không có lý do gì để rời khỏi trục chính đường E. Họ có thể đi Oskarshamn rồi đến đảo Gotland, nhưng danh sách hành khách trên phà cho thấy không phải thế. Tất cả những điểm còn lại là miền bắc Småland: Tranås, Eksjö, có thể cả Nässjö, Åseda, Vetlanda và vùng lân cận. Có thể hình dung xa về phía nam là Växjö, nhưng trong trường hợp đó, chiếc Mercedes khó mà chọn con đường nhanh nhất. Và chuyện đó rất có thể bởi vì nếu hai ông già và tay chủ quầy bánh kẹp cảm thấy đang bị truy đuổi thì chọn con đường nhỏ hơn là hợp lý.
Về khả năng họ vẫn đâu đây trong khu vực Chánh Thanh tra Aronsson đã khoanh vùng, điều đáng nói nhất là trên xe có hai người không có hộ chiếu hợp lệ. Họ khó mà ra nước ngoài được. Thứ hai, thực tế là các đồng nghiệp của Chánh Thanh tra Aronsson đã gọi điện đến tất cả các trạm xăng họ biết ở miền nam, đông nam và tây nam, trong vòng 300 đến 500 km từ Mjölby. Không nơi nào có ai thông báo về một chiếc Mercedes màu bạc với ba du khách đáng chú ý. Tất nhiên, họ có thể đổ xăng tại một trạm tự phục vụ, nhưng người ta thường đi đến trạm có người bởi vì sau khi đã lái xe một chặng đường, họ thường cần một túi khoai tây chiên giòn, một chai nước uống có ga hay cái bánh kẹp. Và thêm lí do nghiêng về giả thuyết đó là họ đã từng chọn trạm xăng có người phục vụ, lúc ở Mjölby.
- Tranås, Eksjö, Nässjö, Vetlanda, Åseda... và vùng lân cận, - Chánh Thanh tra Aronsson nói với mình bằng giọng hân hoan, trước khi nó xìu xuống một lần nữa:
- Và thế thì ở đâu?
**
Khi chỉ huy nhóm Bạo Lực ở Braås tỉnh dậy vào buổi sáng sau một đêm khủng khiếp, hắn lập tức đi đến trạm xăng để giải quyết cơn thèm thuốc đến tuyệt vọng của mình. Trên bức tường bên ngoài lối vào, mấy pano báo chọc thẳng vào mắt hắn. Bức hình lớn trong tờ Expressen cho thấy... khá chắc chắn chính là ông già mà hắn đã nhìn thấy ở Rottne đêm trước.
Vội vàng, hắn quên cả hỏi mua thuốc lá. Nhưng hắn đã mua tờ Expressen, kinh ngạc bởi những gì mình đọc, và sau đó gọi điện cho ông anh Thùng Gỗ của mình.
**
Bí ẩn về vụ mất tích và có lẽ bị bắt cóc của cụ già trăm tuổi gây chú ý trên cả nước. TV4 chiếu một phim tài liệu điều tra ‘Sự kiện lạnh đặc biệt’, trong đó họ đã không đi xa hơn những gì tờ Expressen và Aftonbladet đã có, tuy nhiên họ lại có hơn 1,5 triệu người xem, gồm cả chính cụ già trăm tuổi và các đồng chí mới của cụ trong Trang trại Bên Hồ ở nơi hẻo lánh nhất Småland.
- Nếu không biết rõ thì tôi đã cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta, - cụ Allan bảo.
Người Đẹp không quá lạc quan về chuyện này và nghĩ rằng cụ Allan, Julius và Benny tốt nhất nên tránh mặt người dân một thời gian. Còn chiếc Mercedes từ bây giờ sẽ đậu phía sau chuồng voi. Về phần mình, sáng hôm sau, cô sẽ đi mua chiếc xe tải dọn nhà mà mình đã để mắt đến từ lâu. Họ có thể phải rời khỏi đây rất sớm, và trong trường hợp đó cả nhà sẽ đi, kể cả Sonya.
