• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New PHI TỬ ĐIÊN CUỒNG: HUYỄN LINH SƯ CỰC PHẨM (6 Viewers)

  • Chương 9

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Khẩu khí lớn đấy!


Mọi người không ngừng bàn tán. Mặc dù đây là sự thật nhưng cũng chỉ có vị tiểu thư nhà Mộ Dung dám nói ra những lời này.


Nhà Mộ Dung đã có hai đời Hoàng hậu, ba đời Đế sư. Mộ Dung Trừng Oanh là đích nữ duy nhất của phủ Mộ Dung. Nhà Mộ Dung sao có thể gả con gái của mình cho một vương gia vô dụng như vậy chứ?


Một kẻ nhu nhược, hèn nhát, bùn nát không trát nổi tường, quan trọng hơn là hắn sinh ra đã là người mù.


Nhưng suy cho cùng, từ hôn như vậy khác gì tát vào mặt của Hoàng gia.


Mọi người không ai dám giễu cợt, nhưng trên mặt ai cũng thể hiện rõ niềm vui sướng. Nói không chừng vừa rời khỏi nơi này sẽ lập tức đi rêu rao kể chuyện Thần vương bị từ hôn như thế nào khắp thành.


Mộ Dung Trừng Oanh mặc bộ y phục màu cam. Nàng ta đợi sau khi thái giám đọc xong ý chỉ của Thái hậu liền giật lấy ý chỉ, nhét vào tay Thần vương rồi quay người đi ngay, cũng không thèm nhìn hắn. Đám hộ vệ vội vàng đi theo.


Đợi Mộ Dung Trừng Oanh rời đi, mọi người cũng giải tán, chỉ còn lại vài ba người hầu của Triệt Vân Đường.


Trên chiếc ghế dài, một nam nhân cúi đầu ngồi một mình, tay cầm tấm ý chỉ lụa vàng, đầu ngón tay vuốt ve những nét chữ trên đó. Bầu không khí xung quanh như ngưng lại vì hắn.


Mắt hắn được che bởi một mảnh vải trắng trông rất nổi bật, giống như cảnh báo với mọi người, hắn là một người mù, mọi người nên cẩn thận, đừng động vào hắn.


Thần vương?


Trong trí nhớ của Tử Nguyệt, hắn là người luôn xuất hiện trong góc khuất, là kiểu mẫu điển hình của loại người cha không thương, huynh đệ không yêu. Thục phi là dưỡng mẫu của hắn, nghe nói đối xử rất tốt với hắn nhưng tiếc là đã bị đưa vào lãnh cung từ lâu, không biết sống chết thế nào.


Hôm nay hắn bị từ hôn ngay trước mặt mọi người mà sắc mặt vẫn bình thản.


Là hắn thật sự hèn yếu hay là…


– Ngươi không sao chứ?


Giọng nói lành lạnh mang theo chút hơi ấm, giống như tảng băng bị phá vỡ khiến nước chảy cuồn cuộn. Lần đầu tiên Tử Nguyệt mỉm cười với một người lạ.


Hắn ngẩng đầu lên, dù mắt không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong giọng nói ấy. Hắn cười khẽ đáp:


– Ta… ta không sao.


Cố Minh Âm…


Chẳng biết tại sao, Tử Nguyệt lại nhớ đến ba chữ này.


Giống, quá giống.


Không phải tướng mạo giống mà là nụ cười, rất giống.


Không, dáng dấp cũng giống…


Tốt nhất là không nên nói, Cố Minh Âm là một người có khuôn mặt tinh tế, nam sinh nữ tướng, hai người này kẻ tám lạng người nửa cân, đều có khuôn mặt xinh đẹp hơn người. Tử Nguyệt không biết trời xui đất khiến gì liền nói:


– Nhìn ngươi cũng được đấy. Nếu đến Nam Phong Quán không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền một ngày?