- Tôi không còn chín mươi nữa, - cụ nói.
Bộ đôi đã biến thành bộ ba tập thể dục ban đêm, nhưng cũng chẳng sao. Người Đẹp vạch kế hoạch chi tiết hơn. Họ sẽ vào trung tâm y tế bằng chiếc chìa khóa mà Người Đẹp đã quên trả lại khi bỏ việc. Vào bên trong rồi, họ sẽ đăng nhập vào máy tính của bác sĩ Erlandsson, dưới tên Erlandsson gửi một toa thuốc kháng sinh cho tên của Người Đẹp. Cần có mật khẩu của Erlandsson, nhưng điều đó không thành vấn đề với Người Đẹp, vì Bác sĩ Erlandsson không chỉ thùng rỗng kêu to, mà còn ngu bỏ mẹ. Khi hệ thống máy tính mới được cài đặt cách đây vài năm, chính Người Đẹp đã dạy cho bác sĩ làm thế nào để kê các toa thuốc điện tử, và cô là người chọn tên truy cập và mật khẩu cho ông ta.
Chiếc Mercedes đã tới mục tiêu gây án. Benny, cụ Allan và Người Đẹp bước ra, phân tích môi trường xung quanh trước khi bắt tay vào hành động. Đặc biệt có một chiếc xe từ từ đi qua nơi họ đang đứng. Người lái xe nhìn vào bộ ba cũng ngạc nhiên như họ nhìn anh ta. Vào lúc đêm hôm này ở Rottne, một người còn thức đã là chuyện giật gân rồi. Thế mà đêm nay lại có tới bốn người.
Nhưng chiếc xe đã biến mất và bóng tối yên tĩnh lại trùm lên Rottne. Người Đẹp dẫn Benny và cụ Allan vào bằng lối nhân viên của trung tâm ở phía sau, rồi vào phòng của bác sĩ Erlandsson. Ở đó, cô khởi động máy tính của Bác sĩ Erlandsson và đăng nhập.
Mọi thứ theo đúng kế hoạch và Người Đẹp cười khúc khích sung sướng cho đến khi cô bất ngờ tuôn ra một tràng chửi thề không ngớt miệng. Cô nhận ra rằng không thể cứ đơn giản gửi một toa thuốc cho ‘một kg thuốc kháng sinh’.
- Viết là Erytromycin, Rifamin, Gentramicin và Rifampin, mỗi loại 250 gram, - Benny bảo. - Rồi chúng ta có thể trị chứng viêm nhiễm từ hai phía khác nhau.
Người Đẹp nhìn Benny đầy ngưỡng mộ. Rồi cô mời bác ngồi xuống và gõ các tên thuốc vừa kể. Benny làm như cô nói và thêm một số thuốc cấp cứu ưu tiên, cũng tốt để phòng khi có chuyện trong tương lai.
Ra khỏi trung tâm y tế cũng dễ dàng như khi đột nhập vào. Họ về đến nhà trót lọt. Benny và Người Đẹp giúp cụ Allan lên gác và đến gần hai rưỡi sáng, ánh đèn cuối cùng ở mới tắt.
Vào giờ ấy không có nhiều người còn thức. Nhưng ở Braås, cách Trang trại Bên Hồ khoảng 20 km, một thanh niên nằm trằn trọc liên tục trên giường, tuyệt vọng vì thèm thuốc. Đó là em trai của Thùng Gỗ, chỉ huy mới của nhóm Bạo Lực. Ba giờ trước đó, hắn đã hút hết điếu thuốc cuối cùng của mình và tất nhiên chẳng bao lâu đã cảm thấy thèm kinh khủng một điếu nữa. Hắn nguyền rủa mình vì đã quên mua thuốc trước khi tất cả mọi thứ đóng cửa vào buổi tối, như thường lệ rất sớm.
Lúc đầu, hắn đã định nhịn đến sáng hôm sau, nhưng vào lúc khoảng nửa đêm, hắn không thể chịu đựng được nữa. Đó là khi em trai của Thùng Gỗ nảy ra ý tưởng diễn lại trò cũ, đơn giản là đột nhập vào một kiôt với cái xà beng. Nhưng không phải ở Braås, nơi hắn còn phải nghĩ đến thể diện của mình. Thêm nữa, hắn sẽ bị nghi ngay cả trước khi vụ việc được điều tra ra.
Đương nhiên, tốt nhất là đi xa hơn một chút, nhưng hắn đang thèm thuốc đến mức đã phải thỏa hiệp. Và sự thỏa hiệp là Rottne, cách đó khoảng mười lăm phút. Hắn mặc quần áo vào rồi lăn bánh từ từ vào một thị trấn nhỏ trong chiếc Volvo 240 cũ kĩ của mình, sau nửa đêm một chút. Khi lái xe qua trung tâm y tế, hắn ngạc nhiên thấy ba người trên vỉa hè. Họ chỉ đứng đó: một người phụ nữ tóc đỏ, một người đàn ông tóc đuôi ngựa và ngay sau họ là một cụ già kinh khủng.
Em trai Thùng Gỗ chẳng phân tích sâu xa về sự kiện này (nói chung, hiếm khi hắn phân tích sâu sắc được chuyện gì). Thay vào đó, hắn tiếp tục khoảng một cây số dọc theo con đường, dừng lại dưới một cái cây khá gần với kiôt nhưng không phá được vì chủ kiôt đã gia cố cánh cửa để chống lại xà beng, thế là hắn lái xe về nhà, tuyệt vọng vì thèm thuốc như cũ.
**
Thức dậy sau 11 giờ sáng, cụ Allan cảm thấy khỏe khoắn. Cụ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi rừng thông Småland trải ra quanh cái hồ cũng rất đặc trưng của Småland. Cụ Allan thấy cảnh này gợi cho cụ nhớ đến Södermanland. Có vẻ như hôm nay trời sẽ đẹp.
Cụ mặc quần áo, vẫn diện bộ duy nhất cụ có, và nghĩ rằng có lẽ cũng nên làm mới tủ quần áo của mình một chút. Cả cụ, Julius lẫn Benny đều không mang theo được dù là chiếc bàn chải đánh răng.
Khi cụ Allan vào phòng khách, Julius và Benny đang ngồi ăn sáng. Julius đã tản bộ vào buổi sáng trong khi Benny ngủ một giấc sâu và dài. Người Đẹp đã bày sẵn đĩa, cốc và bản hướng dẫn tự phục vụ trong bếp. Còn cô đã đi Rottne. Bức thư kết thúc với đề nghị các quý ông nhớ để lại một phần hợp lý của bữa ăn sáng trên đĩa. Buster sẽ chăm sóc phần còn lại.
Cụ Allan chúc buổi sáng tốt lành và được chúc lại như thế. Rồi Julius nói thêm rằng ông đã có ý tưởng ở lại một đêm nữa ở Trang trại Bên Hồ vì môi trường xung quanh thật mê hồn. Cụ Allan hỏi liệu đó có phải do ảnh hưởng của bác tài xế riêng không, dựa trên niềm đam mê cụ chứng kiến vào buổi tối trước đó. Julius đáp rằng buổi sáng, ông đã được xơi trứng và bánh mì nướng, cộng thêm cả xâu lý do của Benny vì sao tốt hơn cả là ở lại Trang trại Bên Hồ đến hết mùa hè, tuy nhiên kết luận được rút ra là của chính Julius. Vì nếu đi thì họ sẽ đi đâu? Chẳng phải họ cần thêm một ngày để suy nghĩ sao?
Tất cả những gì cần thiết cho họ để ở lại là cả ba cùng thống nhất một câu chuyện lọt tai về chủ đề họ là ai và họ đang đi đâu. Và tất nhiên, được sự cho phép của Người Đẹp.