– Ngươi… ngươi là… Lâu Tử Nguyệt?


Ba chữ Lâu Tử Nguyệt đủ khiến người nghe khiếp đảm.


– Sao ngươi lại biết ta?


– Ta… ta đoán.


Tử Nguyệt bỗng nhận ra, Thần vương không chỉ nhu nhược mà còn mắc tật nói lắp.


“Một cô nương bình thường sẽ không nói ra ba chữ Nam Phong Quán, ngoại trừ Lâu Tử Nguyệt.”


Kiêu Dạ trả lời thay Thần vương.


– Ta… ta tên là Bách Lý Hạo Thần.


Giọng nói của hắn hơi rụt rè, đầu cúi thấp.


– Lâu Tử Nguyệt.


Nàng đưa tay ra, khom người nắm lấy tay hắn. Toàn thân hắn căng thẳng, đầu ngẩng cao.


Ý chỉ đột nhiên rơi xuống đất, cũng không ai quan tâm.


Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt được che bằng tấm lụa trắng, có đôi chút sững sờ.


Tại sao hắn không có…


“Có nữ nhân nào lại chủ động cầm tay nam nhân như thế không?”


Đúng rồi, nàng quên mất là mình đang sống ở thời cổ đại.


Một cô gái chưa chồng lại đi cầm tay một chàng trai chưa vợ, không phải dụ dỗ thì là cái gì.


Thôi kệ, danh tiếng của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, thêm chuyện này nữa cũng không sao.


Bách Lý Hạo Thần hơi đỏ mặt…


Giống như là có dòng điện khi bọn họ tiếp xúc da thịt, Tử Nguyệt ngượng ngùng rụt tay lại.


Để che giấu sự ngại ngùng của mình, nàng đi tới trước quầy, hỏi người làm:


– Xin hỏi, Tô đại phu đi đâu rồi?


– Ngài ấy đã mười ngày không đến Triệt Vân Đường rồi.


Người làm chỉ vào nam nhân mù vừa bị từ hôn nói:


– Thần vương cũng đợi ở đây mười ngày rồi.


– Ngươi?


Tử Nguyệt nhìn chằm chằm Thần vương


– Ngươi chờ Tô Lạc Vân làm gì?


– Tái… tái khám.


Hắn chỉ vào mắt, nói


– Bệnh mắt lại… lại tái phát. Còn ngươi đến đây làm gì?


Thì ra cả hai đều là bệnh nhân của Tô Lạc Vân.


– Tái khám, tiện thể trả hồ ly cho y.


– Ngươi cho ta sờ một cái.


Sắc mặt Tử Nguyệt lập tức tối đi.


Dường như cảm nhận được hơi lạnh từ Tử Nguyệt, Bách Lý Hạo Thần lắp bắp nói thêm hai chữ.


– Hồ… hồ ly.


Tử Nguyệt cau mày.


“Chủ nhân, ý hắn là người đưa hồ ly cho hắn sờ một chút.”


“Tiểu Dạ Dạ, không ngờ ngươi còn biết phiên dịch đấy.”


Hồ ly vừa chạm đến tay của Bách Lý Hạo Thần liền lập tức ngoan ngoãn. Hắn cúi đầu sờ hai tai của hồ ly rồi nói rất chắc chắn:


– Đây là con hồ ly ta tặng cho Tô Lạc Vân.


Tử Nguyệt cau mày, hoá ra nàng còn nợ hắn ta một ân tình à?


– Lạc… Lạc Vân… gặp nguy hiểm, bị… bị mắc kẹt trong sơn động rồi.


– Sao ngươi biết?


– Hồ ly nói cho ta biết.


Bách Lý Hạo Thần nói.


Thấy Bách Lý Hạo Thần chuẩn bị lên đường, Tử Nguyệt cau mày nói:


– Một mình ta đi là được rồi.


– Ta cũng đi.


– Ngươi ở lại.