Benny chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện giữa cụ Allan và Julius, hi vọng hầu như chắc chắn rằng nó sẽ kết thúc bằng một đêm nữa ở chính nơi này. Cảm xúc của bác đối với Người Đẹp từ hôm trước đã không hề giảm đi, ngược lại, bác đã thất vọng khi không được nhìn thấy cô ngay lập tức khi đi xuống ăn sáng. Nhưng dù sao, cô đã viết “cám ơn vì ngày hôm qua” trong bức thư. Có thể cô ám chỉ bài thơ mà Benny đã ngâm? Ước gì cô quay lại sớm!
Nhưng phải mất gần một tiếng trước khi Người Đẹp hiện ra ở sân. Khi cô trèo ra khỏi chiếc xe, Benny thấy rằng cô thậm chí còn đẹp hơn rằng lần cuối cùng bác nhìn thấy. Cô đã thay bộ quần liền áo màu đỏ của mình bằng một chiếc váy và Benny thậm chí tự hỏi có phải cô đã đến tiệm làm tóc. Bác bước vài bước hân hoan về phía cô, và kêu lên:
- Người Đẹp của anh! Mừng em đã về!
Cụ Allan và Julius đứng sau bác và thích thú với tình yêu lồ lộ trước mắt họ. Nhưng nụ cười tắt ngay khi Người Đẹp mở miệng. Đầu tiên cô đi thẳng qua Benny, rồi qua cả hai trước khi dừng lại trên bậc thềm của Trang trại Bên Hồ, nơi cô quay lại và nói:
- Đồ con hoang khốn kiếp! Tôi biết tất cả mọi thứ! Và bây giờ tôi muốn biết phần còn lại. Tập trung ở phòng khách. Ngay bây giờ!
Rồi Người Đẹp biến mất vào trong nhà.
- Nếu đã biết tất cả mọi thứ thì cô ấy còn muốn biết thêm cái gì nữa? - Benny hỏi.
- Không nói gì khác đâu đấy, Benny, - Julius dặn.
- Phải, nhất trí, - cụ Allan nói.
Rồi họ đã đi vào bên trong để xem số phận ra sao.
**
Người Đẹp bắt đầu ngày mới bằng việc cho Sonya ăn một ít cỏ mới cắt rồi đi thay quần áo. Miễn cưỡng, cô thừa nhận với bản thân rằng mình muốn làm đẹp cho Benny. Vì vậy, cô thay bộ quần liền áo màu đỏ bằng một chiếc váy màu vàng sáng và mái tóc xoăn của cô được tết thành hai bím. Hơn thế nữa, cô còn trang điểm nhẹ nhàng và làm đậm đà thêm với một chút nước hoa trước khi vào chiếc xe VW Passat màu đỏ của mình để lái đến Rottne mua hàng.
Buster ngồi đúng chỗ của mình ở ghế hành khách và liếm liếm hông khi chiếc xe quay về phía siêu thị ở Rottne. Sau đó, Người Đẹp thắc mắc có phải Buster liếm thế vì nó thấy các pano báo – tờ Expressen được thắp sáng bên ngoài cửa hàng và có hai tấm ảnh, tấm ở dưới cùng là của ông già Julius, và tấm trên chính là cụ Allan. Dòng tít lớn là:
“Cảnh sát nghi ngờ: cụ già trăm tuổi bị bắt cóc bởi băng đảng tội phạm. Cuộc truy lùng tên trộm khét tiếng bậc thầy ngày hôm nay.”
Người Đẹp nóng mặt, suy nghĩ của cô lung tung mọi hướng. Cô đã rất tức giận và lập tức bỏ kế hoạch mua hàng, bởi vì ba tên quỷ ranh mãnh phải bị tống cổ khỏi nhà trước khi ăn trưa! Nhưng trước tiên Người Đẹp đi vào hiệu thuốc và lấy thuốc mà Benny đã đặt mua trên máy tính vào đêm hôm trước, rồi cô mua một tờ Expressen để tìm hiểu chi tiết hơn những gì thực tế đang diễn ra.
Người Đẹp càng đọc càng giận hơn. Nhưng đồng thời, cô thực sự không thể ráp nối mọi chuyện với nhau. Có phải Benny là thành viên Never Again? Julius là một tên trộm bậc thầy? Và ai đã bắt cóc ai? Họ có vẻ ăn ý với nhau kia mà?
Cuối cùng, cơn giận đã chiến thắng sự tò mò của cô. Bởi vì dù điều gì đã xảy ra thì cô cũng đã bị lừa. Đừng hòng lừa Gunilla Björklund mà xong đâu! ‘Người đẹp của anh!’ Tởm!
Cô ngồi lại vào trong xe đọc bài báo một lần nữa: “Vào Thứ Hai, đúng ngày sinh nhật thứ một trăm của cụ, Allan Karlsson biến mất khỏi Nhà Già ở Malmköping. Cảnh sát nghi ngờ rằng cụ đã bị tổ chức tội phạm Never Again bắt cóc. Theo thông tin Expressen nhận được, siêu trộm Julius Jonsson có liên quan.”
Nó tiếp tục với một mớ tạp nham thông tin và lời khai của các nhân chứng. Người ta đã thấy Allan Karlsson ở Trung tâm Du lịch tại Malmköping, sau đó cụ leo lên xe buýt đi Strängnäs, và điều này khiến một thành viên của Never Again tức giận. Nhưng khoan đã...“... người đàn ông tóc vàng trạc ba mươi tuổi...” Đó không phải là miêu tả thích hợp cho Benny. Người Đẹp cảm thấy... nhẹ nhõm?
Rắc rối tiếp tục là Karlsson Allan đã được nhìn thấy ngày hôm trước trên một chiếc xe goòng ở giữa rừng Södermanland, cùng với siêu trộm Jonsson và thành viên Never Again, người đã rất tức giận với cụ. Expressen không thể mô tả chính xác mối quan hệ giữa ba người đàn ông, nhưng giả thuyết hiện nay là Allan Karlsson đang nằm trong nanh vuốt của những kẻ khác. Ít nhất, đó là những gì bác nông dân Tengroth ở Vidkärr nghĩ sau khi được phóng viên của Expressen căn vặn kĩ càng. Cuối cùng, Expressen có thể tiết lộ một chi tiết: cụ thể là Benny Ljungberg, chủ quầy bánh mì kẹp đã biến mất không dấu vết ngày hôm trước khỏi làng đúc Aker nơi cụ già trăm tuổi và gã siêu trộm được nhìn thấy lần cuối cùng. Các nhân viên trạm xăng gần đó đã cho biết.
Người Đẹp gấp tờ báo lại, nhét nó vào mõm Buster. Rồi cô quay về hướng trang trại của mình trong rừng, nơi giờ cô đã biết là mình đang chứa chấp một cụ già trăm tuổi, một tên siêu trộm và chủ quầy bánh mì kẹp làm khách. Người cuối cùng đẹp trai, duyên dáng và rõ ràng có kiến thức y tế, nhưng không có chỗ cho sự lãng mạn ở đây. Trong một khoảnh khắc, Người Đẹp thấy buồn hơn là tức giận, nhưng cô đẩy sự tức giận của mình lên lần nữa thành cơn cuồng nộ khi lái xe vào sân nhà mình.
**
Người Đẹp lôi tờ Expressen ra khỏi mõm Buster, mở ra trang đầu tiên với những hình ảnh của cụ Allan và Julius, bắt đầu chửi thề và hét lên trước khi đọc to bài báo. Rồi cô yêu cầu một lời giải thích về những gì đã xảy ra và thề rằng cả ba sẽ bị tống ra đường trong vòng năm phút không phân biệt. Sau đó, cô gấp tờ báo, nhét nó trở lại mõm Buster, khoanh tay lại và kết thúc với một giọng băng giá và quyết liệt:
- Thế nào?
Benny nhìn sang cụ Allan, cụ nhìn Julius người lạ lùng thay lại nở một nụ cười.
- Siêu trộm, - ông nói. - Trời ơi, tôi là một tên trộm bậc thầy. Cũng không tồi nhỉ.
Nhưng Người Đẹp không ấn tượng. Mặt cô đã đỏ càng đỏ hơn khi cảnh cáo Julius rằng ông sắp là một tên siêu trộm ăn đòn nếu Người Đẹp không biết rõ ngay lập tức những gì đã xảy ra. Rồi cô nói với các vị khách những gì cô tự nhủ mình, cụ thể là không ai lừa Gunilla Björklund ở Trang trại Bên Hồ mà xong đâu. Để tăng sức mạnh cho lời nói, cô lôi một khẩu súng cũ từ tường xuống. Nó không bắn được nữa, tất nhiên, Người Đẹp thừa nhận, nhưng nó vẫn tốt để đập vỡ hộp sọ tên siêu trộm, chủ quầy bánh kẹp và lão già nếu cần thiết, và có vẻ là cần đấy.
Nụ cười của Julius Jonsson nhanh chóng tắt ngấm. Benny đứng đó, chôn chân xuống sàn nhà với đôi tay thõng thượt bên sườn. Như bác có thể thấy, mối duyên lãng mạn của mình đã cao chạy xa bay. Rồi cụ Allan xen vào, xin Người Đẹp cho thời gian để suy nghĩ. Với sự cho phép của Người Đẹp, cụ muốn trò chuyện riêng với Julius ở phòng bên cạnh. Người Đẹp đồng ý với một chút lầm bầm, nhưng cảnh báo cụ Allan đừng giở trò. Cụ Allan hứa sẽ cư xử đàng hoàng rồi tóm tay Julius lôi vào nhà bếp đóng cửa lại.
Allan bắt đầu cuộc hội ý bằng cách hỏi Julius liệu ông có ý tưởng nào khác mà không thổi bùng cơn giận dữ của Người Đẹp lên. Julius trả lời rằng cách duy nhất họ có thể cứu vãn tình thế là mời Người Đẹp tham gia sở hữu một phần của chiếc vali.
Cụ Allan về cơ bản đồng ý, mặc dù cụ chỉ ra rằng chẳng hay ho gì nếu một ngày nói với ai đó là Julius và Allan đã đánh cắp vali của người ta, giết chết họ khi họ muốn đòi lại nó rồi gửi cái xác chết đóng gói ngay ngắn trong hộp gỗ vận chuyển đến Châu Phi.
Julius nghĩ rằng cụ Allan đã phóng đại. Vì đến giờ chỉ có một người mất mạng và chắc chắn là đáng kiếp. Và nếu họ có thể thoát cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, thì sẽ chẳng ai phải gặp số phận tương tự.
Thế là cụ Allan nói cụ đã có một sáng kiến. Cụ nghĩ rằng nên chia tiền trong vali ra làm bốn: Allan, Julius, Benny và Người Đẹp. Như thế sẽ không có nguy cơ là hai người sau sẽ đi và bép xép với người xấu. Và như một phần thưởng, mọi người có thể ở Trang trại Bên Hồ suốt mùa hè, và sau đó băng đảng Xe Máy chắc chắn sẽ ngừng tìm kiếm họ, nếu như chúng đang tìm kiếm thật, mà một trong số đó sẽ nhận ra họ.
- Hai mươi lăm triệu cho chỗ ngủ và bữa sáng trong vài tuần, - Julius thở dài, nhưng với một điệu bộ cho thấy rằng ông hiểu cụ Allan đã đúng.
Cuộc hội ý trong nhà bếp đã xong. Julius và cụ Allan quay trở lại phòng khách. Cụ Allan xin Người Đẹp và Benny kiên nhẫn thêm ba mươi giây, trong khi Julius đi về phòng của mình và trở lại ngay với chiếc vali kéo theo sau. Ông đặt nó lên chiếc bàn dài ở giữa phòng khách và mở ra.
- Cụ Allan và tôi đã quyết định rằng chúng ta sẽ chia đều, tất cả bốn người chúng ta.
- Giêsu, chết tiệt nhà Chúa! - Người Đẹp thốt lên.
- Bây giờ mọi người ngồi xuống, và tôi sẽ giải thích, - Julius nói.
Giống như Benny, Người Đẹp thấy khó tiêu hóa câu chuyện về cái xác chết được nhét trong một hộp gỗ, nhưng cô ấn tượng nhất là cụ Allan đã leo qua cửa sổ và biến khỏi cuộc sống trước đó của mình.
- Tôi, tôi đã phải làm tương tự thế sau mười bốn ngày với thằng chó đẻ mà tôi đã lấy làm chồng.
Yên bình trở lại với Trang trại Bên Hồ. Người Đẹp và Buster lại đi mua đồ. Cô đã mua thực phẩm, đồ uống, quần áo, đồ vệ sinh và rất nhiều thứ khác. Cô trả tất cả mọi thứ bằng tiền mặt, loại tiền giấy 500 crown cùng một cọc.
**
Chánh Thanh tra Aronsson thẩm vấn nhân chứng ở trạm xăng ở Mjölby, một phụ nữ trạc năm mươi là thanh tra cửa hàng. Nghề nghiệp và cách bà mô tả những gì mình đã chứng kiến khiến bà thành một nhân chứng đáng tin cậy. Bà cũng có thể chỉ ra cụ Allan trong bức ảnh chụp một bữa tiệc sinh nhật tám mươi tuổi ở Nhà Già một hoặc hai tuần trước, Xơ Alice đã tử tế cung cấp nó không chỉ cho cảnh sát mà còn cho các phóng viên báo chí nào có nhu cầu.
Chánh Thanh tra Aronsson đã buộc phải thừa nhận với chính mình rằng ông đã sai khi bác bỏ lời khai này hôm trước. Nhưng cũng không sao. Thay vào đó, Aronsson tập trung vào bản phân tích. Căn cứ vào nơi họ chạy trốn, có hai khả năng: hoặc là hai ông già và chủ quầy bánh kẹp biết nơi họ đang đến, hoặc họ chỉ đơn giản là đi về phía nam một cách ngẫu nhiên. Aronsson thích cái đầu tiên vì đuổi theo người biết mình đi đâu thì dễ dàng hơn là theo người chỉ lang thang bất định. Nhưng với mấy người này thì có trời mà biết. Dường như không có mối liên hệ rõ rệt nào giữa Allan Karlsson và Julius Jonsson, hay giữa Allan với Benny Ljungberg. Jonsson và Ljungberg có thể là người quen, dù sao họ chỉ sống cách nhau khoảng hai mươi cây số. Nhưng có thể Ljungberg đã bị bắt cóc và buộc phải lái xe. Ông già trăm tuổi cũng có thể bị buộc phải theo, mặc dù hai điều nói trên đi ngược lại giả thuyết rằng: 1) thực tế là Allan Karlsson xuống xe buýt tại Trạm Byringe và, có vẻ, tự nguyện tìm Julius Jonsson, và 2) báo cáo của nhân chứng rằng Julius Jonsson và Allan Karlsson a) trên xe goòng băng qua rừng và b) đi bộ bên ngoài xưởng đúc vẻ như có quan hệ tốt với nhau.
Trong trường hợp nào thì nhân chứng đã thấy chiếc Mercedes màu bạc đã rời khỏi đường E4 và tiếp tục dọc theo quốc lộ 32 theo hướng Tranås. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra quá hai mươi tư giờ trước nhưng nó khá thú vị. Bởi vì nếu đi về phía nam dọc theo đường E4 rồi rẽ sang Quốc lộ 32 ở Mjölby thì có rất ít nơi để đến. Khu vực xung quanh Västervik/ Vimmerby/ Kalmar thì không phải rồi, hoặc chiếc xe có thể đã rẽ ở Norrköping, hay ở Linköping tùy thuộc vào nơi mà họ đã vào đường E4 từ phía bắc.
Jönköping/ Värnamo và những nơi xa hơn về phía nam cũng có thể được loại trừ vì không có lý do gì để rời khỏi trục chính đường E. Họ có thể đi Oskarshamn rồi đến đảo Gotland, nhưng danh sách hành khách trên phà cho thấy không phải thế. Tất cả những điểm còn lại là miền bắc Småland: Tranås, Eksjö, có thể cả Nässjö, Åseda, Vetlanda và vùng lân cận. Có thể hình dung xa về phía nam là Växjö, nhưng trong trường hợp đó, chiếc Mercedes khó mà chọn con đường nhanh nhất. Và chuyện đó rất có thể bởi vì nếu hai ông già và tay chủ quầy bánh kẹp cảm thấy đang bị truy đuổi thì chọn con đường nhỏ hơn là hợp lý.
Về khả năng họ vẫn đâu đây trong khu vực Chánh Thanh tra Aronsson đã khoanh vùng, điều đáng nói nhất là trên xe có hai người không có hộ chiếu hợp lệ. Họ khó mà ra nước ngoài được. Thứ hai, thực tế là các đồng nghiệp của Chánh Thanh tra Aronsson đã gọi điện đến tất cả các trạm xăng họ biết ở miền nam, đông nam và tây nam, trong vòng 300 đến 500 km từ Mjölby. Không nơi nào có ai thông báo về một chiếc Mercedes màu bạc với ba du khách đáng chú ý. Tất nhiên, họ có thể đổ xăng tại một trạm tự phục vụ, nhưng người ta thường đi đến trạm có người bởi vì sau khi đã lái xe một chặng đường, họ thường cần một túi khoai tây chiên giòn, một chai nước uống có ga hay cái bánh kẹp. Và thêm lí do nghiêng về giả thuyết đó là họ đã từng chọn trạm xăng có người phục vụ, lúc ở Mjölby.
- Tranås, Eksjö, Nässjö, Vetlanda, Åseda... và vùng lân cận, - Chánh Thanh tra Aronsson nói với mình bằng giọng hân hoan, trước khi nó xìu xuống một lần nữa:
- Và thế thì ở đâu?
**
Khi chỉ huy nhóm Bạo Lực ở Braås tỉnh dậy vào buổi sáng sau một đêm khủng khiếp, hắn lập tức đi đến trạm xăng để giải quyết cơn thèm thuốc đến tuyệt vọng của mình. Trên bức tường bên ngoài lối vào, mấy pano báo chọc thẳng vào mắt hắn. Bức hình lớn trong tờ Expressen cho thấy... khá chắc chắn chính là ông già mà hắn đã nhìn thấy ở Rottne đêm trước.
Vội vàng, hắn quên cả hỏi mua thuốc lá. Nhưng hắn đã mua tờ Expressen, kinh ngạc bởi những gì mình đọc, và sau đó gọi điện cho ông anh Thùng Gỗ của mình.
**
Bí ẩn về vụ mất tích và có lẽ bị bắt cóc của cụ già trăm tuổi gây chú ý trên cả nước. TV4 chiếu một phim tài liệu điều tra ‘Sự kiện lạnh đặc biệt’, trong đó họ đã không đi xa hơn những gì tờ Expressen và Aftonbladet đã có, tuy nhiên họ lại có hơn 1,5 triệu người xem, gồm cả chính cụ già trăm tuổi và các đồng chí mới của cụ trong Trang trại Bên Hồ ở nơi hẻo lánh nhất Småland.
- Nếu không biết rõ thì tôi đã cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta, - cụ Allan bảo.
Người Đẹp không quá lạc quan về chuyện này và nghĩ rằng cụ Allan, Julius và Benny tốt nhất nên tránh mặt người dân một thời gian. Còn chiếc Mercedes từ bây giờ sẽ đậu phía sau chuồng voi. Về phần mình, sáng hôm sau, cô sẽ đi mua chiếc xe tải dọn nhà mà mình đã để mắt đến từ lâu. Họ có thể phải rời khỏi đây rất sớm, và trong trường hợp đó cả nhà sẽ đi, kể cả Sonya.
Bình luận facebook