Mắt không nhìn được thì có thể giúp cái gì chứ? Đừng có rước họa vào thân.


– Ta hiểu được tiếng hồ ly.


Hắn kiên quyết.


Tử Nguyệt không còn cách nào khác, xem ra thật sự phải đưa hắn đi cùng. Ai bảo nàng vừa không phải là chủ nhân của hồ ly, cũng không hiểu tiếng của nó chứ.


Tô Lạc Vân là người giữ chữ tín, nhưng bây giờ lại không xuất hiện vào thời gian đã hẹn, chắc chắc đã gặp phải rắc rối lớn. Sau chuyện này mới thấy, hai người bọn họ không nói với nhau câu nào nhưng lại ngầm hiểu là Tô Lạc Vân đã gặp chuyện chẳng lành…


Hai người cùng cưỡi ngựa Tảo Hồng.


Thần vương ôm con hồ ly trắng, Tử Nguyệt ngồi trước cầm dây cương. Sau khi yên vị trên lưng ngựa, Tử Nguyệt quất roi, con ngựa lập tức tung vó chạy.


Một hình ảnh thật đẹp khiến người đi đường kinh ngạc, không dám nhìn thẳng.


Hai người vừa đi qua có phải là Thần vương và Thất tiểu thư của Lâu phủ không?


Trời ạ! Có cần phải ly kỳ như vậy không?


Hai tên phế vật của Đế Đô chơi với nhau từ bao giờ vậy…


Nếu có máy ảnh ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ chụp lại khoảnh khắc này để thoả mãn lòng hiếu kỳ, nhiều chuyện của mọi người.


Bách Lý Hạo Thần cứ một lúc lại chỉ đường cho nàng. Khoảng sau hai canh giờ, bọn họ đã rời khỏi Đế Đô, đến khu rừng rậm Tây Giao.


Càng tiến về phía trước, cây cối càng dày đặc.


– Khuya rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ở đây đi.


Tử Nguyệt nói xong liền quay người nhảy xuống ngựa. Nàng thấy Thần vương vẫn còn ngồi trên lưng ngựa lại tỏ lòng thương, nắm lấy tay hắn, dẫn hắn xuống ngựa. Ai ngờ vừa xuống đất, hắn liền nôn ra.


– Oẹ!


Hắn quả thật rất biết chọn chỗ, cứ thế nôn ngay vào y phục của Tử Nguyệt… Ướt hết cả bụng rồi. Tử Nguyệt nhìn chằm chằm, nàng không nói gì, đợi hắn nôn xong mới kéo tay hắn ngồi xuống, dặn dò:


– Ngươi và hồ ly đợi ta ở đây, không được đi lung tung.


– Được.


Trước khi đi, Tử Nguyệt bỗng nhớ ra:


– Đúng rồi, nhớ trông coi con ngựa của ta.


– Yên… yên tâm.


Như vậy thì làm sao nàng yên tâm được đây!


Để một kẻ mù một mình trong rừng, dù sao cũng không hợp tình hợp lý.


Nàng suy đi nghĩ lại, bước đến chỗ Bách Lý Hạo Thần, nhét kiếm Tinh Khuyết vào tay hắn, nói:


– Cầm lấy, để phòng thân.


“Kiêu Dạ, bảo vệ bọn họ an toàn.”


“Chủ nhân, đi về hướng đông nửa dặm có một con sông.”


Tử Nguyệt ngẩn người, không phải nàng chỉ bị nôn lên người thôi sao? Lại còn bị một kiếm linh chê!


– Bùm!


Tử Nguyệt nhảy xuống sông. Dòng nước mùa xuân mát lạnh thấm vào da thịt nàng, cảm giác lạnh gấp bội.


– Ào ào!


Giống như hoa sen mới nở, Tử Nguyệt ngoi lên khỏi mặt nước.


Sao trên bầu trời đêm nhiều như tuyết ngày đông, soi sáng dung nhan của nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom